
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Trong chính phòng, Lâm Thính đang lười biếng nằm trên sập mỹ nhân. Nàng vừa ăn mứt hoa quả vừa xem thoại bản, trông vô cùng thoải mái. Thoại bản và mứt hoa quả đều là do Cẩm Y Vệ mang đến cho nàng. Lâm Thính không dám tùy tiện lục lọi đồ đạc của Đoạn Linh, vừa vào phòng đã an phận thủ thường ngồi một chỗ. Mà có muốn làm điều gì khác cũng không được, nơi đây là Bắc Trấn Phủ Tư cơ mà.
Lâm Thính xem thoại bản quá chăm chú, đến Đoạn Linh bước vào lúc nào cũng không hay. Cho đến khi ăn hết đĩa mứt, nàng cảm thấy khát, định đứng dậy rót nước thì một bàn tay vươn đến, đưa cho nàng một ly trà.
Nàng vẫn vô thức cầm lấy uống cạn rồi mới nhận ra điều bất thường. Ai đã rót trà cho mình vậy?
Lâm Thính vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Đoạn Linh. Nàng vội vàng lau khóe môi, ngồi thẳng dậy: “Chàng thẩm vấn phạm nhân xong rồi ư?” Nàng biết hôm nay hắn đến đây chỉ để thẩm vấn một phạm nhân rất quan trọng.
Đoạn Linh: “Thẩm xong rồi.”
“Vậy chúng ta về phủ nhé?” Lâm Thính cúi người xỏ giày. Trước khi lên sập mỹ nhân, nàng đã cởi giày, trên chân chỉ còn một đôi tất trắng.
Hắn nhìn đôi chân bị tất che đi của nàng, nửa quỳ xuống cầm lấy.
Tay Lâm Thính đang cầm giày khựng lại giữa không trung. Khoảnh khắc Đoạn Linh nắm lấy đôi chân nàng, ngón tay hắn không tránh khỏi việc chạm vào ngón chân nàng qua lớp tất. Cảm giác này không khác là bao so với việc trực tiếp chạm vào.
Hình ảnh đó lại một lần nữa gợi về giấc mộng trước kia của Lâm Thính, cái giấc mơ hắn l**m chân nàng. Sự tác động quá mạnh mẽ khiến nàng muốn rụt chân lại.
Đoạn Linh lại nhanh hơn một bước, cầm lấy giày, xỏ vào chân nàng.
Lâm Thính không động nữa. Hắn chỉ muốn giúp nàng xỏ giày thôi mà, đâu phải thật sự muốn .... Nàng nghĩ vậy, liền lại rũ mắt nhìn hắn.
Đoạn Linh nửa quỳ, cúi đầu, còn nàng ngồi trên sập mỹ nhân, váy áo xòe ra, đôi chân tự nhiên rũ xuống mép sập. Từ một góc độ nào đó, trông như thể hắn sắp chui vào váy nàng để làm điều gì đó.
Lâm Thính vội dời ánh mắt, lần đầu tiên cảm thấy việc xỏ giày lại diễn ra chậm đến thế.
Chờ đến khi hắn xỏ giày xong, chân nàng đã tê cứng. Chân căng thẳng, máu không lưu thông, không tê mới lạ. Lâm Thính thầm mắng bộ óc không trong sáng của mình. Cứ thấy hắn là lại nghĩ lung tung. Nàng đứng dậy, thư giãn vài giây mới đi.
Từ Bắc Trấn Phủ Tư về phủ Đoạn mất ba khắc. Lâm Thính ngồi trên xe ngựa ngủ thiếp đi. Tối qua nàng ngủ muộn, sáng nay lại không được ngủ bù. Sau khi thức dậy thỉnh an trưởng bối, nàng đi Linh Lung Các, chiều lại cùng Đoạn Linh đến Bắc Trấn Phủ Tư. Ngồi trong chính phòng xem thoại bản gần một canh giờ, giờ nàng mệt đến ngồi cũng có thể ngủ.
Khi ngủ, nàng không hề yên phận, tay chân thỉnh thoảng lại cử động.
Đoạn Linh ngồi bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Khi tay Lâm Thính không động, nó rũ xuống bên hông, rơi khỏi ghế ngồi, lơ lửng giữa không trung. Những ngón tay nàng cong lại tự nhiên, như đang mời gọi người khác đến nắm lấy.
Hắn nhìn một lúc, rồi vươn tay ra, cầm lấy ngón cái của nàng, từng tấc từng tấc một luồn vào trong, rồi nắm lấy ngón trỏ, cuối cùng là cả bàn tay. Lòng bàn tay hắn chạm vào hơi ấm của nàng.
Lâm Thính lại bắt đầu động đậy, vô thức nắm chặt tay hắn, thậm chí còn s* s**ng vài cái. Dù đang ngủ, nàng vẫn muốn xác nhận xem mình đang chạm vào thứ gì.
Đoạn Linh khẽ run hàng mi, hơi thất thần nhìn chằm chằm bàn tay của nàng đang nắm chặt lấy tay mình.
Nàng vẫn còn động đậy, những ngón tay thon dài lần theo mu bàn tay hắn, sờ đến chiếc bao cổ tay hơi cứng, rồi luồn qua kẽ hở của bao cổ tay, tiếp tục s* s**ng, trực tiếp chạm vào những vết sẹo của hắn.
Hơi thở Đoạn Linh khựng lại.
Lâm Thính nhắm mắt, khẽ nhíu mày. Dường như nàng cảm thấy thứ mình sờ phải sần sùi, nhưng không thể phân biệt được đó là gì.
Lý trí mách bảo Đoạn Linh phải lập tức rút tay lại, kéo bao cổ tay xuống, nhưng những vết sẹo bị nàng sờ qua lại run rẩy không ngừng. Tựa như đột nhiên có được sự sống, chúng muốn thoát khỏi lớp da thịt.
Một lát sau, mí mắt Lâm Thính khẽ động, có dấu hiệu muốn mở. Đoạn Linh rút tay nàng ra, kéo bao cổ tay đã bị nàng đẩy lên xuống.
Khoảnh khắc bao cổ tay được kéo xuống, Lâm Thính mở mắt, còn ngái ngủ nhìn hắn.
Ý thức của nàng luẩn quẩn giữa giấc mơ và thực tại, rồi từ từ trở về. Nàng nhìn bàn tay vẫn còn nóng hổi của mình, lo lắng hỏi: “Vừa rồi ta có làm gì với chàng không?”
“Nàng nắm tay ta.”
Lâm Thính tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người dậy: “Ngoài ra thì sao? Có sờ lung tung không?” Nàng ngủ rồi rất thích đánh người và sờ lung tung.
Đoạn Linh không để lộ cảm xúc, khẽ xoay cổ tay, đè nén cảm giác rung động lạ lùng: “Không có.”
“Thế thì tốt rồi.” Lâm Thính duỗi người, vén rèm cửa sổ, nhìn ra đường phố. Nàng hóng gió để đầu óc tỉnh táo hơn.