
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Khi xe ngựa đến phủ Đoạn, trời đã tối. Họ không cần phải đi dùng bữa tối cùng Phùng phu nhân hay thỉnh an sớm muộn, có thể về thẳng phòng.
Đoạn Linh vẫn còn nhớ Lâm Thính muốn vào thư phòng chọn sách, nên đưa nàng đến đó trước.
Vừa bước vào thư phòng, Lâm Thính mới nhớ ra nơi này có một bức tường chứa đầy tròng mắt người. Bởi vì gần đây họ trở nên thân thiết hơn rất nhiều, nên nàng luôn bị vẻ ngoài ôn hòa của hắn mê hoặc, cho dù trong lòng vẫn biết rõ bộ mặt thật của hắn.
Nhưng Đoạn Linh chỉ thích sưu tầm tròng mắt thôi, những tròng mắt đó đều lấy từ thi thể phạm nhân mà Cẩm Y Vệ có quyền xử lý. Hắn cũng không làm chuyện gì trái lương tâm.
Dù vậy, nàng vẫn không nhịn được, nhìn về phía hàng kệ sách đang che đi bức tường tròng mắt.
Đoạn Linh bước qua mấy hàng sách, lấy ra vài quyển Lâm Thính sẽ thích. Hắn không ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng vẫn cảm nhận được nàng đang nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó: “Nàng đang nhìn gì thế?”
Lâm Thính phân vân giữa việc nói dối và nói thật, cuối cùng chọn vế sau: “Ta đang nhìn nơi chàng để tròng mắt.”
“Nàng sợ sao?”
Động tác chọn sách của hắn khựng lại.
Lâm Thính trầm ngâm: “Sợ thì chưa hẳn, nhưng ta có cảm giác như có những cặp mắt đang dõi theo chúng ta vậy.”
Ánh sáng trong thư phòng tối mờ. Đoạn Linh cầm sách bước ra, bóng dáng cao lớn của hắn đổ xuống sàn nhà, in xuống chân nàng: “Nếu nàng bận tâm, ta sẽ xử lý chúng.”
Lâm Thính nhướn mày: “Chàng nói xử lý, là đem chúng đi hủy hết sao?”
Đoạn Linh đến gần Lâm Thính, cái bóng in dưới chân nàng cũng theo đó mà di chuyển: “Không phải, là đem chúng di dời đến chỗ khác, không để trong phủ nữa.”
Nàng không hề do dự, lắc đầu: “Cứ để lại đây đi, ta không ngại.”
Đây là thư phòng của Đoạn Linh, hắn muốn để gì là tự do của hắn. Mặc dù họ đã thành hôn, nhưng nàng không có quyền can thiệp quá nhiều. Ai cũng nên có không gian riêng tư, không nên ép buộc người khác thay đổi vì mình. Mặc dù có hơi rùng mình, nhưng nàng có thể ít đến đây hơn.
Lâm Thính đưa hai tay đón lấy những quyển sách Đoạn Linh đưa. Nàng phát hiện hắn chọn toàn những quyển nàng thích, như thể hắn đã chọn theo sở thích của nàng vậy.
Đoạn Linh: “Nếu nàng không thích, chúng ta sẽ đổi quyển khác.”
“Không có không thích, đây đều là những quyển ta muốn đọc. Đọc xong rồi ta lại chọn quyển khác.”
Trở lại phòng, Lâm Thính bảo Đoạn Linh tắm trước. Nàng sợ đêm nay hắn lại dùng nước tắm của nàng. Nàng tắm xong thường dùng nước đó để tắm rửa cẩn thận phần th*n d***, nếu hắn dùng nước đó để rửa mặt, tắm rửa thì không hay lắm.
Đoạn Linh không phản đối, sai nha hoàn mang nước ấm vào bồn tắm rồi đi tắm trước.
Lâm Thính ngồi trên giường đợi hắn tắm. Tấm bình phong che bồn tắm rất lớn, màn lụa cũng khá dày, như một cánh cửa. Nàng không thể nhìn thấy người đối diện, chỉ nghe thấy tiếng nước khuấy động.
Để không nghe những tiếng động đó, nàng mở quyển sách Đoạn Linh chọn cho xem, nhưng thật kỳ lạ là nàng không thể tập trung được. Xem hết một hàng chữ mà nàng cũng không hiểu gì.
Buổi tối không thích hợp đọc sách, nàng nghĩ.
Lâm Thính đẩy cánh cửa sổ nhìn ra khoảng sân không người, đứng đó một lát rồi mới quay lại giường. Vừa về giường không lâu, Đoạn Linh đã tắm xong. Nàng lại sai nha hoàn mang nước ấm vào.
Nha hoàn trước lấy nước đã dùng đi, rồi lại mang nước ấm vào. Toàn bộ quá trình mất một chút thời gian, Lâm Thính kiên nhẫn đợi. Chờ họ đi rồi, nàng kiểm tra y phục mới mang vào, xác nhận đã có yếm rồi mới cởi váy áo.
Nước tắm ấm áp rất dễ chịu, nhưng Lâm Thính không ngâm lâu. Nàng cố gắng tắm thật nhanh, lau khô người rồi mặc váy áo.
Khi nàng bước ra, Đoạn Linh đã ở trên giường, vẫn ngồi ở phía mép giường. Những đêm ở bắc trường nhai và đêm tân hôn, Lâm Thính luôn ngủ ở mép ngoài, còn hắn ngủ ở mép trong. Hôm nay hắn lại đổi vị trí. Nếu nàng muốn lên giường, nàng sẽ phải đi ngang qua trước mặt hắn.
Lâm Thính chậm rãi bước đến, ngồi ở mép ngoài. Nàng dùng vải thô lau tóc dài. Đêm nay nàng đã gội đầu: “Sao chàng lại ngủ ở phía ngoài?”
“Không được sao?”
“Được.” Lâm Thính cúi đầu, tiếp tục lau tóc. Đoạn Linh chợt từ phía sau hôn lên, l**m đi bọt nước còn sót lại trên vành tai nàng.
Lâm Thính cảm thấy vành tai mình như bị một vật gì đó mềm mại l**m qua, mang theo sự nguy hiểm chết người nhưng lại đem đến một cảm giác thoải mái khó tả. Nó giống như cơn mưa thấm nhuần vạn vật không tiếng động, từng chút một xâm chiếm lãnh địa của nàng. Nhưng ... nàng lại không hề thấy phản cảm, mà cứ thế thích ứng một cách vô thức, hoàn toàn không có bất kỳ một tia phản kháng nào.
Cái lưỡi mềm mại ấy dọc theo vành tai Lâm Thính di chuyển, l**m một cách cẩn thận, lấy đi những bọt nước còn sót lại sau khi tắm, để lại một hơi thở trầm hương.
Nàng không khỏi siết chặt tấm vải thô trong tay, muốn ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Linh.