
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ngoại truyện 13: Lạc Thiên và Phong Kỳ 1
Phi thuyền đang bay về hành tinh Takan, khu vườn cỡ nhỏ trong khoang mô phỏng ngập tràn hoa hồng trắng như cơn sóng tuyết, gió nhẹ lướt qua, cánh hoa bay lên không, như trận tuyết lớn kéo dài. Con gấu mèo nhỏ chạy trong làn sóng, mông tiếp đất, từ trong biển hoa đáp xuống như trượt tuyết, “Ồ hố!”
Lạc Thiên: Tự thấy nhục vì từng kêu hệ thống là mẹ.
Phong Kỳ bước ra, thấy Lạc Thiên đứng trong biển hoa im lặng bất động nhìn AI, bèn bước đến đứng sau lưng cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cũng muốn chơi?”
Lạc Thiên ngoảnh mặt qua, vẻ mặt khinh thường, “Trông em đần thế hả?”
Phong Kỳ từ tốn nói: “Bây giờ có ngoại hình dành cho con người nữa, muốn thử không?”
Nửa phút sau.
“Ồ hố!” Con hồ ly lông vàng nhạt như sao băng bay nhảy xẹt qua biển hoa mềm mại, lông tơ trên người toả ra trong không khí như bồ công anh, “Ha ha ha ha, vui quá đi!”
Phong Kỳ ôm cánh tay, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Hắn rất vui vì trải qua nhiều chuyện như vậy rồi mà Lạc Thiên vẫn một trái tim trẻ thơ, vẫn có thể thoả thích tươi cười vui vẻ như thế này.
Mọi chờ đợi và mong ngóng trong kẽ hở thời gian đều trở nên ý nghĩa trong nụ cười này.
Lạc Thiên bay nhảy trong biển hoa đủ rồi, ba chân bốn cẳng đáp xuống bên cạnh Phong Kỳ. Phong Kỳ cúi người, ăn ý ôm cậu vào ngực, “Chơi có vui không?”
“Vui!” Lạc Thiên vẫn chưa thoả mãn nói: “Ngoại hình này được đó, max điểm trải nghiệm,” Cậu l**m l**m móng vuốt của mình, nói với Phong Kỳ: “Phong Kỳ, anh cũng thử xem?”
“Anh?” Phong Kỳ vuốt nhẹ sống lưng mềm mại của Lạc Thiên, “Thôi không cần.”
“Sao vậy? Vui lắm đó.” Lạc Thiên chớp chớp đôi mắt hồ ly to tròn, bộ râu màu vàng nhạt trên mặt rung rung, thoạt nhìn có phần ngây thơ đơn thuần.
Phong Kỳ cúi đầu hôn lên chóp tai cậu, thấp giọng nói: “Anh sợ cách ly sinh sản (1).”
Lỗ tai Lạc Thiên phút chốc mềm nhũn cụp xuống, đập nhẹ lên mu bàn tay hắn, thẹn thùng nói: “Đang ghét, em muốn lột bỏ.”
“Ngoại hình dành cho con người phải sau 72 tiếng mới có thể tháo ra được.” Phong Kỳ vừa nói vừa vuốt bộ lông xù của Lạc Thiên.
Lạc Thiên tức thì giật mình, “72 tiếng?! Sao hồi nãy anh không nói!”
Phong Kỳ nhướng mày, “Anh chưa nói à?” Trong ánh mắt lên án của Lạc Thiên bình tĩnh nói, “Nói rồi mà.”
Lạc Thiên ước gì có thể nhào tới cào cho Phong Kỳ hai phát, nhưng thật sự không xuống tay được với khuôn mặt tuấn tú đó bèn cào áo choàng màu trắng của Phong Kỳ. Móng vuốt sắc nhọn không hề tác động được lên pháp bào có tinh thần lực phủ lên, Lạc Thiên tức giận tới mức nghiến răng.
Nhóc hồ ly trong lòng kêu loạn chít chít, Phong Kỳ vuốt vuốt cái đuôi to xù lông của cậu, “Trưa muốn ăn gì?”
“Ăn anh!” Lạc Thiên tức giận nói.
Phong Kỳ khẽ mỉm cười, cúi đầu đối diện với đôi mắt hồ ly của Lạc Thiên, đôi mắt trong suốt tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến Lạc Thiên không khỏi nín thở. Phong Kỳ thấp giọng nói: “Vậy em ăn đi.”
Lạc Thiên cứng lại.
Đối với Phong Kỳ bên trong tiểu thế giới, Lạc Thiên vô tư tới vô tâm đầu óc toàn chạy thận lái xe. Nhưng từ sau khi thoát khỏi tiểu thế giới, có lẽ do tình cảm bị pha loãng đã quay về mà Lạc Thiên trái lại bó tay bó chân, như là bỗng nhiên choàng xiềng xích, thậm chí lúc đầu ăn uống trước mặt Phong Kỳ còn gượng gạo. Ký ức bị chia cắt quá lâu, trải qua quá nhiều việc, trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với Phong Kỳ như thế nào.
Phong Kỳ trong ký ức của cậu dịu dàng, cô độc, bao dung, là một ngôi sao lẻ loi giữa vũ trụ.
Còn Phong Kỳ trong tiểu thế giới… Lạc Thiên chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Hình thù kỳ quái.
Song cậu không biết rằng trong mắt Phong Kỳ cậu sẽ như thế nào? Khi Phong Kỳ mới thích cậu, cậu vẫn là một vật thí nghiệm ngây ngơ không hiểu gì cả. Nhưng cậu không biết mỗi thế giới sau khi mình rời đi rồi, Phong Kỳ sẽ thấy sao, rồi khi Phong Kỳ ở trong vết nứt thời gian nhớ lại mấy trò linh tinh cậu này trong tiểu thế giới, có khi nào sẽ ước gì có thể móc mắt mình ra không.
Tại sao trước đây có mắt như mù ưng cậu cơ chứ?
Và điều không thể phủ nhận đó là, từ lúc đầu gặp gỡ đến bây giờ gặp lại, hai người đã không còn là cả hai lúc ban đầu nữa.
Lạc Thiên trốn trong ngực Phong Kỳ, cái đuôi to ôm quấn quanh khuôn mặt nhọn của hồ ly, nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn thịt.”
Lại bắt đầu nữa, Phong Kỳ thở dài trong lòng.
Từ khi ra khỏi tiểu thế giới, trốn thoát khỏi hành tinh giam cầm hai người xong, thái độ của Lạc Thiên vẫn không được tự nhiên, mới vui vẻ chơi đùa một lát là sẽ quay lại vẻ rụt rè ngoan ngoãn.
Cứ như là đang cố gắng bắt chước thời điểm mình không biết gì cả.
Phong Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Ngoại trừ thịt ra? Muốn ăn đồ ngọt không?”
Lỗ tai Lạc Thiên run một cái, càng nhỏ giọng đáp: “Muốn.”
“Phong Kỳ Phong Kỳ,” Hệ thống nhảy nhót chạy đến, hình dạng gấu mèo khi đứng thẳng càng thêm phần đáng yêu hơn, điềm nhiên hỏi, “Tôi cũng muốn ăn bánh ngọt.” Mỗi lần con voi khốn kiếp điên cuồng thưởng thức đồ ăn ngon, tuy ngoài mặt thì nó khinh thường song thực chất trong lòng cũng rất muốn biết mấy món ăn đó ăn vào sẽ có mùi vị ra sao.
Lạc Thiên nhe răng trợn mắt với nó, “Mày không xứng.”
“Con cái bất hiếu!” Hệ thống chống nạnh trả lời theo quán tính.
Lạc Thiên không hề khách sáo trả lời: “Tao không có mẹ.”
Hệ thống bị chặn họng, tức muốn nổi phổi gào lên một tiếng, dùng hết cả tay cả chân mình úp người trên bắp chân Phong Kỳ, đáng thương gọi: “Chủ nhân…”
Lạc Thiên phút chốc cứng đờ, quen đấu võ mồm cùng hệ thống rồi, quên mất mình còn đang ngồi trong ngực Phong Kỳ.
Phong Kỳ cúi đầu liếc mắt nhìn món trang sức hình gấu mèo trên chân mình, trong thế tấn cong nháy mắt làm trò đáng yêu của hệ thống từ từ giơ chân lên, lắc lắc hai cái như chân bị dính thứ gì đó bẩn vậy, “Đi đi đi.”
Hệ thống: …mấy người không phải là chủ nhân dịu dàng của tui, trả chủ nhân của tui lại cho tui.
Hệ thống sống không còn nghĩa lý gì trượt xuống từ cẳng chân Phong Kỳ, nhìn con hồ ly nhỏ được chủ nhân ôm trong lòng đi về phía bếp nấu ăn. Đau thương thầm nghĩa: Cái này người ta gọi là có vợ quên thống sao? Đời hệ thống chân thật quá đi.
“Làm bánh táo em thích ăn nhất nhé, được không nào?” Phong Kỳ ôm nhóc hồ ly trong lòng mình, mỉm cười nói, “Hay là muốn ăn gà nướng?”
“Muốn ăn hết,” Lạc Thiên dè dặt trả lời, mắt liếc nhìn hệ thống đang nằm vỗ bụng trên đất phía sau, “Cho nó ăn một miếng nữa.”
Phong Kỳ chậm rãi nói: “Nó là AI, không cần phải ăn uống.”
“Nó thèm mà,” Lạc Thiên nhớ lại thời điểm mình thèm ăn, đồng cảm nói: “Cảm giác chịu đói rất khó chịu.”
Phong Kỳ tiếp tục chậm rãi nói: “Nhìn thấy mà không ăn được, đúng là rất khó chịu.” Bàn tay như vô tình hay cố ý lướt qua dưới đuôi hồ ly.
Lạc Thiên khẽ run lên, cậu nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Phong Kỳ, trong lòng như có lửa cháy lan, nhưng rồi lại như cận hương tình khiếp (2) im lặng không nói gì.
Phong Kỳ không muốn ép cậu, trầm mặc ôm cậu bước đến bàn bếp, đặt cậu lên đệm mềm bên cạnh, “Sẽ chừa cho nó.”
Lạc Thiên “ừm” một tiếng, giấu khuôn mặt hồ ly vào trong cái đuôi to.
Lần đầu tiên hệ thống được thực sự thưởng thức bánh táo, vểnh cái chân ngắn tủn lên ăn mà mặt mày dính đầy mặt. Lạc Thiên ghét bỏ lau mặt cho nó, “Mày có thể cẩn thận chút không, hình thú đáng yêu thế này mà bị làm bẩn hết rồi.”
“Hứm,” Hệ thống cãi lại, “Ngay từ lúc cậu mặc nó vào cậu đã làm bẩn nó rồi.”
Lạc Thiên giơ móng vuốt mũm mĩm lên cào một cái vào mặt hệ thống, hệ thống cũng giơ vuốt lên tính cào một cái đáp trả lại Lạc Thiên. Song khoé mắt Phong Kỳ loáng thoáng quét qua, móng vuốt giơ lên giữa chừng hơi run run, rụt lại tức giận cắn một cái thật mạnh vào bánh táo, dùng giọng nói chỉ mình nghe thấy thì thầm: “Tôi ăn hết, không chừa cho cậu ăn… con voi chết tiệt.”
Mặc ngoại hình hồ ly đẹp đẽ như vậy, cậu ta xứng hả?
Không gian trong phi thuyền vô cùng rộng lớn, Lạc Thiên và Phong Kỳ chia ra hai khoang nghỉ. Đến giờ ngủ, Phong Kỳ ôm cậu đứng trước cửa hai khoang nghỉ, nhẹ nhàng v**t v* lỗ tai Lạc Thiên, “Trong phòng anh có một cái sofa mềm, muốn nằm ngủ không?”
Lạc Thiên do dự băn khoăn một lúc, Phong Kỳ kiên nhẫn chờ, “Còn có một cái bồn tắm rất lớn.”
“Vậy… thôi được rồi.” Lạc Thiên vẫn không nhịn được sức hút của bồn tắm.
Phong Kỳ như ý nguyện ôm nhóc hồ ly đi vào phòng của mình.
Cuối cùng thì, chờ bảy ngày, cuối cùng hắn cũng đợi được có cơ hội dụ cái người đang mất tự nhiên này vào chung một phòng. Phong Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đóng khoang nghỉ ngơi lại, Phong Kỳ ôm Lạc Thiên đi vào phòng tắm, trong phòng tắm quả nhiên có một cái bồn tắm cực lớn, đối với Lạc Thiên đang trong hình dạng hồ ly mà nói, đủ cho cậu một hơi bơi mấy vòng. Bồn tắm đã được xả nước ấm sẵn, toả ra một mùi hương thơm ngát thoang thoảng.
Hồ ly be bé lông vàng bồng bềnh trên mặt nước, Lạc Thiên quạt móng vuốt thả nổi trên nước, vô thức nở nụ cười.
Khi ở trong chất lỏng ấm áp như thế này, cậu cảm giác như mình quay lại vòng tay của mẹ vậy, tràn đầy cảm giác an toàn.
Phong Kỳ ngồi xếp bằng xuống, lẳng lặng nhìn cậu chơi trong nước, bỗng nhiên lên tiếng: “Hình dạng hồ ly này rất giống với hình dạng hồ yêu của Bách Lạc Thiên.”
Móng vuốt đang hết sức hào hứng múa may của Lạc Thiên cứng ngắc, nổi trên nước không dám di chuyển, ngập ngừng hỏi: “Thật sao?”
“Ừm,” Phong Kỳ gạt gạt nước, “Mà màu lông không giống, Bách Lạc Thiên là hồ ly trắng, muốn nhuộm màu không? Hình dạng này có thể nhuộm màu được.
Lạc Thiên ủ rũ ủ rũ cụp tai xuống, “Anh nhớ kỹ thật đấy.”
“Em quên sao?” Phong Kỳ thấp giọng nói.
Lạc Thiên không nói, thực ra cậu cũng nhớ rất rõ ràng, cậu nhớ mọi thứ xảy ra trong tiểu thế giới, nhớ từng “Phong Kỳ” mình đã gặp.
Khi ở trong tiểu thế giới, tình cảm của cậu bị pha loãng, lúc rời đi sẽ không xuất hiện dao động cảm xúc quá lớn. Bây giờ cảm xúc hồi về, mỗi khi nghĩ đến khung cảnh chia ly với “Phong Kỳ” trong tiểu thế giới, khi này cậu mới bắt đầu cảm nhận được đau lòng và xót xa.
Phong Kỳ… đã đau đớn biết chừng nào.
Nước ấm từ trán chảy xuống, Lạc Thiên ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Phong Kỳ, từ đầu đến cuối vẫn dịu dàng mà bao dung, như đã thay đổi cũng như chưa từng thay đổi. Phong Kỳ như cười như không: “Chú rửa mông con nhé?”
Lông trên người Lạc Thiên muốn nổ tung, khẽ kêu một tiếng rồi lập tức dúi đầu vào trong nước.
Phong Kỳ không nói cậu, vẫn hắt nước gội đầu cho cậu, “Bé yêu à?”
Lạc Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, bọt nước bắn lên mặt tên Phong Kỳ nào đó, giọt nước trên sợi râu xâu thành chuỗi, cái mỏ nhọn rung rung nói: “Anh… anh… anh đừng gọi em như vậy.”
Phong Kỳ ung dung thản nhiên đáp: “Sao nào, anh không thể muốn gọi thế nào thì gọi được sao? Không phải đều là gọi em hay sao?”
Chóp mũi Lạc Thiên run lên, nhỏ giọng nói: “…em… em bị xoá ký ức, pha nhạt tình cảm, chuyện đó không tính.”
Phong Kỳ nhìn dáng vẻ né trái né phải của cậu, bàn tay giơ lên dịu dàng v**t v* tai cậu, dịu giọng nói: “Cho dù thế nào đi nữa em vẫn là em. Anh yêu em, không phải là yêu một ưu điểm nào đó trong em, hoặc là một loại sức hút nào đó. Anh yêu em, vì em là em, yếu đuối là em, xảo quyệt là em, hung hãn là em, kiên cường là em, ngây thơ là em, dịu dàng c*̃ng là em. Bởi vì là em, nên những thời khắc này những sự việc này mới có ý nghĩa…”
Nghe đến đó, đầu Lạc Thiên lại gục xuống, chóp tai run nhè nhẹ, “Đau không?” Trong những kẽ hở thời gian đó, liệu có giây phút nào, anh đau đớn đến mức hối hận vì đã cùng em bắt đầu?
“Không đau,” Phong Kỳ bóp lỗ tai cậu, thản nhiên nói, “Anh biết em vẫn còn sống, mạnh khoẻ, vui vẻ, anh mừng còn không kịp nữa là. Hơn nữa…” Giọng nói của Phong Kỳ hạ thấp, day mạnh tai cậu, mỉm cười nói, “Anh đang yêu em, sao lại đau.”
Rốt cuộc Lạc Thiên đã không kiềm được nữa nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào nức nở nói: “Em không vô tư đến vô tâm như vậy đâu, em không cố tình làm vậy.”
“Tất nhiên rồi,” Phong Kỳ dứt khoát nâng cậu từ trong nước ra, ôm trong ngực vỗ nhè nhẹ lên cái bụng phình to của cậu, thấp giọng dỗ dành, “Anh không trách em, thực ra cũng rất thú vị, có thể nhìn thấy mọi dáng hình của em,” Lại hạ thấp ngữ điệu, buồn bã nói, “Tối nào em cũng trốn tránh anh, có phải tại không thích anh trong các tiểu thế giới không, hay là… không thích anh ngoài đời?”
“Đương nhiên là không phải!” Lạc Thiên nhanh chóng giơ hai cái vuốt hồ ly ướt sũng ôm mặt Phong Kỳ, sốt sắng nói, “Em cũng thích anh, chỉ cần là anh, như thế nào em cũng thích hết. Đến thế giới nào em cũng chỉ thấy mình anh thôi, chỉ thích mình anh thôi.
Phong Kỳ thấp giọng hỏi: “Thật không?”
Lạc Thiên thề, “Thật mà!”
Phong Kỳ chậm rãi nói: “Vậy anh đói.”
Lạc Thiên sững sờ, hiểu được ý Phong Kỳ rồi vẫn hơi thẹn thùng cụp vuốt, “Vậy… chờ em… tháo hình dạng này… rồi…”
Phong Kỳ từ tốn hỏi: “Không trốn nữa?”
Lạc Thiên chậm rãi gật đầu, được rồi, dù sao vẫn còn hai ngày để cậu có thể xây dựng tâm lý, không phải hoảng.
Phong Kỳ ôm cậu lên đi vào trong phòng, lấy máy kiểm soát trong ngăn kéo ra hơi gõ nhẹ vào mi tâm của Lạc Thiên. Bỗng chốc hồ ly vàng trong lòng Phong Kỳ biến mất tăm, thay vào đó là một thiếu niên xinh đẹp trắng trẻo đang ngạc nhiên nhìn Phong Kỳ.
Phong Kỳ nhướng mày, “Tháo rồi.”
Lạc Thiên: …anh không phải Phong Kỳ đàng hoàng, anh thay đổi rồi.
Phong Kỳ thấy cậu đờ người bất động, khẽ thở dài, “Quả nhiên em vẫn không thích anh ngoài…” Lời còn lại bị Lạc Thiên dùng môi chận.
Hệ thống ăn hết một cái bánh táo, hình thú chỉ là vỏ ngoài, không có trách nhiệm tiêu hóa, thế là bánh táo kẹt trong code của nó dinh dính nhơm nhớp. Nó bèn đến phòng Phong Kỳ gõ cửa, nhỏ giọng kêu: “Phong Kỳ.”
Phong Kỳ không để ý tới nó.
Hệ thống dùng quyền hạn có hạn mở hệ thống truyền âm.
“Ưm…” Tiếng trong khoang truyền đến, hệ thống nhất thời như bị sét đánh không thể động đậy, “Phong Kỳ… Nhanh…”
Hệ thống nhanh chóng quyết định cắt truyền âm.
Đêm hôm ấy, hệ thống cuối cùng đã nhớ lại cảm giác hoảng sợ khi bị che dậy kiểm soát…
__
(1) cách ly sinh sản: 生殖隔离
Cách ly sinh sản (Reproductive isolation) là một tập hợp các cơ chế tiến hóa, các hành vi và các quá trình sinh lý quan trọng để xác định sự ngăn cản các thành viên của các loài khác nhau sinh ra con cái, hoặc đảm bảo rằng bất kỳ con cái nào từ việc lai khác loài là bất hữu thụ (vô sinh). Những rào cản này duy trì tính toàn vẹn của một loài bằng cách giảm dòng gen giữa các loài có liên quan, kể cả loài thân thuộc.
Nguồn: vi.wikipedia.org
(2) cận hương tình khiếp: 近乡情怯
Trích từ bài thơ Độ Hán giang 渡漢江 của Lý Tần 李頻
渡漢江
嶺外音書絕,
經冬復立春。
近鄉情更怯,
不敢問來人。
Độ Hán giang
Lĩnh ngoại âm thư tuyệt,
Kinh đông phục lập xuân.
Cận hương tình cánh khiếp,
Bất cảm vấn lai nhân.
Bản dịch của Trần Trọng Kim:
Lĩnh ngoại thư từ vắng,
Qua đông lại lập xuân.
Gần làng lòng sợ hãi,
Không dám hỏi lai nhân.
Nguồn: thivien.net