
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ngoại truyện 14: Lạc Thiên và Phong Kỳ 2 (end)
Hệ thông ôm code bị nhồi bánh táo tuyệt vọng chờ trước khoang nghỉ hơn mười tiếng mà vẫn không thấy hai người bước ra.
Phong Kỳ và Lạc Thiên có tinh thần lực mạnh mẽ, tố chất cơ thể mãnh liệt hơn bất cứ nhân vật nào trong tiểu thế giới. Hệ thống càng nghĩ càng thấy đời thống mình thê lương, lê bước chân nặng nề, lỗ tai rủ xuống từng bước từng bước rời xa khoang nghỉ tàn ác kia.
Bầu không khí trong khoang nghỉ ngơi từ hừng hực dần chuyển sang dịu dàng tình cảm, ngay từ khoảnh khắc Lạc Thiên hôn lên đôi môi Phong Kỳ đã quyết định buông bỏ.
Lo gì, Phong Kỳ yêu cậu, cậu yêu Phong Kỳ, vậy còn băn khoăn điều gì nữa, trải qua trăm cay nghìn đắng khó khăn lắm chính thức chạm được vào người này. Chẳng lẽ còn vì quãng thời gian bị ép phải chia lìa đó mà bây giờ lại ngần ngại đến với nhau sao?
Môi Phong Kỳ, vai Phong Kỳ, cánh tay Phong Kỳ, đùi Phong Kỳ, đã rất lâu rồi không chạm vào nhau, song linh hồn đã rót vào cơ thể này một mùi vị thân quen.
Như đã kết hợp vô số lần, không có bất cứ gian nan hay trở ngại nào, Lạc Thiên và Phong Kỳ hợp thành một thể, mặt đối mặt, không hề giữ lại điều gì, cứ như là hai người trời sinh nên như thế.
Mọi cảm xúc bối rối đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc đó, dẫu là thể xác nào đi nữa, hai người đều cần nhau một cách mãnh liệt như thế.
Lạc Thiên không hề báo trước rơi nước mắt.
Phong Kỳ giật mình, “Đau?”
Lạc Thiên lắc đầu, “Không đau, rất sướng.”
Cuối cùng cậu cũng không còn ngại ngừng nữa. Ở trước mặt Phong Kỳ, cậu có thể thành thực trăm phần trăm, bởi vì Phong Kỳ… yêu cậu trăm phần trăm.
Phong Kỳ khẽ cười cười, cúi đầu để hơi thở của mình đến chóp mũi Lạc Thiên. Đầu lưỡi chầm chậm l**m lên nước mắt trên mặt Lạc Thiên, vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, có một cảm giác sắc tính như muốn nuốt chửng Lạc Thiên vào bụng mình.
Đúng là hắn đã thay đổi.
Trong vô số lần đau đớn mất đi tình yêu, khát vọng dành cho Lạc Thiên cũng càng lúc càng gia tăng. Nếu như có thể, hắn thật sự rất muốn nuốt Lạc Thiên vào bụng, hoà làm một với cậu, sau đó sẽ không ai cướp Lạc Thiên được nữa, không ai có thể chia cắt hai người nữa.
Mỗi một nơi trên cơ thể đều dính sát vào nhau quấn quýt lấy nhau, hai người như hai sợi dây leo đan vào nhau mạnh mẽ sinh tồn. Lạc Thiên siết chặt lấy hắn, ngón tay bấm thật sâu thành dấu tay trên sống lưng Phong Kỳ, “Phong Kỳ… nhanh…”
Sau lần đầu kịch liệt, hai người không buông đối phương ra, vẫn nằm trên giường thoải mái xả hết tinh lực và nhiệt tình.
Hệ thống chờ mãi đến khi phi thuyền sắp đáp xuống, rốt cuộc cũng thấy khoang nghỉ mở cửa.
Lạc Thiên nằm nhoài người trên lưng Phong Kỳ, Phong Kỳ cõng cậu, Lạc Thiên ngọt ngào hôn vào má hắn, “Cục cưng, giỏi quá đi.”
Hệ thống: …cứu mạng, thế này là lại vào một tiểu thế giới nữa sao?
Phong Kỳ quay đầu lại mổ nhẹ vào môi cậu, “Kêu chồng ơi.”
Hệ thống: …nó tuyên bố Phong Kỳ ngày xưa đã chết, Phong Kỳ bây giờ đã bị voi vấy bẩn!
Trước khi lên phi thuyền hai người quý nhau như khách, ở trên phi thuyền hệ thống tí thì tự huỷ module âm thanh, gọi anh gọi cưng gọi chồng nó cũng coi như không nghe thấy. Cơ mà gọi papa thì bất hợp lý quá không chứ???
…
Hành tinh rác Takan một lần nữa toả sáng sức sống mãnh liệt, Lạc Thiên và Phong Kỳ hoà trộn tinh thần lực truyền vào lõi của hành tinh. Hoa hồng mọc thành đồng bao trùm lên bề mặt hành tinh, hương hoa ngập tràn khắp tinh cầu, phân chia thành nhiều mảng hình rực rỡ hấp dẫn.
Một toà kiến trúc màu bạc hình giọt nước im lặng nằm giữa trung tâm, sâu sắc đẹp đẽ như giọt sương rơi trên cánh hoa. Hồ nước rộng trong veo như vòng tay mẹ bao bọc ngôi nhà, bên cạnh hồ cây cối cao lớn san sát nối tiếp nhau, giữa các cây treo xích đu và võng.
Gấu mèo mũm mĩm nằm dài trên võng nhỏ tiếng ngáy, cái đuôi buông xuống mép võng theo gió nhẹ nhẹ nhàng vung vẩy, lông xù bồng bềnh.
Lạc Thiên ngồi trên ghế mây chiến đấu với một loại trái cây vỏ siêu cứng siêu khó bóc. Một chân vắt trên đùi Phong Kỳ, hai tay rất kiên định giao tranh với lớp vỏ, dồn sức đến đỏ cả mặt, thật sự không bóc ra được nhưng lại không muốn xin hỗ trợ từ Phong Kỳ —— vì lúc đầu Phong Kỳ có nói muốn giúp cậu, mà cậu từ chối rất thẳng thắn.
“Trông em có yếu tới mức cả cái vỏ còn không bóc được à?”
Mạnh miệng xong rồi, Lạc Thiên ngồi trên ghế mây vặn thành bánh quai chèo, động tĩnh càng lúc càng lớn, “hự hự” thở hổn hển, một chân đạp mạnh vào đùi Phong Kỳ. Phong Kỳ thì lại như người ngoài cuộc, hai tay gác hai bên thành ghế, nhàn nhã thả hồn lên.
“A!” Lạc Thiên chợt la to một tiếng.
Phong Kỳ đang thư thả mặt biến sắc, quay sang ghé sát đến sốt sắng hỏi: “Sao vậy?”
Lạc Thiên không nói lời nào, một tay đè xuống một tay giấu bên eo, vẻ mặt chịu đựng
“Đau rồi?” Phong Kỳ đưa tay ra, “Để anh xem thử.”
Lạc Thiên hơi tránh, không cho hắn chạm vào, ấm ức tủi thân lên tiếng: “Sao anh không giúp em?”
Khoé môi Phong Kỳ hơi nhếch lên, “Em không anh giúp em mà.”
Vẻ mặt Lạc Thiên càng ấm ức, “Anh cố tình để em làm trò.”
Khuôn mặt trắng trẻo vo lại thành nắm, trên mặt vẫn còn lấm tấm mồ hôi do vừa dùng sức, đôi mắt trái lại hoạt bát sinh động, không hề có chút nào như bị đau. Phong Kỳ hiểu rõ trong lòng, nhìn cậu như cười như không, dịu giọng nói: “Anh sai rồi…” Cúi đầu ghé sát vào, “Phải làm em mới nguôi giận đây? Anh xoa cho em nhé?”
Lạc Thiên hơi đỏ mặt.
Phong Kỳ nói muốn thực hành “liệu pháp giảm nhạy cảm” với cậu, nên hai người dính lấy nhau như hình với bóng như trẻ sinh đôi dính liền. Cơ mà đúng thật là có hiệu quả, bây giờ trước mặt Phong Kỳ, Lạc Thiên không kiềm được muốn làm nũng muốn tuỳ hứng, nhưng khi thật sự cáu lên, dưới sự dịu dàng khoan dung của Phong Kỳ lại cảm thấy ngượng ngùng một cách kỳ lạ.
Lòng bàn tay ấm áp khô ráo phủ lên bàn tay đang cuộn chặt, Lạc Thiên ngoan ngoãn đầu hàng: “Em lừa anh thôi.”
Tiếng của cậu quá nhỏ, Phong Kỳ lại hỏi lại, “Sao cơ?”
“Lừa anh,” Lạc Thiên tránh tay ra, ngoảnh mặt đi, tai đỏ lên, “Không đau, em chỉ chọc anh thôi.”
“À.” Phong Kỳ nín cười đáp lại một tiếng, hai tay vòng qua từ sau lưng cậu vẫn phủ lên mu bàn tay cậu, môi đáp xuống bên tai Lạc Thiên, khẽ nói: “Anh cũng chọc em thôi.”
Lạc Thiên: …không hổ là mấy người.
Lạc Thiên trở mặt lại, đối diện với đôi mắt ngập ý cười của Phong Kỳ, lườm hắn một cái, ngón tay dùng sức bẻ ngón tay Phong Kỳ ra, Phong Kỳ vừa cười vừa nói: “Nhẹ chút, bẻ gãy không ai nầu cơm.”
Hệ thống tỉnh dậy nhìn thấy hai người thầm thì cười đùa, nhắm mắt làm ngơ trở người, bịt tai nghiến răng, chừng nào mới hết cảnh này đây?!
Chỉ có những lúc gió nhẹ yên tĩnh như thế này, Lạc Thiên nằm trong ngực Phong Kỳ chậm rãi khép mắt. Bình an, an yên, hai điều mà cậu khao khát nhất trên đời này, đã chiếm được trọn vẹn ở nơi đây, không cần làm gì cả, cứ vậy ở bên Phong Kỳ, đã thấy thoả nguyện.
Ngày tháng nhàn nhã không quá hai ngày, sáng sớm lúc Lạc Thiên ăn sáng, đột nhiên cảm thấy bụng dạ cuộn lên mắc ói, buông đồ ăn lập tức khom người nôn oẹ một hồi.
Phong Kỳ rất giỏi nhận ra Lạc Thiên đang giả vờ hay là thật, tức khắc nhìn ra cậu đang thật sự khó chịu, nhanh chóng đến vỗ nhẹ lên lưng của cậu, cau mày hỏi: “Sao vậy? Ăn hư bụng rồi?”
“Em… oẹ…” Lạc Thiên lại nôn khan vài tiếng, mặt mày nhợt nhạt ngước lên, môi run lên hai cái, đáng thương nói, “Em mắc ói…”
Ở cái thời đại mà tinh thần lực cung cấp sức mạnh cho cơ thể này, chỉ cần tinh thần lực không có vấn đề, thì bọn họ gần như là không có khả năng sinh bệnh. Phong Kỳ trực tiếp ph*ng t*nh thần lực ra, tính dùng tinh thần lực chạm vào tinh thần lực của Lạc Thiên, Lạc Thiên cũng muốn mở ra. Song không biết tại sao, một tấm bình phong vô hình khiến cậu không có sức mở tinh thần lực.
“Oẹ…” Lạc Thiên không nhịn được, nhảy vọt lên chạy ra ngoài cửa.
Phong Kỳ vội vã đi theo.
Lạc Thiên nằm nhoài bên bờ hồ nôn khan cả buổi vẫn không nôn ra được cái gì, Phong Kỳ đau lòng ôm cậu tựa vào lòng mình, hai tay nắm bả vai Lạc Thiên hơi siết. Hắn rất lo lắng.
Lạc Thiên là vật thí nghiệm, sau khi thức tỉnh tinh thần lực một lần không ổn định suýt tự bạo, hiện tại cơ thể lại xuất hiện tình trạng này, có khi nào…
“Phong Kỳ,” Vẻ mặt Lạc Thiên như đưa đám, “Có khi nào em có bầu không?”
Cả bụng ưu sầu củaPhong Kỳ bị một câu này đánh úp bất ngờ, mắt liếc nhìn bắp đùi Lạc Thiên một cái, thần sắc phức tạp, có chút khó tin.
Tinh tế truyền thừa nhiều năm, số lượng lớn người tổng hợp xuất hiện, đã hoàn toàn không cần hình thức sinh sản truyền thống để duy trì người sống. Đàn ông không tiến hóa chức năng sinh con, thậm chí bởi vì tuổi thọ kéo dài, ngay cả khả năng sinh sản của phụ nữ cũng biến mất, hướng tiến hoá là giảm khả năng sinh sản.
Sao lại có người tiến hoá ngược?
Phong Kỳ an ủi: “Không đâu, có lẽ chỉ là ăn bậy hỏng bụng thôi.”
Lạc Thiên không biết hướng tiến hoá của tinh tế, càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình không sai chút nào. Cậu nắm cánh tay Phong Kỳ, sắp khóc đến nơi, “Em có gien cá ngựa, chắc chắn là bầu rồi!”
Phong Kỳ: …thế mà không thể cãi được.
Lạc Thiên thấy thần sắc Phong Kỳ thay đổi khó lường, bỗng nhiên đứng dậy cả giận nói: “Có phải anh không muốn chịu trách nhiệm với hai cha con em không?!”
Phong Kỳ ngồi ở tại chỗ, nội tâm vừa cảm thấy hoang đường đồng thời lại có chút buồn cười, lúc này mới tới đâu mà đã hai cha con rồi? “Đừng nói linh tinh, qua đây anh xem nào.”
Hắn vẫn không tin Lạc Thiên sẽ mang thai. Lạc Thiên là đàn ông, sự thật này hắn đã kiểm chứng vô số lần trên giường rồi, không sai được, mà cũng không hề tồn tại một số bộ phận có chức năng sinh sản nào.
Dáng vẻ bình tĩnh của hắn đã triệt để chọc giận Lạc Thiên, Lạc Thiên che bụng tức hồng hộc mắng: “Đồ tồi!” Xoay người lập tức chạy vào nhà.
Phong Kỳ ngồi tại chỗ bật cười, cười trong chốc lát rồi dừng lại rời lại không nhịn được cười nữa.
Thôi, phải dỗ trước đã.
Phong Kỳ bò dậy, đi vào trong, trông thấy Lạc Thiên kéo vali đang nhét đồ, phạm vi động tác khoa trương, sắp ném đồ lên bàn ăn đến nơi.
Phong Kỳ nín cười tiến lên từ đằng sau lưng ôm chầm cậu, “Rồi, đừng giận mà, anh…” Phong Kỳ lần thứ hai nín cười, “Sao anh lại không chịu trách nhiệm với hai cha con em được?”
Tay Lạc Thiên đang nhét đồ khựng lại, quái gở: “Chẳng phải anh nói em ăn bậy chột bụng à?”
“Đó là tại anh vui quá,” Phong Kỳ kéo khoé môi xuống, nghiêm túc nói, “Niềm vui bất ngờ ập đến làm đầu óc choáng váng,” Nghiêng đầu hôn một cái vào khóe mắt Lạc Thiên, “Tha lỗi cho anh nhé, bé yêu.”
Lạc Thiên rầm rì vài tiếng, thả giao diện trong tay xuống, ngoảnh mặt sang nói với Phong Kỳ: “Anh đừng không tin em mà. Trong người em có nhiều loại gien, c*̃ng kế thừa các đặc tính khác nhau của những loại gien đó. Đến bây giờ, cả chính em cũng không xác định được đặc tính gien của mình, dù sao… em vẫn khác với anh.”
Vẻ mặt nín cười của Phong Kỳ chớp mắt nghiêm túc, ánh mắt dịu dàng, bao hàm xin lỗi nói: “Xin lỗi, lúc nãy anh quá võ đoán.”
“Không sao,” Lạc Thiên ôm cổ của hắn đáp lại, nhỏ giọng nói, “Em biết anh không có cố ý.”
Tuy rằng Phong Kỳ vẫn thể hiện thái độ bán tín bán nghi đối với chuyện Lạc Thiên “mang thai”, nhưng hệ thống các triệu chứng của Lạc Thiên quả thực đã làm đảo lộn thế giới quan của hắn.
Thích ngủ, nôn oẹ, thích ăn chua, đau hông, các loại triệu chứng thai nghén hết sức truyền thống xuất hiện trên ngườ Lạc Thiên.
Nếu như nói ban đầu Phong Kỳ còn ôm tâm thái tuyệt đối không thể nào, thì bây giờ đã tin sáu, bảy mươi phần trăm rồi.
Mà Lạc Thiên tự mình trải qua càng nghiễm nhiên dáng vẻ ông bầu, rảnh rảnh không có việc gì làm xoa bụng than dài thở ngắn, cau mày nói: “Phong Kỳ, em lo quá.”
Phong Kỳ c*̃ng rất lo lắng, siết chặt tay Lạc Thiên, vẻ mặt thản nhiên nói: “Đừng lo.”
Lạc Thiên bắt lấy tay Phong Kỳ, lo lắng nói: “Nhỡ sinh ra con cá ngựa thì phải làm sao?”
Phong Kỳ: “…chắc không đâu.”
Lạc Thiên vẫn sầu thối ruột, tuy phản ứng của cậu rất mãnh liệt, nhưng trong bụng lại là không có cảm giác gì, dùng tinh thần lực kiểm tra cũng thấy trống rỗng, không lẽ lại bầu người tàng hình?
Gien trong cơ thể cậu thật sự quá phức tạp, mọi thứ đều có khả năng.
Một lát sau, Lạc Thiên lại bận tâm về vấn đề khác, “Con họ gì đây?”
Phong Kỳ vẫn cảm thấy hơi không chân thực, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Thiên, trong lòng thế mà lờ mờ có cảm giác mong đợi trong hoang đường. Dịu giọng nói: “Em thích họ gì thì để họ đó.”
Lạc Thiên vểnh mỏ, “Muah.”
Phong Kỳ cúi đầu hôn một cái lên đôi môi chu ra của cậu, lòng dạ phút chốc mềm nhũn, bật thốt lên: “Không biết trai hay gái.”
Lạc Thiên bĩu môi nói: “Không chừng là sinh mấy luôn.”
Phong Kỳ cúi đầu liếc mắt nhìn bụng dưới bằng phẳng của cậu, khóe miệng co giật: “Hay là thôi đi.”
“Ây, không ngờ là em còn thực sự có thể mang thai,” Lạc Thiên nhớ lại trong tiểu thế giới đã nhiều lần nói muốn đẻ con cho Phong Kỳ. Cậu bỗng nhiên hỏi, “Hệ thống đâu?”
Chừng mấy ngày không thấy gấu mèo lê cái đuôi dài, Lạc Thiên lúc này “tình mẹ bao la”, muốn quan tâm tiểu hệ thống một chút, tiện thể nói cho hệ thống biết sau này nó có bạn chơi rồi.
Phong Kỳ dùng tinh thần lực dò thử, “Nó đang ở phía sau hành tinh.”
Lạc Thiên kinh ngạc, “Chạy xa thế?”
Phong Kỳ lờ mờ cảm thấy không đúng, nhưng Lạc Thiên đang dính trong ngực hắn hắn không thể đi được. Bèn khẽ vuốt sống lưng Lạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Hai ngày nay hình như không ói mấy nữa.”
“Khà khà, em bé ngoan mà,” Lạc Thiên đầy yêu thương xoa bụng, “Em muốn ăn nhiều thêm chút, bù lại mấy bữa trước ói hết.”
Phong Kỳ: …
“Muốn ăn cái gì?”
“Thịt, ăn thịt, cay… ây, Phong Kỳ, anh nói xem trong bụng em có khi nào là con gái không?”
“…nào cũng được.”
Chờ cho Lạc Thiên ăn no, dỗ cậu ngủ xong, Phong Kỳ sầm mặt đi bắt hệ thống.
Hệ thống trốn phía sau tinh cầu hái đóa hoa hồng, móng vuốt bụ bẫm lông xù màu đỏ run rẩy ngắt cánh hoa, nhỏ giọng nói: “Nhận ra rồi, không nhận ra, nhận ra rồi…”
“Nhận ra cái gì?”
Lông trên người hệ thống nổ tung cả lên, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Phong Kỳ, “Chủ, chủ nhân…”
Phong Kỳ lạnh nhạt nói: “Tranh thủ lúc tao chưa nổi giận, nói rõ mọi chuyện ra.”
Lúc Lạc Thiên tỉnh dậy, liếc mắt lập tức nhìn thấy một cục đỏ choét quỳ trước giường mình, Phong Kỳ vẻ mặt lạnh lùng đứng ngay bên cạnh hệ thống, lạnh giọng nói: “Nói.”
Lạc Thiên đầu óc mơ hồ.
Hệ thống “hức” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi… là tại tôi mua miếng dán trải nghiệm sinh con…” Hai người này dính lấy nhau cả ngày, nó thật sự không chịu nổi.
Chân tướng rõ ràng.
Có gien cá ngựa cũng không đồng nghĩa với việc sẽ mang bầu.
Hệ thống đã bị Lạc Thiên đập cho một trận, sau cùng khóc lóc kêu cha ơi cha thì Lạc Thiên mới dừng lại. Lạc Thiên trực tiếp con gấu mèo khóc hức hức trước cửa nhà, chỉ chừa một cái đầu gấu mèo lã chã nước mắt.
Phong Kỳ thấy cậu tức muốn chết đi được, giơ tay ôm bờ vai của cậu, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự muốn có con?”
Khuôn mặt tức giận đến ửng đỏ của Lạc Thiên hơi hơi bình tĩnh một chút, “Thực ra cũng không phải…” Nói lý thì cậu vẫn phần nhiều là hoang mang.
“Tại anh chưa đủ nỗ lực.” Phong Kỳ cúi đầu hư tâm đạo.
Lạc Thiên nhớ lại các loại hành vi của hắn mấy ngày trước, đạp nhẹ vào chân Phong Kỳ. Cậu đột nhiên nhảy lên ngực Phong Kỳ, hai tay kéo gương mặt tuấn tú của Phong Kỳ, hung dữ nói: “Không được cười em, cười nữa em ôm bầu bỏ chạy, biết chưa?”
Phong Kỳ dưới sự nhào nặn của Lạc Thiên lộ ra nụ cười đã nín rất lâu, người lảo đảo, “Em chạy, anh sẽ đuổi theo.”
Lạc Thiên áp trán của mình vào người hắn hắn, “Anh đuổi theo… em sẽ chờ.”
– Hết ngoại truyện.
__
Chính thức chào tạm biệt gia đình voi con rồi 😭😭😭