
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 413
Thế giới 25: Lạc Thiên 19 (end)
Ranh giới của thế giới tinh thần lực không ngừng mở rộng, bóng mờ càng ngày càng rõ ràng, hai người đang ôm nhau cảm nhận được một lực kéo mãnh liệt không thể kháng cự. Phong Kỳ siết chặt vai Lạc Thiên, tham lam dùng đôi mắt nhìn Lạc Thiên như là lần cuối cùng.
“Phong Kỳ, em biết anh đang nghĩ gì, anh đừng hòng chạy!” Lạc Thiên trở tay nắm chặt cánh tay Phong Kỳ, hung dữ nói: “Anh dám không tin em?!”
Trong ánh sáng cuối cùng, tiếng thở dài dịu dàng vang lên —— “Anh… tin em.”
Tựa như từ khoảng cách trăm mét trên không rơi rụng xuống đập ầm ầm vào cơ thể, Lạc Thiên đột ngồi bật dậy từ trên giường, cứ không ngừng bôn ba trong các tiểu thế giới, cậu gần như sắp quên mất mình cũng có cơ thể! Chân thật thật sự như vậy, cậu đã mong cầu sự chân thật này quá lâu rồi.
“Hệ thống, Phong Kỳ đâu! Đừng nói với tao là mày không biết, mày chung một nguồn tinh thần lực với anh ấy.” Lạc Thiên lạnh giọng quát hệ thống.
Hệ thống đã bị tinh thần lực mạnh mẽ của Lạc Thiên thanh lọc trong thế giới tinh thần lực, code sáng sủa hơn hẳn, tất cả những gì đã mất cũng tìm lại hết, không dám giấu Lạc Thiên, “Chủ nhân đang đến.”
Chẳng trách sao lúc ở thế giới của Rand, nó và thần lực của Rand lại xuất hiện kết nối. Hồi đó nó còn nghĩ mãi không ra, tại sao thần lực của Rand có thể đồng nguyên với nó được.
Giờ nó đã biết, thì ra là “cha ruột” thật.
Hệ thống vừa nghĩ đến việc nam chính chịu hết giày vò lại chính là chủ nhân của mình Phong Kỳ – lập tức thấy hơi rén.
Khi này Lạc Thiên mới yên lòng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Căn phòng vuông vức, như nhà tù, không có cửa sổ không có bất cứ nguồn sáng tự nhiên nào, chỉ có trên trần là đang nhấp nháy ánh sáng đỏ từ camera.
Lạc Thiên yên lặng nhìn camera, chậm rãi giơ ngón giữa tay phải chỉa lên.
Hệ thống: “…cậu đừng kích động…”
Lạc Thiên: “Con người tao chưa bao giờ biết kích động.”
Dứt tiếng, hệ thống trong thế giới tinh thần lực của Lạc Thiên bị làn sóng trắng sôi trào dâng lên suýt nữa mất hình tượng rít the thé lên thành tiếng.
Không được! Lạc Thiên không chịu được tinh thần lực mạnh như vậy!
Hệ thống kinh hoảng nói: “Mau dừng lại đi!”
Tinh thần lực khổng lồ như đại dương tràn ra bốn phía, dịu êm song mạnh mẽ, tràn đến đâu, vách tường lập tức tan ra như bột đến đó. Lấy cơ thể gầy gò của cậu làm tâm, tất cả mọi cầm cố xung quanh ngã rạp xuống như hoa héo. Lạc Thiên khống chế tinh thần lực trong cơ thể một cách dễ dàng, khi tinh thần lực đạt đến mức cơ thể có thể chịu đựng được thì rót tinh thần lực vào lòng bàn tay mình đột ngột đập tay xuống thật mạnh.
“Bây bê,” Lạc Thiên nhếch miệng lên thành nụ cười, “Những lúc như này, không nên phá hỏng không khí.”
Một vầng sáng trắng đáp xuống, lõi hành tinh bị một tinh thần lực khổng lồ gần như không có điểm cuối chiếm lấy. Tinh thần lực vô cùng vô tận phát ra từ trong người khiến cơ thể yếu đuối của Lạc Thiên sinh đau đớn như là tê liệt.
Cậu chịu quá nhiều đau đớn rồi, nên từ lâu đã xem đau đớn như tô điểm cho sinh mạng của mình. Bắt đầu từ khoảnh khắc cậu sinh ra, cậu đã nhất định phải sống —— sống mãi trong đau đớn!
Tường ngục trên cả hành tinh tan hết thành tro, tất cả người trông giữ phạm tội và nhân viên tuần tra bị giáng cấp đang bị giam cầm trên hành tinh này đồng loạt tỉnh dậy.
Tinh thần lực phức tạp cuồn cuộn khắp hành tinh, vô số “tội nhân” hồn bay phách lạc trong tự do đột ngột đến.
Trong đám đông hỗn loạn, một tinh thần lực dịu dàng xuyên qua đám người từ xa cộng hưởng vào sâu tận linh hồn Lạc Thiên.
Đôi mắt đó, khiến Lạc Thiên không còn nhìn thấy gì nữa.
Cách biển người, hai người lẳng lặng nhìn nhau, bao lâu, đã bao lâu rồi không được gặp nhau?
“Phong Kỳ…” Lạc Thiên không khỏi thấp giọng lẩm bẩm.
Phong Kỳ nghe thấy.
Bất cứ lúc nào Lạc Thiên gọi hắn, hắn đều có thể nghe được, cảm giác được, vì cả hai là một thể, vì Lạc Thiên là một phần hắn không thể dứt bỏ trong sinh mạng.
Hắn đứng tại chỗ, nhìn Lạc Thiên quật cường mím môi, một giọt nước mắt từ trong mắt lăn xuống má cậu, mang theo vô vàn phẫn hận.
Vẻ mặt Phong Kỳ hết sức kinh ngạc, bàn tay buông xuống bên người chậm rãi giơ lên. Lạc Thiên nhào đến, Phong Kỳ vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bị Lạc Thiên hung hăng tông thẳng vào lồng ngực, hắn rên lên một tiếng, rồi lại như mất đi có được lại vùi cậu vào lòng mình thật chặt.
“Bắt được anh rồi.” Lạc Thiên cắn răng hung dữ nói, mười ngón tay bấu chặt vào vai Phong Kỳ. Tình cảm đè nén quá lâu trong lòng cậu giây phút này được giải phóng, trong lòng vừa hận Phong Kỳ đến cùng cực, cũng vừa yêu đến cùng cực.
Hận hắn yên lặng chịu đựng một mình, hận hắn làm cậu không biết gì cả.
Yêu hắn vì điều gì?
Lạc Thiên ngước mặt lên, nhìn khuôn mặt được khắc sâu trong tinh thần đó, nhếch miệng cười, nước mắt cuộn trào không ngừng chảy xuống, “Đm, anh đẹp trai thế này, vậy mà em quên được? Chả hợp lý gì cả.”
Phong Kỳ cũng khẽ mỉm cười, tha thiết lại đau thương ngắm nhìn Lạc Thiên, giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cậu. Hắn không dám nói lời nào, hắn sợ vừa lên tiếng sẽ nhận ra chỉ là mơ, lại càng sợ mình nói gì, làm gì, sẽ khiến Lạc Thiên mất kiểm soát.
“Đừng sợ,” Lạc Thiên câu cổ hắn, hai chân nhảy một cái vắt lên eo Phong Kỳ. Hai má vẫn đọng nước mắt, ý cười vừa xảo quyệt vừa tự tin, “Em sẽ không mất khống chế tự huỷ, anh nói rồi mà, anh tin em.”
Xung quanh đã vang lên tiếng còi báo động, hành tinh tù giam không người cuối cùng cũng chào đón lính phòng vệ của liên minh đến trấn áp.
Lạc Thiên không thèm quan tâm, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm nhìn Phong Kỳ, “Mở miệng coi!”
“Anh…” Giọng Phong Kỳ đã khàn, vừa lên tiếng lập tức nghẹn ngào, Lạc Thiên nghe không lọt, ngẩng đầu lên bạo dạn hôn.
Hai người quên mình ôm hôn nhau giữa cảnh hỗn loạn, nhiệt liệt chân thành như nụ hôn cuối cùng rồi cùng nhau đi đến tận thế. Lạc Thiên cắn rách môi Phong Kỳ, mùi máu tanh nhàn nhạt tuôn vào trong miệng, mới khiến cậu thật sự có cảm giác trở về tự do.
“Phong Kỳ…” Hai tay Lạc Thiên tóm chặt lấy tóc gáy Phong Kỳ, khóe miệng vương vệt máu, híp mắt cười thật rạng rỡ hỏi: “Yêu em không?”
Hắn chưa từng dùng thân phận Phong Kỳ nói yêu Lạc Thiên.
Không thể yêu, không được yêu, có quá nhiều nỗi lo và nỗi sợ.
Phong Kỳ dịu dàng đưa mắt nhìn Lạc Thiên, môi run rẩy, ánh mắt từ vầng trán của Lạc Thiên nhẹ nhàng lưu luyến xuống đôi mắt cậu, chậm rãi nói: “Chưa từng có một giây nào anh ngừng yêu em.”
Bất kể thời gian, bất chấp danh tính, chẳng màng sống chết, bắt đầu từ khoảnh khắc hai người họ gặp nhau, hắn đã bước chân lên con đường mãi mãi không có đích đến. Một tiếng yêu này, hắn chôn trong lòng quá lâu, chôn giấu cùng với những đoá hoa hồng vô bến vô bên ở nơi đáy vũ trụ.
Một khi nói ra miệng, cả linh hồn Phong Kỳ cũng đồng thời rung động.
Lạc Thiên ngửa đầu lên hôn mạnh vào khoé miệng hắn, “Nói hay quá, nào rảnh đẻ cho anh một đứa.”
Mặt Phong Kỳ sực đỏ, vẻ mặt căng thẳng không khỏi dịu xuống, “Đừng nói bậy.”
“Ai nói bậy với anh?” Lạc Thiên đanh mặt, “Anh nghĩ em không đẻ được hả?”
Phong Kỳ bế cậu, khóe miệng mấp máy, cam chịu: “…được chứ.”
Hệ thống: …những lúc như này bàn xem có đẻ được không, đúng là chỉ có hai người, súng của liên minh sắp chỉa vào đầu đến nơi rồi kìa!
Lính canh phòng điều khiển phi thuyền đen kịt lớp lớp bao vây đám người hỗn loạn trên hành tinh, “Cảnh báo cấp 0, yêu cầu tất cả tội phạm dừng lại hết, tiếp nhận thẩm vấn lại của liên minh!”
Lạc Thiên vẫn giữ tư thế cuộn trên người Phong Kỳ, ngửa đầu liếc nhìn đội quân phi thuyền, khụt khịt mũi, bình luận: “Phi thuyền màu đen xấu quá, liên minh không có gu thẩm mỹ à?”
“Phong Kỳ…”
Âm thanh lớn vang vọng, gọi tên Phong Kỳ đầu tiên, “Cậu vi phạm…”
Một tinh thần lực mạnh mẽ vọt đến, tiếng nói im bặt đi như bị bóp cổ. Mặt mày Lạc Thiên trắng đi, nụ cười bên khoé môi đầy ngang ngạnh, “Không có mẹ không xứng lên tiếng, biết chưa?”
Tức thì, công kích nhằm vào tinh thần lực ùn ùn kéo đến.
Lạc Thiên thả tinh thần lực của mình ra đánh về phía phi thuyền phát ra công kích của liên minh một cách chuẩn xác. Phong Kỳ cũng lập tức thả tinh thần lực của mình ra, dịu dàng vỗ về tinh thần lực trên bờ bạo động của Lạc Thiên. Phong Kỳ cố nén cảm giác đau đớn khi bị tinh thần lực cận kề ranh giới của Lạc Thiên giằng xé, quát to với các “tội phạm” vẫn còn đang ngây ngẩn: “Giúp em ấy!”
Người trông giữ và nhân viên tuần tra ở đây đều không ngoại lệ đã vi phạm “điều lệ” của liên minh, do đủ loại nguyên nhân mà bị chế ngự bắt lại đây làm nhiệm vụ.
Bị giam cầm quá lâu, từ sâu trong nội tâm của rất nhiều người đã sinh ra sợ hãi đối với liên minh.
“Diệp Lam,” Phong Kỳ nhận ra trong đó có Diệp Lam đã từng là nhân viên tuần tra, “Anh không muốn gặp người đó sao?”
Trên khuôn mặt mất cảm giác của Diệp Lam loé qua một tia xúc động.
Muốn, sao lại không muốn.
Lý do để tiếp tục gượng dậy trong tiểu thế giới không ngừng chết đi đó là mong rằng có một ngày có thể lần nữa được thấy người đã từng đứng bên cạnh bầu bạn với mình.
Lạc Thiên trở tay nắm ngược lại tay Phong Kỳ, cắn răng nói: “Không sao, mình em là đủ!”
Phong Kỳ vòng tay ôm chặt cậu, dùng hết tinh thần lực để ủng hộ Lạc Thiên.
Bỗng nhiên, có một tinh thần lực khác đánh về phía phi thuyền.
Diệp Lam ngước lên, trên mặt sượt lên đau đớn tương tự hai người, “Tôi muốn gặp lại em ấy, tôi nhất định phải gặp lại em ấy!”
Tiếng hô hoán cao thấp nối tiếp nhau trong đám đông bạo động, người đã từng mất đi có còn chờ họ không? Còn, chắc chắn!
Tinh thần lực của Lạc Thiên mạnh mẽ vô cùng, thiếu hụt lớn nhất đó là do cơ thể gầy yếu, song sau khi có người tiếp sức, lập tức thả lỏng sức mạnh, ngã oặt trong lòng Phong Kỳ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Lạc Thiên!” Khủng hoảng vô bờ xông lên đầu, Phong Kỳ đột nhiên lay nhẹ Lạc Thiên đang nhắm mắt. Lạc Thiên khép mắt, uể oải cong cong khóe môi, “Anh hai, chưa có chết đâu.”
Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, tiếng thở hồng hộc lọt vào tai, Lạc Thiên cố sức mở mắt ra, mí mắt rủ xuống híp mắt lại, cong môi: “Yên tâm, chưa đẻ con cho anh, không nỡ chết.”
…
Liên minh năm ngôi sao, một trận bạo loạn do tội phạm truy nã gây ra bắt nguồn từ hành tinh nhà giam bắt đầu từng bước lan ra khắp thiên hà. Trong đó có một người bí ẩn một lần nữa kích hoạt lại rất nhiều hành tinh đã sụp đổ, để lại tinh thần lực làm neo trên các hành tinh đó, tất cả người trở lại những hành tinh đó đều lạ lẫm nhận ra khoảnh khắc họ bước chân lên hành tinh đó lập tức thức tỉnh tinh thần lực.
Thiên hà sôi trào!
Khi ai ai cũng có thể thức tỉnh tinh thần lực thì liên minh độc tài còn giá trị tồn tại sao?
Một trận cải cách vĩ đại đã bắt đầu.
Có điều, những chuyện đó không liên quan đến Lạc Thiên và Phong Kỳ.
Hành tinh Takan, nơi từng là hành tinh rác.
Một chiếc phi thuyền đỏ như lửa chậm rãi đáp xuống.
Khoang cửa mở ra, hai bóng người dính nhau như trẻ sinh đôi dính liền đi xuống thang xoắn, nửa người Lạc Thiên treo trên thân Phong Kỳ, “Anh, em đi không nổi, cõng em đi.”
“Được.” Phong Kỳ ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, Lạc Thiên đè vai của hắn, nhưng lại hơi dồn sức đẩy xuống, bật nhảy qua đỉnh đầu hắn, sau khi đáp đất an toàn thì quay đầu làm mặt quỷ với hắn, cười hì hì nói: “Lừa anh đấy.”
Phong Kỳ chỉ cười, dáng vẻ rất dung túng, “Nhiều sức sống vậy?”
“Đúng đó,” Lạc Thiên vỗ vỗ mông với Phong Kỳ, “Có sức thì đến đây.”
Phong Kỳ chậm rãi đi xuống thang, đi đến bên cạnh cậu ôm eo cậu, chậm rãi nói: “Anh có sức hay không, đợi lát nữa em sẽ biết thôi.”
Lạc Thiên lại treo lên thân Phong Kỳ, chu mỏ nói: “A, cục cưng hôn cái nào.”
Phong Kỳ nghiêng đầu hôn cậu một cái, hơi nhíu mày, “Em có thể cố định xưng hô với anh không?”
Lạc Thiên: “Sao vậy, em không thể thích gọi anh là gì thì gọi hả?”
Phong Kỳ im lặng một lúc, “Thôi được rồi.”
Hệ thống chân ngắn đi xuống sau thầm nghĩ: Kêu anh kêu cục cưng thì thôi đi, kêu papa là chơi trò gì nữa?
Hai người vừa nói vừa đi đến tâm hành tinh Takan. Hành tinh này đã mất sự sống, ngập tràn bầu không khí ảm đạm suy yếu, tuyết dày đọng đến giờ vẫn chưa tan, trắng xoá một vùng.
“Phong Kỳ,” Lạc Thiên nắm tay hắn, nghiêm túc nhìn lại quá khứ, “Chuyện may mắn nhất cả đời em đó là được gặp anh.”
Phong Kỳ nắm ngược lại tay cậu, đặt bên môi khẽ hôn, ” Chuyện may mắn nhất của anh… đó là lần đi ngắm tuyết đó.”
Tinh thần lực của cả đồng thời đổ xuống, hành tinh âm u đầy chết chóc một lần nữa sáng lên sự sống, tuyết phủ kéo dài phút chốc tan ra.
Trời sao dâng lên, biển hoa chập chờn.
Takan vắng lặng trăm năm—— lại nở hoa hồng.
Dưới bầu trời sao xán lạn, Lạc Thiên khom lưng nâng một đóa hoa hồng trắng lên, nghiêng mặt sang bên mỉm cười nói với Phong Kỳ: “Phong Kỳ, anh xem này, hoa nở.”
Hành tinh của anh sẽ không nở hoa, nhưng hoa trên hành tinh của chúng ta sẽ nở. Phong Kỳ ngắm nhìn Lạc Thiên, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, “Ừm, hoa nở.”
End.
__
Bắt tay vào edit từ 2021, cũng là lúc còn học năm nhất, giờ gõ chữ end vào năm 2025, vừa bảo vệ đồ án xong chuẩn bị ra trường, là cả một quá trình trưởng thành cùng với chú voi con. Chú voi con đã tìm về với tình yêu của chú còn tui thì vẫn độc thân
😎😎😎
Edit hơn bốn năm, gõ hơn 1 triệu chữ mà giờ có cái cảm nghĩ ngồi mãi không biết nói gì, thôi thì gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã đồng hành cùng tui trên hành trình vừa qua và sẵn sàng cho những hành trình tiếp theo. Chúc cho chúng ta đều sẽ Lạc Thiên, vui vẻ mỗi ngày, và ai cũng có một Phong Kỳ trong đời (hoặc hệ thống).
Anh nhân viên văn phòng và em voi bé bỏng hẹn gặp lại mọi người ở ngoại truyện nhé 💕💕💕