
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 412
Thế giới 25: Lạc Thiên 18
Bất tri bất giác, Lý Nguyên Thần càng lúc càng dựa gần vào Lạc Thiên, trong lòng Lạc Thiên biết song bước chân lại không thể di dời được. Hơi thở của hắn cũng mang sức hút trí mạng với cậu.
Một cái hôn chụt gò má, Lạc Thiên co rụt người lại, hơi tránh đi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, “Lý đại nhân…”
Ánh mắt Lý Nguyên Thần lấp lóe, nét mặt trêu ghẹo nóng lòng háo hức. Bầu không khí mập mờ giữa hai người đã ấp ủ nhiều ngày, như là hoa quả sắp chín tới, tất cả cảm xúc dần lớn lên chín muồi bên trong. Chỉ cần giơ ngón tay đâm nhẹ một cái, mật ngọt bên trong tức khắc trào ra.
Khi một cái hôn nữa đáp xuống thì Lạc Thiên không tránh được nữa.
Lạc Thiên đầu váng mắt hoa bước chân lộn xộn, bị Lý Nguyên Thần từng bước từng bước dồn đến bên cạnh giường. Chân cẳng mềm nhũn nhẹ nhàng ngã lên giường.
Trong phòng thưởng thức tranh, trên giường thưởng thức người.
Lý Nguyên Thần vọng tưởng Mục Lạc Thiên đã lâu, cũng may Mục Lạc Thiên tính tình mềm mỏng, không thể bỏ thể diện trở mặt với hắn. Một nồi nước nấu chậm, luộc Mục Lạc Thiên dần trong trắng lộ hồng, trong mắt đọng hơi nước, mồ hôi ướt mũi, nói chung là trông hết sức ngon miệng —— vừa vặn vào miệng.
Lý Nguyên Thần như ăn tươi nuốt sống ngậm Mục Lạc Thiên ngập cả miệng, hôn môi Mục Lạc Thiên, ngửi mùi hương nồng nàn trên người cậu, đầu mũi hít hà khẽ thật sâu, “Sao ngươi thơm vậy…”
Toàn thân Lạc Thiên căng thẳng, lồng ngực hít thở không thông truyền đến cảm giác đau đớn.
Cậu vô cùng đau đớn, gần như không thể nói được, từng hơi hít vào đều như một cây dao cắt vào cổ họng cậu. Không liên quan đến cơ thể này, mà là đau đớn truyền đến từ sâu trong linh hồn.
Lý Nguyên Thần hồn nhiên không biết cảm thụ của Lạc Thiên lúc này, chỉ cho rằng lồng ngực phập phồng toàn thân run rẩy của cậu là vì đ*ng t*nh. Thần sắc trong đôi mắt hoa đào trên mặt Lạc Thiên tan rã, Lý Nguyên Thần nhìn mà thầm mừng trong lòng, đến cùng thì Mục Lạc Thiên cũng không đỡ tình cảm của hắn.
Giơ tay giật đai lưng của Mục Lạc Thiên, bàn tay to lớn của Lý Nguyên Thần bóp vào da thịt trắng như men sứ. Lạc Thiên thở khẽ một tiếng, ý thức gần như sắp rời khỏi cơ thể trong đau đớn kịch liệt.
Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm, Vu Tuyền tinh tường nhìn cơ thể Lạc Thiên đang chảy máu.
Từ lỗ mũi từ hốc mắt từ lỗ tai, máu chảy xuống từ tất cả mọi nơi có thể chảy ra được.
Số liệu đang chầm chậm lên cao.
Tinh thần lực vẫn luôn ổn định ở cấp B dần tiến thẳng lên đến cấp A. Vu Tuyền cũng đang chảy máu giống cậu, tinh thần lực của Lạc Thiên không chỉ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển lên cơ thể cậu, mà càng như là tạo thành dấu ấn trên người hắn. Tinh thần lực tăng vọt lên ngay lúc này khiến những vết thương khó khăn lắm mới bình phục của Vu Tuyền nứt ra hết, trong miệng cũng tuôn máu tươi.
Không được… vẫn chưa đủ.
Biên độ số liệu vẫn chưa thu thập xong…
Nhưng mà Lạc Thiên đã sắp không chịu được nữa.
Bất kể là cơ thể từ tinh thần lực trong tiểu thế giới hay là Lạc Thiên trong hiện thực đều đã đến giới hạn chịu đựng.
Vật thí nghiệm thành công nhất của hắn… trong mắt Vu Tuyền b*n r* hào quang thống khổ không cam lòng. Nghiến răng cắn một cái lên tay mình, mùi máu tanh trong miệng và tránh cánh tay khó phân chia, trong cổ họng phát ra tiếng thét như con thú bị nhốt trong lồng.
Lý Nguyên Thần trong tiểu thế giới cuối cùng cũng phát hiện ra điều không hợp lý —— Mục Lạc Thiên đang khóc.
Nước mắt theo hai gò má của cậu không ngừng lăn xuống, không phải vui thích mà là đau đớn, Lý Nguyên Thần ôm lấy Mục Lạc Thiên nửa thân trần, thất kinh hỏi: “Vương gia, vương gia ngươi sao vậy?”
Lạc Thiên nói không ra lời, một tay chậm rãi giơ lên, siết chặt cánh tay Lý Nguyên Thần, giữa màn nước mắt mơ hồ soi chiếu đường nét dịu dàng.
Cậu không thể chết được.
Cậu vẫn chưa được gặp hắn thật sự.
Đã hứa rồi mà, thế giới này kết thúc, hai người sẽ gặp nhau…
…
Ký ức bị vùi lấp chấm dứt tại đây.
Sau đó là tất cả những gì mà Lạc Thiên nhớ được —— không bằng lòng làm một người trông giữ nên bỏ trốn, nhảy từ thế giới này đến thế giới khác, mãi đến khi bị “hệ thống” bắt được.
Lạc Thiên đứng giữa thế giới trắng xoá như tuyết nước mắt chảy đầy mặt.
“Đừng khóc.”
Giọng nói ôn hòa vang lên, Lạc Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu, gào to: “Phong Kỳ, tên khốn kiếp kia, cút ra đây cho em!”
Một cái bóng mờ chậm rãi xuất hiện trước mặt cậu, đường nét loáng thoáng khiến Lạc Thiên thoắt cái cảm nhận được nỗi run rẩy từ sâu trong con tim. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện gì xảy ra sau đó, anh nói rõ ràng đi!”
Lạc Thiên đầy sức sống, hoạt bát, rạng rỡ như thế này – đã bao lâu rồi Phong Kỳ không được thấy? Chính hắn cũng sắp quên mất.
Đến từng thế giới, Phong Kỳ đều sẽ bị lấy đi ký ức – đó là sự trừng phạt dành cho hắn khi phản khảng lại liên minh. Hắn sẽ luôn luôn là tên đao phủ “g**t ch*t” người hắn yêu, giữa khoảng thời gian kết thúc và khởi đầu của mỗi thế giới – khóc cho người thương của mình.
…
Lúc đó, Vu Tuyền tại thời khắc sống còn nhấn nút kết thúc, tinh thần lực của Phong Kỳ và Lạc Thiên cưỡng chế b*n r* khỏi thế giới đó.
Khi Phong Kỳ nhìn Lạc Thiên máu me đầy người trong phòng thí nghiệm đã hoàn toàn phát điên.
Vu Tuyền chỉ còn lại một hơi, không thể ngăn cản Phong Kỳ đập phòng thí nghiệm. Phong Kỳ ôm đẫm máu Lạc Thiên, cảm nhận một nỗi tuyệt vọng tưởng chừng như đảo ngược thời gian.
“Cứu em ấy…” Phong Kỳ nói năng lộn xộn cuống cuồng thét lên với Vu Tuyền đang thoi thóp, “Cứu em ấy, anh cứu em ấy đi!”
Khóe miệng Vu Tuyền rướm máu, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trên, lẩm bẩm nói: “Tôi thất bại… tôi thất bại rồi…”
Cuối cùng thì hắn đã phát hiện ra bí mật để Lạc Thiên thức tỉnh tinh thần lực, nhưng mạng của hắn cũng đã đi đến điểm cuối, sự nghiệp mà hắn phấn đấu cả đời từ đầu đến cuối vẫn luôn từ chối hắn. Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi…
Vu Tuyền cố sức nói: “Cậu ta… yêu… cậu…”
Tình cảm, đây là nhân tố duy nhất Vu Tuyền không có suy tính đến trong lúc làm thí nghiệm.
Cảm xúc không phải số liệu, không có hình tượng, dù cho hắn có làm gì đi chăng nữa cũng không bao giờ khống chế được cảm xúc của một con người.
Vu Tuyền chết rồi.
Lúc sắp chết hắn vẫn mở to hai mắt không cam lòng.
Phong Kỳ suýt nữa ôm Lạc Thiên tự hủy.
Thời khắc mấu chốt, lính gác của liên minh xuất hiện.
Liên minh không bỏ mặc thí nghiệm của Vu Tuyền, mà vẫn luôn bí mật giám sát Vu Tuyền, ngay khi phát hiện ra dấu hiệu sự sống của Vu Tuyền biến mất thì lập tức xuất hiện trong phòng thí nghiệm, mang Phong Kỳ và Lạc Thiên đi.
Thông qua số liệu phân tích Vu Tuyền để lại, liên minh rất tiếc nuối đồng thuận với Vu Tuyền —— cách Lạc Thiên thức tỉnh tinh thần lực không thể sao chép lại được.
Lạc Thiên yêu Phong Kỳ nên thức tỉnh tinh thần lực, tình yêu này sau mỗi lần bị vùi lấp rồi bùng nổ đều sẽ dẫn đến tinh thần lực tăng vọt.
Đối với một thí nghiệm mà nói, là một kết luận quá mức cảm tính, không hề có giá trị tham khảo.
Liên minh không giống Vu Tuyền, Vu Tuyền là một nhà khoa học điên, dù thế nào cũng không nỡ tiêu huỷ Lạc Thiên. Song điều liên minh phải cân nhắc đó là, nếu thí nghiệm thất bại, giữ lại Lạc Thiên thì có nguy cơ bị lộ, cứ dứt khoát cho tiêu huỷ là xong.
Phong Kỳ cản tiêu hủy.
Nhân viên tuần tra cấp S để lại dấu ấn tinh thần cực kỳ mạnh mẽ trong từng tiểu thế giới hắn từng đi qua. Tuyến thế giới do hắn bện, chỉ cần Phong Kỳ muốn, tất cả các tiểu thế giới đó sẽ cùng hắn sẽ đồng thời lụi tàn.
Liên minh hoàn toàn không gánh vác được rủi ro này.
Tốc độ của tiểu thế giới tan vỡ quá nhanh, bọn họ gần như là “thu không đủ chi”.
“Phong Kỳ, cậu là nhân viên tuần tra của liên minh, cậu dùng đe doạ như vậy, đối với liên minh là một loại phản bội.”
Âm vang vang vọng từ bốn phương tám hướng, chấn động màng nhĩ của hắn, Phong Kỳ đứng trước vị trí xét xử, khuôn mặt lạnh lùng, “Thả em ấy, cho tất cả mọi chuyện quay lại điểm bắt đầu, tôi sẽ tiếp tục làm việc cho liên minh.”
“Không thể.”
“Vậy để tôi và em ấy chết cùng nhau, cho các tiểu thế giới đó chôn cùng hai chúng tôi.” Khuôn mặt của Phong Kỳ cuối cũng đã không còn hiền hoà nữa, vẻ mặt liều lĩnh đến mức điên cuồng.
Không gian yên tĩnh rất lâu.
Âm thanh lớn lần nữa vang lên, mang chút mê hoặc như là ác ý, “Phong Kỳ, chúng ta giao dịch nhé?”
…
“Giao dịch?” Lạc Thiên nghe thế, tinh thần lực trong truyền đến cảm giác nhoi nhói, con ngươi sắc bén nhìn về phía Phong Kỳ mơ hồ, “Anh giao dịch cái gì?”
Phong Kỳ im lặng, chậm rãi nói, “Thân phận nhân viên tuần tra.”
Liên minh đồng ý thả Lạc Thiên, không chỉ như thế, còn hỗ trợ tu bổ cơ thể Lạc Thiên, ổn định tinh thần lực ở cấp B an toàn, cấy ký ức mới phủ lên. Bọn họ muốn Lạc Thiên dốc sức làm người trông giữ cho tiểu thế giới.
Về phần Phong Kỳ…
“Thân phận nhân viên tuần tra của cậu đã khiến cậu ngạo mạn quá mức,” Liên minh rất căm ghét hành vi dùng tiểu thế giới để uy h**p của Phong Kỳ, “Cậu cũng phải làm người trông giữ.”
Phong Kỳ đồng ý, hắn vốn đã không muốn tiếp tục làm nhân viên tuần tra, nếu như không phải vì bảo vệ Lạc Thiên, hắn chẳng muốn làm gì nữa cả.
Sau khi đáp ứng tất cả điều kiện của liên minh Phong Kỳ đưa ra một yêu cầu cuối cùng: ““Làm nhạt tình cảm của em ấy, tôi không muốn em ấy yêu tôi.”
“Yên tâm, để ổn định tinh thần lực của cậu ta, chúng tôi sẽ rút tình cảm cậu ta ra.”
Phong Kỳ xoay người rời đi, tự nhủ: Chấm dứt ở đây, hai người mãi mãi không giao thoa mới là sự lựa chọn tốt nhất đối với Lạc Thiên.
Hắn không biết là, sau khi hắn rời đi, âm thanh kia lại vang lên.
—— “Có điều cậu yên tâm, chúng tôi sẽ rất nhân từ để cho hai người gặp lại nhau.”
—— “Mỗi khi cậu thoát khỏi tiểu thế giới thì cậu sẽ rất sung sướng phát hiện ra cậu ta chết vì cậu, để cậu mãi mãi ghi nhớ bài học này.”
Bây giờ Lạc Thiên mới hiểu được cái nhiệm vụ “bị cắm sừng” thoạt nghe rất không đầu không đuôi (1) đó, rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu ác ý của liên minh. Nếu dựa theo tính toán của liên minh, vậy thì quá trình sẽ là —— Lạc Thiên trăm phương ngàn kế làm mai dắt mối cho Phong Kỳ và nữ chính, Phong Kỳ và nữ chính yêu nhau bảy ngày sau Lạc Thiên chết, Phong Kỳ có thể vui vẻ sống tiếp đến hết đời, rồi khi hắn thoát khỏi tiểu thế giới thì sẽ nhận ra rốt cuộc mình đã làm gì.
Đối với Phong Kỳ mà nói điều đó tàn nhẫn đến nhường nào.
Nhưng may mắn là, chuyện liên minh mong đợi không xảy ra.
Phong Kỳ nhìn Lạc Thiên hai mắt đỏ ngầu, nhẹ giọng nói: “Em đừng giận, anh không buồn đâu.”
Sau mỗi lần chết đi, hắn đều sẽ vừa khóc vừa cười tại điểm giao ngắn ngửi giữa hai thế giới, thầm tự nhủ: Không sao cả, điều hắn mong vẫn luôn là vậy, Lạc Thiên vô tư tới vô tâm, mãi mãi vui cười.
Đến tận hôm nay, khổ đau và sợ hãi mà Lạc Thiên phải gánh chịu đã nhiều lắm rồi, giờ đến lượt hắn.
“Chúng ta không thể nán lại quá lâu, ” Phong Kỳ liếc mắt nhìn ranh giới trắng xoá dần mở rộng, đây vùng giao giữa tinh thần lực của hắn và Lạc Thiên, sẽ theo thời gian trôi đi càng lúc càng lớn, “Nếu không sẽ bị hút về bản thể.”
“Anh đã hứa với em, kết thúc chúng ta sẽ gặp nhau,” Lạc Thiên cắn chặt môi, trong mắt đầy phẫn hận quật cường, “Anh gạt em!”
Phong Kỳ mỉm cười, “Lạc Thiên, như bây giờ không phải tốt lắm sao? Mãi mãi không yêu anh, sẽ mãi mãi an toàn, hạnh phúc.”
“Anh có ngốc không hả?” Lạc Thiên giơ tay đánh vào bóng người mờ mờ, hết cái này đến cái khác dùng hết sức lực, “Em không yêu anh, sao em xuất hiện ở đây được! Anh nhìn cho rõ đi, đây là đâu hả!”
Hào quang trắng xoá dần chụm lại.
Từng bụi từng bụi hoa hồng trắng bồng bềnh lay động.
Bóng mờ dao động lắc lư, Lạc Thiên cúi thấp đầu, dựa vào người hắn, thấp giọng nức nở: “Anh điên rồi, hết lần này đến lần khác… anh không thấy đau sao?”
“Không đau, anh thật sự không đau.” Phong Kỳ hờ hờ vòng tay quanh Lạc Thiên, hắn thậm chí không dám xuất hiện trước mặt Lạc Thiên. Hoa hồng xung quanh xán lạn đẹp đẽ, khiến hắn cứ không ngừng mê muội trước vẻ đẹp đó một lần rồi lại một lần, nhưng hắn biết mình không thể quyến luyến quá đà, giọng nói run rẩy: “Đi đi, đi nhanh đi, xem như anh xin em…”
“Phong Kỳ,” Lạc Thiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là sự kiên định chưa từng có, lần này đến lượt cậu nói, “Đừng sợ.”
__
(1) rất không đầu không đuôi: 无厘头 – vô ly đầu.
Trên bìa đĩa các phim của anh Tinh thường thấy có đề chữ MO LEI TAU rất lớn. Trong các bài viết tiếng Anh về anh Tinh cũng rất thường hay nhắc tới cụm từ này. Vậy nó nghĩa là gì?
Một số người dịch từ nguồn tiếng Anh, thông thường đều chú thích “mo lei tau” được hiểu như một kiểu hài nhảm. Thực ra hiểu như vậy là không đầy đủ ý nghĩa của cụm từ này. Ban đầu, MO LEI TAU (无厘头 – Vô li đầu) có hai nghĩa. Một là chỉ cái đầu không có sợi tóc nào (tức là đầu trọc). Hai là một dạng thành ngữ của Quảng Đông, đầy đủ là Vô Li Đầu Khào. Tức chỉ những việc không đầu không đuôi, hết sức vô lý, vô căn cứ, rất khó hiểu.
Cụm từ “Mo lei tau” hiện tại được dùng không chỉ để diễn tả một thể loại nghệ thuật hài mà còn để diễn tả một trào lưu của đầu thập niên 90 tại HongKong. Ý chỉ việc cố ý đưa những sự vật hiện tượng hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nhau nhưng lại được kết hợp một cách kỳ diệu tạo ra sự thú vị và vô cùng hài hước.
Nguồn: Fanpage Châu Tinh Trì – Stephen Chow VNFC
__
Cuộc tình truân chuyên của anh nhân viên văn phòng và em voi bé bỏng.