Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 411: Thế giới 25: Lạc Thiên 17

Trước Tiếp

☆, Chương 411

Thế giới 25: Lạc Thiên 17

Minh châu treo trong phòng, cả sảnh đường rực rỡ, mùi thơm từ rượu ngon cao lương mỹ vị nức mũi. Lý Nguyên Thần tự mình đứng dậy rót rượu cho Mục Lạc Thiên, Lạc Thiên hơi gật đầu, “Đa tạ Lý đại nhân.”

“Vương gia sợ hãi rồi.” Lý Nguyên Thần đặt bầu rượu xuống, trên mặt mang nụ cười nhạt, cánh tay dường như vô ý chạm nhẹ vào cánh tay Lạc Thiên. Mí mắt Lạc Thiên giật lên, giương mắt nhìn về phía Lý Nguyên Thần, song Lý Nguyên Thần vẫn bình thản như không.

Mặc dù đối phương đã cùng mình đi qua rất nhiều thế giới rồi, đều mang theo ký ức, yêu thương không cách nào che giấu lúc nào cũng khiến Lạc Thiên vừa cảm thấy ngọt ngào đồng thời đau lòng nghi hoặc. Có điều đối phương lúc nào cũng tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, giữ một khoảng cách với cậu, chuyện thân mật nhất chỉ là ôm nhau, ngay cả khi ôm vẫn khắc chế sức lực.

Cánh tay vẫn còn đọng cảm giác trêu chọc không nhẹ không nặng của người kia, Lạc Thiên nâng chén rượu lên, nhẹ giọng nói: “Lần này thật lòng muốn đa tạ Lý đại nhân đã rộng lòng giúp đỡ, bản vương kính Lý đại nhân một chén.”

“Vương gia khách khí.” Ánh mắt Lý Nguyên Thần nhìn Mục Lạc Thiên nóng rực, nóng đến mức sắp tóe lên tia lửa. Giơ chén rượu lên, con ngươi dính trên mặt Mục Lạc Thiên, ngửa đầu uống rượu, ánh mắt từ hàng mi dài trút xuống, thực sự như là dùng Mục Lạc Thiên nhắm với rượu vậy.

Có lẽ sự khắc chế từ trong xương đã biến mất theo ký ức rồi, nên khi bị hắn không chút che giấu chăm chú nhìn như vậy, mặt Lạc Thiên không khỏi đỏ lên, dưới ánh sáng nhạt của minh châu hiện lên một vầng sáng mờ.

Lý Nguyên Thần tim đập như trống chầu, lòng bàn tay ôm chén rượu, gần như hoảng hốt.

Vừa thấy đã yêu.

Tại sao trước đây hắn chưa từng nhận ra Mục Lạc Thiên… lại thu hút hắn đến thế.

Cứ như là hôm nay mới bắt đầu biết người này vậy.

Lý Nguyên Thần cảm thấy mình sắp chia ra thành hai con người.

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn kẻ lòng dạ thâm sâu, dùng tính tình ngay thẳng để che giấu tâm tư riêng của mình. Miệng Diệp Nghê Vân không tính là kín, sau khi cạy được một ít manh mối xong, Lý Nguyên Thần không buồn ngó ngàng đến nàng nữa, chỉ cho người canh giữ hầu hạ ăn uống rồi thôi.

Phần lớn tinh lực hắn đều tiêu hao trong việc uống rượu đối thơ, xem tranh đánh cờ với Mục Lạc Thiên. Đơn giản bắt đầu từ một câu nói “Vương gia thích vẽ tranh?” tình cờ, mà Lý Nguyên Thần bèn lấy đồ cổ cất trữ nhiều năm ra, chỉ vì nhận được một câu nói cảm ơn dịu dàng của Mục Lạc Thiên, ngồi bên cạnh hắn dành cho hắn một khuôn mặt cười.

Vương phủ bị cháy lớn tu sửa phải mất hơn nửa năm, Lý Nguyên Thần dứt khoát xin chỉ cho Mục Lạc Thiên ở nhờ lại quý phủ của hắn. Tính tình Mục Lạc Thiến hiền dịu, cả quá trình không lên tiếng phản đối, bị động đẩy đưa đến mức này, mối quan hệ của hai người trái lại càng ngày càng thân thiết. Lý Nguyên Thần tận lực lấy lòng lựa ý nương theo, Mục Lạc Thiên là người thiếu tình cảm không bạn bè, sao có thể chịu nổi trước thế tiến công của Lý Nguyên Thần.

Hai người cùng ra cùng vào, Lạc Thiên trong thoáng ngẩn ngơ tưởng chừng như quay lại lúc hắn chưa mất ký ức hai người còn như hình với bóng, hắn vẫn yên lặng ở bên cậu, có điều là trước đây… không động tay động chân với mình nhiều như bây giờ.

Bao bọc lấy bàn tay mềm mại, cằm Lý Nguyên Thần gần như sắp kề sát vào thái dương Mục Lạc Thiên, ẩn ý trầm giọng nói: “Nét này Vương gia mạnh tay một chút, mới toát lên khí khái.”

Ngòi bút dưới sự tác động của hai bàn tay vẽ ra một lóng trúc hiên ngang mạnh mẽ, Lạc Thiên nhẹ giọng nói: “Lý đại nhân quả nhiên có kiến giải.”

Mùi hương thoang thoảng từ cơ thể Mục Lạc Thiên lan tỏa ra, Lý Nguyên Thần kiềm chế nỗi kích động muốn dí sát vào ngửi của mình. Thầm nghĩ bụng, tại sao Mục Lạc Thiên lại thơm đến vậy, hơn nữa… còn nồng nàn mê hoặc như thế, mùi hương cám dỗ như truyền đến từ sâu trong linh hồn. Làm hắn cầm lòng không đậu đảo điên vì thế.

“Lý đại nhân…” Lạc Thiên nghiêng nghiêng mặt, tránh khỏi sóng mũi anh tuấn của Lý Nguyên Thần. Mặt mày Lý Nguyên Thần đỏ lên, thần sắc có phần hơi xấu hổ, lòng bàn tay đang nắm tay Mục Lạc Thiên hơi rịn chút mồ hôi, trơn trượt dinh dính. Lý Nguyên Thần thấp giọng gọi: “Vương gia…” Tầm mắt rơi lên đôi môi hơi cong lên của Mục Lạc Thiên, yết hầu lên xuống, máu huyết phút chốc trào lên não, bàn tay trái đang chắp sau lưng ôm lấy eo Mục Lạc Thiên. Lạc Thiên giật mình ngửa đầu, “Lý đại nhân, ngươi đang…”

“Vương gia,” Lý Nguyên Thần l**m l**m bờ môi khô khốc, trên khuôn mặt nham hiểm nhuốm một lớp màng d*c v*ng, trong ánh mắt ánh sáng âm u, chứa đựng sự áp bức như cướp đoạt, “Thực ra… ta có tình ý rất sâu đậm với ngươi.”

Lạc Thiên ngơ ra, cậu chưa bao giờ nhìn thấy hắn chủ động như thế này.

Thực chất thì bản tính của cậu cũng không phải ngây thơ như tờ giấy trắng, nội tâm của cậu cũng đang khao khát hắn, chỉ là giống như đối phương, kiềm nén bản thân một cách sâu sắc.

Lạc Thiên nghĩ: Hắn trốn tránh, chắc chắn là vì có lý do phải lảng tránh, cậu tin tưởng hắn vô điều kiện, nên mới không nói không nghĩ nữa, chỉ yên lặng chờ đợi.

Lý Nguyên Thần thấy cậu cứ ngẩn ngơ, vẻ mặt không hoảng loạn hay căm ghét, hoặc là không làm hoặc là làm đến cùng, bèn quyết tâm cúi đầu hơn cậu.

“A——”

Đôi môi mềm mại chạm nhau, Lạc Thiên còn đang sững sờ, môi vô thức hơi m*t nhẹ, xem như là đáp lại.

Cậu không đáp lại còn đỡ, Lý Nguyên Thần coi như là mình mặt dày mày dạn bá vương ngạnh thượng cung, song chỉ hơi đáp lại thôi Lý Nguyên Thần đã lập tức ôm chặt eo Mục Lạc Thiên, mạnh mẽ cạy hai cánh môi mềm mại ra. Đầu lưỡi vừa chạm nhau, hơi thở Lý Nguyên Thần chợt nặng nề, hoàn toàn không thể kiểm soát được mình nữa. Mong cầu đối với người này thật sự quá lớn, d*c v*ng bị đè nén sâu trong linh hồn dốc hết toàn lực, cúi người trực tiếp đè người ta ngã lên bàn dài bằng gỗ tử đàn.

Chiếc bút được nắm trong hai bàn tay theo kẽ hở lướt xuống, bút mực rơi xuống đấy vẩy thành một đoá hoa mực xán lạn. Tiếng chim hót và tiếng gió dần xa, chỉ lại âm thanh quấn quýt và tiếng tim đập mãnh liệt vì rung động của đôi bên. Khi Lý Nguyên Thần ngẩng đầu lên thì trong mắt Mục Lạc Thiên đã ươn ướt.

Lý Nguyên Thần giật bắn mình, lắp bắp nói: “Vương gia, ta, ta không có, không có ý bắt nạt… hay mạo, mạo phạm…”

Lạc Thiên đột nhiên đẩy Lý Nguyên Thần ra, ba chân bốn cẳng chạy khỏi tiểu đình, lao thật nhanh thẳng đến một nơi hẻo lánh không người mới đặt tay lên trái đập loạn không ngừng, hít mấy hơi thật sâu mới dần bình ổn cảm xúc lại được.

“Hệ thống…” Lạc Thiên hoảng sợ kêu.

Hệ thống bình tĩnh hơn Lạc Thiên nhiều, an ủi: “Đừng lo, thế giới sẽ không vỡ đâu.”

Lạc Thiên: …hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đó.

Vừa rồi suýt nữa thì cậu đã không kiềm được kéo đai lưng của Lý Nguyên Thần.

Dồn nén lâu ngày, đã sắp tưởng mình vốn là “người theo chủ nghĩ ăn chay” rồi. Thực ra chỉ có trời mới biết từ lần đầu tiên gặp người đàn ông đó cậu đã bắt đầu có xúc động làm vậy rồi.

Nếu như hôm đó hắn không từ chối, Lạc Thiên sẽ thật sự kéo hắn lên giường.

Thích, rất thích, muốn hôn hắn muốn ôm hắn muốn được hắn chiếm lấy.

Lý Nguyên Thần lặng lẽ tránh ở ngã rẽ, nhìn thấy tấm lưng gầy gò của Mục Lạc Thiên chậm rãi cúi xuống, tựa vào góc tường bất lực một lúc lâu. Trong lòng không khỏi tự trách mình tại sao lại để sắc dục che mờ lý trí như thế chứ, lần này hỏng rồi, sắp doạ Mục Lạc Thiên bỏ chạy mất!

Lý Nguyên Thần vừa vội vừa giận, âm thầm rút một đoạn ngắn trong ký ức s*c t*nh vừa rồi ra thưởng thức, cảm thấy có chút gì đó rất giống đôi bên tình nguyện. Chắc Mục Lạc Thiên không trở mặt đâu nhỉ?

Hắn anh tuấn, có quyền thế, văn võ song toàn, so ra trong kinh thành, cũng là ứng cử viên làm phu quân mà rất nhiều quý nữ khao khát, không đến mức khó chấp nhận như thế.

Đến mức làm Mục Lạc Thiên khom người buồn nôn một lúc lâu như vậy.

Lý Nguyên Thần khẽ nhíu mày, con ngươi lại rơi xuống vòng eo nhỏ bé của Mục Lạc Thiên.

Eo dương liễu.

Mảnh mai song dẻo dai.

Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, Lý Nguyên Thần đã làm quân tử đủ rồi, thể diện treo trên mặt chán phán ngán, dứt khoát giật bỏ!

Lạc Thiên đang nghĩ ngợi lung tung suy tư không biết cuối cùng mình nên từ chối hắn “đang mất ký ức”, hay là tranh thủ dịp này giải bớt nỗi khổ tương trong thời gian dài vừa qua. Bỗng nhiên eo bị một cánh tay vươn đến từ sau lưng ôm lấy, Lạc Thiên kinh ngạc quay đầu lại, há mồm chưa kịp nói tiếng nào, môi đã bị bịt lại.

Đây là vườn hoa nhỏ ở ngoài một tiểu viện của Lý phủ, hoa cỏ héo tàn, Lý Nguyên Thần không phải loại người học đòi văn vẻ, chẳng muốn cho người chăm nom, lâu dần thành bỏ hoang.

Lạc Thiên bị đè ngã trên cỏ dại mềm rối tung, chút d*c v*ng trong lòng bắt đầu mọc hoang như cỏ dại trên đất, có thể gọi là ỡm ờ để cho Lý Nguyên Thần cởi đai lưng của mình ra trước.

Tất nhiên trên miệng vẫn là từ chối.

Mỗi giây mỗi phút cậu đều luôn nhớ quy tắc vỡ hình tượng đồng nghĩa với vỡ thế giới.

Trong lúc dây dây dưa dưa, đai lưng của hai người vắt vào nhau. Một luồng hơi nóng dâng trong lòng Lý Nguyên Thần, mang tính áp đảo hào tan mọi sự phản kháng của Mục Lạc Thiên. Hắn cắn môi Mục Lạc Thiên, lòng bàn tay tuần tự v**t v* trên eo Mục Lạc Thiên ấn một cái định trượt dần xuống dưới.

“Lý đại nhân… ngươi điên rồi sao…” Lạc Thiên tránh trái tránh phải, eo đúng như suy nghĩ của Lý Nguyên Thần, dẻo dai vô cùng, uốn tới ẹo lui trong lòng bàn tay Lý Nguyên Thần, loay hoay đến mức Lý Nguyên Thần sắp mất hết khả năng nhẫn nại. Trên khuôn mặt anh tuần đầy vẻ hung hãn háo sắc, cảm giác nham hiểm tràn lan, “Vương gia, ta say mê ngươi.” Giọng điệu hết sức quyết liệt, như là đang khai chiến với Mục Lạc Thiên vậy.

Lạc Thiên hoảng đến run người trong lời nói và ánh mắt bộc trực của hắn, cậu miệng mồm ậm ờ nói: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy (1), Lý đại nhân, bản vương không có ý nghĩ kia…”

Văn nhân nhã sĩ thời này rất thịnh nam phong, xem như là một trào lưu nhỏ trong dòng trào lưu đương thời, không phải là chuyện gì quá mới lạ.

Giọng điệu Lý Nguyên Thần càng hung ác hơn, “Vương gia, ta cũng không có ý đó.”

Ánh mắt Lạc Thiên ngưng lại, “Vậy ý đại nhân là?”

“Nếu Vương gia là một cô nương…” Con ngươi Lý Nguyên Thần đảo lên đảo xuống khuôn mặt trắng trẻo của Mục Lạc Thiên, “E là bây giờ sính lễ của Lý mỗ đã đến tận cửa.”

Mặt Lạc Thiên đỏ bừng, Mục Lạc Thiên ôn tồn lễ độ tính tình nhu hòa, chung đụng với Lý Nguyên Thần cũng xem như là không tệ. Đột ngột được một yêu thương mãnh liệt như vật gột rửa, song vẫn giữ vững phong thái, ôn hoà nói: “Lý đại nhân, ngươi buông ta trước đã… eo ta đau…”

Lý Nguyên Thần cúi đầu nhìn, eo của Mục Lạc Thiên đang cấn trên mép bồn hoa, Lý Nguyên Thần nặng như vậy đè trên người cậu, sao có thể không đau chứ? Nhanh chóng kéo cậu đứng dậy —— kéo vào lồng ngực mình.

“Lý đại nhân…” Lòng bàn tay Lý Nguyên Thần nóng bỏng, x** n*n chỗ eo Lạc Thiên. Chút tiếp xúc da thịt đó khiến da dẻ Lạc Thiên nhen lên đốm lửa, cậu lần nữa đẩy Lý Nguyên Thần thật mạnh, “Có gì từ từ nói.”

“Nói gì?” Lý Nguyên Thần không chịu buông tay, cúi mặt xuống dùng chóp mũi “hôn” lên cần cổ Mục Lạc Thiên, “Vương gia, ta thật sự thích ngươi…”

Lát sau, Lý Nguyên Thần lại ôm siết Mục Lạc Thiên vào lòng mạnh mẽ ôm hôn.

Từ ngày đó trở đi, Lý Nguyên Thần xem như là làm rõ, ngoài sáng trong tối tận dụng hết mọi thủ đoạn, thư tình cũng viết, tranh cũng vẽ, thủ đoạn lưu manh cũng dùng, bắt được Mục Lạc Thiên lập tức giở trò ngay.

Mục Lạc Thiên ở lại Lý phủ là ý chỉ mà hoàng đế ban, nhất thời không thoát được, Lạc Thiên cũng rất khổ não. Cậu cũng rất muốn cứ vậy mà nương theo đáp lại Lý Nguyên Thần, trong lòng lại rối bời, lúc nào cũng thấy sợ hãi.

Diệp Nghê Vân ở ngay trong Lý phủ, cậu luôn biết.

Song không biết là Lý Nguyên Thần “mất trí nhớ” cuối cùng sẽ đẩy kết cục của hai người đến đâu.

Cậu luôn luôn sợ hãi, ranh giới ngày một hỗn loạn trong tim càng nóng bỏng bao nhiêu thì càng thấy sợ sệt bấy nhiêu.

Như thể có một con quái vật đáng sợ đang ẩn mình sắp hiện lên vậy.

Nỗi lo âu này hình thành một nét u buồn phảng phất không xua đi được trên mặt Lạc Thiên.

Làm Lý Nguyên Thần mê đắm điên đảo cả thần hồn.

Mục Lạc Thiên cười cũng động lòng hắn, cau mày thì càng là lấy mạng của hắn.

Tranh vẽ rất đẹp, song người cầm tranh cười có phần xảo quyệt, vẫn giữ một khoảng cách với Lạc Thiên, thoạt nhìn rất quân tử, “Vương gia, biết ngươi thích, ta đã bỏ rất nhiều công sức.”

Lạc Thiên như có vẻ chăm chú thưởng thức bức tranh kia, nhưng thực ra tâm tư cũng dồn hết vào Lý Nguyên Thần.

Lòng dạ cả hai như nhau, lại đều mang nỗi niềm lo lắng riêng, mơ mơ hồ hồ vẫn giữ một khoảng cách, bóng xiên kéo dài sau lưng, đầu sát bên đầu, vai kề bên vai, thân mật khăng khít bên nhau.

__

(1) Quân tử chi giao đạm nhược thủy: 君子之交淡如水

Câu thành ngữ xuất từ Trang tử , nằm trong 1 câu rất dài như sau: 君子之交淡如水,小人之交甘若醴,君子淡以亲,小人甘以绝。

Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ; quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt.

Nghĩa là: giao tình của người quân tử thanh đạm như nước, giao tình của kẻ tiểu nhân ngon ngọt như rượu, quân tử đạm mà thân, tiểu nhân ngọt mà tuyệt [giao].

Nguồn: tuhoctiengtrung.vn

__

Anh Phong Kỳ, anh b**n th** rồi.

Trước Tiếp