
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 401
Thế giới 25: Lạc Thiên 7
Lần này thời gian đi làm của Phong Kỳ rất dài, Lạc Thiên thông qua AI điên cuồng hấp thu học tập những kiến thức liên quan đến thế giới này. Trước đây cậu vẫn luôn bị nhốt trong phòng thí nghiệm, ngày nào cũng chỉ sống một cách trống rỗng. Thời gian với cậu nói vừa mơ hồ vừa dài lâu, tất cả trôi qua trong vô nghĩa, nên cậu không có nhận thức quá tốt về thế giới này.
Sau khi đến hành tinh của Phong Kỳ, ngày tháng an nhàn vui vẻ quá mức khiến cậu không suy nghĩ muốn làm gì cả. Lạc Thiên rất muốn cứ như thế sống ngày qua ngày, nhưng mà… cậu yêu Phong Kỳ.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Phong Kỳ, Lạc Thiên đã biết, mình yêu Phong Kỳ.
Đó là ánh sáng đầu tiên rọi sáng tháng năm dài đằng đẵng của cậu, quá sáng, đủ để khiế tất cả những người khác bị lu mờ.
Song cậu thì vẫn chưa đủ sáng, nên Phong Kỳ không nhìn thấy cậu.
Lạc Thiên nằm nhoài bên giường ngắm nhìn Phong Kỳ đang nhắm mắt. Cậu biết rồi, Phong Kỳ là nhân viên tuần tra, có tinh thần lực cấp S, là người mạnh mẽ nhất ở liên minh.
Một Phong Kỳ như vậy sao lại yêu một người nhỏ bé như cậu chứ?
Tinh thần lực… cậu còn nhớ hai người trong phòng thí nghiệm vẫn luôn giam giữ cậu, tiêm vào người cậu đủ loại gien và nguyên tố là để k*ch th*ch cậu sinh ra tinh thần lực.
Rốt cuộc thì tinh thần lực là cái gì?
Lạc Thiên đưa tay ra, ở trong không khí miêu tả đường nét khuôn mặt Phong Kỳ. Trong tinh thần lực của nhân viên tuần tra không có tình yêu, nên hành tinh của bọn họ không có hoa, thế cậu thì sao? Cậu yêu Phong Kỳ, vậy hành tinh của cậu có hoa không?
Tia sáng trắng lóe qua đầu ngón tay, Lạc Thiên bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, mái tóc đen bồng bềnh trải trên giường, ý thức của cậu sa vào một vùng trời đất trắng lóa như tuyết.
Trắng xóa không có giới hạn.
Lạc Thiên đưa tay ra nhìn vào lòng bàn tay của mình, trắng trẻo mềm mại nổi lên mạch máu màu đỏ hồng, tất cả đều không có gì đặc biệt. Cậu ngẩng đầu lên mờ mịt luống cuống nhìn quanh bốn phía.
Xa xa, ánh mắt của cậu khựng lại tại chân trời, những sắc trắng không có thực thể đó đột nhiên rung lên. Giống như một giấc mơ cổ tích, không gian trắng như tuyết thật sự có thực thể, là từng đóa từng đó hoa hồng trắng nở rộ, biển hoa trắng ập về phía cậu như sóng, chìm ngập như dời núi lấp biển tràn đến trước mặt cậu.
Lạc Thiên lần nữa cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay mình, một đóa hoa hồng trắng đang im lặng nằm trong lòng bàn tay cậu.
Thế giới của cậu… có hoa này.
Trên mặt Lạc Thiên hiện lên một nụ cười hân hoan, cậu phải nói cho Phong Kỳ biết, thế giới của cậu có thể nở hoa!
Hơi suy nghĩ, Lạc Thiên đã tỉnh lại trên chiếc giường mềm mại, cậu hưng phấn nhìn xuống lòng bàn tay, song trong tay đã trống không.
“Đang nhìn cái gì vậy?” Phong Kỳ đã tỉnh rồi, mỉm cười nhìn Lạc Thiên đang cuộn lòng bàn tay.
Lạc Thiên rút tay về, “Không có gì.”
Câu chuyện trong tiểu thế giới không có ảnh hưởng đến Phong Kỳ, chỉ là mệt mỏi trên tinh thần. Liên tục tu bổ tuyến thế giới với cường độ cao, cho dù là tinh thần lực cấp S cũng sẽ không chịu nổi, Phong Kỳ chỉ tạm thời nghỉ ngơi, nghỉ xong còn phải quay lại tiếp tục sửa chữa.
“Dạo gần đây ăn uống thế nào? Tay nghề của AI có tiến bộ không? Ăn quen chưa?” Phong Kỳ xoa đỉnh đầu Lạc Thiên, nhẹ giọng quan tâm hỏi.
Trên mặt Lạc Thiên không thấy vui vẻ, trái lại còn chu mỏ đáp: “Tại sao anh không hỏi tôi học hành thế nào rồi?”
Phong Kỳ cười, thử quan sát vẻ mặt của Lạc Thiên, cảm thấy trong lúc mình đi hình như cậu đã lớn hơn một chút, “Được, vậy cậu tới đâu rồi?”
Lạc Thiên rướn người về phía trước hôn nhẹ vào má hắn, “Không nói anh biết!” Rồi nhanh chóng xoay người bật cười bỏ chạy.
Phong Kỳ nằm trên giường nụ cười tràn trên khuôn mặt, trong nhà có thêm một người đúng là khác biết. Mỗi lần tỉnh dậy đều nằm trên giường, không khí ngập tràn sức sống hơi người thoắt cái kéo hắn về với hiện thực, cảm giác thẫn thờ hoảng hốt trên tinh thần biến mất rất nhanh. Phong Kỳ nằm một lúc rồi vén chăn lên xuống giường.
Lần này Phong Kỳ chỉ nghỉ ngơi vỏn vẹn một ngày rồi lần nữa bước vào công việc.
Hai tay Lạc Thiên chống cằm, sau khi Phong Kỳ nhắm mắt bèn nằm xuống bên cạnh hắn, nắm tay hắn cũng nhắm hai mắt theo.
Bên trong thế giới tinh thần lực, Phong Kỳ mặc áo choàng màu trắng sải bước đi về phía điểm kết nối. Khi vươn tay chuẩn bị đi vào tiểu thế giới thì chợt phát hiện lòng bàn tay mình tràn ngập cảm giác mềm mại. Hắn khẽ chau mày, lật tay lại, phát hiện trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa hoa hồng trắng tinh khôi.
Cánh hoa mềm mại tầng tầng lớp lớp, đã nở rộ.
Phong Kỳ nghi không biết có phải mình nhìn lầm hay không, lòng bàn tay cuộn lại, cánh hồng hoa trong tay cũng theo đó hơi co lại.
“Phong Kỳ!” Vai bị vỗ một cái, Phong Kỳ vô thức giấc tay sau lưng, xoay người lại đối mặt với Vu Giang, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì, chào hỏi thôi,” Vu Giang liếc mắt nhìn Phong Kỳ, nhướng ày, “Lần trước cậu nói trong nhà có thêm một người, ai vậy? Dọn dẹp nhà cửa, hay là để bầu bạn?”
Người trong nhà nhân viên tuần tra đều là người tổng hợp gien, Vu Giang trực tiếp cố định lựa chọn.
Phong Kỳ không trả lời, “Mau đi làm thôi.”
Vu Giang cũng không hỏi tới, tính Phong Kỳ là vậy, không muốn nói chắc chắn sẽ không nói.
“Aizz, đi làm đi làm,” Vu Giang mang máy truyền âm, bỗng nhiên nói, “Phong Kỳ, cậu có hay gì không, Diệp Lam có chuyện rồi.”
Phong Kỳ không có hứng thú với mấy chuyện đó, có điều trong lòng bàn tay hắn đang giấu một bông hoa, chắp tay sau lưng không thể mang máy truyền âm ngay trước mặt Vu Giang được. Bèn đáp lời, “Chuyện gì?”
Vu Giang tưởng là Phong Kỳ vẫn không để ý mình, sau khi nghe Phong Kỳ đáp lại lập tức dừng động tác mang máy truyền âm, hết sức hào hứng nói: “Không phải ở nhà Diệp Lam có một người tổng hợp gien bầu bạn sao? Diệp Lam động lòng thật sự, lúc tu bổ nhẹ dạ không đóng băng tiểu thế giới. Thế là tiểu thế giới đó sụp luôn, thêm một hành tinh khác sụp đổ, cư dân ở hành tinh phải di dân hết, lộn tùng phèo.”
Ngoài mặt Phong Kỳ bình tĩnh lắng nghe, lòng bàn tay lại vô thức nắm chặt đó hoa hồng mềm mại kia.
Vu Giang kể chuyện xong, nhanh chóng vào làm việc.
Phong Kỳ còn đứng tại chỗ.
Đây là khu cộng đồng tinh thần lực của tất cả nhân viên tuần tra, là khu vực công cộng mà liên minh mở. Song dù vậy thì đây cũng là nơi mà tinh thần lực của các nhân viên tuần tra dựng lên.
Tại sao một nơi như thế này lại xuất hiện một đóa hoa hồng trắng? Còn cố tình rơi vào lòng bàn tay hắn.
Phong Kỳ nhìn quanh một lát, đưa tay giấu hoa hồng vào áo choàng màu trắng, mang máy truyền âm lên tiến vào tiểu thế giới.
Lạc Thiên trốn trong áo choàng của hắn, bỗng chốc ý thức rơi xuống thật nhanh như thả rơi từ trên không, không kiềm được phát ra một tiếng rít ngắn ngủi.
Phong Kỳ mở choàng mắt, hạ cánh xuống ngay trục tâm tiểu thế giới, lấy hoa hồng trắng trong áo choàng của mình ra. Đóa hoa hồng bé nhỏ trắng sáng như tuyết, mềm mại lại vô tội.
“Ai?” Khuôn mặt anh tuấn của Phong Kỳ lạnh lùng. Lạc Thiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Phong Kỳ nghiêm túc như thế này bao giờ, khí chất hòa nhã bị quét đi sạch sẽ. Bản chất khắc nghiệt của nhân viên tuần tra cấp S đã được bộc lộ hoàn toàn trong tiểu thế giới.
“Phong Kỳ…” Đóa hoa hồng lắc lư, phát ra giọng nói khe khẽ, quen thuộc đến mức làm Phong Kỳ suýt nữa bóp chặt tay, phải gắng gượng dùng sức mạnh ý chí mới kiểm soát được bản thân. Hắn ngạc nhiên thốt lên: “Lạc Thiên?!”
“Ừm…” Lạc Thiên muốn tặng một bông hoa cho Phong Kỳ, song không ngờ chớp mắt cái đã bị Phong Kỳ kéo vào khu của nhân viên tuần tra. Tinh thần lực của cậu trực tiếp dính trong đóa hoa này không thoát được.
Trong tình huống này, cho dù là Phong Kỳ cũng không thể nào hiểu được. Thế giới tinh thần lực chỉ có tinh thần lực mới có thể vào được, nói cách khác… Lạc Thiên có tinh thần lực?
Một người tổng hợp gien có tinh thần lực?
Phong Kỳ rối như tơ vò, quả thực không biết nên nói gì cho phải.
“Phong Kỳ, ừm… sắp vỡ kìa…” Lạc Thiên nhỏ giọng nói.
Bộ phận trục tâm của tiểu thế giới vỡ nát từng mảnh từng mảnh một, đã phát ra âm thanh vỡ vụn, Phong Kỳ kinh ngạc quá mức, sắp bỏ lỡ công việc. Vội giấu hoa hồng trong ngực, thấp giọng nói: “Một lát nữa nói chuyện với cậu tiếp.”
Lạc Thiên trốn trong vạt áo của hắn, nhỏ giọng nói: “Đừng mắng tôi nhé.”
Phong Kỳ: …
Tuyến thế giới này thiếu một nhân vật phản diện quan trọng đối đầu với nhân vật chính, người trông giữ phòng phản diện thiếu thốn một cách nghiêm trọng. Phong Kỳ bình tĩnh tháo gỡ tuyến thế giới, kéo một người vốn không đáng chú ý bên cạnh nhân vật chính vào, sắp xếp một thân phận ẩn, miễn cưỡng kéo tuyến thế giới lên.
Sau khi thế giới khởi động lại xong, Phong Kỳ còn phải quan sát kiểm tra xem tiểu thế giới này có thể vận hành bình thường không. Bộ phận hắn đáp xuống không phải bộ phận hạt nhân của tiểu thế giới, áo choàng màu trắng trên người biến thành đồ vest đen bóng. Khuôn mặt tuấn tú biến thành khuôn mặt bình thường điềm tĩnh, trên mũi đeo mắt kính, trên túi áo vest trước ngực cài một đó hoa hồng trắng nở rộ.
“Tam gia, đã chuẩn bị xe xong rồi.” Người làm cúi đầu nói.
“Không đi,” Phong Kỳ lạnh nhạt nói, “Đau đầu.”
“Vâng.” Người nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phong Kỳ xoay người lên lầu, bước vào phòng làm việc không có một bóng người mới cẩn thận rút bông hoa hồng trước ngực ra, nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lạc Thiên: “Tôi… tôi muốn tặng anh một bông hoa.”
“Bông hoa này ở đâu ra?” Phong Kỳ cau mày hỏi tiếp.
Lạc Thiên hào hứng, hoa hồng lăn lăn trong lòng bàn tay Phong Kỳ, kiêu ngạo nói: “Bông hoa này của tôi đó!”
Phong Kỳ ngây ngẩn, “Của cậu?”
“Ừm,” Lạc Thiên đáp lại giòn giã, “Có nhiều ơi là nhiều, tôi tặng anh hết.”
Phong Kỳ lần thứ hai xác nhận, “Ý của cậu là… cậu thức tỉnh tinh thần lực?”
Nếu như là người khác, Lạc Thiên tuyệt đối sẽ không thừa nhận, nhưng đây là Phong Kỳ. Lạc Thiên không chút do dự nói: “Đúng vậy.” Cậu lại đến gần Phong Kỳ hơn một chút nữa.
“Cậu có nói cho ai khác nữa không?” Phong Kỳ không chút nghĩ ngợi hỏi tiếp, biểu cảm trên mặt căng thẳng đến mức gần như sắp cứng ngắc.
Lạc Thiên nghi ngờ đáp: “Tôi chỉ biết anh thôi.”
Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, hắn gấp gáp quá, “Không được nói cho bất cứ ai khác, biết chưa?”
Lạc Thiên nói như chuyện đương nhiên: “Trừ anh ra, tôi không nói với bất cứ ai khác nữa.”
Tâm tình căng thẳng qua đi, thứ đến đầu tiên trong lòng Phong Kỳ là âu lo, lại có một chút mừng rỡ, Lạc Thiên vậy mà lại có tinh thần lực…
Hoa hồng…
Chờ đã.
Vẻ mặt Phong Kỳ lại cứng lại, “Sao cậu có thể có hoa?”
Lạc Thiên thầm nghĩ bởi vì tôi yêu anh đó.
Có điều cậu vẫn chưa đủ chói lóa, nên nếu như nói ra, chắc chắn Phong Kỳ sẽ không xem trọng, thế là Lạc Thiên thuận miệng đáp: “Tôi cũng không biết.”
Chuyện người tổng hợp gien có tinh thần lực thôi đã tương đối vượt qua tưởng tượng của Phong Kỳ, nên không quá đào sâu vào chuyện “có hoa” đó. Hắn nghiêm nghị nói với Lạc Thiên: “Tuyệt đối không để mình bị lộ trong thế giới này, biết không? Tôi sẽ mang cậu theo bên mình, ở trước mặt người ngoài không được lên tiếng. Nhớ kỹ nhé, bây cậu chỉ là một đóa hoa.”
Lạc Thiên lay lay cánh hoa, “Tôi chỉ nói chuyện với anh thôi.”
Phong Kỳ hơi thở phào nhẹ nhõm, may là dẫu có như thế nào, Lạc Thiên vẫn rất ngoan.
Lạc Thiên nằm lòng bàn tay Phong Kỳ, tầm mắt vừa dễ dàng nhìn thấy đôi môi hồng nhạt của Phong Kỳ. Tuy đây không phải là cơ thể thật sự của Phong Kỳ, nhưng có lẽ vì ngay lúc này tinh thần lực của cả hai đang kết nối, nên trong cảm nhận của Lạc Thiên, Phong Kỳ vẫn mang đến cho cậu cùng một cảm giác. Vừa khiến cậu an tâm vừa thấy vui vẻ.
Hoa hồng lăn lăn, vì chỉ là một đóa hoa yếu ớt bé nhỏ, nên phạm vi lớn nhất cũng chỉ từ lòng bàn tay trái sang lòng bàn tay phải của Phong Kỳ.
Phong Kỳ thấy cậu lăn qua lăn lại hơi buồn cười, trong lòng cũng thả lỏng hơn, dở khóc dở cười hỏi: “Sao vậy?”
“Thì là…” Lạc Thiên thẹn thùng đến mức cánh hoa sắp cuộn lại, “Anh có thể hôn tôi một cái không?”
Phong Kỳ giật mình.
Trong lòng bàn tay là một đóa hoa hồng đáng yêu, cánh hoa mềm mại, song tinh thần lực truyền đến lại vừa thuần khiết vừa nóng bỏng, nên dường như lòng bàn tay của Phong Kỳ cũng bắt đầu nong nóng. Cứ như là bị cám dỗ một cách khó hiểu, Phong Kỳ cúi đầu khẽ hôn nhẹ lên đóa hoa hồng trắng tnh.
Khoảnh khắc tinh thần lực chạm nhau, cả hai cùng rung động. Trong chớp mắt đó Phong Kỳ nhìn thấy một biển hoa hồng tràn về phía hắn, tầng tầng lớp lớp phủ lên hắn, rực rỡ chói lọi, như một biển tuyết.