Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 402: Thế giới 25: Lạc Thiên 8

Trước Tiếp

☆, Chương 402

Thế giới 25: Lạc Thiên 8

Quan sát và đánh giá vận hành của tiểu thế giới là một chuyện rất vô vị, đứng ở góc độ người xem, vượt qua năm tháng dài đằng đẵng trên tinh thần. Ngắn thì một hai năm, dài thì mấy chục năm, Phong Kỳ đã rất quen với sự cô độc này rồi.

Trên bữa tiệc khách khứa tập trung, áo quần lượt là tóc tai chải chuốt, Phong Kỳ nâng ly champagne đứng trong đám người. Thân phận của hắn là cậu của nam chính trong thế giới này, một con người lạnh lùng quái gở, tính tình kỳ lạ, không giỏi nói ăn nói, vừa khéo phù hợp với một nhân viên tuần tra như hắn. Có thể quan sát thế giới này vận hành ra sao rất dễ dàng, đồng thời không vì can dự quá mức mà làm diễn biến thế giới bất ổn.

Đóa hoa hồng trắng trên ngực vừa tĩnh lặng vừa tươi đẹp, cánh hoa lặng lẽ khẽ lay động, lướt qua trước ngực áo vest của hắn. Phong Kỳ cúi đầu, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua, hoa hồng bất động.

Trường hợp này đối với hắn và Lạc Thiên mà nói đều cùng thấy nhàm chán, Phong Kỳ cầm champagne âm thầm đi lên tầng ba không người. Gió đêm ngoài ban công lất phất, Phong Kỳ thấp giọng hỏi: “Mệt?”

“Tôi không mệt, ” Lạc Thiên lắc lư, “Anh thì sao?”

Từ trước đến giờ chưa từng có ai hỏi Phong Kỳ câu đó. Từ khi hắn sinh ra vẫn luôn sống trong cô độc, quen rồi thì cũng xem như là một điều đương nhiên. Đối với nhân viên tuần tra, cô độc tự nhiên như hít thở vậy.

Song ở trong một tiểu thế giới xa lạ như thế này, có một đóa hoa hồng bầu bạn, đối với Phong Kỳ vừa mới mẻ lại vừa —— Phong Kỳ không thể không thừa nhận —— hắn thấy có chút đó vui vẻ.

Khi ánh mắt rơi xuống đóa hoa hồng trước ngực này hắn có cảm nhận được tinh thần lực của mình không còn là u ám nặng nề lặng yên không dao động nữa, mà hơi rung động, một sức mạnh sáng chói rực rỡ.

“Tôi không mệt,” Phong Kỳ dịu dàng nói, “Không một mệt chút nào.”

Không chờ Lạc Thiên lên tiếng, Phong Kỳ đã chủ động cúi đầu, ngón tay nâng cánh hoa hồng lên, môi nhẹ nhàng khắc lên cánh hoa mềm mại.

Phong Kỳ và Lạc Thiên ở lại thế giới này năm năm, đi đến đâu hắn cũng mang Lạc Thiên theo. Bất cứ ai quen biết Phong Kỳ đều biết Phong thích cài hoa hồng trắng trước ngực, song không ai biết thực ra trước ngực Phong Kỳ vẫn luôn chỉ có một đóa hoa hồng trắng đó mà thôi.

Sau khi xác nhận thế giới vận hành thuận lời xong, Phong Kỳ nhanh chóng cắt đứt kết nối với tiểu thế giới, sau khi đi ra ngoài, lập tức nhìn xuống lòng bàn tay.

Trong lòng bàn tay trống rỗng.

Cơn hoảng loạn khổng lồ phút chốc dâng tràn trong lòng Phong Kỳ, tinh thần lực tăng vọt mấy lần, khi sắp không kiềm chế bật ra tiếng kêu thì một cảm giác mềm mại trước ngực ở mặt trong áo choàng cọ xát hắn.

Phong Kỳ vô thức đặt tay lên ngực.

“Phong Kỳ,” Vu Giang thoát ra thế giới, lại gặp được Phong Kỳ, sau khi hào hứng lên tiếng chào hỏi mới phát hiện ra hắn đang ôm ngực vẻ mặt nghiêm nghị, kinh ngạc hỏi: “Cậu bị thương à?”

“Tôi không sao.” Phong Kỳ che ngực, trực tiếp thoát ra khu công cộng.

Vu Giang trợn mắt há hốc mồm đứng yên tại chỗ. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, mà hắn cứ có cảm giác mỗi lần nhìn thấy Phong Kỳ, Phong Kỳ lúc nào cũng có gì đó không ổn.

Phong Kỳ mở mắt ra, đột ngột ngồi dậy, ngón tay mềm mại đang nắm trong tay cũng bị kéo theo động tác của hắn. Lạc Thiên vô tội nằm trên giường, chớp chớp mắt nhìn hắn.

“Cậu…” Trong lòng Phong Kỳ có rất nhiều điều muốn nói, song điều quan trọng nhất bật ra khỏi miệng đó là —— “Lúc nãy cố tình nghịch để dọa tôi đúng không!”

Lông mi Lạc Thiên hơi chớp, khóe môi cong nhẹ lên cười lấy lòng, ôm cánh tay Phong Kỳ nương lực của hắn ngồi dậy, như là không cản được quán tính, thuận thế hôn mạnh một cái lên mặt Phong Kỳ.

Tiếng chụt lanh lảnh vang lên trong phòng, AI ôm một túi táo tiến vào trợn mắt ngoác mồm, “Chủ nhân…”

Không biết tại sao Phong Kỳ nghe thấy tiếng kêu của AI lại thấy chột dạ, chật vật nói: “Đi ra ngoài, khi nào được phép mới được vào.”

Suýt nữa thì AI đã bị hắn mắng té ngã, oan ức ôm túi táo nhảy tưng tưng ra ngoài.

“Phong Kỳ, anh đừng tức giận,” Lạc Thiên ôm cánh tay hắn, áp sát vào Phong Kỳ. Cậu làm hoa hồng năm năm, đã quen như hình với bóng với Phong Kỳ, “Tôi đói quá, muốn ăn.”

Một câu nói đã đẩy ngược tất cả những hưng sư vấn tội (1) của Phong Kỳ trở lại. Phong Kỳ vén chăn lên, trong lòng cảm thấy lần này Lạc Thiên nghịch quá mức, ngoảnh mặt lại nhéo mũi cậu một cái thật mạnh, “Ăn no rồi tính sổ với cậu.”

Lạc Thiên hơi co vai lại, khóe mắtđuôi mày đều là ý cười, nhân lúc Phong Kỳ xoay người lại, nằm sấp trên lưng của hắn, hai chân vòng lấy hông hắn, “Phong Kỳ, anh cõng tôi đi.”

Ỷ sủng mà kiêu.

Trong đầu Phong Kỳ ngay lập tức nổi lên bốn chữ đó.

Ở trong tiểu thế giới, Lạc Thiên là một đóa hoa hồng mong manh, được Phong Kỳ bỏ ra một trăm hai người tâm tư che chở, dù hắn biết cậu là một bông hoa ngưng kết từ tinh thần lực sẽ mãi mãi không bao giờ héo tàn. Thế nhưng hắn vẫn sợ gió thổi tan cậu, sợ nắng nóng cậu, lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ cất giấu cậu.

Yêu chiều đến vậy, cả chính Phong Kỳ cũng không ngờ.

Nhất là khi thoát khỏi tiểu thế giới phát hiện Lạc Thiên không ở trong lòng bàn tay mình, cảm giác mất mát ập đến khiến Phong Kỳ thấy hoảng sợ trong lòng.

Có phần thái quá.

Bản thân Phong Kỳ cũng biết, nhưng hai tay không nghe theo sự điều khiển của hắn, đã vô thức đỡ đôi chân dài mảnh khảnh. Song giọng điệu vẫn nghiêm khắc, “Lần này cậu thực sự đã làm sai.”

“Ừm, tôi sai rồi,” Lạc Thiên không hề tranh cãi với Phong Kỳ, nằm nhoài ra bả vai Phong Kỳ, phấn khích nói, “Tôi muốn ăn thịt.”

Môi Phong Kỳ động đậy, cõng cậu đứng dậy, “Ăn ít thôi.”

Ăn uống no đủ xong, Lạc Thiên ngồi ngay ngắn chờ dạy bảo, vẻ mặt hy sinh như là “anh cứ mắng chửi đi, tôi không sao hết”. Đừng nói là mắng, ngay cả lời nói nặng Phong Kỳ còn không nói ra miệng được, khẽ thở dài, “Nói đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, từ đâu mà cậu có tinh thần lực.”

“Tự nhiên có được,” Lạc Thiên thật thà trả lời, “Chỉ là tôi muốn tặng cho anh một bông hoa thôi.”

Phong Kỳ không biết nói gì, hắn nắm tay Lạc Thiên, nhắm mắt lại, phút chốc một biển hoa hồng rực rỡ khẽ khàng đung đưa theo tiếng gió xuất hiện trước mắt hắn. Hắn mở mắt ra, vẻ mặt phức tạp, “Hoa của cậu… tặng cho tôi?”

Lạc Thiên gật đầu, vẻ mặt thản nhiên.

Phong Kỳ cúi đầu, suy nghĩ chìm vào hỗn loạn.

Theo như hắn hiểu, Lạc Thiên là một đứa trẻ không dính một hạt bụi, tất nhiên tình yêu không thể xem là “hạt bụi” được, nhưng mà cậu vẫn còn là trẻ con…

Phong Kỳ lòng dạ rối như tơ vò ngước mắt lên đối diện với đôi mắt của Lạc Thiên. Mắt cậu đen láy, vừa to vừa tròn, lấp lóe chút ánh nước, như giọt sương đọng trên cánh hoa hồng, thực sự rất trong, lại sạch sẽ, đang phản chiếu khuôn mặt lúng túng của Phong Kỳ.

Phong Kỳ không nên đánh giá thấp tình cảm ẩn chứa trong cơ thể cậu thiếu niên này.

“Lạc Thiên, cậu… yêu tôi sao?” Phong Kỳ cẩn thận hỏi, hắn hỏi rất nhọc nhằn, mặt hơi ửng hồng. Có lẽ do Lạc Thiên quá ngây thơ, ngây thơ đến nỗi làm cho Phong Kỳ cảm thấy đáng thẹn khi mình được cậu thích.

Tại sao Lạc Thiên lại yêu hắn? Đơn giản là vì nhìn thấy hắn đầu tiên.

Chỉ trùng hợp mà thôi.

May mắn từ trên trời rơi xuống, không chân thực, trong may mắn lại kéo theo cảm giác lo được lo mất mãnh liệt.

Nếu hắn không phải người nhặt được Lạc Thiên thì sao? Nếu như là người khác nhặt được Lạc Thiên, có phải Lạc Thiên cũng sẽ ngây ngô song nhiệt tình yêu “cái người đó” không?

Phong Kỳ bị chính người trong giả tưởng của mình chọc tức, không chờ Lạc Thiên trả lời, Phong Kỳ đã buông tay, “Thôi được rồi, không nói.”

“Tại sao không nói?” Lạc Thiên nắm ngược lại tay Phong Kỳ, bản tính xảo quyệt của cậu khởi động ngay lúc này, nhận thấy trong lòng Phong Kỳ đang có chút dao động, bèn nắm chặt không chịu buông, “Phong Kỳ, em yêu anh.”

Phong Kỳ chưa từng nhìn thấy Lạc Thiên nghiêm túc như thế bao giờ.

Một linh hồn kiên định hiển hiện lên trong dáng dấp thiếu niên, tình yêu được bao bọc trong tính trẻ con không có nghĩa là đãi bôi không nghiêm túc. Nếu chỉ vì cậu ngây thơ mà nghi ngờ tình cảm của cậu không sâu sắc không nông nhiệt, thì bản thân Phong Kỳ cũng không thể nào tha thứ cho mình.

Biển hoa hồng đó không nên bị xem nhẹ.

Phong Kỳ khom người, che giấu đi sự run rẩy từ tận đáy lòng, “Cảm ơn cậu, nhưng mà…”

“Đừng nói nhưng mà,” Lạc Thiên cúi người xuống theo, dùng ánh mắt đuổi theo đôi mắt Phong Kỳ, “Em tặng hoa cho anh, anh không muốn nhận cũng không sao cả, anh không nở hoa cũng vẫn không sao cả.”

“Lạc Thiên…” Phong Kỳ khó khăn cản lời, “Đừng nói nữa.”

Lạc Thiên ngậm miệng.

Sự im lặng mập mờ ngập tràn trong gian phòng.

“Phong Kỳ?”

“Hả?”

“Em muốn ăn bánh táo!”

“…”

Phong Kỳ ngước mắt lên, nhìn ánh mắt lấp lánh của Lạc Thiên , trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười, “Không cho ăn, lát nữa lại thấy mắc ói.”

“Ừm,” Lạc Thiên ngoan ngoãn nói, “Vậy anh chơi với em đi.” Giọng điệu hùng hổ.

Phong Kỳ vuốt xuôi theo mũi cậu, “Chỉ được đi dạo thôi.”

Lạc Thiên trực tiếp dắt tay Phong Kỳ, “Muốn chơi xích đu nữa.”

Ngoài phòng, AI ôm một túi táo cúi đầu ủ rũ. Chân kangaroo giẫm hai cái trên đất, hồi tưởng lại hình ảnh Lạc Thiên hôn Phong Kỳ, càng nghĩ càng thấy không bình thường.

Rốt cuộc là bất thường chỗ nào?

“A!”

Tiếng kêu lanh lảnh vang lên, AI quay đầu lại, Lạc Thiên đang kéo tay Phong Kỳ, bước chân tung tăng lại nhẹ nhàng, “Cho tao quả táo!” Quay đầu cướp lời Phong Kỳ: “Em không ăn, em cầm chơi thôi.”

“Cậu cầm chơi, chơi một lát sẽ thèm ăn,” Phong Kỳ nhìn thấu cậu, nói với AI, “Đưa tao.” Chờ Lạc Thiên gần tiêu cơm xong, rồi mới đưa cậu.

AI ngơ ngác cầm quả táo đưa cho Phong Kỳ.

Lạc Thiên lắc cánh tay Phong Kỳ đi vào một bãi cỏ xanh mềm mại, bóng dáng hai người đứng rất gần, thông qua bóng lưng có cảm giác hài hòa cứ như là  trời sinh phải nên thế.

AI hơi hoảng, đôi mắt vô thức liếc sang chỗ Lạc Thiên từng trồng hoa.

Mặt đất bằng phẳng gió êm sóng lặng.

AI thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, cho dù Phong Kỳ có chiều Lạc Thiên, thì chắc vẫn giữ vững quy tắc.

Nó ôm túi táo nhảy tưng từng đi về phía nhà ở. Người tổng hợp gien nói muốn ăn bánh táo, nó có tải thực đơn rồi mà chưa làm thử bao giờ.

Ngay lúc nó xoay người, mặt đất vốn bằng phẳng hơi nhúc nhích, song chớp mắt lại khôi phục yên tĩnh.

Cỏ xanh mềm mại phất qua gan bàn chân, Lạc Thiên nắm tay Phong Kỳ, giơ chân lên hơi lắc, “Lạ thật đấy.”

Làm một đóa hoa, đã năm năm rồi cậu không bước đi.

“Lần sau đừng đi theo nữa.” Phong Kỳ nắm tay cậu thật chặt, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Lạc Thiên không trả lời, ngẩng đầu hỏi Phong Kỳ: “Phong Kỳ, thế giới tinh thần lực của anh có dạng gì?”

“Tôi sao?” Phong Kỳ rất khó trả lời câu hỏi này.

Mỗi người đều có đặc biệt thế giới tinh thần lực đặc biệt của riêng mình. Như nhân viên tuần tra giống bọn họ, liên minh sẽ sắp xếp một hành tinh kết nối với tinh thần lực của họ, thực chất cũng coi như là biến tướng giám sát. Còn thế giới tinh thần lực của hắn thì còn lâu mới trông đẹp đẽ ấm áp được như hành tinh này.

Thế giới tinh thần lực của hắn là một vùng hư vô.

Cánh đồng hoa hồng rực rỡ của Lạc Thiên, Phong Kỳ quả thực có chút tự ti mặc cảm, “Rất bình thường.”

“Em xem được không?” Lạc Thiên nghiêng mặt sang bên nhìn Phong Kỳ, môi và mắt cùng cong lên, b*n r* công k*ch t*nh cảm về phía Phong Kỳ. Phong Kỳ không chống cự được, dừng bước.

Điều kiện khi công khai thế giới tinh thần lực với người khác đó là nhất định phải hết sức tín nhiệm đối phương.

Mà Lạc Thiên đã không hề che giấu phô bày thế giới của mình ra cho Phong Kỳ xem.

So với Lạc Thiên cái kia mảnh xán lạn hoa hồng, Phong Kỳ quả thực có chút tự ti mặc cảm, “Rất phổ thông.”

“Ta có thể nhìn xem sao?” Lạc Thiên nghiêng mặt sang bên nhìn Phong Kỳ, môi cùng con mắt đồng loạt cong đứng lên, hướng Phong Kỳ b*n r* tình cảm công kích, Phong Kỳ không chống cự được, dừng bước.

Đối với những khác người công khai tinh thần lực thế giới điều kiện là nhất định phải hết sức tín nhiệm đối phương.

Vui trời đã không giữ lại chút nào mà đem chính mình biểu diễn cho Phong Kỳ, Phong Kỳ bèn nhắm mắt lại, mở thế giới tinh thần lực của mình cho Lạc Thiên.

Lạc Thiên rơi vào một thế giới như lỗ đen.

Trống rỗng vô cùng vô tận, vừa yên tĩnh vừa rộng lớn, như biển sâu như bầu trời đêm như vũ trụ. Bầu không khí cô đơn lạnh lẽo ập đến trước mặt, Lạc Thiên không kiềm được chớp mắt một cái. Đến khi cậu phát hiện ra khóe mắt mình có nước mắt rơi xuống thì chính cậu cũng thấy mơ hồ, “Phong Kỳ, sao em khóc rồi?

Dứt tiếng, nước mắt muốn cũng không ngừng được.

Phong Kỳ cũng tiến vào thế giới tinh thần lực của mình, giơ ngón tay lên lau nước mắt cho Lạc Thiên, ôn nhu nói: “Đừng khóc.”

Lạc Thiên cũng không muốn khóc, nhưng cậu cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Phong Kỳ càng dỗ dành cậu, cậu càng ôm chặt Phong Kỳ khó to hơn.

Phong Kỳ… cô đơn quá.

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống thế giới hư vô này, trong tim Phong Kỳ dậy lên cảm giác chua xót, vươn tay xoa mái tóc mềm của Lạc Thiên, cười đùa: “Đừng khóc, khóc nữa sẽ nhấn chìm nơi này mất.”

Lạc Thiên tựa vào vai Phong Kỳ, qua một lúc lâu mới ngừng được nước mắt, cậu ngẩng đầu lên lau mắt, lại nở nụ cười với Phong Kỳ, “Khóc xong em thấy thoải mái hơn.”

Ngốc ạ… Phong Kỳ yêu thương vuốt má Lạc Thiên. Lạc Thiên ngước nhìn hắn, môi hơi bĩu ra trông có phần tủi thân, bàn tay đang vuốt mặt cậu của Phong Kỳ khựng lại, ánh mắt yên lặng nhìn đôi môi màu hồng nhạt của Lạc Thiên.

“Phong Kỳ ——” Lạc Thiên bỗng nhiên kêu ré lên một tiếng kinh ngạc, làm Phong Kỳ đột ngột tỉnh táo, phút chốc đỏ mặt. Hắn buông tay ra, cúi đầu che giấu nói: “Sao vậy?”

“Sao!” Lạc Thiên vui vẻ chỉ lên trồi.

Phong Kỳ ngẩng đầu, trên nóc thế giới vốn dĩ hỗn độn hư không, xuất hiện những vật thể lấp lánh lóe lên như sao trời.

Nước mắt của cậu hiện lên thành biển sao trời trong thế giới của hắn.

__

(1) hưng sư vấn tội: 兴师问罪, nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống.

Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com

Trước Tiếp