Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 400: Thế giới 25: Lạc Thiên 6

Trước Tiếp

☆, Chương 400

Thế giới 25: Lạc Thiên 6

Dạo gần đây liên minh bận tối mày tối mặt, tinh thần lực của Vu Giang tiêu hao một cách nghiêm trọng, trực tiếp nộp đơn xin nghỉ ngơi. Nhân viên bàn giao nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Sao ai cũng nghỉ thế không biết.”

Vu Giang nghe ra mùi, thuận miệng hỏi: “Còn ai nghỉ nữa à?”

“Phong Kỳ.” Nhân viên bàn giao gỡ ràng buộc tinh thần lực, “Lần đầu tiên thấy anh ta xin nghỉ.”

Vu Giang cũng thoáng giật mình, vô thức nói: “Nhà cậu ta có việc à.”

Nhân viên bàn giao không có hứng thú đồng thồi cũng “không thấy tò mò” với việc cá nhân của nhân viên tuần tra, nên không tiếp lời Vu Giang, chỉ nói với Vu Giang: “Anh có thể vào trạng thái nghỉ ngơi rồi, nhưng khi liên minh gặp tình huống khẩn cấp thì có quyền đơn phương kết thúc trạng thái nghì ngơi của anh.”

Vu Giang thản nhiên đáp lại theo như thông lệ, nghĩ bụng rốt cuộc thì nhà Phong Kỳ có thêm ai mà còn phải xin nghì.

Nhân viên tuần tra tồn tại trong cô độc cả chục ngàn năm, họ lang thang khắp các thế giới, dùng mắt nhìn của người đứng xem hỗ trợ tiểu thế giới có lỗ hỏng nên đòi hỏi sự lý trí và trung lập tuyệt đối. Mang theo tình cảm cá nhân sẽ có thể chỉ vì một ý nghĩ sai lầm khiến cho tiểu thế giới sụp đổ.

Tiểu thế giới cung cấp sức mạnh vận hành hạt nhân cho liên minh, song bây giờ các hành tinh đều đang suy yếu rất nhanh. Dưới tình hình thiếu nhân viên trông giữ cấp bách như thế này, thì nhân viên tuần tra cực kỳ quan trọng với liên minh.

Mỗi nhân viên tuần tra đều có tự giác sống đơn độc.

Vu Giang cũng không tính là quá thân thiết với Phong Kỳ, khi đi làm có tình cờ chạm mặt mấy lần.

Phong Kỳ là nhân viên tuần tra cấp S tiếng tăm lẫy lừng, thức tỉnh năng lực bện lại tuyến thế giới nghịch thiên, Vu Giang muốn không biết Phong Kỳ cũng khó.

Trong một lần tình cờ gặp mặt khi đi làm, bắt chuyện rồi, hắn mới phát hiện ra Phong Kỳ khá dễ nói chuyện, tính cách rất hòa nhã, chào hỏi xã giao vẫn được, song muốn trò chuyện tâm sự sâu hơn thì Phong Kỳ chỉ mỉm cười không đáp. Vu Giang mang theo nghị lực “theo đuổi thần tượng”, cũng chỉ miễn cưỡng xem như là quen mặt với Phong Kỳ.

Rất khó tưởng tượng một Phong Kỳ tường đồng vách sắt, tuân thủ quy tắc một cách nghiêm khắc như vậy, sẽ “có người” trong nhà.

Trước đây lúc đề nghị Phong Kỳ mua người tổng hợp gien, Phong Kỳ từ chối rất dứt khoát mà. Vu Giang sờ sờ cằm, quyết định không lo chuyện không đâu nữa, nhanh chóng rời liên minh. Tuy tính cách Phong Kỳ có vẻ rất hiền hòa, nhưng vẫn không nên đụng vào thì hơn.

Trên hành tinh màu bạc, Phong Kỳ đang đọc sách cùng Lạc Thiên, hai người ngồi trên bãi cỏ xanh mềm mại, Lạc Thiên lật xem một quyển sách tranh thật dày.

Đây là quyển sách tranh vỡ lòng dành cho trẻ con phổ biến nhất trong liên minh, tập hợp mấy mẩu truyện ngắn sinh động. Trong đó bao gồm cả tình thân, tình bạn và một số kiến thức sinh lý, rất phù hợp cho trẻ nhỏ từ 3 – 7 tuổi.

Lạc Thiên đã đọc mấy lần, Phong Kỳ thử kiểm tra vài lần nữa, hỏi mấy câu Lạc Thiên đều trả lời rõ ràng mạch lạc, Phong Kỳ mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Ngoại hình của người tổng hợp gien được quyết định trong lúc tổng hợp, Lạc Thiên thoạt nhìn qua thì có vẻ là thiếu niên mười tám mười chín tuổi. Nhưng ban đầu cậu thậm chí còn không biết nói, khi Phong Kỳ hỏi cậu bao nhiêu tuổi, cậu chỉ biết cười khúc khích, nên hiển nhiên Phong Kỳ cũng chỉ có thể xem cậu là trẻ con.

Phải nuôi dưỡng một người tổng hợp gien, khác với nuôi một con AI. Nếu chỉ để ở nhà cho AI chơi với cậu mỗi ngày, ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu gì cả thì không ổn, Phong Kỳ bèn quyết tâm, xin nghỉ một thời gian ở tự mình dạy dỗ cậu.

Thành quả dạy học rất rõ rệt, năng lực học tập của Lạc Thiên cực kỳ mạnh, không chỉ học hiểu lý lẽ mà còn có thể học một biết mười, ngôn hành cử chỉ nhanh chóng thành thục. Cậu ngoảnh đầu chỉ vào hình ảnh cậu nhóc hôn lên má cô bé, “Hai người này là người yêu hả?”

Phong Kỳ đau hết cả đầu, mấy cái khác thì không sao, nhưng với mấy hình ảnh hôn hít này thì Lạc Thiên lại mang một sự bướng bỉnh đập nồi đất tìm tận đáy (1). Phong Kỳ không lừa dối cho qua, mà chậm rãi nói: “Hai người họ là bạn, cậu ta thích cô bạn này, đây là hành động thể hiện sự thân mật.”

Lạc Thiên dõi theo Phong Kỳ, ánh mắt do dự.

Phong Kỳ nở nụ cười bất đắc dĩ, “Được.”

Đôi môi mềm mại như một đám mây từ trên trời bay xuống đáp lên mặt, ngay khoảnh khắc mùi hương đó truyền sang thì Phong Kỳ không khỏi vô thức nhắm mắt lại.

“Phong Kỳ,” Lạc Thiên nhẹ giọng kêu tên hắn, chờ Phong Kỳ mở mắt ra thì Lạc Thiên mới nghiêm nghị nói, “Tôi thích anh.”

Tim như bị ngâm trong nước chanh mật ong, vừa chua xót vừa ngọt ngào, có được một tình cảm thuần khiết như thế ai mà không thấy hạnh phúc cơ chứ? Phong Kỳ vươn tay, vuốt nhẹ đuôi tóc của Lạc Thiên, dịu dàng nói: “Tôi cũng thích cậu.”

Lạc Thiên vui vẻ, dang tay ôm chầm vai Phong Kỳ, trán áp lên áo choàng màu trắng của hắn, “Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau nhé.”

“Ừm.” Phong Kỳ nhẹ giọng đáp, tuổi thọ của người tổng hợp gien cũng rất dài, Lạc Thiên sẽ có thể bầu bạn với hắn rất lâu.

Phong Kỳ vẫn xem Lạc Thiên như một đứa trẻ không quá hiểu chuyện. Nét ngây thơ trẻ con toát ra từ trên người Lạc Thiên có đủ sự mê hoặc, vì cậu đã giấu hết tất cả mọi sự gian xảo lõi đời gàn dở dưới lớp vỏ ngoan ngoãn vâng lời rồi. Cậu như một vốc nước trong veo không một hạt sạn khiến Phong Kỳ xem mọi lời nói hành động của cậu đều thuộc về bản năng thân cận với người khác của trẻ nhỏ mà thôi.

Lạc Thiên kéo tay Phong Kỳ, từng ngón từng ngón tay đan vào tay hắn. Phong Kỳ là người tốt nhất mà cậu được gặp, không có ai tốt hơn Phong Kỳ, không bao giờ có.

“Phong Kỳ, tại sao ở đây không có hoa?” Lạc Thiên nói ra nghi vấn vẫn luôn chôn sâu trong lòng mình.

Phong Kỳ liếc mắt vùng cỏ xanh rì trước mặt, vẻ mặt tiếc nuối, “Ở đây không có hoa.”

“Tại sao?” Lạc Thiên ngờ vực hỏi, ngoẹo cổ vẻ mặt kinh ngạc. Có việc mà Phong Kỳ không làm được ở đây sao?

Phong Kỳ rất khó giải thích.

Hành tinh này do ý chí của hắn hóa thành, tất cả năng lượng đều bắt nguồn từ tinh thần lực của hắn, mà “hoa” trong hình tượng của tinh thần lực tượng trưng cho “tình yêu”.

Nhân viên tuần tra sao có thể có tình yêu?

“Nếu cậu thích, có thể mua hoa về chơi,” Phong Kỳ xoa xoa đỉnh đầu của Lạc Thiên, hắn đặc biệt rất thích xoa đầu Lạc Thiên. Có lẽ là vì bất kể là đứng hay ngồi, vươn tay là có thể vừa khéo chạm lên, mềm mượt bồng bềnh, cảm giác rất tốt, “Ngày nghỉ tôi sắp kết thúc rồi, phải về làm việc.”

“Vâng, Phong Kỳ cố lên.” Lạc Thiên ngoan ngoãn nói.

Phong Kỳ bật cười, mặc dù thoạt nhìn Lạc Thiên trông như đứa trẻ, nhưng trước giờ chưa bao giờ cáu gắt. Ngoan đến mức làm Phong Kỳ vừa thấy vui đồng thời thấy hơi thất vọng.

Sau khi quay lại đi làm, Phong Kỳ ở trong thế giới tinh thần lực bảy ngày mới ra ngoài. Đối với cơ thể của hắn mà nói thì là bảy ngày đã qua, song với tinh thần lực mà nói, hắn đã sống ít nhất cũng trăm năm.

Sự chênh lệch giữa cơ thể và tinh thần làm cho mỗi lần Phong Kỳ kết thúc công việc xong đều sẽ thấy hốt hoảng một lúc lâu.

Hắn không phải thật sự là người không gì không làm được, thực ra vẫn sẽ mệt mỏi.

Song, mệt đến cùng rồi cũng chỉ có thể một mình chịu đựng.

Tinh thần lực trở về, Phong Kỳ hít sâu một hơi, phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người đắp kín một chiếc chăn mỏng, phút chốc hoảng hốt.

Mỗi lần làm việc, Phong Kỳ lúc nào cũng ngồi xếp bằng, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ, song khi trở về lại nằm trên giường.

Phong Kỳ kéo chăn xuống giường, đi ra khỏi phòng.

Bóng người mảnh khảnh đang ngồi chồm hỗm dưới đất, AI hình kangaroo móc đồ trong túi ra đưa cho Lạc Thiên, Lạc Thiên cẩn thận cúi đầu vẻ nghiêm túc nhưng không biết đang làm gì.

Khi Phong Kỳ bước đến, mới phát hiện ra Lạc Thiên đang chôn cái gì đó thật sâu xuống nền đất.

“Lạc Thiên,” Phong Kỳ buông nhẹ giọng, Lạc Thiên nghe thấy tiếng của hắn, bất ngờ vui vẻ ngẩng đầu, “Phong Kỳ, anh về rồi!” Thả tay ra, nhào đến ôm chặt cổ của Phong Kỳ không buông.

“Đã về…” Phong Kỳ khẽ mỉm cười, cúi người dứt khoát ôm cậu, “Đang làm gì đó?”

“Trồng hoa!” Lạc Thiên lớn tiếng đáp, nụ cười trên mặt xán lạn đến mức khó tin.

Giọng nói của Phong Kỳ nhất thời như bị thứ gì đó cướp mất. Hắn ôm Lạc Thiên vẻ mặt vô âu vô lo, tự nhiên không biết nên nói gì, thần sắc và động tác hoàn toàn cứng nhắc.

AI bên cạnh chen miệng: “Chủ nhân, tôi đã nói với cậu ta rồi, ở đây không trồng hoa được, nhưng mà cậu ta không nghe tôi.” Mà nó lại không dám nói quá nặng lời, nhỡ đâu chủ nhân về sẽ tức giận thì phải làm sao đây?

“Không thử xem làm sao biết được.” Lạc Thiên hùng hổ nói.

“Hành tinh của tất cả các nhân viên tuần tra đều không trồng hoa được.” AI phản bác.

“Phong Kỳ khác bọn họ, Phong Kỳ có một không hai.” Lạc Thiên khí thế hung hăng lườm AI một cái, quay đầu nói với Phong Kỳ, “Đúng không, Phong Kỳ.”

Đối với Lạc Thiên mà nói nói ra sự thật thì có vẻ như quá tàn nhẫn, nhưng lừa cậu, chứng kiến cậu hồ hởi làm một việc hoàn toàn không thể thành dường như càng tàn nhẫn hơn. Phong Kỳ tiến thoái lưỡng nan, nhìn đôi mắt sáng ngời của Lạc Thiên, chầm chậm nói: “Nó nói phải, hành tinh của nhân viên tuần tra không trồng hoa được.”

Ánh mắt sáng ngời dần tối đi, cánh tay đang vòng quanh người Phong Kỳ của Lạc Thiên buông lỏng, “Tại sao chứ?”

“Bởi vì… tôi không yêu bất cứ ai cả.” Phong Kỳ nhẹ giọng nói.

Lạc Thiên hơi hé môi, đôi mắt lặng lẽ chớp, “Phong Kỳ, anh không yêu tôi sao?”

“Lạc Thiên, cậu rất đáng yêu, tôi rất thích cậu,” Phong Kỳ dùng ánh mắt dịu dàng lướt qua hai gò má Lạc Thiên, “Nhưng nó không giống với yêu.”

Lạc Thiên ngẩn ngơ, Phong Kỳ cứu cậu, chăm sóc cậu, bất cứ chuyện cũng chiều theo cậu, đồng ý với cậu, nhưng mà Phong Kỳ nói —— nó không giống với tình yêu.

Lạc Thiên buông tay ra, từ lồng ngực của Phong Kỳ nhảy xuống, ngoảnh đầu lại nhìn xuống mặt đất, một cái hố nhỏ mới đào trên đất, bên trong rải hạt giống hoa hồng. AI nói Phong Kỳ thích hoa hồng nhất.

Nhưng hoa sẽ không nở.

Lạc Thiên ngồi xổm xuống, hai tay cẩn thận đắp kín đất mới đào, c** nh* giọng nói: “Biết đâu sẽ nở.”

Bóng lưng gầy cong lại thành vầng trăng non, Phong Kỳ kinh ngạc nhìn cậu, Lạc Thiên ngước mắt lên nói với AI: “Tưới nước đi.”

AI nhìn Phong Kỳ, Phong Kỳ im lặng trong giây lát, chậm rãi gật đầu.

AI không hiểu, lấy bình tưới nước trong túi ra tưới cây.

Lạc Thiên nhỏ giọng nói: “Hoa ơi hoa mau lớn lên.”

Cậu vẫn không hiểu, Phong Kỳ thầm nghĩ, cúi người dỗ dành: “Tôi nấu đồ ăn ngon cho cậu nhé?”

Lạc Thiên xoay người ngẩng mặt lên, híp mắt cười, “Được!”

Nghe thấy đồ ăn ngon lập tức vui vẻ, suy cho cùng vẫn còn tính trẻ con, tùy cậu vậy. Phong Kỳ đưa tay, Lạc Thiên thoáng chần chờ, không nắm tay hắn, hai tay giấu sau lưng, “Tay tôi bẩn.”

Trong lòng Phong Kỳ dậy lên một cảm giác kỳ lạ, “Không sao.”

Lạc Thiên hơi cười, trong đôi mắt vẫn lóe lên tia sáng đầu rung cảm, từ từ đưa tay cho Phong Kỳ.

“Không bẩn.” Phong Kỳ vuốt nhẹ lòng bàn tay cậu. Từng gốc cây ngọn cỏ ở đây đều thuộc về hắn, hắn chỉ hơi suy nghĩ, bùn đất trong lòng bàn tay Lạc Thiên bỗng chốc biến mất.

Lạc Thiên khẽ nắm lại tay Phong Kỳ.

Phong Kỳ chưa kịp làm hai bữa ngon để dỗ Lạc Thiên, thì liên minh đã phát thông báo tình huống khẩn cấp, Phong Kỳ lập tức tiến vào thế giới tinh thần lực.

Hai tay Lạc Thiên gác cằm nằm sấp ngắm nhìn Phong Kỳ đang ngồi xếp bằng kế bên, AI bên cạnh an ủi: “Đừng buồn, chủ nhân sẽ đối xử với cậu thật tốt.”

“À, thực ra mày nói đúng.” Lạc Thiên nhẹ giọng nói.

AI cảm giác mình nói gì cũng đúng.

Vào giây phút này, trong lòng Lạc Thiên cực kỳ sáng tỏ, trong tim Phong Kỳ cậu và AI không chênh lệch bao nhiêu. Phong Kỳ nuôi AI, Phong Kỳ cũng nuôi cậu, Phong Kỳ thích AI, Phong Kỳ cũng thích cậu, ở trong lòng Phong Kỳ, cậu giống như một con “thú cưng” đáng yêu. Phong Kỳ đối xử tốt với cậu, cậu làm Phong Kỳ cảm thấy vui lòng, mối quan hệ của cả hai là như vậy.

Phong Kỳ rất tốt, trời cao giáng xuống đưa cậu đến một nơi vừa an toàn vừa đẹp đẽ lại làm cậu hạnh phúc như thế này, thật sự rất tốt.

Lạc Thiên không buồn, cậu có thể từ từ chờ, biết đâu có lẽ… hoa sẽ nở thì sao.

__

(1) đập nồi đất tìm tận đáy: 打破砂锅问到底 – đả phá sa oa vấn đáo

Nhằm chỉ thái độ kiên quyết truy tìm ý nghĩa hoặc căn nguyên của một vấn đề đến tột cùng, không khoan nhượng, không bằng lòng với những giải thích hời hợt, nông cạn. Hiểu theo nghĩa rộng, tục ngữ này cũng được dùng để phê phán thái độ cố chấp cứ khăng khăng muốn biết một điều gì đó.

Nguồn: ph.tinhtong.vn

Trước Tiếp