Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 399: Thế giới 25: Lạc Thiên 5

Trước Tiếp
☆, Chương 399

Thế giới 25: Lạc Thiên 5

Hành tinh trắng bạc đã âm thầm xuất hiện nhiều thay đổi.

Trong nhà có thêm một tấm gương khổng lồ, để Lạc Thiên có thể ôm AI thử đủ loại quần áo và giao diện khác nhau, đứng trước gương cùng AI khua tay múa chân nhảy nhót.

Giữa thảm cỏ xanh mềm mại mọc ra một hồ nước nóng sôi sùng sục sùng sục, để Lạc Thiên có thể chơi trong nước mà không sợ lạnh.

Trước cửa dây leo quấn quanh mọc thành một chiếc xích đu lớn, để Lạc Thiên có thể ngồi trên xích đu vi vu hóng gió. Bên dưới là cát mềm, lỡ như Lạc Thiên có té ngã cũng không lo bị thương.

Đôi chân trần chạy trên cỏ xanh mềm mại, ngọn cỏ mềm cao nửa mét dịu dàng lướt qua da thịt cậu như cọng lông chim. AI mang hình dạng diều hâu bay qua trên đỉnh đầu cậu, “Cậu từ từ thôi, coi chừng ngã!”

Lạc Thiên dừng bước lại, ngước mắt lên nhìn nắng trời ấm áp song lại không chói mắt trước mặt. Mái tóc đen ươn ướt, góc áo sơmi phập phồng theo cơn gió nhẹ, nhe răng nở nụ cười xán lạn, “A, hành tinh này thích tao!”

AI quanh quẩn trên không, “Đương nhiên.”

Nơi này là hiện thân từ ý chí của chủ nhân, chủ nhân thích tên nhóc tổng hợp gien này, đồng nghĩa với việc từng gốc cây ngọn cỏ trên hành tinh này cũng sẽ thích cậu ta.

Lạc Thiên ngửa mặt ngã xuống, cỏ xanh mềm mại như có ý chí riêng dịu dàng đỡ cậu nằm xuống. Lạc Thiên giơ lòng bàn tay lên che mắt, thông qua kẽ ngón tay nhìn bầu trời lam như rửa, khẽ nói: “Tao cũng thích hành tinh này.”

AI chao liệng một vòng, khinh thường đáp: “Đương nhiên.”

“Chủ nhân đi ra rồi,” AI vỗ cánh một cái, “Mau về thôi.”

“Tao không về đâu,” Lạc Thiên đứng dậy, nháy mắt một cái, nghịch ngợm nói, “Tao muốn chơi trốn tìm với Phong Kỳ.”

AI không biết nói gì, “Trên hành tinh này, không đâu là chủ nhân không biết.”

“Anh ấy không chạy nhanh bằng tao,” Lạc Thiên đứng dậy, phủi phủi vụn cỏ xanh trên người, “Chạy mau!”

AI vỗ vỗ cánh đuổi theo, lớn tiếng nói: “Phong Kỳ, mau lên, cậu ta muốn chạy!”

“A, mày là kẻ phản bội!” Lạc Thiên cười mắng AI một câu, càng chạy về phía gió nhanh hơn nữa.

Phong Kỳ đứng ở chỗ rất xa, giống như lời AI nói, hành tinh này là hiện thân từ ý chí của hắn, ở đây không có chỗ nào hắn không biết không gì không làm được. Thế là hắn thản nhiên đứng yên tại chỗ, chờ gió thổi đóa hoa hồng tinh nghịch đó tới trước mặt hắn.

“A! Phong Kỳ!” Lạc Thiên chạy lại chạy, nhìn thấy Phong Kỳ khoác áo choàng màu trắng bồng bềnh phấp phới trước mặt đang cười trêu mình, cậu không tránh đi, xông thẳng về phía trước. Phong Kỳ dang rộng hai tay, đóa hoa hồng bé nhỏ của hắn nhẹ nhàng đáp vào lòng hắn, trên người ôm mùi cỏ xanh và gió nhẹ, và thoang thoảng một mùi hương ngòn ngọt. Lạc Thiên cúi đầu, dứt khoát lau mồ hôi trên trán lên vai Phong Kỳ, “Anh thắng rồi.”

“Tôi thắng, có được thưởng gì không?” Phong Kỳ nhướng mày.

Lạc Thiên ngẩng mặt lên, nghiêng đầu nghịch ngợm cười, “Anh ăn gian, nên không được thưởng.”

“Được thôi,” Phong Kỳ dắt tay Lạc Thiên, “Ăn gian nên bị phạt, phạt tôi nấu cho cậu một bữa ăn ngon nhé?”

“Không được,” Lạc Thiên giơ tay còn lại lên, xòe hai ngón tay, “Phải hai bữa cơ.”

Phong Kỳ ấn ngón tay của cậu xuống, ngân dài, “Được——”

Lần này Phong Kỳ đi làm rời đi năm sáu ngày, ngày nào Lạc Thiên cũng ở chung với AI, không làm phiền Phong Kỳ, nên sau khi Phong Kỳ quay về cậu mừng đến phát rồ. Lúc ăn cơm vẫn còn nắm tay Phong Kỳ, ăn hai miếng mà trán lưu luyến cạ cạ Phong Kỳ hai lần. Cậu không hề nói rằng nhớ Phong Kỳ, song tim Phong Kỳ vẫn mềm nhũn đến mức thấy áy náy, “Mấy ngày tôi đi, có phải chán lắm không?”

“Có chút chút,” Lạc Thiên gắp đồ ăn cho Phong Kỳ, nhìn Phong Kỳ ăn rồi mới híp mắt nói, “Chỉ có chút chút thôi.”

Phong Kỳ xoa xoa tóc cậu, “Qua một thời gian ngắn nữa, tôi dẫn cậu đi ra ngoài chơi, được không?”

“Không được!” Lạc Thiên kiên quyết từ chối, tốc độ từ chối quá nhanh làm Phong Kỳ hơi giật mình. Lạc Thiên đã có phần hốt hoảng, cậu cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Tôi thích nơi này,” Rồi ngước mắt liếc nhìn Phong Kỳ một cái, ánh mắt mang chút khẩn cầu, “Tôi chỉ thích nơi này thôi.”

Vẫn còn sợ sao?

Cuối cùng thì cậu đã từng trải qua những chuyện gì, mà làm cậu thiếu cảm giác an toàn đến vậy?

Phong Kỳ thầm thấy hơi đau lòng, bàn tay đặt sau gáy xoa xoa tóc cậu, “Đừng sợ, cậu không muốn đi ra ngoài, thì không đi.”

“Ừm,” Lạc Thiên để đũa xuống, vươn ôm chầm phần hông gầy của Phong Kỳ, nhỏ giọng nói: “Anh ở bên cạnh tôi, tôi không thấy chán tí nào.”

Lúc bước vào thế giới tinh thần lực, cơ thể của Phong Kỳ sẽ hoàn toàn trống rỗng, khi ấy Lạc Thiên chơi một lúc sẽ chạy sang ngó Phong Kỳ đôi lần. Ngón tay từ xương mày mạnh mẽ của Phong Kỳ dần miêu tả xuống đôi mắt sâu thẳm của hắn, nội tâm vừa thấy vừa viên mãn vừa vui vẻ, chán? Cậu không hề thấy chán chút nào.

Ở trong phòng thí nghiệm chờ tiêm truyền gien mới vào hết lần này đến lần khác mới là chán, nỗi đau tương tự, cuộc sống tương tự, mỗi ngày lặp đi lặp lại trong ống nuôi cấy chật hẹp.

Còn ở đây, cậu có thể muốn làm gì thì làm. Lạc Thiên ngước mặt lên, “Phong Kỳ, anh đừng lo cho tôi. Anh đi làm, tôi tự chơi, tôi giống như nơi này, tôi thuộc về anh, tôi nghe lời anh.”

Phong Kỳ sững người, hắn nhìn thấy sự nghiêm túc chắc chắn thông qua vẻ mặt của Lạc Thiên, lặp tức giơ ngón tay trỏ nhẹ vào mi tâm cậu, “Nói linh tinh, không phải tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi sao, tôi không phải chủ nhân của cậu, cậu có thể xem tôi như là… bạn mình.”

“Bạn?” Lạc Thiên khó hiểu nói, “Tôi và AI mới là bạn mà.”

AI đang mổ vai của mình, bất thình lình bị Lạc Thiên nhắc tới, thừa nhận: “Đúng vậy, bọn tôi là bạn thân.”

Phong Kỳ hơi cau mày, “Cậu biết bạn là gì?”

Lạc Thiên gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo, “Tôi biết tất cả mọi chuyện.”

Xem ra hắn thật sự phải khoảng thời gian này rốt cuộc thì AI đã dạy Lạc Thiên những cái gì rồi, Phong Kỳ nghĩ bụng.

Dỗ Lạc Thiên vào bồn tắm chơi nước xong, Phong Kỳ túm cánh AI ra ngoài hỏi chuyện, “Mày nói gì với cậu ấy?”

AI co cánh, đôi mắt như hạt đậu xanh vô tội xoay tròn, “Chủ nhân, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ… chỉ nói với cậu ta là chủ nhân cứu cậu ta, cậu ta phải biết ơn với chủ nhân…”

Tiếng của AI càng lúc càng nhỏ, Phong Kỳ không muốn chất vấn nó nữa, bèn dùng tinh thần lực chọn xem hình ảnh cả hai chơi với nhau như thế nào trong hai ngày qua.

Trên màn hình, Lạc Thiên nghiêm trang ngồi trên băng ghế, hai tay chắp lại một cách ngay ngắn, thành thật lắng nghe AI mang hình dạng koala nói: “Đối xử với chủ nhân, nhất định phải mang sự thành tâm, không được có thái độ ngạo mạn, không lớn không nhỏ. Lần trước tôi nghe thấy, cậu nói với chủ nhân “Phong Kỳ, thêm một bát nữa”, đây là giọng điệu ra lệnh, vô cùng không phù hợp. Cậu phải nói là “Phong Kỳ, cho tôi xin thêm một bát nữa được không?”… à mà, thêm một bát thì thêm nhưng mà tự cậu múc, lần nào cũng bảo chủ nhân xới cơm cho cậu. Đó là thái độ đối với ân nhân cứu mạng hả?”

Vẻ mặt Lạc Thiên như đã hiểu bài, “Tao sai rồi.”

AI hân hoan gật đầu, “Sau đó đến giờ ăn cơm, chủ nhân phải là người ăn đầu tiên, biết chưa?”

Lạc Thiên gật mạnh đầu, “Tao biết rồi!”

AI hài lòng, “Ừm, cậu phải nhớ kỹ, cậu giống tôi…”

Phong Kỳ không xem nữa, xách đôi cánh diều hông đi về phía bên hồ nước nóng, nước nóng ấm vừa phải trong hồ tức khắc cuộn trào lên “ùng ục ùng ục”. Hắn vươn tay giơ AI ngay trên hồ nước nóng đang sôi trào.

AI kinh hoảng hét to, “Chủ nhân, tôi sai rồi, đừng luộc tôi mà!”

Phong Kỳ lạnh nhạt nói: “Sai ở đâu?”

AI đập cánh, hai cái vuốt từ từ co rụt lại, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi sẽ không dạy cậu ta nữa.”

“Tao nuôi dưỡng cậu ấy, nhưng không có nghĩa cậu ấy là nô lệ của ta,” Trên khuôn mặt hòa nhã của Phong Kỳ lộ ra vẻ nghiêm túc, “Hiểu chưa?”

AI ủ rũ cuối đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”

Lạc Thiên trong bồn tắm vui vẻ đá chân, trong đầu tưởng tượng ra cảnh Phong Kỳ dạy AI, len lén nở nụ cười.

Lúc Phong Kỳ tiến vào, trùng hợp nhìn thấy nụ cười gian xảo của Lạc Thiên. Cậu nheo mắt lại như hồ ly, hai gò má hơi phồng lên, trong vẻ trẻ con lại mang chút nghịch ngợm và kiêu ngạo.

Trong lòng Phong Kỳ thầm thấy buồn cười, bước về phía trước, vươn tay vốc nước giội về phía Lạc Thiên, Lạc Thiên vui vẻ kêu một tiếng, cũng giội lại Phong Kỳ. Phong Kỳ không tránh đi, dòng nước chảy dọc xuống theo ngũ quan anh tuấn của hắn, hắn cong môi cười nói: “Học hư rồi hả?”

Lạc Thiên lè lưỡi, “Anh sẽ không thật sự nổi giận với nó đâu.”

Phong Kỳ không thấy tức giận vì Lạc Thiên hố AI một vố này, mà còn cảm thấy Lạc Thiên có chút gian xảo như thế trái lại càng đáng yêu hơn nữa. Lạc Thiên biết chừng mực, cậu biết Phong Kỳ sẽ không làm gì AI cả.

Phong Kỳ không mong chờ Lạc Thiên sẽ mãi như một tờ giấy trắng, cậu muốn vẽ cho mình màu sắc gì thì là sắc màu ấy.

Đối với Lạc Thiên, sự yêu thích trong lòng Phong Kỳ nhiều như với Takan vậy, vừa cứng cỏi vừa đẹp đẽ, vì cậu là món quà mà Takan dành cho hắn mà.

“Không được quá hư nhé, không thì tôi sẽ giận đấy, biết không?” Phong Kỳ nghiêm mặt nói.

Lạc Thiên giơ một cánh tay từ trong nước lên, ngón cái và ngón trỏ chụm vào nhau, cách một khoảng be bé. Cậu nheo một mắt, nửa khuôn mặt nhỏ nhăn lại: “Chỉ một tí ti thôi.”

Phong Kỳ đanh mặt, “Vẫn còn nhiều lắm.”

Lạc Thiên lại rút ngắn khoảng cách hai ngón tay, ngón trỏ và ngón cái gần như muốn dính vào nhau, “Nhiều như này?”

“Vậy thì được.” Phong Kỳ gật gật đầu, đôi mắt giả vờ nghiêm túc đối diện với đôi mắt phát sáng của Lạc Thiên, không thể tiếp tục nghiêm mặt được nữa, không khỏi “phụt” bật cười một tiếng, khuôn mặt tuấn tú đầy sự nuông chiều khoan dung. Hắn giơ tay lên hơi che giấu, sau khi ho nhẹ một tiếng thì gằn giọng xuống: “Nếu như cậu làm chuyện xấu, tôi sẽ tức giận thật đấy…”

Lạc Thiên căng thẳng nhìn hắn, tức giận rồi như thế nào? Đuổi cậu đi sao? Trong lòng Lạc Thiên lướt qua chút tàn ác, hai tay khẽ bấu vào mép bồn tắm.

“Tức giận rồi,” Phong Kỳ liếc nhìn cậu, thấy cậu căng thẳng đến mức sắp nín thở mới từ tốn nói, “Sẽ vứt bồn tắm cậu thích nhất đi.”

“Để cậu đổi sang chậu nước, biết chậu nước không?” Hai tay Phong Kỳ khoanh lại thành vòng, “Chỉ chừng này thôi…”

Ngay khi Phong Kỳ đang hào hứng “dọa dẫm” thì Lạc Thiên bật ngồi dậy, lướt tới, hôn một cái thật nhanh lên gò má Phong Kỳ. Đôi môi mềm mại tiếp xúc với gò má, phát ra âm thanh rất nhỏ, vừa chạm lập tức rời đi. Động tác quá nhanh, khiến Phong Kỳ ngây ngẩn, chuyển ánh mắt snag, kinh ngạc nhìn Lạc Thiên.

Mặt mày Lạc Thiên đỏ lên, hai đầu gối co cụm lại, cậu vươn tay ôm gối mình, chôn nửa mặt vào đầu gối mình, chỉ để lộ đôi mắt trong veo ướt sũng, hàng mi dài rụt rè chầm chậm mấp máy.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Phong Kỳ im lặng một lúc lâu, mới từ từ chớp đôi mắt bị tầm mắt của Lạc Thiên cuốn lấy, “Học ở đâu?”

Lạc Thiên lắc đầu, khẽ chớp mắt, lẳng lặng nhìn Phong Kỳ.

“Vậy thì… tại sao?” Phong Kỳ cẩn thận hỏi.

Lạc Thiên vẫn lắc đầu, bỗng nhiên trở mình nằm vào trong nước, đưa lưng về phía Phong Kỳ. Trong nước, hai tay phủ lên mặt.

Đường nét của cơ thể này mượt mà đẹp đẽ, từ bờ vai thon gầy mãi đến cánh mông vểnh cao – là một độ cong hấp dẫn. Tiếp đó là đôi chân dài trắng trẻo, xinh đẹp rung động lòng người.

Phong Kỳ nhẹ giọng nói: “Vừa rồi, không được làm thế nữa.”

Lạc Thiên dò khuôn mặt be bé trắng bóc từ mặt nước, “Tại sao?”

“Đó là chuyện… chỉ có thể làm với người yêu.” Phong Kỳ dịu giọng giải thích rõ.

Lạc Thiên nhìn gương mặt thâm thúy của Phong Kỳ, nhẹ giọng hỏi: “Không được làm với anh sao?

Phong Kỳ tránh khỏi ánh mắt trong trẻo của cậu, vẻ mặt bình thản, “Không được, sau này từ từ cậu học xong, sẽ hiểu thôi.” Hắn cứu cậu, nên đương nhiên cậu sẽ có hiệu ứng vịt con (1) với hắn. Một người không biết gì cả, Phong Kỳ vừa không tức giận, cũng không vui mừng, hắn chỉ cúi đầu, để gợn sóng như có như không mới vừa bất chợt dậy lên trong lòng hắn lắng xuống.

Lạc Thiên suy tư gật gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi lại làm sai.”

“Không,” Phong Kỳ ngẩng đầu, nhìn gương mặt sạch sẽ của Lạc Thiên, thầm bất đắc dĩ, “Cậu không làm gì sai.”

Lạc Thiên im lặng nhìn hắn, không nói gì, trong ánh mắt lại cuồn cuộn nghi vấn không dám nhắc ra.

Phong Kỳ thở dài, cúi người hôn khẽ lên vầng trán bóng loáng của Lạc Thiên, “Là tôi sai.” Hắn nghĩ quá nhiều, mà còn muốn dọa hắn.

“Phong Kỳ sẽ không sai,” Trên mặt Lạc Thiên một lần nữa treo nụ cười, kiên định nói, “Phong Kỳ luôn luôn đúng, tôi nghe lời Phong Kỳ.”

“Ngốc.” Phong Kỳ xoa tóc của cậy, mái tóc ướt trong lòng bàn tay như một cục rong biển mềm mại. Phong Kỳ cúi đầu, lần thứ hai nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt dịu, “Ngốc ạ.”

__

(1) hiệu ứng vịt con: 雏鸟情节

Hiệu ứng vịt con hay hội chứng vịt non (Baby duck syndrome) là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.

Nguồn: vi.wikipedia.org

Trước Tiếp