Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 398: Thế giới 25: Lạc Thiên 4

Trước Tiếp

☆, Chương 398

Thế giới 25: Lạc Thiên 4

AI không ngờ là nó không phải nấu cơm, mà người nấu là chủ nhân của nó.

Tinh thần lực cấp S của Phong Kỳ giúp hắn có thể dễ dàng sao chép lại bất cứ kỹ năng nào trên đời này. Sau khi sắp xếp nồi niêu xoong chảo xong xuôi, bật lửa lên, áo choàng máu trắng phất lên, tức khắc ra dáng bếp trưởng.

Lạc Thiên ôm gấu trúc AI mềm mại bằng cả tay cả chân mình, một lần nữa ngoác mồm ra như chữ O, miệng của AI cũng ngoác thành chữ O. Chủ nhân của nó đỉnh thật đấy, thật sự quá hoàn hảo, sao làm cái gì cũng được hết vậy?

Mùi hương hấp dẫn không ngừng bốc ra từ trong nồi, Lạc Thiên nuốt một ngụm nước bọt. Ngay lúc này đây hình tượng của Phong Kỳ trong lòng cậu đã lên cao nhất, sự đẹp trai tăng theo cấp số mũ, đặt đến đỉnh điểm.

Một người một AI thi nhau ch** n**c miếng, chờ Phong Kỳ nấu cơm xong, nhìn thấy Lạc Thiên đã bị nước bọt của AI nhễu ướt cả người, bất đắc dĩ nói với AI: “Sau này đừng dùng giao diện này nữa.”

“Hả?” AI luống cuống tay chân. Đôi móng vuốt màu đen ôm khuôn mặt tròn vo béo ú, thịt hai gò má gồ lên chảy xuống lòng bàn tay, đôi mắt ướt nhẹp nhìn Phong Kỳ, ủ rũ nói: “Đừng mà chủ nhân, cái này bản giới hạn đó, tôi chỉ mặc một lần.”

“Đừng mà Phong Kỳ,” Lạc Thiên ôm chầm AI mềm nhũn không nỡ buông tay, cũng bắt chước AI chớp chớp mắt, “Bản giới hạn đó, đáng yêu lắm luôn.”

Phong Kỳ cũng thật sự không cứng rắn được, “Ăn trước đã.”

“Vâng ạ.” Hai người trăm miệng một lời.

Phong Kỳ nhướng mày nhìn về phía AI, AI vội nói: “Chú nhân, tôi ngồi với cậu ta thôi.”

Phong Kỳ nấu vừa đủ ăn, cũng ngồi xuống trông Lạc Thiên ăn. Lạc Thiên ăn không nhanh, ăn một miếng phải dừng lại híp mắt thưởng thức một lúc, khi mở mắt ra, đôi mắt long lanh lóng lánh nhìn Phong Kỳ, dùng ánh mắt khen hắn không ngừng. Làm Phong Kỳ không kiềm được lòng xoa xoa đỉnh đầu cậu.

Phong Kỳ ra đời ở hành tinh Takan, là nhân viên tuần tra có tinh thần lực cấp S, vừa sinh ra đã được đưa về hành tinh của mình.

Phong Kỳ chỉ có thể tranh thủ lúc rảnh rỗi giữa công việc bận rộn, mới thi thoảng đến Takan một lần, ngắm nhìn phong cảnh quê hương.

Hành tinh Takan trước đây trù phú đẹp đẽ, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy hoa hồng rực rỡ đẹp đẽ. Nhưng sau đó năng lượng trung tâm giảm sút, hành tinh Takan dần dần mất đi sự sống, trở thành một hành tinh không thể tái tạo năng lượng nữa. Cư dân trên Takan lần lượt rời đi, cuối cùng Takan đã trở thành một viên hành tinh rác.

Quê hương của hắn, nơi duy nhất ký gửi tâm hồn hắn, đã biến mất rồi.

“Phong Kỳ,” Lạc Thiên l**m bát một cái, tha thiết mong chờ hỏi: “Còn nữa không?”

Phong Kỳ khẽ cười cười, “Còn.”

May mắn là, Takan đã để lại cho hắn một đóa hoa hồng bé nhỏ. Ánh mắt Phong Kỳ dịu dàng nhìn Lạc Thiên vẫn chưa hết thòm thèm.

Rồi sau đó lượng cơm Lạc Thiên đã làm Phong Kỳ luôn luôn bình tĩnh giật mình.

Hết nồi này đến nồi kìa, Lạc Thiên vẫn ngượng ngùng cầm bát không, dùng ánh mắt tội nghiệp rất có tính lừa dối nhìn Phong Kỳ.

Phong Kỳ cúi đầu liếc nhìn cái bụng bằng phẳng của cậu, lần đầu tiên từ chối yêu cầu của cậu, “Không được, sẽ bể bụng mất.”

Lạc Thiên thất vọng buông bát xuống, mắt lom lom nhìn AI.

“Lúc tao đi làm, mày không được đút đồ ăn cho cậu ấy.” Phong Kỳ lên tiếng cảnh cáo trước.

AI phồng mặt, thương mà không giúp được gì lắc lắc cái đầu lông xù với Lạc Thiên.

Lạc Thiên nhỏ giọng nấc một cái, cảm giác thèm ăn vẫn tràn đầy, lè lưỡi l**m bát trống cái nữa. Phong Kỳ thấy cậu đáng thương như vậy, thỏa hiệp: “Theo dõi nửa tiếng, nếu như không có vấn đề gì, thì cho cậu ăn tiếp.”

“Được!” Lạc Thiên ngẩng mặt lên, hào hứng cong vểnh cả môi, hai chân đung đưa qua lại.

Phong Kỳ chống cằm, nhìn Lạc Thiên hỏi: “Rốt cuộc thì cậu tổng hợp từ gien gì, cậu có biết không?”

Lạc Thiên chớp mắt một cái, sau khi đơn giản suy ngẫm một lúc quyết định chọn nói dối, “Không biết.”

“Đồ ngốc.” Phong Kỳ bóp bóp đỉnh đầu Lạc Thiên, không hề phòng bị với Lạc Thiên thoạt nhìn ngây ngô hồn nhiên như tựa một tờ giấy trắng sẽ nói dối.

Trên thực tế, Lạc Thiên được dung hợp gien của tất cả các sinh vật đừng nói là nói dối. Chỉ cần cậu lang thang trên hành tinh tầm nửa tháng, không chừng sẽ trở thành một tên tội phạm lừa đảo khét tiếng khắp hành tinh.

Ngụy trang, lừa dối, trực giác đối với nguy hiểm tất cả đều khắc thật sâu trong gien của cậu. Cậu là lang sói, là hồ ly, cũng là tắc kè hoa, gien của mỗi loài sinh vật đều để lại dấu ấn sâu sắc trong người cậu. Cậu là vật thí nghiệm tổng hợp nhiều gien nhất thành công nhất.

Nhưng ở trước mặt Phong Kỳ, cậu không phải vật thí nghiệm, cậu có tên tuổi, tên cậu Lạc Thiên.

Lạc Thiên cong cong đôi mắt, quyết định làm một tên ngốc không buồn không lo vui tươi hồn nhiên.

Không quá mười phút, sắc mặt Lạc Thiên lập tức bắt đầu trắng đi. Phong Kỳ đang nói chuyện với cậu, thấy mặt mày cậu trắng bệch, tức khắc kéo cậu đứng dậy.

Lạc Thiên vừa đứng lên, “ọe” một tiếng ói ra.

AI giật mình hết hồn, “Người tổng hợp! Cậu sao thế?”

Phong Kỳ vỗ nhẹ lưng cậu, hơi sốt ruột hỏi: “Thế nào? Có khó chịu lắm không?”

Hơn một nửa số đồ ăn trong bụng bị nôn hết ra ngoài, Lạc Thiên ói đến mức trời đất đảo ngược, ngã thẳng về phía sau. Phong Kỳ đỡ cậu, nhanh chóng bế cậu đi về phía khoang chữa trị.

Lạc Thiên nằm trong dịch chữa trị, đau đớn co rút người, hai tay nắm chặt cánh tay Phong Kỳ. Phong Kỳ rất tự trách, buồn bã nói: “Đáng lý tôi phải cản cậu lại.”

Ánh mắt của Lạc Thiên nhìn lên áo choàng màu trắng của Phong Kỳ, nhỏ giọng run rẩy nói: “Bị dơ rồi…”

“Không sao,” Phong Kỳ nắm ngược lại tay cậu, “Cậu ngoan ngoãn nằm yên trong này nhé, tôi lên phi thuyền chuyển máy quét xuống. Đừng nhúc nhích, hiểu không?”

Lạc Thiên gật đầu, “ừm” một tiếng.

Trên áo choàng màu trắng dính đầy chất bẩn, Phong Kỳ vươn tay cởi áo ra. AI vội vàng nhận lấy, ôm áo choàng của Phong Kỳ chạy đến bên khoang chữa trị, Khuôn mặt gấu với đôi mắt xếch, vẻ mặt ảo não: “Nhóc tổng hợp gien, cậu không sao chứ?”

Lạc Thiên giơ tay lên, xoa xoa móng vuốt dày lông của nó, “Tao không sao.”

“Cậu ăn nhiều lắm, thật đấy!” AI cũng thấy hơi giận, “Mới vừa khỏi xong, sau này không được vậy nữa.”

Lạc Thiên nắm bàn tay gấu của nó, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tao thèm ăn quá.”

Phong Kỳ mang máy quét xuống, quét qua người Lạc Thiên, máy quét tự động phân tích dung lượng của dạ dày. Phong Kỳ tuyên án với Lạc Thiên: “Sau này mỗi bữa chỉ được ăn hai bát.”

Lạc Thiên nước mắt rưng rưng gật gật đầu.

“Mày nghe thấy chưa?” Phong Kỳ nói với AI.

AI đứng nghiêm, “Rõ ạ, chủ nhân!”

Khoang chữa trị hiện mức độ tổn thương của cơ thể là 0, đúng là chỉ do ăn quá no bình thường thôi. Phong Kỳ thở phào nhẹ nhõm, kéo cậu từ trong dịch chữa trị ra, nhẹ giọng nói: “Trong gien của cậu chắc chắn có sinh vật thèm ăn vô độ, phải kiềm chế, biết không? Không thì sẽ khó chịu như hôm nay vậy.”

“Tôi biết rồi,” Lạc Thiên tựa vào cánh tay Phong Kỳ, mềm giọng nói, “Tôi sai rồi, xin lỗi anh.”

“Không sao,” Phong Kỳ không trách cậu, “Sau này chú ý hơn là được.”

Lạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, Phong Kỳ dường như không bao giờ biết tức giận, cậu ngước mắt lên híp mắt cười với Phong Kỳ.

“Nhóc con,” Phong Kỳ xoa xoa đỉnh đầu của cậu, “Khổ rồi.”

Lạc Thiên choáng váng.

Đối với hắn mà nói ăn no rồi là một niềm hạnh phúc, có điều hạnh phúc quá đầy nên mới hơi có tác dụng phụ mà thôi. Mới thế là đã coi như khổ rồi sao?

Lạc Thiên vươn tay nắm lòng bàn tay Phong Kỳ, Phong Kỳ cúi đầu, “Sao vậy? Vẫn còn khó chịu hơn?”

Lạc Thiên lắc đầu, như nói mê: “Phong Kỳ, gặp được anh, tôi thật sự rất may mắn.”

Cõi lòng Phong Kỳ chợt nhũn ra, dịu dàng v**t v* sau gáy Lạc Thiên, “Mọi sự gặp gỡ đều là cậu gặp tôi, đồng thời tôi cũng gặp cậu, khi cậu cảm thấy may mắn, thì tôi cũng thấy vậy.”

“Tôi cũng làm anh thấy may mắn sao?” Mắt Lạc Thiên sáng rực lên.

Phong Kỳ bật cười, “Đương nhiên.”

Lạc Thiên mua cho mình một cái bồn tắm thật to, dài hơn chục mét. Lúc mua cậu chọn bồn tắm lớn dành cho thú cưng cỡ lớn, trông rất đáng yêu, chất liệu cũng rất chắc chắn, lớp ngoài màu xanh nhạt vẽ từng cụm từng cụm mây trắng. Nhìn là biết IQ không quá tám tuổi.

“Phong Kỳ, đẹp không?” Lạc Thiên mong đợi hỏi.

Phong Kỳ nói từ tận đáy lòng: “Đẹp.”

Rất hợp với Lạc Thiên, rất đáng yêu.

Phong Kỳ nhắm mắt thả ra một khoảng tinh thần lực, gian nhà màu bạc được mở rộng, có thể đặt được bồn tắm siêu to của Lạc Thiên.

Lạc Thiên nhìn thấy tòa nhà hình tròn màu bạc mở rộng ra như thổi hơi, ngạc nhiên thốt lên: “Phong Kỳ, anh biết xây nhà.”

“Chỉ trong đây thôi,” Phong Kỳ vững vàng nâng bồn tắm lên đi vào trong nhà, Lạc Thiên đi theo sau lưng hắn hỏi: “Tại sao vậy?”

“Hành tinh này là của tôi, nó nghe theo tôi,” Phong Kỳ liếc mắt nhìn căn phòng trống rỗng, “Để ở đâu nào?”

Lạc Thiên chỉ chỉ bên cạnh khoang chữa trị, Phong Kỳ bước tới thả bồn tắm xuống, vỗ tay một cái, “Mua giường chưa?”

“Không mua,” Lạc Thiên tiến lên phíatrước bắt lấy cánh tay Phong Kỳ, hào hứng nói, “Tôi muốn ngủ chung với anh.”

Phong Kỳ liếc sang AI.

AI vội vàng lắc đầu, móng vuốt gấu ôm mặt, vô tội nói: “Không phải tôi nói.”

Trước đây lúc AI mới đến bên cạnh Phong Kỳ lúc nào cũng nhảy lên nhảy xuống đòi ngủ giường của hắn, nhưng bị Phong Kỳ ôm ra cửa, lên tiếng cảnh cáo không cho nó lên giường.

Lạc Thiên nhỏ giọng nói: “Không được sao?”

Phong Kỳ nhìn đôi mắt trong veo đen lay láy, bờ vai hơi rụt lại, vẻ mặt lo sợ rụt rè của cậu, thoáng do dự trong chốc lát, nói: “Được thì được…”

“Tuyệt quá!” Lạc Thiên phấn khởi nhảy cẫng lên, vẻ hân hoan của cậu làm Phong Kỳ đành nuốt tiếng “nhưng mà” đằng sau xuống, dung túng nhìn Lạc Thiên nhảy nhót, “Được rồi, đi tắm, thay đồ mới thôi.”

“Ừm!” Lạc Thiên gật đầu một cái thật mạnh, cậu và Ai xúm lại với nhau mua rất nhiều quần áo mới, thùng gửi đến đây đã chất thành núi. Phong Kỳ hoàn toàn không để tâm đến việc mua sắm điên cuồng của cả hai, hắn giơ tay thêm nước cho bồn tắm, rồi cùng AI ra ngoài khui đồ.

Trên hộp ghi rõ từng loại quần áo, nên khi thấy trên chiếc hộp ghi chữ váy, Phong Kỳ tức khắc tối sầm mặt. Quét mắt về phía AI, AI nhanh chóng phủi bỏ liên quan: “Cậu ta nói thích mà.”

“Có rất nhiều chuyện mà cậu ấy không hiểu, mày phải theo dạy cậu ấy cho đàng hoàng,” Phong Kỳ dứt khoát chôn thùng váy đó xuống đất, “Đừng có như hôm nay, không biết kiềm chế, tự tổn thương mình.”

AI oan ức “vâng” một tiếng, mở một hộp khác, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân, ngài sẽ nuôi cậu ta sao?”

Phong Kỳ: “Ừm.”

AI lý trí nói: “Nhưng mà chủ nhân, ngài không biết cậu ta đến từ đâu, ngay cả phổ gien của cậu ta cũng không có.”

“Mấy chuyện đó không quan trọng,” Phong Kỳ ngẩng đầu lên, bầu trời của hành tinh này vẫn mãi luôn sạch sẽ xanh thẳm. Năng lượng của nó đến từ tinh thần lực của hắn, chỉ cần tinh thần lực của hắn còn tồn tại một ngày, thì hành tinh này sẽ không bao giờ sụp đổ. Khác với Takan, Takan là một hành tinh tự nhiên, có mặt trời mọc mặt trời lặn, có gió mùa xuân tuyết mùa đông, tất cả mọi thay đổi không phụ thuộc vào ý chí của bất cứ một ai, một hành tinh đầy số phận, “Từ lần đầu tiên gặp cậu ấy, đã có suy nghĩ muốn nuôi dưỡng cậu ấy.”

AI á khẩu không trả lời được, cúi đầu nhỏ giọng thì thầm: “Sớm biết trước thế đã không đến Takan ngắm tuyết.”

Phong Kỳ khẽ cười, “Mày không thích cậu ấy?”

AI: “Chủ nhân bảo tôi thích cậu ta, tôi sẽ thích cậu ta.”

Năng lượng của nó cũng phụ thuộc vào Phong Kỳ, Phong Kỳ cho nó tự do rất lớn, song nếu Phong Kỳ muốn khống chế nó thì cũng không thể phản kháng được.

“Tao thích,” Phong Kỳ cầm một cái bộ đồ ngủ có họa tiết hoa hồng, “Tao tin rằng mày cũng sẽ thích cậu ấy.”

Phong Kỳ xách quần áo đi vào, đi tới trước bồn tắm lớn, phát hiện Lạc Thiên đã ngủ thiếp đi.

Nước trong vắt trong bồn tắm màu xanh nhạt tỏa ra màu như biển, nửa khuôn mặt trắng như trứng gà bóc ngâm trong nước. Cơ thể biến mất dưới làn nước trắng trẻo đẹp đẽ, tĩnh lặng như một chàng tiên cá, khóe môi hơi cong lên, vẻ rất thích cười.

Phong Kỳ ngắm nhìn cậu, thầm nghĩ: Nhóc con đáng yêu thế này, ai lại không thích?

Trước Tiếp