Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 378: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 19 (end)

Trước Tiếp

☆, Chương 378

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 19 (end)

Trong bể nước ấm áp, Tiết Lạc Thiên đưa lưng về phía Phạm Tuyên. Sống lưng gầy gò đường cong xinh đẹp, hơi khom người, cánh tay thon gầy đưa xuống dưới nước. Phạm Tuyên không nhìn thấy cậu đang làm gì dưới nước, cổ họng không hiểu sao căng chặt, ngừng động tác tắm rửa của mình lại, si êm bước về phía trước, hai tay nắm hai cánh tay Lạc Thiên, “Ca ca…”

“Đừng quậy, không phải bảo ngươi đừng gấp sao?” Lạc Thiên cắn môi, ngón tay chậm rãi theo dòng nước làm mềm.

Bàn tay Phạm Tuyên v**t v* cánh tay mịn màng của cậu lên xuống, cúi đầu cắn nhẹ lên bả vai mượt mà của cậu, như đùa nghịch để lại dấu răng lờ mờ.

Hàm răng sắc bén mang đến cảm giác nhoi nhói, vô tinh lướt nhẹ càng dễ dàng khơi gợi tiếng lòng người ta. Rõ ràng là một kẻ ngốc, song ngay lúc này lại hết sức thẳng thắn.

Lạc Thiên không phân tâm mắng hắn, cũng không muốn cản hắn, để Phạm Tuyên như g*m c*n một miếng bánh ngọt tươi mới, tùy ý cắn lung tung châm lửa trên cơ thể mình.

Có đôi lúc thật sự thấy vừa yêu vừa hận với cái tính ngang ngược này của Phạm Tuyên. Lạc Thiên cắn răng, kéo tay Phạm Tuyên qua.

“Ca ca?” Phạm Tuyên hơi mơ hồ, hắn đã hôn đã chạm hết cơ thể Tiết Lạc Thiên, duy chỉ có nơi kín đáo này giấu bên trong, tính hắn không tỉ mẫn nên chưa từng chú ý đến. Giờ đây nhờ có sự chỉ dẫn của Tiết Lạc Thiên mới phát hiện ra còn có tác dụng diệu kỳ như thế này, bàn tay phút chốc di chuyển theo bản năng.

Lạc Thiên nén âm thanh vỡ vụn nơi cổ họng, “Đúng, ngay chỗ đó…”

Phạm Tuyên nghẹn đỏ cả mặt, hôn lên bên cần cổ ngước cao của Tiết Lạc Thiên, không cần Tiết Lạc Thiên nói tiếp, sau đó nên làm thế nào, trong lòng hắn đã tự có suy tính của mình.

Mặt mày Phạm Tuyên đỏ đến sốt cả ruột, nhưng động tác vẫn cẩn thận, cực kỳ cẩn thận, vì hắn sợ một lát nữa làm đau Tiết Lạc Thiên. Thế là vô cùng ung dung thong thả, khiến Lạc Thiên phải thấy kinh ngạc, cậu còn tưởng là Phạm Tuyên sẽ rất gấp gáp, không ngờ hắn lại kiên trì như vậy.

Ngốc thì sao chứ? Ngốc cũng biết yêu thương người khác.

Lạc Thiên câu cổ Phạm Tuyên, làm hắn cúi đầu, dâng môi của mình lên cho Phạm Tuyên đỡ thèm một chút. Phạm Tuyên không vội, môi hôn vừa triền miên vừa sâu sắc, Lạc Thiên dần hòa tan giữa bể nước ấm áp cộng thêm tình ý nóng bỏng như lửa của Phạm Tuyên. 

Lạc Thiên cắn nhẹ vào đầu lưỡi Phạm Tuyên, ậm à ậm ờ nói: “Được rồi… từ từ…”

“Ừm…” Giọng mũi Phạm Tuyên nặng nề, thậm chí còn hơi mếu máo muốn khóc, hắn rất vui, cũng không biết mình vui chỗ nào, trong lòng hắn lờ mờ hiểu được, Tiết Lạc Thiên dâng hết tất cả cho hắn.

Theo dòng nước ấm áp, Phạm Tuyên gian nan làm xong, Lạc Thiên cắn môi, tiếng thở dồn dập, cố gắng không lên tiếng kêu đau.

Phạm Tuyên lại cảm nhận được, hôn lên đầu mày hơi cau lại của Tiết Lạc Thiên, giọng nói khàn khàn: “Ca ca, ngươi đau?”

“Không đau… chỉ hơi căng…” Lạc Thiên động viên nói, “Ngươi làm chậm chậm, ta không sao.”

Phạm Tuyên không dám nhúc nhích, hắn cảm thấy Tiết Lạc Thiên lúc này không quá dễ chịu, nên trông trước trông sau muốn lui ra ngoài. Thế nhưng một tiến một lui như vậy, cơ thể hắn như bị điện giật vậy, hai tay không khỏi ôm siết Tiết Lạc Thiên, thở gấp gọi: “Ca ca…”

Lạc Thiên hít sâu một hơi, ngước mặt lên, trong đôi mắt đã đong đầy hơi nước, “Thật sự không sao cả, A Tuyên, ngươi làm gì… thì cứ làm thế đi…”

Dường như có một ngọn lửa cháy hừng hực không có cách nào dập tắt dấy lên trong lòng Phạm Tuyên, hai tay vòng quanh Tiết Lạc Thiên siết lại, cơ bắp căng cứng. Đúng sai tốt xấu trong đầu biến mất hết, chỉ còn sót lại một Tiết Lạc Thiên tốt đẹp như ảo mộng ngay trước mắt.

Tiếng bọt nước bắn tung tóe chắn đi tiếng vang khi da thịt chạm nhau dưới nước, Lạc Thiên nhũn người trong lòng Phạm Tuyên, mặt mày cau lại. Phạm Tuyên hoàn toàn mất kiểm soát, miệng không ngừng kêu lên “ưm a”, giọng hắn khàn khàn trầm thấp, đánh vào vành tai mềm mại của Lạc Thiên như cây búa nặng. Lạc Thiên không kiềm được cơ thể run bắn lên, giấu tiếng kêu của mình trong cổ họng.

Phạm Tuyên không biết rụt rè là gì, vừa tăng nhanh tốc độ, vừa không kiềm được thật thà nói bên tai Tiết Lạc Thiên: “Ca ca, thoải mái quá, sướng quá…”

“Ngươi đừng kêu… a…” Lạc Thiên vừa mở miệng, tức khắc không nén được tiếng kêu nữa, bèn dứt khoát nắm mặt Phạm Tuyên hôn lên môi hắn, biến tiếng kêu thành tiếng r*n r* khi môi lưỡi quấn quýt.

Hôm nay Phạm Tuyên mới biết thì trước đây hắn và Tiết Lạc Thiên thực sự chỉ gọi là chơi đùa mà thôi, đến bây giờ mới coi như là chơi “thỏa thích”. Hắn vừa được nếm thử mùi t*nh d*c, lại là thiếu niên mười tám, đè Tiết Lạc Thiên đến mức nước sắp nguội lạnh mà vẫn đầy phấn chấn. Nhưng Lạc Thiên sợ hắn bị cảm lạnh, đành phải dỗ dành hắn, tối lên giường rồi chơi tiếp.

Trở về giường, Phạm Tuyên lại đè lên Tiết ca ca của hắn “thoải mái sướng” không chịu ngưng.

Đến sau nửa đêm thì cuối cùng Phạm Tuyên mới hết hưng phấn, ôm Tiết Lạc Thiên yêu thương tình tứ hôn hít không ngừng, trên tóc trên mặt trên mắt Tiết Lạc Thiên, nhìn đâu hôn đấy. Lạc Thiên bị cách hôn như chó mèo của hắn làm ngứa ngáy buồn cười, mệt mỏi nói: “Đừng quậy nữa, không mệt à? Đi ngủ đi.”

“Ca ca, ta hiểu rồi,” Phạm Tuyên không nỡ xa kề mặt bên mặt Tiết Lạc Thiên, thấp giọng nói, “Ca ca thật sự tốt với ta, ca ca thật sự thích ta.”

Lạc Thiên nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch lên, “Quỷ ngốc quỷ ngốc, lén mà vui đi nhé. Mau ngủ đi, còn không chịu ngủ nữa, ta đuổi ngươi xuống giờ bây giờ, ngươi có tin không?”

“Ta ngủ, ta ngủ.” Phạm Tuyên vội nói, hôn mạnh một cái lên mi tâm Lạc Thiên, cõi lòng đầy ngọt ngào. Ca ca của hắn, thích hắn như vậy, thích hắn hơn bất cứ một ai, hắn vui quá.

Do Phạm Tuyên bị gãy chân phải ở lại Giang Nam nghỉ ngơi một thời gian, nên Lạc Thiên bỏ lỡ kỳ khoa cử năm nay, đành phải chờ sang năm sau. Nếu không phải bị vướng bởi hình tượng, cậu hoàn toàn không muốn đi thi, thà rằng bình yên sống trong ngôi nhà nhỏ này với Phạm Tuyên.

Còn phần nữ chính, Lạc Thiên cũng hoàn toàn không thèm quan tâm lo lắng. Theo tình tiết của thế giới này ban đầu là “Phạm Tuyên” xuyên qua, vả mặt Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên bị đuổi ra khỏi Phạm phủ xong, không còn cách nào khác, mới đến kinh sư cầm một tờ hôn ước với lấy cành cây cao là em họ mình. Nếu không phải hắn tự tìm đến cửa, thì gia tộc của nữ chính đã sớm chối mối hôn sự với Tiết gia đã sa cơ thất thế đó rồi.

Bây giờ cậu chỉ cần nắm tờ hôn ước mỏng manh đó trong tay, yên lặng không làm trò, không đến gõ cửa nhà nữ chính, là có thể bình tĩnh chờ hoàn thành nhiệm vụ.

Đến ngày trời thu mát mẻ, Lạc Thiên ốm một trận, làm Phạm Tuyên lo lắng, ngoài miệng nổi rộp hết cả lên. Thực ra Tiết Lạc Thiên chỉ bị cảm lạnh thình thường, mà Phạm Tuyên cứ như là Tiết Lạc Thiên bị bệnh nặng vậy, sống chết không cho Tiết Lạc Thiên xuống giường, lúc nào cũng vây quanh Tiết Lạc Thiên bận trước bận sau.

“Ngươi đã thêu được cái gì rồi?” Lạc Thiên ngồi dựa vào tháp quý phi, mặt mày hơi ửng đỏ.

Cả ngày Phạm Tuyên không có việc gì để làm, thật sự đúng như lời hắn nói đi học nữ công nấu canh, nghiêm túc làm “tiểu thê tử” cho Tiết Lạc Thiên. Phạm Tuyên nghiêm mặt nói: “Trời lạnh rồi, làm cho ca ca thêm vài món nội sam, thêu hình hoa sen với chim công.”

Lạc Thiên bật cười, “Sao lại thêu hoa sen với chim công?

Phạm Tuyên mở to mắt, khó hiểu đáp: “Đẹp mà.”

Lạc Thiên cụp mặt nhìn, Phạm Tuyên bảo là chim công, Lạc Thiên nghĩ đến chim công rồi thử tưởng tượng, phát hiện ra đường nét đúng là hơi giông giống, “Nội sam mặc bên trong, không cần nhọc lòng vậy đâu, chim công cũng hơi khó thêu đó.”

“Không khó, ta biết thêu, Lan di cũng khen ta thêu giỏi,” Phạm Tuyên kiêu ngạo nói, “Mặc bên trong cũng không được qua loa, ca ca mặc phải vừa đủ ấm lại vừa đẹp.”

Lạc Thiên vẫy vẫy tay, ôm Phạm Tuyên cao lớn vào lòng, khẽ vuốt trán hắn, “A Tuyên ngoan quá.”

Mặt Phạm Tuyên hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ca ca, ngươi có thích ta thật không?”

“Tất nhiên là thật rồi,” Lạc Thiên chưa bao giờ keo kiệt thể hiện tình cảm với Phạm Tuyên, vì cậu biết mỗi lời nói mỗi hành động của cậu đều sẽ khắc sâu vào lòng Phạm Tuyên, nên cậu không muốn tổn thương tấm lòng son sắc của tên ngốc này. Dịu dàng chăm chú nhìn hắn, “Trên đời này, ca ca thích ngươi nhất, cũng chỉ thích ngươi mà thôi.”

Phạm Tuyên cực kỳ thỏa mãn, ghé đến hôn cái vào môi Tiết Lạc Thiên, “Ca ca cũng ngoan! Hầm gà cho ca ca ăn!”

“Tên nhóc này…” Lạc Thiên dở khóc dở cười, đẩy bờ vai của hắn một cái, “Đi, rót nước cho ta uống.”

Phạm Tuyên đặt bàn căng thêu xuống, hớn ha hớn hở đi rót nước cho Tiết Lạc Thiên. Hắn thích phục vụ cho Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên càng sai hắn nhiều, hắn lại càng vui.

Phạm Tuyên rót nước, bưng bằng hai tay, cẩn thận từng li từng tí mang đến bên giường, tỉ mỉ thổi mấy lần, “Ca ca, chờ một lát rồi uống.”

Lạc Thiên nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của hắn lập tức không nhịn được cong môi cười, cúi đầu nhấp một ngụm, càng không nhịn được cười rộ lên.

Phạm Tuyên cũng cười theo, hắn không biết tại sao Tiết Lạc Thiên cười, nhưng Tiết Lạc Thiên cười, hắn vui trong lòng, thế là cười theo.

“Đồ ngốc, đây là nước lạnh, ngươi còn thổi cả buổi…” Lạc Thiên che miệng cười, trong mắt tỏa ra ánh sáng dìu dịu.

“A, ta quên mất, đây là nước nấu lúc sáng,” Phạm Tuyên ảo não nói, “Ta đi nấu nước!” đặt chén nước xuống, sốt sắng chạy đi.

Được một tên ngốc hết lòng hết dạ yêu thương, Lạc Thiên cảm thấy rất hạnh phúc. Nghiêng mặt tựa vào tháp quý phi cười cười, ngước mặt nhìn lên tấm màn, dường như cậu… càng ngày càng không thể dứt ra được.

Quả nhiên đến bữa tối Phạm Tuyên đã nấu canh, múc canh xong gắp mấy cục thịt ngon, bưng đến bên giường đút Lạc Thiên ăn, Lạc Thiên vừa nhìn bát canh lại cười, “Đây là canh gà?”

“Đúng vậy,” Phạm Tuyên hùng hồn, “Ta mua con gà lớn nhất.”

Lạc Thiên lắc đầu, “Đồ ngốc, đây là ngỗng.”

Thịt ngỗng hầm lâu, thịt trong bát hầm chưa mềm, Lạc Thiên cắn một cái là từ bỏ, Phạm Tuyên buồn phiền nói: “Ta nấu lắm.”

“Đừng buồn, ngỗng vốn không cần ăn thịt, chúng ta ăn canh là đủ rồi.” Lạc Thiên nhẹ giọng dỗ dành, mặt không giấu được nụ cười.

Phạm Tuyên vẫn như trước rầu rĩ không vui, nhe răng trợn mắt cắn mấy cái, nhưng chết sống vẫn không cắn đứt, ủ rũ nhả thịt ngỗng dai nhách trong miệng ra.

Lạc Thiên thấy hắn cúi đầu buồn phiền hết sức đáng thương, bóp bóp tay hắn, “Tối nay… làm chuyện thoải mái với ta?”

Mắt Phạm Tuyên sáng lên, lại cẩn thận nói: “Ngươi đang bệnh mà.”

“Bệnh, nhưng ra mồ hôi là hết thôi,” Lạc Thiên ôm cổ hắn, đặt một nụ hôn vị canh ngỗng lên mặt hắn, “Để ta ra thêm ít mồ hôi nữa.”

Phạm Tuyên hơi ngứa ngáy trong lòng, quăng thịt ngỗng khó ăn đi, dứt khoát nhào về phía Tiết ca ca ngon miệng hơn của mình.

Đầu xuân năm sau, Tiết Lạc Thiên tham gia khoa cử, được một thứ hạng không cao không thấp. Phạm Đan cực kỳ tiếc nuối, “Với tài hoa của ngươi, sao có thể chỉ hạng mười sáu.”

“Không phải quá tốt.” Lạc Thiên bình tĩnh đáp, thần sắc trên mặt cậu an tường, trên ống tay áo buông xuống thêu lá trúc xanh biếc, trên lá trúc lại là bướm bay dập dìu.

Phạm Đan không còn gì để nói với thái độ không ôm chí lớn của cậu, bèn tìm lời bắt chuyện: “Hoa văn tay áo ngươi lạ quá nhỉ, lá trúc bươm bướm, kiểu kết hợp gì kỳ thật, chưa từng thấy bao giờ. Tay nghề của tú nương cũng kém, lá trúc thêu dài rộng như vậy, mất cả khí khái.”

“Không thấy đẹp sao?” Lạc Thiên duỗi tay, cười bí ẩn, “Về đây, trong nhà chờ ta dùng bữa.” Xoay người phất tay áo phóng khoáng rời đi.

Phạm Đan nhớ lại Tiết Lạc Thiên kiêu ngạo quái gở tính cách ngông cuồng tự đại năm đó, giờ lại nhẹ nhàng như mây gió. Dường như hắn ngộ ra điều gì đó, thoạt tiên là vẻ bất đắc dĩ, sau đó lại vui mừng cười rộ.

Hắn từng cho rằng hai người đi bên nhau sẽ là nghiệp chướng, cũng là oan nghiệt, chưa từng ngờ rằng đã định sẵn từ lâu cuối cùng lại thành mối lương duyên.

Thế sự thật là khó liệu.

Năm ấy trời thu, tiểu thư Liễu gia mới mười chín xuất giá, được gả cho thế tử Hàn vương, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ duyên trời tác hợp, trong kinh truyền thành giai thoại.

Một ngôi nhà nhỏ yên tĩnh ưu nhã trong kinh thành, Lạc Thiên tựa vào lồng ngực Phạm Tuyên, nhẹ giọng nói: “A Tuyên, ta phải đi rồi.”

“Đi?” Phạm Tuyên lo lắng nói, “Ca ca, ngươi… ngươi…”

Lạc Thiên thấy hắn gấp đến độ nói năng lộn xộn, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt của hắn, “Ta biết, ngươi muốn đi cùng ta, đúng không?”

Vẻ mặt lo lắng của Phạm Tuyên phút chốc bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nói: “Tất nhiên là ta đi theo ca ca rồi, chúng ta đi đâu vậy? …ta không muốn về Giang Nam.”

“Ta cũng không biết sẽ đi đâu, dù sao… chúng ta sẽ ở bên nhau.” Lạc Thiên ôm Phạm Tuyên, cúi đầu dựa lên bả vai hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Phạm Tuyên khẽ vuốt mái tóc dài của cậu, đôi mắt trong veo sáng ngời, “Thế là… tốt nhất.”

Trước Tiếp