Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 379: Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 1

Trước Tiếp

☆, Chương 379

Thế giới 24: Thế giới thần kỳ 1

Trong gương chiếu một khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trũng sâu, quầng mắt hơi xanh đen, đường nét ngũ quan thanh tú dịu dàng, môi hơi trễ xuống, thoạt nhìn hãm tài (1) vô cùng. Trên ngực treo một tấm thẻ ID nhân viên, trên đó viết ba chữ —— Nguyên Lạc Thiên.

Đôi mắt cậu thanh niên rã rời vô thần, cánh tay bị người khác đẩy nhẹ một cái, cậu máy móc quay mặt sang, nhìn thẳng vào người đàn ông cao to vừa khều mình, “Có chuyện gì?”

“Tôi để quên thẻ ID trong văn phòng rồi, mượn thẻ của cậu quét đi vào cái nhé, tôi lấy cái của mình xong rồi trả lại cậu sau.” Người đàn ông đó ngượng ngùng gãi đầu một cái.

Nguyên Lạc Thiên yên lặng tháo ID của mình xuống duỗi tay đưa ra trước mắt hắn.

Người đàn ông đó kiềm chế cảm xúc mừng như điên trong mắt, vươn tay kéo thẻ của Nguyên Lạc Thiên sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Lạc Thiên, khuôn mặt vặn vẹo, cười gằn nói: “Ha ha ha ha! Cuối cùng thì mình cũng được giải thoát rồi!”

Lạc Thiên: “Hệ thống, mày giải thích cho ta nghe đi tại sao tên này không có chân thế?”

Hệ thống: “Chắc là do thế giới này bị lag, chân của anh ta chưa kịp load xong.”

Lạc Thiên: “…”

Lịt pẹ nó, trúng tà rồi! Hệ thống từng kêu là sợ ma mà!

Hệ thống: “Đừng sợ, dù sao cậu cũng không phải người.”

Lạc Thiên: …cảm ơn nha, đã được an ủi.

Người đàn ông bị nhốt trong WC hơn mười năm cuối cùng cũng tìm được người chết thay chịu đưa thẻ nhân viên cho mình. Háo hức không kịp chờ đợi đeo ID lên cổ, vỗ tay chuẩn bị đi đầu thai chuyển thế.

Nhưng hắn mặc niệm trong lòng mấy chục giây, vẫn không có gì thay đổi, hắn mở mắt ra hoang mang hỏi: “Chuyện gì thế này, cậu không phải Nguyên Lạc Thiên?!”

“Tính theo hộ khẩu, thì phải,” Giống như hệ thống, Lạc Thiên cũng rất bình tĩnh, khoe hàm răng của mình với tên ma nam, “Nhưng mà tôi không thể chết thay cho anh được.”

Ma nam khó hiểu: “Tại sao?”

Lạc Thiên lần thứ hai nhe răng trợn mắt.

Ma nam: “Có răng nanh thì ngon lắm à?!”

Lạc Thiên: …

Đánh cho tên ma nam đó một trận tơi bời xong, Lạc Thiên giật thẻ mang lại, chân đạp lên mặt con ma, lạnh lùng nói: “Anh bạn à, nhìn cho rõ đi, cái này mà là răng nanh hả? Bố mày là ma cà rồng đấy!”

Ma nam: …hu hu hu, cứu mạng! Hắn thật sự không muốn giữ cầu tiêu nữa!

Thế giới này là một thế giới huyền bí, đủ các chủng tộc khác nhau có mặt ở khắp mọi nơi, yêu ma quỷ quái cái gì cũng có. Nguyên Lạc Thiên là ma cà rồng, tổ tiên của cậu ta là ma cà rồng Đức thực thụ, quý tộc giàu sang, sau này huyết thống không ngừng truyền lại rồi pha loãng, đến thế hệ của Nguyên Lạc Thiên, từ ngoại hình đã hoàn toàn không có một tí ti nào liên quan tới người nước ngoài rồi.

Lạc Thiên: “Mặt mũi thì tao chịu đi, dù sao Nguyên Lạc Thiên nhìn cũng được, nhưng mà… mẹ nó tại sao… tao lại là nô lệ văn phòng hả?!”

Nguyên Lạc Thiên —— một lập trình viên chăm chỉ cày cấy trong phòng máy tính. 

Ơn trời, mặt mũi xanh xao quầng thâm mắt đen thui không phải vì cậu ta là ma cà rồng, mà bởi vì cậu ta đã tăng ca liên tục ba ngày rồi.

Lạc Thiên nhìn phòng làm việc còn u ám chết chóc hơn cả WC có ma, thầm hít một hơi lạnh, “Thuộc tính cơ bản của tao không phải là giàu à?”

Hệ thống: “Cậu giàu lắm đó, có ít nhất 80 tỷ đô đang chờ cậu thừa kế.”

Lạc Thiên: “!!! Vậy còn chờ gì nữa!!!”

Hệ thống: “Chờ cậu thừa kế, cậu vẫn chưa được thừa kế.”

Lạc Thiên chân thành đặt câu hỏi: “Tại sao? Do đối tượng để thừa kế chưa chết bất đắc kỳ tử hả? Ở đây có được chạy tiến độ không?”

Hệ thống: …bị điên rồi.

Hệ thống: “Di sản, di sản thừa kế, có biết cái gì gọi là di sản không hả?”

Lạc Thiên: “Thế cuối cùng là tại sao?”

Hệ thống: “Cậu vẫn còn vị thành niên, ma cà rồng vị thành niên không được thừa kế tài sản.”

Lạc Thiên khiếp sợ!

Thậm chí có công ty dám dùng lao động trẻ em!

Hơn nữa là… trông cậu lại già trước tuổi thế này!

Lạc Thiên: “Tao tưởng Nguyên Lạc Thiên ít nhất cũng hai lăm rồi.”

Hệ thống: “Cũng cỡ đó à, 250 tuổi.”

Lạc Thiên: …quên đi tạm thời không tính tới số tuổi, quan trọng là “Vậy mà tao còn là vị thành niên?!”

Hệ thống: “Ma cà rồng trưởng thành nhất định phải chuyển hóa (2) một trinh nữ.”

Lạc Thiên: …kỳ thị nam nữ cộng thêm kỳ thị xu hướng gấp đôi sự kỳ thị.

Hệ thống: “Hơn nữa là trinh nữ đó nhất định phải là cô dâu định mệnh của ma cà rồng.”

Lạc Thiên: “Khỏi nói nữa, chắc chắn là nữ chính.”

Hệ thống: “Đúng vậy.”

Lạc Thiên: Thôi, bắt đầu hành trình chăm chỉ cày kiếm tiền làm giàu đi, không đi hại đời nữ chính thì cứ bán mình cho tư bản tới cùng vậy. Không bao giờ có chuyện bảo cậu bán con gái cầu vinh đó đâu! Chẳng phải là tăng ca thôi sao? Tới đi!

Lạc Thiên sau mười lăm phút tiêm máu gà làm việc, “Nữ chính ở đâu?”

Hệ thống: “…”

Nữ chính Khương ( – gừng) Mạt Nhi là một người bình thường trong thế giới này, là thợ làm bánh. Ngoại hình xinh xắn, gia đình phổ thông với một cặp cha mẹ cực phẩm cộng thêm người em trai não tàn, là một nữ chính ngôn tình giản dị tự nhiên. Thân phận ẩn là —— cô dâu ma cà rồng.

Lạc Thiên: May không phải tên Toán ( – tỏi) Mạt Nhi, không thì cũng hơi rén đấy.

Lạc Thiên tắt máy tính, đứng dậy loạng choà loạng choạng chuẩn bị bước ra văn phòng, cánh tay chợt bị níu lại. Thì ra là bị đồng nghiệp bên cạnh bắt lấy, hai con mắt gấu trúc ngước lên sâu xa hỏi: “Cậu làm gì đó?”

Lạc Thiên cảm thấy hắn còn kinh khủng hơn con ma trong cầu tiêu nhiều, giọng run rẩy nói: “Tôi… tôi tan làm.”

“Tan làm!” Đồng nghiệp phút chốc nổi điên, Lạc Thiên trợn mắt há mồm nhìn chiếc áo in hình truyện tranh đầy nhiệt huyết bị lồng ngực xù lông căng rách toang, đầu mũi cũng loáng thoáng cong lên độ cong như mũi sói, “Còn nhiều bug chưa fix xong như thế, mà cậu nói với tôi cái gì? —— tan làm?!”

Lạc Thiên: “…tôi không chợp mắt ba ngày ba đêm rồi, tôi buồn ngủ.”

Hồ Bố Bố, “Cậu nói cái đéo gì hả, cậu là ma cà rồng đấy, ma cà rồng cần ngủ à?”

Lạc Thiên: “Anh là người sói, không phải anh còn ăn chay sao?”

Hồ Bố Bố: “Cậu đang chỉ trích thái độ sống của tôi đó hả?”

Lạc Thiên: “Anh công kích tôi trước nhé.”

Hồ Bố Bố: “Không vừa lòng làm một trận không?”

Lạc Thiên: “…” Chờ đó, mai tui nhổ nước miếng vô salad của mấy người.

Lạc Thiên đành phải lần nữa ngồi xuống, vác cặp mắt đen thui tiếp tục gõ phím cộp cộp. Hồ Bố Bố hài lòng, khôi phục trạng thái hình người, tiện tay lấy cái áo thun mới trong balo kế bên đi vào WC thay đồ.

Lúc quay lại, Hồ Bố Bố bất mãn nói: “Này, người mới, cậu mới dọa Tiểu Không Không à?”

“Tiểu Không Không?” Lạc Thiên chậm chạp quay mặt sang, hai mắt vô thần.

Hồ Bố Bố đập mạnh bàn một cái, quắc mày trợn mắt nói: “Tôi nhắc cậu một lần nữa, Tiểu Không Không gan bé, cậu không được phép dọa cậu ta. Cậu ta đã nói hết với tôi rồi, lúc nãy cậu nhe răng trước mặt cậu ta, còn đánh cậu ta một trận nữa. Nếu như Tiểu Không Không bị cậu dọa sợ hồn phi phách tán, thì cậu phải đi bắt một con oán quỷ khác về bù vào, đừng có tưởng điều hòa là miễn phí, biết chưa?”

Lạc Thiên: …nhét con ma trong cầu tiêu làm điều hòa, mấy người cũng hay lắm.

Lạc Thiên chậm chạp gật đầu, “Tôi biết rồi, tại cậu ta tưởng tôi là người, tính bắt tôi chết thay, nên tôi nhe răng.”

“Đừng có xạo, trong tòa nhà này sao có thể có con người được.” Hồ Bố Bố khinh thường nói.

Lạc Thiên: …thế thì tòa này cũng dữ thật đấy.

Lạc Thiên đến thế giới này, chỉ trong mấy phút thế giới quan đã bị chà đạp dưới đất, sau đó bị công việc chà đạp thêm một ngày một đêm nữa, rốt cuộc Hồ Bố Bố mới chịu thả cậu ra. Nhìn thấy Lạc Thiên hoảng hoảng hốt hốt đứng lên, dặn dò: “Phương tiện không khói (3) nhé, dạo này giao thông căng lắm đấy.”

Lạc Thiên: “…tôi đi tàu điện ngầm.”

Vác cái balo to trên lưng, Lạc Thiên lê tấm thân bị công việc hành hạ chết đi sống lại vào nhà vệ sinh rửa mặt lấy lại tinh thần. Con ma không chân đứng bên cạnh thổi một làn hơi lạnh vào tay cậu, bàn tay thấm ướt phút chốc được hong khô.

Lạc Thiên: “…cảm ơn.”

Ma nam thở dài, “Tôi còn tưởng cậu là người chứ. Cậu là tên giống con người nhất trong tòa nhà này mà tôi từng gặp đó.”

Lạc Thiên: “…cảm ơn x2.”

Ma nam bĩu môi, “Nhìn yếu nhớt à.”

Lạc Thiên: …nếu không phải thấy mấy người lãnh nhiệm vụ làm điều hòa + máy hong tay, thì bố mày tẩn mày ngay rồi.

Cửa thang máy mở, Lạc Thiên đi vào thang máy, ấn nút hoãn lại, đảo mắt nhìn quanh chờ Hồ Bố Bố đi vào. Thị lực của ma cà rồng mạnh hơn người, cậu nhìn thấy Hồ Bố Bố đứng trước cửa kính sát đất, “đùng” một cái biến thành một con sói đen thui, trong màn đêm nhảy phốc lên sang nóc tòa nhà đối diện.

Lạc Thiên: …đệt, bảo là không khói cơ mà.

“Cuối cùng là có xuống không?”

Sau lưng vang lên một giọng nữ lanh lảnh bất mãn.

 Lạc Thiên chậm rãi quay đầu lại, cả cái thang máy chỉ có một “mình” cậu. Song cậu ngẫm lại thấy ít nhiều gì mình cũng không phải con người, gan to lên, bình tĩnh ra vẻ hỏi: “Cô xuống lầu mấy?”

Giọng nữ lanh lảnh nói: “Mẹ nó cậu có bị đần không hả, tôi là thang máy cậu hỏi tôi đi lầu mấy hả?”

Lạc Thiên: …

Thế giới quan lần thứ hai bị chà đạp, Lạc Thiên rút tay bấm nút hoãn, phẫn nộ ấn vào tầng một, do thang máy là một giọng nữ thoạt nghe rất còn nhỏ, nên lúc ấn động tác của cậu rất nhẹ.

Giọng nữ lanh lảnh: “Cậu d* x*m ai hả, ấn nhẹ thế.”

Lạc Thiên: …

Không cãi nhau với cái thang máy.

Chắc do đêm khuya, nên sảnh tầng một không có một bóng người, thoạt trông không giống một văn phòng bình thường. Đèn treo thủy tinh, sàn gạch trắng đen, nhưng cái thang máy lúc nãy có thể nói chuyện, nên Lạc Thiên không loại trừ trường hợp cái rảnh này cũng biết nói chuyện, kéo balo, cúi đầu nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cậu là ma cà rồng, trong giây lát bùng phát sức mạnh kinh hồn, người khác không kịp phản ứng, gần như dịch chuyển tức thời ra khỏi tòa nhà.

“Tích”

Một tiếng cảnh báo chói tai vang lên, Lạc Thiên theo âm thanh nhìn sang, là một kèn đồng nho nhỏ nổi bồng bềnh giữa không trung, “Kiểm soát giao thông đây, cảnh cáo dùng dịch chuyển tức thời, nhận một tờ giấy phạt.”

Lạc Thiên: …đệt cụ, tên người sói bay trên đầu kìa, mấy người có đui không?

Một tờ hóa đơn phạt màu vàng chui thẳng vào trong balo của Lạc Thiên. Lạc Thiên hít sâu một hơi, lười cả xem, vác balo đi thẳng về trạm tàu điện ngầm gần nhất, cậu mỏi mệt hỏi hệ thống: “Nam chính đâu…”

Hệ thống: “Quẹo trái đi thẳng mười lăm mét.”

Lạc Thiên theo lời quẹo trái đi thẳng mười lăm mét, bất thình lình nhìn thấy một lối vào tàu điện ngầm lóe sáng.

Lạc Thiên giật thót mình, rồi lập tức lại cẩn thận hỏi: “Nam chính vậy mà là lối vào tàu điện ngầm à? Hay là tàu điện tuyến số ba? Nói thiệt thì tao thấy tuyến số một có vẻ dễ nghe hơn chút.”

Hệ thống: “…tôi đọc bản đồ dẫn đường, cậu nghĩ gì thế.”

Lạc Thiên: …

Lạc Thiên: “Vậy nam chính đâu?”

Hệ thống: “Vậy sao tôi phải cho cậu biết?”

Lạc Thiên vàng thật không sợ lửa: “Mày là mẹ tao mà.”

Hệ thống: “Coi đi, một đứa con đòi hỏi bố mẹ vô độ đáng ghét cỡ nào chứ! Đề xuất giật điện chết.”

Lạc Thiên: …

Kệ đi, Lạc Thiên rất có tự tin, nam chính sẽ tự động xuất hiện bên cạnh cậu.

Tàu điện ngầm rạng sáng, rất yên tĩnh, chỗ ngồi trống trãi có vãi người thưa thốt ngồi, không chỗ nào là mặt mày không nhợt nhạt, ôm túi đồ to.

Trong mắt Lạc Thiên đong đầy lệ nóng, hội bán mình tập trung.

“Anh ơi.” Bên cạnh vang lên giọng một cậu nhóc rụt rè, Lạc Thiên ngoảnh đầu qua, cậu nhóc đáng yêu nghiêng đầu hỏi, “Em có thể ngồi cạnh anh không?”

Lạc Thiên mặt vô cảm hỏi lại: “Trông anh giống con người không?”

Cậu bé kinh ngạc, “Chẳng lẽ anh… không phải người?”

Lạc Thiên: …thú thật là có cảm giác như bị xúc phạm, thế là nhe răng với cậu nhóc.

Cậu nhóc đổi sợ thành vui, “Răng nanh của đáng yêu quá!”

Lạc Thiên: Mẹ nó vị thành niên cái là mất oai phong liền!

Lạc Thiên: “Tranh thủ trước khi anh đánh em thì cút nhanh đi, trên tàu có gắn điều hòa đó.”

Cậu nhóc: “Thôi đi, hung dữ thế làm gì, ma cà rồng thì ngon lắm hả, đồ ranh con cả chuyển hóa còn chưa làm được!”

Lạc Thiên: …đừng ai cản cậu đánh thằng quỷ này!

Đúng lúc cậu chuẩn bị tàn ác xuống tay, đánh tương lai của cõi âm ty, đóa hoa của giới ma quỷ thì nhiệt độ quanh người đột nhiên giảm mạnh, lạnh cóng đến mức tay cậu run bắn len. Cậu khua quả đấm với tên nhóc, “Này, em đừng tưởng em hạ nhiệt xuống là anh sợ em nha.”

Cậu nhóc vẻ mặt ngoan ngoãn, đứng nghiêm, “Sư tổ, con thề là con không có ý định ăn con ma cà rồng đần độn này đâu, con chỉ đùa với anh ta chút thôi.”

Lạc Thiên: …

Không biết từ lúc nào mà tàu điện đã trở nên đen kịt, áo choàng màu bạc như ẩn như hiện nhoáng lên như sóng nước trong bóng tối. Giây sau, ánh sáng một lần nữa giáng lâm, không thấy cậu nhóc đó đâu nữa.

Lạc Thiên: Cảm giác làm màu còn hơn cả mình nữa, mấy người tới rồi, cục cưng của tui ơi!

__

(1) hãm tài: Gốc 倒霉 – đảo môi – nghĩa là xúi quẩy, xui xẻo. Chắc là chỉ dáng môi không phải môi cười, nhìn nó không vui vẻ.

(2) chuyển hóa: Gốc là 初拥 – sơ ủng, tiếng anh là The Embrace, hành động biến người bình thường thành ma cà rồng.

Tham khảo từ: baike.baidu.com

(3) phương tiện không khói: 绿色出行 – lục sắc xuất hành – edit đại đại là di chuyển xanh

Di chuyển xanh có nghĩa là sử dụng các phương tiện di chuyển ít tác động đến môi trường. Một phương thức di chuyển tiết kiệm năng lượng, cải thiện cách sử dụng năng lượng một cách hiệu quả, giảm ô nhiễm môi trường, có lợi cho sức khỏe và chú trọng hiệu quả.

Nguồn: baike.baidu.com

Trước Tiếp