
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 377
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 18
Xe ngựa chậm rãi chạy qua đường phố, lọt vào tai toàn là tiếng rao mời mua. Phạm Tuyên không kiềm được vén rèm xe, tò mò nhìn quanh, bỗng nhiên như phát hiện thứ gì đó mới mẻ, reo lên: “Ca ca! Con chim to đẹp quá!”
Lạc Thiên ở phía sau hắn liếc nhìn sang, mỉm cười: “Đó là con công.”
Kinh thành phồn hoa khiến Phạm Tuyên hưng phấn không thôi, so với Giang Nam giàu có nhộn nhịp, thì phong thổ ở kinh thành đa dạng hơn nhiều. Trên đường có vài người Hồ hết sức cao lớn, mặt mày sắc sảo đi qua đi lại, Phạm Tuyên trong không ngừng thốt lên kinh ngạc, vỗ tay Tiết Lạc Thiên bảo cậu xem.
Lạc Thiên cũng kệ hắn, để hắn tự chơi tự vui, bước ra Phạm thị, Phạm Tuyên và cả cậu đều như chim non sổ lồng. May mắn là chân của Phạm Tuyên không bị tật về sau, không thành tên nhóc què, có thể tự mình tung tăng nhảy nhót chạy xuống xe ngựa.
“Ca ca,” Phạm Tuyên cười xoay người đi đến đỡ Tiết Lạc Thiên, Lạc Thiên nắm tay hắn chầm chậm bước xuống, trêu: “Tiểu nô tài.”
“Khà khà.” Phạm Tuyên cười khúc khích, siết tay Tiết Lạc Thiên, trong ánh mắt đầy lưu luyến không nỡ rời xa.
Cánh cổng phủ màu son mở ra, Lạc Thiên nghiêm mặt gọi: “Phạm Đan.”
Khuôn mặt tươi cười của Phạm Tuyên cứng đờ, ngoái mặt lại đối diện với Phạm Đan người như ngọc, lập tức cứng mặt.
Khi Phạm Đan nhận được thư Phạm Đông Lai thì rất kinh ngạc, Tiết Lạc Thiên vào kinh hắn không bất ngờ, lạ là Phạm Tuyên cũng đi theo cùng. Trong thư Phạm Đông Lai có ý gửi gắm Phạm Tuyên cho hắn và Tiết Lạc Thiên, nhờ hắn chăm nom Phạm Tuyên nhiều.
“Đến rồi,” Phạm Đan gật đầu chắp tay nói, “Ngôi nhà này là của Lễ bộ Thị lang tiền nhiệm, sau khi hắn chuyển đi ta bèn mua lại. Gian nhà không quá lớn, mà ta nghĩ là Tam lang cũng không thích thấy nhiều người, cũng không cần nhà quá lớn, không lấp đủ hơi người.”
“Đa tạ,” Lạc Thiên ngửa đầu liếc nhìn tòa kiến trúc màu xanh đen trước mặt, “Ngôi nhà này rất tốt, ngươi làm việc, ta yên tâm.”
Phạm Đan nghiêng mặt ho nhẹ một tiếng, mặt hơi đỏ, “Đi vào xem thử đi, Tam lang, đệ xem xem có thích sân vườn đại ca bố trí cho đệ không nhé.”
Phạm Tuyên trưởng thành hơn một chút, thoạt nhìn vẻ bề ngoài đã là một chàng thiếu niên tuấn tú vô song, cũng điềm tĩnh hơn nhiều. Tuy vẫn mang tính tình trẻ con, song nhìn thấy Phạm Đan cũng không thể hiện địch ý trên mặt như trước kia, chỉ nắm tay Tiết Lạc Thiên chặt hơn, tựa vào người Tiết Lạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Ca ca, ta muốn ở cùng ngươi.”
“Được.” Lạc Thiên nghiêng đầu dịu giọng đáp.
Làm Phạm Đan liếc nhìn cả hai một cái, hắn không nói gì, vì biết Phạm Tuyên quan tâm Tiết Lạc Thiên nhất, tình cảm giữa hai người khác biệt, không cần người ngoài xen vào.
Phạm Đan đúng là đã để tâm, trong thời gian một tháng ngắn ngủi, đã trang hoàng tòa nhà này hết sức tinh xảo, không phải là hoa lệ phô trương ra vẻ phông bạt, mà đâu đâu cũng kín đáo khiêm nhường thoải mái. Lạc Thiên quan sát sơ qua đã biết Phạm Đan quả đúng là một người đáng tin, bèn nói cảm ơn với Phạm Đan, Phạm Tuyên cũng nói cảm ơn theo.
Phạm Đan được thương mà sợ, “Tam lang thích là tốt rồi.”
Phạm Tuyên nghĩ thầm ai với ai là người một nhà, có lẽ Phạm Đan đã thấy rõ rồi, rụt rè gật đầu.
Bố trí giống như Bản Chân viện, tam tiến tam xuất, hai gian phòng chuẩn bị sẵn cũng đối diện nhau. Nếu như Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên ở đối diện thì vẫn rất tốt, có điều Phạm Tuyên trực tiếp chỉ thẳng vào một phòng trong đó, “Ca ca, chúng ta ngủ ở đây đi.”
“Ngươi thích ngủ phòng nào cũng được.” Lạc Thiên tùy ý nói.
Phạm Tuyên rạo rực nói: “Cái giường này to quá!”
Lạc Thiên nhẹ nhàng liếc hắn một cái, Phạm Tuyên không dám nói tiếp nữa.
Thần sắc Phạm Đan khó lường, chờ cho Phạm Tuyên đi vào rồi mới thấp giọng nói với Tiết Lạc Thiên: “Đệ ấy… vẫn luôn làm bừa như vậy?”
Lạc Thiên bình tĩnh trả lời: “Dù sao cũng chỉ gieo vạ mình ta, ngươi đừng xen vào việc của người khác.”
Miệng Phạm Đan há to ra rồi khép lại, chuyện giữa hai người này quả thực là hắn cũng không cách nào can dự, đến cùng vẫn không nhiều lời nữa. Ánh mắt ưu tư nhìn về phía Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên thờ ơ không động lòng, nhìn Phạm Tuyên chạy lung tung trong phòng, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không.
“Ca ca, mau vào đi!” Phạm Tuyên đã nhảy lên giường, vui vẻ lăn một vòng, “Mềm quá.”
Mặt Phạm Đan lộ vẻ xấu hổ, “Ta đi trước.”
“Ừm, đa tạ ngươi đã nhọc lòng, sau này phải nhờ ngươi chăm sóc hắn nhiều.” Lạc Thiên chắp tay nói.
Phạm Đan nói: “Đệ ấy là huynh đệ của ta, ta vốn nên chăm sóc đệ ấy.”
Cái giường đó đúng là vừa lớn vừa mềm, chẳng trách Phạm Tuyên thích, lăn một vòng nữa, rồi hớn hở vẫy tay với Tiết Lạc Thiên, “Ca ca, mau lên đi.” Đôi mắt bừng sáng lên, vừa nhìn là biết ngay hắn đang suy nghĩ gì, tất cả mọi d*c v*ng và yêu thương say đắm đều nóng bỏng sáng tỏ.
Đối với chuyện Lạc Thiên lúc nào cũng chiều hắn, không để ý việc cả hai người đi đường xa mệt, dứt khoát ôm lấy lung tung lăn hai cái trên giường. Phạm Tuyên thành thạo hôn cậu, hai người thân mật nhiều rồi, có rất nhiều việc Phạm Tuyên không cần học cũng biết, một tay cởi đai lưng Tiết Lạc Thiên, quen cửa quen nẻo v**t v* da thịt bóng loáng của Tiết Lạc Thiên.
Lạc Thiên nghiêng mặt, một tay bóp sau gáy Phạm Tuyên, thấp giọng nói: “Giữa ban ngày, đừng quậy, chờ đến tối, ta cho ngươi chơi thoải mái, được không?”
Phạm Tuyên lưu luyến không rời há miệng, ngước mặt lên ngoan ngoãn nói: “Ca ca mệt rồi? Ta nghỉ với ngươi.”
“Ừm, nằm một lát…” Bôn ba mấy ngày liền, Lạc Thiên đúng là thấy mệt thật, áo quần xốc xếch nằm với Phạm Tuyên. Phạm Tuyên rất nghe lời, mặc dù trong lòng còn xao động, song Lạc Thiên nói muốn nghỉ, hắn cũng yên tĩnh lại, ôm lấy Tiết Lạc Thiên khẽ ngân nga ca dao dỗ Tiết Lạc Thiên ngủ.
Lạc Thiên cảm thấy buồn cười, Phạm Tuyên dường như đang tự bồi dưỡng mình theo hướng làm “thê tử”, không chỉ nữ công nấu nướng, mà ngay cả ca múa cũng học nốt.
Thanh âm từ tính ngữ điệu thơ ngây, bài ca dao dịu dàng như nước chảy vào tai Lạc Thiên. Lạc Thiên bình tĩnh nhắm mắt, an tâm chìm vào mộng đẹp.
Ngủ một giấc đến lúc trời tối, Phạm Đan lo toan rất chu đáo, sắp xếp hai nữ đầu bếp thành thật đáng tin trong phòng bếp. Phạm Tuyên đến bảo họ làm một vài món, đối với Phạm Tuyên có vẻ trẻ con, bọn họ vẫn cung kính như bình thường, nhanh chóng bắt tay vào làm một vài món nhẹ dễ tiêu.
Phạm Tuyên chắp tay vòng tới vòng lui đi theo sau lưng nữ đầu bếp, nữ đầu bếp trông thấy hắn tuấn tú đẹp đẽ, vẻ mặt đầy hiếu kỳ, mím môi cười nói: “Lang quân, phòng bếp dầu mỡ nhiều khói, ngài ra ngoài chơi đi.”
“Ta xem xem các ngươi nấu cơm như thế nào, ta học theo nấu thử.”
Nữ đầu bếp bị hắn chọc cười, “Lang quân, ngài đang nói đùa sao, làm gì có lang quân đàng hoàng nào suốt ngay chui rúc trong bếp chứ.”
Phạm Tuyên nghiêm túc nói: “Ta không phải lang quân đàng hoàng, ta là lưu manh xấu xa.”
“Ây da.” Hai nữ đầu bếp bật cười nghiêng nghiêng ngửa ngửa, bị Phạm Tuyên thuyết phục hoàn toàn.
Phạm Tuyên và nữ đầu bếp cùng nhau bưng cơm vào phòng, Lạc Thiên cảm ơn Phạm Tuyên, hỏi nữ đầu bếp: “Có nấu nước không?”
Nữ đầu bếp cười híp mắt đáp: “Có, Phạm đại nhân đều đã phân phó.”
Lạc Thiên gật đầu, nói với Phạm Tuyên: “Lần tới gặp Phạm Đan ngươi phải cảm ơn hắn đàng hoàng, không được lén lườm hắn nữa.”
“Ừm.” Phạm Tuyên bất đắc dĩ nói.
Chờ nữ đầu bếp rời đi, Lạc Thiên níu tay Phạm Tuyên ngồi xuống. Vẻ mặt Phạm Tuyên vẫn còn hơi không vui, Lạc Thiên khẽ cuồi, ghé đến gần hôn một cái trên mặt Phạm Tuyên. Đôi mắt cụp xuống của Phạm Tuyên đột nhiên sáng ngời, Lạc Thiên dịu dàng nói: “Ta biết suy nghĩ của ngươi, ngươi sợ ta tốt với Phạm Đan rồi, sẽ không tốt với ngươi nữa, đúng không?”
Phạm Tuyên chỉ nghe cậu nói như thế thôi, trong lòng đã thấy cực kỳ khó chịu, nét mặt mếu máo, “Ca ca, ngươi đừng tốt với hắn.”
“Không có đâu,” Lạc Thiên vỗ vỗ tay hắn, trịnh trọng nói, “Ta tốt với ngươi, khác với việc ta giao hảo với người khác, không ai sánh bằng ngươi cả, hiểu không?”
Phạm Tuyên chăm chú lắng nghe, rồi tự cẩn thận suy tư trong chốc lát, hạ giọng nói: “Ta hiểu rồi, ca ca chỉ cho ta sờ, chỉ cho ta hôn thôi, đúng không?”
“Đúng vậy,” Khóe môi Lạc Thiên cong lên nụ cười dịu dàng, “Ngươi hiểu tấm lòng của ta, ta thấy vui lắm.”
Phạm Tuyên gật đầu thật mạnh, hai mắt óng ánh, “Ta chỉ tốt với ca ca, ca ca cũng chỉ tốt với ta.”
“Đúng rồi,” Lạc Thiên lại ghé đến hôn một cái trên mặt hắn khen thưởng, “Sau này không được ghen với Phạm Đan nữa.”
Phạm Tuyên không hiểu, “Ta không có ghen với Phạm Đan mà.”
Lạc Thiên bất đắc dĩ, “Ý của ta là không cho ngươi lại vô duyên vô cớ nổi giận với Phạm Đan nữa. Hắn thật lòng thương ngươi, đối xử tốt với ngươi, ngươi xem cái nhà này đi, hắn đã tận tâm lắm.”
Phạm Tuyên gật đầu, “Được, ta không nổi giận nữa, dù sao thì ca ca tốt với ta, không tốt với hắn.”
“Quỷ ranh ma.” Lạc Thiên bóp bóp mũi Phạm Tuyên, “Ăn cơm đi.”
Dùng bữa tối xong, Lạc Thiên gọi nước tắm rửa, người hầu lặng yên không tiếng động đi tới, lại khom lưng cung kính nói: “Lang quân, trong sân có bể tắm, ngài có muốn dùng không?”
“Bể tắm?” Lạc Thiên thật sự muốn thả mười ngàn cái like cho Phạm Đan, chuẩn bị quá hợp lý luôn, dằn biểu cảm vui mừng xuống, rụt rè đáp: “Được, vậy dùng bể đi.”
Phạm Tuyên cũng rất vui. Tắm rửa trong Phạm phủ, hắn và Tiết Lạc Thiên lúc nào cũng phải tách ra, lần đầu tiên được tắm chung với Tiết Lạc Thiên làm hắn hưng phấn đến mức muốn nhảy tưng lên. Bám víu sau lưng Tiết Lạc Thiên hà hơi lung tung, cười hì hì.
Hành động trẻ con đó không thu hút ánh mắt của người hầu, Lạc Thiên nhàn nhã nhấc bước đi. Phạm Tuyên ồn ào hết sức, cậu mới vỗ nhẹ một cái lên cánh tay hắn, “Đừng quậy, vai bị ngươi đè muốn gãy tới nơi.”
“A a, ca ca phải viết chữ, vai không được gãy.” Phạm Tuyên bóp bóp bả vai Tiết Lạc Thiên, vẻ mặt làm như cẩn thận ngoan ngoãn, khiến Lạc Thiên không nhịn được cười.
Bể nước lớn hơn trong tưởng tượng của Lạc Thiên một chút, bích họa trang trí bên trong vô cùng đẹp đẽ tinh tế, vị Lễ bộ Thị lang kia hẳn cũng là một con người phong nhã.
Trong hồ đã xả nước nóng sẵn, Lạc Thiên nói với người hầu: “Để nước nóng ở đây đi, đi ra xa một chút.”
Người hầu cung kính đáp: “Vâng.” Rồi đặt hai thùng nước nóng trên bờ, bước lùi đi ra ngoài.
Lạc Thiên đưa tay đặt trên đai lưng của mình, nói với Phạm Tuyên: “Tự cởi xiêm áo đi, cởi hết rồi đi xuống.”
Phạm Tuyên ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay lưu loát tháo đai lưng của mình. Ở trước mặt Tiết Lạc Thiên, hắn không hề có cảm giác ngượng ngùng khi lõa lồ thân thể, nhanh chóng c** s*ch sẽ.
Cơ thể Phạm Tuyên đã trưởng thành hoàn toàn, cơ bắp rắn rỏi đường nét mượt mà. Tung một cái mạnh rồi vui vẻ nhảy xuống nước, một khoảng lớn bọt nước bắn lên, tính hắn trẻ con, cảm thấy rất vui, đứng trong bể nước nở một nụ cười xán lạn với Lạc Thiên.
“Nghịch ngợm.” Lạc Thiên cười lắc đầu, cũng cởi món xiêm y cuối cùng xuống.
Ánh mắt Phạm Tuyên tức khắc dính lên lồng ngực cậu, Lạc Thiên vừa chạm nước, Phạm Tuyên nhanh chóng gạt nước đi tới, ôm eo Tiết Lạc Thiên, cúi người hôn.
d*c v*ng lúc sáng bị giấu đi lúc này quang minh chính đại ùa ra, Phạm Tuyên không biết ngại ngùng là gì, trắng trợn nhiệt tình dùng môi lưỡi mạnh mẽ biểu đạt khát cầu của mình với Tiết Lạc Thiên.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Phạm Tuyên, Lạc Thiên cũng không giữ lại chút nào đáp lại. Trước mặt Phạm Tuyên, cậu không cần ngụy trang bản thân, mọi sự dè dặt tiêu tán đi hết cả.
Da thịt hai người dán vào nhau, nhiệt độ bên người từ từ lên cao, da thịt mềm mại của Lạc Thiên kề sát vào lồng ngực cứng rắn của Phạm Tuyên, xúc cảm da thịt tiếp xúc khác biệt tạo nên từng hồi run rẩy.
Phạm Tuyên sốt sắng v**t v* cơ thể Tiết Lạc Thiên, chầm chậm cạ, bọt nước xung quanh ào ào ào nổi dậy. Nhưng hắn không dùng đúng cách, trên mặt toát lên vẻ nóng nảy, “Ca ca, ca ca, sờ sờ.”
“Đừng nóng vội,” Lạc Thiên khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của Phạm Tuyên, thấp giọng nói, “Tắm rửa sạch sẽ trước đã, lát nữa cho ngươi ăn ngon.”
Ngón tay đưa bên môi đến Phạm Tuyên, Phạm Tuyên há miệng ngậm chặt ngón tay của cậu m*t một cái, chóp mũi phát ra tiếng r*n r* khó nhịn. Cắn ngón tay Lạc Thiên vài lần rồi mới bịn rịn không nỡ nhả ra, “Ta nghe lời, ca ca tốt với ta.”
“Tốt với ngươi,” Lạc Thiên chấm lên mũi hắn, mắt mày cong cong, “Tốt với ngươi nhất.”