Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 374: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 15

Trước Tiếp

☆, Chương 374

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 15

Bây giờ Phạm Tuyên sống trong Phạm thị thật sự như cá gặp nước, tuy Phạm thị là Hoàng thương nhưng suy cho cùng thì cũng không thoát ra được hạn chế của thời đại. Phạm Tuyên dùng tư duy quản lý nhân sự của hiện đại, để chưởng quỹ trong cửa hàng áp dụng hệ thống đánh giá cho cấp dưới, ngoài ra còn cho các tiểu nhị trong cửa hàng cùng tham gia chia lợi nhuận.

Hơn nữa Phạm Tuyên còn dùng một số phương thức marketing của thời hiện đại, trong khoảng thời gian ngắn gia tộc Phạm thị trăm năm ủ dột ảm đạm đã chào đón khung cảnh mới.

Phạm Đông Lai vô cùng vui vẻ trước sự thay đổi của Phạm Tuyên, chỉ cho rằng thần tiên trên trời đã trả lại hồn phách thất lạc cho Phạm Tuyên. Cho ông một người con trai kỳ tài ngút trời như thế này, hòng đền bù mười mấy năm chịu khổ của ông, bèn quyên góp vô số tiền nhang đèn cho chùa miếu.

Phạm Tuyên báo lại tình hình trong cửa hàng cho Phạm Đông Lai nghe. Phạm Đông Lai dùng ánh mắt tán thưởng yêu thích nhìn Phạm Tuyên, không khỏi thở dài nói: “Tam lang, ta ngày nhớ đêm mong, không biết đã thầm cầu nguyện bao nhiêu lần, cuối cùng cũng được thấy con khỏe lại.”

Phạm Tuyên mỉm cười nói: “Sau này con sẽ giúp đỡ cha hơn nữa.”

“Giỏi, giỏi.” Phạm Đông Lai cười to nói, ông biết mà, Phạm thị họ không ai là vô dụng cả.

Phạm Tuyên cáo biệt Phạm Đông Lai, ba chân bốn cẳng đuổi theo Tiết Lạc Thiên, “Tiết lang quân —— Tiết lang quân —— “

Lạc Thiên đứng lại, ngoảnh mặt sang.

Phạm Tuyên nhận ánh mắt hờ hững của Tiết Lạc Thiên có phần rụt rè, “Tiết lang quân, ngươi đang định đi luôn sao?”

Lạc Thiên lạnh nhạt đáp: “Ngày mai.”

“Ta tiễn ngươi nhé?” Phạm Tuyên nói, “Dù sao chúng ta cũng có sáu năm tình cảm.”

Lạc Thiên tựa như cười như không, “Sáu năm tình cảm?”

Không biết tại sao, trong lòng Phạm Tuyên có chút sợ hãi. Lời định nói lại giấu bên môi, sau khi bóng người Tiết Lạc Thiên hoàn toàn khuất hẳn, nỗi sợ hãi đó mới dần dần biến mất.

Phạm Tuyên cảm thấy dường như Tiết Lạc Thiên nhìn ra chút gì đó rồi… không lẽ là, cậu phát hiện ra hắn không phải là Phạm Tuyên ban đầu rồi?

Phạm Tuyên thoáng hoảng hốt trong giây lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Không thể nào, người cổ đại không thể nào đoán được, hơn nữa coi như Tiết Lạc Thiên có hoài nghi, thì cậu cũng không có bằng chứ gì, quá lắm là mời đạo sĩ hòa thượng đến thôi. Mà hắn chẳng phải yêu quái quỷ quái gì, hắn đã là Phạm Tuyên rồi, đây đã là chuyện ván đóng thuyền.

Lạc Thiên chẳng chút luyến lưu nào đi thẳng đến trướng phòng lãnh ngân phiếu, thật sự có vẻ như là chuẩn bị rời đi. Hệ thống khó hiểu hỏi: “Cậu không thích nam chính nữa sao?”

Lạc Thiên bình tĩnh nói: “Không phải sau này nam chính cũng vào kinh thôi sao? Nếu không thì sao gặp được em họ tao ở kinh thành chứ?”

Hệ thống: “Cậu… cậu tính tác hợp cho nam nữ chính sao?”

Lạc Thiên: “Tao chưa từng tác hợp cho bất cứ ai.”

Hệ thống: Rốt cuộc cũng thừa nhận rồi cái đồ voi chết tiệt kia.

Hệ thống lần thứ hai xác nhận: “Cậu thật sự từ bỏ nam chính rồi?”

Lạc Thiên dứt khoát chẳng thèm để ý tới nó, nằm trên giường chậm rãi tính toán trong đầu, một lát sau nói với hệ thống: “Mở mấy bộ phim heo coi.”

Hệ thống: …gấp quá không kịp chuẩn bị.

Đầy cả bộ nhớ của hệ thống toàn là thu hoạch trong mấy thế giới trước của Lạc Thiên. Mắt cậu lướt qua giữa các hình ảnh, vẻ mặt không thể nói rõ được tâm tình hiện tại.

Hệ thống thấy Lạc Thiên vậy cũng hơi sờ sợ, “Coi được không?”

“Ngon…” Lạc Thiên chậm rãi nói, “Con chim ấy…”

Hệ thống: …

Một ngày gió êm sóng lặng đi qua, Lạc Thiên làm tổ trong phòng cả ngày không bước ra ngoài. Từ sau khi Phạm Tuyên “mở mang đầu óc” rồi, tác dụng của Tiết Lạc Thiên ở Phạm phủ cũng biến mất rồi, ngoại trừ Phạm Tuyên, đã không còn ai đi khắp nơi gọi tên cậu tìm kiếm cậu.

Sắc trời tối đi, Lạc Thiên nghe được tiếng huyên náo sôi nổi ngoài phòng vọng vào, hẳn là Phạm Tuyên đã trở lại. Bây giờ chỗ của hắn tỳ nữ thành đàn, không thể so được với sự an tĩnh lúc chỉ có Xưng Tâm Như Ý.

Buổi chiều Phạm Tuyên xã giao ở bên ngoài, uống nhiều rượu, cảm thấy kỹ thuật làm rượu ở cổ đại không tốt như hiện đại, độ tinh tiết không đủ cao. Hắn còn suy nghĩ xem nên chiết xuất như thế nào để bán rượu mạnh. Vừa nghĩ đến việc xuyên qua rồi có thể dựa vào nhận thức vượt thời đại đại triển quyền cước (tự do làm việc) oai phong một cõi, hắn lập tức thấy hơi lâng lâng.

Tỳ nữ phía dưới đang cởi giày cho hắn mặt như hoa đào dưới ánh nến. Phạm Đông Lai từng ám chỉ hắn nhiều lần, rằng có thể lấy tỳ nữ trong phòng, hoặc muốn nâng đỡ cất nhấc lên làm thiếp luôn cũng được.

Phạm Tuyên ở hiện đại nhưng chưa từng hẹn hò yêu đương bao giờ, ngay cả tay con gái còn chưa có cơ hội nắm lần nào.

“Tam lang,” Tỳ nữ ngẩng mặt lên, thẹn thùng nói, “Nhấc chân.”

Tuy rượu ở cổ đại không đủ mạnh, nhưng con gái lại nhu mì xinh đẹp hơn nhiều, với cả thắng ở chỗ tự nhiên, ví dụ như cô tỳ nữ này mà sinh ra trong thời hiện đại, chắc cũng có thể đi làm hot girl. Phạm Tuyên giơ chân lên, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Ta là Lạc Vân ạ.” Tỳ nữ cởi hai chiếc giày của Phạm Tuyên, dịu dàng cười với Phạm Tuyên, xinh đẹp không chịu nổi.

Các nàng đều là cô nương dòng dõi thuần khiết, Phạm Đông Lai sắp xếp cho bọn họ đến đây, là để hầu hạ cho Phạm Tuyên. Bây giờ không nói đến việc Phạm Tuyên không còn ngốc, mà tướng mạo còn rất đẹp, tự nhiên các tỳ nữ sẽ thay nhau chen chân.

Phạm Tuyên lại liếc nhìn nàng hai cái, trong lòng hơi ngứa ngáy, ho nhẹ một tiếng. Dù sao thì hắn vẫn là người hiện đại, có phần ngần ngại, “Đi xuống đi.”

Lạc Vân hờn dỗi liếc Phạm Tuyên một cái, ánh mắt long lanh như nước cứ như móc câu vậy.

“Chờ đã——” Phạm Tuyên tim đập như trống chầu, cồn khiến thân tâm của hắn hết sức xao động, hắn thấp giọng nói, “Lạc Vân… ở lại hầu hạ.”

Lạc Vân hết sức vui vẻ đáp vâng, các tỳ nữ còn lại thuận thế lui xuống.

Phạm Tuyên bị nhốt trong cơ thể tuyệt vọng nhìn mình duỗi tay về phía tỳ nữ xa lạ. Không muốn, đừng, đừng chạm vào nàng!

Ngón tay Phạm Tuyên còn chưa đụng vào cánh tay Lạc Vân, trong tim bỗng nhiên truyền đến một cơn đau, hắn vô thức khom người xuống, “A——”

Lạc Vân hoảng loạn kêu: “Tam lang, ngài làm sao vậy?”

“Ta…” Phạm Tuyên mở to mắt, sắc mặt chợt bạch, ngã xuống.

Tiếng ồn ào bên ngoài lại đánh thức Lạc Thiên, cậu mất kiên nhẫn kéo chăn che mặt lại, phàn nàn: “Cái tên xuyên đến đó sao mà ồn quá vậy.”

Hệ thống: “Dù sao thì mai cũng đi rồi.”

Lạc Thiên: “Tao đi lúc nào cũng không liên quan gì đến chuyện làm ồn lúc người ta ngủ đáng bị thiên lôi đánh.”

Không ngờ rằng, trận ồn ào này kéo dài cả một đêm, ban ngày Lạc Thiên mơ mơ màng màng rời giường, mặc quần áo vào đi ra ngoài. Trông thấy bên phòng Phạm Tuyên toàn người là người vây kín hết cả, bèn hệ thống: “Chuyện gì thế?”

Hệ thống: “Đổ bệnh.”

Lạc Thiên “ờm” một tiếng, chẳng buồn quan tâm, tự đi ăn sáng. Đêm qua cậu ngủ không ngon, dùng bữa sáng xong lập tức tìm một phòng nhỏ không có ai ngủ bù, ngủ một giấc thẳng đến trưa mới thấy tinh thần thoải mái. Ké Phạm phủ thêm một bữa cơm nữa, rồi mới quay lại Hãn Hải Các chuẩn bị xuất phát.

Trong Hãn Hải Các vẫn chật kín người, có điều Lạc Thiên cũng không quan tâm, phải nhanh vào kinh để lên tuyến chính thôi.

Phạm thị chuẩn bị xe ngựa cho cậu, cậu nhận luôn. Không chút lưu luyến bước lên xe ngựa, Lạc Thiên dang tay dang chân nằm trong xe ngựa, tay tung viên ngọc bội Phạm Đan cho mình, “Ây, mẹ này, mẹ nói xem Phạm Đan sao rồi?”

Hệ thống cảnh giác: “Sao là sao, cậu thay lòng đổi dạ à?”

Lạc Thiên: “Nói gì đó, thay lòng đổi dạ cái gì, chưa yêu bao giờ nha cảm ơn à, ý tao là Phạm Đan và em họ tao cơ.”

Hệ thống: “Chẳng phải cậu bảo cậu không tác hợp cho ai sao?”

Lạc Thiên: “Tác hợp với làm mai dẫn mối là một chuyện à? Nếu như em ấy không thích, thì tao cũng không ép, chả qua là xem tình hình thế nào thôi.”

Hệ thống cảm thấy hết sức không quen với Lạc Thiên tập trung suy nghĩ hoàn thành nhiệm vụ, cân nhắc một lúc, mất tự nhiên nói: “Cũng không phải là không thể.”

Xe ngựa loạng choà loạng choạng, bên tai không ngừng vang đến tiếng rao hàng, Lạc Thiên ngồi dậy, vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. Giang Nam phồn hoa, đường phố rất nào nhiệt, cô bé bán hoa thấy sau màn xe vén lên là một vị lang quân như ngọc, vội đuổi theo xe ngựa, “Lang quân, mua hoa không lang quân?”

Lạc Thiên bảo phu xe ngừng lại, trong lòng cô bé bán hoa đang ôm một giỏ hoa hồng, “Ai cũng bán hoa nhài, sao ngươi lại bán hoa này?”

“Vì thấy đẹp,” Cô nương đó đưa một đóa hoa hồng đỏ giữa có hồng cho Lạc Thiên, gai đã được cắt sạch sẽ, “Lang quân, mua một đóa đi.”

Lạc Thiên cầm đóa hoa đưa lên mũi khẽ ngửi, ngước mắt nói: “Ta muốn lấy hết.”

Khi đến cô độc, khi đi hoa tươi ngập cõi lòng. Lạc Thiên cầm giỏ hoa to xem từng đóa từng đóa một, cẩn thận ngửi hương hoa nhạt nhẽo, bất giác nở nụ cười.

Dần dà, phồn hoa nơi Giang Nam bị ngó lơ, xe ngựa chạy ra khỏi thành. Đến kinh thành phải đi đường thủy, Lạc Thiên đã đặt thuyền từ trước, còn là thuyền riêng xa hoa. Xe ngựa chạy đến bờ sông, Lạc Thiên đã nhìn thấy thuyền từ đằng xa, bèn nói với phu xe: “Tới trước là dừng được rồi.”

Trong lòng ôm một giỏ hoa to, Lạc Thiên một nén bạc cho phu xe, sau đó đi lên thuyền.

Người chèo thuyền là một hán tử trung niên lực lưỡng, nói với Lạc Thiên: “Lang quân, chờ một lát, để ta xem lại khí trời.”

Lạc Thiên vén bào ngồi xuống, “Được, ta không gấp.”

Người chèo thuyền cúi đầu liếc mắt nhìn, “Ồ, sao mang nhiều hoa như vậy?”

“Dọc đường mua,” Lạc Thiên mỉm cười nói, “Thấy hoa tươi quá.”

“Đúng là tươi thật, nhưng mà tháng này hoa hồng nhạt mùi. Nếu ngài muốn mua, nên mua hoa nhài ấy.” Người chèo thuyền vui cười hớn hở nói, “Nương tử của ta trước đây bán hoa nhài đấy.”

Lạc Thiên khảy một đóa hoa đưa lên mũi ngửi nhẹ, “Lần sau… nếu ta có về Giang Nam, thì một bó hoa nhài.”

Người chèo thuyền vui vẻ, “Từ Giang Nam đi, không ai không quay về, ngài vào kinh đi thi đúng không? Kinh thành, cũng kém xa Giang Nam, sau này chắc chắn ngài sẽ muốn quay về.”

Lạc Thiên cười cười, không đáp lời.

Một lát sau, người chèo thuyền nói không có vấn đề gì, có thể chèo thuyền, Lạc Thiên đáp được.

Thuyền chậm rãi đẩy đi, sắc trời đã gần đến chạng vạng, tà dương từ từ nhuộm đỏ buổi ngày, ngập tràn hào quang. Chiếc thuyền con nhè nhẹ, hoa trong tay Lạc Thiên hơi lung lay rồi một cánh hoa rơi xuống nước.

Người chèo thuyền nhiệt tình nói: “Lang quân, chỗ ta có lương khô, muốn dùng không?”

Lạc Thiên đang tính đáp, lại loáng tha loáng thoáng nghe thấy tiếng hét, dường như vọng đến từ đằng xa. Cậu dò người ra khoang thuyền, tập trung lắng tai nghe, vẻ mặt dần nghiêm túc, lạnh giọng nói với người chéo thuyền: “Chèo về, chèo về đi!”

“Hả?” Người chèo thuyền không hiểu ra sao, “Mới ra thôi mà…”

Dường như tiếng hét đang ngày một gần, Lạc Thiên lo lắng nói: “Nhanh, nhanh trở về!”

Phạm Tuyên đột ngột đau tim ngã xuống rồi chìm vào hôn mê, tất cả phủ y đều được gọi đến song lại xem không ra kết quả. Hôn mê một ngày một đêm, đến chạng vạng, Phạm Tuyên bỗng nhiên mở mắt ra, chẳng chờ cho Phạm Đông Lai đang lo lắng kịp mừng ra mặt, Phạm Tuyên tức khắc trợn mắt, quát to: “Ca ca——” Phút chốc gạt mọi người ra, xông ra ngoài.

Phạm Đông Lai kinh ngạc không thôi, nhanh chóng hạ lệnh đuổi theo, khung cảnh trong nhiều năm trước tưởng như được tái hiện lại. Phạm Đông Lai lòng như lửa đốt, sốt ruột hơn cả lần đó, thở hồng hộc đuổi theo tới cửa, song lại nhìn thấy Phạm Tuyên đẩy ngã thương nhân bán muối mới cưỡi ngựa đến cửa, thoắt cái nhảy lên ngựa.

“Mau đuổi theo!” Phạm Đông Lai gấp đến độ đau tim, mắt nổ đom đóm, cũng ngất đi.

Phạm Tuyên chưa bao giờ cưỡi ngựa bao giờ, nhưng hắn không biết sao mình có thể nhảy cái lên người ngựa ngay. Hai mắt đỏ sẫm túm chặt bờm ngựa, con ngựa ăn đau, phóng lên chạy đi. Phạm Tuyên ngồi trên ngựa ngã trái ngã phải, mấy lần suýt nữa té xuống, thậm chí hắn không biết mình nên đi đâu, hắn chỉ biết —— Tiết Lạc Thiên sắp đi rồi…

Con ngựa đi thẳng từ con phố đông đúc đến vùng ngoại ô, Phạm Tuyên chạy như không muốn sống, nhất thời người của Phạm gia cũng không đuổi theo kịp.

“Ca ca——” Phạm Tuyên tuyệt vọng la hét, đất trời mênh mông, hắn không tìm được Tiết Lạc Thiên, “Ca ca ơi——ca ca ——”

“A Tuyên!”

Bên người bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu, Phạm Tuyên quay phắt đầu lai, trông thấy một bóng người áo tắng, liều lĩnh nhảy xuống.

Lạc Thiên đứng đầu ở thuyền giật mình hết hồn, “Nhanh! Nhanh cặp bờ!”

Phạm Tuyên lăn mấy vòng dưới đất, rồi bò dậy, khập khễnh chạy về phía bóng người màu trắng bên bờ sông. Miệng mũi hắn chảy máu, trong lồng ngực lại bùng lên một luồng sức mạnh chưa từng có, “Ca ca!”

“A Tuyên——” Lạc Thiên vội vã bước lên bờ, suýt nữa bước hụt rơi xuống nước, người chèo thuyền ối một tiếng, “Lang quân đừng gấp!”

Giữa hào quang đầy trời, hai bóng người ôm chặt lấy nhau, Phạm Tuyên nước mắt nước mũi giàn dụi, trộn lẫn vết máu tươi dơ bẩn, khóc kêu: “Ca ca ——” Ngàn lời vạn chữ hợp thành hai tiếng đó.

“Ta đây, ta đây…” Lạc Thiên đỏ cả vành mắt, buông tay ra, dùng tay áo lau vội mặt cho hắn, “Ngươi… chân ngươi…”

“Dẫn ta đi đi, ca ca,” Phạm Tuyên ngắt lời, vết máu vết nước mắt trên mặt hòa lẫn với nhau, van nài, “Cầu xin ngươi đó, ca ca, dẫn ta đi.”

Lạc Thiên xoay người lại thoáng nhìn qua, cúi đầu lại thấy Phạm Tuyên chỉ mặc trug y, dường như đứng còn không thẳng. Phạm Tuyên ôm cánh tay cậu run lẩy bẩy, nước mắt rửa thành hai đường thẳng trên mặt hắn, Lạc Thiên nghiến răng nói: “Được, ta dẫn ngươi đi, cho dù ngươi có què, quá lắm thì—— ta nuôi ngươi!”

Người chèo thuyền chứng kiến tất cả choáng váng, chờ hai người cùng lên thuyền rồi, Lạc Thiên vội vã kêu mình chèo đi, mới khua chèo, nhỏ giọng tự hỏi: “Sao ồn ào cứ như là bỏ trốn với nhau thế này?”

Trước Tiếp