
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 373
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 14
Từ sau lần dằn vặt khó chịu vào ngày sinh nhật năm mười sáu tuổi đó, Phạm Tuyên chết sống không chịu mở tiệc sinh nhật lớn nữa. Phạm Đông Lai không ép hắn được, từ sau đó cũng chỉ làm gia yến (tiệc trong gia đình).
Song ngày sinh thần năm mười tám tuổi lại không giống như trước đây được, thời đại này đối với nam tử mười tám là chính thức thành niên, độ tuổi có thể cưới chính thê rồi. Xưng Tâm Như Ý ở Hãn Hải Các hai năm, mãi chẳng có động tĩnh gì, Phạm Đông Lai cũng không trách các nàng, bởi vì biết vấn đề thực chất vẫn nằm trên người con ngốc nghếch của mình.
Hắn không biết chỗ tốt của nữ nhân, nên tự nhiên dù làm sao cũng không chịu.
Nếu Phạm Tuyên là nữ, Phạm Đông Lai trái lại có thể mời vài ma ma lớn tuổi dạy dỗ ít nhiều. Nhưng Phạm Tuyên lại là nam tử, Phạm Đông Lai cảm thấy để Phạm Tuyên khờ khạo không giữ chút nào bộc lộ trước mặt người ngoài, đối với Phạm Tuyên mà nói cũng là một loại sỉ nhục.
Nên ông mới không ép Phạm Tuyên. Tam lang của ông, là bảo vật duy nhất trong lòng ông, Phạm Đông Lai bằng lòng che chở cho Phạm Tuyên từ thân đến tâm một cách trọn vẹn nhất.
Kết thúc gia yến, thái độ Phạm Đông Lai khác thường, tự mình đưa Phạm Tuyên về Hãn Hải Các. Phạm Tuyên nôn nóng bất an nhìn về phía Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên cho hắn một ánh mắt động viên, hắn mới cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn chạy sang phòng của Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên từng nói, ngoại trừ Xưng Tâm Như Ý ra, nếu như những người khác biết hai người đang ở chung một phòng, chắc chắn sẽ nghĩ cách tách cả hai ra. Nên Phạm Tuyên không chỉ phải giữ bí mật, mà đến lúc cần còn phải “làm ra vẻ một chút”.
Ngay lúc này hắn đang làm ra vẻ một chút trước mặt Phạm Đông Lai. Phạm Đông Lai vẻ hòa nhã nói chuyện với Phạm Tuyên, song Phạm Tuyên thì lại đầy mất kiên nhẫn, loáng thoáng có vẻ nóng nảy.
Phạm Đông Lai cũng không tức giận, gọi Xuân Nguyên lại đây. Trong tay Xuân Nguyên bưng một cái mâm, trên mâm là một cái bát ngọc, Phạm Đông Lai nói: “Cha nghe Xưng Tâm nói dạo gần đây con ngủ không ngon, đây là thuốc an thần, con uống đi, rồi đi ngủ sớm.”
Phạm Tuyên liếc nhìn bát thuốc đó, không vui nói: “Ta uống xong, ông sẽ đi?”
Đối với lời nói tương tự như xua đuổi của con trai mình, mặt Phạm Đông Lai vẫn giữ vẻ tươi cười, “Đúng vậy, con uống thuốc xong, cha đi ngay.”
Xưng Tâm kế bên gần như trắng bệch cả mặt, nghiêng mắt nhìn thấy Phạm Tuyên uống một hơi cạn sạch bát thuốc. Lúc gần đi Phạm Đông Lai thâm sâu liếc nhìn nàng một cái, “Hầu hạ Tam lang đàng hoàng.”
“Vâng.” Xưng Tâm miễn cưỡng bình tĩnh đáp.
Phạm Tuyên uống thuốc, gần như không còn nghe thấy tiếng bước chân của Phạm Đông Lai, vội vàng đứng lên muốn chạy về phía phòng của Tiết Lạc Thiên. Xưng Tâm lập tức cản hắn, “Tam lang, ngài… tối nay ngài không thể đi…”
“Đi ra,” Phạm Tuyên mất kiên nhẫn đẩy nàng một cái, “Ngươi cấm được ta à?”
Hắn thật sự là một kẻ “vô tâm vô phế” ngoại trừ Tiết Lạc Thiên ra, đối với bất cứ ai hắn cũng thô lỗ, thiếu kiên nhẫn như vậy.
Xưng Tâm lại chết sống không thể để cho hắn đi, thoắt cái nhào đến ôm eo hắn từ sau lưng, lớn tiếng nói: “Tam lang, chỉ một đêm, chỉ một đêm thôi!”
“Buông ra…” Phạm Tuyên căm tức gỡ tay Xưng Tâm ra, lồng ngực và th*n d*** của hắn đồng thời trào lên một luồng khí nóng.
Tiết Lạc Thiên đang nằm trên giường yên lặng chờ, chợt nghe bên ngoài có tiếng hét to, vội vàng đi xuống giường ra ngoài xem tình hình. Vừa liếc mắt nhìn, tức khắc sợ muốn vỡ mật, “A Tuyên —— “
Phạm Tuyên nhảy xuống ao sen.
Chính xác giống như những gì đã xảy ra trong thế giới ban đầu, song điểm khác nhau đó là, lần này là Phạm Tuyên tự mình nhảy xuống, chứ không phải Tiết Lạc Thiên đẩy hắn xuống.
Xưng Tâm không ngừng la hét, Lạc Thiên nhanh chóng chạy đến nhảy xuống cứu người.
Dưới ao nước đen kịt, bóng dáng Phạm Tuyên không ngừng chìm sâu xuống. Lạc Thiên duỗi tay ra cố sức nắm lấy hắn, ngặt nỗi Phạm Tuyên cao lớn hơn cậu rất nhiều, tay kéo nhưng cậu cũng chìm xuống theo.
Lúc Lạc Thiên khôi phục ý thức, trời đã sáng. Cậu nằm trên giường, toàn thân đau buốt nhức nhối, chậm rãi nghiêng đầu, trong phòng lại không có ai.
Lạc Thiên hỏi hệ thống: “Tới chưa?”
Hệ thống: “Tới rồi.”
Cậu quay mặt sang, nhìn lên màn giường trên đỉnh đầu, hồi lâu không lên tiếng.
Phạm Tuyên uống thuốc, trong phút chốc lửa nóng cháy người, muốn chạy đi tìm Tiết Lạc Thiên. Song bị Xưng Tâm ôm eo, khóc lóc kêu hắn đừng đi, “Tam lang, ngươi không khống chế được mình, sẽ chà đạp Tiết lang quân!”
Phạm Tuyên dựa vào một chút ý thức cuối cùng trong đầu mình, vùng vẫy nhảy vào ao nước lạnh lẽo trong cơn nóng cháy bỏng.
Đến khi hắn tỉnh dậy, hắn phát hiện ra mình bị nhốt trong một vùng trời vuông vức, cả người không thể nhúc nhích. Mắt loáng tha loáng thoáng nhìn thấy Phạm Đông Lai đang gào khóc, hắn há miệng muốn gọi “ca ca”, nhưng cổ họng lại phát ra: “Cha.”
Phạm Đông Lai thật sự hối hận không chịu nổi. Nếu sớm biết Phạm Tuyên vì không muốn chạm vào tỳ nữ mà nhảy hồ nước, đánh chết ông cũng sẽ không đưa bát thuốc đó đến.
“Cha…”
Tiếng kêu yếu ớt vang lên, Phạm Đông Lai vội nhào đến, kéo tay Phạm Tuyên, mắt già đẫm lệ nói: “Tam lang, Tam lang con tỉnh rồi —— mau gọi đại phu!”
Đây là một sự kiện lạ thường.
Phạm thị Tam lang mười tám năm khờ dại té xuống nước, sau khi tỉnh lại tai thính mắt tinh, hành vi cử chỉ hoàn toàn như hai con người khác nhau. Lớp da ngoài anh tuấn vô cùng đó, dường như cuối cùng cũng tìm được linh hồn tương xứng. Phạm Đông Lai đã mừng đến mức không tìm thấy Bắc.
“Nhân họa đắc phúc, nhân họa đắc phúc,” Phạm Đông Lai giơ tay bái lạy, lệ nóng quanh tròng, “Tam lang, chờ con khỏe hẳn rồi, nhất định phải đến chỗ mẹ con nói chuyện với mẹ nhé.”
Sắc mặt Phạm Tuyên dù hơi nhợt nhát, đôi con ngươi đen láy lại có sắc thái linh động, “Tất nhiên phải vậy rồi… tiếc là những chuyện trước đây con đã quên hết cả…”
Phạm Đông Lai phẩy tay nói: “Không quan trọng, những năm tháng ngơ ngơ ngác ngác đó, con cứ coi như là một cơn bệnh nặng. Bây giờ bắt đầu lại từ đầu, không thể tốt hơn nữa.”
Phạm Đông Lai lại hàn huyên vài câu cùng Phạm Tuyên, dặn dò nhóm tỳ nữ, trên mặt mang vẻ tươi cười rời đi.
Bây giờ trong phòng Phạm Tuyên không chỉ là hai người Xưng Tâm Như Ý, tỳ nữ thành đàn đều đến hầu hạ hắn. Mang đôi giày còn được hai người hầu hạ, điều này làm cho Phạm Tuyên từ hiện đại đến cảm thấy không quen đồng thời lại thấy rất ngạc nhiên.
Ở hiện đại hắn chỉ là một sinh viên đại học bình thường, sau khi bị tai nạn giao thông xuyên đến đây, lúc tỉnh lại đã trở thành Phạm Tam lang con trai Hoàng thương.
Nghe nói Phạm Tam lang trước giờ là một tên ngốc, bây giờ hắn đến đây rồi, ông Phạm vui đến mức không ngậm được miệng. Phạm Tuyên cảm thấy số mình không tệ, nếu như Phạm Tuyên ngày xưa không phải là đồ ngốc, chắc chắn hắn sẽ để lộ sơ hở, bởi vì trong đầu hắn không còn chút ký ức nào thuộc về Phạm Tuyên.
Tỳ nữ đỡ hắn xuống giường đi dạo trong sân, Phạm Tuyên liếc nhìn gian nhà đối diện, ngờ vực hỏi: “Trong phòng đó có người không?”
Tỳ nữ nhẹ giọng trả lời: “Tiết lang quân ở đó ạ.”
Phạm Tuyên hỏi: “Tiết lang quân là ai?”
“Là ca ca của ta ——!” Phạm Tuyên bị nhốt trong “cái hộp” vuông vức, la lớn, song tiếng nói của hắn lại không phát ra âm thanh nào. Hắn có thể nghe thấy nhìn thấy, nhưng hoàn toàn không thể khống chế được hành động lời nói của mình. Bắt đầu từ lúc tỉnh lại, hắn đã nhận ra, có một kẻ khác… chiếm mất cơ thể của hắn.
Tỳ nữ đáp: “Là bạn chơi từ nhỏ của Tam lang ạ. Lúc Tam lang rơi xuống nước, Tiết lang quân đã liều mạng cứu ngài, bây giờ cũng đang tĩnh dưỡng.”
Phạm Tuyên bỗng nhiên ngộ ra, “Là hắn đã cứu ta?”
Tỳ nữ mím môi cười nói: “Cũng không phải, Tiết lang quân bơi không giỏi lắm.”
Phạm Tuyên nghe hiểu ý, liếc nhìn cửa phòng, nói: “Để ta đến thăm hắn xem sao.”
Người hầu bên cạnh vội vàng tiến lên đẩy cửa ra, Phạm Tuyên ngóng nhìn vào, chỉ thấy bên trong trang hoàng đẹp đẽ tinh xảo, không hề thua kém căn phòng hắn đang ở chút nào. Thầm kinh ngạc trong lòng, nghĩ bụng địa vị của người gọi là Tiết lang quân này ở Phạm phủ hẳn cũng không thấp.
Vì cơ thể này là một kẻ ngốc, thoạt nhìn ông Phạm có vẻ cực kỳ cưng chiều Phạm Tuyên, hiển nhiên muốn bồi dưỡng một người trung thành tháo vát đi theo bên cạnh hắn. Phạm Tuyên cho rằng mình biết đại khái vai trò của Tiết Lạc Thiên ở Phạm phủ là gì rồi, song khi nhìn thấy Tiết Lạc Thiên thì rất kinh ngạc.
Người thiếu niên đang ngủ khẽ nhíu mày, mặt mày mộc mạc, khuôn mặt trắng bợt cũng khó giấu được vẻ đẹp. Tiết Lạc Thiên này… đẹp quá…
Phạm Tuyên nhìn mà sững sờ.
“Ca ca, ca ca!” Phạm Tuyên ở bên trong la to, nhưng cổ họng hắn lại chẳng phát ra được chút âm thanh nào. Trơ mắt thấy góc nhìn của mình thấp dần, ngồi xuống trên giường.
Đối mặt với một thiếu niên yếu ớt nhợt nhạt như vậy, Phạm Tuyên không khỏi hạ thấp giọng, “Tiết lang quân.”
Hắn gọi hai tiếng, hai cánh mi dài lấp lóe, như mây mù tan khỏi bầu trời đầy sao, để lộ đôi con con ngươi trong trẻo.
Đầu tiên Phạm Tuyên mỉm cười, “Tiết lang quân, ta tới thăm ngươi.”
Mặt Tiết Lạc Thiên không cảm xúc, cậu đã thông qua miệng tỳ nữ đến chăm sóc mình biết được tin vui Phạm Tuyên đã “mất trí nhớ mở mang đầu óc”. Song lúc này đối diện với một Phạm Tuyên gọi mình là “Tiết lang quân”, chỉ cố gắng nghiêng người đi, dứt khoát quay lưng về phía hắn.
Phạm Tuyên đang bị giam cầm gấp chết đi được, không ngừng gọi ca ca, nhưng hắn không thể làm gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn tấm lưng gầy gò của Tiết Lạc Thiên rung lên hai cái, hắn muốn vỗ nhẹ lên lưng Tiết Lạc Thiên một cái, tay cũng đã duỗi ra, tuy nhiên hắn lại cuống lên, đây không phải là hắn! Đừng chạm vào ca ca của hắn!
Lạc Thiên nhạy cảm cảm giác được tay Phạm Tuyên định đặt lên, ngoái mặt lại, trong mắt b*n r* ánh sáng lạnh, ho nhẹ nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Phạm Tuyên lúng túng dừng tay giữa chừng, “Ta… ta thấy ngươi ho…”
Lạc Thiên hơi co người vào trong, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng, “Đừng chạm vào ta.”
Phạm Tuyên không biết làm sao, hắn rụt tay về, nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói ngươi nhảy xuống cứu ta, ngươi trách ta không tới thăm ngươi sớm hơn sao? Chuyện trước kia ta không nhớ rõ, cho nên…”
Lạc Thiên nhắm mắt lại, “Ta buồn ngủ.”
Phạm Tuyên rất khó hiểu, sau khi đi ra ngoài bèn hỏi tỳ nữ, quan hệ giữa hắn và Tiết Lạc Thiên như thế nào.
Các tỳ nữ cũng được Phạm Đông Lai căn dặn, bèn lựa lời, nói đại khái là cũng bình thường thôi. Có điều Phạm Tuyên vẫn không rõ, quan hệ bình thường nhưng sao lại ở gần như vậy, Tiết Lạc Thiên dù không giỏi bơi vẫn nhảy xuống cứu nguyên chủ.
Sau đó Phạm Tuyên hiểu ra, Tiết Lạc Thiên ăn nhờ ở đậu, nếu như Phạm Tuyên xảy ra vấn đề gì, thì Tiết Lạc Thiên chắc chắn cũng không được lợi lộc gì. Nghĩ vậy, Phạm Tuyên cũng thấy bình thường trở lại.
Nguyên chủ ngoại trừ là một tên ngốc ra, gia đình phú khả địch quốc, cha hắn cực kỳ cưng chiều hắn, ngay cả ngoại hình cũng cực kỳ đẹp trai. Phạm Tuyên sống ở cổ đại hơn một tháng, không hề thấy có điều gì bất tiện so với thời hiện đại, đúng là có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm.
Chỉ duy có Tiết Lạc Thiên, vẫn lạnh nhạt với hắn như trước.
Sau khi Phạm Tuyên cẩn thận suy xét, thấy cũng ổn, nguyên chủ là kẻ ngốc nên mới cần Tiết Lạc Thiên đi theo sát. Song bây giờ Phạm Tuyên đến rồi, chẳng phải là bát cơm “bạn chơi” của Tiết Lạc Thiên cũng vỡ rồi sao, tất nhiên sẽ không có thái độ tốt.
Nhưng Phạm Tuyên bị nhốt trong cơ thể gấp đến mức lòng dạ muốn cháy, nếu như có thể khóc, nước mắt hắn sớm đã cuồn cuộn thành sông. Hắn muốn gặp Tiết Lạc Thiên, muốn nói chuyện cùng Tiết Lạc Thiên, nhưng hắn không làm được. Chỉ có thể trơ mắt tên Phạm Tuyên này đi Đông đi Tây, ngày một xa cách với Tiết Lạc Thiên.
Lạc Thiên xác nhận suy đoán của mình mình, trong lòng cũng không còn gì lưu luyến, thu thập hành lý bái biệt Phạm Đông Lai.
“Sao? Ngươi muốn vào kinh?” Phạm Đông Lai lấy làm kinh hãi, giây lát sau đã gật đầu, “Cũng là người có chí khí đấy, bây giờ Tam lang đã khỏe rồi, ngươi muốn đi thì đi đi. Mâm vàng năm đó xem như ta thưởng cho ngươi, ngươi tự đến trướng phòng nhận ngân phiếu đi.”
“Đa tạ.” Lạc Thiên rất bình tĩnh, làm công nhiều năm như vậy, cầm tiền công là chuyện phải.
Phạm Đông Lai đang tính nói mấy mang tính hình thức, mắt bỗng nhiên sáng ngời, đứng lên nói: “Tam lang đã về rồi.”
Ngoài cửa, Phạm Tuyên cẩm bào ngọc quan, nụ cười trên mặt rụt rè thận trọng, chắp tay hành lễ vớiPhạm Đông Lai, “Cha,” Lại nhìn sang Tiết Lạc Thiên mặt lạnh kế bên, “Tiết lang quân.”
Lạc Thiên mặt không biến sắc gật gật đầu, Phạm Tuyên cũng dời ánh mắt đi.
Phạm Đông Lai thấy Phạm Tuyên không hề lưu luyến với Tiết Lạc Thiên, đồng thời không còn những hành động cử chỉ điên rồ như trước đây nữa, tâm trạng rất thoải mái, “Tam lang, Lạc Thiên chuẩn bị vào kinh đi thi, hai đứa cũng coi như là ở chung sáu năm rồi, thời gian thấm thoát thoi đưa… bây giờ con như cá gặp nước trong cửa hàng rồi, Lạc Thiên cũng muốn gầy đựng tương lai,” Phạm Đông Lai cao giọng vui vẻ nói, “Bạn lúc nhỏ, đứa nào cũng tiền đồ như gấm!”
“Ca ca… ca ca sắp đi rồi sao?” Phạm Tuyên tâm hoảng ý loạn, “Vậy mình phải làm sao đây? Ca ca… ca ca từng nói muốn mình dẫn đi mà!”
Phạm Tuyên thông qua đôi mắt của mình nhìn thấy Tiết Lạc Thiên cúi gầm mặt, giọng điệu lãnh đạm nói: “Nguyện Tam lang ngày sau phú giáp thiên hạ, bình an suôn sẻ.”
“Không không không! Ca ca! Dẫn ta đi nữa!” Phạm Tuyên cố gắng vùng vẫy hét to, nhưng cổ họng lại mất khống chếtrả lời: “Cũng chúc cho Tiết lang ghi danh bảng vàng, tiền đồ gấm vóc.”