Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 372: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 13

Trước Tiếp

☆, Chương 372

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 13

Ngoài phòng, trời nắng chang chang, lồng ngực Phạm Đan đau nhức nhối một cách khó chịu. Cú đẩy của Phạm Tuyên hoàn toàn không nương tay, không phải là sức khi chơi đùa với Tiết Lạc Thiên, hắn muốn đưa tay vò một cái song ở trước mặt Tiết Lạc Thiên nên không làm được. Lạnh mặt nói: “Ngươi nói rõ ràng đi, cuối cùng là chuyện gì.”

Tiết Lạc Thiên quát Phạm Tuyên bảo hắn ở yên trong phòng đừng đi ra, lúc này đơn độc đối mặt với Phạm Đan vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo lạnh lùng, “Hắn trưởng thành rồi, muốn gần gũi với người khác.”

Phạm Đan sắp tức chết đến nơi, “Ngươi cứ chiều theo đệ ấy như thế à? Không phải trong phòng đệ ấy có hai tỳ nữ thiếp thân sao?”

“Ta không chiều hắn, ngươi làm được thì ngươi đi nói với hắn đi,” Tiết Lạc Thiên chỉ tay về cửa phía sau, “Ngươi đi nói đi, nói xong ta đi ngay lập tức.”

Phạm Đan từng trải nghiệm sự điên cuồng của Phạm Tuyên đối với Tiết Lạc Thiên, phút chốc nghẹn lời, nín cả buổi rồi hỏi: “Chẳng lẽ ngươi còn không khuyên nổi đệ ấy?”

Tiết Lạc Thiên liếc hắn một cái, khóe môi cong lên châm chọc, “Đúng, ta nói gì hắn cũng nghe.”

Mặt mày Phạm Đan lúc đỏ lúc trắng, gần như không còn lời nào để nói, cúi đầu trầm ngâm một hồi, “Dù vậy, dù vậy thì cũng không nên…”

Tiết Lạc Thiên trầm mặc không nói, khuôn mặt gầy từ khi sinh ra đã mang nét ưu buồn, khẽ cười, “Ai bảo ta… nợ hắn chứ.”

Phạm Đan chấn động trong lòng, ngước mắt nhìn quanh, chắp tay nghiêng mặt sang bên nói: “Năm nay ngươi cũng mười sáu rồi.”

Tiết Lạc Thiên “ừm” một tiếng.

“Không có ý định làm quan sao?”

“Tất nhiên là có.”

“Còn đệ ấy thì sao?”

“Chuyện đó… không phiền ngươi nhọc lòng.”

Hai năm khoa khảo, tâm tính Phạm Đan không còn hung hăng ngang ngược không coi ai ra gì như ngày xưa nữa, lòng dạ đã lắng đọng hơn rất nhiều, có nhận thức khác hẳn về người ngoài, lời nói và cách hành xử của mình ngày xưa. Hắn nghiêng mặt nhìn ra hồ sen xanh biếc, thấp giọng nói: “Ngươi… rất có tài…”

Tiết Lạc Thiên ngờ vực nhìn hắn, trông thấy vẻ mặt Phạm Đan ung dung, dường như cuối cùng cũng bỏ được thành kiến, “Không nên bị nhốt ở đây.”

Tiết Lạc Thiên hết sức kinh ngạc, cậu chưa từng ngờ là Phạm Đan lại là người nhà họ Phạm đầu tiên thừa nhận tài hoa của mình đồng thời cho rằng mình nên rời khỏi Phạm phủ.

Tiết Lạc Thiên ngoảnh mặt đi, lạnh nhạt đáp: “Ngươi sợ kẻ sa cơ lỡ vận như ta dạy hư hắn chứ gì.”

Khi cơn tức ban đầu qua đi rồi, Phạm Đan tỉnh táo lại, sắc mặt ửng đỏ, lườm nguýt Tiết Lạc Thiên một cái, “Không phải ta chê ngươi. Nhưng dù ngươi có tài cao, mà tính tình không biết kiêng dè như vậy sau này trong quan trường chưa chắc có thể thuận buồm xuôi gió.”

Tiết Lạc Thiên thích mềm không thích cứng, nghe Phạm Đan khuyên lơn như thế, tuy trên mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhưng giọng điệu lại dịu đi không ít, “Như cũ, chuyện này cũng không phiền ngươi nhọc lòng.”

“Ca ca ——” Phạm Tuyên ở bên trong ngồi không yên, đẩy cửa thò đầu ra kéo tay áo Tiết Lạc Thiên, cảnh giác nhìn về phía Phạm Đan, “Các ngươi nói xong chưa?”

“Xong rồi, không sao rồi.” Tiết Lạc Thiên mờ mịt liếc nhìn Phạm Đan một cái, trong ánh mắt ngầm có ý ép bức.

Phạm Đan hít sâu một hơi, “Đúng, không sao rồi,” Ánh mắt dời về phía Phạm Tuyên, cau mày nói: “Tam lang, đệ không thể quấn lấy Tiết lang quân suốt ngày được, các ngươi đều đã lớn rồi, biết không?”

Phạm Tuyên học theo răm rắp ngẩng đầu lên đối diện Phạm Đan, “Ngươi cấm được à?”

Phạm Đan bị hắn chặn họng, Tiết Lạc Thiên lại bật cười, kéo tay Phạm Tuyên, khẽ quát: “Ngươi học mấy cái này thì nhanh lắm, sau này không được nói vậy nữa.”

Phạm Tuyên nắm tay Tiết Lạc Thiên, hài lòng ngẩng đầu lên cười.

Phạm Đan thấy hai người thân mật không khoảng cách, tâm tình phức tạp trong lòng, nói không rõ tỏ không tường. Trở về viện của mình rồi mà vẫn còn đang suy nghĩ giữa Tiết Lạc Thiên và Phạm Tuyên rốt cuộc là như thế nào đây.

Tỉnh táo suy nghĩ, tính Phạm Tuyên ngốc nghếch như vậy, Tiết Lạc Thiên có thể lừa được cái gì chứ. Số vàng năm đó Phạm Đông Lai cho cậu, đủ để Tiết Lạc Thiên ăn mặc không lo cả đời này, suy cho cùng thì vẫn là Phạm Tuyên cản trở cậu. Tiết Lạc Thiên tài hoa đến vậy, lên kinh khoa khảo cho dù không là Trạng nguyên hẳn cũng là Bảng nhãn, mà tướng mạo của cậu còn đẹp vậy…

Phạm Đan cau mày nói với tỳ nữ: “Mang rượu tới.”

Mối quan hệ giữa hai người đó đúng thật là cắt chẳng dứt, gỡ càng rối (1). Trong lúc vô tình Phạm Đan trông thấy trái lại kiếm thêm cho mình mối muộn phiền, vốn định nghỉ ngơi ở nhà đàng hoàng rồi lại vào kinh, song bây giờ tâm tư rối tung hết cả, suốt ngày chạy đến Hãn Hải Các. Dù bị Phạm Tuyên đánh chửi rất nhiều lần vẫn kiên trì đến, ngày nào cũng tận tình khuyên nhủ Phạm Tuyên không nên làm bậy.

Thực ra thì Phạm Tuyên ngay cả “làm bậy” là gì còn chẳng hiểu lắm, nhưng nghe Phạm Đan nói mãi thành phiền, mạnh miệng nói: “Ta cứ thích làm bậy thế đấy, ngươi cấm được à?”

Hắn học được câu mới, thì sẽ nói nhiều lần, dạo gần đây là vô số lần “ngươi cấm được à?”, lần nào cũng làm Phạm Đan tức chết đi được.

Có điều Phạm Đan không nói chuyện này ra ngoài. Sau khi vào thu, hắn chuẩn bị hồi kinh, trước khi hồi kinh tặng cho Tiết Lạc Thiên một viên ngọc bội.

“Nếu sau này ngươi muốn vào kinh thành, cầm miếng ngọc bội này đến tìm ta.” Phạm Đan đưa ngọc bội về phía trước.

Tiết Lạc Thiên lạnh nhạt đáp: “Ta sẽ không đến tìm ngươi.”

Hai mắt Phạm Đan lườm cậu một cái, ngang ngạnh nhét miếng ngọc bội hình hoa sen bằng bạch ngọc vào trong tay cậu, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Mối quan hệ của Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên theo sự trưởng thành không ngừng của Phạm Tuyên, giới hạn cũng không ngừng mở rộng theo.

Đúng như lời Tiết Lạc Thiên nói, Phạm Tuyên lớn rồi, muốn gần gũi với người khác. Hắn không rành thế sự đầu óc lại đơn thuần, song cái gì nên lớn thì vẫn lớn, dù là cún con mèo con gì thì đến tuổi rồi vẫn sẽ đ*ng d*c.

Huống chi Phạm Tuyên lại là kẻ ngốc, đối với chuyện đó hoàn toàn không biết khắc chế ngoài ra còn không thấy xấu hổ. Có một ngày lúc nửa đêm, Tiết Lạc Thiên tỉnh dậy, mơ mơ màng màng cảm nhận tiếng th* d*c vừa nóng vừa vội của Phạm Tuyên ngay bên tai. Cơ thể thì ủi tới ủi lui vào người cậu, vẻ cuống đến phát khóc.

Màn giường thả xuống, trong giường đen kịt vọng ra một tiếng ngâm khẽ, “Đừng sờ vào chỗ đó…”

Phạm Tuyên cắn vành tai Tiết Lạc Thiên, ôm lấy cơ thể cậu từ phía sau lưng. Một tay bóp lồng ngực Tiết Lạc Thiên nghịch chơi, vẻ mặt say mê không nói thành lời, tai không nghe thấy được tiếng quát của Tiết Lạc Thiên. Mũi bật ra tiếng “ưm” thoải mái, ấn giữa đôi chân thon dài của Tiết Lạc Thiên cạ cạ.

Tiết Lạc Thiên bị hắn bóp vừa căng vừa đau, không kiềm được quay mặt sang, quàng cổ Phạm Tuyên, đôi môi mỏng chặn miệng Phạm Tuyên lại.

Phạm Tuyên không nhịn nổi triền miên hôn Tiết Lạc Thiên, trong mũi nặng nề “ừm” một tiếng, ôm chặt Tiết Lạc Thiên, cả người run rẩy, đè lên vai Tiết Lạc Thiên. Đầu lưỡi cố sức dây dưa với cậu, bám lấy hôn một hồi lâu mới buông ra, nằm nhoài trên vai Tiết Lạc Thiên giọng khàn khàn nói: “Ca ca, ta rất thích ngươi…”

Tiết Lạc Thiên đỏ mặt, bình phục nhịp thở, vỗ nhẹ lên  tay hắn, “Đứng dậy, đi rửa.”

“Ừm.” Phạm Tuyên không nỡ xa rời cọ cọ mặt Tiết Lạc Thiên, đứng dậy nhanh chóng chạy đi bưng nước.

Tiết Lạc Thiên ngồi trên giường, thở dài thăm thẳm.

Tên ngốc yêu mình.

Cho dù có là kẻ ngốc, thì cũng là kẻ ngốc duy nhất trên đời này yêu mình.

Phạm Tuyên bưng nước tiến đến, thấy Tiết Lạc Thiên ngồi nghiêng, cắt hình thành một bức họa trên tường, nhìn mà ngây dại, đứng ngơ ngác ngắm cậu.

Tiết Lạc Thiên quay mặt sang, lấy khăn trên kệ vắt, lau tai trước sau, nói với Phạm Tuyên đang ngẩn người: “Rửa sạch chỗ kia của ngươi đi.”

“Ừm…” Phạm Tuyên ngoan ngoãn c** q**n, cũng lấy khăn vắt rồi lau cho mình. Hắn vừa lau vừa nhìn Tiết Lạc Thiên, bất tri bất giác lại mặt đỏ tới mang tai, kéo ống tay áo Tiết Lạc Thiên, “Ca ca —— “

Tiết Lạc Thiên cụp mắt nhìn xuống, cau mày mày nói: “Sao ngươi… không chịu yên nữa, tự mình làm đi.”

Phạm Tuyên không hẳn là biết làm, cũng không biết cố ý giả vờ, hay là thật sự không biết. Lần nào cũng làm mình sắp đau phát khóc, lại nước mắt giàn dụa xin Tiết Lạc Thiên giúp mình.

Từ lúc quyết định muốn dẫn Phạm Tuyên rời đi, Tiết Lạc Thiên đã xác định sẽ chăm sóc Phạm Tuyên cả đời. Phạm Tuyên muốn gì, cậu cho nấy, bởi vì Phạm Tuyên cũng đối xử với mình như vậy, cậu muốn gì, Phạm Tuyên cho nấy. Cậu tin chắc rằng cho dù bây giờ mình bảo Phạm Tuyên đi chết đi, thì Phạm Tuyên cũng sẽ không chút do dự đi chết.

“Đồ ngốc,” Tiết Lạc Thiên một tay đỡ hông Phạm Tuyên, một tay chạm vào Phạm Tuyên. Phạm Tuyên nằm nhoài trên vai cậu th* d*c, nghe Tiết Lạc Thiên thấp giọng nói, “Chỉ có ngươi, chỉ ngươi mới có thể.”

Phạm Tuyên nghe không hiểu, chỉ là thấy vui vẻ trong lòng, khẽ cắn lên bả vai Tiết Lạc Thiên, phúc đến dạ chợt sáng nói một câu mà chính hắn cũng không hiểu —— “Ta cũng chỉ có ngươi.”

Tiết Lạc Thiên hơi run run, bàn tay đỡ hông hắn siết chặt, cúi đầu hít một hơi ngập mùi hương cơ thể Phạm Tuyên.

Giằng co hơn nửa đêm, Phạm Tuyên rốt cuộc cũng hài lòng đi ngủ. Hắn ôm Tiết Lạc Thiên khép mắt lại, không buồn không lo rơi vào mộng đẹp.

Trong đêm tối tĩnh lặng, hệ thống cảm nhận được một nỗi bất an sâu sắc. Nó muốn hỏi lại không dám hỏi, thậm chí nó còn thấy hơi hối hận vì đi vào thế giới này. Từ khi bị trói với Lạc Thiên, nó vẫn luôn ở trong trạng thái bị liên minh “nửa bỏ rơi”, ngoại trừ niềm tin ngăn cản Tiết Lạc Thiên chà đạp nam chính ra, thì gần như là không còn gì nữa.

“Hệ thống.”

Khiến hệ thống không ngờ tới đó là, Lạc Thiên thế mà chủ động mở miệng.

Hệ thống nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Lạc Thiên nói: “Nam chính xuyên không nhất định sẽ tới?”

Hệ thống nói: “Giả thuyết nam chính không thể thay đổi, chắc chắn sẽ tới.”

Lạc Thiên chìm vào trầm mặc.

Hệ thống cẩn thận nói: “Cái cậu thèm thuồng là cơ thể nam chính, trong ruột là ai, chuyện không quan trọng, hay là… cậu không nỡ Phạm Tuyên ngốc?”

Lạc Thiên không để ý tới nó, cậu đang nhíu mày suy tư, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, bất thình lình hỏi hệ thống: “Tao là ai.”

Hệ thống giật mình hết hồn, “Voi chứ gì nữa.”

Lạc Thiên: “…”

Lạc Thiên: “Tao đang hỏi mày, lúc mày duổi theo tao, có nhận được tư liệu liên quan đến tao.”

Hệ thống không biết Lạc Thiên hỏi chuyện đó làm gì, song không quyết định lừa cậu, vì lừa cậu cũng không có ý nghĩa gì, “Thứ tôi nhận dược là một chuỗi mã tinh thần lực.”

Lạc Thiên “à” một tiếng.

Hệ thống chờ cả buổi, không nghe thấy đoạn sau, bèn hỏi: “Câu hỏi chuyện đó làm gì?”

Lạc Thiên chậm rãi nói: “Thấy mày không biết gì về tao, có sao nói vậy, cha mẹ như vậy, tao chỉ có thể tặng mày một cái đánh giá kém thôi.”

Hệ thống: …nói cứ như là nó thèm được Lạc Thiên khen vậy.

Không lâu sau khi chìm vào yên lặng, hệ thống khó hiểu hỏi: “Vậy cậu nói thử tôi cho tôi nghe, cậu là con người thế nào.”

Về Lạc Thiên, thì ngoại trừ chuỗi mã tinh thần lực, và chiến tích quậy tung vô số thế giới của Lạc Thiên ra, thật sự là nó cũng không biết gì nữa cả. Thậm chí nếu Lạc Thiên không đề cập tới, thì nó cũng chưa từng suy nghĩ đến bao giờ.

Lạc Thiên: “Muốn nghe?”

Hệ thống: “Muốn nghe.”

Lạc Thiên: “Không nói cho mày biết, khà khà.”

Hệ thống: …nó biết ngay mà, khi không đi tìm về con voi chết tiệt làm gì! Mặc kệ!

Cứ lộn xộn lung tung như thế hai năm, chớp mắt cái thật sự sắp đến sinh nhật mười tám tuổi của Phạm Tuyên.

Hai năm qua, Phạm Đan không ngừng gửi thư cho Tiết Lạc Thiên, hối thúc hỏi khi nào cậu lên kinh, Tiết Lạc Thiên mãi không đáp lại. Mà người nhà họ Phạm dường như có chung một dòng máu bướng bỉnh, Tiết Lạc Thiên không trả lời, vẫn không hề làm trở ngại việc Phạm Đan gửi thư cho Tiết Lạc Thiên.

Thư đưa tới, về đến nhà lần nào cũng là Phạm Tuyên lấy ra xem trước. Hắn biết rất nhiều chữ, khổ nỗi Phạm Đan viết rất văn chương, mặt chữ thì hắn nhận song lại không biết được nghĩa. Có điều vẫn giữ cảnh giác, thấy Tiết Lạc Thiên lạnh nhạt, chưa bao giờ hồi âm mới yên lòng.

Ném lá thư đi, Phạm Tuyên đi qua ôm Tiết Lạc Thiên viết chữ, lay lay eo c** nh* giọng nói: “Ca ca, ta gần mười tám.”

Tiết Lạc Thiên “ừm” một tiếng nhạt.

Phạm Tuyên đỏ mặt chôn đầu xuống, “Ta… ta nên lấy vợ…”

Dưới tay Tiết Lạc Thiên là một nét bút lệch, ngoái mặt sang hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Xuân Nguyên nói,” Phạm Tuyên cúi đầu cọ cọ trán mình trên lưng Tiết Lạc Thiên, “Ta mười tám rồi, nên ổn định chuyện hôn sự, phải mời bà mối tới cửa làm mối.”

Tiết Lạc Thiên siết chặt cán bút, lặng lẽ nói: “Ngươi ưng ý nhà nào rồi?”

Phạm Tuyên vòng tay quanh eo Tiết Lạc Thiên lằng nhà lằng nhằng một hồi lâu, ngước mặt lên nói: “Ca ca, cửa nhà ngươi sớm bị ta đạp hỏng rồi, còn đi được nữa không?”

Tiết Lạc Thiên cười khẽ, giơ bút lên trỏ vào mi tâm hắn, “Chờ ngươi qua mười tám… rồi nói.”

__

(1) cắt chẳng dứt, gỡ càng rối: 剪不断理还乱 – cắt chẳng dứt, gỡ càng rối.

Trích từ Tương Kiến Hoa kỳ 2 (相見歡其二) của Lý Dục (李煜)

相見歡其二 

無言獨上西樓,

月如鉤。

寂寞梧桐深院,

鎖清秋。

 

剪不斷,

理還亂,

是離愁。

別是一般滋味,

在心頭。

 

Tương kiến hoan kỳ 2

Vô ngôn độc thướng tây lâu,

Nguyệt như câu.

Tịch mịch ngô đồng thâm viện,

Toả thanh thâu.

 

Tiễn bất đoạn,

Lý hoàn loạn,

Thị ly sầu.

Biệt thị nhất ban tư vị,

Tại tâm đầu.

 

Tương Kiến Hoan kỳ 2

Làm thinh, đơn chiếc lên lầu,

Trăng như câu.

Lặng lẽ ngô đồng trong viện,

Khoá mùa thu.

 

Cắt chẳng đứt,

Gỡ càng rối,

Ấy ly sầu.

Biết đó chính là hương vị,

Của tim đau.

Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn, nguồn: thivien.net

Trước Tiếp