
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 375
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 16
Phạm Tuyên bị thương còn nặng hơn trong tưởng tượng của Lạc Thiên, “Chân này… chỉ sợ là gãy rồi.”
Phạm Tuyên tham lam nhìn Tiết Lạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Không sao cả.”
“Lái đò, có thể nhanh hơn được không,” Lạc Thiên xoay người nói với người chèo thuyền, “Tìm một thôn trấn nào đó cập bến trước đi.”
Người chèo thuyền nói: “Lang quân, ngươi đang nói đùa à, bây giờ mới vừa chèo đi không bao xa, tìm thôn trấn đâu ra, nếu ngài cần cập bờ, thì chỉ có thể quay lại thôi.”
“Ta không quay về đâu,” Phạm Tuyên sốt sắng nói, kéo tay Tiết Lạc Thiên, đã đau đến mức ngũ quan trên mặt nhăn tít vào nhau, song vẫn cắn răng run giọng nói, “Ta không đau.”
Lạc Thiên khẽ nhíu mày, nhìn tới nhìn lui, sắc trời đã từ từ tối đi, loáng tha loáng thoáng có ánh lửa vọng đến. Lạc Thiên cầm tay Phạm Tuyên, nhẹ giọng nói: “Có lẽ… chúng ta không đi được…”
“Tam lang——”
Đuốc cháy liên miên không dứt, chiếu trong đêm đen sáng như ban ngày, ngựa dữ lao nhanh dọc theo bờ sông, khói đặc cuốn theo tiếng kêu gào thổi đến. Phạm Tuyên run lẩy bẩy, ôm chặt eo của Lạc Thiên, “Ca ca, đừng bỏ ta lại.”
“Đừng sợ,” Lạc Thiên cúi đầu xoa nhẹ vết máu trên mặt Phạm Tuyên, “Kẻ đó, ngươi đuổi hắn đi rồi?”
Phạm Tuyên gật đầu thật mạnh, Tiết Lạc Thiên không cần phải nói rõ, hắn đã hiểu ý của Tiết Lạc Thiên. Hai mắt lại không kiềm được nữa rơi lệ, “Ca ca, ta sợ lắm, hắn nhốt ta lại…”
“Không sao rồi, không sao rồi.” Lạc Thiên vòng tay ôm Phạm Tuyên, giấu hắn trong ngực mình, lớn tiếng hỏi hệ thống: “Tại sao mày không nói cho tao biết, xuyên qua rồi, nhưng hồn phách của Phạm Tuyên vẫn còn trong cơ thể này!”
Hệ thống: “…tôi cũng đâu biết đâu.”
Thiết lập của thế giới này không phải như thế này! Hệ thống cũng không hiểu nổi, lần nào Lạc Thiên đến nơi, tình tiết gốc của thế giới sẽ lập tức bắt đầu lộn xà lộn xộn. Lần này càng kỳ lạ hơn nữa, thế giới đuổi luôn nam chinh ra ngoài! Hệ thống cũng tỏ ra rất ngơ ngác.
Người chèo thuyền nghi ngờ hỏi: “Lang quân, sao ta cảm thấy như là người trên bờ đến tìm hai người vậy?”
Phạm Tuyên bắt lấy vạt áo Tiết Lạc Thiên, hoang mang lo sợ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đừng bỏ ta lại… đừng bỏ ta lại…”
“Không, ta nghĩ là ngươi không còn nữa nên mới đi, ta sẽ không bỏ ngươi ở lại,” Lạc Thiên nhẹ nhàng v**t v* mái tóc đen của Phạm Tuyên, nói với người chèo thuyền: “Cập bờ đi.”
Với thế lực của Phạm gia, cậu và Phạm Tuyên ngồi cái thuyền này để bỏ trốn, là chuyện bất khả thi.
Phạm Tuyên không la hét, vì hắn tin tưởng Tiết Lạc Thiên.
Thuyền lại gần bờ, Tiết Lạc Thiên đỡ Phạm Tuyên đứng lên, Phạm Tuyên chỉ xuống thuyền nhỏ giọng nói: “Hoa.”
“Không cần nữa.” Lạc Thiên cúi đầu liếc hoa lá tán loạn trên thuyền, nắm tay Phạm Tuyên.
“Tam lang!” Sắc mặt Phạm Đông Lai trông còn trắng hơn Phạm Tuyên, cầm lấy cương ngựa tay không ngừng run, “Mau lên đây!”
Lạc Thiên không nhiều lời, đỡ Phạm Tuyên lên bờ, Phạm Tuyên một mực không kêu đau, song vừa lên bờ thì chân chợt mềm nhũn, gục xuống.
“A Tuyên!” “Tam lang!”
Phạm Đông Lai lòng như lửa đốt, liên tục vội vàng tuột xuống ngựa, những người đang cầm đuốc cũng xông đến. Phạm Đông Lai khụy người xuống lo lắng hỏi: “Tam lang, con sao thế?”
Phạm Tuyên siết tay áo Tiết Lạc Thiên không nói lời nào.
“Hình như chân hắn bị gãy rồi.” Lạc Thiên đáp thay Phạm Tuyên.
Phạm Đông Lai đau lòng không thôi, không hiểu vì sao Phạm Tuyên lại đột nhiên phát điên. Nhưng lúc này cũng không phải là thời điểm truy cứu nguyên nhân, trước tiên là nhanh chóng gọi xe đưa hai người về rồi tính sau.
Phạm Tuyên ngồi trong xe ngựa vẫn còn thấy sợ hãi vô cùng, nắm vạt áo của Tiết Lạc Thiên, nhịn đau nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, ngươi còn đi sao?”
Lạc Thiên khẽ xoa hai gò má của hắn, nhỏ giọng, “Yên tâm, có ngươi ta sẽ không đi, nếu như ta muốn đi, chắc chắn sẽ dẫn ngươi theo.”
Phạm Tuyên thở phào nhẹ nhõm, gãy một chân hay là gãy hai chân, hắn đều không quá bận tâm. Vì hắn chỉ sợ Tiết Lạc Thiên rời đi rồi, hắn sẽ không còn được gặp lại đồng thời cũng không được chạm vào Tiết Lạc Thiên.
Phủ y đã nghiêm chỉnh đứng chờ sẵn, Phạm Tuyên vừa xuống xe ngựa đã được nâng lên đưa về Hãn Hải Các, Lạc Thiên tự nhiên đi theo, bởi vì Phạm Tuyên không chịu buông tay.
Vết thương ngoài da trên người giải quyết rất dễ dàng, xương gãy nối lại cũng không phải việc quá khó với phủ y, xoay xở đến nửa đêm là xong xuôi. Lạc Thiên ở luôn trong phòng để chăm cho Phạm Tuyên.
Sau khi phủ y lui ra ngoài, Phạm Đông Lai đến dò hỏi tình hình, sau khi thương tích ngoài da xong, cuối cùng cũng không kiềm được hỏi: “Thế đầu của Tam lang…”
Phủ y nắm ý, chau mày, khó hiểu nói: “Chuyện đó cũng thật sự làm bọn ta cảm thấy kinh ngạc, lang quân dường như đã quay lại ngu ngơ như trước.”
Như một hồi chuông cảnh tỉnh, Phạm Đông Lai hơi lảo đảo, một tay siết chặt cánh tay phủ y, hít sâu mấy hơi, mới chậm rãi nói: “Các ngươi cố gắng hơn nữa xem bệnh bắt mạch… chuyện đó… không thể nào… khó khăn lắm nó mới khôi phục tâm trí…”
“Chúng ta rõ ràng,” Thực ra phủ y cũng rất mơ hồ, lần trước Phạm Tuyên rơi xuống hồ xong bỗng nhiên trở nên tai thính mắt tinh, bọn họ cũng không hiểu nguyên do. Bây giờ trở lại ngu ngơ như trước đây, nhưng điểm mấu chốt trong đó lại không rõ ràng, có điều Phạm Đông Lai lòng như lửa đốt, bọn họ cũng đành phải động viên đôi lời, “Phạm lão gia yên tâm, bọn ta sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
Song, điều đau khổ nhất trên đời này đó là có được rồi lại mất đi, cả đời Phạm Đông Lai chỉ có một điều nuối tiếc, là người con trai độc nhất khờ dại mà vợ cả lưu lại.
Phạm thị truyền thừa trăm năm, gia chủ chọn người ưu kế nhiệm, tuy nói như thế, nhưng mà có người phụ thân nào không mong con trai ruột của mình có thể kế thừa gia nghiệp đâu chứ?
Huống chi Phạm Tuyên cũng không phải là ngu dại từ nhỏ, mà là bị người ta ám hại, do bị trúng độc từ trong bụng mẹ. Sau này Phạm Đông Lai báo thù rửa hận, nhưng bệnh khờ của Phạm Tuyên lại không thể cứu vãn.
Từng ấy năm qua, Phạm Đông Lai đã cam chịu số phận, ông cố gắng thuyết phục bản thân, Phạm Tuyên giữ được mạng đã không phải là dễ rồi, cứ để con nó vui vẻ tự tại trải qua cuộc đời này đi. Ông sẽ dùng hết mọi cách để bù đắp lại sai lầm vì đã không bảo vệ tốt hai mẹ con họ.
Mười tám năm qua, Phạm Đông Lai sớm đã không còn mong đợi.
Nhưng ngặt nỗi… Phạm Tuyên lại khỏi!
Sau khi chứng kiến dáng vẻ hăng hái, đa mưu túc trí của Phạm Tuyên rồi, Phạm Tuyên khờ dại mười tám năm qua bỗng nhiên làm Phạm Đông Lai khó có thể chấp nhận.
Chắc chắn vẫn có cách! Chắc chắn vẫn có cách! Phạm Đông Lai thầm nhủ trong lòng, chạy thẳng về phía bài vị vong thê quỳ mãi không dậy.
Trên giường, Lạc Thiên và Phạm Tuyên vẫn chưa ngủ, kề đầu vào nhau trò chuyện.
“Ta bị giam trong một cái hộp vuông vức, không thể cử động cũng không thể nói chuyện, ca ca cũng không để ý đến ta,” Phạm Tuyên nhỏ giọng kể lại nỗi khổ sở của mình trong quãng thời gian qua cho Tiết Lạc Thiên nghe, càng nói coàng thấy tủi, “Ca ca, ngươi biết không phải là ta, nên mới ngó lơ hắn, đúng không?”
Lạc Thiên thấp giọng nói: “Ừm, ta cho là… thôi, không nhắc nữa,” Lạc Thiên thỏa mãn v**t v* gò má Phạm Tuyên, trên mặt Phạm Tuyên có rất nhiều vết thương nhỏ vụn, trông khá là chật vật. Lạc Thiên ghé đến hôn lên mặt hắn một cái, “Sau này ta sẽ không ngươi ở lại.”
Vẻ mặt Phạm Tuyên vui vẻ, sắc mặt ửng lên đo đỏ, trên chân hắn bị bó thuốc, đang lúc vừa nóng vừa tê lại còn đau, rất cần được dời sự chú ý.
Thời gian này hắn chỉ có thể nhìn thấy Tiết Lạc Thiên không quá nhiều lần thông qua đôi mắt của “Phạm Tuyên”, càng đừng nói là chạm vào. Hắn duỗi tay đặt lên vạt áo của Tiết Lạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Ca ca, ta nghĩ sờ sờ ngươi.”
Lạc Thiên không nói một lời cởi xiêm y, ưỡn ngực lên, ghé đến cho Phạm Tuyên sờ, Phạm Tuyên vẫn như đứa trẻ, ngón tay vân vê sờ mó lung tung, mặt Lạc Thiên dần đỏ ửng lên. Mắt thấy chỗ tay mình đang nghịch từ từ nở rộ, trông hết sức đáng yêu, Phạm Tuyên không kiềm được cúi đầu xuống, nhưng hắn lại quên rằng chân mình không nhúc nhích được. Miệng ngậm lại song không xuống tới, bèn ngửa mặt lo lắng nhìn Tiết Lạc Thiên.
“Ngươi ấy…” Lạc Thiên không khỏi cong môi, hơi rướn người lên, ưỡn ngực đến bên môi Phạm Tuyên.
Phạm Tuyên tức khắc ngậm được, l**m m*t chụt chụt thành tiếng. Lạc Thiên cắn môi để mình không phát ra tiếng kêu quá lớn, Phạm Tuyên đã đuổi người ngoài ra hết, nhưng chưa chắc là không có kẻ nghe lén, vẫn nên cẩn tắc vô ưu.
Phạm Tuyên vừa bóp vừa cắn nghịch một lúc, lại rù rì vặn vẹo chân, Lạc Thiên nói giọng khàn khàn: “Đừng quậy, ta giúp ngươi.”
Cứ như vậy ồn ào mãi một lúc sau, Phạm Tuyên mới mệt mỏi thiếp đi. Lạc Thiên đứng dậy, lấy cái khăn bên cạnh lau sạch sẽ cho Phạm Tuyên đang ngủ say mới đi rửa tay, sau đó bước đến bên giường ngồi cạnh Phạm Tuyên.
Hệ thống thật sự khó hiểu, “Tại sao cậu lại đối xử tốt với tên ngốc này như vậy? Chẳng lẽ cậu thật sự thích một tên ngốc sao?”
Lạc Thiên rất khó trả lời câu hỏi đó.
Từ rất lâu trước đây, cậu đã mơ hồ cảm thấy mỗi lần cậu gặp được người khiến mình thấy rung động khó hiểu đó đều là cùng một người, từ một nơi xa xăm, dường như người đó mang một sức hút vô hình với cậu.
Đó là thích sao? Lạc Thiên không biết thế nào là thích, chỉ nương theo bản năng làm điều mình muốn.
Còn phần Phạm Tuyên, càng làm cậu sinh ra một cảm giác quen thuộc mãnh liệt trong lòng.
Lạc Thiên nghiêng mặt nhìn gương mặt say ngủ không buồn không lo của Phạm Tuyên, “Hình tượng của tao cho phép tao tốt với hắn, vậy thì tao đối xử tốt với hắn một chút thôi.”
Hệ thống chẳng buồn vạch trần việc hình tượng của cậu bây giờ vốn cũng do Lạc Thiên từng bước từng bước một bỏ công bỏ sức ra thay đổi.
Im lặng một lúc, hệ thống nói: “Tôi nhắc cậu một câu, nếu người canh giữ thích NPC trong thế giới nào đó, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Lạc Thiên thong dong đáp: “Nghiêm trọng với người trông giữ thì liên quan gì tới tên tội phạm truy nã như tao?”
Hệ thống: …đã làm phiền rồi.
Thực lòng thì hệ thống khá là thưởng thức kiểu tính cách dạo chơi nhân gian, tập trung vào hình, chẳng thích ai cả của Lạc Thiên, vì một tính cách như thế mới có thể trở thành một người trông giữ hợp lệ. Lạc Thiên đến thế giới này qua thế giới kia đến đâu cũng có thể diễn dịch được hình tượng của từng loại người khác nhau một cách hoàn hảo. Hệ thống cho rằng cậu là tuyển thủ hàng đầu thuộc kiểu năng khiếu bẩm sinh trong nghề người canh giữ.
Nếu như có thể thu hồi về, chắc chắn sẽ là công to.
Hệ thống: “Dù sao cậu cũng phải nghĩ cho sau này đi.”
Lạc Thiên bình tĩnh nói: “Thân là người trông giữ nguyên tắc số một là sống cho hiện tại, đề nghị mày quay lại cải tạo lại đi.”
Hệ thống: …được rồi, mặc xác cậu ta!
Chân Phạm Tuyên bị thương, song phủ y lại không ngừng đưa thuốc tới, hắn không hiểu, Lạc Thiên thì hiểu. Phạm Đông Lai mất đi người con trai thông minh, đau thấu tim gan, phủ y buộc phải đổi đủ cách nấu cho Phạm Tuyên mấy loại thuốc bổ bổ não. Làm cho Phạm Tuyên đêm không thể chợp mắt, xả hết tất cả lên người Tiết Lạc Thiên.
“Đừng cắn… đau…” Lạc Thiên khẽ cau mày nói. Ngực bị Phạm Tuyên nghịch mấy ngày nay, vừa đỏ vừa sưng, xiêm y bằng lụa cọ còn đau, Phạm Tuyên há miệng, nhanh chóng chuyển sang cắn chỗ khác. d*c v*ng của hắn càng lúc càng lớn, thậm chí Lạc Thiên dùng tay cũng không thể thỏa mãn hắn. Vốn dĩ vừa không biết kiềm chế lại vừa không biết giải quyết, sau khi bị gãy chân càng là không đúng, lần nào cũng gấp đến phát khóc.
Nhìn Phạm Tuyên hai mắt đẫm lệ “gọi ca ca”, Lạc Thiên vuốt nhẹ mái tóc của hắn, “Đừng nóng vội.” Chậm rãi cúi người xuống.
“Ưm.” Phạm Tuyên nhanh chóng túm gối cắn vào góc, trong cơn dục chết đi sống lại không kiềm ưỡn eo.
Cổ họng Lạc Thiên căng đầy, trong lòng bất đắc dĩ, đồ ngốc.
Phạm Tuyên không hiểu nguyên cớ của kh*** c*m này, chỉ biết mình sung sướng đê mê, sướng tưởng như sắp chết đến nơi. Một góc gối sắp bị hắn cắn tan nát, trong mũi phát ra tiếng ưm hừm, chợt vút lên trời trong cái m*t vào của Tiết Lạc Thiên. Đầu thoáng vang lên ong ong, cụp mắt xuống thấy Tiết Lạc Thiên sắc mặt ửng đỏ, giơ tay lau đi khóe miệng. Bỗng nhiên linh quang lóe lên trong lòng, thở hổn hển nói: “Ca ca, ta yêu ngươi.”
Lạc Thiên hơi run run, ghé đến gần hé môi với hắn. Phạm Tuyên không chút do dự dùng môi đón lấy, hai người hôn nhau, Phạm Tuyên lại quyến luyến lặp lại một lần nữa, “Ta yêu ngươi.”
“Ta biết.” Lạc Thiên nhẹ nhàng ôm đầu của hắn, lẩm bẩm nói.
Phạm Tuyên nghỉ ngơi hơn nửa tháng đã có thể miễn cưỡng xuống giường. Khi hắn có thể xuống giường rồi thì Phạm Đông Lai dẫn một người mặt trắng râu dài đến xem, bảo là đại phu, Lạc Thiên lại cảm thấy không giống.
Người đó đánh giá Phạm Tuyên một phen, trong lúc vung tay nhấc chân, Lạc Thiên càng xem càng cảm thấy không đúng.
“Hừm, lão phu thấy rõ rồi.” Người đó vân vê chòm râu dê rừng, ánh sáng trong mắt b*n r* bốn phía, Phạm Đông Lai bên cạnh cung cung kính kính mời ông ta đi ra ngoài.
Lạc Thiên cũng thấy rõ —— là một thầy dởm.
Phạm Tuyên kéo tay Tiết Lạc Thiên chơi, vui vẻ nói: “Ca ca, chúng ta ra ngoài chơi đi, bên ngoài còn hạt sen không?”
Lạc Thiên nắm tay của hắn đáp lại, khẽ nói: “Có lẽ vẫn còn, ta dẫn ngươi đi xem thử.”