Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 366

Trước Tiếp

☆, Chương 366

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 7

Cỗ kiệu vững vững vàng vàng đi thẳng đến viện Bản Chân của Phạm phủ, do cổng viện hẹp không đi vào được thì mới dừng lại. , Tiết Lạc Thiên muốn xuống kiệu cầm giày cho Phạm Tuyên, Phạm Tuyên dính trên người cậu, không chịu để cậu một mình đi xuống, chỉ sợ Tiết Lạc Thiên vừa xuống kiệu sẽ chạy đi nữa.

Tiết Lạc Thiên không tránh được, vén màn kiệu lên, nói với Xuân Nguyên đang chờ: “Mang cho hắn đôi giày đi.”

Xuân Nguyên thấy Phạm Tuyên quậy mà phát sợ, nhìn thấy Tiết Lạc Thiên mà còn kinh hồn bạt vía, “Vâng.”

Tiết Lạc Thiên thả xumàn kiệu ống, xoay người lại nói với Phạm Tuyên đang ôm eo mình: “Ta đã ở đây rồi, ngươi còn sợ gì.”

Phạm Tuyên không nói lời nào, hắn thật sự sợ đến mức hồn phi phách tán, có nói thế nào cũng không chịu buông tay ra ngay.

Xuân Nguyên cầm một đôi giày mềm đi ra, Tiết Lạc Thiên ở trong kiệu duỗi tay ra cầm lấy, một loạt tiếng xột xột xoạt xoạt khi mang giày vọng ra, xen lẫn trong đó là tiếng Phạm Tuyên làm nũng kêu đau cùng với tiếng Tiết Lạc Thiên nhỏ giọng dỗ.

Phạm Tuyên chỉ mang đến mu bàn chân rồi ôm Tiết Lạc Thiên xuống kiệu, Tiết Lạc Thiên đỡ Phạm Tuyên cao to lớn hơn mình có phần lao lực. Phạm Tuyên rủ rỉ nhỏ giọng than đau, mong Tiết Lạc Thiên có thể an ủi mình thêm đôi câu, trái lại đổi lấy một cái lườm trong im lặng của Tiết Lạc Thiên. Thế là hắn lại thành thật, không dám lên tiếng nữa, giấu đầu hở đuôi nói: “Thực ra cũng không đau lắm.”

Tiết Lạc Thiên dìu hắn, người ngoài không dám tới gần, hôm nay Phạm Tuyên làm ầm ĩ hết cả nhà, thật sự đã khiến mọi người sợ hãi. Tiết Lạc Thiên nhỏ giọng nói: “Đừng nói nhiều nữa.”

Môi trên môi dưới Phạm Tuyên mím vào nhau, chỉ phát ra một tiếng than đau “ưm” khe khẽ trong cổ họng.

Vì lần chạy đi này của Tiết Lạc Thiên, Phạm Tuyên suýt chút nữa đã căm hận Xuân Nguyên, nhớ sâu sắc rằng Xuân Nguyên đã lừa mình, đã quên hết tình cảm được Xuân Nguyên chăm nom ngày xưa. Ngồi trên giường hung dữ phẩy tay đuổi người đi, “Đi hết đi, đi hết đi.”

“Mang thuốc mỡ đến, múc một chậu nước ấm, rồi đi xuống đi.” Tiết Lạc Thiên lãnh đạm nói.

Xuân Nguyên nhanh chóng lui xuống.

Phạm Tuyên nằm úp sấp trên đầu gối Tiết Lạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Xuân Nguyên xấu, nàng lừa người ta.”

“Cái tên ngốc nhà ngươi còn học được mách lẻo sau lưng đâm bị thóc thọc bị gạo,” Tiết Lạc Thiên chọc nhẹ vào đầu hắn, lạnh mặt nói, “Nàng chẳng qua là một nô tỳ, làm được gì, chỉ có thể nghe các ngươi sai bảo. Hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, còn bị ngươi chê một câu “xấu”, thật sự chết oan rồi.”

Phạm Tuyên bị dạy bảo một hồi, tuy nghe xong không hiểu lắm, xoay đầu, hướng mặt về phía đai lưng châu ngọc của Tiết Lạc Thiên, rủ rỉ: “Vậy thì Xuân Nguyên không xấu.”

“Nghe gió tưởng là mưa, đúng là một tên…” Do Xuân Nguyên đi vào, nên Tiết Lạc Thiên bèn dừng câu chuyện, năm ngón tay luồn vào trong mái tóc rối tung của Phạm Tuyên gỡ rối.

Xuân Nguyên đặt nước ấm và thuốc mỡ xuống, thi lễ với hai người, Tiết Lạc Thiên vẫn chỉ cúi đầu sửa sang mái tóc dài của Phạm Tuyên. Trong mắt Phạm Tuyên không có người ngoài, ngón tay móc bảo thạch trên đai lưng của Tiết Lạc Thiên nghịch, bầu không khí giữa hai người như là không gì phá được không ai chen lọt vậy.

Xuân Nguyên khẽ thở dài trong lòng, đúng là… oan nghiệt.

“Tự rửa đi, chân toàn là vết thương li ta li ti, lúc ngươi nổi điên, không thể giữ chút chừng mực nào sao? Cứ ngang ngược mà làm, ngươi đừng có cười với ta,” Tiết Lạc Thiên chọc nhẹ vào khuôn mặt đang cười khúc khích của Phạm Tuyên, “Ta biết ngươi không ngốc tới vậy, lắm trò khôn vặt, cố tình để bị thương thế này để lừa ta, đúng không?”

Phạm Tuyên tốt tính cúi người tự rửa chân cẳng dính đầy bụi bặm của mình, chậu nước trong vắt tức khắc trở nên dơ ngòm, trên mặt nước lờ mờ nổi chút vệt hồng hồng. Tiết Lạc Thiên nhìn trong chốc lát, khom người xuống cầm chân Phạm Tuyên lên lau cho hắn.

Phạm Tuyên ngoan ngoãn hưởng thụ sự dịu dàng khó có được của Tiết Lạc Thiên, chờ Tiết Lạc Thiên rửa sạch chân cho mình xong, đặt trên đầu gối bôi thuốc cho hắn, mới nhỏ giọng nói: “Ca ca, ta cũng rửa chân cho ngươi.”

“Không cần ngươi, tay chân vụng về, rửa cho mình còn không biết, mà đòi rửa chân cho ta,” Tiết Lạc Thiên xì cười một tiếng, “Nín, không được kêu khóc om sòm.”

Mấy vết thương nhỏ trên bàn chân là nguy hiểm nhất, Phạm Tuyên lớn lên trong cành vàng lá ngọc, chưa từng chịu thương tổn gì. Tiết Lạc Thiên thoa cho hắn một ít thuốc, ngửa đầu nhìn hắn hỏi: “Đau không?”

Rõ ràng là cậu không cho kêu, đến cùng vẫn muốn hỏi một câu, Phạm Tuyên cắn môi nói: “Không đau.”

Tiết Lạc Thiên lườm hắn một cái, “Học được cả nói rồi à?”

Phạm Tuyên vội vàng lắc đầu, “Không đau lắm, có ca ca ở dây, ta không đau.”

Tiết Lạc Thiên rất không khách sáo nói: “Ăn nói linh tinh…” Thấy Phạm Tuyên nhếch miệng vẫn tính phân bua, trực tiếp ngắt lời: “Không được nói.”

Phạm Tuyên đành phải tức tối ngậm miệng, hắn không đau thật mà. Hắn nhìn thấy Tiết Lạc Thiên, trong lòng là ngọt ngào và mê mẩn, toàn thân đâu đâu cũng dễ chịu, huống chi —— Tiết Lạc Thiên còn đang rửa chân cho hắn nữa!

Bôi thuốc lên chân Phạm Tuyên xong, Tiết Lạc Thiên cũng thấy rất mệt, dứt khoát tháo ngọc quan, cởi ngoại sam ra, không c** q**n áo đi lên giường. Trong phòng bày rất nhiều chậu than, rất ấm áp, cậu vừa lên giường, Phạm Tuyên lập tức ôm eo cậu, là tư thế giấu trọn Tiết Lạc Thiên trong ngực mình.

“Ngủ một giấc trước đi, ngươi buồn ngủ, ta cũng buồn ngủ, ” Tiết Lạc Thiên thấp giọng nói, “Không cho nói…”

Phạm Tuyên “ừm” một tiếng, vùi mặt vào cổ Tiết Lạc Thiên. Đúng là hắn buồn ngủ thật, lộn xộn cả một đêm, mệt rũ người, ngay lúc này Tiết Lạc Thiên đang trong lòng hắn, hắn cũng thấy mọi sự an yên, an lòng vào giấc.

Hôm sau thức dậy, trong ngực Phạm Tuyên vẫn còn ôm Tiết Lạc Thiên, thế là cảm thấy hết sức hài lòng. Giương mắt ngắm nhìn khuôn mặt của Tiết Lạc Thiên, từ hàng mày nhỏ nhắn mắt cong cong đến đôi cánh môi mỏng nhạt màu của Tiết Lạc Thiên.

Đêm qua Phạm Tuyên gào rát cổ họng, hơi chảy máu, mới sáng sớm đã đau như bị dao cạo, hắn nuốt ngụm nước bọt, đau đến mức đỏ cả mắt. Hắn dời mắt, áp trán mình vào gò má của Tiết Lạc Thiên, thầm nghĩ bụng: Đau họng, mình không thể nhìn ca ca nữa, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi ngay mùng một năm mới.

Tiết Lạc Thiên tỉnh dậy, suýt chút nữa đã đánh Phạm Tuyên một trận. Chắc do Phạm Tuyên đau họng dữ quá, trong cơn mơ cũng không nuốt nổi, nên nước bọt chảy đầy bên má Tiết Lạc Thiên.

Tiết Lạc Thiên tức chết đi được, đè lên Phạm Tuyên đáng thương chửi cho một trận. Cổ họng Phạm Tuyên đau rát, lòng bàn chân cũng đau, khóe mắt lặng lẽ đọng lại một giọt nước mắt to, chỉ vào cổ họng nói cổ họng mình đau.

Tiết Lạc Thiên lau mặt, trên tay áo là một vệt lấp lánh dính nhơm nhớp, cả giận: “Không phải tối qua còn lèm bèm “có ca ca ở đây, ta không đau” à. Ta biết ngay là cái đồ ngốc nhà ngươi học hư mà, biết cả lừa người ta gạt người ta nói dối rồi, chẳng trách phụ thân ngươi nói ta dạy hư ngươi.”

Phạm Tuyên không thể nào biện giải, há to miệng cho Tiết Lạc Thiên xem. Sâu trong cổ họng quả nhiên trào lên ít bọt máu, khi nào Tiết Lạc Thiên mới nhớ ra tiếng nói như quạ kêu của Phạm Tuyên. Cậu còn muốn bảo Phạm Tuyên ít nói chuyện lại cũng đã là dưỡng lại rồi, cau mày nói: “Sao bị thương nặng thế này, chờ đó, ta đi gọi người.”

Phạm Tuyên vừa nghe nói cậu định đi, lập tức cuống lên, dùng cả tay cả chân quấn lấy người Tiết Lạc Thiên. Hắn cao to cường tráng, Tiết Lạc Thiên thì gầy gò, bị hắn nhào tới ôm tí thì ngã xuống đất, tức giận nói: “Ngươi xong chưa, ta đi gọi người, không chạy đi đâu cả.”

Phạm Tuyên không nói lời nào.

Khuôn mặt trắng trẻo của Tiết Lạc Thiên tối xuống, cười lạnh một tiếng, “Được, vậy ngươi đi theo ta.” Sau đó cầm ủng tròng lên cho Phạm Tuyên, chính cậu cũng đi xuống giường. Cậu đứng dậy, Phạm Tuyên đang ôm cũng dậy theo, hai người như trẻ sinh đôi dính nhau đi ra đến cổng.

Lo cho vết thương trên chân của Phạm Tuyên, Tiết Lạc Thiên đi rất chậm, cả đoạn đường lề mề rề rà, Phạm Tuyên không ừm hử tiếng nào, hai cánh tay quấn trên eo Tiết Lạc Thiên như thắt nút.

Tiết Lạc Thiên đứng ngay cổng viện, lãnh đạm nói: “Ta sẽ đi qua cái cửa này.”

Trán Phạm Tuyên kề trên vai cậu, vẫn không nói lời nào.

Tiết Lạc Thiên bước ra sân, Phạm Tuyên cũng đi theo cậu bước ra sân.

Lúc này Tiết Lạc Thiên mới ngạc nhiên, “Không phải ngươi không chịu đi ra khỏi sân sao?”

Phạm Tuyên đã nghĩ rõ ràng trong lòng, đương nhiên là hắn thích việc Tiết Lạc Thiên sống trong viện Bản Chân nhất, không ai xen vào giữa hai người, cả hai không quan tâm ai cả. Nhưng mà Tiết Lạc Thiên có chân, sẽ chạy đi, giống như đêm qua, cậu đi ra ngoài, Phạm Tuyên chỉ có thể chờ trong viện.

Không hờ được thì phải làm sao đây, nhất định phải đi ra ngoài tìm.

Phạm Tuyên suy nghĩ thấu đáo rồi, bên ngoài có đáng sợ hơn, thì cũng không thể đáng sợ hơn việc Tiết Lạc Thiên chạy đi.

Lúc Xuân Nguyên dẫn người hầu đến dọn dẹp thì thấy Tiết Lạc Thiên và Phạm Tuyên đang lằng nhà lằng nhằng đứng ngay ngoài cửa viện – cũng giật mình hết hồn, bèn vội vàng tiến lên kêu: “Tam lang!”

Phạm Tuyên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, hắn giận Xuân Nguyên, song bởi vì Tiết Lạc Thiên nói “Xuân Nguyên không xấu”, thế là chỉ bĩu môi, không tỏ ra bực tức quá mức.

“Nhưng mà…” Xuân Nguyên bối rối nói, “Tam lang không muốn gặp người lạ…”

Tiết Lạc Thiên cụp mắt xuống, giọng điệu cứng nhắc nói: “Có gặp không?”

Phạm Tuyên gật đầu như gà con mổ thóc.

Tiết Lạc Thiên ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh lùng rực sáng nói với Xuân Nguyên, “Đi gọi đi.”

Phạm Đông Lai đang thở dài thở ngắn ở đại sảnh, mùng một đầu năm, cả nhà lần lượt đến chúc Tết ông, nhưng vẻ mặt ông từ đầu đến cuối không tươi tỉnh lên nổi. Phạm Đan bị đánh một trận ngay đêm giao thừa, mới mùng một đã mặt mày xanh xanh đỏ đỏ, hắn cho rằng mình mách tội Tiết Lạc Thiên không phải là sai, có điều nghe nói tối qua Phạm Tuyên muốn chết muốn sống quậy um lên như vậy, chẳng biết thế nào, hắn lại hơi sinh ra cảm giác mang tội. Bèn một mình ở lại thỉnh tội với Phạm Đông Lai.

“Đại bá,” Phạm Đan lo sợ bất an mở miệng, “Tam lang thế nào rồi?”

Mây đen giăng đầy mặt Phạm Đông Lai, ông là người đã trải qua sóng to gió lớn, chứng kiến thái độ điên rồ của Phạm Tuyên đối với Tiết Lạc Thiên, vừa kinh vừa hoảng, đồng thời có cả lo sợ vô cùng vô tận.

Không cần biết Tiết Lạc Thiên có phải người tốt hay không, thì với sự chấp nhất của Phạm Tuyên đối với Tiết Lạc Thiên, dẫu sao cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Mặt Phạm Đông Lai nặng nề như nước, vô lực tay giơ lên, “Tam lang…”

“Lão gia,” Xuân Nguyên vội vã đi vào, Phạm Đông Lai vừa thấy Xuân Nguyên, lập tức vẻ mặt hốt hoảng đứng dậy, “Tam lang làm sao!”

Trong căn phòng ấm áp, phủ y của Phạm phủ đang cẩn thận từng li từng tí một bắt mạch cho Phạm Tuyên, dịu giọng nói: “Lang quân, há miệng.”

Phạm Tuyên liếc mắt nhìn Tiết Lạc Thiên đang ôm mình phía sau, Tiết Lạc Thiên gật gật đầu, hắn mới quay đầu về phía phủ y há miệng ra.

Tiết Lạc Thiên nói: “Đại phu, cổ họng hắn rất đau, nuốt cũng khó khăn.”

“Đúng rồi,” Phủ y cũng nghe được danh tiếng của Tiết Lạc Thiên, thái độ đối xử với cậu hết sức khiêm nhường, “Lang quân làm tổn thương cổ họng, để ta kê vài liều thuốc tễ, nghỉ dưỡng chừng mười ngày nửa tháng là sẽ khỏe ngay,” Ánh mắt lại dời sang Phạm Tuyên đang ngoan ngoãn im lặng lúc này, dỗ dành: “Quãng thời gian này lang quân phải cho cổ họng nghỉ ngơi một chút, không nên nói nhiều.”

Phạm Tuyên thờ ơ không động lòng, kéo tay Tiết Lạc Thiên nghịch chơi, Tiết Lạc Thiên cúi mặt xuống, khẽ vuốt mái tóc đen của Phạm Tuyên, thấp giọng nói: “Nghe thấy chưa? Không được nói.”

Phạm Tuyên ngước mặt lên, mở to đôi mắt đen láy gật đầu.

“Đúng là…” Tiết Lạc Thiên duỗi tay nắm Phạm Tuyên, đặt cằm lên trán hắn, khẽ thở dài.

“Lão gia đến rồi.”

Bên ngoài Xuân Nguyên gọi một tiếng, Tiết Lạc Thiên không khỏi ưỡn thẳng lưng, Phạm Tuyên vẫn nghịch tay Tiết Lạc Thiên, lại tách chân của mình ra, kéo Tiết Lạc Thiên tay. Tiết Lạc Thiên cúi đầu thấy thuốc mỡ trong lòng bàn chân hắn đã khô, loang lổ vểnh lên, cau mày nói: “Nên thay thuốc thôi.”

Phạm Tuyên gật gật đầu, kéo tay Tiết Lạc Thiên kề sát tới gan bàn chân.

Tiết Lạc Thiên như cười như hông phải, “Ngươi cũng khôn đấy, có đại phu ở đây, còn muốn gạt ta thay thuốc cho ngươi?”

Phạm Tuyên cũng cười, đỉnh đầu xoay tới xoay lui trước mặt Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên không cho hắn nói chuyện, hắn bèn lầm bà lầm bầm, biết Tiết Lạc Thiên có thể hiểu được – ca ca của hắn, sao lại không hiểu hắn chứ?

Phạm Đông Lai từ đằng xa đã trông thấy hai đứa trước dính nhau nhốn nháo loạn tùng phèo trên tháp quý phi. Vẻ mặt chấn động, sầu bi đan xen trên mặt, Phạm Đan đứng ở phía sau ông cũng mang vẻ mặt khó lường.

Trước Tiếp