Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 365: Thế giới 23: Nam phụ độc ác 6

Trước Tiếp

☆, Chương 365

Thế giới 23: Nam phụ độc ác 6

Phạm Tuyên được Tiết Lạc Thiên khen, trên mặt hơi có vẻ xấu hổ, rúc tới rúc lui trước ngực Tiết Lạc Thiên. Tiết Lạc Thiên đen mặt, vỗ nhẹ lên vai hắn, trách: “Đang ngồi kiệu, đừng quậy.”

“Vậy về rồi chúng ta chơi húc đầu nhé?” Phạm Tuyên hết sức phấn khích nói, đã sớm bỏ trận đơn phương đánh nhau lúc nãy ra sau đầu.

Phạm Tuyên quên rồi, song Phạm Đan thì không, chạy đến chỗ Phạm Đông Lai tố cáo tội của Tiết Lạc Thiên, “…con vừa đi vào, đã nghe thấy y đánh tay Tam lang rồi, tiếng giòn tan, mu bàn tay Tam lang đỏ hết lên. Ngặt nói tính tình Tam lang ngây thơ, không hiểu gì cả, Tiết Lạc Thiên dụ dỗ đệ ấy, nên đệ ấy chỉ thấy Tiết Lạc Thiên tốt với mình, con lại thành “người xấu”. Đệ ấy cứ luôn miêng kêu Tiết Lạc Thiên là ca ca, ra mặt vì Tiết Lạc Thiên, đánh con một trận…. Tên Tiết Lạc Thiên đó đúng là đáng trách mà, Tam lang đánh con, mà y cũng không khuyên lơn, đứng ngay bên cạnh xem trò vui…”

Phạm Đan càng nói càng tức giận, vết xanh đỏ trên mặt cũng cuộn trào theo cơn tức của hắn. Cậu thiếu niên mười sáu tuổi quen sống trong nhung lụa, trước giờ chưa từng có ai chạm vào một ngón tay của hắn, thế mà thương tích đầy mặt bây giờ lại do chính em út của hắn ra tay.

Lời răn truyền trong Phạm thị đó là người chung một tộc không bao giờ được quay lưng với nhau, đoàn kết nhất trí như thể chân tay mới là bí quyết giữ cho sự trường thịnh không suy của Phạm thị họ. Chuyện huynh đệ ẩu đả nhau thế này mấy trăm năm qua Phạm gia chưa từng có một lần, Phạm Đông Lai lo âu rảo bước, nói với người ở bên ngoài: “Người đâu, kêu Tiết Lạc Thiên đến đây.”

Phạm Tuyên và Tiết Lạc Thiên đang ngồi trên tháp quý phi xem thư họa của Công Tôn Di. Tiết Lạc Thiên không chơi húc đầu với hắn, mà dạy hắn học chữ, đây cũng là một trong số các cách giải trí của hai người họ. Tiết Lạc Thiên sợ mình lâu ngày ngơ ngác chơi đùa với Phạm Tuyên ngốc nghếch, chữ nghĩa đã học được trong bụng sẽ mất hết, bèn nhắc đi nhắc lại trước mặt Phạm Tuyên.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Phạm Tuyên đọc theo Tiết Lạc Thiên, ôm đầu gối hỏi, “Có nghĩa là gì?”

Tiết Lạc Thiên liếc hắn một cái, dưới ánh nến gương mặt óng ánh như ngọc quý, như cười như không cười trả lời: “Tức là ngươi ưng một nữ lang, theo đuổi người ta không bỏ.”

“Ta?” Phạm Tuyên rất ngạc nhiên giơ tay chỉ chỉ vòa mũi mình, “Tại sao Công Tôn Di lại viết về ta chứ?”

Tiết Lạc Thiên mím môi cười, nguýt hắn một cái, “Đồ ngốc.”

Phạm Tuyên lại ngây ra, ngày càng lớn, thời gian hắn ngây người nhìn Tiết Nhạc Thiên cũng càng nhiều hơn. Có khi ngủ chung với Tiết Lạc Thiên, hắn tỉnh dậy trước, sẽ ngẩn ngơ nhìn Tiết Lạc Thiên hồi lâu, đưa tay ra cách một khoảng miêu tả hàng mày dài mảnh, sóng mũi cao cao của Tiết Lạc Thiên, cảm thấy lòng mình hân hoan đến hoảng sợ.

“Tiết lang,” Xuân Nguyên đi vào, vẻ mặt kín đáo khóc coi, “Lão gia gọi ngài qua.”

Tiết Lạc Thiên đứng dậy, thản nhiên nói: “Đến đây.”

Phạm Tuyên cũng đứng dậy theo, xỏ giày.

“Tam lang, ngài không cần đi,” Xuân Nguyên dịu giọng nói, “Ngài nghỉ ngơi trước đi, Tiết lang đi một lát sẽ trở lại.”

Thỉnh thoảng Tiết Lạc Thiên sẽ bị Phạm Đông Lai gọi đến hỏi thăm tình hình, thế là Phạm Tuyên chần chừ đạp chân lên mặt giày mềm, ngẩng đầu nói với Tiết Lạc Thiên: “Ca ca, ngươi phải về nhanh nha, ta chờ ngươi ngủ.”

Lần chờ này, là cả một đêm, ban đầu Phạm Tuyên còn kiên trì, sau đó thì bắt đầu nóng nảy, nhiều lần hỏi Xuân Nguyên “sao ca ca vẫn chưa về”. Xuân Nguyên cũng ấp úng không trả lời được, lấy đủ loại lý do để dỗ hắn, bảo hắn ngủ trước, ngủ một giấc Tiết Lạc Thiên sẽ trở lại.

Song, Phạm Tuyên không phải một người dễ dỗ dành, tức khắc quắc mắt dựng mày, kiên quyết nói: “Mang ca ca về!”

Xuân Nguyên không còn cách nào, buộc phải ngả bài, “Tiết lang đi rồi.”

“Đi rồi”?

Hai chữ đó vừa lọt vào trong não Phạm Tuyên, ngay lập tức nổ tung như dầu sôi trong đầu hắn, hắn hét lên một tiếng, Xuân Nguyên giật mình hết hồn, đã nhiều năm rồi nàng không nghe Phạm Tuyên hét một tiếng dài như vậy, vừa thê lương vừa sắc bén. Đến khi Xuân Nguyên phản ứng lại, Phạm Tuyên đã nhào xuống giường, gào to “ca ca” rồi chạy ra ngoài.

Xuân Nguyên nhanh chóng chạy ra ngoài đuổi theo, may là Phạm Tuyên vẫn không chạy ra sân, chỉ quỳ ngay cửa ra vào tê tâm liệt phế gào: “Ca ca —— ngươi trở về đi —— ca ca ——”

“Tam lang, dưới đất lạnh, mau đứng lên,” Xuân Nguyên mở áo choàng phủ trên người hắn, thấp giọng khuyên nhủ, “Tiết lang… ngài ấy phạm lỗi, lão gia không cho ngài ấy ở bên ngài nữa. Lão gia sẽ tìm bạn chơi mới cho ngài…”

“Ta không cần!” Phạm Tuyên ngoái đầu, mắt đột nhiên đỏ ngầu, khuôn mặt tuấn tú gần như dữ tợn, “Ta muốn ca ca, ta chỉ cần ca ca!”

Sau đó trong lúc Xuân Nguyên trợn mắt ngoác mồm, hắn đột ngột hất áo choàng trên người, cứ như vậy chân trần mặc trung y chạy ra khỏi viện Bản Chân.

Xuân Nguyên thật sự sợ hãi, “Tam lang!”

Phạm trạch ầm ĩ lật trời, Phạm Đông Lai khoác áo đi đến ôm Phạm Tuyên đang phát rồ. Phạm Tuyên giãy dụa không ngừng, tay đấm chân đạp không chịu ai cả, gân giọng gào lên sắc nhọn: “Ca ca, trả ca ca lại cho ta!”

Phạm Đông Lai cũng không ngờ rằng đuổi Tiết Lạc Thiên đi, Phạm Tuyên sẽ quậy đến mức này. Ông vốn không ưng ý Tiết Lạc Thiên, lòng cao hơn trời số mỏng hơn giấy (1), nhưng Phạm Tuyên thích nên ông thôi.

Song, chuyện xảy ra ở tiểu noãn các đã nhắc nhở ông, tâm tính Phạm Tuyên như đứa trẻ không dính chút bụi trần. Phạm Đông Lai không hi vọng hắn có thể chống đỡ gia nghiệp, nhưng cũng không thể để hắn học hư được, bèn hạ quyết tâm dứt khoát cho Tiết Lạc Thiên một khoản tiền để cậu rời đi.

Đổi một người bạn chơi thôi mà, Phạm Tuyên muốn khóc muốn quậy, rồi cũng sẽ qua.

Nhưng Phạm Tuyên lại phát điên lên, hai chân ra sức đá, mấy người không đè được hắn, lòng bàn chân do chạy đã loang lổ vết máu, tóc tai rối tung gào khóc: “Ca ca, đừng đi mà——”

“Lão gia, không được rồi!” Người hầu đang đè giữ Phạm Tuyên hoảng loạn nói, “Tam lang ho ra máu.”

Tiết Lạc Thiên lại trở về Tiết trạch, kiệu phu của Phạm gia vốn định đưa cậu đến khách đ**m nghỉ một đêm, Tiết Lạc Thiên không chịu, đòi về Tiết trạch đã nửa năm không ai ở.

Quả nhiên Tiết trạch đã hoang tàn, Lạc Thiên mở tay nải, đếm số vàng bên trong, cảm thán: “Đúng là một khoản tiền chia tay phong phú. Hệ thống, tao giống nữ chính bị ép chia tay sau đó bị cha mẹ người yêu ném tiền vào mặt trong phim quá.”

Hệ thống: “…nhưng mà cậu là nam phụ độc ác.”

Lạc Thiên bình tĩnh đáp: “Tao còn rất ác nữa, mày xem, đã hơn nửa năm rồi mà thế giới này chưa vỡ nữa.”

Hệ thống: …cái tên này đúng là xảo quyệt mà.

Nữ chính được chọn trong thế giới ban đầu —— là em họ của Tiết Lạc Thiên, đối tượng thành hôn vẫn còn đang ở Lĩnh Nam tự do trưởng thành. Chờ đến năm mười tám tuổi sẽ xuyên việt, kiếp sống nam phụ ác độc của Tiết Lạc Thiên còn được năm năm.

Lạc Thiên ngồi trong căn phòng đầy bụi ngẩn ngơ.

Phạm Tuyên…

“Đùng” một tiếng, cánh cửa lung lay sắp gục của Tiết trạch bị mở toang, Lạc Thiên đứng bật dậy, như có cảm giác bước ra bên ngoài.

“Ca ca —— “

Lạc Thiên theo bản năng duỗi tay ra đón Phạm Tuyên nhào đến từ trước mặt vào lòng mình.

Phạm Tuyên kêu khản cổ, giọng khàn khàn khóc nức nở: “Ca ca, sao ngươi lại đi…”

Lạc Thiên ngẩn người tại chỗ, Phạm Tuyên như dây leo quấn rịt lấy Tiết Lạc Thiên, cúi gục đầu vào cần cổ Tiết Lạc Thiên run rẩy.

Tiết Lạc Thiên cúi mặt, thấp giọng nói: “Sao không khoác áo… chẳng mang giày nữa.”

“Ta không muốn sống nữa,” Phạm Tuyên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiết Lạc Thiên nước mắt đau đớn chảy dài xuống, “Ngươi đi rồi, ta không muốn sống nữa.”

“Câm miệng!” Tiết Lạc Thiên khiển trách, vành mắt hơi ửng đỏ, “Ta là gì của ngươi chứ, ta đi rồi ngươi không muốn sống, nói chuyện ngu ngốc gì vậy, đi về đi!”

 Phạm Tuyên lại khóc lớn, gào giọng lên khóc hự hự như quạ đen kêu, “Đi về với ta đi, ca ca, chúng ta về ngủ thôi.” Cơ thể hắn dần trượt xuống ôm đùi Tiết Lạc Thiên, nước mắt trào ra cuồn cuộn, đầu tóc rối bời như kẻ điên, “Ca ca ơi…”

Tiết Lạc Thiên giật giật chân, quay mặt sang, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, “Ta dạy hư ngươi, ta không về.”

Phạm Tuyên vẫn khóc, “Ngươi không hư, là ta hư, do ta hư.”

Khóe mắt Tiết Lạc Thiên cũng rơi nước mắt, cúi người đánh Phạm Tuyên một cái, cả giận: “Ta đánh ngươi, đánh ngươi thì sao chứ, có đánh ngươi à…”

“Không đau, không đau.” Phạm Tuyên vội vã sợ sệt lắc đầu nói.

“Ta chơi với ngươi, ngươi cắn ta, húc ta, ta có nói gì ngươi không? Tại sao… tại sao ta không xứng chứ…” Tiết Lạc Thiên ngồi khụy xuống, nước mắt từ trong mắt rì rào rơi. Cúi đầu nhìn thấy bàn chân loang lổ vết máu của Phạm Tuyên, vội hoảng loạn nói: “Tên vô tâm vô phế này, sao lại chảy máu rồi…” Duỗi tay ra phủ lên mu bàn chân đã cóng đến mức xanh lên của Phạm Tuyên.

Phạm Tuyên ôm chặt lấy cổ Tiết Lạc Thiên, nghẹn ngào nói: “Ca ca, trở về đi mà, ta cầu xin ngươi…”

Tiết Lạc Thiên lại đẩy hắn một cái, hai người dắt dìu nhau đứng lên, Tiết Lạc Thiên ngừng nước mắt, tức giận nói: “Sao ngươi một mình chạy ra đây, người nhà ngươi bảo vệ ngươi như vậy, chết hết rồi à?”

Phạm Tuyên ôm hông Tiết Lạc Thiên, nhỏ giọng nói: “Cha đang ở bên ngoài.”

Tiết Lạc Thiên không nói nữa, đỡ Phạm Tuyên bước nông bước sâu đi ra ngoài.

Phạm Đông Lai đang chờ ở bên ngoài, nhìn thấy hai người ôm đi ra, sắc mặt tái xanh. Phạm Tuyên lại rất cảnh giác nhìn Phạm Đông Lai, che chở Tiết Lạc Tiên trong ngực mình, mắt lom lom nhìn Phạm Đông Lai.

Phạm Đông Lai khổ sở nói: “Lên kiệu đi, về nhà.”

Khi này vẻ mặt Phạm Tuyên mới hơi thả lỏng một chút, quay mặt sang nói với Tiết Lạc Thiên: “Ca ca, chúng ta về nhà thôi, sau này ngươi đừng chạy lung tung nữa nhé.”

Tiết Lạc Thiên không nói một lời, ngay trước mặt Phạm Đông Lai cũng không có thái độ tốt với Phạm Tuyên. Khuôn mặt trắng trẻo ngây ngô lạnh nhạt, trên mặt Phạm Tuyên vẫn dần hiện lên nụ cưới.

Nhìn hai đứa trẻ cùng nhau chui vào trong kiệu, Phạm Đông Lai thẫn thờ nghĩ: E rằng sẽ là nghiệp chướng.

Tìm được Tiết Lạc Thiên về rồi, Phạm Tuyên mới bắt đầu tìm được cảm giác của mình, ôm eo Tiết Lạc Thiên nhỏ giọng nói: “Ta lạnh quá.”

“Đáng đời, ai bảo ngươi không mặc đồ đàng hoàng chạy ra.” Tiết Lạc Thiên nói, vạch áo choàng của mình ra phủ lên Phạm Tuyên.

Phạm Tuyên ủn ủn trong ngực cậu, “Ta gấp mà.”

Tiết Lạc Thiên lạnh nhạt nói: “Ngươi gấp cái gì, đêm giao thừa nổi điên chạy ra đường.”

Phạm Tuyên tức giận, ngẩng mặt lên tính sổ với Tiết Lạc Thiên, chỉ trích nói: “Tại sao ngươi đi, ta đâu có cãi lời.”

Trước giờ, Tiết Lạc Thiên muốn bắt chẹt Phạm Tuyên thì sẽ nói là “nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ đi”. Phạm Tuyên luôn nhớ rất rõ, hắn nhớ là —— chỉ cần hắn nghe lời, Tiết Lạc Thiên sẽ không đi.

Tiết Lạc Thiên lườm hắn một cái, ánh nước chợt lóe lên trong đôi mắt trong veo, “Ngươi dữ nữa ta xem?”

Phạm Tuyên ỉu xìu, cúi đầu tựa vào ngực Tiết Lạc Thiên, “Ca ca, ngươi đừng nóng giận mà, chỉ là… chỉ là hỏi thử thôi.”

Tiết Lạc Thiên vỗ nhẹ đầu của hắn, “Hỏi cái gì mà hỏi, ngươi có thể hiểu được sao?”

Phạm Tuyên nhẹ nhàng đặt chân mình trên mặt giày Tiết Lạc Thiên, “Chân ta đau quá, cổ họng cũng đau nữa.”

Tiết Lạc Thiên cúi đầu liếc nhìn chân Phạm Tuyên, trong kiệu tôi, nhìn không rõ, có thể loáng thoáng nhìn thấy màu máu, “Ngươi để chân trần chạy tới?”

“Ừm,” Phạm Tuyên nhỏ giọng nói, “Ta gấp lắm, ta sắp gấp chết đi được.”

Tiết Lạc Thiên kéo áo choàng bao bọc lấy cả hai, thấp giọng nói: “Gấp gì mà gấp, ta cũng chẳng biết bay, cho dù ta không ở lại Phạm phủ với ngươi, thì ngươi không thể đi ra tìm ta sao?”

Phạm Tuyên sốt ruột che miệng Tiết Lạc Thiên, mặt mày ửng đỏ, con người tán loạn, rõ ràng là chuẩn bị phát rồ nữa, “Ngươi —— ngươi đừng đi mà! Ngươi với ta đi!”

“Bỏ ra,” Tiết Nhạc Thiên nhìn thẳng vào mắt Phạm Tuyên lạnh lùng nói, “Còn chưa bỏ ra nữa, ta nhảy xuống ngay bây giờ.”

Phạm Tuyên lập tức bỏ tay xuống như bị lửa đốt vào lòng bàn tay, sợ sệt nói: “Đừng nhảy xuống mà.”

“Đi hay không đi, không phải là chuyện ta có thể quyết định, dù sao cũng chỉ là một kẻ đã tới đường cùng, gọi là đến vẫy là đi.” Tiết Lạc Thiên lạnh lùng nói tiếp.

Phạm Tuyên không hiểu, đôi mắt nhìn Tiết Lạc Thiên đầy kinh hoảng, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Vậy… cuối cùng thì ngươi có đi không?”

“Không đi!” Tiết Lạc Thiên không nhịn được cất cao giọng.

Cuối cùng Phạm Tuyên cũng vui vẻ, ôm chặt eo Tiết Lạc Thiên, thở ra một hơi dài, “Ây dồ, ca ca, ngươi làm ta sợ chết đi được.”

“Đúng là một tên ngốc mà…” Tiết Nhạc Thiên xoa xoa cái đầu rối bời của Phạm Tuyên, hạ giọng nói, “Hôm nay ăn diện đẹp đẽ vậy mà, giờ cứ như thằng điên ấy… đừng nhúc nhích… để ta sửa tóc lại cho ngươi… rối nùi hết rồi… tới lúc về nhà chải đầu cho ngươi lãnh đủ…”

Phạm Tuyên nghe tiếng Tiết Lạc Thiên nói, trong lòng cảm thấy cực kỳ yên bình, nhắm mắt khóe môi cong cong, vô tư vô lo ngáp, lỗ mũi thở ra một bong bóng nước mũi, giọng nói khàn khàn: “Buồn ngủ quá đi…”

__

(1) lòng cao hơn trời số mỏng hơn giấy: 心比天高命比纸薄 – tâm tỉ thiên cao mệnh tỉ chỉ bạc, xuất phát từ “Hồng Lâu Mộng”, ý là tuy có khát vọng cao lớn song số mệnh quá mỏng manh – sống chết không phải do mình, sinh ra đã nghèo hèn, không thể thực hiện được khát vọng của mình, nên mãi đến chết vẫn hèn mọn.

Nguồn: baike.baidu.com

Trước Tiếp