
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 367
Thế giới 23: Nam phụ độc ác 8
Tiết Lạc Thiên ngẩng đầu lên trông thấy Phạm Đông Lai, đứng dậy đẩy Phạm Tuyên hành lễ, “Lão gia.”
Phạm Đông Lai cho cậu một khay vàng đuổi cậu rời đi, thái độ vân đạm phong khinh đối với sự kiêu ngạo của cậu là một sự sỉ nhục to lớn.
Người ngoài càng khinh khi, thì cậu càng phải thể hiện tư thái lẫm liệt của mình ra, cho dù là sĩ diện hão thiếu phóng khoáng, thì cậu cũng phải nắm chắc, vì cậu chỉ còn nó mà thôi.
Phạm Tuyên cũng đứng lên, chân hắn bị thương, vừa chạm đất, Phạm Đông Lai lập tức đưa tay đỡ hắn, “Tam lang, con ngồi yên đi.”
Phạm Tuyên không để ý đến ông, mà đi về trước nửa bước đứng trước mặt Tiết Lạc Thiên, đôi mắt nhìn thật sâu vào Phạm Đan đứng sau lưng Phạm Đông Lai. Trong mắt là cảnh giác và phòng bị như con thú non, vừa hung dữ vừa ngang ngược. Phạm Đan nhìn thấy dã tính như bảo vệ đồ ăn trong đôi mắt hắn, không khỏi thầm kinh hãi.
“Ngồi xuống đi,” Tiết Lạc Thiên sau lưng vỗ nhẹ lên cánh tay của hắn, thấp giọng nói, “Đứng đau chân.”
Phạm Tuyên ngoảnh mặt về, dang hai tay ôm Tiết Lạc Thiên, tựa vào bả vai Tiết Lạc Thiên giọng khàn khàn khẽ lẩm bẩm: “Đừng bắt nạt ca ca của ta.”
Tất cả mọi người trong phòng tức khắc ngẩn ra, Tiết Lạc Thiên cong môi, cụp mắt xuống, hàng mi che lại đôi mắt hơi đỏ của cậu. Đưa tay ôm vai hắn, âm thầm không tiếng nói: Đồ ngốc.
Phạm Đông Lai rút tay về, nhẹ giọng nói: “Tam lang, ta nghe nói con chịu gặp người ngoài chịu ra cửa rồi?”
Phạm Tuyên trầm mặc ôm Tiết Lạc Thiên, nhưng Tiết Lạc Thiên vẫn ngước mặt lên, vẻ mặt lanh nhạt đáp: “Vâng.”
Trong lòng hạm Đông Lai ngũ vị tạp trần, không ngờ qua lần náo loạn này, lại có thể “ép” Phạm Tuyên tiến về phía trước một bước, chẳng biết là nên vui hay buồn. Nhìn thấy Phạm Tuyên chỉ ôm Tiết Lạc Thiên, đưa lưng về phía hai người thân của mình, phút chốc thấy chua xót trong lòng, nhượng bộ lên tiếng: “Tam lang, không ai bắt nạt ca ca của con cả, con quay đầu lại nhìn cha đi, được không?”
“Tam lang,” Phạm Đan cắn răng bước lên phía trước, thấp giọng nói, “Ta nhận lỗi với đệ.”
Phạm Tuyên hơi ngoảnh mặt lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhận lỗi với ca ca.”
Phạm Đan giương mắt nhìn sang Tiết Lạc Thiên, khuôn mặt trắng trẻo của Tiết Lạc Thiên lạnh tanh, đôi môi mỏng nhếch lên, “Không cần.” Cậu chẳng buồn liếc nhín Phạm Đan lấy một lần, chỉ nói với Phạm Tuyên: “Bôi thuốc đi, lát nữa đừng kêu đau.”
Phạm Tuyên ngoan ngoãn ngồi xuống, Xuân Nguyên bưng nước ấm đi đến, vắt khăn chùi sạch thuốc mỡ trên chân hắn, sau đó phủ y đi tới thay thuốc cho hắn.
Tất cả mọi người trong phòng cùng nhìn Phạm Tuyên thay thuốc, song trong mắt Phạm Tuyên từ đầu đến cuối chỉ hướng về phía Tiết Lạc Thiên, thiết tha mong ngóng. Hắn với tay kéo bàn tay buông thõng của Tiết Lạc Thiên, Tiết Lạc Thiên khẽ siết đáp lại, yên lặng không nói gì.
Phạm Đông Lai ngẩng đầu lên, hơi ngửa mặt về phía sau, nội tâm chỉ sót lại hai chữ “oan nghiệt”.
Qua hơn nửa tháng, cổ họng Phạm Tuyên mới ổn lại, đồng thời cũng để lại một cái tật nhỏ, giọng nói không còn trong như trước mà hơi có chút khàn khàn, thoạt nghe không còn trẻ con nữa.
Do Phạm Tuyên không còn sợ đi ra khỏi viện, cũng không sợ người lạ nữa nên Phạm Đông Lai quyết định cho Phạm Tuyên đến trường tư thục của Phạm thị học, tất nhiên là Tiết Lạc Thiên sẽ theo cùng.
Phạm Tuyên không muốn đi lắm, cơ mà thấy hình như Tiết Lạc Thiên rất vui, nên cũng dằn sự không thích trong lòng mình xuống. Lần Tiết Lạc Thiên chạy đi này, đã đồng thời mang đi ranh giới cuối cùng của hắn, Tiết Lạc Thiên muốn thế nào thì theo thế ấy, chỉ cần chịu ở bên cạnh hắn, chuyện gì hắn cũng đồng ý.
Phạm thị hết sức xem trọng việc giáo dục con trẻ trong tộc, đến trường từ lúc ba tuổi rồi học ở trường tư thục cho đến năm mười tám tuổi. Phạm Tuyên là con trai trưởng của tộc trưởng, cho dù hắn khờ dại như đứa trẻ, thì những đứa trẻ đang đi học từ lớn đến nhỏ đều vô cùng khách khí với hắn.
Phạm Đan là người lớn tuổi nhất đồng thời cũng là người học giỏi nhất ở đây, hắn rất che chở Phạm Tuyên, nên những người còn lại tất nhiên cũng học theo răm rắp. Chỉ có thái độ đối xử với Tiết Lạc Thiên là thay đổi, vẫn nghe theo Phạm Đan như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đồng lòng ngó lơ Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên cũng đồng thời kệ bọn họ, đôi bên coi như là bình an vô sự.
Công Tôn Di bị bắt đến trường đi dạy, không thể tự do tản mạn như trong viện Bản Chân được nữa, nên cũng quay lại đàng hoàng nghiêm túc giảng bài, cho dù là mắt đậu xanh râu dê nhưng phong thái vẫn tài hoa xuất chúng.
Tiết Lạc Thiên vô cùng vui vẻ lắng nghe, cậu vui, thế là Phạm Tuyên cũng vui theo, lặng lẽ đưa kẹo cho Tiết Lạc Thiên từ dưới chỗ ngồi.
Tiết Lạc Thiên lườm hắn một cái, tay luồn xuống dưới cầm kẹo.
Một lát sau, Phạm Tuyên lại sột sột soạt soạt lấy lò sưởi tay trong tay áo ra âm thầm đưa cho Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên hung dữ nguýt hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Yên đi.”
“Lạnh, ngươi lạnh.” Phạm Tuyên bĩu môi lầm bầm.
Tiết Lạc Thiên viết chữ phía trên, ngón tay nhợt nhạt cóng đến mức hơi xanh, cậu tập trung viết, nên không thấy lạnh. Song Phạm Tuyên không nghe giảng bài, chỉ tập trung ngắm nhìn Tiết Lạc Thiên, hắn sợ lạnh thay cả phần Tiết Lạc Thiên.
“Không lạnh,” Tiết Lạc Thiên thấp giọng nói, “Viết chữ không lạnh, tự ngươi cầm chơi đi.”
Phạm Tuyên gục xuống bàn, phần ngọn trên chiếc áo lông cáo đen bóng lấp lóe sáng lên, con ngươi cũng đen óng sáng ngời, bỗng nhiên hắn duỗi tay phủ lên bàn tay đang viết chữ của Tiết Lạc Thiên. Lòng bàn tay hắn ấm áp, nóng đến mức ngón tay Tiết Lạc Thiên run lên, con chữ dưới ngòi bút chợt lệch một nét.
“Ngươi ——” Tiết Lạc Thiên trừng mắt, Phạm Tuyên vội rụt cổ lại.
Phạm Đan ngồi trước hai người ngoái đầu lại, ánh mắt bất hảo nhìn Tiết Lạc Thiên, song vướng bởi bởi Phạm Tuyên như hổ rình mồi, hắn không dám nói nặng lời. Bèn nhỏ nhẹ mà như là nghiến răng nghiến lợi, “Tiết lang quân, Tam lang cũng chỉ có ý tốt, không cần phải hung dữ như vậy đâu.”
Tiết Lạc Thiên chưa lên tiếng, Phạm Tuyên đã nói trước: “Ca ca không hề dữ chút nào.”
Phạm Đan thật sự bị chọc tức chết đi được, nén giận nói: “Ta chỉ giả dụ mà thôi.”
Phạm Tuyên không hiểu giả dụ là sao, phẩy tay bảo hắn quay đi chỗ khác, “Đừng làm phiền bọn ta.”
Phạm Đan: …
Tiết Lạc Thiên không thèm quan tâm hai huynh đệ, rút một tờ giấy mới viết lại lần nữa.
Công Tôn Di xuống, hỏi Phạm Tuyên: “Cãi nhau à?”
Phạm Tuyên chơi với ông ta nửa năm qua, hai người rất thân thiết, hắn híp mắt cười nói với Công Tôn Di: “Đâu có đâu có.”
“Xin lỗi Công Tôn tiên sinh,” Phạm Đan đứng dậy thi lễ một cái, “Bọn con không cãi nhau, chỉ đang thảo luận mà thôi.”
Công Tôn Di không có ý phân xử cho bọn họ, ông ta rút tờ giấy Tiết Lạc Thiên vừa viết hỏng. Tiết Lạc Thiên đứng lên, “Tiên sinh, tờ này con viết hỏng rồi.”
“Đẹp hay xấu, không tuyệt đối đến vậy.” Công Tôn Di vuốt hai chòm râu dê, “Được đấy.”
Công Tôn Di khen Tiết Lạc Thiên, Phạm Tuyên cười như cùng chung niềm vinh dự, Phạm Đan cụp mắt, nhìn hai con chữ của Tiết Lạc Thiên, không thể không thừa nhận rằng Tiết Lạc Thiên đúng là không hổ danh thần đồng nổi tiếng Giang Nam.
“Được rồi, tất cả ngồi xuống đi.” Công Tôn Di thu tờ giấy đó lại, vỗ vai Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên thẳng lưng ngồi xuống, vẻ mặt lạnh tanh, từ đầu đến cuối chẳng buồn nhìn Phạm Đan lấy một lần. Phạm Đan không hiểu nổi, Tiết Lạc Thiên tính tình tồi tệ như vậy, tại sao Phạm Tuyên cứ thích như thế chứ?
Xong buổi học sáng, buổi chiều là thương kinh (1), Tiết Lạc Thiên và Phạm Tuyên không cần đến, nói cho đúng thì là Phạm Đông Lai không cho Tiết Lạc Thiên đi.
Có lẽ là sợ Tiết Lạc Thiên “lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu” (2), học rồi sẽ có hại cho Phạm gia. Mà Tiết Lạc Thiên vốn cũng lười, vì mục tiêu của cậu vẫn luôn là làm quan.
Con đường kinh thương này đã được Phạm thị đi tới cực hạn, Tiết Lạc Thiên muốn nổi bật hơn người thì chỉ có thể mong ngóng vào đường công danh khoa khảo.
Thời gian buổi chiều là lúc Phạm Tuyên thích nhất, hắn có thể ngủ một giấc với Tiết Lạc Thiên, khi dậy ăn bánh ngọt có thể chơi đùa với nhau một lúc.
Trên ghế quý phi, tấm màn màu xanh đen rũ xuống chạm đất, hai bóng người tóc tai bù xù cao gầy loáng thoáng ẩn hiện bên trong,
Tiết Lạc Thiên vỗ về lồng ngực, đè đỉnh đầu nhào đến của Phạm Tuyên, tức giận nói: “Không được chơi húc đầu nữa, sắp mười bốn tuổi rồi, cứ như con trâu hoang lộn đầu vậy, húc đau cả người.”
“A——” Phạm Tuyên ngẩng đầu, hoang mang hỏi, “Đau không?”
Đương nhiên là không quá đau, chỉ có điều Tiết Lạc Thiên sợ hắn lớn tuổi rồi không sửa tính được, suốt ngày cứ húc tới húc lui. Tiết Lạc Thiên trời sinh gầy gò, không đủ cho Phạm Tuyên húc hai lần.
Phạm Tuyên thấy Tiết Lạc Thiên ôm ngực cau mày, tóc đen rải rác hai bên khuôn mặt như ngọc, hàng mày nhỏ nhắn cau lại, đôi mỏng mím thành một đường cong không vui. Chẳng biết sao mà hắn nhìn mãi đến sững sờ, con tim căng đầy, bất giác duỗi tay ra phủ lên bàn tay đang đặt trên ngực của Tiết Lạc Thiên.
Tiết Lạc Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy ánh mắt Phạm Tuyên ngơ ngác, “Ngươi…”
Phạm Tuyên ôm Tiết Lạc Thiên, giọng run run nói: “Ca ca, ta thấy lạ quá.”
“Sao vậy?” Tiết Lạc Thiên ôm lại hắn, Phạm Tuyên run lên, chôn sâu mặt vào bên cổ Tiết Lạc Thiên, thấp giọng hỏi, “Ca ca, ta rửa chân cho ngươi, có được không?”
“Vô duyên vô cớ, nói bậy bạ gì đó, để đại ca lớn nhà ngươi trông thấy, lại như con gà mắt đen muốn ăn thịt người,” Tiết Lạc Thiên đẩy Phạm Tuyên, hai chân xoay sang muốn mang giày, “Đừng đi theo ta, ta đi ra sau.”
Đằng sau là phòng nhỏ cho hai người đi đại tiểu tiện, từ nhỏ Phạm Tuyên đã được bà vú dạy dỗ, lúc mình đi đại tiểu tiện không được cho người khác thấy, đồng thời hắn cũng không được nhìn bậy người khác. Nên lúc Tiết Lạc Thiên đi tiểu, Phạm Tuyên sẽ luôn ngoan ngoãn chờ phía trước.
Mặt trời chiếu đến tai cún, Phạm Tuyên đong đưa hai chân, mắt thi thoảng đảo về phía sau. Lòng dạ hắn rối bời, muốn hét to muốn chạy nhảy muốn húc đầu vào tường, dường như có một cảm xúc không tên nào đó đang ấp ủ trong hắn.
Sinh nhật mười bốn tuổi của Phạm Tuyên đến vào giữa hè, vì hắn không còn sợ người lạ nữa, nên Phạm Đông Lai bèn tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật của Phạm Tuyên.
Phạm Tuyên mười bốn tuổi mày kiếm mắt sáng như sao, đường nét nhạt nhòa, vóc dáng cao gầy, đi đứng ngồi đều mang một khí phách thiếu niên, phóng khoáng tùy ý chẳng để điều gì trong lòng. Ngoại trừ —— một Tiết Lạc Thiên đang bị hắn nắm chặt tay.
Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thôi, chắc chắn sẽ không thấy được bản chất ngốc nghếch của hắn. Dù khách khứa ai cũng biết, song chỉ nói vài câu chúc may mắn tâng bốc.
Phạm Đông Lai nghe mấy lời chúc lành chẳng mấy thật lòng, nhưng trong lòng vẫn vui vẻ, ngoài niềm vui đó lại không khỏi sầu muộn. Liếc mắt nhìn Phạm Tuyên đang yên lặng ngồi và Tiết Lạc Thiên ngồi kế bên, thầm than: Giá như Tiết Lạc Thiên là con gái thì tốt biết bao, Phạm Tuyên thích, cưới là được rồi.
Ngặt nỗi là nam tử, mầm họa trong đó vô cùng vô tận.
Ngày hè nắng chói chang, lòng bàn tay Tiết Lạc Thiên bị Phạm Tuyên nắm ươn ướt, khẽ nói với Phạm Tuyên: “Ta đi rửa tay, ngươi ngồi yên ở đây, ta sẽ không đi lung tung.”
Chuyện đã qua nửa năm rồi, Phạm Tuyên không còn sợ Tiết Lạc Thiên quá nữa, thả tay chớp mắt nói: “Vậy ngươi nhanh về nhé.”
Tiết Lạc Thiên liếc nhìn người đang múa sư tử trên sân khấu, “Ta sẽ trở về trước khi bài múa sư tử này kết thúc.”
Tiết Lạc Thiên đi vào trong, tỳ nữ lấy nước cho cậu rửa tay, Lạc Thiên nói với hệ thống: “Mới thế đã mười bốn, còn có bốn năm nữa…”
Hệ thống: “Cậu không nỡ rồi sao?”
Lạc Thiên đưa tay lật lên lật xuống trong làn nước trong veo lăn tăn gợn sóng, “Có gì mà không nỡ chứ, một tên ngốc thôi.”
Hệ thống thấy Lạc Thiên có gì đó không đúng, cứ như là đang kiềm nén điều gì đó, làm nó không dám nói chuyện, cảm nhận được một cảm giác áp bức kỳ lạ.
“Tiết Lạc Thiên.”
Lạc Thiên quay đầu lại, trông thấy là Phạm Đan, bèn xoay lại, không thèm quan tâm.
Khuôn mặt tuấn tú của Phạm Đan hơi đỏ lên, tiến lên trước một bước đi tới bên cạnh cậu, nhìn quanh hai lần, xác nhận Phạm Tuyên không đi theo cùng, mới thấp giọng nói: “Ta chuẩn bị vào kinh thành đi thi.”
Tiết Lạc Thiên ngẩng đầu, con ngươi màu hổ phách trong veo lãnh đạm, “Mắc mớ gì đến ta?”
“Ngươi ——” Bắt đầu từ lần đầu tiên Phạm Đan nhìn thấy Tiết Lạc Thiên, đến sau này nhiều chạm mặt hoặc là nói chuyện với Tiết Lạc Thiên đều bị cậu chọc tức chết. Hắn cố dằn cục tức đó xuống, “Ngươi đừng có bắt nạt Tam lang quá.”
Thì ra là sắp đi, nên cố tình đến cảnh cáo Tiết Lạc Thiên, thật đúng là giữ em sốt hết cả ruột.
Thực lòng thì Lạc Thiên rất có hảo cảm với Phạm Đan, quý công tử mà, có hạn chế trong giai cấp là chuyện rất bình thường. Hắn xem thường Tiết Lạc Thiên cũng chẳng sao, dù sao thì Lạc Thiên đại diện cho Tiết Lạc Thiên cũng có thể khinh hắn ngược lại, chẳng có gì xung đột. Ít nhất là trong một gia tộc lớn – nơi mà gút mắc quyền lợi như dầu sôi lửa bỏng – thì hắn vẫn thật lòng bảo vệ Phạm Tuyên.
Hoặc có lẽ bởi vì Phạm Tuyên là một tên ngốc, Phạm Đan mới có thể bảo vệ hắn như vậy.
Lạc Thiên cũng không suy nghĩ nhiều, không mặn không nhạt nói: “Chuyện giữa ta và Phạm Tuyên, không mượn ngươi xen vào.”
“Ngươi ——” Phạm Đan lại tức tới mức sắp nhào qua.
Lạc Thiên nhìn thấy bộ dạng buồn cười đó của hắn, rút tay về rồi giơ tay lên khẽ vẫy nước vào mặt Phạm Đan. Phạm Đan giật mình, nhưng Tiết Lạc Thiên đã đi rồi, quay đầu cười giễu cợt Phạm Đan.
Vốn dĩ Phạm Đan nên thấy tức giận, song nhìn thấy ý cười rạng rỡ chợt b*n r* trên khuôn mặt gầy gò trắng nõn của Tiết Lạc Thiên. Khoảnh khắc đó thắp sáng con người lạnh nhạt mang tên Tiết Lạc Thiên đó, trong lòng Phạm Đan chợt lóe lên bốn chữ —— sắc như hoa xuân, thế là ngẩn người đứng tại chỗ.
Phạm Tuyên trong bữa tiệc đang sốt hết cả ruột, hắn tưởng là sư tử sẽ xuống sân khấu rất nhanh, kết quả lại múa mãi không ngừng. Hắn chủ động kéo tay Phạm Đông Lai, Phạm Đông Lai được thương mà lo: “Sao vậy con?”
“Xuống, muốn sư tử xuống.” Phạm Tuyên vội la lên.
Phạm Đông Lai vội kêu: “Được rồi, người múa sư tử đi xuống,” Lại nghiêng mặt qua vẻ mặt dịu dàng hỏi: “A Tuyên muốn xem gì nào?”
Phạm Tuyên lại không ngó ngàng đến ông nữa, đột nhiên đứng dậy cất bước, đi được hai bước, bóng người Tiết Lạc Thiên đập vào trong mắt, nét mặt lo lắng phút chốc trời quang mây tạnh. Hắn chưa kịp nở nụ cười, đã trông thấy Phạm Đan đi theo phía sau Tiết Lạc Thiên, chợt cuống lên, nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy tới kéo Tiết Lạc Thiên, “Ca ca.” Sau đó lạnh mặt nhìn về phía Phạm Đan, như muốn chất vấn.
Phạm Đan lại đỏ mặt né tránh ánh mắt của Phạm Tuyên, ho nhẹ một tiếng, vội vàng ngồi vào chỗ.
Phạm Tuyên không hiểu ra sao, hỏi Tiết Lạc Thiên: “Ca ca, hắn bắt nạt ngươi sao?”
“Ta dễ bị bắt nạt thế à?” Tiết Lạc Thiên liếc một cái, lại bắn một ánh mắt lạnh lùng sang Phạm Đan đã ngồi vào bàn. Phạm Đan đúng lúc đón được tia sáng đó, thần sắc hơi ngưng lại, chờ đến khi hắn sắp đáp lại thì Tiết Lạc Thiên đã quay mặt đi, kéo Phạm Tuyên đi.
Phạm Tuyên lôi Tiết Lạc Thiên trở lại, lại lần nữa ngồi vào vị trí, vui vẻ thích thú bóc vải ướp lạnh cho Tiết Lạc Thiên. Dù hắn ngốc song giác quan lại nhạy cảm, cứ có cảm giác như vẫn luôn có người như có như không nhìn chăm chú vào chỗ này, ngẩng đầu nhìn sang, thì ra là Phạm Đan đang kinh ngạc nhìn hai người họ.
Phạm Tuyên theo ánh mắt Phạm Đan nhìn qua, khuôn mặt trái xoan gầy gò của Tiết Lạc Thiên trắng như trứng gà bóc, mày mắt như vẽ, lạnh nhạt kiêu ngạo. Cúi mắt nhìn xuống đôi mày mảnh nhướng lên, môi hồng khẽ hé, “Đừng bóc nhiều vải như thế, ăn nhiều nóng lắm.”
“Ừm ừm.” Phạm Tuyên lộp bộp đáp lại, đặt quả vải to như trứng gà xuống nhưng không đặt đàng hoàng thế là quả vải ùng ục ùng ục lăn xuống bàn. Phạm Tuyên cúi đầu nhìn quả vải lăn xuống nền gạch xanh, lòng dạ bỗng nhiên như bị lấp kín vậy.
__
(1) thương kinh: 商经
Thương kinh là tên một quyển sách cổ, không rõ nguồn gốc, được chia thành mười ba chương bao gồm “Tài lý thiên” (财理篇 – chương quản lý tài chính) và “Tài sự thiên” (财事篇 – chương vấn đề tài chính). Quyển sách này giảng giải các kiến thức một cách hệ thống về nhiều lĩnh vực như quản lý tài sản, kiếm tiền, vận chuyển tiền (gốc là 运财 – vận tài – không chắc chắn lắm).
Nguồn: baike.baidu.com
(2) “lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu”: 挟天子以令诸侯 – hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu.
Chi tiết hơi dài, mọi người đọc ở đây nha (phần Hiến kế đón thiên tử)