Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 347: Thế giới 22: Quản giáo 8

Trước Tiếp

☆, Chương 347

Thế giới 22: Quản giáo 8

Tống Từ dở khóc dở cười, thế này là thế nào.

Trong lồng ngực một tên côn đồ như hắn mà Tạ Nhạc Thiên vẫn ngủ rất say, thở đều đều thậm chí khóe môi còn mang nục cười, hẳn là do Tống Từ xoa bóp cho cậu dễ chịu.

Tâm trạng Tống Từ phức tạp, phút chốc thấy thôi thì cứ gian thi luôn cho rồi, phút chốc lại cảm thấy Tạ Nhạc Thiên ngủ trông rất đáng yêu. Thế là dần dần bình tĩnh lại trong lớp lớp suy tư, Tạ Nhạc Thiên toàn thân mềm nhũn lạnh lẽo tựa vào người hắn, Tống Từ từ từ dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ —— Tạ Nhạc Thiên thật sự không sợ hắn.

Không sợ chút nào.

Hiếm thấy thật.

Tống Từ suy nghĩ một chút, ngủ Tạ Nhạc Thiên không khó, nhưng ngủ Tạ Nhạc Thiên mà không khiến cậu trở mặt mới gọi là vẹn toàn đôi bên. Người như Tạ Nhạc Thiên Tống Từ sống ba mươi hai năm, chỉ từng thấy được một người.

Càng muốn, Tống Từ càng bình tĩnh hơn, một tay rất thuần khiết vỗ về trên lưng Tạ Nhạc Thiên, dỗ cậu ngủ như dỗ một đứa trẻ. Hắn có lòng tốt song bàn tay thô ráp, đối với người da thịt như men sứ trắng của Tạ Nhạc Thiên mà nói, thì hắn vỗ như thế thực sự là một loại cực hình, Tạ Nhạc Thiên nửa mê nửa tỉnh nói: “Đừng sờ, đau.”

Tống Từ lại khá tức tối, đã không có ý định ngủ với cậu rồi, giờ sờ cũng không cho sờ sao? Tống Từ tức giận ôm chặt Tạ Nhạc Thiên, hôn mạnh vào mặt Tạ Nhạc Thiên.

Môi của hắn khô khan mềm mại, Tạ Nhạc Thiên để hắn hôn, lại nhắm mắt ngủ thiếp đi, khí trời vừa chuyển âm u là cậu như vậy ngay, rất thích ngủ.

Quả nhiên buổi chiều đổ mưa to, phòng của Tạ Nhạc Thiên có một nửa mặt tường là ô kính, hạt mưa đánh vào kính, tiếng mưa rơi liên tiếp không dứt. Nội tâm Tống Từ bình tĩnh, nhấc đùi lên kẹp lấy Tạ Nhạc Thiên gầy gò, cúi đầu hôn lung tung vào mặt Tạ Nhạc Thiên như càng quét, rồi nhắm mắt lại dần chìm vào giấc ngủ theo.

Cả hai ngủ một giấc rất lâu, hơn nữa gần như là tỉnh cùng một lúc, Tạ Nhạc Thiên tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn Tống Từ, Tống Từ cảnh giác, tức thì mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Chủ tịch Tạ, hôn một cái?” Tống Từ ung dung hỏi.

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi đáp: “Tôi không đồng ý.”

Tống Từ không để ý tới việc cậu không đồng ý, cúi đầu cưỡng ép hôn. Tạ Nhạc Thiên dường như đã chịu thiệt khi bị hắn hôn đến mức không thở nổi, mặc dù nói là không chịu, nhưng sau khi bị Tống Từ hôn thì lại rất ngoan ngoãn, hai người trao nhau một cái hôn tương đối là dịu dàng tình cảm.

Tống Từ cúi đầu nhìn Tạ Nhạc Thiên mặt mày đỏ bừng, thấp giọng hỏi: “Đây là thái độ không đồng ý của chủ tịch Tạ sao?”

Tạ Nhạc Thiên nói: “Định lực của tôi không đủ.”

“Chủ tịch Tạ, ngủ một giấc nhé?” Tống Từ nhướng mày nói.

Tạ Nhạc Thiên trấn định nói: “Không phải đã ngủ một giấc rồi sao?”

Tống Từ giơ tay nắm gáy cậu, “Chủ tịch Tạ, đừng giả ngây với tôi.”

Tạ Nhạc Thiên rất bất đắc dĩ hỏi ngược lại: “Tống quản giáo, anh xem tôi thế này, có thể ngủ nổi sao?”

“Có thể.” Tống Từ nói như chém đinh chặt sắt, hắn liếc mắt là đã nhìn ra tâm hồn cứng rắn không thể phá vỡ dưới vẻ bề ngoài gầy yếu của Tạ Nhạc Thiên. Tâm hồn cứng cỏi có lúc sẽ có thể phản ứng ngược lại cơ thể, Tạ Nhạc Thiên chắc chắn sẽ không chết vì ngủ một lần với hắn.

Tạ Nhạc Thiên im lặng một hồi, “Tôi biết một cậu Trương rất đẹp, có thể giới thiệu cho Tống quản giáo.”

Tống Từ quyết đoán nói: “Không cần, chỉ muốn cậu thôi.”

Tạ Nhạc Thiên lờ ngờ khó hiểu nói: “Tống quản giáo… yêu tôi?”

Tống Từ nói: “Yêu —— không thể nói vậy, là rất thích.”

Tạ Nhạc Thiên cười khẽ, thái độ của Tống Từ không giống như cố tình làm nhục, hứng thú trong mắt là thuần túy, cậu bèn thử dò xét nói: “Barbie?”

Sắc mặt Tống Từ thay đổi, bàn tay nắm gáy Tạ Nhạc Thiên cuộn lấy cả cần cổ Tạ Nhạc Thiên, “Chủ tịch Tạ, một tay tôi đã có thể bóp nát cậu.”

Tạ Nhạc Thiên lẳng lặng nhìn hắn, dịu giọng nói: “Không muốn, tôi sợ đau.”

Tống Từ nắm cổ cậu, cổ của Tạ Nhạc Thiên rất nhỏ, vừa thon mảnh vừa dài còn trắng trẻo, đến ngay cả yết hầu càng có vẻ khéo léo. Tống Từ cúi đầu khẽ ngậm trái cổ của cậu, Tạ Nhạc Thiên rên nhẹ một tiếng, cuộn trong lồng ngực Tống Từ không nhúc nhích, môi Tống Từ đi dọc xuống, bước vào chiếc chăn ấm áp.

Từ đầu đến cuối Tạ Nhạc Thiên chỉ yên tĩnh bất tĩnh.

Giữa chăn cộm lên một mảng lớn, như có một con mèo to bướng bỉnh chui vào, Tạ Nhạc Thiên từ từ tách hai chân ra, vẻ mặt bình tĩnh hưởng thụ Tống Từ phục vụ, kh*** c*m nhẹ nhàng như thế này cậu vẫn có thể chịu đựng được.

“Ưm——” đến cuối cùng, Tạ Nhạc Thiên không nhịn được rên nhẹ lên, lồng ngực sắp không thở nổi, nhắm mắt chậm rãi co người lại giữa đau đớn và vui sướng.

Tống Từ chui ra khỏi chân, giơ tay rút khăn giấy nhả ra, xuống giường không ngừng không nghỉ đi vào phòng tắm súc miệng, lúc nãy xúc động làm chuyện như thế, nuốt một hai giọt, trong miệng vừa đắng vừa chát. Tống Từ súc miệng mấy lần mới đè được mùi xuống, nghĩ bụng Tạ Nhạc Thiên vẫn luôn là một người sạch sẽ, không sao cả.

Đi ra ngoài xem, Tạ Nhạc Thiên cuộn mình trên giường, gương mặt xanh đỏ đan xen, đang th* d*c từng hơi từng hơi một, hai tay bóp ngực, dáng vẻ không chịu nổi mệt mỏi.

Tống Từ bước đến, một tay nâng mặt cậu lên, hô hấp nhân tạo cho cậu, sau mấy lần hô hấp nhân tạo, chậm rãi nói: “Chủ tịch Tạ, cậu nên chuẩn bị một cái máy oxy trên giường này.”

“Không ——” Tạ Nhạc Thiên vừa rồi thở gấp quá, nên cổ họng thấy đau như cắt, nói giọng khàn khàn, “Dùng một lần rồi, không bỏ được nữa.”

Tâm tính như thế này lại bị giam cầm trong thân xác yếu đuối, khiến Tống Từ nghĩ đến câu số phận trêu ngươi, hắn bất ngờ cứng lên trong suy nghĩ vừa sâu xa vừa khó hiểu đó. Hắn bèn ngồi quỳ lên giường nói với Tạ Nhạc Thiên: “Chủ tịch Tạ cũng phục vụ tôi một lần nhé?”

Tạ Nhạc Thiên liếc mắt một cái, “Không được.”

Tống Từ nói: “Trả lễ lại, sao không được?”

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Tống quản giáo làm thế là ép mua ép bán, mà nói thêm, giao dịch như vậy là không công bằng.”

Tống Từ kiên trì nói: “Không công bằng chỗ nào?”

Tạ Nhạc Thiên lại liếc mắt một cái, lời ít ý nhiều nói: “Lớn quá, đau miệng.”

Tống Từ cười, nâng mặt Tạ Nhạc Thiên lên, hôn một cái lên đôi môi lấy lại chút màu sắc của cậu, thương lượng: “Dùng tay?”

Sắc mặt Tống Từ dữ tợn, “Vậy thì—— đâu cũng được!”

Tống Từ một lần nữa chui vào ổ chăn, quả thực là đâu cũng được, cọ cạ lung tung loạn xạ trên người Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên chỉ như một cái xác biết thở, bị Tống Từ đâm đau thì rên hai tiếng, còn không thì không nói một lời không nhúc nhích.

Bên thắt eo ướt sũng nóng rát lên, Tạ Nhạc Thiên hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, Tống Từ nằm úp sấp trên người nặng nề hôn Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên lại bị hắn hôn đến mức sống dở chết dở sắp tắt thở đến nơi.

Tống Từ hôn xong còn phải hô hấp nhân tạo thêm mấy lần nữa, sau khi kéo hồn Tạ Nhạc Thiên quay lại, mới từ tốn hỏi: “Chủ tịch Tạ, có giận không?”

Tạ Nhạc Thiên khép mắt lại, đôi môi phớt hồng cong lên, như cười như không trả lời: “Không giận.”

“Thấy giấc ngủ này thế nào?”

“Khá tốt.”

“Lần sau nữa?”

Tạ Nhạc Thiên mỉm cười từ chối, “Không cần.”

“Quá mệt mỏi?” Tống Từ phỏng đoán nói.

Tạ Nhạc Thiên chỉ cười không nói.

Tống Từ lại cảm thấy rất thú vị, ôm Tạ Nhạc Thiên đi vào phòng tắm, hắn còn nhớ thói quen của Tạ Nhạc Thiên, nước ấm hơi nguội.

Lại là một người đứng tắm vòi sen một người ngâm trong bồn tắm, mà lần trước còn là một mất một còn, Tống Từ ngước mặt hứng nước, thầm nghĩ: Lần này cũng là cậu “chết” tôi “sống”.

Nhạc Thiên híp mắt nhìn Tống Từ, dòng nước từ cơ bắp trên bả vai hắn chảy dọc xuống, trong lòng cậu tí ta tí tách ch** n**c miếng ròng ròng, song ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, mơ mang như muốn thiếp ngủ.

Tống Từ nhanh chóng tắm rửa cho mình sạch sẽ, nhấc chân ngồi vào bồn tắm của Tạ Nhạc Thiên, ngồi đối diện với cậu, chân đạp vào ba tắc dưới bụng Tạ Nhạc Thiên chầm chậm nghiền.”

“Tống quản giáo —— đừng đùa.” Tạ Nhạc Thiên giương mắt, thản nhiên nói ẩn ý.

Tống Từ chậm rãi nói: “Ngại tay tôi làm đau cậu, gan bàn chân chắc không bị đâu.”

Sau khi xong chuyện, Tống Từ lại nắm chân Tạ Nhạc Thiên làm giống vậy với mình. Bàn chân Tạ Nhạc Thiên mềm mại trơn nhẵn như cả đời này chưa từng bước đi trên đường vậy, Tống Từ làm xong, thừa nhận đúng là giao dịch không công bằng thật, hắn được hời rồi.

Tắm rửa sạch sẽ lau người khô ráo cho cậu xong lại một lần nữa nhét vào trong chăn, Tống Từ đứng bên giường mặc quần áo, thắt chiếc cà vạt dài mảnh thành một nút thắt tiêu chuẩn rồi từ từ đẩy lên, “Chưa chắc cậu có thể nuốt trôi tuyến Cát Nam đó.”

“Cảm ơn Tống quản giáo đã nhắc nhở.” Tạ Nhạc Thiên ngáp một cái, nhắm mắt dáng vẻ tiễn khách.

Tống Từ ăn mặc ngay ngắn, nhét khăn tay vào, cúi người hôn lên môi cậu một cái, Tạ Nhạc Thiên thờ ơ không động lòng, hơi thở đều đều như là đã ngủ.

Tống Từ không lằng nhằng quá lâu, tinh thần thoải mái đứng thẳng dậy đi bước tới tháo tấm bảng mở cửa, hắn mở cửa ra, tùy tùng đã đứng đầy bên ngoài từ sớm, “Chủ tịch Tạ của các người ngủ hết rồi, đi hết đi.”

Không bao lâu sau khi Tống Từ đi, các tùy tùng bèn thử mở cửa thăm dò, chỉ là không đẩy ra.

“Đóng cửa.” Giọng nói chậm chạp của Tạ Nhạc Thiên vang lên, khi này tùy tùng Tạ gia mới yên lòng.

Nghiêm Đông của tuyến đường Cát Nam kia đã bỏ chạy, Tạ Nhạc Thiên còn phải sắp xếp người của Hà gia đến tiếp quản, không chờ cậu lựa chọn xong, Hà Nguyên Sinh đã tạ thế trong bệnh viện.

Lúc Hà Linh gọi điện thoại cho Tạ Nhạc Thiên thì Tạ Nhạc Thiên đang đánh golf với người khác, đây là một trong số ít những môn thể thao cậu có thể chịu đựng được. Hà Linh trong điện thoại khóc không thành tiếng, Tạ Nhạc Thiên điềm đạm nói: “Đừng khóc, anh đến ngay.”

Cúp điện thoại, Hà Bẩm Thành bên cạnh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cha cậu… qua đời rồi.” Tạ Nhạc Thiên vung gậy golf lên, không nhẹ không nặng mà đánh một gậy.

Hà Bẩm Thành nhíu mày, “Mới chết à?”

Tạ Nhạc Thiên ngước mắt nhìn hắn mỉm cười, “Con cái bất hiếu.”

Hà Bẩm Thành hừm lạnh một tiếng, “Lão già không chết.”

Hà Nguyên Sinh quá nhiều vợ nhiều con, ông rất khó chăm sóc cho từng người một, Hà Bẩm Thành thuộc người bị ghẻ lạnh.

Hà Bẩm Thành liếc mắt nhìn Tạ Nhạc Thiên tái nhợt, giọng điệu lờ mờ không rõ ràng: “Chẳng phải anh nói sẽ đi ngay sao?”

“Vẫn chưa biết thắng thua, sao có thể bỏ dở nửa chừng được chứ.” Tạ Nhạc Thiên lên xe, Hà Bẩm Thành ngồi chung một chung chỗ với cậu, “Anh thật sự giúp tôi sao?”

“Tôi là một người không thể lãng phí thời gian được.” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói.

Trong lòng Hà Bẩm Thành thoáng ổn định hơn một chút, quan hệ giữa hắn và Tạ Nhạc Thiên khá tốt, Tạ Nhạc Thiên vẫn luôn rất chăm sóc hắn. Lần này từ nước ngoài về, Tạ Nhạc Thiên nói muốn giúp hắn một tay, Hà gia nhiều con cái, mà tài sản chỉ có bấy nhiêu, có sự hỗ trợ của Tạ Nhạc Thiên, Hà Bẩm Thành cảm thấy phần thắng của mình lớn hơn rất nhiều.

“Anh yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ của anh.” Hà Bẩm Thành thành tâm nói.

Tạ Nhạc Thiên hơi cười, không nói gì.

Đám tang của Hà Nguyên Sinh do Hà Bẩm Thành chủ trì, đồng thời cũng tổ chức tại căn nhà Hà Bẩm Thành mới mua. Hà Linh vẫn là người khóc lớn nhất, gần như sắp ngất đến nơi, Tạ Nhạc Thiên đứng bên cạnh cô, thoáng nép sang, hơi tránh né.

Hà Bẩm Thành đi xuống nói chuyện với Tạ Nhạc Thiên, hắn không sợ người khác không biết sau lưng hắn có Tạ Nhạc Thiên ủng hộ, chỉ sợ người khác không có mắt đến kiếm chuyện với hắn.

Hà gia liên tục tổ chức hai đám tang, cách nhau chỉ chừng mấy tháng, đến dự lễ tang cũng từng đấy người như thế này, trái lại sinh ra một chút cảm giác thổn thức thật sự.

Hà Bẩm Thành và Tạ Nhạc Thiên nói chuyện phiếm trong vườn hoa, hắn hơi sửa cà vạt trên cổ áo, mất kiên nhẫn nói: “Làm đám ma trong nhà mới, tôi cũng quá lắm rồi.”

Tạ Nhạc Thiên một tay chống gậy chống, lạnh nhạt nói: “Thấy quan tài là phát tài mà.”

Hà Bẩm Thành liếc nhìn cậu một cái, sắc mặt Tạ Nhạc Thiên nhợt nhạt không vì nắng nóng bức nhiệt độ cao mà tăng thêm chút sắc màu nào. Hà Bẩm Thành bỗng nhiên duỗi tay, hắn định chạm vào mặt Tạ Nhạc Thiên, đến cuối cùng lại đổi đường, chạm nhẹ vào tay Tạ Nhạc Thiên, sau đó kinh ngạc nói: “Chủ tịch Tạ, tay anh lạnh quá.”

Tạ Nhạc Thiên mỉm cười, những lúc cậu không muốn trả lời sẽ cười.

Hà Bẩm Thành lại hiểu nhầm cho rằng giao tình của mình và Tạ Nhạc Thiên sâu sắc, nhanh chóng đưa tay nắm tay Tạ Nhạc Thiên, nắm bàn tay mềm mại lạnh lẽo đó trong lòng bàn tay như lửa nóng của mình, “Anh phải chăm sóc cơ thể mình.”

Tạ Nhạc Thiên liếc mắt nhìn hắn, là ánh mắt nhìn một kẻ ngốc thuần khiết.

Hà Bẩm Thành bị cục lành lạnh mềm mềm đó khều mà tim đập loạn nhịp, không để ý tới.

“Chủ tịch Tạ.”

Tạ Nhạc Thiên và Hà Bẩm Thành đồng thời quay đầu lại, Tạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Tống quản giáo.”

Ánh mắt Tống Từ rơi xuống gậy chống của Tạ Nhạc Thiên, một tay che kín một tay.

Hà Bẩm Thành không biết quá rõ về Tống Từ, song ở trước mặt người ngoài nên cũng buông tay, nói theo: “Tống quản giáo.”

Tống Từ thong tả rảo bước tới, quan sát Hà Bẩm Thành một lượt từ trên xuống dưới, ngoại hình của Hà Bẩm Thành có cùng một kiểu với Hà Thiện Hải, nhã nhặn tuấn tú, Hà Nguyên Sinh lúc trẻ cũng trông như vậy.

“Cậu chấm cậu ta sao?” Tống Từ hỏi Tạ Nhạc Thiên, ý chỉ tuyến đường Cát Nam kia.

Tạ Nhạc Thiên gật đầu.

Tống Từ hơi cười, “Đổi người khác đi.”

Hà Bẩm Thành không hiểu ra làm sao, cau mày nói: “Vị… a!!!”

Hà Bẩm Thành kêu thảm lên rồi ngã xuống đất, ôm cánh tay lăn qua lộn lại trên đất như chết đi sống lại, do quá đau, nên sau tiếng gào đầu tiên thì chỉ im lặng mặt mày cau có.

Tạ Nhạc Thiên tránh ánh mắt, “Tống quản giáo, quá đáng rồi.”

Tống Từ bẻ gãy một tay Hà Bẩm Thành, nhưng không cảm thấy mình quá đáng, rút khăn tay trong túi áo vest ra, kéo tay Tạ Nhạc Thiên qua, tỉ mỉ lau chùi ngón tay cho cậu. Hàng mi dày đổ bóng trên mu bàn tay Tạ Nhạc Thiên, sau khi lau xong hắn thổi nhẹ một cái, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, “Được rồi?”

“Được rồi?” Tạ Nhạc Thiên mỉm cười, giơ gậy chống lên chọc vào hông Tống Từ, từ tốn nói, “Tống quản giáo, lần này tôi cải tiến rồi, có thể mở ra cũng có thể thu vào.”

Tống Từ cúi đầu liếc mắt nhìn gậy chống, đầu hoa hống đang đè vào cúc áo của hắn, mũi dao hơi ló ra một chút từ trong cánh hoa sắc bén trắng lóa như tuyết.

“Chủ tịch Tạ xuống tay được sao?” Tống Từ bắt lấy mu bàn tay Tạ Nhạc Thiên, cúi đầu lại khẽ “chụt” một cái, giây sau, bụng chịu lực, lưỡi dao dài nhỏ đã đâm rách cúc áo của hắn chạm vào da thịt gây ra cảm giác đau nhói.

Tạ Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Xuống tay được.”

Trước Tiếp