Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 348: Thế giới 22: Quản giáo 9

Trước Tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 348

Thế giới 22: Quản giáo 9

Con người Tạ Nhạc Thiên chưa bao giờ chịu bị đe dọa cản trở, cho dù là ai, cho dù xuất phát từ mục đích nào, thì đều không chấp nhận, không ai có thể khiến hắn khó chịu.

Đôi mắt sâu thăm thẳm của Tống Từ nhìn chằm chằm vào Tạ Nhạc Thiên, tia sáng lạnh lẽo trong con ngươi đen láy của Tạ Nhạc Thiên b*n r* khắp nơi. Linh hồn cứng cỏi của cậu xuyên qua đôi mắt đó tuyên bố rằng cậu không cho phép mạo phạm.

Tống Từ chợt không hề có điềm báo trước nở nụ cười, hàng mi dày vụt sáng, ngây ngô cám dỗ, giọng nói như trêu đùa: “Đừng đâm mà, tôi sợ đau.”

Tạ Nhạc Thiên hơi run run, tay thả lỏng, từ từ rút cây gậy về, nghiêng đầu liếc nhìn Hà Bẩm Thành vẫn còn lăn qua lộn lại dưới đất, cau mày thấp giọng nói: “Coi chuyện tốt anh làm đi.”

Tống Từ lại khẽ đá Hà Bẩm Thành một cú, đối với hắn mà nói thì là một cú đá nhẹ nhàng, dù sao cũng không chết người được, chỉ đá người ta ngất đi thôi. Hà Bẩm Thành không nhúc nhích như con chó chết, miệng mũi chảy máu.

Ăn một cú đá đó, cộng thêm một cánh tay của Hà Bẩm Thành đã bị bẻ gãy, thì ít nhất phải nghỉ ngơi mấy tháng nữa. Bên Cát Nam không có ai, chậm một ngày cũng không được.

Trong lòng Tạ Nhạc Thiên không ngừng bốc hỏa, chỉ ước gì có thể giơ gậy lên chọc Tống Từ một cái nữa.

“Tống quản giáo,” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói, “Anh cố tình.”

Tống Từ sửa sang lại Âu phục của mình, trên mặt là vẻ như cười như không, “Sao cơ?”

Tạ Nhạc Thiên không nói, bởi vì không còn lời nào để nói.

Hà gia nhiều con cái, bỏ đi mấy thứ rác rưởi vô dụng, thì còn là cầy sói lòng dạ quá rộng, con hoang không gần gũi với Tạ Nhạc Thiên. Chọn tới chọn lui cũng chỉ còn một người là Hà Bẩm Thành Tạ Nhạc Thiên có thể miễn cưỡng dùng được, đổi lại là người khác, cho dù Tạ Nhạc Thiên có tiến hay lùi, đều không ổn cả.

Một đá đó của Tống Từ rút củi dưới đáy nồi, khiến công việc làm ăn kiếm bộn không thấy lỗ của Tạ Nhạc Thiên đồng thời đổ xuống sông xuống biển.

“Tống quản giáo, tôi muốn tát anh một bạt tai.” Tạ Nhạc Thiên từ tốn nói, tốc độ nói đều đều, giọng điệu lại âm thầm căm hận.

Tống Từ lắc đầu, “Không hợp lý.”

Tùy tùng của Tống Từ ở bên ngoài lặng lẽ đi vào từ bên cửa nhỏ khiêng Hà Bẩm Thành đi, Tạ Nhạc Thiên lại nói thêm mấy câu với Hà Linh, để Hà Linh tạm thời chủ trì lo liệu lễ tang.

Hà Linh là một cô tiểu thư yêu kiều nhu nhược không sai, nhưng cô không phải ngu ngốc, hai người thân cô yêu quý nhất, là Hà Thiện Hải và Hà Nguyên Sinh đều đã rời cô đi hết rồi, mang đi sự ngây thơ và yêu thương của cô, nên cô nhất định phải học trưởng thành. Đứng bên cạnh Tạ Nhạc Thiên lau nước mắt, cúi thấp xuống mặt hỏi: “Người kia lại tới nữa, là anh ta làm anh Năm bị thương sao?”

Tạ Nhạc Thiên thấp giọng nói: “A Linh, anh nói rồi, em không nên hỏi những chuyện này.”

“Anh không nói em cũng biết,” Hà Linh ưu thương nói, “Ba đã nói, anh ta muốn đuổi cùng giết tận cả nhà em.”

Tạ Nhạc Thiên im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “A Linh, sau này em có dự định gì?”

Hà Linh mờ mịt nói: “Em không biết.”

Tạ Nhạc Thiên duỗi tay, ch*m r** v**t v* mái tóc dài của Hà Linh, trong lòng bắt đầu có tính toán, đầu óc của cậu xoay chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã hạ quyết tâm, “A Linh, em nên làm việc hơi lớn một chút.”

Theo như tình tiết của thế giới ban đầu, sau khi Hà Thiện Hải chết, Hà Linh sẽ thay thế hắn, Nhạc Thiên cố gắng tránh cho Hà Linh gặp phải mưa gió, nhưng xem ra đó là thứ mà thế giới này dù có như thế nào đi chăng nữa cũng không tránh khỏi được.

Hệ thống cho cậu một viên thuốc an thần, “Cậu cho cô ấy đi đi, cổ không sao đâu.”

Nhạc Thiên đương nhiên biết Hà Linh sẽ không sao, cậu đau buồn nói: “Nhưng mà tao không muốn để A Linh làm chị hai giang hồ đâu.”

Hệ thống chân thành thành khẩn nói: “Làm bậc cha mẹ phải học buông bỏ con cái.”

Nhạc Thiên: “…” Dạo này hệ thống lại coi cái gì bất thường nữa vậy?”

Sau khi quan điểm nuôi dạy con nhỏ đã được thay đổi thì tâm trạng của hệ thống bình thản hơn hẳn. Không có vấn đề gì, con trai muốn chơi gay, cứ để cậu ta chơi đi, chờ cậu ta chết trên giường rồi, thì nó lại đi nhặt xác cho Nhạc Thiên thôi, rất ổn, làm một người mẹ vừa đúng chuẩn vừa hiền lành.

Sau khi Tống Từ biết được Tạ Nhạc Thiên chuẩn bị đưa Hà Linh đến Cát Nam, bật cười nói: “Thế này là khi tuyệt vọng chuyện gì cũng làm được sao?”

Nghiêm Đông cũng ở một bên phụ họa, “Đúng đấy, một người phụ nữ có thể làm được gì.”

Tống Từ liếc hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn ngu xuẩn một cách sinh động, chợt nhớ đến khả năng dạy dỗ người làm của Tạ Nhạc Thiên. Nghĩ bụng, phụ nữ thì làm sao, chưa chắc đã yếu hơn cái thằng ngu này.

Việc hắn đả thương Hà Bẩm Thành tất nhiên không phải vì Hà Bẩm Thành kéo tay Tạ Nhạc Thiên, chuyện tranh giành tình nhân ấy không quan trọng. Tống Từ nâng cây súng trong tay lên, nhắm ngay hồng tâm, không bóp cò súng, nói với Nghiêm Đông: “Tuyến Cát Nam đó cậu rút đi, cũng không có việc gì làm, khu Đông Tam đang xây bệnh viện, cậu đi phụ một tay đi.”

Đó là một công việc béo bở, trong lòng Nghiêm Đông hiểu rõ Tống Từ đang bồi thường hắn, trong lòng căng thẳng song ngoài mặt lại lộ ra một nụ cười vừa tục vừa nịnh, “Cảm ơn quản giáo, quản giáo yên tâm tôi chắc chắn sẽ làm tốt.”

“Đừng tham vọng quá, tôi cho cậu đi phụ một tay, chứ không phải cho cậu đi phát hiệu lệnh.” Tống Từ rút súng lại, ném cho Nghiêm Đông, nói với hắn, “Cậu thử xem.”

Nghiêm Đông cầm súng, bắn ba phát, kết quả bình thường, hắn ngạc nhiên nói: “Lực cây súng này nhỏ thế.”

Tống Từ mỉm cười, “Nhỏ cỡ nào?”

Nghiêm Đông đàng hoàng trả lời: “Gần như không có cảm giác.”

Đối với Tống Từ mà nói, loại súng này gần như không thể nào dùng được, hắn quen dùng súng có lực mạnh, cây súng này tay không hắn cũng có thể bẻ gãy được, “Không sai.”

“Súng này lực nhỏ như vậy, nhưng uy lực vẫn được, dùng để phòng thân khá ổn. Quản giáo, bây giờ chúng ta làm cái này sao?” Nghiêm Đông ở lại Cát Nam ba năm, gần như là thằng chột làm vua xứ mù, bây giờ trở về cứ có cảm giác như mình ù ù cạc cạc không biết gì. Từ khi nào mà chỗ bọn họ đã làm luôn cả mấy món đồ chơi nhỏ này.

“Tặng người khác.” Tống Từ với tay giật khẩu súng lại, tự nhủ: “Phải dán thêm một bông hoa.”

Sắc mặt Nghiêm Đông như ăn phải một đống phân, muốn nói lại không dám nói, cuối cùng vẫn ngậm miệng. Sau khi Tống Từ đi rồi, Nghiêm Đông đến chỗ kho súng ống một chuyến, “Lão Lưu, có phải quản giáo bảo ông làm một cây súng lực rất nhỏ không?”

“Đúng vậy, lấy đi rồi,” Lão Lưu đang vẽ bản đồ, ông tuổi nhỏ nhưng tóc bạc, hơn bốn mươi đầu tóc đã bạc hết, ngẩng đầu nói với Nghiêm Đông, “Sau này dự tính thế nào rồi? Nghe nói Cát Nam sắp bị một người đàn bà chiếm rồi.”

Nghiêm Đông vừa nghe đến chuyện đó là thấy phiền, nghiêm mặt nói: “Cát Nam cũng chỉ vậy thôi, thời tiết thế này, nóng chết đi được, ây, tôi hỏi ông này, có phải quản giáo cho ông dán một bông hoa lên cây súng đó không?”

Lão Lưu nói như cười như không: “Nghiêm Đông, thời gian cậu đi lâu quá rồi, chuyện của quản giáo cũng dám hỏi bừa như vậy?”

Lão Lưu vừa dứt lời, Nghiêm Đông lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát, quả đúng vậy, trời cao hoàng đế xa, hắn đi quá lâu, đã sắp quên mất việc lòng dạ Tống Từ tàn nhẫn thế nào, nhanh chóng ngậm miệng, “Tôi nói bậy thôi, nói bậy thôi, đi đây.”

Mười lăm tháng bảy âm lịch là sinh nhật của Tạ Nhạc Thiên, tiết Trung Nguyên (1), tục xưng là quỷ tiết, Tạ Nhạc Thiên rất nghiêm túc trong sinh nhật của mình. Hắn sống được một ngày không phải dễ dàng, thường ôm lòng cảm kích, song không oán giận, mỗi năm đến sinh nhật đều đồng nghĩa với một năm hắn đã thành công chống chọi lại với thế giới này.

Tạ Nhạc Thiên rất giỏi xã giao, bạn bè có rất nhiều, nhưng sinh nhật lại không thích tổ chức lớn, buổi tối một mình ở nhà, phòng bếp nấu một bát mì trường thọ một sợi (2). Sau khi Tạ Nhạc Thiên ăn xong thì đi ra ngoài sân gấp thỏi vàng (3), qua bao nhiêu tuổi thì gấp mấy cái, gấp xong cái nào đốt cái đó.

Lúc Tống Từ đến, Tạ Nhạc Thiên đang ngồi dưới tàng một cây hòe gấp thỏi vàng, trước mặt đặt một chậu than nhỏ lửa xanh bập bùng cháy, soi sáng làm khuôn mặt nhợt nhạt của cậu hồng hào lên.

“Chủ tịch Tạ.” Giọng của Tống Từ rất nhỏ, bởi vì hình ảnh trước mặt mang một cảm giác ma quái dày đặc, Tạ Nhạc Thiên như một con diễm quỷ ngước khuôn mặt tươi đẹp của mình lên, “Tống quản giáo.” Đến ngay cả giọng nói gọi tên Tống Từ cũng như là vọng lên từ lòng đất.

Tống Từ nhanh chân đi về phía trước, Tạ Nhạc Thiên đang ngồi trên ghế mây, bên cạnh chậu than còn một cái ghế trống, “Tống Từ nói: “Chờ ai à?”

Ngón tay xanh xao của Tạ Nhạc Thiên chầm chậm lướt qua bên mép giấy vàng, “Mời cô hồn (4).”

“Vậy thì tốt, là tôi đấy.” Tống Từ hào phóng ngồi xuống, rút một tờ giấy vàng trong giỏ xách để ở dưới, “Chủ tịch Tạ, sinh nhật người ta ăn bánh gato thổi nến, cậu thì sinh nhật đốt vàng mã, đủ độc đáo đó.” Ngón tay Tống Từ lượn lên lượn xuống, cầm giấy vàng nhanh chóng gấp một cái máy bay giấy.

Tạ Nhạc Thiên thong dong nói: “Tôi một thân một mình, chết rồi không ai hóa vàng cho, đốt sớm một chút, xuống dưới cũng có thể làm đại gia một chốn.”

Tống Từ nghe vậy, liếc mắt nhìn ánh lửa nhảy nhót trên sườn mặt của Tạ Nhạc Thiên, ngoại trừ đôi mắt, thì những bộ phận còn lại thật sự không có một chút sức sống nào. Tống Từ cầm máy bay giấy ném vào chậu than, quàng tay ôm cổ Tạ Nhạc Thiên, hôn một cái l*n đ*nh đầu cậu, “Chủ tịch Tạ đừng bi quan quá, cậu chết rồi, tôi đốt tiền cho cậu, một năm đốt ba lần, thế nào?”

“Cảm ơn.” Tạ Nhạc Thiên nhếch miệng lên thành một nụ cười như có như không.

Tống Từ ngồi trên ghế mây, cầm giấy vàng, gấp một con hạc.

Tạ Nhạc Thiên vừa gấp thỏi vàng trên tay mình, khóe mắt thoáng liếc qua con hạc giấy ngay ngắn nghiêm chỉnh trong tay Tống Từ, bật cười hỏi: “Sao Tống quản giáo biết gấp cái này nữa?”

“Không có gì tôi không biết,” Tống Từ mỉm cười nói, “Còn muốn cái gì nữa, nói đi.”

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Tống quản giáo gấp cho bản thân mình đi.”

Động tác đang gấp trái tim trên tay Tống Từ dừng lại, liếc mắt nhìn sang Tạ Nhạc Thiên, trên nét mặt Tạ Nhạc Thiên dường như mang chút nghịch ngợm. Tống Từ tiếp tục gấp trái tim, “Tôi thì thôi đi, dưới đó không nhận.”

Tạ Nhạc Thiên dời tầm mắt, ném thỏi vàng cuối cùng trong tay mình vào chậu than, từ từ ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế cảm nhận nhiệt độ của ánh lửa, thích ý nhắm mắt lại.

Đúng ngay lúc này, một ống sắt dài nhỏ lạnh lẽo chống vào thái dương cậu, Tạ Nhạc Thiên đảo mắt nhìn qua, Tống Từ mặt không biến sắc cầm súng, hàng mi dày cúi xuống đổ bóng trên mặt, cộng thêm ánh lửa nhảy nhót và bóng cây hòe loang lổ, cứ như ác quỷ dưới đất trồi lên. Tạ Nhạc Thiên chầm chậm khép hai mắt lại, lồng ngực lên xuống đều đều.

“Sao thấy có quà mà không cảm ơn.” Tống Từ rút súng lại, ném khẩu súng lên lồng ngực Tạ Nhạc Thiên.

Mắt Tạ Nhạc Thiên vẫn nhắm như cũ, “Cảm ơn.”

“Xem thử đi.” Tống Từ đá nhẹ vào ghế mây của cậu.”

Tạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ mở mắt ra, cầm cây súng trên ngực, thân súng đen thui bóng loáng, một bên chuôi súng khắc một bông hoa hồng màu hồng nhạt, cùng hoa văn với cây gậy chống của Tạ Nhạc Thiên. Khi này Tạ Nhạc Thiên mới ngẩng đầu lên liếc nhì Tống Từ cái nữa, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

“Không giận nữa?” Tống Từ cúi người, một tay bọc Tạ Nhạc Thiên lại, một tay chống trên ghế mây của Tạ Nhạc Thiên, đôi mắt lóe sáng nói: “Còn xuống tay được không?”

Khóe môi Tạ Nhạc Thiên khẽ cong lên, nhẹ giọng nói: “Không xuống tay được.”

“Không được cũng phải được,” Tống Từ kéo tay Tạ Nhạc Thiên qua, luồn ngón tay cậu đặt lên cò súng, chỉa vào mặt tường, “Thử xem.”

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Súng này rất đẹp, để sưu tầm là được rồi.”

Tống Từ cố chấp nói: “Thử xem.”

Tạ Nhạc Thiên im lặng một hồi, nói: “Đau.”

“Không đau,” Tống Từ nói lần nữa, “Thử xem.”

Tay Tạ Nhạc Thiên chỉ có thể sử dụng ở một mức hạn chế, súng, tất nhiên là cậu thích, vì súng đại diện cho sức mạnh, mà thứ Tạ Nhạc Thiên khát vọng nhất đó là có được sức mạnh.

Dưới sự yêu cầu lặp đi lặp lại của Tống Từ, Tạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng bóp cò súng, nằm ngoài dự liệu của cậu, lực của cây súng này rất nhỏ, gần như không có sức giật.

Viên đạn bắn vào vách tường, phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ, tùy tùng bên ngoài chạy đến, thấy Tống Từ như con mèo to xác cuộn mình trên ghế mây của Tạ Nhạc Thiên, tay chân quấn quít với Tạ Nhạc Thiên. Trông có vẻ rất thân mật, lại lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Tống Từ cúi đầu hôn một cái lên gương mặt trơn mịn của Tạ Nhạc Thiên, “Tùy tùng ở nhà cậu được đấy.”

Tạ Nhạc Thiên rút súng về ch*m r** v**t v*, nói như nói mê: “Súng của anh, cũng được đấy.”

Tống Từ nắm lấy cằm Tạ Nhạc Thiên, cúi người hôn một cái vào miệng cậu, “Bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi chín.” Tạ Nhạc Thiên vẫn còn vuốt cây súng trong tay. Tống Từ thấy vẻ mặt cậu có chút gì đó như yêu thích không nỡ rời tay, nương thế nói tiếp, “Sinh nhật vui vẻ, lên giường chơi một lần nhé?”

Bàn tay vuốt súng của Tạ Nhạc Thiên khựng lại, ngẩng đầu hỏi: “Tại sao?”

“Không phải nói rồi sao, rất thích cậu.” Tống Từ v**t v* chiếc cằm thon thon của Tạ Nhạc Thiên, cau mày hỏi, “Có phải cậu gầy đi không?”

Tạ Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Tống quản giáo thích tôi, sao còn phá hỏng việc tốt của tôi?”

Tống Từ ung dung thản nhiên nói: “Công là công, tư là tư, lên giường là tình nhân, xuống giường là thù hay bạn, phải nói sau.”

Tạ Nhạc Thiên v**t v* cây súng trên tay, như v**t v* loại động vật nhỏ đáng yêu nào đó, “Thế tại sao tôi lại không đi tìm một người lên giường là tình nhân, xuống giường cũng là tình nhân chứ?”

“Có lý,” Tống Từ nắm cằm Tạ Nhạc Thiên véo hai cái, “Chủ tịch Tạ đang bày tỏ với tôi sao?”

Tạ Nhạc Thiên ngước mắt lên, như cười như không: “Sao lại nói thế?”

Tống Từ cũng cười không có ý tốt, “Không phải chủ tịch Tạ nói, xuống giường cũng muốn l*m t*nh nhân à?”

Tạ Nhạc Thiên ngoảnh mặt đi, nói như thở dài: “Tống Barbie, tôi khuyên anh một câu, bớt chọc tôi lại.”

Tống Từ lại nắm cằm cậu xoay tới trước mặt, âm trầm nói: “Tạ Lao Quỷ (5), tôi khuyên cậu một câu, thành thật chút đi.”

Tạ Nhạc Thiên nhìn khuôn mặt nửa sáng nửa tối của hắn, khẽ cười, “Vậy cũng được, —— lên giường đi.”

__

(1) tiết Trung Nguyên: 中元节, rằm tháng bảy Âm lịch, theo tục xưa, vào ngày này phải đốt quần áo giấy, cúng tế người thân đã mất.

Nguồn: Từ điển Lạc Việt.

Tháng cô hồn bên mình.

(2) mì trường thọ một sợi: 不断的长寿面

Mì trường thọ 长寿面

Vào thời khắc chào đón tuổi mới hoặc chuyển giao năm mới, thay vì tặng chiếc bánh sinh nhật thì người Trung Quốc sẽ tặng một bát mì trường thọ thay cho lời chúc về sức khỏe, sống lâu trăm tuổi và đây cũng là món ăn đặc trưng không thể thiếu trên bàn ăn của người Trung Quốc.

Nguồn: Hoa Văn SHZ – Trung Tâm Tiếng Hoa

不断的长寿面 chắc là kiểu mì chỉ có một sợi dài thiệt dài.

(3) gấp thỏi vàng: 折元宝.

Trong phong tục tang lễ: “gấp thỏi vàng” trong thời gian để tang, sẽ thường xuyên có rất nhiều người thân, bạn bè đến viếng, gấp những tờ giấy tiền vàng bạc thành thỏi, gửi cho người đã khuất để dùng ở cõi âm. Theo dân gian thì thỏi vàng được gấp sẽ có giá trị hơn giấy tiền vàng bạc.

Nguồn: Fanpage 殡葬习俗分享站

(4) cô hồn: Gốc là 鬼 – quỷ, ma.

(5) Lao Quỷ: 痨鬼, lao là bệnh lao, quỷ là ma quỷ, hình như là cách gọi kì thị những người bị bệnh lao (tham khảo tại đây), còn có nghĩa gì không thì tui search không ra. Ở đây thì chắc nói chung là bệnh tật.

Trước Tiếp