Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 346: Thế giới 22: Quản giáo 7

Trước Tiếp

☆, Chương 346

Thế giới 22: Quản giáo 7

Tống Từ xem lại chiến tích của mình và Tạ Nhạc Thiên.

Tạ Nhạc Thiên đến hối lộ xin hắn thả Hà Thiện Hải một con ngựa, hắn không nhận hối lộ, nhưng cho Hà Thiện Hải sống thêm mấy tiếng, coi như hắn rộng lượng.

Tạ Nhạc Thiên cho hắn ăn một quả boom, phái bốn tên tới giết hắn, hắn không so đo với Tạ Nhạc Thiên, vẫn coi như lòng dạ hắn bao la.

Hắn bắt được Thiệu Minh Dự, Thiệu Minh Dự cho khẩu cung bất lợi với Tạ Nhạc Thiên, hắn không dùng đến, trái lại còn giúp cậu xử lý Thiệu Minh Dự, đối với Tạ Nhạc Thiên thì quả thực là có ơn với hắn.

Ngẫm lại từng chuyện từng chuyện một; Tống Tự thật sự phải hoài nghi liệu có phải mình thích Tạ Nhạc Thiên rồi không, nếu không thì, sao lại đối xử tốt với Tạ Nhạc Thiên như vậy? Hoàn toàn không nghĩ đến hành động của mình.

Tạ Nhạc Thiên không cảm kích, thần sắc thờ ơ hỏi: “Tống quản giáo thấy tôi phạm pháp, muốn bắt tôi?”

“Nói bậy, chủ tịch Tạ là người sạch sẽ nhất, sao lại phạm pháp chứ?” Tống Từ vẫn cười như trước, “Hà Nguyên Sinh tham ô công khoản, chứng cứ xác thực, chủ tịch Tạ, tạo điều kiện nhé?”

Hà Nguyên Sinh và Tạ Nhạc Thiên cùng chung một nhóm lợi ích, bắt đầu từ khi Hà Thiên Hải chạm vào tuyến đường của Nghiêm Đông đến giờ, Tạ Nhạc Thiên và Tống Từ coi như là đối đầu nhau. Bây giờ thì càng lúc càng kịch liệt, không ai chịu nhường ai.

Lửa cháy to như thế, khói gần như bay đến Tạ trạch.

Kẻ liều mạng.

Tạ Nhạc Thiên tỉnh táo đưa ra đánh giá cho Tống Từ.

Tiếp tục như vậy e rằng đôi bên cùng chịu thiệt.

Quả boom trước đó còn không nổ chết được Tống Từ, mạng cứng đến thế, so với Tạ Nhạc Thiên, quả thực có thể nói là được trời chọn.

Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói: “Tống quản giáo, không bằng chúng ta tạo điều kiện cho nhau đi?”

Tống Từ chắp tay sau lưng, ý cười trên mặt ý cười nhạt dần, khi hắn nói chuyện quan trọng sẽ luôn luôn chuyển về trạng thái nghiêm túc, càng cười dịu dàng bao nhiêu, thì càng là muốn giết người bấy nhiêu. Tay chỉ sang phòng bệnh bên cạnh, “Nói chuyện một chút?”

Hai người ngồi trong phòng bệnh đàm phán.

Các phòng bệnh trong tầng này đều là phòng riêng cao cấp nhất, một chiếc giường bệnh, bên cửa sổ là đôi ghế sofa tiếp khách. Tống Từ và Tạ Nhạc Thiên mỗi người ngồi một cái sofa, cả hai không ai nói lời nào, tự hiểu ai mở miệng trước sẽ là bên lép vế.

Tống Từ đầy hiếu kỳ ngắm nhìn Tạ Nhạc Thiên như ngắm một bức tranh, Tạ Nhạc Thiên là một bức tranh thủy mặc, người hạ bút keo kiệt dùng mực, để trắng từng mảng từng mảng lớn. Ngoại trừ đôi mắt nổi bật lên ra, thì những phần còn lại trắng đến thảm thương, để lại cho người ta vô số không gian tưởng tượng.

“Khụ”, một tiếng ho khan nhỏ xíu phá vỡ thế cân bằng giữa hai người.

Tống Từ liếc nhìn Tạ Nhạc Thiên một cái, vẻ mặt Tạ Nhạc Thiên như thường, như chưa từng ho, sắc mặt quạnh hiu, do trong thần sắc có bệnh nên mang thoáng mang vẻ đẹp thê lương.

Tống Từ thấp giọng hỏi: “Chủ tịch Tạ có khỏe không?” Xem như là cúi đầu trước.

“Vẫn tạm ổn.” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi đáp.

Đã mở miệng rồi, tức là nói chuyện được rồi.

“Chủ tịch Tạ, Hà Thiện Hải nhúng tay vào tuyến của Nghiêm Đông, không đánh một tiếng nào, có phải là do chính cậu ta tự chọn cái chết không?”

“Con người không phải bậc thánh hiền ai mà chưa từng có sai lầm, đối với Thiện Hải tôi luôn chỉ có bốn chữ “tội không đáng chết”.”

“Chết cũng đã chết rồi, lại vì một người chết mà lật lên ân oán cuồn cuộn, có đáng không?”

“Không vì người chết vì người sống,” Tạ Nhạc Thiên thong thả nói, “Tống quản giáo đã đồng ý với tôi là thả người rồi, cuối cùng lại làm lớn chuyện lên, làm tôi rất mất mặt, đánh người không đánh mặt, đánh mặt thì phải đánh trả, cha tôi đã dạy tôi như thế.”

Bây giờ Tống Từ mới hiểu được lý do Tạ Nhạc Thiên vẫn luôn dây dưa không ngừng, hắn còn tưởng Tạ Nhạc Thiên có tình nghĩa sâu nặng gì với Hà Thiện Hải, dồn hết sức lực đấu đá với hắn.

Mà tên Hà Thiện Hải đó trông cũng đẹp, chẳng trách hắn suy nghĩ nhiều.

Tống Từ vắt một chân lên, “Vậy thì, chủ tịch Tạ muốn như thế nào mới đồng ý xuống đài đây?” Tống Từ ghé mặt đến gần, đưa bên mặt trái của mình ra, “Đánh trả?”

Tạ Nhạc Thiên thờ ơ không động lòng, “Bồi thường tuyến đường Hà Thiện Hải đã chạm đến cho Hà gia.”

Tống Từ cười nhạt một tiếng, “Chủ tịch Tạ đúng là một lòng chân thành với Hà gia.”

Tạ Nhạc Thiên không nói lời nào, chỉ cười.

Tống Từ giơ tay vỗ vỗ nếp nhăn trên đầu gối quần tây, “Được thôi.”

Tạ Nhạc Thiên quay mặt sang liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt bao hàm đánh giá, “Tống quản giáo rộng lòng vậy sao?”

“Con người của tôi rộng lượng,” Tống Từ chậm rãi nói, “Chủ tịch Tạ vẫn chưa cảm nhận được một phần mười đâu.”

Hai người hòa hòa khí khí đi ra phòng bệnh, cánh tay Tống Từ khoác lên trên vai Tạ Nhạc Thiên, vẻ mặt thân thiện nói: “Chủ tịch Tạ đi chậm một chút.”

“Tống quản giáo có rảnh không? Ăn trưa chung.” Tạ Nhạc Thiên khách sáo nói.

Tống Từ vỗ nhẹ vào tấm lưng mỏng mảnh của cậu, lại xoa nhẹ hai cái, bình chân như vại nói: “Bận rồi.”

Tống Từ đi rồi, Hà Linh cầm khăn tay đi tới, đứng ở bên cạnh Tạ Nhạc Thiên, ngóng theo hướng khúc quanh hành lang Tống Từ vừa rời đi, cắn môi nói: “Anh Tạ, do anh ta làm sao?”

Tạ Nhạc Thiên buông mắt xuống, dịu giọng nói: “Em không cần lo những việc này.”

Hà Linh vừa mới nhìn thấy hai người kề vai sát cánh từ đằng xa, cau mày lo lắng hỏi: “Anh ta uy h**p anh sao?”

Tạ Nhạc Thiên cười cười, lắc đầu nói: “Đi chăm sóc Hà lão đi.”

Thái độ của Tạ Nhạc Thiên đối với cô, gần giống như thái độ của Hà Nguyên Sinh với cô, bọn họ luôn muốn bảo vệ cô, nên không chịu nói bất cứ điều gì với cô cả, Hà Linh vừa thấy cảm động vừa đau buồn. Tạ Nhạc Thiên rất tốt, chỉ là quá xa xôi, cô là hôn thê của cậu, nhưng cũng không thể yêu cậy được.

Thực ra thì Hà Linh hơi cả nghĩ quá rồi, sở dĩ Tạ Nhạc Thiên che chở cho Hà già như vậy, đơn giản là vì thấy Hà Nguyên Sinh sắp không rồi, Hà gia sắp trở thành một cục mỡ không chủ, sao cậu lại không nhanh chóng ngậm vào mồm?

“Đúng là một kẻ tham ăn,” Tống Từ ngồi lên xe của mình từ từ suy nghĩ, “Tuyến đường của Nghiêm Đông một năm ít nhất cũng phải hai mươi tỷ, đó là khi ổn định, song với năng lực của Tạ Nhạc Thiên, thì con số này vẫn có thể tăng gấp mấy lần. Hà gia, Hà gia cũng chỉ là một vỏ bọc tiện tay của cậu ta mà thôi, bản thân cậu ta không đụng không chạm vào, muốn thoát thân sạch sẽ.”

Chủ tịch Tạ tham quá, lại âm thầm lặng lẽ không khiến người ta cảm thấy mình tham lam. Từ góc nhìn của người ngoài, cậu bỏ công bỏ sức nhiều như thế, để hết chỗ tốt cho Hà gia, quả thực là có tình có nghĩa.

Vừa muốn làm cao vừa muốn làm giá (1), Tống Từ cầm điếu thuốc châm lửa, làn khói trắng tinh bốc lên. Hắn hơi nở nụ cười, răng cắn đầu lọc thuốc, cảm thấy Tạ Nhạc Thiên hao tâm tổn sức giành sĩ diện cho mình như thế thật sự rất đáng yêu.

Cứ như hồ ly ấy.

Mà hồ ly đương nhiên là đáng yêu.

Tống Từ không nhanh không chậm hút xong điếu thuốc, xe cũng tới cao ốc của Hội Liên Hợp.

Tống Từ xuống xe ngẩng đầu lên, nhìn tòa nhà chìm sâu vào mây trời, tự hỏi: Nơi cao như thế này, Tạ Nhạc Thiên có thể leo đến tầng thứ mấy?

Nghiêm Đông được vời trở về, trong lòng hắn không phục lắm, song cũng không cách nào nói ra, đến Trung đỉnh thấy Tống Từ. Bởi vì còn đang ấm ức, nên không còn quá sợ Tống Từ nữa, thậm chí cau mày nổi giận đi đùng đùng theo người dẫn đường đi về phía trước, rồi dừng trước một căn phòng tối.

Quản giáo bảo anh đợi anh ấy ở đây.”

Nghiêm Đông “ừm” một tiếng.

Sau đó hắn nghe được một tiếng đập, vừa cúi đầu nhìn, thì ra là do cửa không khóa kín, vừa chừa đủ một khe hở để rình xem.

Nghiêm Đông nheo một mắt lại, xuyên qua khe hở nhìn vào, do góc nhìn có hạn nên chỉ thấy trong phòng tối treo một cái bao tải, không biết trong bao bố đựng cái gì, hình như là vật sống. Có một cái chân dài đột ngột tung cước đá vào bao tải, Nghiêm Đông sực cái nhắm tịt mắt lại, nhanh chóng quay mặt sang dựa sát vào bên tường, đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Đến lúc Tống Từ đi ra, Nghiêm Đông đã hoàn toàn không còn chút ấm ức nào, há miệng run rẩy nói: “Quản giáo, tôi đã trở về.”

“Hừm,” Tống Từ cầm khăn tay, lau mồ hôi trán, “Trở về là tốt rồi.”

Nghiêm Đông không dám nói câu nào, khom người chờ Tống Từ rời đi rồi, mới thấy tùy tùng kéo bao tải trong phòng tối ra. Hắn không dám hỏi, nhìn vết máu loang lổ bên trên bao tải chỉ âm thầm hít một hơi lạnh, cho dù bên trong là thứ gì, thì chắc chắn đã bị Tống Từ đá nát bét.

Nghiêm Đông nhớ tới năm đó vừa thấy Tống Từ, đã nghe nói Tống Từ là một tên nhóc xuất thân bình thường vẻ ngoài đẹp đẽ, trong lòng mang chút khinh thường. Đến khi thật sự thấy người ở ngoài đời rồi, chút khinh thường đó lại tăng mấy lần, nghĩ bụng làm gì có đàn ông nào lông mi dài như vậy, thực sự không khác gì con búp bê Barbie.

May là hắn không nói ra miệng.

Mỗi lần Tống Từ đến Hội Liên Hợp một chuyến, lần nào cũng không quá vui vẻ, trở về phải điều chỉnh một quãng thời gian, hôm nay xem như là điều chỉnh xong rồi.

Trên người đổ rất nhiều mồ hôi, Tống Từ tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ Âu phục khác mới tinh. Đứng soi gương từ từ chải đầu, bên cạnh tấm gương cắm một cây gậy chống trên đầu gậy có hình hoa hồng, Tống Từ thong thả chải đầu, hàng mi dày chớp chớp, bóng đổ liên tiếp nối nhau trước mắt.

Thời tiết hôm nay không tốt, Nhạc Thiên thấy chân cẳng hơi đau. Tạ Nhạc Thiên bệnh tật đầy mình, dù sao thì lúc nào cũng thấy khó chịu, thế là nằm trên giường nghỉ ngơi.

Người làm báo cáo Tống Từ đến rồi, cậu lại từ từ ngồi dậy, song không xuống giường, nửa mê nửa tỉnh nói: “Cho anh ta vào đi.”

Tống Từ lên lầu, đẩy cửa ra đi vào, thấy hơn nửa người Tạ Nhạc Thiên đang nằm trên giường, chỉ có đầu là kê trên gối, nhắm mắt lại, lại là dáng vẻ như chết rồi, mỉm cười nói: “Chủ tịch Tạ chết rồi sao?”

“Tống quản giáo…” Tạ Nhạc Thiên mở mắt ra, trong nói mơ màng buồn ngủ, nên có vẻ không quá lạnh nhạt, lại như đang làm nũng, “Lần nào anh gặp tôi, cũng phải hỏi một lần à?”

Tống Từ xoay người đóng cửa lại, lại từ trong túi lấy ra một cái bảng nhỏ dán vào cánh cửa sau lưng, không nhanh không chậm đi đến trước giường.

Lúc ngủ Tạ Nhạc Thiên có thói quen không mặc quần áo, giờ khắc này đang tr*n tr**ng chôn mình trong chăn, nhắm mắt lại như thường lệ.

Tống Từ không nói hai lời, lặng yên không một tiếng động bắt đầu c** q**n áo.

Tạ Nhạc Thiên nhắm mắt nay lúc chuẩn bị ngủ thiếp đi bỗng nhiên cảm thấy chăn mền trên người bị hất lên, một luồng hơi ấm ùa vào, phút chốc có một cơ thể ấm áp ôm cậu. Cậu bất ngờ mở mắt ra, đối điện với đôi mắt trong đen có xám của Tống Từ, im lặng một lúc lây mới chậm rì hỏi: “Tống quản giáo, anh có ý gì?”

Tống Từ dúi dầu vào xương quai xanh của cậu hít một hơi thật sâu, “Hôm nay tôi cố tình để trống buổi chiều, riêng để đến ngủ với chủ tịch Tạ.”

Dáng người Tống Từ mặc Âu phục vào trông có vẻ gầy gò, cởi ra hết lại trông cực kỳ cường tráng, kề sát trên người Tạ Nhạc Thiên, mỗi một phần cơ bắp đều cứng như sắt.

Tạ Nhạc Thiên có ung dung hơn nữa, mặt cũng phải đổi sắc, “Xuống dưới.”

Tống Từ cúi người hôn lên, hôm nay hắn đã hạ quyết định—— ngủ Tạ Nhạc Thiên!

Có d*c v*ng, lại có h*m m**n, có gì không thể?

Tạ Nhạc Thiên đến thở thôi cũng mất sức, bị Tống Từ hôn kín không lọt nổi gió, sắp thở không ra hơi, lồng ngực đau đớn phập phồng. Tống Từ biết cậu khó chịu song vẫn không tha cho cậu, hôn mãi đến lúc Tạ Nhạc Thiên sắp ngất xỉu.

Lòng bàn tay như giấy ráp lướt qua da thịt non mềm, Tạ Nhạc Thiên nhỏ giọng rên lên, “Đau——”

“Mới vậy đã đau?” Tống Từ mặt mày tối tăm nói, “Chủ tịch Tạ, trên đời này không có bữa trưa miễn phí đâu.”

Tạ Nhạc Thiên giãy dụa muốn tránh khỏi đôi tay thô ráp của Tống Từ, đồng thời hơi thở bất ổn nhỏ giọng nói: “Tuyến đường Cát Nam đó chính anh đã đồng ý cho.”

“Đương nhiên là tôi đồng ý,” Tống Từ xem Tạ Nhạc Thiên dưới chăn như một đứa bé cỡ lớn không kiêng dè x** n*n, “Một tuyến đường đổi lấy giao tình với chủ tịch Tạ giao, tôi còn chưa đủ rộng lượng sao?”

“Tống Từ ——” Chỗ yếu của Tạ Nhạc Thiên bị Tống Từ bắt lấy, tê cả da đầu, tim nhảy loạn, “Anh, anh buông tay——”

“Chủ tịch Tạ, ngàn vạn đừng ngất, nếu cậu ngất tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện…” Tống Từ chậm rãi nói.

Tạ Nhạc Thiên th* d*c không người, toàn thân bị Tống Từ nắm trong tay, trí óc nhanh chóng xoay chuyển, ngoài miệng đã mềm giọng, “Tống quản giáo, sức khỏe tôi không tốt, anh sẽ làm tôi chết mất.”

“Không chết đâu,” Tống Từ thân thiết hôn một cái vào khóe môi cậu, “Tôi sẽ nhẹ nhàng.”

Tạ Nhạc Thiên cười khổ nói: “Tống quản giáo đang trả đũa sao?”

“Nói mê,” Tống Từ ôm cậu x** n*n qua lại, “Không phải tôi đã nói từ lâu rồi sao, tôi thích chủ tịch Tạ.”

Tạ Nhạc Thiên hít sâu một hơi, mặt từ từ đỏ lên, thở dài, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Tống quản giáo không muốn làm người khác khó chịu… shhh…” Tạ Nhạc Thiên nhíu mày, cúi đầu áp trán trên vai Tống Từ, “Đau——”

Món đồ chơi nhỏ trong tay Tống Từ vẫn còn rất tinh thần, không thể nào là do hắn nắm đau được, “Chỗ nào đau?”

“Chân đau…” Tạ Nhạc Thiên thấp giọng nói, “Hình như sắp mưa rồi.”

Tống Từ bật cười, “Cậu là ông già à?”

Tạ Nhạc Thiên cũng cười, nói như ông cụ non: “Cũng không còn trẻ.”

Tống Từ buông lỏng tay, đổi thành chạm vào cẳng chân Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên rên hai tiếng. Tay Tống Từ dùng xảo kình, nắm bóp làm mềm bắp đùi cậu, x** n*n mãi đến khi cẳng chân Tạ Nhạc Thiên nóng lên, Tống Từ bóp một hồi không nghe thấy tiếng rên của Tạ Nhạc Thiên nữa, cúi đầu nhìn xuống, Tạ Nhạc Thiên tựa vào trên vai hắn —— ngủ thiếp đi.

__

(1) vừa muốn làm cao vừa muốn làm giá: Nguyên văn 又要面子又要里子 – Hựu yếu diện tử hựu yếu lý tử.

Song Phong có câu: 又要面子又要里子. Có nghĩa là khi làm việc, nói năng, hành xử, vừa phải cho người khác thể diện, vừa phải chú ý đến lợi ích và phẩm giá của bản thân.

Nguồn: douyin.com

Tui không biết edit câu 又要面子又要里子 sao cho đúng nữa, câu “vừa muốn làm cao vừa muốn làm giá” là tui chế đại, cao trong này là cao thượng, ai có idea nào hay hay chỉ tui với nha.

Trước Tiếp