
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 340
Thế giới 22: Quản giáo 1
Làn khói trắng như tuyết phun ra từ đôi môi mỏng sắc bén, bóng sườn mặt anh tuấn của một người đàn ông thấp thoáng mơ hồ, đôi mắt hơi cụp xuống, do hàng mi dày và dài quá đáng, bất ngờ thêm một nét miên man trên gương mặt nghiêm khắc đó. Đầu ngón tay thon dài mạnh mẹ kẹp một điếu thuốc, bóng sáng chuyển động chiếu một đường cong mông lung trên mặt hắn, “Tôi thật sự thất vọng với năng lực làm việc của các người.”
“Quản giáo, ngài yên tâm, Hà Thiện Hải tuyệt đối không thoát được.” Cấp dưới đáp lời từ hàm răng đang run rẩy, áp lực mạnh mẽ khi đối diện với người đàn ông trước mặt khiến mồ hôi hắn tuôn như mưa.
“Tuyệt đối?” Tống Từ cười nghiền ngẫm, “Hôm qua cậu nói… Hà Thiện Hải tuyệt đối không thể có thể sống sót ra khỏi bệnh viện.”
Hai đầu gối cấp dưới mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ xuống, “Xin, xin quản giáo xử phạt.”
Tống Từ xoay người lại, chậm rãi đi tới trước mặt người đang quỳ, nhấc một chân lên, trên chân hắn một đôi giày Brogue (1) tinh tế đẹp đẽ, hoa văn trang nhã phức tạp, không dính một hạt bụi, “Có đẹp không?”
“Đẹp, đẹp ạ.” Cấp dưới vội vội vàng vàng kéo ống tay áo lau lau mặt giày vốn đã sạch sẽ đến phát sáng của hắn hai lần, ngẩng đầu ngượng ngập nở nụ cười với Tống Từ.
Mỗi nơi từ đầu dến chân quản giáo đều sạch sẽ tỉ mỉ gọn gàng, âu phục màu đen không một nếp nhăn, đến cả chiếc khăn tay trong túi áo trước ngực cũng được gấp ngay ngắn.
Tống Từ thấp giọng nói: “Thế thì… tôi sẽ dùng đôi giày này…” Giọng nói êm ái chợt dừng lại, một chân Tống Từ đột ngột phát lực, một đá tung tới, âm thanh xương gãy vang lên rõ ràng, người quỳ dưới đất nghiêng cổ sang một bên, thật sự đã bị cú đá mạnh mẽ của Tống Từ đá gãy cổ.
Tống Từ chậm rãi rút chân về, sửa sang lại cà vạt của mình, thầm nghĩ: Thứ rác rưởi.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.”
Người đẩy cửa đi vào nhìn thấy thi thể ngã trên đất trước tiên, song vừa liếc nhìn lập tức dời tầm mắt: mặt không biến sắc nói: “Quản giáo, chủ tịch Tạ của Hợp Tâm Hội tới chơi.”
“Có chuyện gì.” Tống Từ hờ hững nói.
“Vị hôn thê của chủ tịch Tạ, Hà Linh… là chị gái của Hà Thiện Hải.”
Ánh nắng xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá sách cửa sổ chiếu trên mặt Tống Từ, từng lớp từng lớp phân tách khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị đó thành từng khối. Mỗi khối dường như đều ẩn giấu khói mù không muốn để người ngoài nhận biết, Tống Từ cầm điếu thuốc, hít sâu một hơi, “Phòng tiếp khách, năm phút đồng hồ.”
Hắn phải đổi một đôi giày mới.
Nhà tù đáng sợ nhất cả nước lại có một căn phòng tiếp khách cực kỳ xa hoa thoải mái, ghế sofa bằng da cá sấu thủ công, những viên gạch đá hóa thạch tự nhiên dưới lòng bàn chân phút chốc phác họa khung cảnh cá lớn nuốt cá bé thời viễn cổ. Mặt tường đen kịt lập lòe ánh sáng kim loại chói lóa âm u, loáng thoáng ẩn hiện bóng người gầy gò đang ngồi trên salon.
Cửa phòng tiếp khách mở ra.
Tống Từ nhìn thấy một đỉnh đầu màu đen, sau đó vị chủ tịch Tạ kia chậm rãi đứng lên quay người sang. Nằm ngoài dự liệu của Tống Từ là, vị chủ tịch Tạ tương đối có trọng lượng trong cả hai giới chính trị thương mại mặt mày trắng bệnh thần sắc như có bệnh, mày mảnh mũi đẹp, thần thái hòa nhã dễ gần, tay còn chống một cái gậy. Thoạt nhìn cậu rất trẻ, song vẻ mặt lại rất mệt mỏi, “Xin chào, kẻ hèn này là Tạ Nhạc Thiên.”
“Tống Từ.” Tống Từ mỉm cười nói, nét cười và giọng nói của hắn đều rất khắc chế, bởi vì chủ tịch Tạ trước mặt trông có vẻ yếu đuối đến mức dường như hắn hơi lớn giọng một chút cũng sẽ chấn động vỡ toang.
Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Là Tống Từ trong Đường thi Tống từ (2) sao?”
“Không phải,” Tống Từ chớp chớp mắt, hàng mi dày vỗ như phiến quạt, “Là Từ (慈) trong từ bi (慈悲).”
Hà Thiện Hải bị bắt tại Cát Nam, tội danh là buôn lậu, Hà gia có vô số con cái, Hà Thiện Hải chỉ là một phần bé nhỏ không đáng kể trong đó, Hà Nguyên Sinh dứt khoát bỏ rơi đứa con này.
Trước khi bị bắt vào tù Hà Thiện Hải do đột ngột phát bệnh hen suyễn nên đã nằm viện, ngày thứ hai hắn nằm viện, trong bệnh viện xảy ra một màn đấu súng. Hà Thiện Hải trúng ba phát súng, nhưng lớn mạng đến kỳ lạ, cả ba phát đều tránh chỗ hiểm, bây giờ đang được chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện thành phố số ba, súng ống đầy đủ lớp lớp bảo vệ.
Không ai chịu đứng ra cứu vớt Hà Thiện Hải, một là không đáng, Hà Thiện Hải không có giá trị lớn đến vậy, hai là không dám, nơi mà Hà Thiện Hải phải vào là nhà tù Trung Đỉnh. Nơi đó có một vị quản giáo khiến cho cả cá sấu lớn của giới chính trị nghe tiếng thôi đã sợ mất mật.
Tạ Nhạc Thiên vốn dĩ sẽ không đến, Hà Linh có đến xin hắn, hắn vẫn không đồng ý.
Song Nhạc Thiên đã đến rồi, khi Hà Linh khóc đến mức sắp lả người thì Nhạc Thiên đồng ý.
Nhạc Thiên: Hình tượng của quản giáo này được xây dựng ngầu như thế, tui nghi hắn ta là nam chính rồi, nhất định phải tới xem thử mới được. Vậy là lê cái thân bệnh tật có thể ợ ra rắm bất cứ lúc nào chạy đến xem nam chính.
Hình như bây giờ hệ thống không kiểm soát được cậu nữa, bèn cố tình sắp đặt chướng ngại vật cho cậu.
Lần này Tạ Nhạc Thiên là một lão đại tâm tư bén nhạy, bẩm sinh ốm yếu bệnh tật, đích thị là Lâm Đại Ngọc phiên bản nam. Hứng gió tí thơi đã đau đầu nhức óc, ăn bậy tí thôi cũng xuất huyết dạ dày nhập viện được, đi hai bước phải dừng để thở, nằm một lúc thì tức ngực. Nói chung là một kẻ còn thở là còn mang vạ.
Hệ thống: “Đừng sợ, không chết được đâu, cứ mạnh dạn xực nam chính đi.”
Nhạc Thiên: …
Nhạc Thiên ngồi đối diện Tống Từ, có thể ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Tống Từ. Cậu lấy khăn tay trong túi ra bịt miệng mũi lại, giọng nói vốn đã không thể coi là đầy sức sống xuyên qua một lớp khăn tay càng toát lên vẻ yếu sức, “Tống quản giáo, có thể nể tình tôi, tạo điều kiện, thả cậu em vợ của tôi một con ngựa được không?”
Tống Từ liếc mắt nhìn khăn tay trong tay cậu, biết mà còn hỏi: “Vị nào?”
Nhạc Thiên đáp: “Hà Thiện Hải.”
Tống Từ mỉm cười, lần này nụ cười của hắn hơi rộng hơn một chút, lập tức bộc lộ ra một ít thú tính, “Không tiện lắm.”
“Tôi nghĩ là, chúng ta có thể từ từ bàn về điều kiện.” Nhạc Thiên chậm rãi nói, cậu nói chuyện rất chậm, Tạ Nhạc Thiên mà nói chuyện nhanh, lập tức sẽ không kịp thở.
Tống Từ vắt chéo chân, phất phất tay, người của hắn trong phòng họp đi ra ngoài hết, Nhạc Thiên giơ giơ gậy, người của cậu cũng đi ra ngoài. Trong phòng họp chỉ còn lại hai người Tạ Nhạc Thiên và Tống Từ ngồi đối diện nhau.
Tống Từ nhìn Tạ Nhạc Thiên, hắn thường xuyên tiếp xúc với người trong giới chính trị.
Tống Từ không muốn thừa nhận mình là người trong giới chính trị, hắn luôn cảm thấy mình không nằm trong tam giới, vượt ngoài ngũ hành, chỉ thờ ơ lạnh nhạt quan sát tất cả mọi người.
Người trong giới chính trị như cáo, như cầy sói, nịnh nọt, xảo quyệt, hung ác, nhu nhược.
Kẻ nào cũng dè dặt cẩn thận.
Tạ Nhạc Thiên thì khác, thoạt nhìn cậu rất ung dung, tỏ ra một loại khí chất trong sạch nhạt nhẽo mây tụ mây tan, Tống Từ liếc nhìn khăn tay của cậu, , “Hoa văn rất đẹp.”
Tạ Nhạc Thiên cụp mắt xuống, tất cả khăn tay của cậu đều được thuê một nhánh hoa hồng ở góc dưới bên trái, ngón tay tái nhợt đặt bên cạnh hoa hồng màu hồng nhạt, trông rất sạch sẽ.
Tống Từ thích sạch sẽ, hắn có bệnh thích sạch sẽ.
“Tống quản giáo thích, tôi có thể tặng anh mấy cái.” Nhạc Thiên chậm rãi nói.
Tống Từ từ chối, “Không cần, tôi không nhận đồ của người khác.”
Câu nói này có ý riêng, sắc mặt Tạ Nhạc Thiên vẫn nhợt nhạt song thong dong, “Tôi biết Hà Thiện Hải đã đắc tội với Tống quản giáo, nhưng… tội không đáng chết.”
“Cậu biết à?” Tống Từ cảm thấy hơi buồn cười, “Vậy thì cậu nói thử xem.”
Tạ Nhạc Thiên như kể chuyện, ổn định bình tĩnh nói: “Tuyến Cát Nam vẫn luôn nằm trong quản lý của anh Nghiêm, Hà Thiện Hải không chào hỏi gì đã thò tay vào, tất nhiên Tống quản giáo phải xả giận giúp bạn của mình rồi. Bây giờ cậu ta đã bị thương nặng, cho dù có cứu được thì sau này e cũng sẽ là kẻ tàn phế. Tống quản giáo, tôi bằng lòng lấy một vài để đổi lấy được sống tiếp của kẻ tàn phế đó, anh thấy thế nào?”
Nói xong một đoạn dài như vậy, lồng ngực Tạ Nhạc Thiên hơi đau, thế là cậu vỗ nhẹ vào ngực mình, chậm rãi vuốt ngực xoa dịu cho mình.
Tống Từ đầy hứng thú mà nhìn hắn, lần đầu tiên thấy có người nói chuyện thôi mà như sắp làm mình ngất đến nơi, hơn nữa cậu còn nói chậm như vậy.
Chờ Tạ Nhạc Thiên lấy lại hơi xong, sắc mặt bình ổn trở lại, Tống Từ mới thong tả nói: “Tôi và Nghiêm Đông không phải là bạn.”
Tạ Nhạc Thiên đương nhiên biết hai người họ không phải là bạn, chỉ là gói cho mối quan hệ chuyển giao lợi ích đó một lớp vỏ bọc đẹp đẽ mà thôi, lập tức chỉ mỉm cười, không nói gì.
“Chủ tịch Tạ, tôi có một câu muốn hỏi anh.” Tống Từ tỉ mỉ đánh giá Tạ Nhạc Thiên, phát hiện eo của cậu hơi không thẳng, lưng hơi cong xuống như một ông già.
Tạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Mời nói.”
Tống Từ nói: “Tiếp tục sống như cậu, có gì hay ho?” Trong giọng nói của hắn tràn ngập tò mò, không hề có ý gì là châm chọc cười nhạo. Vì hắn thật lòng cảm thấy khó hiểu, Tạ Nhạc Thiên cứ như vậy ngồi ở đó, đã khiến hắn cảm nhận được một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt, cứ như là Tạ Nhạc Thiên đang thiêu đốt tính mạng của mình thì cậu mới có thể giữ thể diện ngồi đó, làm một chủ tịch Tạ thật xinh đẹp.
Tạ Nhạc Thiên cũng chẳng tức giận, rất bình thản nói: “Đúng là không có gì hay ho.”
Tống Từ cũng rất bình thản hỏi tiếp: “Vậy sao cậu còn chưa chết luôn đi?”
Tạ Nhạc Thiên vẫn không bị chọc tức, cậu cầm khăn tay bịt mũi miệng lại ho nhẹ một tiếng, cậu đã nín tiếng ho khan này một lúc lâu, cậu không chịu được mùi thuốc trên người Tống Từ. Ho xong, cậu thả khăn xuống, để lôi đôi môi phớt hồng, từ tốn nói: “Vì tôi sợ chết.”
Tống Từ hơi cười, hắn rất thưởng thức Tạ Nhạc Thiên, “Chủ tịch Tạ, cậu là một người thú vị.”
“Vậy thì Tống quản giáo có đồng ý nể mặt con người thú vị như tôi không?” Tạ Nhạc Thiên cúi đầu nhẹ giọng nói, vóc dáng cậu gầy gò, đầu cúi thấp, một tay chống gậy chống, dáng dấp rất khiêm tốn.
Ánh mắt lom lom Tống Từ nhìn chằm chằm Tạ Nhạc Thiên, hàng mi dày đổ bóng râm trên mặt hắn, “Được thôi.”
Tạ Nhạc Thiên thể hiện lòng cảm ơn với Tống Từ, cậu bảo người đi theo đi vào, cầm một cái rương đưa cho Tống Từ, Tống Từ không nhận, người đứng bên cạnh hắn nhận.
Tạ Nhạc Thiên rất cố sức đứng lên, một tay cậu đè mạnh xuống gậy chống, cơ thể chậm rãi run rẩy, như một bệnh nhân nằm trên giường bệnh lâu ngày lần đầu xuống giường vậy, run run rẩy rẩy một lúc mới đứng thẳng. Người phía sau cậu không có một người nào bước lên giúp cậu, rõ ràng là đã được cậu căn dặn.
Tống Từ quan sát Tạ Nhạc Thiên, chăm chú đến mức như có một đóa hoa nở ra trên gò má nhợt nhạt của cậu, “Chủ tịch Tạ, tôi muốn làm bạn với cậu.”
“Là vinh hạnh của tôi.” Tạ Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, cậu cười xong lập tức nhíu mày, cả người run rẩy eo khom xuống, người đi theo đứng đằng sau vẫn thờ ơ không động lòng, Tống Từ quan tâm hỏi: “Chủ tịch Tạ, sao vậy?”
Tạ Nhạc Thiên đập nhẹ một cái lên đầu gối của mình, “Không có gì, tê chân thôi.”
Tống Từ chắp tay mỉm cười nói: “Cần tôi xoa bóp giúp cậu không? Tôi có học được một ít.”
Tạ Nhạc Thiên hàm súc nói: “Cảm ơn, không cần, tôi đứng một lúc là tốt rồi.”
Tống Từ kiên nhẫn chờ Tạ Nhạc Thiên một lần nữa đứng thẳng, rất khách sáo nói tạm biệt cùng Tạ Nhạc Thiên, cuối cùng hắn nói: “Chủ tịch Tạ, tôi sẽ tặng cậu một món quà, để kỷ niệm việc chúng ta trở thành bạn bè.”
“Cảm ơn.” Tạ Nhạc Thiên không từ chối.
Từ phòng tiếp khách đi ra, dọc đường đi đều ngục tù đóng kín, ì trên cửa chỉ có tay nắm cửa mà không có cửa sổ, thoạt nhìn như từng cái hộp vậy. Nhạc Thiên nhìn mà thấy hơi rén trong lòng, mà không đi nhanh được, đành phải nói chuyện phiếm với hệ thống nhằm dời đi sự chú ý của mình, “Tao thấy tên Tống Từ đó cũng ổn, lễ phép lắm.”
Hệ thống: “Cậu thích là tốt rồi.”
Nhạc Thiên: “Mẹ, mẹ bỏ con sao mẹ!”
Hệ thống: “Chưa từng giữ cảm ơn ạ.”
Nhạc Thiên: “…”
Tống Từ lễ phép quả nhiên gửi quà cho Tạ Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên dẫn theo Hà Linh đến bệnh viện đón Hà Thiện Hải, bệnh viện đẩy Hà Thiện Hải cắm dây nhợ đầy người vào xe cấp cứu. Hà Linh nhào đến khóc, nhưng bị Nhạc Thiên kêu người kéo ra.
Sau khi xe cấp cứu đến Hà gia, người của Tạ Nhạc Thiên khiêng cán cứu thương xuống mới cảm giác có điều không đúng, bởi vì Hà Thiện Hải trên băng ca thực sự quá nặng. Nhạc Thiên cau mày kêu người xốc tấm vải trắng trên người Hà Thiên Hải lên, Hà Linh hét lên một tiếng ngất đi, Nhạc Thiên liếc mắt nhìn cái mà suýt chút nữa đã ói ra.
Hà Thiện Hải bị phanh ngực mổ bụng, trong cái bụng bị vạch ra chất đầy vàng thỏi mà Tạ Nhạc Thiên đã tặng cho Tống Từ.
Nhạc Thiên: …
Hệ thống: “Thấy thích thì ọe một tiếng, rất thích thì ọe hai tiếng nào.”
Nhạc Thiên: …cđcmm, sao tên này b**n th** hơn tên kia vậy.
__
(1) giày brogue: 巴洛克鞋
Đây là mẫu giày truyền thống với đế thấp, được làm từ da động vật với các mảng da cứng ghép với nhau thành khuôn dáng giày hoàn chỉnh.
Giữa các viền da được dập răng cưa nhằm mục đích phân biệt các mối nối. Mẫu giày này bắt đầu xuất phát từ vùng đất Gaelic (thuộc Ailen cổ đại).
Nét đặc trưng ở loại giày này chính là những lỗ đục bên cạnh việc được dùng để trang trí trên giày còn giúp đem lại sự thông thoáng.
Qua đó giúp nam giới dễ dàng sử dụng ở những địa hình khắc nghiệt, nhất là vùng ẩm ướt.
Nguồn: laforce.vn
(2) Đường thi Tống từ: 唐诗宋词
Thơ Đường hay Đường thi (chữ Hán: 唐詩) là toàn bộ thơ ca đời Đường được các nhà thơ người Trung Quốc sáng tác trong khoảng từ thế kỉ 7 – 10 (618 – 907). Các sáng tác của hàng nghìn nhà thơ đời Đường được bảo tồn trong cuốn Toàn Đường thi gồm 48.900 bài.
Nguồn: vi.wikipedia.org
Từ (giản thể: 词; phồn thể: 詞; bính âm: cí; Wade–Giles: tz’ŭ, đôi khi cũng được viết là 辭 hay 辞) là một thể loại văn học, hình thành vào đời Đường, và phát triển mạnh vào đời Tống ở Trung Quốc.
Nguồn: vi.wikipedia.org
Cả câu là “Hán phú, Đường thi, Tống từ, Nguyên khúc, Minh Thanh tiểu thuyết”.