Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 339: Một phần mấy 18 (end)

Trước Tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 339

Thế giới 21: Một phần mấy 18 (end)

Hứa Nhạc Thiên lần thứ hai yêu đương, người yêu của cậu gần như khác nhau mỗi ngày.

“Baby, rời giường thôi.” Nụ hôn ngọt ngào rơi vào bên gò má, Hứa Nhạc Thiên chậm rãi mở mắt ra, đối diện với gương mặt tươi cười vui vẻ của Tưởng Thế Tương, bất đắc dĩ nói: “Sao lại giả làm A Ngưng rồi.”

Sắc mặt Tưởng Thế Tương tối đi, cả khuôn mặt nhanh chóng ghé sát đến trước mặt Hứa Nhạc Thiên, giọng điệu quái gở: “Tôi thấy hình như em rất thích cậu ta, tối hôm qua làm mấy lần?”

Hứa Nhạc Thiên sắc mặt ửng đỏ tránh khỏi khuôn mặt áp sát của Tưởng Thế Tương, trầm giọng nói: “Đừng quậy, hôm nay em phải đến công ty.”

Tưởng Thế Tương cúi người, cắn nhẹ vào má Hứa Nhạc Thiên, “Buổi tối sẽ quậy em sau.”

Hôm nay đến lượt của “Tưởng Thế Tương”, tối hôm qua Nhạc Thiên bị Tưởng Thế Ngưng nhiệt tình như lửa chơi đùa tới mức eo nhức lưng đau. Tưởng Thế Ngưng thoạt nhìn tính tình trẻ con, ở trên cũng láo nháo điên lên được, rất thích nói chuyện, cái gì mà baby trơn quá giỏi quá, ông xã yêu em chết mất. Quê tới mức Nhạc Thiên không chịu nổi, nếu không phải hắn đẹp trai ch*ch gỏi, chắc Nhạc Thiên đã ngất đi rồi.

Tưởng Thế Tương cứng người đứng trong bếp.

Tưởng Thế Ngưng: “Xong rồi, cái tên này không biết nấu cơm.”

Tưởng Thế Chiêu: “Lui xuống.”

Tưởng Thế Tương: “Đúng vậy, mau xuống đi, đừng để bé cưng của bọn tôi chịu đói.”

Tưởng Thế Tương cau mày giơ dao, “Câm miệng hết đi.”

Không phải là nấu cơm thôi mà, khó lắm à?

“Hệ thống,” Nhạc Thiên vừa đánh răng vừa nghi ngờ hỏi, “Mày có nghe mùi gì là lạ không?”

Hệ thống: “…cái bếp của cậu không còn nữa rồi.”

Nhạc Thiên: !!!

Đối việc đốt bếp của Hứa Nhạc Thiên này, Tưởng Thế Tương chật vật phát biểu: “Xin lỗi, tôi sẽ tìm người đến sửa.”

“Không sao, anh cũng không cố ý,” Nhạc Thiên bình tĩnh nói, “Đi ra ngoài ăn vậy, dưới công ty của tôi có một tiệm cháo Triều Sán (1) được lắm.”

Tưởng Thế Tương “ừm” một tiếng, hai người cùng đi ra chung cư, lúc Hứa Nhạc Thiên đóng cửa thì Tưởng Thế Tương mặt mày xám xịt nói: “Có phải tôi không có ưu điểm gì không?”

“Sao anh lại nói thế?” Nhạc Thiên đóng cửa lại, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tưởng Thế Tương, “Anh rất tốt mà.”

Tưởng Thế Tương ôm chầm cậu từ phía sau lưng, “Em biết tôi yêu em chứ?”

Nhạc Thiên vỗ nhẹ cánh tay vòng bên hông, “Em biết.”

Hai người triền miên hôn nhau ngay trước cửa chung cư, Tưởng Thế Tương ôm vòng eo thon mềm mại của Hứa Nhạc Thiên, lần thứ hai bán thảm thành công, hài lòng dẫn cậu xuống lầu. Không biết nấu ăn thì làm sao, không biết nấu ăn Hứa Nhạc Thiên lại càng thương hắn hơn.

Tưởng Thế Tương vừa chạy đi ra, chuyện của công ty hắn cứ mặc kệ, cùng Hứa Nhạc Thiên tăng ca trong công ty. Hắn thích nhìn dáng vẻ chăm chỉ làm việc của Hứa Nhạc Thiên, rất im lặng ngồi yên bên cạnh, trên mặt mang nụ cười mỉm thản nhiên, thấy tách cà phê của Hứa Nhạc Thiên hết, bèn đi rót cho Hứa Nhạc Thiên.

“Anh mang cái này đi photo ra đi.” Hứa Nhạc Thiên không ngẩng đầu lên cầm tệp tài liệu đặt sang bên.

Tệp tài liệu được rút đi.

Qua một lúc lâu, Nhạc Thiên vẫn không thấy Tưởng Thế Tương trở về, bèn đứng dậy đi tìm người, thì nhìn thấy Tưởng Thế Tương đang đứng trước máy photo ủ rũ mò bên này, mó bên kia.

Hình tượng nham hiểm bụng dạ khó lường của Tưởng Thế Tương trong lòng Nhạc Thiên ngay từ phút này bắt đầu rầm rầm sụp đổ.

Thì ra là người anh em không biết làm gì cả, chỉ biết chơi cung đấu mà thôi.

Hứa Nhạc Thiên vừa cười vừa lắc đầu bước về phía trước, “Để em làm cho.”

Tưởng Thế Tương nhỏ giọng giải thích: “Bọn họ cũng không biết làm.”

Hứa Nhạc Thiên nhướng mày gật đầu, “Xuất thân của anh như vậy, không biết dùng photo cũng là chuyện bình thường thôi.”

Tưởng Thế Tương đứng nhìn Hứa Nhạc Thiên photo xong, “Giờ tôi biết làm rồi.”

“Được,” Hứa Nhạc Thiên không khỏi cười rộ lên, “Lần sau anh làm nhé.”

Tưởng Thế Tương cũng cười với cậu, dáng vẻ có phần ngượng ngùng, cúi đầu hôn vào thái dương của Hứa Nhạc Thiên, “Bây giờ tôi đang rất hạnh phúc.”

Hứa Nhạc Thiên giật mình ngẩn ngơ lặng đi không nói gì, Tưởng Thế Tương nói tiếp: “Em làm tôi rất hạnh phúc.”

Tưởng Thế Tương hạnh phúc trải qua một ngày hạnh phúc, rồi hôm sau Tưởng Thế Chiêu tỉnh dậy suýt chút nữa chửi thề. Ba tên kia đi ra đồng nghĩa với chuyện là một đống việc trong công ty đang chờ hắn giải quyết, Hứa Nhạc Thiên trong ngực ôm còn chưa ấm tay, đã phải xuống giường đi trả lời điện thoại.

Nhạc Thiên mở mắt ra nhìn thấy Tưởng Thế Tương cầm điện thoại đứng trước cửa kính sát đất nghe điện thoại, ánh nắng thấp thoáng soi sáng vóc người cao lớn, bóng lưng toát lên một cảm giác vững chãi khiến người ta an lòng.

Nhạc Thiên yên lặng nằm ỳ trê giường nhìn Tưởng Thế Chiêu mới vừa online đã phải đâm đầu vào làm việc, càng nhìn càng thấy thèm thuồng. Chờ Tưởng Thế Chiêu cúp máy xong, xoay người lại nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên đang mở to mắt, hơi giật mình hỏi: “Đánh thức em sao?”

Nhạc Thiên lắc đầu, “Do em tự thức thôi.”

“Cổ họng hơi khàn,” Tưởng Thế Chiêu bước đến bên giường vuốt vuốt mái tóc ngắn hơi ướt mồ hôi của Hứa Nhạc Thiên, “Có đau hay không?”

Mặt Nhạc Thiên chợt ửng đỏ, “Không đau.”

“Khi nào quay lại tôi sẽ cảnh cáo bọn họ.” Tưởng Thế Chiêu bóp bóp tóc Hứa Nhạc Thiên, “Giờ dậy hay là ngủ tiếp? Hình như dạo gần đây em bận lắm.”

Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Bây giờ vẫn còn sớm… anh ngủ thêm chút không?”

“Tôi không ngủ đâu,” Tưởng Thế Chiêu cau mày nói, đối với hắn mà nói thì đã ngủ chừng ba ngày rồi. Nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt và hai gò má đỏ ửng của Hứa Nhạc Thiên thì chợt giật mình trong lòng, bàn tay đang xoa đầu Hứa Nhạc Thiên dần chậm lại, “Ngủ với em một lúc… cũng được.”

Bốn nhân cách cũng có phong cách hoàn toàn khác nhau trên giường, Tưởng Thế Chiêu là người dịu dàng nhất, ung dung thong thả không nhanh không chậm, trêu ghẹo Hứa Nhạc Thiên mềm hết cả người. Là người duy nhất ở trên giường khiến Nhạc Thiên sẽ xin hắn mạnh tay hơn.

“Không nên tham ăn quá,” Tưởng Thế Chiêu chảy mồ hôi mổ nhẹ lên mũi Hứa Nhạc Thiên, “Bé yêu, em không chịu nổi đâu.”

“Em…” Hứa Nhạc Thiên mặt mày đỏ bừng hai tay ôm chầm bả vai cường tráng của Tưởng Thế Chiêu, dùng tiếng thở nhẹ đến không thể nhận ra nói, “Em vẫn chịu được.”

Mới sáng sớm đã l*m t*nh rất phù hợp với phong cách nhất quán của Tưởng Thế Chiêu, lúc nào hắn cũng thương Hứa Nhạc Thiên, có điều Hứa Nhạc Thiên chủ động làm hắn rất vui. Hai người lại triền miên hôn nhau trên giường một lúc lâu mới dậy.

Bởi vì tính cách của Tưởng Thế Chiêu điềm tĩnh, nên khi hắn xuất hiện thì Hứa Nhạc Thiên tự nhiên sinh ra một niềm vui khi được người ta chăm sóc. Tưởng Thế Chiêu cũng vui vẻ tỉ mỉ chăm nôm cậu, ngồi bên mép giường để lộ tấm lưng cơ bắp rắn rỏi, dịu giọng nói với Hứa Nhạc Thiên, “Tôi cõng em.”

Hứa Nhạc Thiên chỉ đỏ mặt trong nháy mắt, rồi nằm lên.

Sự bao dung của Tưởng Thế Chiêu khiến người ta cảm thấy cho dù Hứa Nhạc Thiên có làm gì, hắn vẫn thích.

Tưởng Thế Chiêu cõng Hứa Nhạc Thiên, hai người dính lấy nhau đi vào phòng tắm, trên mặt cứ treo nụ cười khờ khờ.

Ngày hôm nay đổi lại thành Hứa Nhạc Thiên đi làm với Tưởng Thế Chiêu, mấy vị phó tổng của Tưởng thị đã biết mặt Hứa Nhạc Thiên hết, Tưởng Thế Chiêu từng giới thiệu, Hứa Nhạc Thiên là người yêu của hắn.

Miễn sao chỉ cần không ảnh hưởng việc kinh doanh của công ty, cho dù Tưởng Thế Tương tìm con khỉ làm người yêu bọn họ cũng không quan tâm, đồng thời khách khí xưng hô với Hứa Nhạc Thiên, “Luật sư Hứa, mới đến sao.”

“Chào các anh.” Hứa Nhạc Thiên cũng rất thong dong.

“Dạo này cậu thế nào rồi?” Phó tổng nói chuyện phiếm với Hứa Nhạc Thiên.

Hứa Nhạc Thiên bình thản đáp: “Tốt lắm.”

Phó tổng thuận thế nói ra lời muốn nói, “Dạo này anh Tưởng đến công ty hơi ít nhỉ.”

Hứa Nhạc Thiên đương nhiên biết là tại sao, vì vậy nói: “Tôi sẽ nói lại với anh ấy một tiếng.”

Đêm đó, mấy nhân cách lại vì vấn đề phân phối thời gian rùm beng um xùm, “Tưởng Thế Tương” không đồng ý cắt bớt thời gian của mình, “Nếu như không có tôi, thì chẳng biết các anh lề mề bao lâu nữa mới có thể ở bên em ấy.”

Tưởng Thế Ngưng vốn là nhân cách ít có ý kiến, nhưng sau khi hắn ở bên cạnh Hứa Nhạc Thiên ăn ngon bén mùi rồi lại thành ra không chịu nhường, “Tôi muốn dẫn baby đi chơi trượt ván, bọn tôi đã hẹn nhau rồi.”

Tưởng Thế Tương nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn tách khỏi Nhạc Thiên…”

Tưởng Thế Chiêu hừm lạnh một tiếng, “Tôi vừa ra tới đã phải đi dọn chuyện của công ty rồi, tôi làm việc riêng cho các cậu à?”

Bốn nhân cách ầm ĩ tối mày tối mặt, cuối cùng ngọn lửa chiến tranh vẫn đốt tới chỗ Hứa Nhạc Thiên, bốn người nhất trí một ý kiến —— cho Hứa Nhạc Thiên quyết định.

Ý của Nhạc Thiên là: “Thực ra chuyện của công ty không thể xử lý được, các anh có thể để cho Thế Chiêu đi ra bất cứ lúc nào, không cần phải cố định một ngày nhất định phải là một người.”

Tưởng Thế Tương giọng điệu quái gở: “Có phải em thích Tưởng Thế Chiêu nhất không?”

Mặt Nhạc Thiên sực cái đỏ, “Không phải… các anh giống nhau hết sao.”

“Baby, bọn tôi không giống nhau,” Tưởng Thế Ngưng ôm eo Hứa Nhạc Thiên, khi hôn xuống lại vừa thô bạo vừa cuồng nhiệt, trong mắt ngập sự kích động thiếu niên của Tưởng Thế Tương, “Tưởng Thế Ngưng nói phải, bọn tôi không giống nhau.”

“Em…” Nhạc Thiên bị sự sung sướng nhân bốn làm choáng váng, sau đó cãi nhau giữa các nhân cách bỗng nhiên biến thành tra hỏi xem Hứa Nhạc Thiên yêu nhất ai.

Nhạc Thiên quỳ nằm trên giường nhẹ nhàng rên lên, Tưởng Thế Tương l**m đầu lưỡi của cậu, trầm giọng nói: “Baby, giờ thì ai là người đang yêu ai?”

“Là, là A Ngưng…” Nhạc Thiên thở hổn hển đứt quãng trả lời.

“Sai rồi,” Tưởng Thế Tương biến sắc, “Tôi làm em khó nhớ vậy sao?”

Gặm nuốt hung ác làm Nhạc Thiên phát ra một tiếng rít gào cao vút.

Tần suất kéo dài không ngừng chậm rãi giảm xuống, trở nên vừa dịu dàng vừa giày vò. Tưởng Thế Tương lật cậu lại, hôn lên môi cậu từ hướng chính diện, Nhạc Thiên bật ra một tiếng “ưm” từ trong khoang mũi, kìềm lòng không đặng ôm vai Tưởng Thế Tương, “Thế Chiêu… nhanh lên…”

“Tôi không nhanh,” Trên mặt Tưởng Thế Ngưng nở một nụ cười gian xảo, “Bởi vì —— em nhận lầm rồi.”

Buổi tối ngày hôm ấy Hứa Nhạc Thiên bị chơi đùa quá đáng, rõ ràng là cùng một người, ngặt nỗi không có chung sở thích, còn muốn Hứa Nhạc Thiên nói ra là ai, đoán sai thì tiếp tục. Cuối cùng vẫn phải nhờ Tưởng Thế Chiêu đi ra kết thúc, khóe mắt Nhạc Thiên rơi lệ trong sự dỗ dành dịu dàng, “Thế Chiêu, Thế Chiêu… là anh đó sao…”

“Tôi đây,” Tưởng Thế Chiêu cúi người hôn sâu vào đôi môi run rẩy của Hứa Nhạc Thiên, “Đừng sợ, không sao rồi.”

Cuối cùng bốn nhân cách bàn bạc ra quyết định, thời gian làm việc của Tưởng Thế Chiêu không tính vào thời gian đi ra ngoài. Thế là Tưởng Thế Chiêu nhờ vào năng lực làm việc vượt trội mà các nhân cách còn lại không có trở thành người có thời gian nhiều nhất, người thứ hai là Tưởng Thế Ngưng, bởi tài nấu ăn của hắn rất hợp khẩu vị Hứa Nhạc Thiên, thời gian nấu ăn cũng đa số là hắn.

Hứa Nhạc Thiên và Tưởng Thế Tương ở bên nhau rất lâu, lâu đến nỗi Cao Huệ Hòa không nhịn nổi nữa đến công ty của Hứa Nhạc Thiên chặn người.

Hai người lại một lần nữa ngồi trong quán cà phê, Cao Huệ Hòa cảm khái nói: “Trước đó… đều là anh đến gần công ty em tìm em.”

Nhạc Thiên không tỏ rõ ý kiến, lảng tránh nói: “Chuyện của công ty ổn định chưa?”

Cao Huệ Hòa gật gật đầu, thần sắc phức tạp nhìn Hứa Nhạc Thiên, “Anh thật sự thích Tưởng Thế Tương rồi sao?”

Vẻ mặt Hứa Nhạc Thiên rất dao động, “Xem như là vậy.”

Tâm trạng của Cao Huệ Hòa nhờ câu trả lời không tính là khẳng định đó thoáng có chút dễ chịu, trên tay cô vẫn còn mang chiêc nhẫn đính hôn cùng Hứa Nhạc Thiên, cố chấp nói: “Chúng ta không chia tay, anh vẫn là hôn phu của em.”

“Huệ Hòa, em rất tốt, chỉ là… chúng ta không thích hợp.” Hứa Nhạc Thiên chậm rãi nói.

Nét mặt Cao Huệ Hòa cũng trở nên buồn lòng, “Em hiểu.”

Sau khi Hứa Nhạc Thiên tách ra khỏi cô rồi, có rất nhiều việc cô không còn là đương sự trong đó nữa, bỗng nhiên cô có thể nhìn thấy rõ được rất nhiều chuyện mà trước đây không thấy. Ý muốn kiểm soát của cô đối với Hứa Nhạc Thiên thật sự bắt nguồn từ việc cô yêu Hứa Nhạc Thiên, hay xuất phát từ h*m m**n chiếm hữu của cô với vật vật thuộc sở hữu của mình?

“Nhạc Thiên,” Cao Huệ Hòa đưa tay về phía Hứa Nhạc Thiên, “Nắm tay em một lần nữa, được không?”

Hứa Nhạc Thiên dịu dàng ngắm nhìn cô, “Không được.”

Cao Huệ Hòa nhếch khóe môi, “Thì ra là cảm giác này.”

Hứa Nhạc Thiên cúi đầu khều chiếc thìa trong tách cà phê lý của mình, “Anh đi trước, công ty còn có việc, tiền nước anh trả rồi.

Cao Huệ Hòa không nói nữa, yên tĩnh nhìn Hứa Nhạc Thiên xoay người rời đi, như một giọt nước rơi vào biển rộng hòa vào đám đông. Trong lòng cô chợt dâng lên một suy nghĩ: Cho dù là Tưởng Thế Tương, cũng chưa chắc đã bắt được Hứa Nhạc Thiên.

Chỉ là cô không ngờ rằng, Hứa Nhạc Thiên sẽ thể hiện sự khó nắm bắt của mình bằng cách này.

Hứa Nhạc Thiên mất rồi, vào năm hai mươi chín tuổi thì đột phát bệnh tim đột tử ngay tại công ty của cậu.

Lại là lễ tang.

Cao Huệ Hòa từ xa xa nhìn thấy Tưởng Thế Tương đang ngồi trên ghế dài, trong khoảnh khắc tưởng như thời gian trôi ngược.

Cao Huệ Hòa nói với bạn trai của mình: “Em đi nói với anh ta hai câu.”

Bạn trai tinh ý gật đầu.

Cao Huệ Hòa chậm rãi đến gần Tưởng Thế Tương, “Anh… nén bi thương.”

Tưởng Thế Tương im lặng ngồi, từ trên người hắn Cao Huệ Hòa nhìn thấy một loại tuyệt vọng bình tĩnh, không nhịn được lên giọng, “Tưởng Thế Tương.”

Tưởng Thế Tương giơ một ngón tay lên, “Suỵt, đừng ồn.”

Cao Huệ Hòa không khỏi yên tĩnh lại, cô cũng không muốn khuyên Tưởng Thế Tương cái gì. Chuyện như vậy người ngoài thực sự rất khó đồng cảm được, chỉ có thể lựa chọn xoay người rời đi, cho Tưởng Thế Tương chút không gian của riêng mình.

“Thế Tương,” Trong miệng Tưởng Thế Tương phát ra một tiếng nói dịu dàng, giọng nói đó có âm điệu gần như giống Hứa Nhạc Thiên y như đúc, “Em mệt quá, chúng ta về nhà ngủ đi.”

Tưởng Thế Tương lẩm bẩm: “Chờ một lát nữa đi, chờ bọn họ đi hết rồi, chúng ta lại về nhà.” Vẻ mặt thay đổi, lại là nụ cười gian xảo, “Bọn họ thật ngu ngốc, cho rằng em chết rồi.”

“Đúng, bọn họ đều bị chúng ta lừa hết,” Trên mặt Tưởng Thế Tương tràn ra một nụ cười ấm áp, “Rõ ràng là chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau mà.”

Anh đang rất hạnh phúc, em thì sao?

Em cũng vậy.

__

(1) cháo Triều Sán: 潮汕粥, hình như là kiểu cháo hải sản tôm cua sò các thứ:

Trước Tiếp