Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 341: Thế giới 22: Quản giáo 2

Trước Tiếp

☆, Chương 341

Thế giới 22: Quản giáo 2

Hà gia cử hành tang lễ rất long trọng cho Hà Thiện Hải.

Lúc Hà Thiện Hải nửa chết nửa sống trong bệnh viện, người nhà họ Hà chẳng thèm quan tâm, hắn chết rồi, trái lại lấy một người chết như Hà Thiện Hải ra làm rầm làm rộ. Nhà họ Hà muốn tuyến Cát Nam kia, bèn dùng mạng của Hà Thiện Hải để ép Tống Từ nhượng bộ.

Hôm lễ tang có rất nhiều nhân vật nổi tiếng tụ tập, có thể nói là một buổi gặp gỡ khổng lồ của tầng lớp trên.

Tạ Nhạc Thiên cũng có mặt, cậu ngồi ở hàng thứ hai bên cạnh Hà Linh, Hà Linh vẫn khóc không ngừng. Cô và Hà Thiện Hải là chị em cùng một mẹ, trong tất cả mọi người ở lễ tang này ngoại trừ cô ra, còn lại không có một ai cảm thấy đau lòng thương tiếc cho Hà Thiện Hải.

Hà Nguyên Sinh ở trên nước mắt ròng ròng nói ra nỗi đau mất con trai cưng khoan tim, ở bên dưới, có lẽ bao gồm cả cậu đều thờ ơ không bận tâm.

Bọn họ đều đang chờ nhân vật chính thật sự của đám tang này.

Tống Từ khoan thai đến muộn, gần như đến chạng vạng trời sắp tối thì xe của hắn mới đến hội trường lễ tang.

Hà gia đang tổ chức lễ tang lên đèn từ rất sớm, từ đằng xa nhìn thấy đèn đuốc rực rỡ phồn hoa như gấm. Lòng dạ Tống Tứ ngưa ngứa, muốn châm lửa, một ngọn đuốc đốt nơi này cháy sạch sẽ.

“Quản giáo, mời xuống xe.” Tùy tùng mở cửa cho hắn.

Tống Từ ngồi trong xe mày hơi nhíu lại, mùi bên ngoài rất lộn xộn, có vô số mùi nước hoa của người ngoài bay đến, khiến Tống Từ hơi thấy buồn nôn. Hắn chợt sực nhớ đến Tạ Nhạc Thiên, cúi đầu liếc nhìn chiếc khăn tay trong túi áo, thoáng nghĩ ngợi, thôi được rồi, trong túi áo vest không có khăn tay thật sự rất đáng sợ .

Tống Từ xuống xe, bảo tùy tùng châm cho hắn một điếu thuốc, sương khói màu trắng bốc lên, làm hắn hơi thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhạc Thiên ở lại lễ tang gần nửa ngày, đã sắp không chống chịu nổi nữa, đầu cậu rất đau, lồng ngực cũng rất bí bách. Quá nhiều người, mà Tạ Nhạc Thiên lại là một nhân vật như cá gặp nước trong cả hai giới chính trị thương mại, có vô số “bạn bè” đến chào hỏi cậu. Đến cuối buổi sắc mặt Nhạc Thiên đã trắng đến mức tùy tùng đứng đằng sau không khác gì con rối phải nhắc nhở.

Nhạc Thiên rất tiếc nuối, nhẫn nhịn chịu tội cả buổi chiều như thế này, là để gặp Tống Từ, mà vẫn chưa được thấy.

Hệ thống lên tiếng bày tỏ sự cảm động với tinh thần vượt khó tiến lên của cậu, cho rằng nếu như trước đây Nhạc Thiên dùng loại tinh thần thà chết cũng phải câu được nam chính này để hoàn thành nhiệm vụ, chắc giờ đã nằm top 1 người trông coi từ lâu rồi.

Tống Từ xuống xe đi chưa được mấy bước, đã chạm mặt với Tạ Nhạc Thiên trước.

Sắc mặt Tạ Nhạc Thiên trắng đến mức ngạc nhiên, gần như rút hết sức sống trên người cậu, nét mặt tựa như ngọc thạch lạnh lẽo. Nhưng vừa nhìn thấy Tống Từ, trên mặt Tạ Nhạc Thiên lập tức lộ ra một nụ cười, “Tống quản giáo.”

“Chủ tịch Tạ.” Tống Từ lên tiếng chào, dứt lời hắn mới nhận ra giọng nói của mình quá nhỏ, cứ như là đang thì thầm chỉ một mình hắn mới có thể nghe thấy được. Song hắn không lập lại lần nữa, nhanh bước đi lên gặp.

Ngay khoảnh khắc Tống Từ đến gần Tạ Nhạc Thiên đã nhanh chóng rút khăn tay ra bịt mũi miệng lại, Tống Từ cầm điếu thuốc, mùi khói rất sặc người.

“Sao trông chủ tịch Tạ cứ như sắp chết đến nơi thế?” Tống Từ chậm rãi hít một hơi thuốc.

Tạ Nhạc Thiên che miệng mũi, chỉ lộ đôi mắt ra, Tống Từ lúc này mới chú ý tới thoạt nhìn cả người Tạ Nhạc Thiên chán chường không chịu nổi, nhưng đôi mắt bất ngờ sáng kỳ lạ như ngôi sao mờ trong đêm đông.

“Chưa chết được,” Tạ Nhạc Thiên bình tĩnh nói, “Cảm ơn món quà Tống quản giáo đã gửi cho tôi.”

Tống Từ rất khách sáo cười khẽ, “Không đáng nhắc đến, chúng ta là bạn mà.”

Tạ Nhạc Thiên lảo đà lảo đảo, sau đó không hề có điềm báo trước đổ về phía trước, bởi vì Tống Từ đang đứng trước mặt cậu, nên trán cậu trực tiếp đập vào lồng ngực cứng rắn của Tống Từ. Lồng ngực Tống Từ quả thực như được đúc bằng sắt vậy, Tạ Nhạc Thiên không kiềm được “shhh” một tiếng.

Tống Từ cũng đúng là như một bức tường sắt, không nhúc nhích, lại ung dung hít thêm một hơi thuốc, “Nhanh thế mà chủ tịch Tạ đã nhào vào lòng tôi rồi, tiến triển có vội quá không?”

Tùy tùng đi theo sau Tạ Nhạc Thiên vẫn không một ai nhúc nhích, không có mệnh lệnh của Tạ Nhạc Thiên, bọn họ không dám bước lên trước đỡ

“Tống quản giáo…” Tạ Nhạc Thiên nói rất chậm rãi, “Phiền anh đỡ tôi với.”

Tống Từ cười khẽ một tiếng, đưa tay vịn chặt cánh tay Tạ Nhạc Thiên, đẩy cậu như đẩy con lật đật thẳng người lên. Tàn thuốc trên ngón tay hắn rơi lấm tấm trên Âu phục của Tạ Nhạc Thiên, Tống Từ nhíu nhíu mày, duỗi tay phủi đi. Bản thân hắn có bệnh thích sạch sẽ, nhưng không quan tâm đến người khác thế nào, có điều Tạ Nhạc Thiên cũng rất sạch sẽ, hắn lại không thích những thứ sạch sẽ bị vấy bẩn.

“Cảm ơn.” Tạ Nhạc Thiên nhẹ nhàng nhã nhặn nói, loạng choà loạng choạng đứng vững.

Tống Từ nắn vuốt ngón tay, cánh tay Tạ Nhạc Thiên rất gầy, trên cành khô phủ lớp da thịt không tính là đầy đặn, mềm nhũn không cảm giác đàn hồi. Tống Từ bỗng nhiên mất hứng, “Không cần khách sáo.” Rồi lướt qua bên người Tạ Nhạc Thiên, đi thẳng vào Hà trạch.

Tạ Nhạc Thiên quay người lại, cậu không đi theo.

Phòng khách của Hà trạch được bố trí thành một linh đường tạm thời, khách khứa mặc Âu phục màu đen trang trọng, từng nhóm từng nhóm mang thần sắc đau buồn trao đổi về những việc không hề liên quan đến người mất.

Tống Từ dừng bước nơi cửa, ngẩng đầu liếc nhìn ảnh chụp Hà Thiện Hải.

Hà Thiện Hải là một thanh niên rất đẹp đẽ, nhã nhặn tuấn tú, giống chị gái mình ba phần, hơi mang chút nữ tính.

Tống Từ nghĩ thầm: Thì ra Hà Thiện Hải trông như thế, nhìn cũng được đấy.

Hà Nguyên Sinh đang nói chuyện với ủy viên Giao thông vận tải, nghe thấy tiếng đám đông ồn ào, ngước mắt lên nhìn, nhác thấy Tống Từ, trong lòng nhất thời rùng mình.

Thời điểm Tống Từ mới vào quan trường có một biệt hiệu —— “Barbie”.

Bởi vì hắn có một cặp mi cực kỳ dày, dày đến mức khiến người ta vừa liếc qua đã nhìn thấy, như một con búp bê Barbie vậy.

Sau này không ai kêu cái biệt hiệu đó nữa.

Người lần đầu tiên nhắc đến biệt hiệu đó trước mặt Tống Từ bây giờ đang là người mù ăn xin trên phố.

Hà Nguyên Sinh lẳng lặng nhìn Tống Từ, ánh mắt cảnh giác, trên mặt lại mang theo nụ cười, “Tống quản giáo.”

“Ông Hà.” Tống Từ thật sự muốn rút khăn bịt mũi lại.Hà Nguyên Sinh đã hơn bảy mươi rồi, ông ta đã quá già, trên người tỏ ra mùi mục nát, hòa trộn với mùi nước hoa đắt tiền, thành thứ mùi thối của kẻ già mà không chết khiến Tống Từ muốn ói, thế là hắn lại hít thật sâu một hơi thuốc lá trong tay.

“Tống quản giáo trong lúc bận rộn còn có thể dành chút thời gian đến dự lễ tang của thằng con ngu dại của tôi, nếu dưới suối vàng nó có hay, chắc chắn cũng sẽ thấy rất mừng.” Hà Nguyên Sinh chậm rãi nói, mắt nhìn Tống Từ chằm chằm, toan tính tìm một chút gì đó chột dạ vì đã hại chết con trai mình trên người Tống Từ.

Tống Từ đang nhìn hàm răng của Hà Nguyên Sinh, một bộ răng nát bét, đúng là nên nhổ từng cây một, hắn mất tập trung đáp: “Không phải khách sáo.”

Hà Nguyên Sinh gần như sắp tức chết đến nơi. Ông có rất nhiều con trai, Hà Thiện Hải không phải xuất sắc nhất, cũng không phải thân cận nhất, nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, Hà Thiện Hải vẫn là con trai của ông.

Đánh chó còn phải ngó mặt chủ.

Tống Từ dường như không chú ý đến Hà Nguyên Sinh đang trừng muốn rớt con mắt ra ngoài, hắn đi thẳng tới trước di ảnh của Hà Thiện Hải, trước ảnh của Hà Thiện Hải chất đầy hoa hồng trắng.

Tống Từ cúp mắt xuống, liếc qua liếc lại mấy lần, rồi bất ngờ ném điếu thuốc dài mảnh trên ngón tay mình trên chồng hoa hồng.

Hà Nguyên Sinh vẫn luôn quan sát hắn, lúc này nhìn thấy động tác của hắn không khỏi quát to: “Tống quản giáo!”

Tống Từ ngoái mặt lại, hờ hững hỏi: “Sao vậy?”

Hà Nguyên Sinh nghẹn đỏ cả mặt.

Hoa hồng trắng vì để giữ tươi nên được xịt rất nhiều nước, điếu thuốc đang cháy vừa rơi lên chồng hoa lập tức tắt lụi, một sợi khói dài nhỏ bốc lên. Tống Từ nói với Hà Nguyên Sinh: “Không có mang hoa, xin lỗi, lần sau tôi sẽ nhớ.”

Hà Nguyên Sinh tức giận đến mức sắp phun máu, lần sau… hắn đang đe dọa ông, sẽ giết tiếp một đứa con trai nữa của ông sao?

“Không có ý gì đâu,” Tống Từ chắp tay sau lưng hơi cúi đầu với Hà Nguyên Sinh, “Xin cáo từ.”

Ngay khoảnh khắc Tống Từ xoay người đi, đằng sau vang lên tiếng kêu kinh ngạc, “Ông Hà!”

Tống Từ thầm nghĩ chắc là Hà Nguyên Sinh xỉu rồi nhỉ, không còn hứng thú nhìn tiếp nữa, nhanh chóng đi về phía trước. Tất cả mọi người tự giác tránh khỏi vị quản giáo không nhuốm một hạt bụi nào. Tống Từ ngạc nhiên phát hiện Tạ Nhạc Thiên đang đứng ngay cửa ra vào, dường như đang chờ hắn.

“Chủ tịch Tạ?” Tống Từ dừng bước, nhướng mày nói.

Tạ Nhạc Thiên mỉm cười với hắn dưới, xác nhận suy nghĩ của hắn, “Tống quản giáo, tôi có thể xin đi nhờ xe của anh không?”

Tống Từ không thích mùi người sống, có điều Tạ Nhạc Thiên thì không sao, vì Tạ Nhạc Thiên gần như là người chết rồi, là một người chết mới vừa khuất bóng giọng nói và dáng điệu vẫn còn, sạch sẽ nhất.

Còn về phần tùy tùng của Tạ Nhạc Thiên, Tống Từ xin thứ cho kẻ bất tài.

Tùy tùng của Tạ Nhạc Thiên lên chiếc xe của Tạ Nhạc Thiên khi đến.

Tống Từ rất lễ độ mở cửa xa cho Tạ Nhạc Thiên, còn quan tâm hỏi: “Chủ tịch Tạ, tôi dìu cậu?”

“Không cần.” Tạ Nhạc Thiên phất phất tay, hết sức mạnh mẽ phẩy vào trong không khí, lại có một chút gì đó cứng cỏi.

Tống Từ rất ngạc nhiên nhìn Tạ Nhạc Thiên, động tác đó có một giây lát tạm dừng trong mắt hắn, hắn chợt nảy sinh ra một chút hứng thú với Tạ Nhạc Thiên.

Hai người ngồi ở hàng ghế ngồi phía sau, Tống Từ nhận ra quả nhiên là Tạ Nhạc Thiên không có mùi vị gì cả, ngay cả trong không gian bịt kín như trong xe thế này cũng không có mùi người sống khiến Tống Từ ghét.

Tạ Nhạc Thiên cũng để khăn xuống, vì Tống Từ đã để nửa điếu thuốc hút dở ở lại linh đường.

“Lần trước Tống quản giáo tặng cho tôi một món quà như vậy, làm tôi thấy rất khó hiểu.” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói, giọng điệu của cậu ổn định và chậm rãi nhất quán, làm người khác không thể nắm bắt lần mò được tâm trạng của cậu.

Tống Từ mỉm cười nói: “Tôi dám cam đoan, lúc chủ tịch Tạ đón được Hà Thiện Hải, chắc chắn là cậu ta còn sống, nếu như chủ tịch Tạ không tin, có thể giải phẫu xác định thời gian tử vong.”

Sắc mặt Tạ Nhạc Thiên lại tái đi một chút, “Lúc đó quản giáo đồng ý với tôi là để Hà Thiện Hải còn sống.”

Tống Từ cười rộ lên như thân sĩ nghiêm chỉnh, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch Tạ không nói là muốn để cậu ta sống bao lâu.”

Tạ Nhạc Thiên im lặng rất lâu, “Cũng phải.”

Tống Từ liếc mắt nhìn Tạ Nhạc Thiên, đúng là một con người giống như ngọc thạch, không có cảm xúc không có mùi hương, hắn rất vui lòng thu gom một món đồ sưu tầm như thế này.

Tạ trạch cách Hà trạch không xa, Tạ Nhạc Thiên đến nhà, Tống Từ xuống xe mở cửa cho cậu, nhìn Tạ Nhạc Thiên chậm rãi xuống xe. Chân của cậu như là một món linh kiện không thuộc về cơ thể của cậu, khó khăn từ từ chuyển động. Tống Từ thấy Tạ Nhạc Thiên như một con người bảy rơi tám rụng (1), toàn thân từ trên xuống dưới đều chỉ ráp tạm với nhau, thử chạm nhẹ một cái sẽ lập tức vỡ tan thành từng miếng.

Sau khi Tạ Nhạc Thiên đứng vững, thậm chí Tống Từ còn sinh ra một chút vui mừng, Tạ Nhạc Thiên thành công xuống xe, ghê thật đấy.

“Tống quản giáo, tôi mong rằng lần sau chúng gặp nhau sẽ là rất lâu sau đó.” Tạ Nhạc Thiên hơi cười nói một câu khiến Tống Từ không biết hiểu thế nào.

Tống Từ nói: “Tôi rất thích chủ tịch Tạ, nên gặp nhau sớm thì hơn.”

Tạ Nhạc Thiên cười không nói.

Sau khi xe của Tống Từ khởi động, mới phát hiện ra Tạ Nhạc Thiên để quên gậy chống trên xe mình. Cây gậy chống đẹp đẽ tinh tế đen kịt, trên đầu chỉ khắc một đóa hoa hồng hồng nhạt.

Tống Từ chưa bao giờ chạm vào đồ của người khác, hắn ngại bẩn, có điều Tạ Nhạc Thiên trong mắt hắn gần như không tính là người, Tống Từ đầy hứng thú cầm lấy gậy chống.

Nhạc Thiên đứng tại chỗ, nhìn xe Tống Từ trong tầm mắt gần như chỉ còn là một điểm đen, móc điều khiển từ xa trong túi ra, mặt không biến sắc ấn xuống.

Ở đằng xa, một tiếng nở rất lớn vang lên, tai Tạ Nhạc Thiên lập tức nghe thấy một tiếng “đùng đùng” nổ vang rền, song mặt cậu vẫn không thay đổi sắc, nói với tùy tùng sau lưng: “Đi qua xem, nếu như còn sống, cứ —— xả súng bắn chết.”

“Vâng.” Các tùy tùng vội chạy tới.

Hệ thống: “Cậu bấm thật luôn…”

Nhạc Thiên: “Sợ cái gì, chẳng lẽ nam chính còn chết được sao?”

Hệ thống: “…”

Đối với “món quà” của Tống Từ, Tạ Nhạc Thiên rất tức giận.

Mặc dù ngoại hình của hắn suy yếu như đóa hoa dại ven đường, nhưng tâm hồn của hắn đã sớm vượt khỏi thể xác. Do cơ thể quá mức yếu đuối nên trái lại đã rèn dũa ra lòng dạ lạnh lùng cứng rắn như một viên kim cương.

Hà Thiện Hải, chết thì chết, vốn dĩ cậu và Hà Linh chỉ là mối quan hệ trên hôn ước, không có tình cảm gì.

Nhưng là, Tống Từ gạt bỏ thể diện của cậu, điều này khiến cho Tạ Nhạc Thiên rất khó chấp nhận.

Cậu đã sống vất vả như vậy rồi, sao bằng lòng để cho mỗi một ngày mình còn được sống có một chút gì khó chịu?

Tống Từ nằm mơ cũng sẽ không ngờ Tạ Nhạc Thiên thoạt nhìn hiền hòa đến mức gần như không có tí máu nóng nào thực chất lại là một kẻ điên so đo nhỏ mọn.

Ngay trước khoảnh khắc nổ tung hắn đã nhạy cảm thẳng tay ném cây gậy về phía trước, rồi lập tức đóng tấm vách ngăn chống đan trên xe lại. Dù như thế, thì hắn vẫn bị uy lực của quả boom mini chấn động đến mức đập người một cái bình bịch trong xe, ngũ tạng lục phủ muốn lệch chỗ, hàm răng cũng ngập tràn mùi máu tanh thoang thoảng.

Tống Từ nằm nhoài chỗ ngồi phía sau chậm rãi rút cây súng cất dưới ghế ngồi ra, hai bên khóe môi móc lên một độ cong gần như cười gằn, Tạ Nhạc Thiên, thú vị lắm.

__

(1) bảy rơi tám rụng: 七零八落 – thất linh bát lạc, thất tan bát tác, tan tác.

Nghĩa: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác…

Nguồn: tamvoi.wordpress.com

Trước Tiếp