Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 333: Thế giới 21: Một phần mấy 12

Trước Tiếp

☆, Chương 333

Thế giới 21: Một phần mấy 12

Đối với Tưởng Thế Tương mà nói chuyện như nhân cách phân liệt này rất khó mở miệng, hắn gánh một gia nghiệp khổng lồ, không người thân không bạn bè, cô đơn một mình. Nhân cách phụ của hắn xem như là bạn hắn, bệnh của hắn không thể nói cho ai biết, hắn vốn định giấu bí mật này cả đời.

Chỉ là hắn bỗng nhiên nói ra.

Trước mặt Hứa Nhạc Thiên, nói hết tất cả, ban đầu còn lắp ba lắp bắp, sau đó càng nói càng trôi chảy, cứ thế nói hết một mạch. Khi nói dứt lời cuối cùng giọng điệu còn rất tủi thân, mắt lom lom nhìn Hứa Nhạc Thiên đang ngạc nhiên.

Nhạc Thiên giả bộ như không thể tin, nhẹ giọng hỏi: “Đa nhân cách?”

Tưởng Thế Tương gật đầu, mặt đầy xấu hổ, “Cậu Hứa, tôi thật sự rất xin lỗi, thực ra trong lòng tôi rất tôn trọng cậu.”

Hứa Nhạc Thiên sửng sốt một hồi rất lâu, mới từ từ thở ra một hơi, “Thế Tương, ý anh nói là giống như trong phim ấy sao?”

Tưởng Thế Tương nghe thấy một câu hỏi có phần ngây thơ như thế thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn nín lại, nhẹ giọng than thở: “Gần như vậy.”

“Vậy…” Mặt Hứa Nhạc Thiên đỏ hồng, “Lúc nãy anh hôn tôi…”

Tưởng Thế Tương cũng đỏ mặt, “Là nhân cách phụ của tôi.”

Hai người ngồi đối diện nhau im lặng đỏ mặt, trái lại như một đôi trẻ mới yêu.

Qua một lúc lâu im lặng, Hứa Nhạc Thiên nhỏ giọng hỏi: “Vậy có chữa được không?”

“Không dễ chữa,” Tưởng Thế Tương buồn rầu nói, “Cũng không tiện chữa.”

Thân phận Tưởng Thế Tương đúng là không tiện, tay Hứa Nhạc Thiên khều nhẹ vật trang trí bên cạnh sofa, trào lên một cảm giác đồng tình không cách nào kiềm chế được với Tưởng Thế Tương, vẻ mặt sầu muộn nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Một câu nói bình thường nhẹ nhàng như thế lại khiến Tưởng Thế Tương xót xa trong lòng, Hứa Nhạc Thiên thật sự quan tâm hắn, thật lòng thật dạ lo lắng cho hắn.

“Đi được tới đâu hay tới đó thôi.” Tưởng Thế Tương thấp giọng nói, “Cậu Hứa, tôi đi đây.”

“Ừm, được, tôi tiễn anh.” Hứa Nhạc Thiên dịu giọng nói, thái độ đối với Tưởng Thế Tương hiển nhiên đã thân cận hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc Thiên tiễn Tưởng Thế Tương xuống tận dưới chung cư đi tới cạnh xe, vóc dáng Tưởng Thế Tương rất cao lớn, thần sắc lại có chút gì đó rụt rè đáng thương khó nói rõ. Hứa Nhạc Thiên khẽ cau mày, thấp giọng nói: “Thế Tương, anh đừng quá khó chịu, âm thầm tìm cơ hội thăm khám thử xem sao.”

“Cảm ơn.” Tưởng Thế Tương tối nghĩa đáp, sau đó mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc Thiên, trong đau thương lại mang theo chút làm nũng kín đáo không giải thích được.

Hứa Nhạc Thiên thở dài, dang cánh tay ôm chầm bả vai rộng của Tưởng Thế Tương, vỗ nhẹ lên lưng hắn, “Bảo trọng.”

Tưởng Thế Tương ôm đáp lại Hứa Nhạc Thiên. Cơ thể Hứa Nhạc Thiên như không xương, ôm vào lòng cảm giác mềm mại như bông, giống với trẻ con, mềm mại thơm tho từ xương đến thịt, làm người ta thấy rất thích. Tưởng Thế Tương lặng lẽ hít sâu một hơi, mùi hương sạch sẽ tươi mát ngập tràn khoang mũi.

Sau cái ôm ấp ngắn ngủi, Tưởng Thế Tương mang khuôn mặt đầu âu sầu ngồi lên xe vẫy vẫy tay với Hứa Nhạc Thiên, “Cậu Hứa, xin lỗi.”

Hứa Nhạc Thiên mỉm cười vẫy vẫy tay lại với hắn.

Cửa kính xe trượt lên, Tưởng Thế Tương chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Trong không gian tối tăm, Tưởng Thế Chiêu sắc mặt nặng nề, che chở Tưởng Thế Ngưng ngủ say phía sau, lảo đảo muốn ngã hỏi “Tưởng Thế Tương”: “Cậu là ai?”

“Tưởng Thế Tương” trước mặt thoạt nhìn giống Tưởng Thế Tương trong thế giới nhân cách y như đúc, chỉ là trên mi tâm nhiều hơn một chút gian xảo khôn ngoan, phóng khoáng nói: “Tôi là Tưởng Thế Tương đó, còn là ai được nữa.”

“Đi nghỉ ngơi hết đi, có tôi ở đây rồi, mấy người có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.” Tưởng Thế Tương” búng tay một cái giòn giã, không gian tối tăm triệt để yên tĩnh lại.

Tưởng Thế Tương một lần nữa mở mắt thần sắc thong dong, kéo cà vạt bó buộc trên cổ áo, khẽ nghiêng đầu, giãn người ra tựa nhẹ vào lưng ghế, ngón tay thong dong gõ nhịp trên ghế salon, khuôn mặt mang nụ cười vui sướng.

Cao Huệ Hòa về nước, sáng sớm Nhạc Thiên đã đến sân bay đón, vì là cuối tuần nên cậu không mặc đồ Tây nghiêm chỉnh mà mặc bộ đồ thường thoải mái đứng trước lối VIP chờ cô trước nửa tiếng.

Đợi mãi đến giờ hẹn rồi thêm một lúc lâu nữa, Nhạc Thiên vẫn không đón được Cao Huệ Hòa, thử kiểm tra thời gian của chuyến bay, nhận ra máy bay đã đến đúng giờ rồi, nhưng gọi điện cho Cao Huệ Hòa lại không có ai nghe.

Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Cao Huệ Hòa đi đâu rồi?”

Hệ thống: “Đi ra từ lối phổ thông rồi, điện thoại của cổ bị rơi mất.”

Nhạc Thiên: …

Cao Huệ Hòa cũng đang sứt đầu mẻ trán, lúc xuống máy bay bị người khác va trúng một cái, lúc đó cô không để ý, sau đó định lấy điện thoại mới phát hiện ra không thấy điện thoại đâu. Nhà dột còn gặp mưa, nhân viên sân bay nói hôm nay lối đi VIP bị đóng vì có một quan chức người nước ngoài đi qua, cô đành phải đi ra ngoài từ lối phổ thông.

Nhạc Thiên choáng váng, “Tại sao không gọi điện cho tao?”

Hệ thống: “Cô ấy không nhớ số của cậu.”

Nhạc Thiên: …quá chân con mẹ nó thực.

Liếc mắt nhìn lối đi VIP không hề có gì khác thường đằng sau, Nhạc Thiên nghĩ bụng không lẽ lại là Tưởng Thế Tương bày trò vặt gì nữa chứ…

Nhạc Thiên ở lại sân bay chờ thêm nửa tiếng nữa rồi mới đặt xe về chung cư, vừa đến cửa chung cư đã chạm mặt với Cao Huệ Hòa đang kéo hành lý vẻ mặt hết sức không vui.

“Huệ Hòa.” Nhạc Thiên vui vẻ gọi.

Khuôn mặt sáng ngời của Cao Huệ Hòa phút chốc nở nụ cười, rồi lập tức lại cau mày oán giận hỏi: “Sao giờ anh mới về?”

Nhạc Thiên luống cuống nói: “Anh ra sân bay đón em…”

“Em sắp phiền chết đi mất thôi.” Cao Huệ Hòa thả hành lý xuống, nhào vào lòng Hứa Nhạc Thiên, bất mãn kể lại những chuyện xảy ra ở sân bay, sau đó buông Hứa Nhạc Thiên ra, “Anh có bị ngốc không, chờ không thấy em thì phải đi về nhanh chứ, em đứng đây đợi lâu quá chừng, mệt muốn chết.”

Thực ra Hứa Nhạc Thiên khó lắm mới được nghỉ một ngày, cậu cũng rất mệt mỏi chờ ở sân bay đến trưa, song đối mặt với cô bạn gái nhỏ yêu kiều, vẫn tốt tính nói: “Vậy nhanh đi lên nghỉ ngơi thôi.

Cao Huệ Hòa vòng tay khoác cánh tay Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên bước lên trước cầm hành lý của Cao Huệ Hòa, hai người đồng thời đi vào trong thang máy.

Cao Huệ Hòa mang một đôi giày cao gót xinh đẹp, đã đứng chờ ngoài cửa chung cư một lúc lây, vào trong thang máy không nhịn được nói với Hứa Nhạc Thiên: “Chân em đau quá.”

Thực ra cô là một cô gái tính cách rất độc lập hào sảng, nhưng ở trước mặt hôn phu của mình, dù sao cũng không kiềm được thể hiện mặt nữ tính của mình ra. Có lẽ do Hứa Nhạc Thiên đối xử với cô quá dịu dàng, nên một số tính thất thường tùy hứng trong người cô vô thức ùa ra ngoài trước mặt Hứa Nhạc Thiên.

“Một lát nữa anh xoa bóp giúp em nhé?” Nhạc Thiên dịu giọng nói.

Cao Huệ Hòa nghiêng đầu dựa vào bả vai Hứa Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Anh yêu, anh tốt quá.”

Hứa Nhạc Thiên tốt như vậy, đừng ai hòng cướp khỏi tay cô.

Đi vào chung cư của Hứa Nhạc Thiên, Cao Huệ Hòa như về tổ chim, thay dép một cái rồi nhào lên salon, “Anh ơi em mệt chết đi được, em muốn nằm nghỉ một lúc, quà cho anh ở vali ấy, cái hộp màu đen trên cùng.”

“Em nghỉ ngơi đi.” Nhạc Thiên yên lặng để gọn vali vào, xoay người tiến vào nhà bếp.

“Đúng rồi, em siêu đói bụng, trong nhà có gì ăn không?” Cao Huệ Hòa rất kén ăn, ăn không quen đồ ăn trên máy bay, nghiêng đầu lớn tiếng hỏi.

Giọng Hứa Nhạc Thiên vọng ra từ trong phòng bếp, “Xong ngay.”

Trên mặt Cao Huệ Hòa nở một nụ cười ngọt ngào, “Yêu anh!”

Chờ Nhạc Thiên làm xong mấy món Cao Huệ Hòa thích, Cao Huệ Hòa đã mệt đến ngủ thiếp đi trên ghế salon.

Nhạc Thiên ngồi trên một chiếc sofa khác liếc mắt nhìn Cao Huệ Hòa ngủ say, nhẹ nhàng đi vào trong phòng cầm chăn ra phủ lên cho Cao Huệ Hòa.

Cao Huệ Hòa ngủ một giấc cực kỳ ngon, lúc tỉnh dậy toàn thân giãn ra, trên người đắp tấm chăn có mùi của Hứa Nhạc Thiên. Cô khẽ ngửi, bước xuống sofa rón ra rón rén đi về phía phòng làm việc của Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên quả nhiên đang làm việc, ngồi trước máy vi tính, mái tóc đen bóng dáng người cao ráo.

Cao Huệ Hòa tiến lên trước ôm chầm cổ cậu, mỉm cười hỏi: “Sao đã mệt vậy còn làm làm việc nữa?”

“Có vụ án mới nhận,” Nhạc Thiên vỗ vỗ cánh tay cô, “Muốn ăn chưa? Anh nấu xong rồi.”

“Được, ăn cơm thôi.” Cao Huệ Hòa nghiêng đầu hôn một cái vào thái dương Hứa Nhạc Thiên.

Bữa ăn này Cao Huệ Hòa ăn rất yên tĩnh, vì điện thoại của công ty gọi điện đến cho Hứa Nhạc Thiên. Nhạc Thiên đưa điện thoại cho Cao Huệ Hòa, Cao Huệ Hòa rất xin lỗi liếc nhìn Hứa Nhạc Thiên rồi lạnh mặt nói hai câu, sau đó dứt khoát đứng dậy đi ra ban công nghe điện thoại.

Nhạc Thiên yên lặng ăn cơm, nghĩ thầm Cao Huệ Hòa có thể trụ qua một tháng với Hứa Nhạc Thiên, cũng coi như là Hứa Nhạc Thiên không có máu nóng.

Có điều cũng coi như công bằng, Hứa Nhạc Thiên ham thích nhan sắc đẹp đẽ của những người yêu của hắn, những người yêu của hắn ham thích sự dịu dàng, săn sóc, vẻ đẹp của Hứa Nhạc Thiên. Xem như là theo nhu cầu mỗi bên, không ai nợ ai.

Cao Huệ Hòa cúp điện thoại xong không hề bất ngờ phải đi ngay. Cô đang trong giai đoạn khảo sát, vì để kế thừa gia nghiệp khổng lồ của gia đình nên cô đang phải đối mặt với bài khảo sát nghiêm khắc này của cha mình. Việc khăng khăng kết hôn với một luật sư có thân phận bình thường như Hứa Nhạc Thiên đã làm cha cô rất bất mãn rồi, nên gần đây Cao Huệ Hòa đang liều mạng kéo số điểm đã bị cha mình trừ trở về.

“Anh đưa em nhé?” Nhạc Thiên vội vàng đứng dậy nói.

Cao Huệ Hòa vội la lên: “Không cần đâu, anh lại không biết lái xe, anh cứ nghỉ ngơi đi, em đi trước.”

“Hẹn gặp lại…” Nhạc Thiên nhìn Cao Huệ Hòa vô cùng sốt sắng kéo hành lý rời đi. Khó nói rõ là cô em gái này cuối cùng có thích Hứa Nhạc Thiên hay không, nói không thích, nhưng vừa xuống máy bay đã tới rồi, nói thích, Nhạc Thiên nhìn cả bàn đồ ăn xin phát biểu đồ ăn thừa trong nhà đã sắp chất đầy tủ lạnh rồi.

Có lẽ đây là không hợp nhau.

Chân trước Cao Huệ Hòa mới vừa đi, chân sau chốt cắm nằm vùng dưới lầu đã báo cho Tưởng Thế Tương, Tưởng Thế Tương cười khẽ một tiếng, “Tiếp tục theo dõi.”

Xem ra là Cao Huệ Hòa lần này gặp chuyện vướng tay vướng chân. Liên tục chừng mấy ngày điện thoại kiểm không còn quy luật nữa, cũng chỉ vội vàng gọi điện cho Hứa Nhạc Thiên một cái coi như xon. Nhạc Thiên cũng rất bận, Tần Hạc giới thiệu một vụ ly hôn cho cậu, vụ ly hôn này phức tạp hơn vụ của Tần Hạc rất nhiều, lẫn lộn mấy người con riêng trong đó, nhà giàu rạch mặt cũng chẳng khác gì chửi nhau ngoài phố, đơn giản chỉ là nhiều tiền ít tiền, cũng gà bay chó sủa như thường.

Trong phòng họp, hai bên đương sự ầm ĩ khó hòa giải, luật sư của hai bên khuyên cũng không được, cãi đến chỗ hăng, nhà trai chộp lấy tách trà đập xuống, mảnh vỡ tung toé ra bắn lên lướt qua cắt rách gò má Hứa Nhạc Thiên.

“A!” Nhạc Thiên không nhịn được kêu nhỏ một tiếng.

“Luật sư Hứa!” Đương sự bên nhà gái của Nhạc Thiên nổi máu, một tay kéo tay áo Hứa Nhạc Thiên, hai mặt trợn trừng tức giận chửi chồng mình, “Được lắm, Đổng Thiên Tề, ông dám đánh luật sư của tôi, luật sư Hứa, chúng ta kiện ông ta tội cố tình gây thương tích cho luật sư Hứa.”

“Không sao không sao.” Nhạc Thiên một tay che vết thương trên mặt, bất đắc dĩ bị người ta kéo tới kéo lui.

Cuối cùng đình chiến đi ra được thì Âu phục màu xám trên người Hứa Nhạc Thiên đã nhăn nheo hết cả. Da cậu vừa trắng vừa mỏng, vết thương đỏ tươi trên mặt càng nổi bật hơn.

“Luật sư Hứa,” Luật sư của đối phương cũng đi ra, cùng là người chung ngành, nên mọi người đều có quen biết, hắn cau mày nói, “Sao cậu lại nhận vụ này? Lộn xộn vô cùng.”

Nhạc Thiên mỉm cười đáp, “Bạn bè giới thiệu, lão Trần, về thử khuyên nhủ lại khách hàng bên anh, cố gắng hòa giải.”

Luật sư Trần lắc đầu, vẻ mặt sầu khổ, “Không hòa giải được, ông chồng chỉ ước gì dí bà vợ tới chết luôn ấy, kết hôn gì không biết, kết thù thì có.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Nhạc Thiên nhíu mày lắng nghe, “Nếu ra tòa, kết quả khả dĩ nhất sẽ là đôi bên cùng chịu thiệt thôi.”

Luật sư Trần nói: “Tôi cũng đã khuyên đương sự bên tôi như thế rồi, cậu đoán xem ông ta nói thế nào?”

Nhạc Thiên: “Nói thế nào?”

Luật sư Trần lại lắc đầu, khóe miệng cong lên, hai tay chắp sau lưng, giọng điệu ồm ồm phỏng lại: “Mẹ nó thế tôi bỏ nhiều tiền như thế mời luật sư các người để làm kiểng (1) à.”

“Ha.” Hứa Nhạc Thiên bị hắn chọc cười.

“Không có cách nào,” Luật sư Trần nhún vai một cái, nói với Hứa Nhạc Thiên, “Gặp lại trên tòa nhé.”

“Gặp lại trên tòa.” Hai luật sư đại diện thế mà bình tĩnh hoà nhã chào tạm biệt nhau.

Nhạc Thiên thật cảm thấy làm Hứa Nhạc Thiên thật sự mệt mỏi, làm việc mệt, cuộc sống cũng mệt, về chuyện tình cảm càng mệt mỏi hơn, chẳng trách Hứa Nhạc Thiên sẽ chuồn mất. Đi làm coi vợ chồng nắm đầu nhau, tan tầm chờ bạn gái lâm hạnh, niềm vui cuộc sống gần như là con số không.

Vai bỗng nhiên bị người nào đó vỗ nhẹ, Nhạc Thiên ngoái mặt lại, đối diện với một khuôn mặt sáng ngời nụ cười rạng rỡ khác thường, hào quang tuấn tú trên mặt bắn tứ tung, “Cậu Hứa!”

A, niềm vui cuộc sống của cậu cuối cùng đã đến rồi!

“Thế Tương,” Nhạc Thiên ngạc nhiên, “Sao anh ở đây?”

“Tôi đến bàn bạc công việc.” Gương mặt tươi cười của Tưởng Thế Tương dần thu lại, làm ra vẻ thẹn thùng xấu hổ, “Cậu Hứa thì sao?”

Nhạc Thiên điềm đạm đáp: “Tôi cũng thế.”

Khuôn mặt ôn hòa của Tưởng Thế Tương phút chốc cứng lại khi thấy Nhạc Thiên quay mặt lại hẳn, một tay xoa gò má Hứa Nhạc Thiên, cau mày hỏi: “Sao lại bị thương rồi?”

“Không có gì, bất thận đụng phải.” Nhạc Thiên không được tự nhiên dời mặt đi.

Mắt Tưởng Thế Tương lập lòe, thấp giọng nói: “Mặt mày xanh xao hết cả, có đau không?”

“Đàn ông đàn ang, chút vết thương nhỏ thế này, không đau.” Xe Nhạc Thiên đặt đã đến, thế là định nói lời tạm biệt với Tưởng Thế Tương. Song Tưởng Thế Tương đã một tay kéo cậu lại, cương quyết vòng cậu trước ngực, bảo tài xế rời đi, cúi người dịu dàng nói với Hứa Nhạc Thiên đang kinh ngạc: “Bé cưng, vết thương nhỏ cái gì chứ, tôi đau lòng chết đi được đây.”

__

(1) làm kiểng: Gốc là 干吊 – can điếu.

干吊 tức là không có gì để nôn nhưng mà muốn nôn.

Nguồn: baike.baidu.com

Nghe nó không liên quan lắm mà tui chưa search ra nghĩa nào khác, nên tui tự suy lại theo ngữ cảnh, có gì không đúng mọi người sửa giúp nha.

Trước Tiếp