Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 334: Thế giới 21: Một phần mấy 13

Trước Tiếp

☆, Chương 334

Thế giới 21: Một phần mấy 13

Giữa nơi đông đúc người đến người đi, Hứa Nhạc Thiên bị Tưởng Thế Tương thân mật ôm ấp, ngoái đầu lại liếc nhìn hàng người không ngừng đi ra từ trong cao ốc, cậu kinh hoảng nói: “Thế Tương, anh đừng như vậy.”

“Thế Tương gì cơ, tôi không phải,” Tưởng Thế Tương một tay ôm eo Hứa Nhạc Thiên, một tay nâng mặt Hứa Nhạc Thiên lên, chân thành tình cảm nói, “Gọi tôi anh yêu, bé cưng à.”

Nhạc Thiên: …

Tưởng Thế Tương đã nói chuyện nhân cách phân liệt cho Hứa Nhạc Thiên biết, Hứa Nhạc Thiên sẽ hiểu rằng Tưởng Thế Tương “đang phát bệnh” ngay lập tức. Mức độ hiểu biết với loại bệnh nhân cách phân liệt chỉ giới hạn trong phim ảnh – Hứa Nhạc Thiên đương nhiên là hoang mang không biết làm sao, thoáng bình tĩnh một chút sau đó rất tự nhiên dỗ dành, “Anh buông tôi ra trước đã, chúng ta lên xe rồi nói chuyện được không?”

Tưởng Thế Tương chở che cho cậu rồi nhanh chóng mở cửa xe ra nhét vào ghế lái phụ, lúc này Nhạc Thiên mới phát hiện ra hôm nay Tưởng Thế Tương tự mình lái xe đến, không có tài xế theo.

Bàn tay rộng lớn kéo đai an toàn qua vai cậu rồi gài lại, ánh mắt Tưởng Thế Tương dừng trên miệng vết thương của Hứa Nhạc Thiên, chầm chậm ghé đến gần khẽ l**m lên. Đầu lưỡi mềm mại lướt qua hai gò má, Hứa Nhạc Thiên không khỏi hơi run lên nhắm hai mắt lại.

“Sao lại bị thương?” Tưởng Thế Tương áp vào má cậu giọng khàn khàn nói.

“Bất cẩn vỡ một cái tách.” Hứa Nhạc Thiên nhỏ giọng nói.

“Em không phải là người không cẩn thận như vậy,” Tưởng Thế Tương lại m*t nhẹ vết thương, “Ai làm?”

Trên sườn mặt truyền đến cảm giác nhoi nhói đau, còn có cảm giác tê dại khác thường chạy dọc lên lên từ sống lưng, Nhạc Thiên đưa tay đẩy lồng ngực Tưởng Thế Tương ra, sắp co lại thành một cục, “Khách hàng cãi nhau.”

Tưởng Thế Tương lại hôn một cái lên vết thương, trầm giọng nói: “Bảo vệ mình cho tốt.”

“Tôi biết rồi.” Hứa Nhạc Thiên lặng lẽ trượt thấp xuống dưới, hòng muốn tránh né sự thân cận quá đáng của nhân cách phụ này của Hứa Nhạc Thiên. Lần trước Tưởng Thế Tương đã nói với cậu, hắn có một nhân cách phụ có khát khao đặc biệt với cơ thể của cậu.

Tưởng Thế Tương ngồi dậy, khởi động xe, xem qua là đường về nhà Hứa Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên lặng lẽ hỏi hệ thống: “Đây là Tưởng Thế Ngưng sao? Tại sao tao có cảm giác là lạ.”

Hệ thống: “…bổn hệ thống không cung cấp chức năng tiết lộ tình tiết, cảm ơn.”

Nhạc Thiên khinh bỉ nói: “Không biết thì nói không biết đi, lấy cớ làm gì.”

Hệ thống: …thấy ghét.

Nhạc Thiên cảm thấy kỳ dị không nói lên lời, song cũng không có gì quá lớn lao, bởi vì đối với cậu mà nói thì không có gì khác nhau cả, dù sau thì đằng sau mỗi nhân cách đó là cùng một cái linh hồn.

Gặp đèn đỏ thì Tưởng Thế Tương đưa tay kéo tay Hứa Nhạc Thiên, bởi vì hắn “có bệnh” nên Hứa Nhạc Thiên cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để tay cho Tưởng Thế Tương, Tưởng Thế Tương kéo tay cậu đặt bên môi hôn nhẹ, “Dạo gần đây bận lắm sao, thấy em gầy đi hẳn, trên tay chẳng còn chút thịt nào.”

Bờ môi khô khốc yêu thương lướt qua mu bàn tay cậu, mặt Hứa Nhạc Thiên càng lúc càng đỏ, thậm chí tay đã bắt đầu hơi hơi run rẩy, lại không thể k*ch th*ch Tưởng Thế Tương nhân cách phân liệt, chỉ nhẹ giọng nói: “Vẫn ổn.”

“Bé yêu cố gắng quá,” Tưởng Thế Tương ngắm nhìn Hứa Nhạc Thiên, hai mắt đối diện với mắt Hứa Nhạc Thiên, hai người bốn mắt nhìn nhau, , trên khuôn mặt anh tuấn của Tưởng Thế Tương tràn đầy thương tiếc, “Vất vả rồi.”

Hứa Nhạc Thiên cuối cùng cũng không nhịn được rút tay về, còn chưa rút về, tim cậu sẽ nhảy ra ngoài mất.

Tưởng Thế Tương hơi cười, thấy đủ là thôi thu tay về, đèn xanh trùng hợp sáng lên, hắn khởi động xe, không nhanh không chậm nói: “Có thời gian cho mình một kỳ nghỉ.”

“Đúng là có kế hoạch nghỉ phép, chỉ là gần đây Huệ Hòa bận rộn quá.” Hứa Nhạc Thiên cố tình nhắc đến Cao Huệ Hòa, không biết là nói cho Tưởng Thế Tương nghe, hay là đang nhắc nhở bản thân.

Tưởng Thế Tương mặt không biến sắc nói: “Nếu là tối, chắc chắn sẽ bỏ thời gian ra đi cùng em.”

“Tôi là đàn ông,” Hứa Nhạc Thiên nhìn về ra ngoài cửa xe, thấp giọng nói, “Tôi nên nhân nhượng em ấy mới đúng.”

“Bé cưng, em có là đàn ông, thì cũng vậy chiều chuộng em như thế.” Tưởng Thế Tương nói vô cùng sến.

Một tay Hứa Nhạc Thiên che kín mặt, Tưởng Thế Tương từ khóe mắt nhìn thấy từ tai đến cổ Hứa Nhạc Thiên đã đỏ bừng.

Đến dưới chung cư, Tưởng Thế Tương trực tiếp ôm vai Hứa Nhạc Thiên đi lên, Hứa Nhạc Thiên không dám nói lời nào, lặng lẽ ngước mắt nhìn Tưởng Thế Tương, dường như đang nhận biết xem hắn là ai. Vẻ mặt Tưởng Thế Tương thong dong, yên lặng ôm Hứa Nhạc Thiên, chờ cho Hứa Nhạc Thiên mở cửa xong mới đột ngột đóng cửa lên, bế thốc Hứa Nhạc Thiên lên, quàng hai chân cậu bên hông mình, đè cậu lên vách tường hôn.

Nụ hôn sâu kịch liệt khiến cơ thể Hứa Nhạc Thiên có phản ứng trong nháy mắt, kiềm lòng không đặng phát ra tiếng than nhẹ.

Cánh tay rắn chắc của Tưởng Thế Tương chậm rãi x** n*n dọc theo bắp đùi của Hứa Nhạc Thiên, cho dù cách một lớp quần Tây mỏng manh, xúc cảm nóng như lửa vẫn làm hai mắt Hứa Nhạc Thiên * l**n t*nh m* long lanh nước.

“Bé cưng, có muốn không?” Tưởng Thế Tương x** n*n da thịt mềm mại song đầy co dãn trong lòng bàn tay, cắn môi Hứa Nhạc Thiên hỏi thẳng.

“Không,” Hai tay Hứa Nhạc Thiên khoác trên vai hắn, toàn thân khô nóng, lắc đầu từ chối, “Đừng như vậy.”

“Thôi được rồi,” Nằm ngoài dự tính, Tưởng Thế Tương buông cậu xuống, hôn nhẹ lên đôi mắt sương mờ mông lung của Hứa Nhạc Thiên, “Bé cưng nói không thì không vậy.”

Hứa Nhạc Thiên dựa trên vách tường, người đã mềm nhũn một nửa, mê man ngửa đầu nhìn Tưởng Thế Tương, hai tay Tưởng Thế Tương ôm cậu, nhỏ giọng hỏi: “Hộp thuốc ở đâu?”

“Trong phòng làm việc…” Hứa Nhạc Thiên tựa vào tường, hai gò má đỏ bừng bùng, mùi hương mạnh mẽ nam tính luẩn quẩn xung quanh cậu, chầm chậm khép hai chân lại.

Tưởng Thế Tương cụp mắt xuống, nhìn thấy chỗ rõ ràng đã có phản ứng của Hứa Nhạc Thiên, l**m môi một cái, “Tự mình hay để tôi giúp em?”

“Anh có thể tránh đi trước được không?” Hứa Nhạc Thiên cúi đầu nói.

Tưởng Thế Tương một tay sờ lên gương mặt hơi nóng của Hứa Nhạc Thiên, “Tự mình hay để tôi giúp em?”

“Nhịn một lúc là được rồi.” Hứa Nhạc Thiên không thể không trả lời.

Tưởng Thế Tương cười khẽ một tiếng, “Bé cưng, nhịn sẽ hỏng đấy.”

Hứa Nhạc Thiên cắn môi không nói.

Tưởng Thế Tương dứt khoát úp tay xuống.

Gần như trong khoảnh khắc, lưng Hứa Nhạc Thiên gục xuống, nửa người trên ngã hẳn xuống khuỷu tay cường tráng của Tưởng Thế Tương, “A…”

“Bé cưng à, không sao, em cứ coi như là tay của mình.” Tưởng Thế Tương phà hơi nóng vào tai Hứa Nhạc Thiên, hé miệng ngậm chặt vành tai của cậu, một tay khác luồn vào áo vest của cậu, cách lớp áo sơmi khẽ v**t v* sống lưng cậu.

Cơ thể của ứa Nhạc Thiên quá nhạy cảm, chỉ vỏn vẹn dùng tay thôi, Nhạc Thiên đã bị k*ch th*ch muốn bật khóc lên, quần tây càng lúc càng căng hơn. Cậu đã mất sức hoàn toàn, phải nương nhờ hai tay Tưởng Thế Tương chống đỡ.

Tưởng Thế Tương tham lam nhìn thần thái của Hứa Nhạc Thiên trong khoảnh khắc này, vì vòng eo cong xuống rất sâu, đôi b* m*ng tròn trịa căng đầy bị quần tây bao bọc càng thêm nổi bật hơn.

“A —— ”

Hứa Nhạc Thiên khẽ kêu một tiếng, Tưởng Thế Tương cảm thấy lòng bàn tay thấm ướt, ôm eo Hứa Nhạc Thiên lại hôn xuống thật sâu. Hai người quấn rịt lấy nhau, Hứa Nhạc Thiên có thể cảm nhận được một nhiệt độ khác thường cấn bên hông mình, cả cơ thể như nhũn ra.

Âm thanh khóa kéo kéo xuống truyền vào trong tai, Hứa Nhạc Thiên mới hơi hơi tỉnh táo một chút, hoảng loạn muốn đẩy Tưởng Thế Tương ra, Tưởng Thế Tương giữ hai tay cậu bắt chéo sau lưng để cơ thể hai người càng áp chặt hơn.

k*ch th*ch quá mức bộc trực khiến Hứa Nhạc Thiên không kiềm được kẹp chặt hai chân.

“Bé cưng, đừng sợ,” Tưởng Thế Tương hôn Hứa Nhạc Thiên, lẩm bẩm nói, “Tôi sẽ không ép em.”

Hắn sẽ không ép Hứa Nhạc Thiên, hắn chỉ có thể dụ dỗ Hứa Nhạc Thiên, khiến ranh giới cuối cùng của cậu lần nữa hạ thấp, rơi vào vực sâu do hắn đan dệt.

Sau khi cơ thể run rẩy của Hứa Nhạc Thiên lần thứ hai ngừng lại, Tưởng Thế Tương một lần nữa đỡ Hứa Nhạc Thiên dậy, nâng Hứa Nhạc Thiên áo ngay ngắn song quần tây đã nửa cởi lên người mình.

“Sao lại hưng phấn thế?” Tưởng Thế Tương cắn tai Hứa Nhạc Thiên, “Ướt cả rồi.”

Hứa Nhạc Thiên nức nở một tiếng, bị lửa nóng ma sát làm mất hết toàn bộ lý trí.

Chờ cho tất cả mọi thứ kết thúc rồi, Hứa Nhạc Thiên nửa treo mình trên người Tưởng Thế Tương, nửa th*n d*** đã bị làm bẩn hết, thuộc về cậu và Tưởng Thế Tương đã không thể phân biệt rõ được, dinh dính trên cơ thể.

Tưởng Thế Tương ôm Hứa Nhạc Thiên đi vào phòng tắm, cởi hết quần ra, như ôm một đứa bé bế bổng rửa ráy cho cậu.

Hứa Nhạc Thiên khôi phục lại sau trong màn k*ch th*ch vừa rồi, sắc mặt dần trắng đi, “Thế Tương, tôi đã có hôn thê rồi.”

“Tôi biết,” Tưởng Thế Tương nhẹ giọng dụ dỗ, “Chúng ta cũng không làm gì cả.”

th*n d*** Hứa Nhạc Thiên không mặc gì ngồi trong Tưởng Thế Tương trong tình trạng cũng không khác gì, câu nói này của Tưởng Thế Tương thực sự không sức thuyết phục gì.

Tưởng Thế Tương cũng biết mình vừa mới đ*ng t*nh trong phút chốc, hành xử có phần khác người, mặt bèn biến sắc, bỗng nhiên kinh hoảng nói: “Cậu, cậu Hứa… chúng ta sao vậy?”

Hứa Nhạc Thiên là hoảng hốt, lập tức nhỏm dậy từ trong lòng Tưởng Thế Tương, kéo kín áo sơmi lại che chắn cho mình, Thế, Thế Tương, là anh sao?”

Tưởng Thế Tương đỏ cả mặt, nhìn đôi chân dài trắng như trứng gà bóc của Hứa Nhạc Thiên hỏi: “Chúng ta làm gì vậy?”

Hứa Nhạc Thiên nói theo bản năng: “Chúng ta không hề làm gì cả!”

Tưởng Thế Tương thầm cười trong bụng, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ hoang mang lo sợ, sau đó mới như đột nhiên phát hiện tình hình của mình, cúi đầu hỏi: “Sao, sao tôi cũng không mặc quần?”

“Vô, vô tình đổ nước…” Hứa Nhạc Thiên lắp bắp nói, trực tiếp đi chân trần chạy như bay lướt qua người Tưởng Thế Tương.

Tưởng Thế Tương quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên do chạy đi nên b* m*ng thịt lắc lư, vẻ mặt không còn chút kinh hoảng nào, khóe miệng như cười như không, đáng yêu thật.

Sau khi Nhạc Thiên quay lại phòng cũng lấy lại bình tĩnh, một chân giẫm lên giường, lấy q**n l*t trong tủ quần áo, ung dung nói: “Đó không phải là Tưởng Thế Ngưng, cũng không phải Tưởng Thế Tương, đây là một nhân cách mới, hắn đang đóng giả những nhân cách khác.”

Hệ thống: “…đúng rồi.”

Nhạc Thiên: “Đừng nói giống như là mày biết rồi.”

Hệ thống: …đáng ghét.

Lại xuất hiện một nhân cách nữa, còn là một nhân cách thích diễn trò, Nhạc Thiên lấy một cái quần thường ở nhà mặc vào, rúc trong phòng giả bộ thẹn thùng.

“Cốc cốc.” Cửa phòng bị gõ vang  ngoài cửa vang lên giọng nói dịu dàng nhút nhát của Tưởng Thế Tương, “Cậu Hứa, có phải tôi lại bắt nạt anh nữa không?”

Hai chân Nhạc Thiên bắt chéo, thong dong thầm nghĩ bắt nạt thế chưa đủ đâu.

“Cậu Hứa, cậu giận sao?”

“Không có.” Nhạc Thiên phát ra giọng nói của đóa hoa sen trắng.

“Cậu Hứa, xin lỗi, tôi, tôi thật sự không biết tại sao tôi lại như vậy…”

Nhạc Thiên: Anh hai, lố quá, khóc luôn rồi.

Nhạc Thiên trở mình xuống giường, mở cửa phòng, Tưởng Thế Tương đứng ở ngoài cửa quần áo ngổn ngang, vành mắt đo đỏ, dáng vẻ chú bé đáng thương.

Trong lòng Nhạc Thiên thầm chấm cho kỹ thuật của nhân cách mới này tám điểm, sau đó tung kỹ thuật diễn xuất một trăm điểm của mình ra, cúi đầu cắn môi nói: “Thế Tương, anh đến bệnh viện thử đi.”

Giọng nói của Tưởng Thế Tương mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi không dám.”

Nhạc Thiên: …cậu không cho phép có người thảo mai hơn mình ở đây.

Nhạc Thiên lặng đi một lúc, nói như đưa ra quyết định: “Tôi đi cùng anh.”

Tưởng Thế Tương cảm động nói: “Cậu Hứa, cậu thật sự là người tốt nhất mà tôi từng gặp.”

Nhạc Thiên thở dài như bất đắc dĩ.

Tưởng Thế Tương nhỏ giọng nói: “Cậu Hứa, cậu còn giận không?”

“Tôi không tức giận, anh cũng vì… thân bất do kỷ thôi.” Nhạc Thiên thấp giọng nói.

“Nếu lần sau tôi còn làm chuyện xấu với cậu, cậu cứ mạnh tay đánh tôi đi,” Tưởng Thế Tương kiên quyết nói, “Cậu có thể đá tôi đạp tôi, không sao cả.”

Nhạc Thiên thầm nghĩ người anh em nói năng vang dội thế, sao không tự tát cho mình hai phát ngay bây giờ luôn đi?

Tưởng Thế Tương thả dê đủ rồi, còn nhận được đồng tình của Hứa Nhạc Thiên, ngay phút chót trước khi đi, lại biến sắc, treo trên hình tượng tổng giám đốc bá đạo lên mình, “Cậu mệt rồi, nghỉ ngơi tí đi, tôi nấu cơm cho cậu.”

“Thế Tương?” Nhạc Thiên làm bộ ra vẻ thận trọng xác nhận lại.

Tưởng Thế Tương liếc nhìn cậu một cái, điềm đạm “ừm” một tiếng, khắc họa một Tưởng Thế Chiêu mang phong cách thành thục chín chắn, không muốn để lộ chuyện nhân cách phân liệt từ trước đến giờ, một cách hoàn hảo.

“Không cần đâu, anh về đi.” Nhạc Thiên từ chối.

“Đi nằm đi,” Tưởng Thế Tương cau mày, “Sao trên mặt còn bị thương? Hộp thuốc đâu?” Quả thực kín kẽ không một lỗ hổng.

Tưởng Thế Tương ngang ngạnh bôi thuốc cho vết thương trên mặt Hứa Nhạc Thiên xong, lại làm cho Hứa Nhạc Thiên một bữa cơm đơn giản, khi Hứa Nhạc Thiên ngồi xuống thì dịu dàng hôn lên trán Hứa Nhạc Thiên, “Hẹn gặp lại, bé yêu, nhớ nhớ tôi nhé~”

Nhạc Thiên nhìn cánh cửa đóng lại, nghĩ bụng anh hai để theo đuổi người ta mà anh không ngại mệt ha.

Trước Tiếp