
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 332
Thế giới 21: Một phần mấy 11
Cao Huệ Hòa hẹn hò với Hứa Nhạc Thiên, đã phải mất rất nhiều công sức. Người ta nói nữ theo đuổi cách một lớp màn (1), vậy thì lớp màn mà Cao Huệ Hòa theo đuổi Hứa Nhạc Thiên ít nhất cũng phải dày mấy mét. Vị hôn phu khó khăn lắm mới theo đuổi được còn chưa ôm nóng đã bị người khác nhét vào lòng rồi, lại còn là tên đối thủ cũ – Tương Thế Tương đó nữa.
Tưởng Thế Tương rất có đầu óc kinh doanh, sau khi vợ chồng Tưởng thị qua đời, tuổi còn nhỏ đã dựng dậy một đế quốc thương mại không lồ. Vì khi còn nhỏ Cao Huệ Hòa và hắn thường hay đi chung với nhau, nên lớn lên rồi cũng bị mang ra so sánh với hắn không ít lần.
Trong thời thanh xuân thiếu nữ của cô, cha cô vẫn thường hay lấy Tưởng Thế Tương ra làm châm biếm cô, một lần quá đáng nhất là, nếu như vợ chồng Cao gia chết đi, chỉ dựa vào Cao Huệ Hòa, Cao gia chắc chắn sẽ lụn bại.
Cao Huệ Hòa cảm thấy cha mình thật sự chẳng hiểu ra làm sao, vô duyên vô cớ trù mình chết, cô không thể phát cáu với cha ruột của mình được, thế là dồn hết mọi bất mãn tràn ngập lên Tưởng Thế Tương.
Cho dù cô biết làm như vậy rất vô lý, song cô cứ là không thích Tưởng Thế Tương.
Có điều không ngờ rằng Tưởng Thế Tương còn vươn móng vuốt về phía vị hôn phu của cô, thế mà Cao Huệ Hòa lại không hề hay biết gì về chuyện đó. Cô còn chẳng biết tự nhiên sao Hứa Nhạc Thiên có quen biết với Tưởng Thế Tương nữa!
Cao Huệ Hòa không phải một cô gái nhỏ nhu nhược yếu đuối, càng sốt ruột thì càng bình tĩnh, không có lập tức gọi điện thoại chất vấn Hứa Nhạc Thiên, rất nhẫn nại chờ đến đúng giờ mới gọi cho HỨa Nhạc Thiên, đồng thời không nhắc đến chuyện xảy ra trong nước.
Cô không chủ động nhấc, Nhạc Thiên càng không chủ động nói, trong lòng Cao Huệ Hòa thực chất vẫn luôn mong chờ Hứa Nhạc Thiên nói thật. Nhưng Hứa Nhạc Thiên trong điện thoại sóng yên biển lặng không một kẽ hở nào, Cao Huệ Hòa vừa thấy tức vừa đau lòng, song cuối cùng vẫn nuốt xuống cục tực này, không bóc trần mọi chuyện ra.
Với Hứa Nhạc Thiên tuy không cần dùng dao dùng súng, có điều Tưởng Thế Tương thì không phải khách sáo.
Cao Huệ Hòa cúp điện thoại trực tiếp gọi cho Tưởng Thế Tương.
Tưởng Thế Chiêu đang làm việc, nhìn thấy điện thoại bèn nói với Tưởng Thế Tương: “Cao Huệ Hòa gọi.”
Tưởng Thế Tương sững sờ, hắn đã suýt quên mất Cao Huệ Hòa.
Tưởng Thế Tương do dự trong chốc lát, “Để tôi.”
Giọng nói của Cao Huệ Hòa trong điện thoại lạnh tanh như nước đá, đồng thời còn chứa lửa giận, “Tưởng Thế Tương, anh quen hôn phu của tôi từ khi nào?”
Tưởng Thế Tương bị “mối tình đầu” ập đến chất vấn như vậy, không thấy tức giận trái lại còn thấy hơi không yên lòng, bình tĩnh trả lời: “Quen biết qua lễ đính hôn của hai người.”
Cao Huệ Hòa hơi nghẹn họng, cả giận nói: “Anh có tự trọng chút đi, đó là hôn phu của người khác.”
Tưởng Thế Tương chừng này tuổi rồi mà chưa từng bị ai mắng như thế này, phút chốc không biết nên nói gì. Đúng ngay lúc này, Tưởng Thế Ngưng nhân lúc vắng nhà ùa vào, chiếm xác, nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói: “Cao Huệ Hòa, cậu ấy là hôn phu của cô chứ không phải chó của cô. Sao nào, cô tính trói cậu ấy lại không cho cậu ấy kết bạn hay sao?”
Lửa giận của Cao Huệ Hòa bỗng chốc bùng lên, “Tưởng Thế Tương! Anh đừng có quá đáng!”
Tưởng Thế Ngưng cười hì hì nói: “Do cô không bảo vệ được người của mình, thế mà đến chỗ tôi hung hăng ngang ngược (2). Tôi nói thật với cô, cô không bảo vệ được, thì có người khác làm được.”
Đây gần như là tương đương với khiêu khích.
Lúc Cao Huệ Hòa hẹn hò với Hứa Nhạc Thiên đã biết Hứa Nhạc Thiên là một người đầy nợ ong bướm, cô không sợ thậm chí còn cảm thấy hết sức thơm ngọt. Tính cách của cô vốn không sợ thách thức, càng có nhiều người thích Hứa Nhạc Thiên, thì cô càng muốn đấu đến cùng với bọn họ!
Mấy công ty truyền thông trong nước qua cơn gió táp mưa sa ăn thiệt lớn, hai gia đình hào môn tài phiệt xả hết cục tức lên bọn họ, có một công ty thật sự bị lật ngã.
Cơ thể Tưởng Thế Tương một lần nữa lấy lại sự cân bằng, dường như hắn đã làm quen với nhân cách mới có thêm, Tưởng Thế Ngưng cũng bắt đầu biết điều hơn. Song có lúc lại thậm thò thậm thụt với Tưởng Thế Chiêu không biết đang thương lượng chuyện gì, Tưởng Thế Tương không muốn quan tâm, vì hắn đang có phần do dự không quả quyết được ngày nào hay ngày nấy.
Sau lần xôn xao trong tiệc đính hôn, Nhạc Thiên được trải qua những ngày tháng thanh tịnh, Cát Khải Tinh và Trang Khiên Ngọc cũng mất tin tức. Cậu đi làm như bình thường, không hẳn là bề bộn nhiều việc lắm, bởi vì không dễ dàng nhận án, cơ mà cũng không thiếu tiền.
Tưởng Thế Chiêu ngồi trong xe đậu ven đường trước mắt là một tòa nhà văn phòng.
Chờ một lát nữa, Hứa Nhạc Thiên sẽ tan làm bước ra.
Giữa đám đông mênh mông như đại dương, Tưởng Thế Chiêu liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên ngay. Gương mặt xinh đẹp cúi xuống như rất sợ bị người ngoài nhìn, dáng dấp cao ráo, song nét mặt lại rất gò bó, nói chung là dáng vẻ rất mâu thuẫn cũng rất thu hút người khác.
Tưởng Thế Chiêu xuống xe.
Nhạc Thiên cầm túi công văn đang định đặt xe, đã bị ngăn lại, ngạc nhiên ngẩng đầu lên giữa bóng đổ dày đặc, “Thế Tương?”
“Hừm,” Tưởng Thế Chiêu người như ngọc, vì cho Hứa Nhạc Thiên thời gian lấy lại tinh thần, đã lâu rồi hắn không gặp Hứa Nhạc Thiên, có lúc sẽ lái xe đến đây liếc nhìn một lần, nhìn thấy rồi đi ngay tuyệt không nán lại, “Có rảnh không? Ăn tối chung.”
Hứa Nhạc Thiên do dự trong giây lát rồi đồng ý.
Với những người đang có ý với mình như Tưởng Thế Tương đây thì cậu hẳn nên từ chối, nhưng cậu thật sự đã nợ tình Tưởng Thế Tương mấy lần, Tưởng Thế Tương cũng coi như là một người có chừng mực.
Điều khiến cho Nhạc Thiên không ngờ đó là, Tưởng Thế Tương nói ăn tối chung thế mà là đến nhà Hứa Nhạc Thiên ăn.
Tưởng Thế Chiêu nói: “Lần trước đến nhà cậu, thấy cả bàn đồ ăn ngon, làm tôi thèm quá chừng.”
Nhắc đến lần trước, thái độ Tưởng Thế Tương thản nhiên, Hứa Nhạc Thiên trái lại hơi đỏ mặt, Cao Huệ Hòa đang công tác ở nước ngoài, bây giờ cậu đang ở một mình, đứng trước xe Tưởng Thế Tương tự nhiên thấy do dự, “Để hôm nào khác đi, hôm nay tôi còn việc phải về nhà làm.”
“Không sao, vậy cậu làm việc đi tôi nấu cơm, dù sao cơm tối cũng phải ăn mà, nói thật không dám giấu, khả năng nấu nướng của tôi cũng được lắm.” Tưởng Thế Chiêu vỗ nhẹ lên eo Hứa Nhạc Thiên.
Lần trước ở sân bay, Nhạc Thiên cũng bị hắn vỗ eo, thoắt cái đã nhũn nửa người, chầm chậm cúi người đi vào trong xe.
Tưởng Thế Chiêu lập tức ngồi lên xe.
Nhạc Thiên ở trong xe vô cùng thường thấp thỏm, trong cơ thể Tưởng Thế Tương có một nhân cách không biết lý lẽ gì cả, xuất hiện là muốn ngủ liền, cậu sợ không giữ mình được.
Điện thoại kiểm tra của Cao Huệ Hòa đúng lúc reo lên, Nhạc Thiên nhận điện thoại trong ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Thế Chiêu.
“Sắp đến nhà rồi.” Hứa Nhạc Thiên nhỏ giọng nói.
“Ngày mai?” Trên mặt Hứa Nhạc Thiên hiện lên một nụ cười khẽ, “Mấy giờ, anh ra đón em.”
Một tay Tưởng Thế Chiêu đặt trên đầu gối gõ nhịp, ánh mắt dời đi.
Chờ cho Hứa Nhạc Thiên cúp điện thoại, Tưởng Thế Chiêu mới không nhẹ không nặng nói: “Ngày mai không phải nghỉ ngơi sao?”
“Huệ Hòa về rồi, dù sao tôi cũng phải đi đón em ấy.” Hứa Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Tưởng Thế Chiêu cau mày, “Cô ta có tay có chân, tại sao cần cậu đón?”
Hứa Nhạc Thiên lại cười, “Tôi có tay có chân, tại sao cần anh đón?”
Tưởng Thế Chiêu á khẩu không trả lời được.
Tưởng Thế Chiêu nói khả năng nấu nướng của mình được lắm, là được thật, trong nhà Hứa Nhạc Thiên có ít thức ăn, hai người làm một vài món đơn giản thường ngày, ngồi ăn chung một bàn.
Nhạc Thiên cảm thấy rất khó tả, cũng rất ấm áp, Hứa Nhạc Thiên thường nấu ăn cho người khác, song lại không thường được người khác nấu cho ăn. Ăn một miếng cá Tưởng Thế Chiêu kho, cười nói: “Lần trước anh cũng đến nấu cơm cho tôi.”
Lòng dạ Tưởng Thế Chiêu như bị bỏng, chẳng qua chỉ là một bát cháo, trong lòng Hứa Nhạc Thiên lại coi như nấu cơm cho cậu, hắn không nhịn được nói: “Nhạc Thiên, chia tay với Cao Huệ Hòa đi.”
Nhạc Thiên choáng váng, động tác cầm bát đũa chợt cứng đờ.
Trong lòng Tưởng Thế Chiêu mơ hồ có chút hối hận, có điều đã nói ra miệng, nên vẫn tiếp tục nói: “Tôi thích em.”
Sau khi Hứa Nhạc Thiên ngây người thì nét mặt bình tĩnh lại, buông bát đũa xuống, thấp giọng nói: “Thế Tương, tôi đã đính hôn.”
“Tôi biết,” Tưởng Thế Chiêu bình tĩnh nói, “Chỉ là tôi muốn nói tấm lòng của mình cho em nghe.”
Hứa Nhạc Thiên im lặng rất lâu, “Anh đi đi.”
Tưởng Thế Chiêu rối như tơ vò, song tâm tính lại kiên định chưa từng có, “Ăn xong rồi đi.”
“Vậy anh ăn đi.”
Hứa Nhạc Thiên đẩy bàn, đứng dậy muốn đi.
Tưởng Thế Chiêu cũng đứng dậy theo, nắm tay Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên ngoái mặt lại, vẻ mặt hơi không vui, con ngươi đen láy láy trong veo như vũng nước soi chiếu dáng vẻ có phần chật vật của Tưởng Thế Chiêu ngay lúc này.
“Không thể gặp tơi nữa sao?” Tưởng Thế Chiêu rầu rĩ hỏi.
Hứa Nhạc Thiên khẽ thở dài, “Tôi đã đính hôn rồi, Thế Tương, cảm ơn anh đã thích tôi, chỉ là —— không đúng thời điểm.”
“Không đúng thời điểm”…
Bốn chữ này khiến Tưởng Thế Chiêu thấy rất khó chịu, ngoài khó chịu ra còn có một cảm giác khó thể chấp nhận mãnh liệt, ba chữ bật ra từ tận đáy lòng —— “tại sao chứ?”
“Em ghét tôi sao?” Tưởng Thế Chiêu nặng nề hỏi.
Hứa Nhạc Thiên thành thật đáp: “Không ghét.”
Tưởng Thế Chiêu nói: “Tôi hôn em, suýt chút nữa đã nhân lúc em sốt ngủ với em, vẫn không ghét sao?”
Hứa Nhạc Thiên đỏ mặt, cổ tay đang bị Tưởng Thế Chiêu nắm trong tay khẽ vùng vẫy một lúc, Tưởng Thế Chiêu không hơn thua với cậu, thoải mái thả tay ra, “Đính hôn chứ không phải kết hôn, cho dù đặt cọc mua đồ cũng có thể lấy lại. Cao Huệ Hòa với em không phải người chung một hướng, hai người ở bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu.”
Hứa Nhạc Thiên trái lại hơi cười, “Thế Tương, Huệ Hòa là bạn anh, anh làm vậy không hay đâu.”
Tưởng Thế Chiêu thầm nghĩ Cao Huệ Hòa là bạn hắn cái quần què, bình tĩnh thong dong nói với Hứa Nhạc Thiên: “Ăn đi, em bận rộn cả ngày rồi, tôi cũng làm việc cả ngày, đừng tự làm khó mình.”
Đến cùng Hứa Nhạc Thiên vẫn ngồi xuống ăn xong bữa cơm, cơm nước xong, Tưởng Thế Chiêu chủ động lên tiếng xin đi rửa chén. Hứa Nhạc Thiên đứng bên cạnh nhìn Tưởng Thế Chiêu cởi chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ trên tay để rửa chén, nhìn hắn rất ngạc nhiên.
Tưởng Thế Chiêu chú ý đến ánh mắt hiếu kỳ của cậu, nghiêng đầu nói: “Sao thế, chưa thế ai rửa chén à?”
Hứa Nhạc Thiên gật đầu, không biết tại sao, đối tượng qua lại với cậu tuy đều muốn sống muốn chết vì cậu, nhưng từ trước đến giờ không ai từng nấu cơm rửa chén cho cậu.
Tưởng Thế Chiêu không biết suy nghĩ của cậu, chỉ thản nhiên nói: “Nếu em thích, tôi có thể rửa chén cho em mỗi ngày.”
Hứa Nhạc Thiên không tiếp lời, dứt khoát đi ra nhà bếp đến phòng khách.
Tưởng Thế Chiêu rửa xong, lau khô tay đi ra phòng khách. Hứa Nhạc Thiên ngồi trên ghế salon trong phòng khách đọc sách, không có ý đứng dậy tiễn hắn, Tưởng Thế Chiêu đi tới, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Hứa Nhạc Thiên bị hắn nhìn mà gai người, buông sách xuống ngước mặt lên, Tưởng Thế Chiêu rất muốn cứ như vậy cúi đầu hôn cậu một cái, nhưng lại cảm thấy mạo phạm người đẹp (3), Hứa Nhạc Thiên sẽ không vui. Song ngay khoảnh khắc do dự đó, Tưởng Thế Ngưng lại chiếm cơ thể, hết sức quyết đoán cúi đầu hôn Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên gục đầu hòng trốn, Tưởng Thế Ngưng không cho cậu trốn.
Hai người một người lún trong sofa mềm mại, Tưởng Thế Ngưng đối với Hứa Nhạc Thiên như đứa trẻ thấy kẹo, đâu đâu cũng thích thú, chỉ ước có thể nuốt vào bụng. Xem một đoạn đầu lưỡi nhỏ của Hứa Nhạc Thiên như kẹo mềm vừa l**m vừa m*t, Hứa Nhạc Thiên không chịu được, nâng đầu gối lên thụi hắn. Tưởng Thế Ngưng bị đánh một cái, không đau, nhưng vẫn chống người lên, cười híp mắt nhìn Hứa Nhạc Thiên, “Hôn một cái, tôi thích em lắm.”
Nhạc Thiên trợn mắt ngoác mồm, biết đây là Tưởng Thế Ngưng chạy ra ngoài, dùng sức đẩy hắn ra, quay mặt sang lau môi, thấp giọng nói: “Anh đi đi, sau này đừng tới nữa.”
Tưởng Thế Ngưng sao có thể đồng ý, ôm chặt lấy Hứa Nhạc Thiên, ngọt ngào nói: “Em không thích tôi kêu em hôn, bé yêu, em không biết tôi thích em nhiều đến mức nào đâu. Lần đầu tiên tôi gặp em đã thích em rồi, tay em mềm quá, tôi thích lắm, nào, để tôi cắn một cái…”
Tưởng Thế Ngưng cúi thấp đầu cắn một cái vào tay Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên hoảng hốt kêu lên một tiếng, nhưng sau đó phát hiện ra hắn cắn rất cẩn thận, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ để lại dấu răng nhỏ vụn như động vật nhỏ trên tay cậu.
Sau đó, động tác g*m c*n của hắn đột ngột dừng lại, Nhạc Thiên cứng đờ nhìn Tưởng Thế Tương ngẩng mặt lên, khuôn mặt nghiêm túc u buồn, “Xin lỗi, cậu Hứa.”
“Thế Tương…” Nhạc Thiên làm bộ như ngạc nhiên khó hiểu, “Anh làm sao vậy?”
Tưởng Thế Tương đột nhiên cảm giác thấy rất mệt, mệt hơn hai mươi năm qua chưa từng thấy, hắn từ từ gục mặt lên vai Hứa Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Cậu Hứa, tôi bệnh rồi.”
__
(1) nữ theo đuổi nam cách một lớp màn: 女追男隔层纱
Câu gốc của nó là 男追女隔座山,女追男隔层纱 (tạm dịch: nam theo đuổi nữ sánh ngang núi, nữ chạy theo nam như kéo sợi) – ý chỉ việc nam theo đuổi nữ thì khó ngang với việc leo núi, chỉ cần nàng chối từ thì như ngã núi mà thành công cốc. Còn khi nàng theo đuổi chàng, thì chỉ cần nàng bằng long thì cưa đổ chàng rất dễ.
Nguồn: Quỳnh Quỳnh – Group Cộng Đồng Hỗ Trợ Editor Truyện Chữ – Lily S
(2) hung hăng ngang ngược: Nguyên văn 狠三狠四 – ngoan tam ngoan tứ, mô tả dáng vẻ hung dữ.
Nguồn: zdic.net
(3) mạo phạm người đẹp: 唐突佳人 – đường đột giai nhân.
Ý của câu 唐突佳人 là xúc phạm, mạo phạm người đẹp. Thực ra đây là một câu nói lịch sự thời xưa, là cách nói khiêm tốn, sợ lời nói và hành động của mình làm người đẹp thấy phản cảm, làm đối phương ghét. Thường được dùng ở dạng phủ định. Ví dụ như có một người đẹp mời bạn ngồi cạnh cô ấy, rồi bạn nói, “không dám đường đột giai nhân”.
唐突佳人 xuất phát từ “Đa tình kiếm khách vô tình kiếm” (多情剑客无情剑) của Cổ Long (古龙)