
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 331
Thế giới 21: Một phần mấy 10
Đối với Nhạc Thiên mà nói, tất cả mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, gần như không thể chống cự. Trang Khiên Ngọc vừa đến, chưa nói tiếng nào, đã nhào tới đạp một cú đá ngã Cát Khải Tinh đang ôm chặt Hứa Nhạc Thiên. Cát Khải Tinh phản ứng lại, cũng không nói tiếng nào, hai người im lìm đánh nhau.
Vốn là bạn tốt, bạn từ thời thơ ấu cùng nhau lớn lên, song hai người cũng không thể nói là tranh giành tình nhân, bởi vì đã thống nhất cùng bị Hứa Nhạc Thiên không chút nể nang đá hết.
Nhưng mà vẫn đang đánh nhau, đánh tới khí thế hừng hực một mất một còn.
Nhạc Thiên nhìn thấy hai người họ đánh thẳng ra tới ban công mới lấy lại tinh thần, đệt! Ra ban công không phải bị tất cả mọi người nhìn thấy rồi sao! Vội vàng đi ra theo.
Sau khi Cát Khải Tinh và Hứa Nhạc Thiên chia tay, Trang Khiên Ngọc quấn rịt đeo bám cua được Hứa Nhạc Thiên vào, đôi bạn thân bỗng như người dưng nước lã.
Lần này Trang Khiên Ngọc đến một là để chúc mừng, hai là mặt học hỏi kinh nghiệm từ Cát Khải Tinh, làm sao mới có thể bước ra khỏi chuyện chia tay nhanh như vậy.
Không ngờ vừa đến đã nhìn thấy Cát Khải Tinh ôm Hứa Nhạc Thiên mặt đỏ tới mang tai hôn cả. Trang Khiên Ngọc tức khắc giận điên lên, đánh đấm ra tới ban công, hắn nương theo ưu thế nhỏ nhoi giành thế thượng phong, nắm cổ Cát Khải Tinh đè ra ban công, cáu giận nói: “Đệt con mẹ mày dám động vào em ấy!”
“Cút mẹ mày đi, là thằng nào đập chậu cướp hoa bố mày hả!” Cát Khải Tinh cũng vừa thấy mặt Trang Khiên Ngọc là hận chết đi được.
Hai người đều ước gì đối phương chết đi cho xong chuyện, không tên nào sợ chết, ở ngoài ban công làm khách khứa dưới lầu hốt hoảng kêu lên.
Nhạc Thiên vừa sốt ruột vừa mất mặt, lời chưa kịp ra khỏi miệng không nói được một cậu. Trong lúc hai người họ đánh nhau khó tách thì bỗng nhiên có người ở sau lưng kéo mạnh cậu về, cậu ngạc nhiên quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt anh tuấn xuất chúng, “Thế Tương?”
“Đi.” Tưởng Thế Chiêu quyết đoán nói nhanh.
Khách khứa bên dưới đã bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ nghị luận, tay Tưởng Thế Chiêu vòng ôm lấy Hứa Nhạc Thiên đang hoảng sợ rất cương quyết kiên định lùi về phía sau.
Cát Khải Tinh bị ép trên tường vừa thấy Hứa Nhạc Thiên định đi, nhanh chóng kêu lớn: “Nhạc Thiên!”
Trang Khiên Ngọc nghe thấy tiếng kêu của hắn, quay đầu lại đã nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên bị Tưởng Thế Tương ôm vào trong ngực, không thèm quan tâm Cát Khải Tinh nữa, thả lỏng muốn xông lên.
Tưởng Thế Chiêu quay người lại, đạp một cú đá Trang Khiên Ngọc nhào đến ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Lộn xộn gì nữa, không biết xấu hổ à?”
Cát Khải Tinh kích động nhao nhao muốn chạy đến cướp người, thấy Hứa Nhạc Thiên trắng cả mặt trốn trong ngực Tưởng Thế Chiêu, lòng dạ rối nùi, hết lửa giận biến thành khổ tình, “Nhạc Thiên, em đừng đi.”
“Nhạc Thiên…” Trang Khiên Ngọc cũng giãy giụa muốn đứng dậy.
Bàn tay Tưởng Thế Chiêu đặt trên tai Hứa Nhạc Thiên, phát hiện Hứa Nhạc Thiên đang phát run, quay đầu nhìn hai tên sa sút tinh thần trong mắt không kiềm được b*n r* lửa giận, “Đồ điên.”
Bởi khí thế của hắn quá mạnh, hai tên công tử bột Cát Khải Tinh và Trang Khiên Ngọc phút chốc bị dọa sợ, cứ như vậy trơ mắt nhìn Tưởng Thế Tương đỡ người đi mất.
Mùi hương của Tưởng Thế Tương vừa ấm áp vừa sạch sẽ, Nhạc Thiên bị hơi thở của hắn bao quanh, con tim nhảy loạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Trước khi ra khỏi Cát trạch Tưởng Thế Tương cởi áo vest của mình ra, như chim đại bàng giương cánh, che kín Hứa Nhạc Thiên, đi xuyên qua đám đông đang sững sờ, cả đoạn đường như bắt cóc kéo Hứa Nhạc Thiên lên xe của mình.
Cửa Xe đóng lại, Tưởng Thế Tương lập tức kêu lái xe.
Xe di chuyển, Hứa Nhạc Thiên nãy vẫn luôn cứng người dường như đã sống lại, ngước mặt lên, sắc mặt vẫn còn hơi trắng, “Xin lỗi, để anh cười chê rồi.”
Tưởng Thế Chiêu vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp lại Hứa Nhạc Thiên, đột ngột gặp lại trong tình cảnh như thế này. Hắn quắc mắt khí thế mạnh mẽ với hai tên công tử bột kia, song đối diện với Hứa Nhạc Thiên, thì toàn thân chợt xìu xuống, “Lần trước… tôi uống say, xin lỗi.”
“Không sao.” Hứa Nhạc Thiên cười nhẹ, vẻ mặt rất bình tĩnh, như không thấy ngạc nhiên vậy.
Trong lòng Tưởng Thế Chiêu rất dằn vặt, đồng thời trong đầu đang cố sức chửi Tưởng Thế Ngưng. Tuy rằng Tưởng Thế Ngưng không phục lắm, nhưng thấy sắc mặt Hứa Nhạc Thiên ủ dột, cũng cúi gục đầu xuống. Tưởng Thế Tương lại rất yên tĩnh, hắn có hơi sợ nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên, nên sau khi Tưởng Thế Chiêu chạy ra, hắn rất tự giác không nói một lời, nhưng không dám yên lòng đi vào giấc ngủ say giống như trước đây, sợ Tưởng Thế Ngưng lại ra quấy rối.
“Tôi đưa cậu về nhà?” Tưởng Thế Chiêu cẩn thận hỏi.
“Cảm ơn.” Hứa Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Không khí giữa hai người lại chìm vào im lặng, Tưởng Thế Ngưng kích động háo hức muốn chạy đi ra, Tưởng Thế Tương không nói một lời ôm chặt bắp chân của hắn, rất kiên quyết lắc đầu.
Chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh bên trong xe, Nhạc Thiên không cần nhìn, trực tiếp nhận, “Huệ Hòa.”
“Ừm, anh đi về rồi.”
“Không có gì.”
“Ừm, em chú ý sức khỏe nhé, ăn nhiều một chút.”
Tưởng Thế Chiêu nghe cậu dịu giọng nhỏ nhẹ nói chuyện với Cao Huệ Hòa, mặc dù sắc mặt vẫn trắng như trước, song giọng điệu lại không nghe thấy một chút hoảng loạn nào. Lần trước cậu nghe điện thoại của Cao Huệ Hòa cũng như thế này, dáng vẻ cứ như không chịu để Cao Huệ Hòa có một tí không vui nào.
Đúng là một người bạn trai tốt.
Tưởng Thế Chiêu thầm nghĩ liệu có phải với người nào Hứa Nhạc Thiên cũng tốt như vậy, thế nên người nào cũng nhớ mãi không quên không buông bỏ được cậu, hẳn là cậu cũng thấy rất buồn phiền với điều này.
Gần như lần nào Tưởng Thế Chiêu thấy Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên đều đang chìm trong dây dưa nam nam nữ nữ.
“Cậu như vậy, không mệt mỏi sao?” Tưởng Thế Chiêu bỗng nhiên lên tiếng.
Nhạc Thiên ngớ ra một lúc rất lâu, đột nhiên nghe một câu thế, quay đầu lại, mở to đôi mắt phượng trong suốt, mê man hỏi lại: “Sao cơ?”
“Lúc nào cũng có người theo đuổi cậu, có mệt không?” Hai tay Tưởng Thế Chiêu chắp lại đặt trên đầu gối, tư thái như đang thẩm vấn.
Nhạc Thiên hơi cười, câu trả lời xuất phát từ nội tâm: “Rất mệt mỏi.” Sau đó lại nhếch nhếch khóe môi, thần sắc thả lỏng nói: “Cho nên đính hôn rồi.”
“Đính hôn, cũng chưa chắc đã chặn được ong bướm,” Tưởng Thế Chiêu điềm tĩnh nói, “Cao Huệ Hòa không có năng lực đó.”
Nhạc Thiên biết đây là nhân cách phụ của Tưởng Thế Tương – Tưởng Thế Chiêu, là nhân cách thiên hướng ông chủ điềm tĩnh, đoán chừng là không có hứng thú gì với Cao Huệ Hòa.
“Huệ Hòa là một cô gái tốt, hơn nữa chuyện này vốn cũng không phải là việc em ấy nên làm, phải là tôi nên vạch rõ giới hạn với bọn họ.” Nhạc Thiên đóng vai một người bạn trai tốt, nói gần nói xa che chở cho Cao Huệ Hòa.
Tưởng Thế Chiêu công bằng nói: “Thế thì dù cậu muốn vạch rõ giới hạn cũng không thể vạch rõ được.”
Tưởng Thế Chiêu nhìn sườn mặt đầy khí sắc buồn thương của cậu, nhìn một hồi lại chuyển từ đôi mắt trong veo xuống đôi môi đỏ mọng của cậu, Tưởng Thế Chiêu từng hôn lên đôi môi này.
Tương Thế Ngưng tức khắc kháng nghị, “Tôi hôn!”
Tưởng Thế Chiêu hung ác nói: “Câm miệng, có cậu giỏi thôi, cậu làm em ấy sợ rồi.”
Tưởng Thế Ngưng ỉu xìu.
Tưởng Thế Chiêu ép mình không nhìn lên môi Hứa Nhạc Thiên nữa, khóe mắt lại rơi xuống tay cậu, trắng nhợt thon dài, cậu vẫn chưa hết bệnh sao? Tưởng Thế Chiêu suy nghĩ miên man, “Cậu còn bị sốt sao?”
“Đã không sao rồi.” Nhạc Thiên quay mặt sang nở nụ cười với Tưởng Thế Chiêu, “Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Sắc mặt Tưởng Thế Chiêu chợt lạnh, “Hứa Nhạc Thiên, với ai cậu cũng khách sáo như thế này sao?”
Nhạc Thiên choáng váng, dường như không hiểu ý của Tưởng Thế Chiêu.
Tưởng Thế Chiêu nghiêm túc nói: “Người cậu không lọt mắt, chia tay rồi, thì cứ hung dữ với bọn họ một chút. Tôi cư xử tệ với cậu như thế trong nhà của cậu, vậy thì cậu còn khách sáo với tôi làm gì, đáng lý lúc gặp mặt phải tát tôi hai cái trước tiên.”
Nhạc Thiên càng nghe càng trợn to mắt, cuối cùng gần như tới mức khó tin, “Thế Tương…” Trừng mắt nhìn, rất bất đắc dĩ nói: “Dù sao chúng ta vẫn là bạn mà.”
Tưởng Thế Chiêu ngoảnh mặt sang không nói nữa, hắn cho rằng cũng vì Hứa Nhạc Thiên quá khách sáo, quá dễ tính, nên mới dễ dàng bị người khác dây dưa. Nhưng nội tâm lại không thể không thừa nhận điểm này ở Hứa Nhạc Thiên là điều khiến người ta thích nhất, con người lúc nào cũng dịu dịu dàng dàng, nói cậu ngậm bồ hòn làm ngọt, lại không phải.
Tưởng Thế Chiêu cho rằng Hứa Nhạc Thiên là quá giàu lòng bác ái, dường như với ai cậu cũng tốt, giống như mưa rơi vậy, không nỡ để bất cứ ai tổn thương khổ sở.
Như vậy thực sự quá mệt mỏi, Tưởng Thế Chiêu rất đau lòng cho Hứa Nhạc Thiên, chỉ ước gì có thể nhét Hứa Nhạc Thiên xuống dưới cánh chim của mình che chở cho cậu.
Vì đau lòng cho Hứa Nhạc Thiên, nên Tưởng Thế Chiêu không làm phiền cậu nữa, chỉ dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, nhìn rồi nhìn, trong lòng thấy mỹ mãn, Tưởng Thế Ngưng và Tưởng Thế Tương cũng yên tĩnh, cả ba người như ngắm một bức tranh đồng thời nhìn Hứa Nhạc Thiên.
Đến dưới chung cư, Tưởng Thế Chiêu phong độ ngời ngời chào tạm biệt với Hứa Nhạc Thiên, dáng vẻ không hề đi quá giới hạn, nét mặt Hứa Nhạc Thiên hiển nhiên cũng thả lỏng hơn rất nhiều, “Thế Tương, hôm nay rất cảm ơn anh đã dẫn tôi rời đi.”
Tưởng Thế Chiêu thầm mừng trong lòng, vẻ mặt vẫn nghiêm túc, chắp tay nói với Hứa Nhạc Thiên: “Sau này những người như thế tìm cậu, cho dù là lý do gì, cậu cũng không cần quan tâm, cứ coi như chết rồi, cậu cũng nên cho người đó đi đi.”
Câu cuối chọc cười Hứa Nhạc Thiên, bình thường Hứa Nhạc Thiên cũng hay cười rất nhiều, song đều chỉ khách sáo rụt rè hơi cong môi, lần này cậu cười rộ lên, thoáng lộ hàm răng trắng tinh, Tưởng Thế Chiêu bỗng chốc có phần thần hồn điên đảo. Hắn thích nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm như thế của Hứa Nhạc Thiên, thế là không nghiêm mặt nữa, cũng nở nụ cười. Có lẽ là cười trông hơi đần, nên Tưởng Thế Ngưng hừm lạnh một tiếng.
Thái độ của ba nhân cách đối với Hứa Nhạc Thiên ộ không giống nhau, lập trường cũng rất vướng vít.
Tưởng Thế Ngưng cho là lập trường của mình với ai cũng như nhau. Hắn cố chấp cho rằng Tưởng Thế Tương cũng yêu mến Hứa Nhạc Thiên, đồng thời không xem Tưởng Thế Chiêu thành tình địch, ba người bọn họ là một người, hắn rất tỉnh táo nghĩ.
Tưởng Thế Chiêu thì khác, thích Hứa Nhạc Thiên, nhưng không đồng ý chấp nhận Tưởng Thế Ngưng chỉ muốn một mình hắn, nên rất có địch ý với Tưởng Thế Ngưng.
Tưởng Thế Tương đang nhiều lần nhảy ngang giữa mất cảm giác và phấn khích, vừa muốn trốn tránh vừa muốn nỗ lực phần nào đó, thôi cứ dứt khoát chữa bệnh đi! Sau khi hết bệnh rồi, có lẽ cũng vạch rõ ranh giới với Hứa Nhạc Thiên.
Nhưng mà suy nghĩ này của Tưởng Thế Tương đúng là ấu trĩ, bởi vì ngày hôm sau, chuyện của Tưởng Thế Tương và Hứa Nhạc Thiên ồn ào xôn xao dư luận.
Gia đình Cát Khải Tinh làm phim, tiệc đính hôn của hắn tất nhiên sẽ có rất nhiều bên truyền thông xuất hiện, cả màn gây nhau đánh đấm trên ban công đã bị người ta dùng camera HD chụp lại hết sức rõ ràng. Lên trang đầu của cả tạp chí giải trí và tài chính, tất nhiên những người trong giới thượng lưu này cũng biết hết.
Tưởng Thế Chiêu tức gần chết, gọi điện thoại mắng mấy công ty truyền thông, đại ý là đám mèo mèo chó chó mấy người cũng dám lên tin của bố mày hả, bố mày cho bọn mày phá sản hết.
Các công ty truyền thông này đã quen đưa tin bên lề về mấy tên nhà giàu này rồi, nên ngoài mặt thì khúm núm với lời cảnh cáo của Tưởng Thế Chiêu, thực ra lại không coi là thật. Làm gì có ai thật sự có thời gian rảnh đến xử công ty truyền thông bọn họ, với cả, chuyện như thế cho dù bọn họ có đổ thì cũng có chỗ khác đưa tin, gió xuân thổi cỏ lại mọc thôi.
Tưởng Thế Ngưng trái lại không tức giận, bởi vì theo lời của bất cứ bên nào, thì Tưởng Thế Tương đều là người thắng, anh hùng cứu mỹ nhân. Cát Khải Tinh và Trang Khiên Ngọc mất hình tượng, thì hắn vẫn rất phóng khoáng, “Anh xem tôi với bà xã trong hình xứng đôi quá chừng.”
Tưởng Thế Chiêu tự động loại bỏ xưng hô của hắn đối với Hứa Nhạc Thiên, đồng thời thừa nhận ảnh chụp đẹp thật. Hắn bao bọc Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên thân mật tựa vào hắn, khuôn mặt trắng trẻo áp vào lồng ngực hắn, nội tâm Tưởng Thế Chiêu đưa ra lời bình: Xứng đôi vừa lứa (1).
Cơ mà vẫn phải dìm chết đám truyền thông kia.
Hứa Nhạc Thiên chắc chắn cũng bị chọc tức.
“Đù mớ,” Nhạc Thiên ở nhà nhìn thấy truyền thông đưa tin, lên tiếng cảm khái từ tận đáy lòng, “Tao ăn ảnh quá ha.”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên say sưa thưởng thức loạt ảnh chụp chung, tặc lưỡi tán dương: “Bức này đẹp, bức này cũng đẹp, bức này nhìn chân tao dài quá.” Sau khi xem hết mớ hình, Nhạc Thiên còn nhận xét lời văn của truyền thông.
Có lẽ Hứa Nhạc Thiên thật sự là con cưng vạn người mê trời sinh, đến ngay cả truyền thông chấp bút cũng không có lời nào khó nghe, chỉ nói cậu quả thực xuất chúng sức hút vô biên, làm cho mấy cậu ấm vì cậu tranh đấu giành giật không màng sống chết.
Đến cả bình luận dưới bài báo vẫn chẳng có mấy người mắng Hứa Nhạc Thiên, đều chỉ ước mình cũng là cậu ấm con nhà giàu, có thể được đánh nhau một trận vì người đẹp này.
Nhạc Thiên hài lòng đóng tin tức, rốt cuộc cũng cảm thụ được chút điểm hay của việc được người người yêu, “Há há, tao đáng yêu quá mà.”
Hệ thống: …chỉ cần cậu ta hài lòng, nó không vui liền.
Tin tức này vì ồn ào đến giới thượng lưu, không tránh khỏi ồn đến tai Cao Huệ Hòa đang ở nước ngoài, do người khác gửi cho cô xem.
Đầu tiên Cao Huệ Hòa nhìn thấy kết quả thảm thương của Cát Khải Tinh và Trang Khiên Ngọc sau trận ẩu đả, cười lạnh một tiếng khinh thường. Sau đó lật về sau, Tưởng Thế Tương anh tuấn cao lớn ôm Hứa Nhạc Thiên, cụp mắt mím môi là vẻ không mấy thân thiện gì.
__
(1) xứng đôi vừa lứa: Nguyên văn 一对璧人 – một đôi bích nhân, đã chú thích ở chương 1.