Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 330: Thế giới 21: Một phần mấy 9

Trước Tiếp

☆, Chương 330

Thế giới 21: Một phần mấy 9

Nhạc Thiên: “Hệ thống, mày nói cho tao biết đi, cuối cùng thì Tưởng Thế Tương có mấy nhân cách?”

Hệ thống lạnh lùng đáp: “Không biết.”

Nhạc Thiên: “?”

Hệ thống: “Hắn là nam chính, hắn muốn phân ra bao nhiêu thì phân bấy nhiêu, tôi có cấm được hắn đâu.”

Nói theo lý thì, giả thuyết của thế giới ban đầu là Tưởng Thế Tương có tổng cộng hai nhân cách. Nhưng mà hệ thống cũng tự hiểu, chỉ cần Nhạc Thiên vừa xuất hiện, thì tình tiết của thế giới gốc sẽ như đút đồ ăn cho chó vậy, một đi không trở lại.

Nhạc Thiên không phục, sao hệ thống không làm gì được ai, mà lại cứ thích kiểm soát cậu vậy chứ?

Hệ thống: “Ồ? Vậy hả? Tôi kiểm soát được cậu à? Nếu mà tôi kiểm soát được cậu thì tôi đã khâu cái đít cậu lại rồi.”

Nhạc Thiên: …

Tưởng Thế Ngưng thấy Hứa Nhạc Thiên ngây ra, dáng vẻ môi tự nhiên khẽ nhếch thực sự rất đáng yêu, không nhịn được đè sau gáy Hứa Nhạc Thiên hôn lên. Hứa Nhạc Thiên lần thứ hai bị cưỡng hôn, cảm giác tê dại truyền đến từ đầu lưỡi làm cho cậu vốn đang sốt cao càng thêm nhũn hết cả người, trong mũi bật ra tiếng rên như là từ chối hoặc như lựa ý hùa theo.

Tưởng Thế Chiêu bị nhốt trong ý thức phẫn nộ tới cực điểm, đấm một cú về phía Tưởng Thế Tương, ý đồ dùng việc nhân cách đánh nhau ảnh hưởng đến hành động của Tưởng Thế Ngưng.

Song Tưởng Thế Ngưng không hề nhúc nhích chút nào, hai tay đè Hứa Nhạc Thiên ngã xuống giường, càng hôn càng kịch liệt, hôn Hứa Nhạc Thiên thân đến độ sắp nghẹt thở.

Áo sơmi trên người mới cài lại đã một lần nữa bị gỡ bỡ một cách mạnh bạo, lòng bàn tay áp lên da thịt ấm nóng. Hứa Nhạc Thiên đã cấm dục rất lâu, sự v**t v* thuộc về đàn ông bất thình lình đến khiến cậu có phản ứng gần như trong nháy mắt.

Nhạc Thiên: “Đậu mớ, sao tao còn có xả nước tự động nữa vậy?!

Hệ thống: Đừng hỏi, câu trả lời là tại vạn người mê.

“Thế Tương… đừng…” Nhạc Thiên dùng hết sức lực toàn thân toàn ý để phản kháng. Cậu và Cao Huệ Hòa mới đính hôn không lâu, quá chú tâm yêu Cao Huệ Hòa, hơn nữa đã hứa với Cao Huệ Hòa sẽ không tiếp tục ở bên đàn ông nữa, “Đừng mà…”

Mắt thấy Tưởng Thế Ngưng đã sắp cởi đến quần của Hứa Nhạc Thiên rồi, Tưởng Thế Chiêu chợt bộc phát ra một nguồn sức mạnh, trong phút chốc nắm được quyền điểu khiển cơ thể trong tay, mùi vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng. Tưởng Thế Chiêu thoáng lưu luyến một chút rồi lập tức đứng dậy thoát khỏi không gian mập mờ này, nói với Hứa Nhạc Thiên bị hôn đỏ ửng mặt: “Xin lỗi.” Sau đó quyết đoán nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng của Hứa Nhạc Thiên.

Không màng quan tâm đến việc sẽ để lại ấn tượng kinh khủng đến mức nào trong lòng Hứa Nhạc Thiên, Tưởng Thế Chiêu cứ trực tiếp đi luôn. Hắn sợ còn ở lại nữa, chờ một lát nữa Tưởng Thế Ngưng đi ra làm loạn, lên giường với Hứa Nhạc Thiên ngay luôn, thế thì phiền to.

Hắn và Hứa Nhạc Thiên còn chưa hẹn hò, sao có thể để cho Tưởng Thế Ngưng cầm dao cướp tình được chứ?

Nhạc Thiên bị khiêu khích mà nhũn nhão hết cả người, cộng thêm đang sốt, thật sự là vừa nóng vừa khó chịu, quần cũng bị thấm ướt một mảng. Hết sức đau thương đi ngâm bồn tắm, “Hệ thống, hay là mày vá mông tao lại luôn đi.”

Hệ thống: “…” Cũng muốn lắm.

Hứa Nhạc Thiên không hổ là báu vật trời sinh, trước sau đều là cực phẩm. Nhạc Thiên thử tự sờ, đằng sau ướt một mảng lớn, ngửi thử còn thoang thoảng mùi thơm, làm cậu lại bắt đầu hoài nghi cài đặt của hệ thống là thế giới truyện sếch.

Hệ thống: “Đừng có tự đ*ng d*c rồi đi đổ thừa cho tôi.”

Nhạc Thiên: “…nồi tao gánh nữa à?”

Hệ thống: “Không thì ai?”

Nhạc Thiên: …không có cách nào giao tiếp được.

Tưởng Thế Chiêu kiểm soát cơ thể đi thẳng về Tương trạch, cả đoạn đường rất bình tĩnh, vội vã lên lầu khoá cửa lại, ngã đầu nằm trên giường, sau đó lại bắt đầu đại chiến giữa nhân cách.

Việc đầu tiên Tưởng Thế Chiêu làm là đánh nhau với Tưởng Thế Ngưng một trận, Tưởng Thế Chiêu đánh đấm kiểu chính thống, còn Tưởng Thế Ngưng là kiểu côn đồ đầu đường xó chợ. Trong thời gian hai người không phân được cao thấp, mà Tưởng Thế Tương thì chỉ đứng chết lặng chứng kiến.

Khi Tưởng Thế Ngưng điều khiển cơ thể, Tưởng Thế Tương cũng có cảm giác, hơn nữa còn rất mãnh liệt.

Trên lưỡi hắn còn đọng lại dư vị thơm ngát trong miệng Hứa Nhạc Thiên, lòng bàn tay giần giật như thể vẫn còn cảm giác, da thịt mềm nhẵn đàn hồi bóng mịn, cả hơi thở của Hứa Nhạc Thiên, rồi tiếng “đừng mà” mang theo âm khóc nức nở.

Tưởng Thế Tương ôm đầu mình ngồi xổm xuống.

Tưởng Thế Chiêu đang cùng Tưởng Thế Ngưng mày tới tao lui đánh nhau không còn biết trời đâu đất đâu, sau đó bỗng nhiên hai người bọn họ cùng dừng lại, bởi vì Tưởng Thế Tương đã khóc.

Tưởng Thế Chiêu và Tưởng Thế Ngưng trợn mắt há mồm nhìn Tưởng Thế Tương đang ôm đầu yên lặng rơi nước mắt.

Tưởng Thế Chiêu với Tưởng Thế Tương, hắn vẫn cho rằng hai người họ là sự hợp tác độc lập, không can dự vào chuyện của nhau, là mối quan hệ ban bè anh em tốt. Song Tưởng Thế Ngưng thì khác, hắn nhận thức được rõ ràng Tưởng Thế Tương là nhân cách chính, hắn là nhân cách phụ, hắn và Tưởng Thế Tương là một thể.

Thế là, Tưởng Thế Ngưng ngừng tay trước, bước tới vỗ vỗ vai Tưởng Thế Tương đang ngồi xổm, , “Đừng khóc, không phải là thích đàn ông thôi sao, chả có gì ghê gớm cả.”

Tưởng Thế Chiêu sửng sốt, cau mày nói: “Cậu nói nhăng gì đó?”

Tưởng Thế Ngưng ngước mắt lên nhìn hắn như một tên ngốc, “Đầu óc anh có phải bị cổ phiếu bịt kín rồi không, ba người chúng ta đều thích Hứa Nhạc Thiên, thế không phải vừa hợp lý sao?”

“Tôi, tôi không có…” Tưởng Thế Tương ngẩng đầu lên, trên gương mặt trắng trẻo loang lổ nước mắt, “Đó là phản ứng khi các người điều khiển cơ thể, chứ không phải của tôi.”

Tưởng Thế Chiêu rất đồng ý, hắn không muốn bất kỳ nhân cách nào khác tranh giành Hứa Nhạc Thiên với hắn, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống nói với hai người đang ngồi: “Cậu đừng làm khó cậu ta, cậu ta thích Cao Huệ Hòa.”

Ngoài dự kiến là, nhân cách mới Tưởng Thế Ngưng này dường như hiểu rất rõ về đời sống tình cảm của hai người, vẻ mặt đầy khinh thường nói: “Cao Huệ Hòa? Còn chẳng thân quen gì với cô ta, thích ở đâu ra.”

Tưởng Thế Tương và Cao Huệ Hòa đúng là “không thân”.

Khi còn nhỏ hai người là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, lại cùng có vẻ bề ngoài đẹp đẽ, đích thị là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong mắt người lớn. Tính cách Tưởng Thế Tương điềm tĩnh trầm lặng, Cao Huệ Hòa cởi mở hoạt bát, người lớn nói cái này gọi là bù trừ cho nhau. Song thực chất thì hai đứa trẻ lại rất không hợp nhau.

Nhất là có một lần Cao Huệ Hòa nhìn thấy Tưởng Thế Tương ở một mình lầm bầm lầu bầu nói chuyện say sưa, làm cô sợ, cảm thấy Tưởng Thế Tương là một tên quái thai.

Cho dù Cao Huệ Hòa không có ấn tượng gì quá tốt với Tưởng Thế Tương, nhưng trong đám tang của cha mẹ Tưởng Thế Tương, cô là người bạn cùng tuổi nên vẫn đến an ủi Tưởng Thế Tương một tiếng.

Tưởng Thế Tương cho rằng bắt đầu từ lúc đó, hắn đã yêu mến Cao Huệ Hòa.

Tưởng Thế Ngưng thì cho rằng đầu óc Tưởng Thế Tương đúng là mơ mơ màng màng nói không thủng được.

Tưởng Thế Tương quyết đoán dứt khoát nói: “Hai người đừng ầm ĩ nữa, cùng bình tĩnh lại đi, cho dù là Huệ Hòa hay là… Hứa Nhạc Thiên, cũng không được gặp.”

Tưởng Thế Ngưng là người đầu tiên không chịu, “Tại sao không cho tôi gặp vợ mình chứ!”

Tưởng Thế Chiêu cũng không đồng ý, “Tôi nên có quyền lợi của mình.”

Trong màn cãi vã giữa các nhân cách này, lần đầu tiên Tưởng Thế Tương manh nha một suy nghĩ —— hắn muốn chữa bệnh.

Nhạc Thiên bệnh hết hai ngày, vẫn luôn ở nhà một mình. Công ty Cao Huệ Hòa xảy ra ít chuyện, gấp rút bay ra nước ngoài, Nhạc Thiên không muốn để cô lo lắng, xin phép nghỉ và báo cáo muộn cũng không nhắc đến việc mình bệnh.

Nhưng mà trợ lý trong công ty lại gọi điện thoại đến hỏi thăm cậu, là một người đàn ông, giọng điệu mềm mỏng, “Luật sư Hứa, buổi sáng vị hôn thê của anh có gọi điện đến, tôi đã nói là anh đi ra ngoài gặp khách hàng.”

“Cảm ơn cậu,” Cổ họng Nhạc Thiên còn hơi đau, khàn khàn trả lời, “Tôi không muốn làm em ấy lo lắng.”

Trợ lý thở dài, “Làm bạn gái của anh thật hạnh phúc.” Giọng điệu có chút chua xót, làm Nhạc Thiên nghe mà nổi hết cả da gà, vội vàng qua loa lấy lệ vài câu rồi cúp điện thoại.

Thật đáng sợ, trong vòng xã giao của vạn người mê, dường như tất cả nam nam nữ nữ gì cũng có hứng thú với cậu cả, chỉ cậu hơi tỏ ra tử tế một chút, sẽ lập tức có người kéo đến như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nhạc Thiên nhớ ngay đến cái tên Tưởng Thế Tương đa nhân cách nào đó, Tưởng Thế Tương đã biến mất hai ngày nay rồi, chắc là các nhân cách đang đánh nhau rồi, Nhạc Thiên đoán vậy. Bởi vì sau khi đến thế giới này thực sự quá mệt mỏi, hiếm khi được yên tĩnh nên cậu còn thấy rất vui vẻ, càng kiên định với suy nghĩ giới sắc của mình.

Ít nhất là trước khi chia tay với Cao Huệ Hòa, nhất định không được xằng bậy.

Sau khi khỏe lại, Nhạc Thiên đến công ty ngay, vụ của Tần Hạc vì không có chỗ lòng vòng quanh co nào, nên trợ lý của cậu đã giúp cậu xử lý xong xuôi. Cậu vừa xuất hiện, trợ lý lập tức đưa cho cậu một phong thư màu đỏ.

Trong phong thư là tấm thiệp mời dự tiệc đính hôn màu hồng phấn, ngay tối hôm nay.

Trợ lý nói: “Tôi nghĩ thầy Hứa đang bệnh rồi, nên không làm phiền anh, anh có muốn đi không?”

“Đã mời tôi rồi, sao tôi lại không đi chứ?” Nhạc Thiên mỉm cười nói.

Trợ lý là một chàng trai xinh xắn, nghe cậu nói vậy không biết sao vẻ mặt hơi cứng lại.

Nhạc Thiên mở ra xem, tên chú rể bên trong là—— Cát Khải Tinh.

Khi này Nhạc Thiên mới hiểu sao trợ lý lại do dự.

Cát Khải Tinh là người yêu cũ cũ của Hứa Nhạc Thiên, là một người có đam mê dàn cảnh làm lố tính cách thì có phần thích bày trò thu hút sự chú ý của người khác, gia đình lại còn là công ty sản xuất phim. Lúc theo đuổi Hứa Nhạc Thiên đã ồn ào xôn xao dư luận, thả khinh khí cầu lên trời tung hoa hồng xuống công ty của Hứa Nhạc Thiên, muốn xốc nổi cỡ nào có ngay cỡ ấy.

Người trong công ty ai cũng biết người này, nên lúc trợ lý nhận thiệp cũng coi như không nhìn thấy, lòng ngập tràn hy vọng mong rằng khi Hứa Nhạc Thiên đến đã qua ngày rồi, vậy thì Hứa Nhạc Thiên sẽ không phải đến đó chịu tôi.

Đúng vậy, trong mắt trợ lý, cho dù Hứa Nhạc Thiên ở bên ai thì cũng là Hứa Nhạc Thiên “chịu tội”. Người như luật sư Hứa nên một mình một cõi (1), không ai có thể can dự vào.

“Sắp xếp giúp tôi nhé, công việc sau 6 giờ tối nay chuyển hết lên ngày mai đi.” Nhạc Thiên buông thiệp xuống nhét lại vào phong thư, vừa cởi áo khoác vừa dịu giọng dặn dò trợ lý.

Trợ lý thở dài trong lòng, cũng biết tính Hứa Nhạc Thiên là như vậy, nhớ tình xưa.

Tiệc đính hôn lúc 7 giờ, Nhạc Thiên về nha thay một bộ đồ Tây thoải mái hơn không quá nghiêm túc đến bữa tiệc, trên đường đi gọi điện thoại cho Cao Huệ Hòa, báo việc mình đi dự tiệc đính hôn của bạn.

Bên chỗ Cao Huệ Hòa đang là giữa trưa, “Bạn nào, em có biết không? Sao không mời em.”

Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Là Cát Khải Tinh.”

Cao Huệ Hòa biết Cát Khải Tinh, cô biết gần như mỗi người cũ của Hứa Nhạc Thiên, nói thẳng: “Anh ta đính hôn, mời anh làm gì, khùng hay sao.”

Tính tình Cao Huệ Hòa nhanh mồm nhanh miệng có sao nói vậy như thế, nên Nhạc Thiên chỉ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Anh ta mời anh, dù anh cũng không thể không đi được, là bạn bè cả mà.”

Cao Huệ Hòa biết phản ứng của mình có hơi quá, vội vàng bù đắp: “Anh yêu, em không nói anh, em nói anh ta ấy, vậy anh cứ đi đi, người đến có ý chút là được rồi, nhớ về sớm nha.”

“Anh biết rồi.” Nhạc Thiên cũng nghĩ như vậy.

Lễ đính hôn tiến hành ở Cát trạch, hôn lễ ngoài trời trên bãi kiểu Tây, Nhạc Thiên đi vào đưa thiệp mời, do đến một mình nên đứng giữa đám đông có phần mờ mịt.

Cậu thanh niên xinh đẹp rạng ngời đứng giữa đám đông vô cùng nổi bật, như có ma lực thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh. Hẳn là có rất nhiều người biết mối quan hệ cũ giữa cậu và Cát Khải Tinh, nên đều đang lén lút đánh giá cậu.

Nhân viên phục vụ lặng lẽ đi qua, “Anh Hứa.”

Nhạc Thiên nghiêng mặt, khách sáo nói: “Chào cậu.”

“Cậu Cát muốn tìm anh nói chuyện.”

Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra chút vẻ khó xử, “Chuyện đó… không hay lắm.”

Nhân viên phục vụ là một cậu nhóc mặt tròn, thoạt nhìn như là học sinh cấp ba, vô cùng đáng thương nói: “Anh Hứa, anh đi theo em một chuyến đi, nếu không cậu Cát sẽ trừ tiền lương của em mất.”

Nhạc Thiên hơi do dự một chút, vẫn đi theo.

Nhân viên phục vụ dẫn cậu đi từ cửa hông lên lầu, Cát trạch là một tòa kiến trúc có kiểu như pháo đài châu Âu, cầu thang xoắn ốc cao mấy tần, Nhạc Thiên đi theo nhân viên phục vụ lầu bốn.

Cửa lầu bốn mở ra, Nhạc Thiên gật đầu với người giúp việc mở cho mình, sau khi đi vào lập tức nhìn thấy Cát Khải Tinh.

Có thể trở thành một trong số những người cũ của Hứa Nhạc Thiên, Cát Khải Tinh đương nhiên rất tuấn tú. Mày như núi xa, mắt như sao mờ, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài thì không hề giống kiểu người sẽ khóc lóc la lối ồn ào không chịu chia tay. Song Hứa Nhạc Thiên lại có loại ma lực như thế, khiến cho người ta từ bỏ tự tôn trước mặt hắn.

Cát Khải Tinh đã nhặt lại tự tôn mặc một bộ Âu phục trắng tinh, như hoàng tử quý tộc châu Âu, hai tay dang rộng với Hứa Nhạc Thiên, nụ cười trên mặt như mật đường, “Nhạc Thiên, đã lâu không gặp.”

Nhạc Thiên rất lúng túng, có điều có cảnh nào mà Hứa Nhạc Thiên chưa thấy đâu, thong dong đi qua, không đáp lại tư thế ôm đó của Cát Khải Tinh, mà duỗi tay ra, ý muốn bắt tay với Cát Khải Tinh.

Cát Khải Tinh thả tay xuống, kéo tay cậu qua ôm cậu vào lòng, Nhạc Thiên chỉ vùng vẫy một hồi, bất đắc dĩ nói: “Khải Tinh…”

“Em có bạn trai mới, tôi cũng có bạn trai mới, em đính hôn, tôi cũng đính hôn,” Cát Khải Tinh buồn bực nói, “Dù thế nào tôi cũng không thua em.”

“Anh là người tốt,” Nhạc Thiên vỗ vỗ lưng Cát Khải Tinh, “Đừng lấy chuyện hôn nhân ra đùa.:

Cát Khải Tinh vẫn không buông tay, lẩm bẩm nói: “Tôi yêu em.”

Nhạc Thiên nhức đầu chết đi được, “Chúng ta đã chia tay rồi.”

Cát Khải Tinh buông tay ra, hai tay nắm chặt bả vai gầy của Hứa Nhạc Thiên, kiên định nói: “Chúng ta làm một lần thôi, một lần cuối cùng, tôi sẽ cam tâm tình nguyện buông tay.”

Nhạc Thiên rất cạn lời nhìn Cát Khải Tinh, kiên quyết lắc đầu, “Khải Tinh, anh như thế này không hề giống sắp kết hôn gì cả, đừng làm lỡ con gái người ta.” Nói rồi, xoay người muốn đi, Cát Khải Tinh lại cuống lên, khó khăn lắm hắn mới dụ Hứa Nhạc Thiên lộ diện được. Ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, van nài xin tha thứ: “Nhạc Thiên, em đừng nóng giận mà, hôn thê của tôi thích con gái, chỉ kết hôn hình thức với tôi thôi. Em yêu à, tôi không lừa em, tôi chỉ yêu một mình em thôi.” Nói một hồi, môi đã áp về phía cổ Hứa Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên sởn cả tóc gáy, lại không thể la to giãy dụa, làm như vậy mất thân phận, thế là dùng cùi chỏ thụi mạnh vào người hắn, “Buông ra, anh buông ra…”

Ngay lúc hai người đang dây dưa không rõ, cửa bị ai đó đẩy ra.

Tưởng Thế Tương ở nhà yên tĩnh suy tư hai ngày, bởi vì đề xuất muốn chữa bệnh gặp bác sĩ, làm hai nhân cách phụ hoảng sợ, nên cả bọn quyết định ngừng chiến. Hôm nay hắn sửa sang tâm trạng xong rồi, bèn tới tham gia lễ đính hôn của Cát Khải Tinh.

“A!”

Tưởng Thế Tương mới vừa vào Cát trạch, đã nghe có người kêu to, mọi người dồn dập chỉ tay nhìn lên trên. Tưởng Thế Tương ngẩng đầu lên, trên ban công lầu bốn có một người đang đè người còn lại trên tường rào ban công, người bị đè gần như sắp ngã xuống, mà người như đóa hoa phai màu ngay bên cạnh đó chính là Hứa Nhạc Thiên hai ngày không gặp!

__

(1) một mình một cõi: Nguyên văn 遗世独立 – di thế độc lập, thành ngữ tiếng Trung.

Nghĩa là sống ẩn dật, tách biệt với thế giới, tự mình độc lập, không bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào.

Nguồn: ezhanzi.com

Trước Tiếp