
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 329
Thế giới 21: Một phần mấy 8
Suy cho cùng thì nhân cách Tưởng Thế Chiêu xuất hiện trong cơ thể hắn từ khi nào?
Là lúc bàng hoàng bất lực khi cha mẹ mất vì tai nạn máy bay?
Là lúc không biết làm gì khi đối mặt với những người họ hàng lòng mang ý đồ riêng?
Hay là từ trước đó khi quá cô độc vì ở nhà một mình?
Chính Tưởng Thế Tương cũng không nhớ rõ, hắn và Tưởng Thế Chiêu gắn bó làm bạn hỗ trợ lẫn nhau, hai người là đồng đội tín tưởng nhau nhất, sự hiện hữu như là anh em. Thậm chí hắn còn rất cảm kích nhân cách khác đã xuất hiện trong cơ thể mình.
Tưởng Thế Ngưng giật dây lên tiếng: “Lưỡi của em ấy ngọt lắm, l**m thử đi.”
Tưởng Thế Tương: …
Vì sao lại đột ngột xuất hiện một nhân cách như thế này chứ?
Miệng mồm Nhạc Thiên sắp khát khô đến nơi, uống hơn nửa ly nước, đầu óc mới tỉnh táo hơn chút, nghi ngờ hỏi Tưởng Thế Tương đang đỡ mình: “Thế Tương, ban nãy… sao anh lại hôn tôi?”
Đầu Tưởng Thế Tương réo lên ong ong, đâu thể nào nói là do nhân cách phụ của hắn hôn được.
Nhạc Thiên thấy mặt hắn đỏ chót, cúi mặt im lìm không nói gì, biết hẳn là chuyện tốt do nhân cách phụ của hắn làm, là Hứa tra nam dịu dàng tâm lý đương nhiên là sẽ chọn tha thứ cho hắn rồi. Dù sao thì với cơ địa được người người yêu như cậu, muốn nhào lên người cậu không phải chỉ mình Tưởng Thế Tương, thế là cậu dịu dàng nói: “Thế Tương, chúng ta là bạn, sau này đừng như vậy nữa, được không?”
“Ừm.” Tưởng Thế Tương thấp giọng nói, sự dịu dàng rộng lượng của Hứa Nhạc Thiên càng làm hắn cảm thấy hổ thẹn.
Tưởng Thế Ngưng: “Ừm cái gì mà ừm, bây giờ hôn em ấy một cái liền, cho ẻm biết ai là chồng của ẻm!”
Tưởng Thế Chiêu đã không nhịn được đánh nhau với Tưởng Thế Ngưng.
Nhân cách trong cơ thể đánh nhau làm Tưởng Thế Tương bắt đầu đau đầu, sắc mặt cũng trắng đi, áo trên người Nhạc Thiên còn rộng mở, do vừa được uống nước xong nên có thêm chút sức lực. Vừa định xuống giường tìm thuốc uống, một chân vừa mới đạp xuống đất cánh tay đã bất ngờ bị Tưởng Thế Tương kéo.
“Đừng đi…” Tưởng Thế Tương cúi gằm mặt xuống, đầu càng lúc càng chôn thấp hơn, gần như sắp ngã xuống giường.
“Thế Tương?” Nhạc Thiên cúi người xuống, vỗ nhẹ lên lưng Tưởng Thế Tương, “Anh làm sao vậy?”
Đầu Tưởng Thế Tương gục hẳn lên chăn, bàn tay đang kéo cánh tay Hứa Nhạc Thiên dần buông xuống.
Nhạc Thiên: …một người bị sốt chăm sóc cho một người nhân cách phân liệt, nai xừ.
Đầu Tưởng Thế Tương đau muốn nổ tung, cơn đau như chia năm xẻ bảy hơn hai mươi năm qua chưa từng gặp, trong cơn đau đớn cực độ hắn chìm vào một vùng đất tăm tối.
Trong vùng đất tối tăm tuyệt đối, ba nhân cách chạm mặt nhau, Tưởng Thế Chiêu và Tưởng Thế Ngưng vẫn còn vung tay đấm nhau, cả hai đều là nhân cách, cơ thể sẽ không bị thương, mày tới tao quên song chỉ có thể làm cho Tưởng Thế Tương càng lúc càng thấy đau đầu.
“Đủ rồi!” Tưởng Thế Tương quát lớn một tiếng.
Hai nhân cách phụ đồng thời sững sờ, nhìn về phía Tưởng Thế Tương.
Sắc mặt Tưởng Thế Tương nặng nề, tính tình luôn luôn nhã nhặn điềm đạm hiếm khi thể hiện ra một mặt mạnh mẽ phẫn nộ, sau đó vẻ mặt hắn dần trở lại nhẹ nhàng như thường ngày, “Hai người đừng đánh nhau nữa.”
Tưởng Thế Chiêu buông tay trước, nói với Tưởng Thế Ngưng: “Cậu là ai?”
Tưởng Thế Ngưng lười biếng đáp: “Ông xã của Hứa Nhạc Thiên.”
Tưởng Thế Chiêu lại muốn phát hỏa, Tưởng Thế Tương đã lên tiếng trước: “Không được đánh nhau.”
Sự uy nghiêm của nhân cách chính làm hai nhân cách phụ phải ngậm miệng.
Đối với nhân cách mới này, chỉ thông qua vẻ bề ngoài đã rất khác với bọn họ. Trong thế giới nhân cách, mặt mũi của bọn họ gần như là giống y như đúc, chỉ có trang phục và một vài đặc điểm nhỏ xíu là hơi khác nhau.
Hình tượng của Tưởng Thế Tương là áo sơmi trắng quần tây dài giày sneaker quanh năm, tóc cũng giữ kiểu hơi dài như thời niên thiếu, lại mang dáng vẻ thanh niên.
Còn Tưởng Thế Chiêu thì mặc đồ Tây phẳng phiu, mái tóc ngắn gọn gàng, khí thế doanh nhân tinh anh, là hình mẫu gần nhất với ấn tượng về Tưởng Thế Tương trong mắt người đời.
Song, Tưởng Thế Ngưng mới xuất hiện, một cái áo ba lỗ màu đen, một cái quần thể thao rộng thùng thình, giày chơi bóng bẩn, để đầu đinh, trên cánh tay rắn rỏi còn có hình xăm. Đứng cũng không đứng đàng hoàng được, kiêu căng bướng bỉnh ngồi xổm, quả thực là thiếu niên nổi loạn.
Tưởng Thế Tương nhìn thấy khuôn mặt của mình ăn mặc kiểu như vậy, thật sự cảm thấy thê thảm không nỡ nhìn. Nhưng điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn nữa đó là Tưởng Thế Ngưng có thể cắt đứt cảm giác của hắn với cơ thể, nói cách khi mà nhân cách này xuất hiện, nếu như bất cẩn chìm vào giấc ngủ say, vậy thì Tưởng Thế Ngưng có thể dùng cơ thể của hắn muốn làm gì thì làm.
Quá nguy hiểm.
“Tại… tại sao cậu lại nói mình là chồng của Hứa Nhạc Thiên?” Tưởng Thế Tương hòa nhã điềm đạm hỏi.
Tưởng Thế Ngưng vẻ mặt không kiên nhẫn, “Sao là sao, đăng ký kết hôn rồi không phải chồng thì là gì.”
Tưởng Thế Chiêu không nhịn được mắng: “Nói láo!”
Tay Tưởng Thế Ngưng lần mò sau lưng, thế mà lấy ra được một quyển sổ màu đỏ, mở bừa ra trước mặt hai người, bên trong xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ hình chân dung của hắn và Hứa Nhạc Thiên, một hình trái tim to lớn bao bọc quanh hai người, Tưởng Thế Ngưng vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Thấy chưa, phục chưa?”
Tưởng Thế Tương: …
Nói thật, hắn thực sự không thể hiểu được tại sao mình lại phân liệt ra một nhân cách như thế này.
“Anh hỏi xong chưa, xong rồi thì thả tôi ra ngoài, tôi muốn ngủ với bà xã của tôi.” Tưởng Thế Ngưng lớn tiếng nói.
Tưởng Thế Chiêu lại kêu la như sấm, “Hứa Nhạc Thiên không phải vợ cậu!”
“Không phải của tôi, chẳng lẽ là của anh à? Anh nói chuyện buồn cười quá nhỉ.” .” Tưởng Thế Ngưng cười lạnh nói.
Mắt thấy hai người lại có xu thế sắp đánh nhau, Tưởng Thế Tương hai tay dang ra, “Dừng lại!”
Tưởng Thế Tương hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nói: “Chuyện liên quan đến Hứa Nhạc Thiên, hai người đừng tranh cãi nữa… hoặc là về rồi cãi tiếp, được không?”
Tưởng Thế Chiêu thỏa hiệp nói: “Tôi không đánh nhau với cậu ta nữa, cậu đi ra ngoài đi, Nhạc Thiên còn đang bệnh, mau ra chăm sóc em ấy.”
Tưởng Thế Ngưng không thành vấn đề nói: “Tôi cũng không cãi nhau với anh ta nữa, có gì để mà cãi, dù sao thì Hứa Nhạc Thiên vẫn là vợ tôi.”
Cơn đau đầu của Tưởng Thế Tương cuối cùng cũng kết thúc, mở mắt ra giơ tay lên khó khăn xoa xoa đầu, xoay mặt sang bên phát hiện mình đang nằm trên giường Hứa Nhạc Thiên, mà Hứa Nhạc Thiên… thì đang nằm ngay bên cạnh hắn.
Thanh niên nằm nghiêng người với hắn, gương mặt xinh đẹp như một bức tranh tĩnh đẹp đẽ. Môi hơi chu ra, mặt Tưởng Thế Tương lập tức bốc hỏa, Tưởng Thế Chiêu trong đầu lên tiếng, “Sờ thử trán xem còn nóng không.”
Tưởng Thế Tương sợ bọn họ lại đánh nhau, theo lời một tay đặt lên trán Hứa Nhạc Thiên, một tay sờ trán mình so sánh, cảm giác hình như trán Hứa Nhạc Thiên vẫn còn nóng, hắn nhăn nhăn mày.
Đúng lúc này Hứa Nhạc Thiên mở mắt ra, mơ mơ màng màng, giọng khàn khàn nói: “Thế Tương, anh tỉnh rồi.”
Phút chốc Tưởng Thế Tương tim đập như trống chầu, quên cả việc rút tay lại, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Hứa Nhạc Thiên như trong mơ lại như không phải mơ.
Nhạc Thiên nửa mở mắt thấy gương mặt tuấn tú đang sững sờ của Tưởng Thế Tương, bất chợt cũng có phần mơ hồ, giơ tay lại định sờ trán mình. Đặt tay lên rồi mới nhận ra xúc cảm không đúng lắm, níu xuống, giơ trước mắt, một bàn tay khớp xương rõ ràng và một bàn tay yếu đuối đan nhau.
Tưởng Thế Tương nhanh chóng rút tay của mình về, đột ngột ngồi dậy, “Ừm, cậu còn sốt, có cần đi bệnh viện không?”
Nhạc Thiên sờ sờ đầu của mình, “Vẫn ổn, đã bắt đầu hạ nhiệt rồi, Thế Tương anh sao rồi, lúc nãy anh tự nhiên ngất xỉu, tôi giật mình hết hồn.”
“Tôi không sao, chỉ là đau đầu thôi, bệnh cũ.” Tưởng Thế Tương vội vội vàng vàng vén chăn lên đi xuống giường.
Nhạc Thiên đã một lần nữa nhắm hai mắt lại, uể oải nói: “Ừm… không có chuyện gì là tốt rồi…”
Tưởng Thế Tương quay đầu lại liếc mắt nhìn, dáng vẻ Hứa Nhạc Thiên khi sinh bệnh thật sự rất yếu đuối, cậu thanh niên vốn xinh đẹp giờ nhợt nhạt như một tờ giấy, không kêu khó chịu, thậm chí chưa từng nhíu mày một lần. Chỉ nằm rất yên tĩnh, lại khiến người ta thấy đau lòng vô cùng.
Tưởng Thế Ngưng: “Bé yêu đáng thương quá, hôn bé yêu cái đi.”
Tưởng Thế Chiêu & Tưởng Thế Tương: “Câm miệng!”
“Cho em ấy ăn chút gì đó đi,” Tưởng Thế Chiêu lên tiếng chỉ huy, “Nấu ít cháo cho em ấy ăn.”
Tưởng Thế Ngưng đồng ý, “Anh có biết làm không, không thì để tôi làm.”
Tưởng Thế Tương đương nhiên biết, khả năng nấu nướng của hắn cũng xem là tốt, đi ra phòng khách mới phát hiện trên bàn là cả một bàn thức ăn ngon, nguyên vẹn hoàn hảo chưa từng được đụng vào.
Tưởng Thế Ngưng khẳng định: “Vợ tôi làm đấy.”
Tưởng Thế Chiêu: “Cút con mẹ mày đi, ai là vợ cậu hả?!”
Tưởng Thế Tương đau đầu nói: “Hai người đừng ồn ào nữa, còn muốn nấu cháo không?”
Trời đất bao la, nấu cháo cho Nhạc Thiên (vợ) là quan trọng nhất. Tưởng Thế Chiêu và Tưởng Thế Ngưng ngừng chiến tranh, Tưởng Thế Tương cuối cùng cũng coi như thấy đầu óc mình yên tĩnh lại.
Sau khi nấu cháo xong, Tưởng Thế Tương bưng chén cháo vào trong phòng, hắn chưa kịp có động tác, hai người trong đầu đã đồng thời lên tiếng: “Đút em ấy.”
Tưởng Thế Ngưng bổ sung: “Dùng miệng.”
Tưởng Thế Chiêu tức muốn nổ phổi, lại không muốn làm cho Tưởng Thế Tương phân tâm đau đầu, đành giơ giơ nấm đấm với Tưởng Thế Ngưng.
Tưởng Thế Ngưng không để ý tới hắn, thông qua Tưởng Thế Tương hắn có thể nhìn thấy vợ mình, đang bận tập trung ngắm vợ rồi, mấy nhân cách khác đừng có làm phiền.
Nhạc Thiên bị Tưởng Thế Tương nhẹ nhàng lay tỉnh lại, mở mắt ra, Tưởng Thế Tương đã đưa tay đỡ cậu ngồi dậy, “Ăn chút gì đi.”
“Cảm ơn.” Đầu óc Nhạc Thiên choáng váng nói, sau khi xuống máy bay đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì, nấu cả một bàn đồ ăn ngon mà còn để lãng phí ở bên ngoài, may là trong điều hòa căn hộ đủ lạnh, hẳn cũng sẽ không hư.
Tưởng Thế Tương cầm gối đệm cho Hứa Nhạc Thiên, từng muỗng từng muỗng đút Hứa Nhạc Thiên ăn.
Hai người trong đầu vẫn còn đang ồn ào.
Tưởng Thế Chiêu: “Cậu có thể thổi chút không, không thấy lưỡi em ấy bị nóng đỏ luôn rồi sao?”
Tưởng Thế Ngưng: “Bảo anh dùng miệng đút rồi, cậu dùng miệng sao còn làm vợ tôi bị nóng được nữa?”
Tưởng Thế Tương: …đừng ồn nữa…
“Cảm ơn,” Nhạc Thiên ăn hết cả chén cháo, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều, bèn nói với Tưởng Thế Tương, “Xin lỗi anh nhé, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Tôi…” Tưởng Thế Tương cũng không biết Tưởng Thế Chiêu tới làm gì, lại không muốn thả Tưởng Thế Chiêu ra, Tưởng Thế Chiêu không áp chế nổi nhân cách Tưởng Thế Ngưng, “Tôi đến thăm cậu thôi.”
Nhạc Thiên mỉm cười, “Đến để đòi lại chai rượu đỏ kia sao?”
Mặt Tưởng Thế Tương đỏ hồng, “Không phải.”
“Rượu tôi tặng cho Huệ Hòa rồi.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Tưởng Thế Tương bất ngờ nghe thấy tên của Cao Huệ Hòa, tâm trạng thế mà rất bình tĩnh, “Không sao, cho cậu rồi, cậu muốn cho ai cũng được.”
Hứa Nhạc Thiên đáp lại cho hắn một nụ cười khẽ cảm kích.
Tưởng Thế Tương không biết nên nói gì nữa, “Cậu nghỉ ngơi một chút nữa nhé?”
“Ừm.” Đầu Nhạc Thiên vẫn còn rất nặng, chậm rãi nằm xuống.
Không đợi hai nhân cách trong cơ thể lên tiếng, Tưởng Thế Tương đã tự giác cho đắp chăn Hứa Nhạc Thiên.
Ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ đẹp đẽ của Hứa Nhạc Thiên, Tưởng Thế Tương bắt đầu ngẩn ngơ. Hắn chưa từng đến bệnh viện khám bệnh của mình, mà tự mình nghiên cứu rất nhiều tài liệu về nhân cách phân liệt, từng đọc rất nhiều sách có liên quan đến nhân cách phân liệt.
Theo một ý nghĩa nào đó nhân cách phân liệt cũng là chính bản thân hắn, là kết quả từ sự kiềm nén, sợ hãi, khát khao tột độ mà ra.
Hắn xuất hiện một nhân cách mới.
Bởi vì Hứa Nhạc Thiên.
Hắn khát khao Hứa Nhạc Thiên lắm sao? Tưởng Thế Tương kinh ngạc suy nghĩ.
Ngay trong khoảnh khắc hắn ngẩn người, hắn lập tức mất đi quyền khống chế cơ thể, Tưởng Thế Ngưng chạy ra ngoài!
Tưởng Thế Chiêu lập tức nhận ra, cả giận: “Mau lôi cậu ta trở lại!”
Tưởng Thế Tương cũng rất gấp, ngay khi hắn ngã xuống đã vô thức muốn quay lại, nhưng mà hắn không thể quay về, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tưởng Thế Ngưng ngồi bên mép giường, dịu dàng vén lọn tóc hơi ướt vì cơn sốt của Hứa Nhạc Thiên lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn khẽ lên mắt cậu, “Bé yêu, đừng sợ, tôi giúp em.”
Hứa Nhạc Thiên ngủ rất say, như không hề có chút cảm giác nào.
Ngắm nhìn ngủ nhan tốt đẹp Hứa Nhạc Thiên, Tưởng Thế Tương phát khởi ngốc, hắn không có đi bệnh viện xem qua bệnh của mình, chính mình điều tra rất nhiều người cách phân liệt tư liệu, từng đọc rất nhiều có quan hệ nhân cách phân liệt thư.
Chia ra nhân cách từ một loại ý nghĩa nào đó nói cũng là hắn, là hắn tại cực độ ngột ngạt, hoảng sợ, khát vọng hạ kết quả.
Hắn xuất hiện một nhân cách mới.
Bởi vì Hứa Nhạc Thiên.
Hắn khát khao Hứa Nhạc Thiên lắm sao? Tưởng Thế Tương kinh ngạc suy nghĩ.
Ngay ở hắn ngẩn ra trong nháy mắt, hắn lập tức mất đi quyền khống chế cơ thể, Tưởng Thế Ngưng chạy ra ngoài!
Tưởng Thế Chiêu lập tức nhận ra, cả giận: “Mau lôi cậu ta trở lại!”
Tưởng Thế Tương cũng rất gấp, hắn té xuống một khắc kia liền vô ý thức mà tưởng một lần nữa trở lại, nhưng là hắn không thể quay về, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tưởng Thế Ngưng ngồi bên mép giường, ôn nhu vén lên Hứa Nhạc Thiên bởi vì bị sốt mà hơi ướt tóc ngắn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn khẽ mắt của hắn, “Bé yêu, đừng sợ, tôi giúp em.”
Hứa Nhạc Thiên ngủ được rất quen, không cảm giác chút nào dáng vẻ.
Tưởng Thế Ngưng càng nhìn khuôn mặt này càng thấy thích, cúi đầu lại hôn một cái lên môi cậu. Đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm, quay lại phòng ngủ cẩn thận lau mặt cho Hứa Nhạc Thiên.
Tưởng Thế Chiêu rất căm hận tại sao mình lại không có sức mạnh cướp lại quyền khống chế cơ thể, đồng thời vẫn luôn thúc giục Tưởng Thế Tương.
Tưởng Thế Tương cũng đang sững sờ, hắn không ngờ rằng một nhân cách mới sinh ra lại có sức mạnh lớn đến vậy, không lẽ khát khao của hắn với Hứa Nhạc Thiên đã mạnh đến mức này?
Mãi cho đến Hứa Nhạc Thiên mở mắt ra tỉnh lại, Tưởng Thế Tương vẫn không có giành lại được quyền kiểm soát cơ thể của mình.
Nhạc Thiên tỉnh lại nhìn thấy Tưởng Thế Tương vẫn còn ở nhà mình, kinh ngạc hỏi: “Thế Tương, cậu chưa đi sao?”
“Em đang bệnh, sao tôi yên tâm đi được,” Tưởng Thế Ngưng đau lòng nói, cúi đầu tự nhiên hôn một cái lên trán cậu, “Cục cưng ơi, mau khỏe nào.”
Nhạc Thiên: …có tình tiết nào bị tui bỏ qua không vậy?
Hệ thống: “Phân liệt .”
Nhạc Thiên: “Cái gì?”
Hệ thống: “Nhân cách mới, Tưởng Thế Ngưng.”
Nhạc Thiên: …
“Thế Tương, anh…” Vẻ mặt Nhạc Thiên kinh ngạc, cậu ngạc nhiên thật, Thế Tương sao mấy người lại tách ra nữa, “Anh gọi tôi là gì?”
Vẻ mặt Tưởng Thế Ngưng hối lỗi, “Em không thích tôi gọi em cục cưng sao? Vậy thì em yêu, honey, bé cưng hay là bà xã?”
Nhạc Thiên: …