
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 328
Thế giới 21: Một phần mấy 7
Dự thính một màn chia tay khốc liệt như vậy, trong lòng Tần Hạc hoảng hốt rối bời. Chờ cho Hứa Nhạc Thiên đi vào đóng cửa lại, rồi nhìn lại gương mặt trắng trẻo đơn thuần vô hại của Hứa Nhạc Thiên chẳng hiểu sao cảm nhận được đôi chút mùi nguy hiểm từ trong đó.
Thứ gì càng nguy hiểm càng thu hút người ta, dù sao thì người đang khóc ngoài cửa không phải là hắn. Trên mặt Tần Hạc hiện lên nụ cười cười trên sự đau khổ của người khác, lấy cái hộp đang giấu sau lưng ra, “Luật sư Hứa, cảm ơn sự hỗ trợ của cậu lần này, một phần quà mọn.”
Nhạc Thiên liếc nhìn logo tinh xảo đẹp đẽ trên hộp, không mấy hứng thú đáp: “Anh Tần thuê tôi đã trả không ít tiền rồi, quà thì không cần đâu.”
Hứa Nhạc Thiên hoàn toàn không quan tâm đến tiền bạc, có thể có người đổi liên tục bạn trai bạn gái là để không ngừng tìm kiếm “cành cao” hơn, nhưng Hứa Nhạc Thiên thì khác, hắn thích người đẹp, chán là đổi, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cho dù là kiểu cậu công tử nhà giàu như Trang Khiên Ngọc hay là nghệ sĩ ngay cả tiền nhà cũng không trả nổi, hắn đều từng qua lại, chỉ cần hắn thích, đồng nghĩa với việc, chỉ cần hắn không thích thì cho dù là mang thân phận gì, hắn cũng không có hảo cảm, quá lắm là lễ phép qua loa như đối xử với Tần Hạc.
Tần Hạc rất phiền muộn, nói về ngoại hình, hắn cảm thấy mình không thua gì Trang Khiên Ngọc. Trang Khiên Ngọc là mẫu công tử bột trắng trẻo hàng đầu, hắn là kiểu cao lớn khôi ngô đầy nam tính, đâu tính là kém, chẳng lẽ Hứa Nhạc Thiên thích thư sinh trói gà không chặt?
“Luật sư Hứa,” Tần Hạc nói thẳng, cau mày hỏi, “Cậu không thích tôi sao?”
Nhạc Thiên không biết nói gì với câu hỏi hết sức ấu trĩ đó. Tần Hạc cũng là người hơn ba mươi rồi, lăn lộn trên thương trường, ở ngoài có thể gọi một câu nhân tài trong giới kinh doanh, song ở trước mặt Hứa Nhạc Thiên lại không dùng được thủ đoạn nào, hỏi một câu trắng trợn như thế này chỉ có thể làm cho Hứa Nhạc Thiên bất đắc dĩ đáp, “Anh Tần, anh là khách hàng của tôi, tôi sẽ không phát sinh bất cứ quan hệ nào với khách hàng của mình.”
Tần Hạc bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Vậy chờ tôi ly hôn xong rồi, chúng ta…”
Nhạc Thiên thật sự rất muốn thẳng tay tát cho hắn một cái sau đó đá hắn ra ngoài, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Chúng ta sẽ chỉ là bạn thôi.”
“À, bạn à,” Tần Hạc hỏi gặng thêm câu, “Trước đây cậu và Trang Khiên Ngọc cũng là bạn sao?”
Nhạc Thiên nhíu nhíu mày, “Vấn đề riêng tư, không tiện trả lời, anh Tần còn chuyện gì không.”
Lần này Tần Hạc đã thức thời, chỉ đặt hộp đồng hồ xuống, “Vậy tôi đi trước.”
Nhạc Thiên: Cút đi.
Mới rạng sáng hôm sau, Nhạc Thiên gửi đồng hồ cho tiếp tân trả lại cho Tần Hạc rồi nhanh chóng bôi dầu vào chân rời khỏi thành phố A. Cả quãng đường đi hết sức yên tĩnh, ngoại trừ việc có hai ba người trên máy bay tiếp cận muốn xin phương thức liên lạc của cậu nhưng đều bị cậu lịch sự từ chối ra.
Máy bay hạ cánh, Nhạc Thiên ngoài ý muốn gặp được Cao Huệ Hòa ở lối ra.
“Anh yêu!” Cao Huệ Hòa nhào tới ôm chầm Hứa Nhạc Thiên, ngước khuôn mặt tươi cười lên, “Bất ngờ không?”
Vẻ mặt Nhạc Thiên cười nhẹ, “Rất bất ngờ.” Vui gần chết, làm người được nhiều người thích quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi hu hu.
Cao Huệ Hòa sáng sớm đã gọi điện cho Hứa Nhạc Thiên, cố tình thăm dò thời gian máy bay hạ cánh để đến đón cậu, muốn tặng cho Hứa Nhạc Thiên một niềm vui bất ngờ. Tiện thể thử kiểm tra xem Hứa Nhạc Thiên có trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài không.
Thoạt nhìn thì có vẻ gọn gàng sạch sẽ, Cao Huệ Hòa cũng không ngửi được mùi gì khác lạ trên người cậu, thế là ngọt ngào nói: “Đến nhà anh đi, em muốn ăn cơm anh nấu, đồ ăn em đã mua hết rồi.”
Thân làm một tên cờ đỏ hàng đầu – Hứa Nhạc Thiên vào được phòng bếp ra được phòng khách, món Trung món Tây không gì làm khó được hắn. Thực ra Nhạc Thiên mới xuống máy bay còn rất mệt, nhưng Cao Huệ Hòa nói muốn ăn, cậu vẫn gắng gượng tinh thần mệt lừ nấu cơm cho Cao Huệ Hòa. Lúc Hứa Nhạc Thiên còn yêu đương với người ta, sẽ cưng chiều đối phương vô điều kiện.
Khi bước vào nhập tâm trăm phần trăm, lúc rời đi cũng hết sức dứt khoát.
“Ồ,” Cao Huệ Hòa đang sửa sang hành lý của Hứa Nhạc Thiên, đồng thời là một loại kiểm tra biến tướng, “Chai rượu ngon thế này ở đâu vậy anh?”
Nhạc Thiên không quay đầu lại đáp: “Khách hàng tặng.”
Cao Huệ Hòa cầm chai rượu đỏ theo bản năng định hỏi là khách nam hay khách nữ, song ngẫm lại, nam nữ với Hứa Nhạc Thiên thì có gì khác nhau chứ?
“Anh yêu,” Cao Huệ Hòa cầm chai rượu đỏ đi đến bên cạnh Hứa Nhạc Thiên đang bận rộn, thử dò xét nói, “Cha em rất thích loại rượu này, em mang về cho ông ấy nhé?”
“Được, dù sao cũng là khách hàng tặng, mượn hoa hiến phật.” Nhạc Thiên nghiêng mặt mỉm cười nói.
Cao Huệ Hòa yên tâm, lần nữa nở nụ cười, “Em sẽ nói với cha là anh cố tình mua, chắc ông ấy sẽ vui lắm.”
Nhạc Thiên hơi cười không nói gì.
Một bàn thức ăn ngon, sắc hương vị đầy đủ, Cao Huệ Hòa thoả mãn hít một hơi, biểu cảm khoa trương, “Thơm quá đi.”
“Mau ăn thôi, chẳng phải em muốn ăn cơm anh làm sao?” Nhạc Thiên nấu cơm xong rất mệt, chẳng có khẩu vị mấy.
Cao Huệ Hòa “ừm” một tiếng, vừa định cầm đũa lên, thì điện thoại của cô reo lên, trong điện thoại có vẻ như rất gấp. Cao Huệ Hòa cúp điện thoại rồi vội vàng đứng dậy nói với Hứa Nhạc Thiên: “Xin lỗi anh, công ty đột nhiên có việc gấp cần em qua xử lý, em không ăn được nữa.”
“Vậy em mau đi đi.” Nhạc Thiên đứng dậy, ba chân bốn cẳng tới trước cửa cầm giày cho Cao Huệ Hòa.
Cao Huệ Hòa mang giày, ngửa đầu muốn hôn, Nhạc Thiên nhắm mắt hôn một cái lên mi tâm của cô.
Tiễn Cao Huệ Hòa đi rồi, Nhạc Thiên đã mệt tới mức nằm liệt trên ghế salon, thực sự không dám tưởng tượng hai mươi mấy năm qua Hứa Nhạc Thiên đã trải qua như thế nào.
Nhạc Thiên: “Tao không muốn được nhiều người thích nữa…”
Hệ thống: “Tôi tưởng cậu sẽ thích lắm chứ.”
Nhạc Thiên: “…” Cứng đi, cứ cứng vào.
Nhạc Thiên kiệt sức ngã ra salon dần thiếp đi.
Giấc ngủ này vừa sâu vừa lúc, lúc Nhạc Thiên tỉnh lại lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, cổ họng hơi rát, thử sờ trán, thấy trán cũng rất nóng.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi được một đống người mê, Nhạc Thiên đã không chịu nổi muốn ngã bệnh.
Nhạc Thiên: “Hu hu hu, cái này lam nhan bạc mệnh hay sao?”
Hệ thống: …chẳng phải sốt cái thôi sao, đến nỗi ấy à.
Chuông cửa lại không đúng lúc vang lên, Nhạc Thiên đứng dậy, mơ màng nghĩ, nếu như lần này vẫn là Trang Khiên Ngọc, cậu sẽ thẳng chân đá hắn bay đi xa. Kéo cửa ra, vì đầu rất nặng nên Nhạc Thiên cúi mặt sau đó nhìn thấy một đôi giày da màu đen tinh xảo.
Tưởng Thế Chiêu vừa mới xuống máy bay, để người làm mang hành lý về nhà rồi lập tức đi đến tìm Hứa Nhạc Thiên. Cửa vừa mở ra, Hứa Nhạc Thiên cúi đầu, hai tay nắm khung cửa, Tưởng Thế Chiêu: “Nhạc…” Người trước mặt chợt mềm nhũn, Tưởng Thế Tương tay nhanh mắt lẹ ôm cậu. Đầu tiên là sững người vì khi chạm vào mới biết eo của Hứa Nhạc Thiên còn thon nhỏ hơn nhìn bằng mắt, sau đó ánh mắt dời lên mặt Hứa Nhạc Thiên, phát hiện mặt mày cậu đỏ ửng, đôi môi vốn đỏ mọng giờ khô khốc rạn nứt, nhanh chóng thử sờ trán cậu, nguy rồi, bị sốt.
Nhạc Thiên tựa vào lồng ngực rắn chắc của người đến, đầu óc choáng váng thoáng lấy lại chút ý thức, mắt khép hờ hỏi: “Là… Thế Tương hả?”
“Là tôi.” Cánh tay của Tưởng Thế Chiêu luồn qua bắp chân của Hứa Nhạc Thiên, dứt khoát bế thốc cậu lên, “Cậu sốt rồi, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
“Không, không cần…” Nhạc Thiên thấp giọng từ chối.
Tưởng Thế Chiêu cau mày nói: “Không được, cậu sốt rồi, chìa khóa nhà đâu, lấy chìa khóa đi rồi tôi đưa cậu đến bệnh viện.”
Nhạc Thiên ngã vào ngực hắn từ chối không chịu: “Không cần, tôi uống ít thuốc hạ sốt là được rồi, phiền anh ôm tôi quay lại giường nằm nghỉ một lúc.”
Tưởng Thế Chiêu lo lắng nói: “Nhỡ không phải sốt bình thường…”
Hắn còn đang chuẩn bị nói tiếp thì trong đầu bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ, “Lề mề, cút ngay.” Tưởng Thế Chiêu phút chốc kinh ngạc, sau đó hắn bị cưỡng chế đuổi vào trong ý thức.
Trong ý thức, Tưởng Thế Tương còn đang nghỉ ngơi, Tưởng Thế Chiêu không lựa chọn chủ động đi ngủ, mà quát to: “Cậu là ai!”
Nhạc Thiên nhận ra hình như Tưởng Thế Tương không di chuyển, níu tay áo của hắn hỏi: “Thế Tương?”
“Bé yêu, anh đây,” Tưởng Thế Tương l**m l**m đầu lưỡi của mình, cúi thấp mặt khẽ ngửi mùi hương tỏa ra trên cơ thể Nhạc Thiên, khịt khịt mũi, “Không muốn đi bệnh viện?”
Đầu óc Nhạc Thiên choáng váng không nghe thấy câu gọi kia của Tưởng Thế Tương, chỉ mệt nhọc gật gật đầu, sau đó cậu cảm nhận được Tưởng Thế Tương ôm mình bước đi, một lát sau, cậu đã được nằm lên chiếc giường mềm mại.
“Cậu là ai?” Tưởng Thế Chiêu tức thở hồng hộc quát, “Cậu muốn làm gì!”
“Anh với tên oắt vô dụng kia có gì khác nhau chứ, chỉ được cái cứng miệng hơn chút thôi,” Nhân cách mới thong dong nói, “Vẫn phải nhờ vào Tương Thế Ngưng tôi.”
Hứa Nhạc Thiên nằm trên giường dường như hít thở rất nặng nhọc, lồng ngực chầm chậm phập phồng, bởi vì nằm, eo hông trũng xuống một cách tự nhiên. Tưởng Thế Ngưng duỗi tay ra không chút do dự bắt đầu cởi cúc áo sơmi của Hứa Nhạc Thiên.
Tưởng Thế Chiêu tức muốn bạc màu nói: “Mau dừng tay!”
Quá kỳ lạ, hắn trong cơ thể của Tưởng Thế Tương này ít nhất cũng mười mấy năm rồi, ngoại trừ hắn và Tưởng Thế Tương ra, đến tận bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy có nhân cách thứ ba xuất hiện trong cơ thể này. Hơn nữa vừa xuất hiện đã mạnh mẽ đến vậy, lại có thể dễ dàng cướp đi quyền điều khiển cơ thể của hắn.
Tương Thế Ngưng không để ý tới hắn, hai tên oắt vô dụng, thích thì nhích thôi, còn làm trò yêu đương theo đuổi gì chứ, làm hắn cười muốn rớt răng. Tưởng Thế Ngưng kéo lớp áo sơmi mỏng manh ra, da thịt mịn màng óng ánh của Hứa Nhạc Thiên bại lộ trong không khí, sau đó hắn hưng phấn nói với Tưởng Thế Chiêu: “Đúng là màu hồng phấn thật.”
Nhạc Thiên cảm nhận được cảm giác mát mẻ do gió điều hòa thổi tới, chậm rãi mở mắt ra, “Thế Tương, anh làm gì vậy…”
“Bé yêu à, em bị sốt rồi, để tôi hạ nhiệt vật lý cho em,” Tưởng Thế Ngưng nói mà mặt không biến sắc, nhanh chóng cúi người hôn nhẹ lên bờ môi khô khan của Hứa Nhạc Thiên, “Xem em này, môi khô hết cả rồi, chuẩn bị làm ẩm cho em một chút.”
Nhạc Thiên “a” một tiếng đã bị Tưởng Thế Tương cạy môi ra, ngậm đầu lưỡi hung hăng hôn.
Nụ hôn đột ngột này khiến cho Nhạc Thiên vô thức muốn phản kháng, đưa tay đẩy Tưởng Thế Tương ra, Tưởng Thế Tương lại bắt ngược tay cậu đưa đến vị trí đang bừng bừng phấn chấn của mình.
Tưởng Thế Chiêu thấy tiếp tục như vậy e rằng sẽ xảy ra chuyện, nhanh chóng điên cuồng lay Tưởng Thế Tương, “Tỉnh lại đi! Mẹ nó tỉnh lại đi! Không tỉnh nữa sẽ ngủ với Hứa Nhạc Thiên mất!”
Mùi vị ngọt ngào tươi mát khiến cho bất ngờ khiến cho Tưởng Thế Tương vừa đột ngột tỉnh dậy trợn mắt, bên tai vang lên tiếng rên nhẹ khó nhịn của đàn ông. Tay đang cầm một đôi bàn tay nóng ấm mềm mại như không xương, Tưởng Thế Tương gần như là hất cậu đi ngay trong chớp mắt, người bắn về sau.
“Ưm…” Tay đột ngột bị hất ra làm Hứa Nhạc Thiên phát ra tiếng hừ không thoải mái.
Tưởng Thế Tương khiếp sợ nhìn tình hình trước mắt.
Vệt đỏ loang ra trên mặt của người thanh niên nhã nhặn tuấn tú, đôi môi trắng bệch bị hôn sưng đỏ, đầu lưỡi khó chịu run nhẹ, áo sơmi trên người bị người ta kéo ra, để lộ cơ thể gầy gò trắng trẻo, trông thế nào cũng là bộ dáng bị bắt nạt.
Đầu lưỡi Tưởng Thế Tương còn vương chút vị ngọt, hơn nữa vừa rồi hình như hắn đã kéo tay Hứa Nhạc Thiên đặt trên… Tưởng Thế Tương cúi đầu, phát hiện mình đang ngẩng cao đầu, phút chốc mặt mày đỏ bừng lên, dựa lưng vào trên tường giống như con thằn lằn thẹn quá hóa giận chất vấn Tưởng Thế Chiêu: “Anh làm gì vậy hả!”
Rõ ràng đã hẹn là không trêu ghẹo Hứa Nhạc Thiên rồi, còn nữa tại sao lúc nãy hắn hoàn toàn không tỉnh lại! Theo lý thuyết mà nói thì phản ứng cơ thể hẳn phải cộng hưởng.
Tưởng Thế Chiêu tức giận nói: “Không phải tôi!”
“Là tôi~” Tương Thế Ngưng lười biếng nói, “Hai người có thể đừng ồn ào nữa không, không thấy em yêu của tôi đang khó chịu hả.”
Tưởng Thế Tương hết sức khiếp sợ với giọng nói mới phát ra trong đầu mình, hắn… trong cơ thể hắn lại có thêm một người?
Tương Thế Ngưng không kiên nhẫn thúc giục: “Này, không nghe thấy tôi nói à, không làm được thì xuống đi.”
Trong lòng Tưởng Thế Tương ngũ vị tạp trần, “Cậu là ai?”
“Tương Thế Ngưng, chồng của Hứa Nhạc Thiên.” Tương Thế Ngưng chậm rãi nói.
Tưởng Thế Tương và Tưởng Thế Chiêu cùng lên tiếng: “Cậu câm miệng!”
“Thế Tương…” Hứa Nhạc Thiên trên giường hình như có chút ý thức, chậm rãi chống người dậy, khó nhọc nói, “Tôi muốn uống nước…”
“Nhanh đi rót cho em ấy đi!” Lần này đến phiên Tưởng Thế Chiêu và Tương Thế Ngưng trăm miệng một lời.
Tưởng Thế Tương nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên vạt áo rộng mở, cơ thể trắng như trứng gà bóc thì tay chân luống cuống, gần như muốn bỏ chạy ngay tức khắc.
Tưởng Thế Chiêu: “Cậu dám chạy, sau này tôi không đi làm này.”
Tương Thế Ngưng: “Cậu dám chạy, chờ đến khi tôi điều khiển cơ thể tôi sẽ tự hại mình.”
“Thế Tương…” Tiếng gọi yếu ớt của Hứa Nhạc Thiên vang lên, Tưởng Thế Tương bất đắc dĩ nói: “Cậu chờ một chút.”