Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 327: Thế giới 21: Một phần mấy 6

Trước Tiếp

☆, Chương 327

Thế giới 21: Một phần mấy 6

Nhạc Thiên đọc một phút mà kinh Phật trong tay không lọt được chữ nào, cậu chấp nhận mình không có duyên cửa Phật bèn bảo hệ thống chiếu phim hoạt hình cho mình, cậu đang giới sắc, không có hứng thú với AV.

Hệ thống trữ một đống lớn AV, phim hoạt hình thì chiếu tới chiếu lui có một bộ Chú voi con biết bay, cơ mà dù sao Nhạc Thiên xem trăm lần vẫn không chán.

Đúng lúc Nhạc Thiên đang tập trung xem phim, bất chợt thấy một bóng đen đổ xuống trước mặt mình, mi mắt cậu ngước lên trên, để lộ đôi con ngươi đen bóng gần như ánh xanh lam, đối diện với Tưởng Thế Tương đang cúi người.

Tưởng Thế Chiêu đối diện với một đôi mắt như thủy tinh đó, con tim lại đập mạnh một nhịp.

Nhiều người như vậy, song Nhạc Thiên nhìn thấy Tưởng Thế Tương lại thấy vui hơn, “Anh Tưởng, sao anh đến đây?”

“Trùng hợp thật,” Tưởng Thế Chiêu mặt không biến sắc nói, “Nghe nói ở đây có mấy quyển sách không xuất bản nữa, nên tôi đến xem thử.”

Đại đa số sự trùng hợp trên đời này đều là trăm phương ngàn kế, đạo lý này Nhạc Thiên rất rõ ràng, từ trên máy bay mãi cho đến khách sạn rồi lại đến tiệm sách này, Tưởng Thế Tương, à không phải, hẳn là Tưởng Thế Chiêu đang theo đuổi mình.

“Anh Tưởng muốn tìm sách gì? Tôi tìm giúp anh nhé?” Nhạc Thiên đóng quyển kinh Phật trong tay lại, khách sáo hỏi.

Tưởng Thế Chiêu cảm thấy Hứa Nhạc Thiên đúng là một con người khéo léo. Cậu khéo ở chỗ rõ ràng là đang mang thái độ nghiêm túc, nói năng nghiêm túc, sắc mặt nét mặt cũng rất lễ độ, trong tay còn cầm một quyển kinh Phật, thế nhưng có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng như là một nam hồ ly tinh câu hồn đoạt phách.

Tưởng Thế Chiêu cho rằng không phải là tư tưởng của mình quá mức xấu xa, bởi vì Trang Khiên Ngọc rồi cả Tần Hạc, hết người này đến người kia đều bị nam hồ ly tinh Hứa Nhạc Thiên này dụ dỗ.

Nhạc Thiên thấy hắn chắp tay trầm mặc không nói, vết thương xanh tím trên cằm nhìn có vẻ nghiêm trọng hơn một chút, thế là lại nhỏ giọng gọi: “Anh Tưởng?”

“À, tôi đã tìm rồi, không có.” Tưởng Thế Chiêu nói dối mà mặt không đổi sắc, coi như là làm tròn cho qua câu nói ban đầu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc Thiên. Tưởng Thế Chiêu tướng tá cao lớn, Hứa Nhạc Thiên cũng không thấp, ít nhất cũng phải 1m75 trở lên, nhưng Tưởng Thế Chiêu lại có khung xương to, ngồi cạnh Hứa Nhạc Thiên lại làm nổi bật lên đôi chút cảm giác Hứa Nhạc Thiên như chim non nép vào người, ánh mắt nhìn xuống tay Hứa Nhạc Thiên.

Ngón tay xanh nhạt, móng tay cắt dũa gọn gàng, màu phấn hồng như cánh hoa anh đào, đặt trên bìa kinh Phật màu tím xanh, chỉ có —— xinh đẹp.

“Vậy thì tiếc qua.” Nhạc Thiên ngón tay vuốt nhẹ bìa quyển kinh Phật, nghĩ bụng, Tưởng Thế Chiêu đang nói linh tinh gì đây.

Hành động mờ ám đó lập tức khơi lên cảm giác ngứa ngáy trong lòng Tưởng Thế Chiêu, nhưng cảm giác ngứa này không giống như khi mới gặp Hứa Nhạc Thiên. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên, nhìn dáng vẻ khẽ mỉm cười đầy cám dỗ của cậu, chỉ ước có thể kéo người này lên giường ngay tức khắc, bây giờ thì lại có gì đó khang khác, vì hắn muốn yêu đương hẹn hò với Hứa Nhạc Thiên.

Suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong Tưởng Thế Chiêu, tim hắn lập tức đập rộn lên, như một thằng nhóc ranh mới lớn, cơ mà cũng phải chịu thôi, đối với hắn mà nói, đây là mối tình đầu.

“Đã giờ này rồi, nên đi ăn thôi, luật sư Hứa có kế hoạch gì không? Nể mặt chút nhé?” Lòng bàn tay đang đặt trên đầu gối của Tưởng Thế Chiêu vuốt nhẹ, khó có thể tưởng tượng được rằng bây giờ mình đang căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi.

Nhạc Thiên híp mắt cười, “Nói mới nhớ, chai rượu tối qua anh Tưởng mang đến còn ở chỗ tôi kìa.”

Có điều là đập chết Nhạc Thiên cũng không muốn về khách sạn ăn, sợ chạm mặt với Trang Khiên Ngọc, hai người không hợp lời lại đánh nhau nữa.

Hứa Nhạc Thiên không rành thành phố A, Tưởng Thế Chiêu cũng giống vậy, có điều hắn có người, một cú điện thoại gọi đi, lập tức được sắp xếp xong xuôi.

Nhạc Thiên ngồi lên xe Tưởng Thế Chiêu, bên ngoài nhìn giống với chiếc của Tần Hạc, nhưng nội thất bên trong thì sạch gọn và khí thế hơn xe của Tần Hạc, mà quan trọng nhất là Tưởng Thế Chiêu và Tần Hạc khác nhau.

Tưởng Thế Chiêu cũng ưng Hứa Nhạc Thiên, nhưng hắn không vội vã, Hứa Nhạc Thiên hắn, hắn cũng khách sáo với Hứa Nhạc Thiên, có chừng có mực đàng hoàng, không thúc ép con người ta.

“Luật sư Hứa xong việc rồi?” Tưởng Thế Chiêu hỏi.

Nhạc Thiên gật đầu, “Rất thuận lợi.”

Tưởng Thế Chiêu vuốt đầu gối, chậm rãi nói: “Bây giờ nhiều người ly hôn quá nhỉ.”

Nhạc Thiên nói: “Đúng vậy, nhưng mà cũng tốt, không hợp nữa thì tách ra, miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc.”

Tưởng Thế Chiêu nghiêng mặt nhìn về phía Hứa Nhạc Thiên vẻ thản nhiên, nhẹ giọng hỏi: “Quan điểm hôn nhân của luật sư Hứa cũng là vậy sao?”

Với Hứa Nhạc Thiên thì đâu chỉ là quan điểm hôn nhân, mà cái nhìn của hắn đối với tất cả các mối quan hệ trên đời này đều giống nhau, hợp thì tụ, không hợp lại tan, trong lòng hắn không có thứ tình cảm nào là bền chắc không thể phá vỡ được.

Cho dù hiện tại hắn và Cao Huệ Hòa xem như là đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, thì suy nghĩ của hắn cũng sẽ không thay đổi, thế là Nhạc Thiên gật đầu, dịu giọng nói: “Tôi nghĩ rằng đó là một loại tôn trọng với nửa kia của mình, nếu không còn yêu chẳng bằng buông tay để người đó đi tìm người yêu mới, thực ra tốt hơn là để cả hai người cùng không vui.”

“Suy nghĩ của luật sư Hứa rất có lý.” Tưởng Thế Chiêu dùng vẻ mặt chân thành đồng tình nói.

Nói chuyện với Tưởng Thế Chiêu thoải mái hơn khi nói chuyện với Tần Hạc, Tưởng Thế Tương sẽ nương theo câu chuyện, vừa không quá ân cần đến mức làm người khác thấy không chịu nổi, cũng chẳng thấy tẻ nhạt vì không tiếp tục được câu chuyện, Nhạc Thiên vui vẻ trò chuyện với hắn. Lần trước ở trên máy bay cũng vậy, hai người càng tán gẫu càng nhập tâm, tài xế dừng xe còn chưa thỏa mãn.

Bầu không khí giữa hai người lúc xuống xe đã rất hòa hợp, hoàn toàn trở thành bạn bè, vai sóng vai đi vào trong nhà hàng.

“Luật sư Hứa, cậu cứ gọi tôi là anh Tưởng anh Tưởng mãi, có phải xa lạ quá không, gọi tôi…” Tưởng Thế Tương khựng một nhịp, song vẫn nói, “Gọi tôi là Thế Tương đi.”

“Thế Tương,” Giọng nói mềm mại vang lên, cơ thể Tưởng Thế Chiêu phút chốc nhũn đi một nửa, chỉ tiếc không phải là gọi tên hắn, lại thấy Hứa Nhạc Thiên nói bằng vẻ mặt hòa nhã, “Vậy anh cũng gọi tôi là Nhạc Thiên đi, bạn bè tôi đều gọi như thế.”

Điện thoại trong túi lại reo lên, Nhạc Thiên không cần suy nghĩ, đã biết ngay là Cao Huệ Hòa, dùng vẻ mặt mang nét áy náy nhìn Tưởng Thế Chiêu, rồi cầm điện thoại nhận cuộc gọi, “A lô, Huệ Hòa.”

“Ừm, đang chuẩn bị ăn.”

Dáng vẻ Hứa Nhạc Thiên nghe điện thoại thật sự rất dịu dàng, giọng nói dịu êm nhỏ nhẹ, trả lời cũng chỉ vài chuyện vụn vặt, trên mặt không có một chút nào là mất kiên nhẫn.

“Anh hả? Một mình anh thôi.” Nhạc Thiên nhỏ giọng, mở miệng là nói dối.

Tưởng Thế Chiêu đi bên cạnh nghe thấy được, không chút biến sắc đồng thời không phản đối, hồ ly tinh không biết nói dối mới là chuyện lạ.

Sau khi hai người ngồi xuống, Tưởng Thế Chiêu cũng không truy hỏi cuộc gọi vừa rồi của cậu, vẻ mặt ôn hòa hỏi cậu có kiêng gì không.

Nhạc Thiên cực kỳ hài lòng với sự biết điều của Tưởng Thế Chiêu, chỉ số ngoại tình phút chốc tăng lên 50%. Hơn nữa Tưởng Thế Chiêu thật sự rất anh tuấn, trên mặt bị thương nét anh tuấn phóng khoáng không trói buộc, tương phản đậm nhạt (1) lúc nào cũng là hợp lý cả.

Bữa ăn này Tưởng Thế Chiêu thấy thỏa mãn vô cùng, cái gọi là tú sắc khả xan, thưởng thức hình ảnh Hứa Nhạc Thiên ung dung thong thả dùng bữa cũng là một sự hưởng thụ. Hứa Nhạc Thiên xinh đẹp rạng rỡ như một bức tranh biết di chuyển, mắt, môi, động tác ngón tay đều hài hòa như thế, khiến người cảm thấy vui tai vui mắt.

Tưởng Thế Chiêu chỉ nhìn cậu thôi đã thấy hài lòng.

“Sao nào, có hợp khẩu vị không?” Hai tay Tưởng Thế Chiêu giao nhau, đặt môi che khuất đi khóe môi cong lên quá đáng của mình.

“Được lắm.” Nhạc Thiên nhã nhặn cầm ly lên uống một hớp, “Cảm ơn anh T… Thế Tương đã giới thiệu một nhà hàng ngon như thế này, để tôi mời bữa này.”

Đây là lần đầu tiên Tưởng Thế Chiêu được người khác mời ăn, còn là một người đàn ông nữa, ngoài cảm giác mới mẻ ra còn cảm thấy chộn rộn ngứa ngáy, nên hắn không từ chối lòng tốt của Hứa Nhạc Thiên, “Vậy thì, lần sau để tôi mời.”

Nhạc Thiên cười nhẹ, không bảo được, cũng không nói không, rất ngượng ngùng mi mắt hơi khẽ cụp xuống, dù sao thì bây giờ cậu cũng có thể coi như là người người đã có vợ.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, hẹn sau khi trở về thành phố B rồi sẽ gặp mặt nữa. Buổi chiều Tưởng Thế Chiêu còn có việc, để xe đưa Hứa Nhạc Thiên về khách sạn nghỉ ngơi, tiễn Hứa Nhạc Thiên đến tận cửa phòng khách sạn.

“Cảm ơn.” Nhạc Thiên xoay người lại một tay đặt trên cửa dịu giọng nói.

Tưởng Thế Chiêu nhìn gò má đẹp đẽ tuấn tú của cậu, không kiềm được vươn tay ra, giữa nụ cười nhẹ của Hứa Nhạc Thiên dang cánh tay ôm cậu, động tác rất nhanh, nhanh đến mức làm cho Nhạc Thiên không kịp phản ứng, “Tạm biệt.”

“Tạm biệt…” Nhạc Thiên ngơ ngác nhìn bóng lưng cao ráo của Tưởng Thế Chiêu rời đi, cũng sững sờ trước sự phong độ anh tuấn của Tưởng Thế Chiêu.

Nói thật, với nhân phẩm xuất thân và ngoại hình xuất chúng của Tưởng Thế Chiêu, thì hắn cũng có làm chúng sinh điên đảo, có điều là mẫu hình hoàn toàn trái ngược với Hứa Nhạc Thiên.

Tưởng Thế Chiêu dùng một bữa với Hứa Nhạc Thiên, bước chân đi đường lửng lơ, trên mặt vô thức eo lên một nụ cười vui vẻ.

Trang Khiên Ngọc ra ngoài trở về nhìn thấy Tưởng Thế Chiêu cười híp mắt ở đại sảnh, trong lòng không khỏi thầm kêu một tiếng không ổn. Chẳng màng đoái hoài với câu gặp một lần đánh một lần đã từng nói, nhanh chóng ấn nút thang máy chạy lên tìm Hứa Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên vẫn chưa tỉnh táo lại từ bữa ăn với Tưởng Thế Chiêu, chuông cửa bất ngờ bị nhấn điên cuồng, Nhạc Thiên vừa nghe cái kiểu cáu kỉnh đó biết ngay là anh, dứt khoát không thèm quan tâm đến, tự nhiên sửa soạn lại túi công văn.

Một lát sau, chuông cửa không kêu nữa.

Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Có phải Trang Khiên Ngọc còn ngồi ngoài cửa không?”

Hệ thống: “…đúng vậy.”

Nhạc Thiên: Biết ngay mà.

Dựa theo ký ức của Hứa Nhạc Thiên, lần nào chia tay cũng đều rất khó khăn, đối phương sẽ bám chặt lấy rất lâu không chịu buông bỏ, ít thì một hai tháng, nhiều thì mấy năm, nhất là kiểu thế này, Hứa Nhạc Thiên đổi người yêu có giới tính khác, thì người trước đó sẽ rất không cam lòng.

Nếu như bây giờ Hứa Nhạc Thiên đổi bạn trai, không chừng Trang Khiên Ngọc sẽ hết hy vọng nhanh hơn.

Tần Hạc lỡ thả Hứa Nhạc Thiên chạy mất hối hận không thôi, một lát sau hồi tưởng lại thấy biểu hiện của mình quá rõ ràng, bèn vội vàng tìm một cái đồng hồ bản giới hạn nổi tiếng giá trị không nhỏ trong bộ sưu tập của mình đến nhận lỗi. Nhưng vừa đến khách sạn, bất ngờ đụng mặt với Trang Khiên Ngọc đang cô đơn gục đầu trước cửa phòng, “Trang công tử?”

“Giám đốc Tần?” Trang Khiên Ngọc đợi gần hai tiếng, cũng không đợi được Hứa Nhạc Thiên đi ra, trong lòng rất buồn khổ, chút góc cạnh của cậu công tử trên người cũng sắp mài mòn gần sạch, nhìn thấy Tần Hạc không còn lòng dạ chọi gà với hắn, đờ đẫn hỏi: “Anh đến tìm Nhạc Thiên?”

Tần Hạc lặng lẽ cầm hộp quà trong tay giấu ra sau lưng, “Cậu ấy không ở trong phòng sao?”

Trang Khiên Ngọc ngẩng đầu cười khổ một tiếng, “Em ấy ở trong, chỉ là không chịu mở cửa cho tôi.”

Tần Hạc không phải là ranh con mới lớn, nhìn thấy Trang Khiên Ngọc như thế này, đã có thể đoán được đại khái quan hệ giữa hắn và Hứa Nhạc Thiên, bước lên trước vỗ vỗ vai Trang Khiên Ngọc, “Người anh em, đừng như vậy, chia tay đã chia tay rồi, ai cũng là người lớn cả, dứt khoát một chút.”

Trong lúc hoảng hốt Trang Khiên Ngọc tưởng chừng như nhìn thấy được hình ảnh mình khuyên nhủ Cát Khải Tinh mấy tháng trước, thái độ của hắn khi đó cũng giống như thế này. Chuyện không liên quan đến mình không thể nào hiểu được, thậm chí còn cảm thấy Cát Khải Tinh khóc lóc vì một người đàn ông rất buồn cười.

Giờ đây… giờ đây rốt cuộc hắn cũng buồn cười như thế sao?

Tần Hạc nhấn chuông cửa, không ai ra, hắn bèn lấy điện thoại ra gọi điện cho Hứa Nhạc Thiên, “A lô, luật sư Hứa, trên giấy ủy thác còn có một số nội dung tôi muốn xác nhận lại với cậu.”

Cúp điện thoại, qua chốc lát Hứa Nhạc Thiên đi mở cửa, cậu đã cởi áo vest bó buộc trên người, để lộ áo sơmi màu trắng bên trong, càng toát lên cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng, nhìn thấy hai người ngoài cửa, cậu kéo cửa ra, nói Tần Hạc trước: “Mời anh Tần vào.”

Tần Hạc như là được vị hoàng đế nào đó gọi, vẻ mặt đầy vinh dự đi vào phòng, trong lòng sinh ra một cảm giác vượt trội không tên.

Hứa Nhạc Thiên đi ra đóng cửa lại, không đóng chặt, cánh cửa để lại một khe hở nho nhỏ sau lưng, Tần Hạc đứng sau cửa nghe lén hai người nói chuyện.

“Anh có chuyện gì không?”

Trong giọng nói dịu dàng của Hứa Nhạc Thiên mang theo nỗi mệt mỏi.

“Nhạc Thiên, tôi…” Trang Khiên Ngọc biết rõ ràng là Tần Hạc đứng sau cửa, song không màng đoái hoài đến việc mất mặt, “Tôi thật sự yêu em mà, em cho tôi một cơ hội đi, tôi có điểm nào không tốt, em cứ nói đi, tôi sẽ thay đổi tôi thay đổi hết, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu được không?”

Tần Hạc nghĩ thầm quả nhiên quan hệ của hai người này là như vậy, vừa nghĩ đến việc Trang Khiên Ngọc đã từng có quan hệ thân mật với Hứa Nhạc Thiên, trong lòng hắn còn nảy lên chút ghen tị.

“Khiên Ngọc, anh rất tốt, anh thật sự rất tốt,” Giọng nói của Hứa Nhạc Thiên nhuốm buồn thương, “Chúng ta chia tay không phải vì anh có điểm nào chưa đủ tốt, chỉ là… tôi không còn thích anh nữa thôi.”

Lời tuyên án tử đầy dịu dàng, Tần Hạc không phải là Trang Khiên Ngọc, mà cảm thấy lòng dạ tê tái thay cho Trang Khiên Ngọc ngoài cửa, huống chi là chính Trang Khiên Ngọc.

Sắc mặt Trang Khiên Ngọc như tro tàn, hàm răng nghiến chặt, mắt không kiềm được tràn ra một giọt nước mắt, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn trắng bệch, “Em có thể đảm bảo mình sẽ mãi mãi thích Cao Huệ Hòa sao?”

Hứa Nhạc Thiên thấy hắn rơi nước mắt cũng chẳng mảy may dao động, nhẹ giọng nói: “Tôi không thể, các anh biết mà.”

Đúng vậy… lúc trước khi hắn ở bên Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên cũng đã nói, rằng cậu rất khó thích một người lâu dài. Trang Khiên Ngọc không để ở trong lòng, hắn luôn cho rằng mình sẽ là người đặc biệt đó.

Rất hiển nhiên, hắn đã lầm rồi.

Trang Khiên Ngọc bỗng nhiên đưa tay ra nắm eo Hứa Nhạc Thiên, phía sau còn có Tần Hạc, Hứa Nhạc Thiên lại không hề giãy dụa, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Trang Khiên Ngọc cúi đầu định hôn, Hứa Nhạc Thiên nghiêng mặt, một cái hôn rơi lên gò má trắng như trứng gà bóc của cậu. Trang Khiên Ngọc thấy biểu cảm lạnh như băng của cậu, thật sự thấy con tim mình tan nát, “Được, tôi chờ ngày em chia tay với cô ta.”

“Khiên Ngọc” Hứa Nhạc Thiên nghiêng nghiêng mặt thở dài, “Tôi có chia tay với em ấy, cũng sẽ không tìm anh,” Cậu quay mặt sang, dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Trang Khiên Ngọc, “Ở chỗ tôi, anh đã nằm ngoài rồi, mãi mãi——”

__

(1) tương phản đậm nhạt: 浓妆淡抹 – nồng trang đạm mạt.

浓妆淡抹

  1. Chỉ sự đậm nhạt phù hợp, màu sắc đẹp (chủ yếu được dùng để miêu tả cảnh đẹp hoặc trang phục lộng lẫy)
  2. Hai phong cách trang trí khác nhau, đồng thời để so sánh hai phong cảnh tự nhiên tương phản: sặc sỡ và trang nhã.

Nguồn: zdic.net

Chắc ý tác giả là bị quánh bầm mặt nên nhìn nó nổi bật hơn, kiểu đẹp trai trong sự bầm dập.

Trước Tiếp