
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Thế giới 21: Một phần mấy 5
Sau khi Tương Thế Tương chào tạm biệt với Hứa Nhạc Thiên xong, Tưởng Thế Chiêu mới nói cho hắn biết, hắn đã đổi cả khách sạn sang chỗ của Hứa Nhạc Thiên, phòng ở ngay tầng trên Hứa Nhạc Thiên. Tưởng Thế Tương tức giận muốn cãi nhau với Tưởng Thế Chiêu, nhưng vẫn nhịn được, hôm nay muộn quá rồi, hắn định ngày mai trả phòng.
Tưởng Thế Chiêu nói: “Lúc nãy cậu hèn quá, chịu trận để bị đánh như vậy, gia thế Trang Khiên Ngọc thế nào, có thể đánh lại được không?”
Tưởng Thế Tương đi vào thang máy, rất không đồng tình nói: “Anh không thể vì gia thế cậu ta không bằng anh mà có suy nghĩ ỷ thế h**p người, là người có ăn có học cả, đánh cái gì mà đánh chứ.”
Tưởng Thế Chiêu hừm lạnh một tiếng, “Cậu dám nói lúc nãy không tức giận?”
Lúc nãy… Tưởng Thế Tương cảm thấy không vui thật. Khi Hứa Nhạc Thiên nói đỡ lời cho Trang Khiên Ngọc, hắn cũng cảm thấy rất kỳ lạ không sao nói rõ được, vì tính tình của hắn từ trước đến giờ luôn hòa nhã. Cho dù trong cơ thể hắn xuất hiện một Tưởng Thế Chiêu, hắn vẫn rất bình tĩnh tiếp nhận.
Thế là, Tưởng Thế Chiêu quy chút khó chịu đó lên Tưởng Thế Chiêu, bước ra thang máy bèn đưa ra tối hậu thư với Tưởng Thế Chiêu —— “Hứa Nhạc Thiên tuyệt đối không được.”
Trước khi ngủ Nhạc Thiên lại nhận một lần “kiểm tra đột kích” nữa của Cao Huệ Hòa, còn cả lời xin lỗi và van nài không dứt của Trang Khiên Ngọc trong wechat, thực sự không chịu nổi nữa bèn ẩn cuộc trò chuyện của Trang Khiên Ngọc đi. Sau đó cậu phát hiện ra có không ít những người đã bị chặn nhưng vẫn liên tục gửi gửi gửi như Trang Khiên Ngọc.
Nhìn thoáng qua, hình chuông bị gạch chéo chiếm trọn cả màn hình, tin nhắn mới nhất toàn là “anh yêu em” “anh nhớ em” các thứ, phút chốc Nhạc Thiên thấy mệt lả cả người, làm cờ đỏ (1) thật sự quá, quá mệt mỏi.
Hệ thống nhìn bộ dạng uể oải như con rùa bị té ngửa chống bốn vó lên trời, trong lòng âm thầm lặng lẽ vui vẻ không chịu nổi.
Nói đến Trang Khiên Ngọc, sau khi ra tay đánh Tưởng Thế Tương trong cơn kích động có phần hối hận. Một là, thực ra Tưởng Thế Tương là người mà hắn không đắc tội nổi, hai là sử dụng bạo lực trước mặt Hứa Nhạc Thiên làm mất hình tượng. Trong lòng càng nghĩ càng thấy bứt rứt, kết quả là một đêm không ngủ, hắn cũng ở trong khách sạn này, thế là đến trước cửa phòng Hứa Nhạc Thiên chờ cậu từ rất sớm.
Cả đêm Nhạc Thiên không ngủ ngon được phút nào, nằm mơ thấy mình biến thành một cục thịt kho tàu, bị một đống người thèm thuồng ch** n**c miếng đeo đuổi. Mới mở cửa ra thấy mặt Trang Khiên Ngọc, suýt tí nữa đã không kiểm soát được biểu cảm khuôn mặt mém cau mày, cũng may là nhờ có tinh thần chuyên nghiệp mạnh mẽ nên nhịn được. Lộ vẻ mặt kinh ngạc, quan sát Trang Khiên Ngọc một lượt từ trên xuống dưới, không hỏi tại sao hắn lại ở đây, chỉ hỏi: “Khiên Ngọc, sao mặt mày anh tiều tụy vậy?”
“Tôi…” Miệng mồm Trang Khiên Ngọc đắng chát, trong lòng vừa thấy ngọc vừa thấy đắng, như bị mật ong đun sun dội vào trí óc, “Xin lỗi Nhạc Thiên, hôm qua tôi xúc động quá.”
Nhạc Thiên đóng cửa lại, nhẹ giọng nói: “Anh nên nói xin lỗi với anh Tưởng.”
“Tôi hiểu rồi.” Trang Khiên Ngọc vội đáp.
Nhạc Thiên từ từ đi về phía trước, Trang Khiên Ngọc lập tức đi theo.
“Khiên Ngọc, thực ra chúng ta đã chia tay được một thời gian rồi, tôi cũng đã đính hôn, quá khứ thì cứ để nó qua đi,” Nhạc Thiên đi tới trước thang máy ấn nút thang máy đi xuống, thần sắc dịu dàng, “Anh nên nhìn về phía trước, sẽ có người thích hợp với anh hơn chờ anh.”
Trang Khiên Ngọc nghe lời này càng không từ bỏ được, hắn ngập tràn tình yêu và hối hận, khẩn cầu nói: “Nhạc Thiên, tôi chỉ cần em.”
Cửa thang máy mở ra, Nhạc Thiên im lặng đi vào thang máy, Trang Khiên Ngọc đi vào theo, Nhạc Thiên không để ý, song Trang Khiên Ngọc vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy dáng vẻ đầy hứng thú quan sát cuộc vui của Tưởng Thế Tương.
Cằm và bên sườn mặt của Tưởng Thế Tương đều bị thương, qua một đêm trở nên xanh tím rõ ràng hơn hẳn. Trên mặt hắn mang ý cười như có như không, cứ như không hề quan tâm đến thương tích trên mặt, trái lại mang một khí thế công tử ung ung.
Nhạc Thiên quay mặt sang, lúc này mới nhìn thấy Tưởng Thế Tương, sững người trong giây lát, mới nói: “Anh Tưởng, vết thương của anh đã đỡ hơn chưa?”
Cậu vừa mở miệng là quan tâm người khác, Trang Khiên nghe thấy thế dù không vui song cũng chỉ có thể nhìn, lạnh mặt đúng một bên.
Tưởng Thế Tương lạnh nhạt nói: “Thuốc của anh Hứa tốt, đã đỡ rồi.”
“Vậy thì tốt.” Nhạc Thiên gật đầu với Tưởng Thế Tương một cái rồi quay mặt đi.
Lòng dạ Trang Khiên Ngọc như bị cào xé râm ran, theo như lời Tưởng Thế Tương nói thì dường như Hứa Nhạc Thiên đã bôi thuốc cho hắn, phút chốc thấy căm ghét Tưởng Thế Tương.
Bỏ đi thành kiến, Trang Khiên Ngọc không thể không thừa nhận ngoại hình của Tưởng Thế Tương hạng nhất, Hứa Nhạc Thiên thích nhất là những người có ngoại hình đẹp. Trang Khiên Ngọc cảm nhận được nguy hiểm tràn đầy, bèn nghiêng đầu nói với Tưởng Thế Tương: “Xin lỗi anh Tưởng, hôm qua tôi đã xúc động rồi.”
Cửa thang máy mở ra, Nhạc Thiên dẫn đầu đi ra ngoài trước, Tưởng Thế Tương cũng đi theo, nhẹ nhàng để lại một câu —— “Không có gì.” Trang Khiên Ngọc vội vàng đuổi theo hai người đi ra ngoài.
Bây giờ Nhạc Thiên đang thấy rất nhức đầu, nhức đầu chết đi được, cho dù người đang đi theo sau là Tưởng Thế Tương thì bước vẫn rất nhanh. Sau đó cậu nhìn thấy người đến đón mình là Tần Hạc thì choáng váng lảo đảo, cứu tui với…
“Luật sư Hứa, cậu dậy sớm quá,” Tần Hạc vui vẻ nói, “Tôi còn định lên gọi cậu rời giường đó.” Trong giọng có đôi phần tiếc nuối.
Nhạc Thiên: …đi chết đi.
“Chào buổi sáng anh Tần.” Nhạc Thiên khách sáo nói, thái độ ra vẻ xa cách, nhưng vào mặt Tần Hạc lại là vẻ nửa kháng cự nửa mời chào. Vừa định bước lên lén lút ôm vai, thì Tưởng Thế Tương và Trang Khiên Ngọc bước ra.
Hai người đi cùng nhau cứ như là đang thi đua tốc độ vậy, vai đối vai âm thầm đánh nhau trong không khí, nhất là trên mặt Tưởng Thế Tương còn xanh xanh tím tím, Tần Hạc giương mắt ngây ngẩn hỏi: “Giám đốc Tưởng, mặt anh làm sao vậy?”
Tưởng Thế Tương không bận tâm nói: “Bị ngã.” Bị tên công tử bột như Trang Khiên Ngọc đánh, đối với Tưởng Thế Chiêu mà nói có thể xem là mất mặt, nên hắn không muốn chấp nhận.
“Sao Trang công tử cũng ở đây?” Cùng là người trong giới thượng lưu, Tần Hạc và Trang Khiên Ngọc cũng có quen biết, có điều không được thân thiết lắm. Hắn chìm trong nhiều lần kết hôn rồi lại ly hôn, không biết nhiều về đời sống tình cảm của người khác, nếu không thì đã sớm nghe được danh tiếng của Hứa Nhạc Thiên rồi.
Tần Hạc không biết chuyện cũ của Trang Khiên Ngọc và Hứa Nhạc Thiên, Trang Khiên Ngọc lại rất cảnh giác với hắn, hắn cảnh giác với tất cả đàn ông hay phụ nữ vừa mới hơi hơi xuất hiện trước mặt Hứa Nhạc Thiên, “Giám đốc Tần lại ly hôn?”
Đây đã là lần thứ ba Tần Hạc ly hôn, cho nên da mặt rất dầy, “Đúng vậy, không phải sao, nghe nói luật sư Hứa không tệ, nên mời luật sư Hứa giúp một lần.”
Nhạc Thiên thực sự không chịu nổi việc ba con gà mắt đen (2) nói gần nói xa xỉa xói nhau, nói trực tiếp với Tần Hạc: “Giám đốc Tần, tôi muốn kết thúc đàm phán vào hôm nay.”
Tần Hạc sững sờ, “Vội vậy?”
Nhạc Thiên vốn không vội, Hứa Nhạc Thiên dành ra năm ngày trống để xử lý vụ ly hôn này của Tần Hạc, số tiền Tần Hạc trả không phải là mức bình thường. Nhưng vừa nhìn thấy điệu bộ như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Hứa Nhạc Thiên, Nhạc Thiên lập tức cuống lên ngay.
“Lịch trình công việc của tôi trong tháng này rất dày, bây giờ thật sự càng ngày càng nhiều người ly hôn hơn.” Nhạc Thiên quay người lại gật đầu với cả Trang Khiên Ngọc và Tưởng Thế Tương cùng một lúc, xem như là chào tạm biệt.
Trang Khiên Ngọc hết cách, hắn không có cưới để ly, đành đưa mắt nhìn Hứa Nhạc Thiên rời đi cùng Tần Hạc. Tưởng Thế Chiêu còn có công việc phải làm, nên chỉ nói với Trang Khiên Ngọc đứng bên cạnh đang ngẩn ra: “Ê, chuyện này cậu ấy đã xin lỗi giúp cậu rồi nên bỏ di8, sau này đừng để tôi nhìn thấy cậu nữa, nếu không thì gặp lần nào tôi đánh lần nấy.”
Nói xong, quay người thong dong bỏ đi mất, để Trang Khiên Ngọc ở lại một mình, vừa giận vừa mất mặt, tức tối nói: “Con mẹ nó, anh mới phải đừng để tôi nhìn thấy ấy, tôi thấy anh một lần, đánh anh hai.”
Tần Hạc sắp gấp chết đi được, thái độ của Hứa Nhạc Thiên hoàn toàn là thái độ giải quyết việc chung, không hề có một chút mập mờ mờ ám nào với hắn. Đương nhiên là ngoại trừ khí chất cám dỗ tự phát của cậu ra, nói năng rất khách sáo, ngồi cũng rất xa.
Tuy rằng chỉ mới quen biết Hứa Nhạc Thiên có một ngày, Tần Hạc đã rất thích cậu, rất muốn hôn một cái lên gương mặt trắng trẻo của cậu hoặc là ôm vòng eo mềm mại của cậu một lần. Dù sao thì cũng không phải là ngồi trong phòng họp đàm phán phân chia tài sản với vợ cũ lạnh tanh như bây giờ.
“Anh Tần, anh xem thử, nếu như không có vấn đề gì, thì anh hãy ký vào giấy ủy thác này, tôi sẽ liên lạc với cô Chu, bàn bạc xong xuôi là hai người có thể làm thủ tục.” Trên mặt Nhạc Thiên mang nụ cười hết sức công thức hóa.
Tần Hạc chộn rộn khó chịu, chỉ ước vợ cũ của hắn nhảy ra quậy với hắn ngay bây giờ, để Hứa Nhạc Thiên không có cách nào thoát ra được. Hắn nhận tài liệu Hứa Nhạc Thiên đưa tới, đọc lướt qua nhanh như gió, cau mày nói: “Luật sư Hứa, tôi không hiểu chỗ này lắm.”
Nhạc Thiên bảo bụng toàn là tiếng Trung hết mấy người không hiểu cái quần què.
Tần Hạc thấy Hứa Nhạc Thiên vẫn không nhúc nhích như lão tăng nhập định, bèn tự hạ mình đưa tài liệu tới trước mặt Hứa Nhạc Thiên. Hứa Nhạc Thiên ngồi, hắn đứng, một tay khoác lên ghế Hứa Nhạc Thiên đang, gần như là vòng quanh người cậu, chọn xương trong trứng chỉ vào điều khoản trong tài liệu tìm lỗi sai, đồng thời càng nói càng ghé đến gần.
Nhạc Thiên cụp mắt xuống, Tần Hạc nói hồi lâu, cậu vẫn trước sau không nói một lời, chờ cho Tần Hạc nói xong hết dừng lại mới nói: “Anh Tần không ưng ý, vậy thì mời người khác giỏi hơn đi, phí tư vấn giai đoạn trước tôi sẽ hoàn lại ba mươi phần trăm dựa theo tiền cọc chuyển đến thẻ của anh.” Dứt khoác đóng tệp tài liệu lại đứng dậy muốn đi.
Tần Hạc vội vàng kéo cánh tay Hứa Nhạc Thiên, cổ tay của Hứa Nhạc Thiên cách lớp áo vẫn rất mỏng manh, Tần Hạc nắm trong tay có cảm giác mềm nhẵn như nắm một cụm mây, ba phần tức giận trong lòng vốn trào lên cũng xuôi xuống. Một người cao to lực lưỡng gần như dè dặt cẩn thận nói: “Tôi ký, tôi ký là được?”
“Anh Tần, đây là giấu ủy thác, không thể ký lung tung được, nếu như anh không hài lòng, có thể không ký.” Nhạc Thiên nói chuyện vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, con người này Hứa Nhạc Thiên dường như là không hề có một chút nóng nảy nào.
Tần Hạc đã rút tệp tài liệu trong tay cậu ra, rút bút máy ra thoải mái ký tên của mình ngay tại chỗ, lùi bước để được lợi sau muốn bắt tay với Hứa Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên giữ vẻ mặt đầy bình tĩnh bắt tay với hắn, Tần Hạc nắm bàn tay mềm mại như không xương của cậu, trong đầu bắt đầu đóng phim AV, rất muốn gãi nhẹ vào lòng bàn tay Hứa Nhạc Thiên, nhưng lại sợ Hứa Nhạc Thiên trở mặt, không dám gãi.
Lạ thật, từ khi mới gặp Hứa Nhạc Thiên thì lòng đầy ý ngả ngớn đến lần thứ hai bắt đầu thấy e dè. Tần Hạc nghi rằng có khi nào lần thứ ba gặp Hứa Nhạc Thiên, liệu hắn có quỳ xuống cúc cung với cậu không?
“Cảm ơn anh Tần đã tin tưởng,” Nhạc Thiên thu tay về, trên mặt không có một chút gượng gạo nào, mỉm cười nói, “Vậy tôi xin tạm biệt trước.”
Cậu cười, đôi môi phấn hồng cong lên một độ cong xinh đẹp, thấp thoáng để lộ hàm răng trắng tinh. Đầu óc Tần Hạc bất chợt có phần mơ màng, đến cả hàm răng của người này cũng đẹp đẽ đến vậy.
Chờ cho Hứa Nhạc Thiên đi rồi, Tần Hạc mới tỉnh lại từ phút đầu óc choáng váng, qua hồi lâu mới vỗ đùi, ảo não nói: “Sao không giữ cậu ấy lại đi ăn một bữa chứ!”
Nhạc Thiên “trốn” ra khỏi Tần Hạc phòng họp, tự nhiên có cảm giác như được đại xá, quyết định nhanh chóng giải quyết vụ này xong rồi nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp.
Cậu ngộ ra rồi, khách hàng tìm đến Hứa Nhạc Thiên mười người chắc phải chín người coi trọng nhan sắc của Hứa Nhạc Thên, cầm tiền đập người lấy cớ làm thân. Cậu thật sự không có hơi sức ứng phó như Hứa Nhạc Thiên.
Hệ thống thấy bộ dạng như chạy nạn đó của Nhạc Thiên rà vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, lớn tiếng cười “khặc khặc khặc”.
Nhạc Thiên sâu xa nói: “…mày còn cười nữa tao đi hẹn ch*ch với Tưởng Thế Tương liền.”
Tiếng cười của hệ thống im bặt đi, quà một hồi lâu mới khó hiểu nói: “Cậu sẽ không làm vậy.”
Đúng thật, vì dựa theo hình tượng của Hứa Nhạc Thiên, với Cao Huệ Hòa cũng coi như là mới vừa đính hôn, đang trong giai đoạn ngọt ngào, theo như cái kiểu tính cách không chắc chắn của hắn, ít nhất cũng phải qua một hai tháng nữa.
Đang nghĩ, điện thoại trong túi lại rung, Nhạc Thiên ra nhìn, vẫn là Cao Huệ Hòa.
Cô em này quả thực là gấp gáp canh người, chỉ lo sơ ý một chút là vị hôn phu như hoa của mình ở bên ngoài sẽ bị mấy bướm ong khác hút mật mất.
Cô gọi điện đến cũng không có việc gì quan trọng, chỉ hỏi hai câu đơn giản, nói thẳng ra là kiểm tra.
Sau Nhạc Thiên cúp điện thoại xong rất đau thương thầm nghĩ: Em gái à, cứ tiếp tục theo nhịp điệu này của em, không chừng chưa đến một tháng Hứa Nhạc Thiên đã không chịu nổi rồi.
Nhạc Thiên vốn định đặt vé máy bay ngày mai trở về, xong chuyện trước chợt muốn về khách sạn nghỉ ngơi, ngặt nỗi sợ về khách sạn lại gặp tên oan gia Trang Khiên Ngọc. Thế là bèn mặc Âu phục đi đến một tiệm sách nghỉ ngơi, không phải cậu muốn giả bộ làm người tri thức gì cả, mà sợ những nơi quán bar quán cà phê quá đông người, đến lúc đó có chuyện gì nữa lại rầy rà chết được.
Nhạc Thiên chọn một cái sofa ngồi xuống, cuộn mình trong sofa cầm một quyển kinh Phật xem, nghiêm túc nói: “Tao muốn giới sắc.”
Hình như hệ thống đã từng nghe cậu nói câu này rồi, không phản đối, có điều nhìn Nhạc Thiên có vẻ rất khó chịu, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Tưởng Thế Chiêu làm việc xong, không kịp chờ đợi muốn đi tìm Hứa Nhạc Thiên, may là tuy hắn ở nước ngoài lâu, nhưng người bạn hợp tác làm ăn ở thành phố này lại là thổ địa ở đây, nghe nói hắn muốn tìm người, lập tức gọi điện thoại, chỉ chừng nửa tiếng đã gửi địa chỉ cho hắn.
Lớp lóp giá sách màu trắng gạo ngăn cách từng chiếc sofa, Tưởng Thế Chiêu tìm người trong tiệm sách như đi dạo trong mê cung, càng tìm càng nóng ruột, tâm tình dường như rất bức thiết. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên —— bộ Âu phục vừa người, đường cong vòng eo thon nhỏ xinh đẹp, nửa thân chìm trong sofa, ngón tay xanh nhạt cầm một quyển kinh Phật màu tím xanh, sườn mặt đẹp đẽ như đóa hoa.
Tưởng Thế Chiêu nghĩ: Có lẽ hắn sắp yêu mất rồi.
__
(1) cờ đỏ: Gốc là tra nam 渣男.
(2) gà mắt đen: 乌眼鸡 – ô nhãn kê. Là một giống gà rất hung dữ nên được dùng để miêu tả những người ghét nhau, trợn mắt nhìn nhau.
Lược từ: baike.baidu.com