
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 325
Thế giới 21: Một phần mấy 4
Hứa Nhạc Thiên là một tên tồi gặp người này yêu người đó, nhưng hắn chưa từng chân đạp mấy thuyền bao giờ cả, chán là chia tay. Còn về phần hắn nói chia tay rồi mà vẫn không chịu buông tay thế thì không phải chuyện của hắn, kẻ bạc tình không có ý thức rằng mình tổn thương trái tim người khác.
Tố chất tâm lý này thật sự không phải là thứ mà người bình thường có thể có được, Nhạc Thiên nhìn Tưởng Thế Tương rõ ràng là đang bị nhân cách phụ điều khiển ngoài cửa, bó tay toàn tập, “Anh Tưởng à, đã muộn thế này rồi,” Trên mặt hiện lên vẻ rất gượng gạo, “Tôi… hơi mệt một chút, để hôm nào đi.”
Tưởng Thế Chiêu lần đầu tiên theo đuổi đàn ông, rất phong độ đưa chai rượu đỏ về phía trước, “Tạm thời cất rượu ở đây vậy, luật sư Hứa mệt thì nghỉ sớm một chút.”
“Cảm ơn anh.” Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhận rượu đỏ mỉm cười đóng cửa lại.
Cửa vừa khép lại, Trang Khiên Ngọc vẫn luôn trốn một bên nghe lén lập tức đi ra, chua xót hỏi: “Sao Tưởng Thế Tương lại đến đây, còn mang một chai rượu nữa, anh ta có ý gì?”
“Khiên Ngọc,” Nhạc Thiên cầm rượu quay đầu lại cau mày, trên gương mặt đẹp đẽ hiện lên đôi nét dịu dàng thoạt như đau thương, “Anh đừng như vậy nữa, được không?”
Trang Khiên Ngọc vừa thấy cậu như thế con tim tức khắc mềm nhũn, đưa tay ra muốn kéo Hứa Nhạc Thiên nữa, song bị Nhạc Thiên lùi về sau tránh đi. Trang Khiên Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, theo bước đi chuyển tới trước mặt Hứa Nhạc Thiên, dịu giọng nói: “Nhạc Thiên, lúc chúng ta ở bên nhau rõ ràng là rất vui vẻ mà, có phải em lo rằng cha mẹ tôi không đồng ý không? Em cứ yên tâm, tôi có công ty của mình, chúng ta ở bên nhau không cần sự đồng ý của bất cứ ai cả.”
Nhạc Thiên: Nhưng mà tui phải đồng ý mới được chứ anh hai!
Mặt Hứa Nhạc Thiên tái đi, nắm chai rượu đỏ trong tay như cầm một món vũ khí nào đó để phòng bị, “Khiên Ngọc, anh đi về đi.”
Trang Khiên Ngọc kiềm lòng không đặng bước về phía trước ôm chặt Hứa Nhạc Thiên, con tim đau nhói lên trong tiếng kêu hoảng loạn của Hứa Nhạc Thiên, hai tay ôm eo cậu hòng muốn hôn cổ cậu, “Honey, tôi yêu em, tôi thật sự yêu em mà.”
Nhạc Thiên tránh né, không nhịn nổi nữa cầm chai rượu trong tay thúc một cái lên bụng Trang Khiên Ngọc.
Trang Khiên Ngọc rên lên một tiếng song vẫn không chịu buông tay, Nhạc Thiên lên giọng, “Khiên Ngọc, anh còn như vậy nữa, sau này chúng ta ngay cả làm bạn cũng không thể.”
Câu này đã là tối hậu thư, Trang Khiên Ngọc thật sự sợ Hứa Nhạc Thiên sẽ phớt lờ mình, buộc lòng phải phẫn nộ buông tay ra, trên mặt toát lên chút cảm giác chật vật như chó rơi xuống nước, “Em cho tôi một cơ hội thôi, Cao Huệ Hòa tốt với em như thế nào, tôi đối xử tốt với em gấp bội có được không?”
“Khiên Ngọc, quy tắc của tôi anh hẳn phải hiểu rõ nhất, chia tay là chia tay, lúc ở bên nhau đã nói rõ ràng rồi, sao bây giờ anh lại không buông được chứ?” Nhạc Thiên cau mày nói, “Khi đó cũng chính anh nói, cuối cùng chúng ta nhất định phải chia tay một cách gọn gàng thể diện.”
Lúc trước Trang Khiên Ngọc cũng thông qua bạn bè mới biết nhân vật danh tiếng lẫy lừng – Hứa Nhạc Thiên này.
Bạn tốt của hắn —— Cát Khải Tinh muốn chết muốn sống vì một người đàn ông, chôn mình trong phòng riêng của club uống rượu đến mức suýt xuất huyết dạ dày, khóc lóc kêu gào muốn Hứa Nhạc Thiên quay lại.
Trang Khiên Ngọc nhìn hắn làm trò hề, ngoài buồn cười ra còn thấy rất tò tò không biết Hứa Nhạc Thiên là con người thế nào.
Trang công tử hắn đây cũng là dân chơi có tiếng ở thành phố này, có người đẹp nào mà chưa từng thấy?
Đến khi thật sự nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên rồi, Trang Khiên Ngọc lập tức bị thuyết phục dưới sức hấp dẫn trời sinh của Hứa Nhạc Thiên, bỏ công bỏ sức theo đuổi Hứa Nhạc Thiên. Có điều vẫn rất dè dặt rất ra vẻ hẹn trước rằng đã gặp nhau rồi thì cũng có lúc chia tay, chia tay trong thể diện, hắn không muốn trải qua bộ dạng không ra làm sao đó của Cát Khải Tinh.
Trang Khiên Ngọc chỉ ước không thể khóc cho Hứa Nhạc Thiên coi ngay bây giờ, hắn không sợ mất mặt, hắn chỉ sợ lỡ mất Hứa Nhạc Thiên, nhưng vẻ mặt Hứa Nhạc Thiên rất lạnh nhạt, lạnh hơn chút nữa là ghét bỏ.
Hắn khiến Hứa Nhạc Thiên ghét, giống như Cát Khải Tinh, nước mắt ròng ròng gọi điện xin Hứa Nhạc Thiên đến liếc nhìn mình một lần, nhưng Hứa Nhạc Thiên khách sáo gọi 120 (cấp cứu) giúp hắn, lại không xuất hiện.
Trang Khiên Ngọc biết mình cũng sắp lưu lạc đến cảnh đó rồi, vừa đau khổ lại vừa không cam lòng, còn muốn vùng vẫy giãy chết một lần. Tuy nhiên, lại như kẻ chìm mình trong đầm lầy, càng giãy dụa càng chết nhanh hơn.
Trang Khiên Ngọc nhờ vào một chút lý trí còn sót lại trong đầu ủ rũ cúi đầu vặn tay nắm cửa, quay đầu lần nữa nói với Hứa Nhạc Thiên: “Nhạc Thiên, tôi yêu em.”
Hứa Nhạc Thiên ôm chai rượu đỏ yên lặng đứng, sườn mặt xinh đẹp tinh xảo, mái tóc không dài không ngắn, phủ nhẹ trên vầng trán, từ trán đến chóp mũi tạo thành một đường cong dịu dàng hoàn mỹ, đôi môi đỏ hơi mím, không thể nhìn ra có tình hay vô tình.
Trang Khiên Ngọc mang đi chín mươi phần trăm tuyệt vọng và một chút xíu hy vọng còn lại đi ra khỏi vọng, đóng cửa lại, đầu óc mơ màng đi tới ngã rẽ chỗ cửa thang máy, vừa ngẩng đầu lập tức giật mình.
Tưởng Thế Tương đang đứng ngay cửa thang máy, dựa lưng vào vách tường ngay thang máy, ánh mắt thâm sâu nhìn hắn, thần sắc thong dong, dáng vẻ đó như là cố tình chờ hắn vậy.
Trang Khiên Ngọc giật mình trong giây lát, lập tức xem như không quen biết quay sang ấn nút thang máy. Hắn bước ra khỏi phòng của Hứa Nhạc Thiên, Trang Khiên Ngọc tan tác tả tơi đau khổ vì tình cũng biến mất theo, Trang công tử cao quý ưu nhã chính thức ra sân. Hắn không cần sợ Tưởng Thế Tương, cho dù trước mặt có là Cao Huệ Hòa thì hắn vẫn không sợ, hắn chỉ sợ Hứa Nhạc Thiên không ngó ngàng đến mình.
“Này,” Tưởng Thế Chiêu lười biếng hỏi, “Quan hệ giữa cậu và Hứa Nhạc Thiên là gì?”
Vì bệnh của mình nên Tưởng Thế Tương quanh năm sống ở nước ngoài, một năm về nước vài lần, cho dù là hắn hay Tưởng Thế Chiêu thì đều không thích quá thân thiết với những người trong giới thượng lưu. Tưởng Thế Tương còn đỡ, ít nhất cũng biết mặt người ta, Tưởng Thế Chiêu thì thôi rồi, trừ khi từng chạm mặt trong công việc kinh doanh ra, không thì hắn chẳng quen biết ai cả.
Trang Khiên Ngọc đút tay vào túi, nhớ đến việc Tưởng Thế Tương cầm một rượu đỏ đêm hôm khuya khoắt đến tìm Hứa Nhạc Thiên, e rằng động cơ chưa chắc đã trong sạch gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tưởng Thế Tương, “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Tưởng Thế Chiêu trái lại là rất khách sáo, “Không nói thì thôi.” Lập tức thẳng người dậy, “Tôi đi hỏi cậu ấy.”
Trang Khiên Ngọc cuống lên, hắn sợ Tưởng Thế Tương đi tới chất vấn Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên sẽ giận chó đánh mèo lên hắn, vội vàng tiến lên một bước cản Tưởng Thế Tương, cánh tay dang ra nói: “Em ấy mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi.”
“Hở?” Tưởng Thế Chiêu nhướng mày, “Có lẽ nhìn thấy cậu thì mệt, nhưng thấy tôi thì chưa chắc.”
Câu đó của Tưởng Thế Chiêu giẫm lên cái chân đau của Trang Khiên Ngọc, hắn không màng bận tâm đến phong độ của Trang công tử trong đầu mình nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con mẹ nó anh nói gì?”
Hắn nóng đầu, Tưởng Thế Chiêu lại rất bình tĩnh, thoải mái nói: “Chó khôn không cản đường.”
Sau đó, một trận ẩu đả không hề có điềm báo trước xảy ra, một bụng lửa giận và đau thương nín từ chỗ của Hứa Nhạc Thiên trong Trang Khiên Ngọc xả hết vào Tưởng Thế Tương. Mà Tưởng Thế Chiêu vốn là một kẻ giỏi đánh đấm, nhưng vì Trang Khiên Ngọc ra tay trước, đấm một cú vào bụng hắn, đau đớn khiến Tưởng Thế Tương đang ngủ phút chốc tỉnh lại.
Tưởng Thế Tương là một thư sinh yếu đuối, vô duyên vô cớ bị đánh một cái, theo bản năng giơ tay lên đón đỡ, lại là dáng hứng đòn. Trang Khiên Ngọc thấy hắn vốn đang mang thái độ hung hăng bỗng nhiên trở nên nhu nhược, nấm đấm rơi xuống càng không khách sáo, một con cọp giấy mà dám hô hào với hắn?!
Cuối cùng vẫn phải nhờ nhân viên phục vụ kéo hai người, Trang Khiên Ngọc gần như không bị thương, nhưng Tưởng Thế Thương thì bị thương từ gò má đến cằm. Hắn không biết tại sao Tưởng Thế Chiêu lại đánh nhau với Trang Khiên Ngọc, sầm mặt nói: “Trang Khiên Ngọc, cậu điên rồi sao?!”
“Anh bớt thiếu giả vờ giả vịt…” Tiếng gào của Trang Khiên Ngọc đột nhiên khựng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên đi ra. Hứa Nhạc Thiên mặc áo tắm, tóc ướt nhẹp, mặt mày nhợt nhạt, vẻ mặt rất khó coi.
Trang Khiên Ngọc phút chốc tay chân luống cuống như một đứa trẻ bướng bỉnh nghịch ngợm bị cha mẹ bắt tại tận, sau khi Hứa Nhạc Thiên đến gần, thì càng ước có thể thu nhỏ mình lại.
Hứa Nhạc Thiên chỉ liếc mắt nhìn hắn, chẳng buồn nói một lời nào với hắn, hỏi Tưởng Thế Tương, “Anh Tưởng, anh không sao chứ?”
Tưởng Thế Tương nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên cũng giật mình, sau đó lập tức phản ứng lại – thì Tưởng Thế Chiêu lật lọng lừa hắn chạy đến tìm Hứa Nhạc Thiên. Mặt mày chợt đỏ, vừa xấu hổ vừa tức giận, “Tôi không sao.”
Nhạc Thiên rất nghiêm nghị quay mặt sang nhìn Trang Khiên Ngọc, cậu vốn mang dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng, dẫu cho nghiêm khắc thì vẫn là một sự nghiêm khắc rất dịu dàng. Sau đó cậu đưa tay, dắt tay Tưởng Thế Tương ngay trước mặt Trang Khiên Ngọc.
Ngón tay mềm mại hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay, Tưởng Thế Tương bỗng ngẩn ngơ, cuối cùng không phản kháng để Hứa Nhạc Thiên kéo mình đi. Hắn vô thức liếc mắt nhìn Trang Khiên Ngọc, biểu cảm trên mặt Trang Khiên Ngọc chỉ có thể dùng câu như tro tàn để hình dung. Tưởng Thế Chiêu trong cơ thể háo hức kích động muốn chạy ra đánh kẻ sa cơ, nhưng Tưởng Thế Tương không cho.
Nhạc Thiên kéo Tưởng Thế Tương vào phòng, nói với Tưởng Thế Tương: “Anh ngồi chờ một lát nhé, tôi gọi điện thoại.”
Tưởng Thế Tương cũng không biết mình bị làm sao, giọng điệu của Hứa Nhạc Thiên rất tự nhiên, mang chút cảm giác ra lệnh dịu dàng, khiến Tưởng Thế Tương không tự chủ ngoan ngoãn ngồi xuống. Hắn thấy Hứa Nhạc Thiên cầm điện thoại gọi khách sạn xin bông gòn và rượu thuốc, Hứa Nhạc Thiên cúp điện thoại xong đi tới ngồi bên cạnh Tưởng Thế Tương, khoảng cách không xa không gần. Tay vươn ra định chạm thử vào mặt Tưởng Thế Tương, Tưởng Thế Tương theo bản năng tránh đi.
“Anh Tưởng, để tôi xem sao.” Nhạc Thiên ngồi gần hơn chút nữa, tay trái giữ cằm Tưởng Thế Tương, lần này Tưởng Thế Tương không trốn nữa, nương theo lực tay của cậu ngước cằm lên. Hắn nghe thấy Hứa Nhạc Thiên oán trách nói như làm nũng, “Sao lại đánh nhau thế không biết?”
Đúng vậy, tại sao lại đánh nhau chứ, Tưởng Thế Tương cũng đang tự hỏi. Hắn cụp mắt, ánh mắt vừa khéo rơi xuống gối của Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên mới tắm xong, trên người thoang thoảng mùi hơi nước sạch sẽ, không có một chút mùi công nghiệp thừa thãi nào. Áo tắm trắng tinh vừa vặn đến đầu gối, do đang ngồi, nên vạt áo bị chân hơi căng giựt lên trên, để lộ đầu gối tròn trịa trắng trẻo, da thịt mịn màng đến mức gần như không thế một chút tì vết nào.
Thoạt tiên Tưởng Thế Tương nhìn đến ngẩn ngơ, sau đó giật bắn cả người, bỗng nhiên hắn hiểu được tại sao lúc nãy Tưởng Thế Chiêu lại đánh nhau với Trang Khiên Ngọc rồi. Hai chữ “giành trai” vừa xuất hiện trong trí óc Tưởng Thế Tương, lập tức khiến hắn có phần ngồi không yên.
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên, Hứa Nhạc Thiên đứng dậy đi qua mở cửa, theo động tác đứng lên của cậu, Tưởng Thế Tương nhờ vậy mới nhìn thấy bắp chân của cậu, màu da trắng như trân châu, đường nét bụng cẳng chân mượt mà căng mịn.
“Đẹp chứ?” Tưởng Thế Chiêu cảm thấy rất tự hào với mắt nhìn của mình.
Tưởng Thế Tương không kiềm được nóng mặt lên, cảnh cáo Tưởng Thế Chiêu: “Anh không nên như vậy, không phải chúng ta đã nói là không trêu chọc Hứa Nhạc Thiên sao.”
“Kết bạn thôi mà.” Tưởng Thế Chiêu qua loa đáp, “Cậu đi ngủ đi, để tôi ra giải quyết.”
Tưởng Thế Tương không đồng ý, sợ Tưởng Thế Chiêu lật lọng, trong chuyện liên quan đến Hứa Nhạc Thiên, Tưởng Thế Chiêu có xu thế không thuận theo hiếm thấy, Tưởng Thế Tương rất cảnh giác.
Nhạc Thiên đã cầm khay trở lại, “Anh Tưởng, rất xin lỗi anh, anh Trang là bạn của tôi, tính không xấu, chỉ có hơi nóng tính thôi.”
“Không sao.” Tưởng Thế Tương khô cằn trả lời, cảm thấy khó hiểu trước thái độ không e dè của Hứa Nhạc Thiên khi nhắc đến Trang Khiên Ngọc, chẳng lẽ Hứa Nhạc Thiên không có gì với Trang Khiên Ngọc? Hắn thật sự chỉ không hợp lời nên động tay động chân với Trang Khiên Ngọc?
Hứa Nhạc Thiên cầm bông gòn chấm rượu thuốc rất cẩn thận bôi thuốc cho Tưởng Thế Tương, động tác của cậu rất nhẹ, bôi rượu thuốc lên mặt Tưởng Thế Tương vừa nóng vừa xót.
“Ngồi gần một chút.” Tưởng Thế Chiêu bất mãn nói.
Tưởng Thế Tương ngậm miệng, trong đầu nói với Tưởng Thế Chiêu: “Chúng ta nên giữ một khoảng cách với Hứa Nhạc Thiên.”
Tưởng Thế Chiêu không nghĩ thế, khoảng cách giữa hắn và Hứa Nhạc Thiên chừng non nửa mét, chỉ có thể nhìn thấy cần cổ thon dài xinh đẹp và một tí xương quai xanh của Hứa Nhạc Thiên. Cổ áo tắm của Hứa Nhạc Thiên hình chữ V, nếu như ngồi gần hơn chút nữa sẽ có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong cổ áo của Hứa Nhạc Thiên rồi. Tưởng Thế Chiêu dám cược, chắc chắn là màu hồng phấn.
Tưởng Thế Tương cũng không biết liệu có phải là vì Tưởng Thế Chiêu đang ảo tượng lung tung về Hứa Nhạc Thiên hay không, mà hắn không chỉ thấy mình mặt đỏ tim run mà toàn thân còn khô nóng. Đôi mắt cố hết sức tránh né không nhìn Hứa Nhạc Thiên, song mắt tránh được, còn mũi thì không thể.
Mùi trên cơ thể Hứa Nhạc Thiên rất kỳ lạ, không có mùi như sữa tắm hay dầu gội, chỉ vỏn vẹn là mùi hương của nước, khiến cho người ta có một cảm giác rất sạch sẽ.
“Được rồi,” Nhạc Thiên thả tay xuống, dọn sơ cái khay, thành khẩn nói với Tưởng Thế Tương, “Khiên Ngọc làm anh Tưởng bị thương, tôi là bạn của anh ta, tôi thay mặt anh ta nói xin lỗi với anh, mong anh không để bụng anh ta.”
Gần như là đồng thời, cả Tưởng Thế Tương và Tưởng Thế Chiêu đều cảm thấy không vui.
__
Ê thiệt ra tui thích đọc mấy truyện thụ vạn nhân mê giống Hứa Nhạc Thiên lắm á =)))) máu chó não tàn mà nó cuốn gần chớt.