Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 324: Thế giới 21: Một phần mấy 3

Trước Tiếp

☆, Chương 324

Thế giới 21: Một phần mấy 3

Cao Huệ Hòa nói Tưởng Thế Tương có bệnh, Nhạc Thiên tưởng là vì Cao Huệ Hòa có định kiến với Tưởng Thế Tương nên mới nói như vậy, không ngờ rằng Tưởng Thế Tương thật sự có bệnh, lại còn bệnh không nhẹ, đa nhân cách… Nhạc Thiên từng diễn, song đường đi nước bước cụ thể thế nào thì cậu thật sự không rõ.

Chẳng trách tên Tưởng Thế Tương này trước đó còn lạnh tanh với mình như thế, giờ bỗng dưng lại nhiệt tình hơn hẳn, quả thực là đang v* v*n với mình mà. Nhạc Thiên nghĩ bụng thì ra nhân cách phụ của Tưởng Thế Tương là một tên đàn ông rất bảnh bao.

Nhạc Thiên rất không biết xấu hổ quyết định, quan tâm nhân cách phụ hay nhân cách chính của hắn làm gì chứ, mấy người ghẹo tui, tui ghẹo ngược lại mấy người. Một tên trai hư hàng đầu như Hứa Nhạc Thiên đây sao có chuyện nhịn nỗi oan này được?

Nhạc Thiên cúi người, đầu lưỡi màu hồng nhạt duỗi ra cuốn miếng cá trên nĩa Tưởng Thế Tương đi, đôi mắt phượng nhướng lên, trong veo như đầm nước hơi lấp lóe lên đầy quyến rũ đa tình.

Đây đúng là báu vật nhân gian mà, Tưởng Thế Chiêu phút chốc cứng lên… sau đó hắn bị cưỡng chế nhốt vào trong ý thức.

Vì một nguyên nhân nào đó, Tưởng Thế Tương không muốn cộng hưởng ký ức với với Tưởng Thế Chiêu. Hai người họ phân công rõ ràng, sắp xếp thời gian hợp lý, mỗi người làm chuyện mình thích mình giỏi, không can thiệp vào việc của nhau, song phản ứng cơ thể lại là cảm nhận chung.

Cho dù nhân cách nào đang điều khiển lúc cơ thể gặp đau đớn, thì nhân cách còn lại đều có thể cảm nhận được. Tất cả mọi cảm thụ nhỏ nhặt nào có liên quan đến cơ thể thì hai người họ đều cộng hưởng với nhau, đương nhiên những phần không ảnh hưởng toàn cục cả hai vẫn có thể lựa chọn không nhìn. Nhưng thời điểm có phản ứng bỗng nhiên nảy lên như thế này, Tưởng Thế Tương không thể không đi ra kiểm soát tình hình.

Vẻ mặt của Tưởng Thế Tương rất chật vật, hai chân lặng lẽ vắt lên hòng che giấu phản ứng của mình, đồng thời trong lòng không ngừng trách móc Tưởng Thế Chiêu tại sao có thể nổi phản ứng như thế này với vị hôn phu của Cao Huệ Hòa. Bèn quay mặt sang không nhìn Hứa Nhạc Thiên nữa, cũng bỏ cây nĩa Hứa Nhạc Thiên vừa mới l**m qua một bên.

Nhạc Thiên vừa nhìn thấy động tác lén lút của hắn, lập tức đoán được đây là nhân cách chủ bất ngờ chạy ra ngoài, tuy rằng không biết nguyên do chuyển đổi là gì, nhưng cậu vờ như hoàn toàn không nhận ra, quan tâm hỏi: “Anh Tưởng làm sao vậy, sao sắc mặt khó coi thế?”

“Tôi không sao,” Tưởng Thế Tương vẫn không thể kiềm chế được phản ứng của mình, chỉ có thể nói với vẻ mặt khó coi, “Hơi say máy bay.”

Nhạc Thiên dịu dàng: “Cần gọi tiếp viên không?”

Giọng nói của Hứa Nhạc Thiên cũng là một món vũ khí cám dỗ sắc bén, tuy nói chuyện bình thường song lại có cảm giác bồi hồi trăm lần xoay chuyển. Nhất là khi hắn quan tâm người khác thì ba mươi phần trăm tình ý đi qua giọng nói quyến rũ của hắn nói ra cũng biến thành một trăm phần trăm.

Tưởng Thế Tương khoát tay áo một cái, đưa lưng về phía Hứa Nhạc Thiên, dáng vẻ như hoàn toàn không muốn nói chuyện nữa, trong đầu lại đang gào to với Tưởng Thế Chiêu: “Anh có thể kiềm chế mình được không?”

“Không kiềm được,” Tưởng Thế Chiêu ở trong đầu lười biếng bắt chéo chân, “Cậu ta quá hấp dẫn, bây giờ tôi chỉ muốn đè cậu ta ra chơi một trận, bóc cái thân trai tân biết bao nhiêu năm này.”

Tưởng Thế Tương xấu hổ nói: “Anh tục quá.”

Tưởng Thế Chiêu tò mò hỏi: “Này, nói thật là tôi chưa từng thấy cậu cứng vì Cao Huệ Hòa bao giờ, cậu thích cô ta thật à?”

Tưởng Thế Tương mặt đỏ tới mang tai, “Sao anh có thể dùng tiêu chuẩn th* t*c như vậy để đánh giá tình cảm của một người chứ.”

Tưởng Thế Chiêu luôn thấy những suy nghĩ ngây thơ đó của Tưởng Thế Tương rất ấu trĩ, “Ầy, chúng ta đã nhất trí sử dụng cơ thể này một cách công bằng rồi, cậu có thể tôn trọng tôi chút không?”

Tưởng Thế Tương cũng rất khó xử, hắn thích Cao Huệ Hòa, nảy sinh từ thời niên thiếu tuổi xanh hồ đồ, chưa từng có… suy nghĩ nh*c d*c như Tưởng Thế Chiêu, cũng chưa từng thử nghĩ nếu như hai người họ yêu nhau thì nên làm như thế nào. Lúc nào hắn cũng đi được tới đâu hay tới đó, cuối cùng đành phải nói với Tưởng Thế Chiêu nói: “Anh tạm thời nhịn tí đi, chuyện này chúng ta bàn lại sau.”

Đến tối, sau khi máy bay đáp, Tưởng Thế Tương rất muốn lập tức nói tạm biệt với Hứa Nhạc Thiên, nhưng quan hệ của Tưởng Thế Chiêu và Hứa Nhạc Thiên rõ ràng là đã thân thiết hơn qua cuộc trò chuyện trên máy bay, đành phải nhắm mắt vừa nói vừa cười cùng Hứa Nhạc Thiên đi ra lối VIP.

Hai chiếc Phantom đậu trước lối ra gần như giống y hệt nhau, một người đàn ông vóc dáng cao lớn mặt mày nghiêm nghị bước xuống từ chiếc xe đậu phía sau, nhìn thấy Tưởng Thế Tương sóng vai đứng cùng Hứa Nhạc Thiên, vui vẻ nói: “Tổng giám đốc Tưởng, khéo quá.”

Tưởng Thế Tương lập tức kêu Tưởng Thế Chiêu lên, những vấn đề trên phương diện kinh doanh bao gồm cả việc giao tiếp với đối tác, hắn đều không giỏi.

Tưởng Thế Chiêu đã mỉm cười đưa tay ra, “Tổng giám đốc Tần.”

Tần Hạc bắt tay với Tưởng Thế Chiêu, rồi mới chuyển ánh mắt về phía Hứa Nhạc Thiên, đôi mắt phút chốc sáng bừng lên, “Luật sư Hứa có quen với giám đốc Tương?”

“Chỉ là tình cờ chạm mặt trên máy bay thôi, trước đó từng gặp một lần.” Nhạc Thiên khẽ mỉm cười nhẹ, nói gần nói xa đều phân rõ quan hệ với Tưởng Thế Tương rất rõ ràng. Tưởng Thế Chiêu nghe vậy không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ không biết Tưởng Thế Tương nói gì, mà đắc tội với tên hồ ly tinh này.

Sau khi ba người khách sáo hàn huyên với nhau đôi câu rồi lên xe, lúc tạm biệt Tưởng Thế Chiêu còn làm bộ như vô ý vỗ vỗ lên sau eo Hứa Nhạc Thiên. Hứa Nhạc Thiên là báu vật trời sinh, toàn thân đều là điểm nhạy cảm, eo là một trong số đó, bàn tay Tưởng Thế Chiêu vỗ qua, trong nháy mắt cả người cậu như là bị điện giật qua vậy, ngoảnh sang liếc mắt hắn một cái, đuôi mắt phượng đào hoa nhếch lên, tim Tưởng Thế Chiêu nhảy vọt lên.

Sau khi ngồi vào xe, Tưởng Thế Chiêu kiên quyết nói với Tưởng Thế Tương trong đầu: “Tôi nhất định phải lên giường với cậu ta.”

Tưởng Thế Tương thật sự không biết làm sao, hắn chưa từng thấy tâm trạng của Tưởng Thế Chiêu kích động đến vậy, quả thực cứ như là… động vật đ*ng d*c ấy. Hắn khó nhọc nói: “Hoàn thành công việc trước đã, chuyện đó chúng ta tranh thủ lúc nào rồi nói.”

Tưởng Thế Chiêu nói thẳng: “Công việc tôi sẽ hoàn thành, người tôi cũng muốn nốt. Mấy năm qua tôi chưa từng đưa ra bất cứ yêu cầu nào với cậu, dù sao thì cậu nên thỏa mãn tôi một lần đi.”

Tưởng Thế Tương trầm mặc không nói, khó xử vô cùng.

Mười mấy năm qua, Tưởng Thế Chiêu vẫn luôn luôn như là một người bạn của hắn vậy. Trong khi hắn không có hứng thú với việc kinh doanh thì Tưởng Thế Chiêu đã làm cho Tưởng thị thành công phát đạt, hắn rất cảm kích Tưởng Thế Chiêu. Đồng thời Tưởng Thế Chiêu chưa từng dùng cơ thể của hắn để đi làm chuyện mua vui hưởng thụ gì quá đáng cả, ngoại trừ thi thoảng đến casino đánh bài —— hơn nữa cũng là để xã giao.

Tưởng Thế Chiêu giống như là một công nhân viên chuyên nghiệp, chỉ cần xuất hiện là đang vào làm việc.

Tưởng Thế Chiêu cần lao như vậy mà chỉ có một yêu này, về tình về lý, Tưởng Thế Tương đều nên thoả mãn hắn. Nhưng mà, hai người họ dùng chung một cơ thể, là cơ thể của hắn, hắn… hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc lên giường với một người đàn ông. Mối tình đầu của hắn, người con gái hắn thích là người dịu dàng nền nã như Cao Huệ Hòa.

Chuyện đa nhân cách cũng không thể để lộ ra ngoài được, nếu thực sự mặc kệ để cho Tưởng Thế Chiêu đi ghẹo Hứa Nhạc Thiên, mà Hứa Nhạc Thiên lại hoàn toàn không biết rằng họ cơ bản là hai người. Hứa Nhạc Thiên lại còn là hôn phu của Cao Huệ Hòa, đến lúc đó thử nghĩ lại quan hệ của hắn và Cao Huệ Hòa, chẳng phải rối tung lên hết sao.

Tưởng Thế Tương suy tư rất lâu, cuối cùng nhượng bộ nói: “Anh thích đàn ông, thì tìm người khác đi, Hứa Nhạc Thiên không được.”

Hắn đã nhường bước, Tưởng Thế Chiêu cũng lùi lại, “Được thôi.”

Thấy Tưởng Thế Tương lại ngoan ngoãn quay về nghỉ, Tưởng Thế Chiêu nghĩ thầm, ngốc thế, nam hồ ly tinh như Hứa Nhạc Thiên đó tưởng đâu đâu cũng có à? Đâu phải dễ tìm được người thứ hai như vậy chứ.

Nguyên tắc đó, Tần Hạc cũng hiểu rõ, hắn và Hứa Nhạc Thiên cùng ngồi ở hàng ghế phía sau. Ngoài mặt hai người đang nghiêm chỉnh thảo luận chuyện tố tụng ly hôn của Tần Hạc, song thực ra trong đầu Tần Hạc đã l*t s*ch Hứa Nhạc Thiên đè xuống ghế chơi một trận kịch liệt rồi.

Đây là lần thứ ba Tần Hạc ly hôn, ông bà nói quá tam ba bận, hắn cũng rất muốn bình yên sống tiếp với người vợ thứ ba này, nhưng tiếc là tiệc vui chóng tàn, hai người vẫn đi đến bước ly hôn này. Hắn đã qua hai lần ly hôn rồi, hai lần đó đều có thể toàn vẹn trở ra, lần ly hôn thứ ba này, hắn thông qua bạn bè giới thiệu tìm tới Hứa Nhạc Thiên.

Lúc đó bạn hắn nói với hắn: “Anh mời luật sư khác, anh sẽ cảm thấy chuyện ly hôn này rất phiền, anh mời cậu ấy, anh sẽ cảm thấy chuyện ly hôn này thực sự tuyệt không thể tả.”

Tần Hạc vừa nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên lập tức hiểu rõ ý của bạn mình.

Tuyệt, đúng là tuyệt thật.

Đối với ánh mắt như muốn ăn thịt người của Tần Hạc, Nhạc Thiên đương nhiên cũng biết. Cơ thể của Hứa Nhạc Thiên đã nhạy cảm đến mức bị ánh mắt chứa đựng sắc dục của Tần Hạc theo dõi cũng không kiềm được muốn phát run. Cậu cố gắng thể hiện bình tĩnh tự nhiên, không muốn ghẹo tên Tần Hạc này.

Có điều trong mắt Tần Hạc, dáng vẻ nhã nhặn rụt rè của Hứa Nhạc Thiên càng quyến rũ hơn nữa, hắn thật sự không kịp chờ muốn lôi Hứa Nhạc Thiên lên giường.

Nhưng Hứa Nhạc Thiên là con rể của nhà họ Cao, cưỡng chế chắc chắn không được. Thoạt đầu Tần Hạc cũng không có ý định cưỡng ép, hắn nghe nói Hứa Nhạc Thiên cũng là một người đặc biệt, chỉ cần ngoại hình của bạn đủ ổn, thể hiện đủ sự chân thành, lên giường với cậu ta cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn. Thế nên Tần Hạc cố tình gọi Hứa Nhạc Thiên đến nơi khác, còn tự mình đến sân bay đón, hắn vẫn rất có tự tinh với ngoại hình của mình.

Chỉ là hắn không ngờ rằng Hứa Nhạc Thiên thực sự quá đẹp, khi mới gặp chỉ thấy choáng ngợp, song càng tiếp xúc với cậu, sẽ càng cảm thấy người này không có một chỗ nào là không đẹp, không đâu là không tốt cả, giọng nói khi cất lời, thậm chí cả hơi thở thở ra cũng mang một mùi hương như lan tự xạ (1). Trước khi Tần Hạc gặp Hứa Nhạc Thiên, chưa bao giờ tin rằng trên đời này còn có một người đàn ông như thế này.

“Anh Tần, nếu anh và cô Chu đã có thỏa thuận về tài sản trước hôn nhân rồi, vậy thì tôi thấy chúng ta hoàn toàn có thể không phải ra tòa.” Nhạc Thiên bình tĩnh nói.

Tần Hạc vắt chân lên, ánh mắt nhìn xuống vòng eo gầy của Hứa Nhạc Thiên. Eo của Hứa Nhạc Thiên rất nhỏ, đường cong uốn lượn khiến phần lưng cách lưng ghế một khoảng, càng tôn lên sự căng tròn đầy đặn của b* m*ng dưới lưng. Tròng mắt Tần Hạc gần như sắp không di chuyển được nữa, giọng điệu lờ mờ: “Cô ta nuôi trai ở bên ngoài, tôi không thể bỏ qua cho cô ta như vậy được.”

“Một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, công ty của anh Tần đang chuẩn bị lên sàn (2), tôi luôn chủ trương kết thúc các vụ ly hôn trong ôn hòa.” Nhạc Thiên có phần không chịu nổi loại ánh mắt như sói như hổ đó của Tần Hạc. Trong lòng không ngừng than khổ với hệ thống, hoàn toàn không gánh nổi hình tượng tuyệt thế trai hư đào hoa khắp chốn này của Hứa Nhạc Thiên.

Hệ thống: Này thì dẹo này, cho cậu dẹo này, dẹo đi này…

Khó khăn lắm mới cầm cự được đến trước cửa khách sạn, Nhạc Thiên gấp gáp xuống xe, nói với Tần Hạc: “Tôi hơi đau đầu, muốn lên phòng nghỉ ngơi trước đã.”

Tần Hạc lập tức đưa tay, làm bộ đỡ vai Hứa Nhạc Thiên, “Luật sư Hứa đau đầu sao, đi cẩn thận, tôi đỡ cậu.”

Nhạc Thiên: …cút ngay cho ông.

Tần Hạc ôm lấy Hứa Nhạc Thiên, chỉ cảm thấy người trong ngực ngay cả xương bả vai cũng mềm, trên người thoang thoảng một mùi hương thơm ngát, mùi rất sạch sẽ song lại khơi lên hứng thú của người khác một cách kỳ lạ. Giống như chính con người Hứa Nhạc Thiên này vậy, thoạt nhìn bề ngoài thuần khiết vô cùng, trong ruột chắc chắn là câu hồn đoạt phách (3).

Tần Hạc miên man tưởng tượng đỡ Hứa Nhạc Thiên lên lầu, còn định đi vào phòng luôn nhưng bị Hứa Nhạc Thiên dịu dàng lại kiên quyết khéo léo từ chối, “Xin lỗi anh Tần, tôi thật sự rất mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.”

Tần Hạc rất muốn chen vào ngủ chung, nhưng Hứa Nhạc Thiên đã muốn khép cửa lại nên Tần Hạc đành phải thôi. Tiếng đóng cửa không nhẹ không nặng vang lên, đồng thời đầu óc Tần Hạc cũng như là bị gõ một cái, khi này mới ngộ ra rằng bắt đầu từ lúc mình đón Hứa Nhạc Thiên mãi cho đến khi vào khách sạn, thái độ của hắn với Hứa Nhạc Thiên hoàn toàn không khác gì một tên háo sắc.

Thật kỳ lạ, bình thường hắn là một người rất đàng nghiêm túc!

Tại sao vừa nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên lập tức như bị mất hướng váng đầu, Tần Hạc ngẫm lại còn thấy hơi sợ, Hứa Nhạc Thiên này đúng là nam hồ ly tinh mà!

Nhạc Thiên cuối cùng cũng được ở một mình mệt mỏi ngã gục lên giường, hai mắt vô thần lẩm bẩm nói: “Thế này phải sống sao đây…”

Hệ thống: “Như thế không hay à, người gặp người thích.”

Nhạc Thiên: …khỉ gió, là người gặp người muốn lên giường.

Ở cái thế giới này, cậu thật sự cảm nhận được một sự mệt mỏi trước giờ chưa từng thấy. Thì ra mang hình tượng vạn người yêu mệt đến vậy, bảo sao Hứa Nhạc Thiên bỏ trốn, cái cảnh mà dù đi đến đâu, thì ai ai cũng như muốn ăn thịt mình đến nơi kiểu này, ai àm chịu cho nổi?

Trong phòng vang lên tiếng chuông cửa êm tai, Nhạc Thiên bắt đầu nhức đầu, ai nữa đây, không lẽ là Tần Hạc đã đi mà còn quay lại nhất định phải sến súa nói chuyện với mình nữa chứ? Nhạc Thiên phờ phạc đi ra mở cửa, đứng ngoài cửa là một thanh niên tuấn tú, còn là người quen.

Trang Khiên Ngọc tươi cười rạng rỡ, không còn một chút hình ảnh say như chết trước cửa nhà Hứa Nhạc Thiên, từ sợi tóc đến ngón chân đều tuấn tú phóng khoáng, dịu dàng tình cảm nói: “Nhạc Thiên, chào buổi tối.”

Nhạc Thiên: …cút, cút nhanh lên.

Không đợi Nhạc Thiên trả lời, điện thoại trong túi vang lên, cầm điện thoại lên, là Cao Huệ Hòa, cậu vội nhận, “A lô, Huệ Hòa.”

Nụ cười của Trang Khiên Ngọc cứng lại rồi, nhân cơ hội chen vào phòng.

Nhạc Thiên chưa kịp cản hắn, còn đang báo cáo tình hình sau khi xuống máy bay với Cao Huệ Hòa, đồng thời dùng vẻ mặt không biết làm sao nhìn Trang Khiên Ngọc, đưa tay chỉ về cửa yên lặng mời hắn đi ra ngoài. Không nghĩ rằng cậu đưa tay, Trang Khiên Ngọc lập tức kéo tay cậu, thành kính đặt bên môi hôn.

Da gà trên người Nhạc Thiên rợn lên hết cả

Nhạc Thiên cả người đều nổi da gà lên, vội vã kết thúc cuộc điện thoại với Cao Huệ Hòa, giật mạnh hòng muốn rút tay mình ra, cau mày nói: “Anh làm gì vậy?”

Trang Khiên Ngọc thực sự không nỡ Hứa Nhạc Thiên, vì cậu ngay cả tự tôn cũng không cần, lôi kéo hắn tay cầu khẩn nói: “Nhạc Thiên, em ban phước cho tôi đi, em muốn cưới thì cứ cưới đi, tôi l*m t*nh nhân của em, được không?”

Nhạc Thiên sắp xỉu tới nơi, đang tính mắng hắn, chuông cửa lại vang lên.

Sắc mặt Trang Khiên Ngọc nhất thời biến đổi, “Em hẹn ai!”

“Anh buông tay trước đã,” Nhạc Thiên cạn lời hỏi ngược lại, “Anh ở trong này chẳng lẽ là tôi hẹn anh à?”

Nét mặt Trang Khiên Ngọc hơi dịu xuống, nhưng vẫn không chịu buông tay, chuông cửa kiên trì không ngừng vang lên. Nhạc Thiên kéo Trang Khiên Ngọc đi ra nhìn qua mắt mèo, không nhìn không biết vừa nhìn là giật mình ngay, thế mà là Tưởng Thế Tương! Cậu nhanh chóng quay đầu nói với Trang Khiên Ngọc: “Anh mau vào trong đi, bạn của Huệ Hòa đến rồi.”

Mối quan hệ của Trang Khiên Ngọc với Hứa Nhạc Thiên không phải là bí mật, hắn không muốn trở mặt với Hứa Nhạc Thiến khiến Hứa Nhạc Thiên ghét mình, đành phải nghe lời Hứa Nhạc Thiên, rất không cam lòng buông tay Hứa Nhạc Thiên ra, tạm thời nép vào trong căn phòng trong phòng suit.

Nhạc Thiên mở cửa, lúc nãy nhìn qua mắt mèo không thấy rõ lắm, mở cửa ra mới nhận ra Tưởng Thế Tương vừa thay một bộ Âu phục màu xám trơ áo vest mở phanh, ở trong là một cái áo sơmi màu đen, cởi hai cúc, có hơi hướm của một công tử phong lưu. Tay còn cầm một chai rượu đỏ, nghiêng đầu mỉm cười với Hứa Nhạc Thiên, “Anh Hứa, nể mặt tí nhé?”

__

(1) như lan tự xạ: 如兰似麝, 兰 – lan, chỉ mùi hương hoa lạn, 麝 – xạ, chỉ xạ hương, ví mùi hương thơm như hoa lan và xạ hương.

(2) lên sàn: Gốc là 上市, hoặc là Initial Public Offerings – IPO, một thuật ngữ của thị trường chứng khoán.

IPO (Initial Public Offering), có nghĩa là phát hành lần đầu ra công chúng.

Thuật ngữ này được dùng để chỉ hoạt động lần đầu phát hành cổ phiếu và đưa lên sàn chứng khoán của một công ty với mục đích để huy động vốn từ các nhà đầu tư. Công ty sau khi IPO sẽ được gọi là một công ty đại chúng.

Nguồn: vnexpress.net

(3) câu hồn đoạt phách: 勾魂夺魄, đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.

Nguồn: luhehe712.wordpress.com

Trước Tiếp