
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 323
Thế giới 21: Một phần mấy 2
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Hứa Nhạc Thiên nói lời chào tạm biệt với Cao Huệ Hòa ngay trước cửa nhà. Cao Huệ Hòa chu mỏ đòi hôn, Nhạc Thiên sởn hết tóc gáy lên chỉ hôn một cái lên mi tâm của cô, trong lòng thầm tự nhủ với bản thân chỉ là tình thương của cha thuần khiết mà thôi.
May là Hứa Nhạc Thiên dù khốn nạn một cách quá đáng, nhưng vẫn còn đầu óc. Gia thế Cao Huệ Hòa sang quý, hắn không dám tùy tiện đùa bỡn, sợ không dứt bỏ được, nên vẫn chưa có hành vi thân mật thực chất với Cao Huệ Hòa.
Dù sao thì cơ thể này là do liên minh phục chế lại, nên Nhạc Thiên cứ coi minh là trai tân.
Hệ thống: …đúng là vô liêm sỉ thật sự.
So với gia thế hiển hách của Cao Huệ Hòa trong giới thượng lưu đó, thì gia đình của Hứa Nhạc Thiên chỉ có thể coi như là trung lưu. Cha mẹ hắn là nhân viên công chức, hắn là luật sư, chuyên giải quyết các vụ án ly hôn giá trị kếch xù, thu nhập không thấp, có một căn chung cư ở trung tâm thành phố.
Vào thang máy, mới vừa bước ra, có một bóng người tức khắc nhào đến, Nhạc Thiên không uống bao nhiêu rượu nên còn rất tỉnh táo, nhanh chóng né sang một bên, là Trang Khiên Ngọc, người đầy mùi rượu ngồi trước cửa nhà cậu, vẫn luôn chờ đến khi Hứa Nhạc Thiên trở về mới nhào tới. Say khướt nói: “Nhạc Thiên, đừng bỏ tôi mà, tôi xin em đấy…”
Nhạc Thiên: …dầu gì thì tui cũng là người từng trải kiếp lụy tình rồi, anh đây không dính chiêu này.
Nhạc Thiên hé cửa ra, tự mình len vào trong phòng, để lại một mình Trang Khiên Ngọc ở bên ngoài, hình như là áp mình trước cửa nhà cậu gào khóc. Nhạc Thiên đau đầu cách cánh cửa mở đàm thoại lên nói chuyện, “Khiên Ngọc, anh về đi, chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Không, tôi không muốn kết thúc.” Trang Khiên Ngọc áp mặt vào camera đàm thoại, dáng vẻ mặt dày mày dạn, “Nhạc Thiên, em đừng kết hôn được không…”
Nhạc Thiên không nói chuyện với một con sâu rượu được, dứt khoát đóng trò chuyện nhắm mắt làm ngơ.
Hứa Nhạc Thiên đúng là một cái máy hút đào hoa đi động, hoa đào nát như Trang Khiên Ngọc đó không chừng không chỉ có một người, không nghĩ nữa, nghĩ tới là thấy đau đầu.
Nhạc Thiên nằm trên ghế salon, để đầu lửng lơ, sâu xa nói với hệ thống: “Tương Tương đẹp trai quá đi.”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên: “Muốn vượt rào quá đi.”
Hệ thống: “Có thế giới nào mà cậu không vượt rào à?”
Nhạc Thiên bị chặn họng, sau đó hùng hồn nói: “Có giống nhau đâu, mấy cô nữ chính đó cũng chẳng yêu đương thật sự với tao.”
Hệ thống: “Thì?”
Nhạc Thiên: …rất khó chịu.
Thế giới này, dựa theo hình tượng của Hứa Nhạc Thiên, có trăm nghìn cái lý do và cơ hội để ngoại tình, bởi vì con người Hứa Nhạc Thiên là như vậy. Hắn chắc chắn sẽ không hết lòng hết dạ chỉ yêu một người, đồng thời sẽ chắc chắn phản bội Cao Huệ Hòa, vừa nghĩ đến chuyện đó, Nhạc Thiên lập tức thấy hơi khó chịu, hệ thống thật sự đã đánh trúng yếu điểm của cậu.
Đối với nữ chính, Nhạc Thiên thật lòng hi vọng các cô được hanh phúc, cơ mà rõ ràng là, Cao Huệ Hòa ở thế giới này nhất định phải tổn thương vì Hứa Nhạc Thiên. Trừ khi có vị công tử cao quý phong độ như Tưởng Thế Tương cầm dao cướp tình (1), Cao Huệ Hòa hoàn toàn tỉnh ngộ hiểu rằng loại đàn ông khốn nạn như Hứa Nhạc Thiên thế gian này không đáng (2).
Nhạc Thiên tự nhủ: “Cá và tay gấu không thể có hết được.”
Đến bây giờ hệ thống vẫn chưa từng thấy Nhạc Thiên bối rối đến mức này, rất hả hê trong lòng, cuối cùng nó cũng coi như thật sự trên kèo được một lần rồi.
Sau khi Nhạc Thiên than ngắn thở dài xong, trở mình bật dậy, phấn khích nói: “Kệ đi, tắm rồi đi ngủ thôi~” Có chuyện gì mà một giấc ngủ không giải quyết được, thế thì ngủ hai giấc!
Nhạc Thiên lại hớn hở đi tắm, lúc tắm rửa tranh thủ thưởng thức cơ thể này. Liên minh đã sao chép thông số của Hứa Nhạc Thiên một cách hoàn hảo, Hứa Nhạc Thiên đúng là có vốn để du hí nhân gian, da thịt là màu trắng ngà khỏe mạnh, trên người phủ một lớp cơ mỏng, đôi chân thon dài thẳng tắp, hàng họ vừa phải, mông vừa có thịt vừa đàn hồi, đích thực là một cơ thể khiến cả đàn ông lẫn phụ nữ đều nhào lên.
Rõ ràng trong ruột là một tên bạc tình bạc nghĩa, bề ngoài lại thuần khiết động lòng, hơi nhíu mày, lập tức trông như mang nỗi khổ tâm khó nói trong lòng, dẫu cho hắn có làm chuyện gì xấu, đều làm người ta kiềm lòng không đặng muốn tha thứ cho hắn.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Nhạc Thiên thay một đồ ngủ, cầm một tấm chăn đi ra mở cửa. Trang Khiên Ngọc đang ngồi dựa vào cửa ngủ thiếp đi, mặt mày đỏ ửng, miệng còn đang ngáy khò khò, Nhạc Thiên đắp chăn cho hắn, bèn đóng cửa lại.
Trang Khiên Ngọc buồn tiểu quá tỉnh dậy, tay lần mò tìm điện thoại, mắt say lờ đờ lim dim nhìn xem thấy mới 2 giờ, nhúc nhích hai chân tê cứng, khi này mới phát hiện ra trên người phủ một chiếc chăn mỏng màu nâu nhạt. Hắn sững người trong giây lát, một tay kéo chăn lên mũi khẽ ngửi thử, tưởng như nghe được hương hoa hồng thoang thoảng trên người Hứa Nhạc Thiên.
“Nhạc Thiên…” Trang Khiên Ngọc lại không nhịn được kéo chăn bật khóc hu hu, hắn không buông được, hắn thật sự không buông tay được.
Hôm sau Nhạc Thiên thức dậy đi ra mở cửa xem trước, quả nhiên Trang Khiên Ngọc đã đi rồi, cũng mang chăn theo. Trang Khiên Ngọc cũng là một công tử cao quý, khi say có thể khóc lóc om sòm si mê dây dưa được, tỉnh lại rồi vẫn phải giữ thể diện.
Hôm nay Hứa Nhạc Thiên phải đi công tác, khách hàng của cậu – Tần Hạc – đang đàm phán một vụ ở ngoài thành phố. Hứa Nhạc Thiên phải đi qua xác nhận một vài chuyện có liên quan đến vấn đề tài sản chung của vợ chồng.
Nhạc Thiên rửa mặt đi ra, phát hiện trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả là của Cao Huệ Hòa, nhanh chóng gọi điện lại, Cao Huệ Hòa nhận điện thoại ngay lập tức, “Nhạc Thiên, anh dậy rồi?”
Nhạc Thiên nghe thấy giọng Cao Huệ Hòa tức khắc thấy nhức đầu, “Huệ Hòa, sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Cao Huệ Hòa giận dỗi trách: “Không có chuyện gì thì không thể gọi điện cho hôn phu của mình à?”
“Tất nhiên là được rồi,” Nhạc Thiên lấy sữa trong tủ lạnh ra, “Có điều hôm nay anh phải đi công tác, hơi gấp.”
“Em biết, chẳng phải tối qua anh nói bao tử khó chịu sao, giờ sao rồi, đỡ chưa?”
“Đã đỡ rồi, ngủ một giấc là khỏe hơn rồi.”
“Ừm, khỏe thì em an tâm, đi công tác cũng phải nhớ ăn cơm đàng hoàng nha, đừng để em lo lắng.”
“Ừm, em yên tâm.”
“Anh yêu của em em phải yên tâm nhất rồi,” Trong lời của Cao Huệ Hòa như mang ý riêng, cười trêu, “Nhớ phải xin phép sớm báo cáo trễ nha.”
“Ừm.”
Cúp điện thoại xong, Nhạc Thiên thở dài một hơi. Tán tỉnh v* v*n với Cao Huệ Hòa làm tinh thần cậu hốt hoảng, hoàn toàn không chịu nổi, cũng may Hứa Nhạc Thiên là một tên trai tồi cao cấp, nói chuyện với người ta không thích sến súa, mà thích hờ hờ hững hừng lùi một bước để tiến hai bước. Nếu không thì bảo cậu cũng em yêu bé yêu, cậu chịu không có nổi.
Mặc đồ Tây màu đen, xách túi công văn lên, Nhạc Thiên nhìn thấy một thanh niên vô cùng đẹp đẽ trong gương. Cậu không cố gắng ăn diện cho mình, mà đã có cảm giác như chải chuốt khắp nơi, có lẽ điểm đẹp nhất trên người cậu từ trên xuống là đôi mắt, đen bóng đến mức ánh lam, cực kỳ trong trẻo, dù có kinh qua bao nhiêu tình cảm hơn nữa dường như cũng không thể mảy may nhuốm bẩn đôi mắt này.
Điều kiện kinh tế của Hứa Nhạc Thiên không tệ, đồng thời rất chăm chút cho bản thân, đặt máy bay là khoang hạng nhất. Nhạc Thiên đi theo lối nhỏ ngồi xuống chỗ, vừa ngồi xong chỗ ngồi bên cạnh lập tức có người đến, Nhạc Thiên tùy ý ngẩng đầu, sau đó ánh mắt khựng lại, đậu má, Trái Đất tròn, đây chẳng phải là Tương Tương đẹp trai nhà mình đây sao?!
Tưởng Thế Tương hình như cũng nhận ra cậu, híp mắt cười với cậu, “Anh Hứa.”
“À, chào anh.” Nhạc Thiên rất khách sáo chào hỏi, gật gật đầu, “Thật là khéo.”
Tưởng Thế Tương ngồi xuống, hôm nay hắn cũng mặc một bộ đồ Tây màu đen, có điều so sánh với Hứa Nhạc Thiên thì hiển nhiên là phong độ và khí thế mạnh hơn nhiều, “Đúng vậy, khéo quá, anh Hứa cũng đến thành phố A công tác?”
“Có khách hàng ở thành phố A, tôi qua xem thử một lần.” Nhạc Thiên mỉm cười trả lời, cảm thấy thái độ của Tưởng Thế Tương đối với mình thì hơi nhiệt tình hơn hồi mới gặp một chút.
Lúc ở lễ đính hôn thái độ của Tưởng Thế Tương đối với cậu có thể gọi là hờ hững.
Nhạc Thiên nghĩ thầm xem ra vẫn là nhan sắc của mình đả động được hắn, điềm đạm hỏi: “Anh Tưởng nói vậy, là cũng đi công tác sao?”
Tưởng Thế Tương ngửa ra sau, ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính máy bay chiếu vào gò má góc cạnh rõ ràng của hắn, “Tôi số lao lực, chỉ có đi công tác mới ra ngoài được.”
Nhạc Thiên và Tưởng Thế Tương nói chuyện mãi đến khi máy bay cất cánh. Tưởng Thế Tương rất khéo ăn nói, thái độ với cậu cũng dần tốt lên, Nhạc Thiên nói chuyện với hắn mãi vẫn chưa hết thỏa mãn, đến khi máy bay bắt đầu bay ổn định rồi vẫn còn muốn tiếp tục trò chuyện với hắn nữa. Nhưng Tưởng Thế Tương đã nhắm mắt lại, trông có vẻ như muốn chợp mắt nghỉ, nên cậu đành phải kiềm hứng thú xuống, lén lút dùng khóe mắt ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt có thể gọi là tuyệt phẩm nhân gian của Tưởng Thế Tương.
Thực ra Tưởng Thế Tương không ngủ, trong đầu hắn đang diễn ra một trận cãi vã kịch liệt. Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn nghỉ ngơi, lúc tỉnh dậy chẳng hiểu sao mình lại đang nói chuyện với Hứa Nhạc Thiên, lập tức biết ngay là Tưởng Thế Chiêu giở trò, vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Hứa Nhạc Thiên, làm bộ như nhắm mắt nghỉ ngơi rồi đi đối chất với Tưởng Thế Chiêu.
“Anh làm gì vậy?”
“Tôi làm gì chứ, đi công tác đó, chuyện của công ty cậu có quan tâm đâu.”
“Tại sao lại ngồi kế bên Hứa Nhạc Thiên?”
“Trùng hợp thôi.”
“Tôi không tin.”
“Nói thế cậu không tin thì tôi cũng chịu rồi, ây, Hứa Nhạc Thiên đang lén ngắm chúng ta kìa.”
“Anh đủ rồi, tôi đã nói là đừng trêu chọc cậu ta mà.”
“Cậu cứ yên tâm giao Cao Huệ Hòa cho tên Hứa Nhạc Thiên này như thế sao? Tôi nghe nói là, tên Hứa Nhạc Thiên này không kiêng nam nữ.”
Tưởng Thế Tương ngây dại, độ xung kích của bốn chữ “không kiêng nam nữ” đó đối với hắn hơi bị lớn. Tuy hắn là nhân cách chủ khống chế cơ thể này, nhưng từ sau khi trưởng thành, thì thực ra thời gian Tưởng Thế Chiêu khống chế là nhiều hơn.
Hắn không hiểu việc làm ăn kinh doanh, hắn thích vẽ hơn, cũng không có năng khiếu kinh doanh gì cả, sống rất đơn thuần, Tưởng Thế Chiêu mới là người lăn lộn trong thế giới rực rỡ muôn màu này.
Tưởng Thế Tương ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Vậy anh nói xem Huệ Hòa có biết không?”
Tưởng Thế Chiêu khinh thường nói: “Chuyện như vậy sao có thể không biết được chứ? Cậu tưởng Cao Huệ Hòa là đồ ngốc à?”
Tưởng Thế Tương trầm mặc rất lâu, “Thế… nếu em ấy biết rồi, chúng ta hẳn nên tôn trọng sự lựa chọn của em ấy.”
Tưởng Thế Chiêu khó chịu nhất là cái điệu bộ uất ức “nhường đi nhường đi nhường đi” của Tưởng Thế Tương, “Cậu là cậu, tôi là tôi, đừng lấy ý chí của cậu áp đặt lên tôi.”
“Anh có thích Huệ Hòa đâu.”
“Vậy có sao chứ, không phải tôi đang giúp cậu hay sao?”
Tưởng Thế Tương bị lừa, “Được rồi, vậy anh đừng tổn thương cậu ấy.”
Tưởng Thế Chiêu cười lạnh một tiếng, “Tôi không có máu bạo lực, tổn thương cậu ta gì chứ.”
Sau khi hai người thương lượng bàn bạc xong, Tưởng Thế Chiêu lại thuận lợi lấy được quyền điều khiển cơ thể, thế là Nhạc Thiên bị Tưởng Thế Tương bất ngờ mở mắt vỗ vỗ, hai người lại bắt đầu tiếp tục cuộc trò chuyện.
Tưởng Thế Tương (3) càng nói chuyện với cậu, càng cảm thấy con người Hứa Nhạc Thiên đích thực là nam hồ ly tinh trời sinh.
Cho dù là nói chuyện, ánh mắt, thậm chí từng động tác nhỏ, đều rất thoải mái tự nhiên quyến rũ người ta. Ví dụ như bây giờ Hứa Nhạc Thiên đang uống, ngón tay như cánh hoa vòng quanh ly thủy tinh, ngón út tao nhã hơi cuộn lên, dòng nước chảy vào từ đôi môi đỏ tươi —— ngay cả độ cong khi ngẩng đầu lên cũng mang một cảm giác như đang đòi hôn.
Lòng dạ Tưởng Thế Chiêu hơi ngứa ngáy, khác với Tưởng Thế Tương, so với phụ nữ thì hắn thích dàn ông hơn. Có điều Tưởng Thế Tương đã đặt ra ba điều quy ước với hắn, nghiêm lệnh cấm hắn có bạn trai, Tưởng Thế Tương không muốn để người ngoài biết công tử nhà họ Tưởng là gay.
Tưởng Thế Chiêu chưa từng gặp ai mà mình đặc biệt ưng, nên cũng đồng ý, đồng ý cái kiểu mà sẵn sàng đổi ý bất cứ lúc nào.
Mà Hứa Nhạc Thiên đây lại rất hợp gu của hắn.
Nếu như có thể lên giường với cậu là hay rồi, Tưởng Thế Chiêu rất bình tĩnh suy nghĩ.
Nhạc Thiên uống nước xong, đi cắt bò bít tết, thấy Tưởng Thế Tương vẫn luôn nhìn mình, cậu cắt một miếng bò rồi hỏi hắn, “Anh Tưởng muốn thử thịt bò sao?”
Tưởng Thế Tương trực tiếp cúi người ngậm đi miếng thịt bò ngay trên nĩa của Hứa Nhạc Thiên, lưỡi lướt qua đầu răng, mỉm cười nói với Hứa Nhạc Thiên, “Được đó, ngon lắm.”
Nhạc Thiên: …sao cậu có cảm giác hình như Tưởng Thế Tương có hứng thú với mình nhỉ.
Từ lạnh lùng hồi mới gặp mặt đến nhiệt tình lúc này, Tưởng Thế Tương chuyển biến quá nhanh, thậm chí Nhạc Thiên còn ngờ không biết liệu hắn có âm mưu gì không. Tuy cậu không tin lời hệ thống nói, có điều ở lễ đính hôn, Tưởng Thế Tương đúng là có thể hiện hảo cảm nhất định với Cao Huệ Hòa.
Ngay khi Nhạc Thiên đang sững sờ, một ngón tay thon dài bỗng lướt qua khóe môi cậu, cậu nhanh chóng nghiêng mặt sang bên nhìn về phía Tưởng Thế Tương, Tưởng Thế Tương ung dung cho cậu xem nước tương trên ngón tay, “Bị dính này.”
Nhạc Thiên: …hay lắm, bây giờ cậu đã có thể xác định tên Tưởng Thế Tương này thực sự có hứng thú với mình.
Không đợi Nhạc Thiên lưỡng lự không biết có nên cấp tốc vượt rào được vài giây, hệ thống sâu xa nói: “Đây không phải là Tưởng Thế Tương.”
Nhạc Thiên: “A?”
Hệ thống: “Đây là Tưởng Thế Chiêu.”
Nhạc Thiên không hiểu ý hệ thống ý tứ, “Ý là sao? Sinh đôi?”
Hệ thống: “Cùng một cơ thể, nhân cách khác nhau, người đang đối diện với cậu là nhân cách phụ của hắn, Tưởng Thế Chiêu.”
“Món cá tuyết của tôi cũng được lắm, anh Hứa có muốn thử không?” Tưởng Thế Tương cắt một miếng cá tuyết nhỏ đưa tới bên môi Hứa Nhạc Thiên, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhàng.
Nhạc Thiên cứng đờ trở mặt lại, nhìn khuôn mặt có thể gọi là đẹp trai không ai bì nổi của Tưởng Thế Tương, trong lòng rất phức tạp. Trông cái tên này lông mày rậm mắt to, sao lại đa nhân cách cơ chứ?
__
(1) cầm dao cướp tình: 横刀夺爱,hoành đao đoạt ái, cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.
Nguồn: hoasinhanhca.wordpress.com
(2) thế gian này không đáng: 人间不值得 – nhân gian bất trị đắc.
Thực ra thì câu “nhân gian không đáng” này xuất phát từ diễn viên talkshow – Lý Đản – nguyên văn là như thế này “Vui vẻ lên các bạn, nhân gian không đáng”. Lý Đản cũng từng giải thích về câu nói của mình như sau: “Ý của câu “nhân gian không đáng” đó không phải bảo bạn từ bỏ, mà ý là, sau khi bạn làm việc nên rồi, thì không nên quá cố chấp nữa, nếu như không đạt được một kết quả tốt, vậy thì hãy sống lành mạnh.”. Lý Đản cũng có nói trong “I Can I BB” (奇葩说): “Ban đầu tôi nói là, vui vẻ lên đi các bạn, nhân gian không đáng, không đáng để mọi người buồn đến thế.”. Cơ mà, cư dân mạng lại không hiểu ý câu đó như thế, “nhân gian không đáng”, theo ý của cư dân mạng tương tự như là sống không còn gì luyến tiếc, không hiểu sao lại có cảm giác rất hợp với những lời Tây Sở Bá Vương nói khi tự vận ở trấn Ô Giang.
Lược từ: sohu.com
Nói ngắn gọn là “thế giới này không đáng để buồn”, theo ngữ cảnh trong truyện thì tui hiểu là một thằng khốn nạn thì không đáng để buồn.
(3) Tưởng Thế Tương: Khúc này đã có vụ đa nhân cách rồi nên theo ngữ cảnh đáng lý phải là Tưởng Thế Chiêu mới đúng, nhưng không biết có phải nhầm lẫn gì không mà tác giả để là Tưởng Thế Tương, tui không chắc lắm nên giữ nguyên.
__
Bình thường edit lúc cười lúc khóc chưa đủ khổ hay gì còn chơi đa nhân cách nữa, mê cái cách tác giả chà đạp con tim toai.