Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 322: Thế giới 21: Một phần mấy 1

Trước Tiếp

☆, Chương 322

Thế giới 21: Một phần mấy 1

Lần đầu tiên Nhạc Thiên đến thế giới tiếp theo rồi mà vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần sau khi chết —— nhóc con Lưu Trác đó quá kinh khủng. Quả thực là nhẫn nhịn từng ngày từng ngày mong ngóng cậu chết, nếu như Tạ Doanh chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì chắc cậu cũng sắp chết đến nơi, cũng may là con gái chịu cố gắng.

Tiếng nước chảy ào ào kêu gọi tâm trí của Nhạc Thiên quay lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy một người thanh niên rất xinh đẹp trong gương. Gương mặt trắng nõn nà bên trong mang một đôi mắt phượng, con ngươi đen láy gần như ánh xanh, thoạt nhìn trong veo như một đầm nước, đuôi mắt hơi xếch lên, có một loại quyến rũ tự nhiên bên trong.

Nhạc Thiên hơi giật mình, chưa kịp giao lưu với hệ thống, cửa nhà vệ sinh bỗng được đẩy ra, Nhạc Thiên theo bản năng quay mặt sang. Người đi vào là một thanh niên cao lớn mặc đồ Tây màu bạc, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc, nét mặt bình thả đứng bên cạnh cũng vặn vòi nước rửa tay. Sau khi xoa tay hai cái tượng trưng xong, thì ngước mắt lên nhìn Nhạc Thiên trong gương, “Thật sự muốn xác định với Cao tiểu thư sao?”

“Ừm.” Nhạc Thiên nhẹ giọng trả lời, giọng nói của cậu cũng rất êm tai, rất có ý vị, dư âm có cảm giác triền miên vô cùng.

Trang Khiên Ngọc không kiểm soát được biểu cảm, hắn là một người rất thận trọng, song bây giờ lại không thể giữ được cảm xúc, cáu giận nói: “Không hối hận?”

Trong phút chốc Nhạc Thiên đã biết được hình tượng trong thế giới này và thân của Trang Khiên Ngọc trước mặt thông qua hệ thống, chỉ ước gì có thể chửi nhau một tiếng với hệ thống ngay lập tức. Có điều chỉ có thể tạm thời nhã nhặn cười cười, “Đã đính hôn luôn rồi, còn nói hối hận gì nữa.”

Trang Khiên Ngọc tiến lên một bước, khoảng cách của hai người thoáng cái có phần mờ ám, Nhạc Thiên đứng yên, trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước ào ào ào và tiếng hơi thở của hai người.

“Em có chắc là…” Trang Khiên Ngọc cúi người, đôi môi ghé đến bên tai Hứa Nhạc Thiên. Vành tai Hứa Nhạc Thiên rất mỏng, tơ máu nhạt màu dần tràn lên, Trang Khiên Ngọc từng ngậm vành tai này đến mức đỏ bừng như sắp nhỏ máu, giờ đây ngẫm lại mùi vị đó vẫn thấy lòng dạ ngứa ngáy khó nhịn, nói giọng khàn khàn, “Phụ nữ có thể thỏa mãn được em?”

Hứa Nhạc Thiên là bisexual.

Còn là một bisexual rất không có nguyên tắc, với nữ không kiêng chay mặn, với nam trên được dưới được, nói chung là người tình của thiên hạ, là thứ cặn bã tuyệt thế thấy người đẹp đúng ý mình thì nổi hứng muốn chấm m*t, chơi xong rồi phủi mông bỏ đi. Thích rõ rõ ràng ràng, khốn nạn cũng công khai minh bạch.

Cao Huệ Hòa – cô gái đính hôn với hắn hôm nay cũng biết rõ gốc gác của hắn. Biết hắn từng có rất nhiều bạn trai bạn gái, song vẫn quyết tâm không chùn bước đâm đầu vào.

Nhạc Thiên trầm tĩnh nói: “Khiên Ngọc, yêu đương là yêu đương, kết hôn là kết hôn, Huệ Hòa là một cô gái tốt, tôi cũng kiềm tính lại,” Cậu ngước mắt lên, sóng nước long lanh trong đôi mắt phượng, dịu dàng quyến rũ, “Anh cũng vậy, nên sớm thành gia lập thất.”

Trang Khiên Ngọc vốn cũng là bisexual, nhưng từ sau khi gặp được Hứa Nhạc Thiên, đã chết mê chết mệt hắn, nam hay nữ gì cũng coi thường. Trước đây từng nói tình cảm nhạt phai sẽ chia tay ngay, có điều hắn không ngờ rằng tình cảm của Hứa Nhạc Thiên lại vơi đi nhanh đến thế, mà hắn thì vẫn rối rắm trong tình cũ, làm thế nào cũng không gạt đi được.

“Nhạc Thiên…” Trong giọng nói của Trang Khiên Ngọc mang theo chút van nài, đưa tay nắm chặt ngón tay của Hứa Nhạc Thiên, một người đàn ông cao lớn lại làm tư thế rúc mình yếu đuối. “Chúng ta cũng có thể lập gia đình được mà, tôi thích em, em lấy tôi đi.”

Hứa Nhạc Thiên khẽ cười, trong nụ cười có chút thương xót sâu xa, chậm rãi rút tay mình ra, “Khiên Ngọc, trưởng thành đi nào, chúng ta —— đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.” Nói xong, cậu khóa cả hai vòi nước lại, rồi mới lặng yên không tiếng động đi lướt qua bên người Trang Khiên Ngọc, tinh ý đóng cửa lại, chừa cho Trang Khiên Ngọc một không gian riêng tư để đau lòng.

Nhạc Thiên đóng cửa lại, mới lên tiếng chỉ trích với hệ thống: “Cái nhân vật này, quá đáng thật đấy!”

Hứa Nhạc Thiên là một nhân vật tồi thuần túy, hơn nữa còn tồi một cách không lý do, chưa từng bị tổn thương tình cảm gì cả, từ khi hắn bắt đầu yêu đương thì đã luôn không xem người ta ra gì như thế này rồi. Có lẽ là vì hắn có cuộc sống quá tốt, qua lại được với cả nam lẫn nữ, trên tình trường thuận buồm xuôi gió, có được tình yêu của người khác quá dễ dàng, nên suy nghĩ của hắn cũng ngày một tệ hơn.

Ai càng thích hắn, thì hắn càng muốn chà đạp người đó.

Hệ thống: “Sao nào, không phải cậu thích đàn ông à? Nhân vật này không tốt à?” Nó cảm thấy nhân vật này thực sự đúng là đo ni đóng giày cho Nhạc Thiên! Cho cậu ta thích trai này, thích cho đã đi!

Nhạc Thiên: …

“Nhạc Thiên,” Cao Huệ Hòa mặc váy dài trang nhã trắng tinh, vội vàng chạy đến tìm người, nét mặt cứ như chỉ lo Hứa Nhạc Thiên sẽ chạy mất. Trông thấy Hứa Nhạc Thiên đứng trước cửa phòng vệ sinh, vội thở phào một hơi nhẹ nhõm, nở nụ cười vui vẻ, “Sao đi lâu vậy?”

Nhạc Thiên vừa thấy tín hiệu hảo cảm tràn lan trên mặt Cao Huệ Hòa lập tức thấy nhức đầu chết đi được, gượng cười nói: “Bao tử hơi khó chịu.”

Mặc dù Hứa Nhạc Thiên là một người đàn ông trưởng thành, song trong lòng Cao Huệ Hòa thì chẳng khác nào một đóa hoa mảnh mai, cô vội vàng bước đến thân thiết đỡ cậu, hàng mày xinh đẹp cau thành độ cong lo lắng, “Có phải anh mệt rồi không? Tại cha hết cả, em đã nói đính hôn làm đơn giản chút là được rồi, mà cha cứ đòi phải tổ chức tiệc.”

Đối với sự quan tâm của Cao Huệ Hòa, Nhạc Thiên có phần không tiêu thụ nổi, dứt khoát chọn im lặng.

Hứa Nhạc Thiên có đôi phần nghiêm túc với Cao Huệ Hòa. Đúng như lời cậu nói, Cao Huệ Hòa là một cô gái tốt, không quan tâm đến những chuyện quá khứ tồi tệ của Hứa Nhạc Thiên, muốn làm tên phong lưu Hứa Nhạc Thiên quay đầu một cách toàn tâm toàn ý, thu phục vị mỹ nam du hí nhân gian này.

Giống như đàn ông thích giúp đỡ phong trần, thì phụ nữ với kẻ phong lưu, nhất là kẻ phong lưu cực kỳ đẹp trai, cũng có chút suy nghĩ cứu vớt.

Hứa Nhạc Thiên từng có vô số bạn trai bạn gái, người muốn kết hôn với hắn không được trăm cũng được chục. Chẳng biết điểm nào của Cao Huệ Hòa bất ngờ làm tên ph*ng đ*ng hoa hoa bướm bướm đó rung động, mà Hứa Nhạc Thiên đồng ý kết hôn với Cao Huệ Hòa.

Có điều đồng ý chưa được hai ngày, Hứa Nhạc Thiên đã hối hận.

Không phải là hắn không thích Cao Huệ Hòa, mà là không đủ tự tin rằng chỉ có một mình Cao Huệ Hòa. Hắn tự biết thân mình, biết rằng mình là một người hết sức có mới nới cũ đam mê cái đẹp, hẹn hò yêu đương còn đỡ, có thích người khác quá lắm là chia tay thôi, kết hôn phải ly hôn lại phiền phức hơn nhiều.

Bản thân Hứa Nhạc Thiên là một luật sư chuyên giải quyết các vụ ly hôn, nên hiểu rõ những điểm mấu chốt.

Cao Huệ Hòa không tỏ ra tức giận với việc hắn đổi ý, lùi bước chọn cách khác: “Nhạc Thiên, vậy chúng ta đính hôn trước đi, đính hôn trước đi được không? Nếu như… có biến cố, thì chúng ta vẫn có thể chia tay được.”

Nhạc Thiên cảm thấy bất đắc dĩ một cách sâu sắc với sự mê muội của Cao Huệ Hòa dành cho Hứa Nhạc Thiên trong ký ức. Trải qua nhiều thế giới như vậy, đây là lần đầu tiên cậu muốn Cao Huệ Hòa nhanh chóng thay lòng đổi dạ nhất.

Vì một người như Hứa Nhạc Thiên, thật sự không đáng.

Cao Huệ Hòa kéo Hứa Nhạc Thiên, trong lòng hạnh phúc muốn nổi bong bóng. Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên được vô số người thích, cuối cùng thì hôm nay cũng ràng buộc với Cao Huệ Hòa cô rồi, ngoại trừ niềm hân hoan vì đạt được ước muốn, còn có chút hư vinh nhỏ nhoi khó có thể diễn tả bằng lời. Cô biết, có một số khách mời hôm nay từng có qua lại với Hứa Nhạc Thiên trong thời gian ngắn ngủi, nhưng mà thế thì sao chứ? Chỉ có cô, đã làm cho Hứa Nhạc Thiên dừng lại vì mình.

Lần nữa quay lại bữa tiệc Cao Huệ Hòa vô cùng đắc chí tiếp tục chào hỏi với người thân bạn bè. Nhạc Thiên bị cô kéo nở nụ cười nhẹ, song trong lòng lại đang không ngừng kêu khổ, rốt cuộc thì cậu cũng thừa nhận nếu như hệ thống muốn xử cậu, thì thật sự có thể khiến cậu có khổ mà không kêu được. Trong đầu cậu nước mắt đầy mặt xin hệ thống tha cho, hệ thống chẳng mảy may dao động, nó chưa bao giờ từ bỏ kháng chiến. Hừm, hệ thống nhất định không chịu làm nô lệ!

Ngoài cửa bỗng nhiên xôn xao ồn ào, Cao Huệ Hòa đang cầm Champagne nói chuyện với bạn đại học của mình, quay đầu ngóng sang. Do tiếng nói của đám đông quá lớn, Nhạc Thiên cũng phờ phạc nhìn qua.

Giữa đám đông, một thanh niên cao lớn bước vào, thoạt nhìn vóc dáng của hắn gần như cao hơn hết tất cả. Mái tóc không dài không ngắn để lộ chút ngọn tóc, Nhạc Thiên nhìn từ xa xa, trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ —— “hạc giữa bầy gà”.

Sau khi đám đông tách ra, mặt mày của người đó hiện ra hoàn toàn, đúng là không có lỗi với đánh giá của Nhạc Thiên, bất kể là ngoại hình hay là khí chất, đều nổi bật xuất chúng. Trên người mặc đồ Tây màu đen hoa văn chìm, dù khí thế rất mạnh mẽ song thần sắc rất khiêm tốn, người trong bữa tiệc gần như ai cũng chìm đắm trong phong thái của hắn, tự giác nhường đường cho hắn. Nếu như bây giờ là thời xưa, trên tay mọi người cầm hoa tươi chứ không phải ly rượu cổ cao, thì e rằng người này đã bị hoa che khuất mất rồi.

Nhạc Thiên vừa nhìn biết ngay, đây chắc chắn là nam chính rồi!

“Tưởng Thế Tương, sao anh ta lại đến đây?” Cao Huệ Hòa đang khoác tay Nhạc Thiên mất hứng lầm bầm một tiếng.

Nhạc Thiên rất kinh ngạc nhìn Cao Huệ Hòa, Cao Huệ Hòa có biết nam chính, mà giọng điệu còn có vẻ rất quen thuộc, cái này… có thể quen biết với người đẹp trai như vậy, thế quái nào Cao Huệ Hòa lại ưng Hứa Nhạc Thiên cứ như bị ma ám thế kia!

“Huệ Hòa,” Tưởng Thế Tương đi tới trước mặt hai người, trên mặt mang nụ cười phong độ ngất ngây, “Chúc mừng lễ đính hôn.”

Tuy Cao Huệ Hòa rất không thích Tưởng Thế Tương, nhưng lại không thể không lến hết tinh thần đối phó với hắn. Một là vì gia thế không tầm thường trong giới này của Tưởng Thế Tương, hai là ngoài mặt thì tốt xấu gì hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã, bèn treo nụ cười xán lạn lên nói: “Sao anh về rồi? Ở nước ngoài không quen à?”

Nhạc Thiên lại rất kinh ngạc, trong ký ức Hứa Nhạc Thiên, Cao Huệ Hòa là một cô gái rất dịu dàng, không chỉ với mỗi cậu mà đối với tất cả mọi người xung quanh đều cùng một kiểu, vừa thân thiết vừa cởi mở. Tại sao lại có giọng điệu khó chịu như vậy với Tưởng Thế Tương chứ?

Cơ mà đầu óc cậu bẻ cua, từ thù thành thương (1), bối cảnh liên minh thích.

“Bây giờ trong nước cũng đang phát triển rất tốt, không quá chênh lệch với ở nước ngoài. Lần này cũng khéo, về nước mở rộng hoạt động kinh doanh của công ty, đến lúc đó còn phải xin em nể mặt mở đường cho.” Tưởng Thế Tương cầm một ly Champagne, đưa tay làm tư thế chạm ly với Cao Huệ Hòa.

Cao Huệ Hòa gượng gạo chạm ly với hắn, ly vang lên một tiếng “keng”. Cô nói với Hứa Nhạc Thiên đang im lặng bên cạnh: “Nhạc Thiên, anh mệt rồi đúng không? Có muốn đi nghỉ một lát không?”

Dường như Tưởng Thế Tương khi này mới chú ý đến Hứa Nhạc Thiên đứng kế bên Cao Huệ Hòa, ánh mắt chuyển về phía Hứa Nhạc Thiên, trùng hợp là Nhạc Thiên cũng nhìn hắn. Tầm mắt cả hai va vào nhau, khiến cho Nhạc Thiên có một cảm giác như tia lửa chớp giật vậy.

Cậu là vì sự đẹp trai của Tưởng Thế Tương.

Còn Tưởng Thế Tương thấy cậu thế nào, cậu chẳng biết.

Bởi vì hệ thống nói Tưởng Thế Tương từ thời niên thiếu đã bắt đầu yêu thầm Cao Huệ Hòa, giữa hai người bởi vì một số hiểu lầm nên không để tình cảm biến thành tình yêu, bỏ lỡ rất nhiều năm. Lần này Tưởng Thế Tương trở về để cướp người.

Nhạc Thiên đưa ra nhận xét: …đứa nào tin đứa đó ngu.

Hệ thống: …

Tưởng Thế Tương nhìn Hứa Nhạc Thiên, như là đang nhìn một người bạn quen biết lâu năm, không hề làm cho người ta có cảm giác xúc phạm khi bị đánh giá, “Xin chào, tôi là Tưởng Thế Tương.”

“Hứa Nhạc Thiên.” Nhạc Thiên mỉm cười đưa tay ra.

Tưởng Thế Tương bắt tay với cậu trong giây ngắn ngủi, không chút lưu luyến nào dời mắt đi, nói với Cao Huệ Hòa: “Đã làm phiền rồi, gặp lại sau.”

“Hẹn gặp lại.” Cao Huệ Hòa không thể chờ được nữa đáp lại, trong lòng không có chút nào muốn gặp lại Tưởng Thế Tương.

Tưởng Thế Tương hào quang vạn trượng xuất, lại lặng yên không một tiếng động rời đi.

Nhạc Thiên tò mò hỏi Cao Huệ Hòa: “Huệ Hòa, hình như em rất không thích người tên Tưởng Thế Tương đó.”

Cao Huệ Hòa cảnh giác bắt lấy tay áo Hứa Nhạc Thiên, dặn dò: “Anh ta bị bệnh đó, anh đừng quan tâm đến anh ta, biết chưa?”

Nhạc Thiên thầm nghĩ Tưởng Thế Tương thoạt nhìn rất bình thường mà, vừa là biết kiểu nhân vật quý công tử điển hình trong giới thượng lưu của Cao Huệ Hòa, mà còn là hàng tuyển trong hàng chọn nữa, bệnh chỗ nào chứ, cơ mà cậu vẫn gật đầu. Sợ nói dư một câu nào với Cao Huệ Hòa, cũng sẽ làm cho cô gái Cô Huệ Hòa này càng lún sâu với mình hơn.

Việc gấp nhất, vẫn là giữ một khoảng cách Cao Huệ Hòa thì hơn. Ây, thật lòng ấy, cậu thật sự không muốn tổn thương con tim con gái đâu.

Ngặt nỗi Hứa Nhạc Thiên lại thích xé trái tim giấy của thiếu nữ, à, cả thiếu nam nữa.

Tưởng Thế Tương rời khỏi sảnh tiệc, ngồi vào trong xe, vẻ hòa nhã thay đổi, trên mặt mang chút lạnh lùng xảo quyệt, “Cậu thấy chưa, cô ta thà đi với một tên vô dụng bảnh tỏn cũng không chịu cậu, còn chưa hết hi vọng à?”

Tưởng Thế Tương lẩm bẩm: “Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, tôi đã hài lòng rồi.”

“Ha ha,” Sắc mặt hắn lại thay đổi, “Cậu nghĩ thế thì khác gì mất não đâu, đồ vô dụng! Thích thì cướp về!”

“Anh có thể bình tĩnh chút được không?”

“Không, lúc cậu kéo tay thằng nhóc đó, tôi rất muốn mạnh tay bóp nát cậu ta, trông như một tên hèn nhát.”

“Anh đừng lộn xộn, cậu ấy là người Cao Huệ Hòa thích, hơn nữa chúng ta đã nói với nhau rồi, không can thiệp chuyện của nhau.”

“Được thôi, dù sao thì kẻ vô dụng không phải là tôi.”

Trong kính chiếu hậu, sắc mặt Tưởng Thế Tương đổi tới đổi lui vô số lần. Hai dáng vẻ cậu quý cậu tử hiền hòa như ngọc và thương nhân gian xảo đầu cơ trục lợi không ngừng thay phiên, cuối cùng biến thành vẻ hòa nhã, thở dài thườn thượt.

__

(1) từ thù thành thương: Gốc 欢喜冤家, hoan hỷ oan gia.

Cũng được dịch sang tiếng Anh là Enemies Enamoured, Enemies in Love, và Lovers and Foes, là tuyển tập truyện ngắn cuối thời Minh của một văn nhân lấy bút danh Tây Hồ ngư ẩn chủ nhân (西湖漁隱主人).

Nguồn: vi.wikipedia.org

__

Về tên của thế giới này:

Tên gốc là 几分之一, trong đó thì 分之 tui hiểu là chỉ “phần” trong phân số, ví dụ 1/3 sẽ được viết thành 三分之一, giống như tiếng Việt mình thay vì thể hiện bằng số và ký hiệu, thì cũng có viết bằng cách đọc (một phần ba). Số bên trái 分之 đóng vai trò mẫu số, bên phải là tử số. Cơ mà chữ 几 – kỷ – mấy, chỉ một con số nào đó > 1, tức là n > 1, mà theo như tên thì tui hiểu 几分之一 là 1/n.

Thật ra để “Một phần mấy” là đúng word by word luôn, mà tui không thể nghĩ ra cách edit nào khác nữa =)))) lại không muốn tự chế tại nó cũng hơi phản ánh nội dung. Ai có ý kiến gì hay hay gợi ý tui với nha.

Trước Tiếp