
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 321
Thế giới 20: Quân vương mất nước 16 (end)
Lưu Trác lấy thời gian để cược xem liệu Văn Nhạc Thiên có một chút mềm lòng nào với mình hay không, thua thảm hại như trong dự liệu. Bởi vì đã dự đoán được kết quả này từ lâu, nên hắn cũng không thể hiện ra quá nhiều tổn thương, trong ánh mắt căm ghét của Văn Nhạc Thiên quyết đoán nói: “Chuyện đứa trẻ là ta lừa bệ hạ, bệ hạ chưa từng sủng hạnh nữ nhân đó.”
Con ngươi Nhạc Thiên chấn động, nghĩ bụng bé cưng cưng ngả bài như thế này, chẳng lẽ mình chuẩn bị được sống cuộc đời mọt gạo mình tha thiết mong chờ rồi sao?
Lưu Trác nhìn Văn Nhạc Thiên, thấy sắc mặt cậu từ trắng chuyển sang đỏ rồi lại từ từ trắng bệch, cuối cùng nghiêng ngả mấy lần như sắp ngất, lảo đảo, Lưu Trác vội vàng tiến lên một bước đỡ cậu, “Bệ hạ!”
Văn Nhạc Thiên đưa tay ra, tay áo màu đen rộng thùng lạnh lẽo lướt qua trên mặt Lưu Trác, vẻ mặt cậu bình tĩnh nói với Lưu Trác: “Cút——” Dường như cậu đã tức giận đến cùng cực, thành ra không nói nên lời, hơi thở nặng nề run rẩy,con người làm bằng sứ sắp bị cơn tức của chính mình đập nát.
Lưu Trác không ngờ rằng Văn Nhạc Thiên sẽ giận đến mức này, trong lòng cuối cùng cũng thấy hoảng, “Bệ ——”
Hai mắt Văn Nhạc Thiên trợn lên, trực tiếp hôn mê.
Hoàng cung Ung quốc lúc này thực chất đã bị Lưu Trác nắm trọn trong lòng bàn tay, Lưu Trác vội vàng kêu ngự y, ngự y đến ngay lập tức, bắt mạch xem bệnh cho Văn Nhạc Thiên, vẻ mặt càng lúc càng nặng nề.
Cơ thể Văn Nhạc Thiên vốn đã không được khỏe mạnh, mấy năm trước cậu ồ ạt bồi bổ một khoảng thời gian, bổ quá không xả nổi, từ sau đó cơ thể vẫn mãi không được tốt lắm. Lưu Trác lăn lộn với cậu trên giường suốt ngày, thực ra Văn Nhạc Thiên đã thâm hụt rất nhiều, dưới lửa giận đột ngột ập đến trong lòng lập tức ngất đi.
“Thân thể của bệ hạ cần phải cẩn thận điều trị, quan trọng là…” Ngự y nói rất mịt mờ, “Nên thanh tâm quả dục một chút thì tốt hơn.”
Lưu Trác bình tĩnh gật đầu, “Đi xuống đi.”
Văn Nhạc Thiên bất tỉnh một ngày, nửa đêm mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại toàn thân đã bị Lưu Trác quấn rịt trong lồng ngực, cả người như bị nước thấm đẫm, nặng trĩu khó chịu. Há miệng ra mới phát hiện cổ họng của mình vô cùng đau đớn không nói được tiếng nào, hai tay vùng vẫy một lúc muốn tránh khỏi vòng tay của Lưu Trác.
Lưu Trác trông chừng Văn Nhạc Thiên mãi không chợp mắt được, trong lòng thì lại lẫn lộn cảm xúc đầy khó chịu, khó khăn lắm mới nhắm mắt được, đã bị Văn Nhạc Thiên giãy dụa trong lòng đánh thức.
Đôi mắt nai to tròn từ từ mở ra, hàng mi như cây quạt hơi lập lóe, sương mù rút đi, sáng ngời lên, khí chất thiếu niên còn sót lại trên người Lưu Trác phút chốc tan thành mây khói, khí thế bá chủ kiêu hùng khiến Văn Nhạc Thiên lặng thinh đá hắn một cú.
Hai chân Lưu Trác nhúc nhích, kẹp cái chân cậu đá tới, hạ thấp giọng nói, “Bệ hạ bệnh rồi, không nên tức giận.”
Văn Nhạc Thiên há miệng, nói không thành tiếng: “Cút——”
Tất nhiên Lưu Trác biết Văn Nhạc Thiên tức giận đến phát điên là vì điều gì, mà hắn cứ xuất hiện trước mặt Văn Nhạc Thiên như thế này sẽ chỉ có thể k*ch th*ch Văn Nhạc Thiên hơn mà thôi.
Nhưng hắn không nỡ, không buông tay được, dù chỉ trong chốc lát.
Hai năm chia lìa khiến khát vọng của Lưu Trác dành cho Văn Nhạc Thiên gần như đã đạt đến mức dị dạng, loại khát vọng chỉ hận không thể nhào nặn hòa vào máu xương này kể cả khi chiếm được Văn Nhạc Thiên rồi vẫn không giảm bớt, ngay cả uống rượu độc giải khát cũng không so được.
Nếu như… nếu như có thể…
Một ý nghĩ đã ấp ủ trong Lưu Trác rất lâu, song nhìn gương mặt ửng đỏ của Văn Nhạc Thiên đến cùng vẫn tản đi, cúi đầu ôm chặt Văn Nhạc Thiên, áp chặt vào nhau như hai tờ giấy thật mỏng kề sát, “Bệ hạ, không nên ồn ào.”
Dường như Văn Nhạc Thiên đã bị hắn làm phản tức muốn chết, cả người nằm trong sự trói buộc của Lưu Trác không thể nhúc nhích, thế là bèn há miệng cắn vào mặt Lưu Trác, dùng hết toàn bộ sức lực.
Trên mặt truyền đến cảm giác đau nhói, đầu mũi cũng nghe được mùi máu tanh, Lưu Trác khẽ cười, ghé mặt mình đến gần hơn nữa, để Văn Nhạc Thiên cắn cho thoải mái.
Sau khi Nhạc Thiên diễn cảnh phẫn nộ cực độ xong thì bắt đầu sang màn lòng như tro tàn, cái này thì đơn giản hơn phẫn nộ rất nhiều, cứ không ngó ngàng đến ai không nói lời nào nhìn Lưu Trác đi lòng vòng là được.
Tình hình bên ngoài như thế nào Nhạc Thiên không rõ lắm, song thấy dáng dấp Lưu Trác ở trong cung phát hiệu lệnh cũng đủ biết được đại khái. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ phó bản thống nhất thiên hạ của nam chính chắc cũng được 99% rồi.
Ngày xuân hoa nở, cung nhân bày mấy chậu hoa hồng nở sớm vào trong điện, tay áo huyền bào rộng lớn của Văn Nhạc Thiên phủ trên sạp, vẻ mặt vô cảm nhìn những cung nhân quen thuộc của mình nghe theo lệnh Lưu Trác mang đủ loại hoa tươi cao thấp không đều đặt khắp nơi.
Lưu Trác ngoảnh mặt lại, đối diện với Văn Nhạc Thiên sắc mặt trắng bệch: “Mẫu đơn chưa nở, chờ qua một thời gian nữa, trong điện cũng có thể trưng mẫu đơn bệ hạ thích rồi.”
Nụ cười trên mặt Lưu Trác xán lạn, hoàn toàn không nhìn ra hắn đã giằng co chiến tranh lạnh với Văn Nhạc Thiên trong im lìm như vậy đã gần một tháng rồi.
Hiện tại Văn Nhạc Thiên đã hoàn toàn không lên tiếng, trong đôi mắt hoa đào ngập tràn giá lạnh và căm ghét đối với Lưu Trác, bất kể Lưu Trác có dịu giọng nói năng nhỏ nhẹ với cậu ép dạ cầu toàn làm cậu vui lòng như thế nào đi nữa, cũng không cho Lưu Trác một chút thái độ tốt nào. Chỉ lẳng lặng nhìn xem Lưu Trác còn chơi trò mèo gì nữa.
Lưu Trác lo cho sức khỏe cậu, vẫn luôn nhẫn nhịn như khổ hạnh tăng, không có một chút hành động hơi thân mật vượt khuôn nào cả. Có điều Văn Nhạc Thiên vẫn dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù để nhìn hắn, không có dấu hiệu mềm lòng nào.
Có lẽ là cả đời này cũng không mềm lòng.
“Bệ hạ giận dỗi với ta như vậy, không chịu nói một câu, thật sự nhất định phải có một đứa con sao?” Lưu Trác chắp tay lạnh nhạt nói.
Con ngươi Nhạc Thiên sâu kín quan sát hắn, nghĩ bụng: Tui không muốn có con, chỉ là hình tượng không cho phép tui nói với mấy người, trong lòng lại hết sức mong Lưu Trác vào thế cường thủ hào đoạt của một nam chính ra.
Quả nhiên thần sắc Lưu Trác chợt dữ tợn, xoay người lại lạnh nhạt nói với cung nhân: “Mang Tạ quý phi tới đây!”
Nhạc Thiên hoảng hốt trong lòng, ngoài mặt vẫn nhìn Lưu Trác bằng ánh mắt trong veo có phần như là mỉa mai.
Một lát sau, Tạ Doanh không hiểu gì cả được đưa đến trong điện. Cô không quá rõ chuyện xảy ra trong cung, ngày nào cũng trốn trong cung của mình uống trà làm một người giàu sang rảnh rỗi không buồn không lo, bất ngờ được đưa đến trong điện thì thấy Lưu Trác chắp tay đứng, Văn Nhạc Thiên ngồi, cả hai trông như kẻ thù. Lòng dạ rối loạn tùng phèo, tưởng chừng như thấy được những tháng ngày tươi đẹp của mình sắp kết thúc.
“Bệ hạ thích nữ tử mảnh mai động lòng người như thế này,” Lưu Trác chỉ vào Tạ Doanh đang run lẩy bẩy, lạnh lùng nói với Văn Nhạc Thiên, “Đi đi.”
Nhạc Thiên ngửa đầu vừa trầm tĩnh vừa lạnh lùng nhìn Lưu Trác, thầm nghĩ nếu mấy người dám dọa con gái tui sợ, thế thì hai đứa mình phải cãi nhau một trận mới được.
Chân Tạ Doanh mềm nhũn, đã quỳ xuống, “Bệ hạ…”
Lưu Trác tiến lên trước nắm tay Văn Nhạc Thiên, kéo Văn Nhạc Thiên từ trên sạp xuống. Văn Nhạc Thiên im lìm chân đá tay đấm, Lưu Trác ăn mấy cú, bèn dứt khoát vác cậu lên. Tạ Doanh sợ hãi, không ngừng rụt về phía sau, mắt thấy không thể lui được nữa, Lưu Trác đang khiêng Văn Nhạc Thiên đã đứng trước mặt cô.
“Nếu bệ hạ thích, vậy giờ ta thả bệ hạ xuống.” Lưu Trác hờ hững nói.
Văn Nhạc Thiên tức giận đến mức hai mắt đỏ chót, song vẫn không nói một lời.
Lưu Trác quyết tâm thẳng tay ném cậu lên giường, bước đến xách cổ áo của Tạ Doanh ném Tạ Doanh theo sang. Tạ Doanh hoảng hốt la một tiếng, lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lưu Trác vang lên, “Cởi!”
Tạ Doanh ôm váy xanh ngờ vực không rõ ngoái nhìn lại, trông thấy sắc mặt của Lưu Trác như muốn ăn thịt người, không kiềm được nhất thời trào nước mắt. Mấy năm nay cô đã quen sống trong nhung lụa, Văn Nhạc Thiên không xử tệ với cô một chút nào, đột nhiên bị bộ dạng kinh khủng đó của Lưu Trác dọa sợ đến mức hồn vía sắp lên mây.
Văn Nhạc Thiên ngã trên giường, nghe tiếng Lưu Trác quát ầm lên song không sợ hãi như Tạ Doanh, không nhanh không chậm quay mặt sang, cuối cùng cũng hé môi, do một thời gian dài không nói chuyện, nên giọng nói trở nên trầm thấp khàn đục hơn rất nhiều, “Lưu Trác, ngươi khiến ta thấy buồn nôn.”
Không gian xung quanh phút chốc lặng thinh, vừa rồi Tạ Doanh đã thấy mình sợ đến cùng cực, nhưng bây giờ cô mới nhận ra mình chưa đến cực hạn. Bởi vì ngay lúc này cô đã sợ đến mức chỉ ước mình có thể biến mất khỏi cung điện này ngay lập tức.
Lưu Trác nhìn Văn Nhạc Thiên chăm chú, đôi bên nhìn nhau, mang một mối tơ vương.
Sau đó, bất ngờ là, Lưu Trác cười, không phải là kiểu cười gằn châm biếm, mà là một nụ cười rất vui vẻ, hắn dùng vẻ mặt hòa nhã nói với Tạ Doanh: “Ngươi đi xuống đi, bệ hạ không có duyên phận với ngươi, tự đi tìm nam tử mình thích đi, đừng để chậm trễ.”
Trong giọng nói đầy ẩn ý xa xăm mang một cảm giác già dặn, trong lòng Tạ Doanh thì gần như là ra lệnh, môi cô run rẩy đáp: “Vâng.” Ôm làn váy xanh của mình phi nhanh ra khỏi tòa cung điện vàng son lộng lẫy nồng nàn hương thơm như chạy trốn khỏi địa ngục. Mãi đến khi ra được rồi hai chân mới như nhũn ra ngã khụy trên đất, quay đầu lại liếc nhìn cung điện một lần.
Bệ hạ… Lưu Trác sẽ giết bệ hạ sao?
Văn Nhạc Thiên nửa nằm trên giường cảnh giác nhìn Lưu Trác, Lưu Trác lại bình thản ung dung từ từ ngồi xuống, không màng đến sự phản kháng của Văn Nhạc Thiên kéo tay cậu lại, nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ, tình yêu của ta dành cho người, e là cả đời này người cũng không hiểu được. Ta không trách người, chỉ cần người biết rằng tấm lòng của ta đối với người luôn hết mực chân thành, bất cứ ai trên đời này cũng không thể so được.”
Mấy câu bộc bạch kiểu này Lưu Trác không nói được mười ngàn thì cũng phải một ngàn câu, lần này hắn không chờ phản ứng của Văn Nhạc Thiên, đã tự nhiên kéo cậu, “Bệ hạ, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Văn Nhạc Thiên có phản ứng, hơi run lên, hai chữ tràn ngập hận thù bật ra từ đôi môi mỏng của cậu —— “Tiện nô!”
Lưu Trác tàn nhẫn hành Văn Nhạc Thiên một hồi, hắn kiềm nén đã lâu, gần như là kiềm nén đến đau đớn, đấu đá bừa bãi như bị lửa đốt toàn thân. Văn Nhạc Thiên tuy được chăm sóc, song vẫn mong manh, bị Lưu Trác giày vò tới ngất đi, Lưu Trác không hoảng loạn, vẫn nông nông sâu sâu không tha cho Văn Nhạc Thiên trắng như làm bằng men sứ, đã nhắm chặt hai mắt.
Lần này Nhạc Thiên bất tỉnh hai ngày, tỉnh lại còn thấy đầu óc nặng nề mơ hồ, có điều nội tâm lại thấy hài lòng. Giả làm người câm một tháng trời, cuối cùng cũng ép bản tính của Lưu Trác lòi ra, ăn một bữa tiệc thịt mồm miệng đầy mỡ.
Hệ thống: “Lưu Trác phế truất cậu rồi.”
Nhạc Thiên dửng dưng như không, “Muốn truất thì cứ truất đi, ông ngoại tao sao rồi?”
Hệ thống: “Giam lỏng.”
Mấy chuyện này không nằm ngoài dự kiến của Nhạc Thiên, với tâm tính như vậy của Lưu Trác mà không được Văn Nhạc Thiên đáp lại, dần dần lâu ngày, cậu hơi lo sợ Lưu Trác sẽ phát rồ. Lần trước Lưu Trác ném Tạ Doanh lên giường rồi thả đi, cậu có cảm giác hình như Lưu Trác đang ấp ủ việc lớn gì đó.
Quả nhiên sau đó Lưu Trác phát điên hết mức, thời tiết nóng lên, hắn tịch thu y vật của Văn Nhạc Thiên, xem Văn Nhạc Thiên như búp bê suốt ngày ôm trong lòng, cho dù không lên giuồng cũng làm vậy. Miệng dính miệng mớm đồ ăn, ôm Văn Nhạc Thiên đi vệ sinh, quấn rít lấy Văn Nhạc Thiên như một con ma trơi, mặt mày Văn Nhạc Thiên ngày một hốc hác hơn.
Lưu Trác đã ngừng cho Văn Nhạc Thiên uống thuốc bổ, rồi lại không ngừng giày vò Văn Nhạc Thiên trên giường, không phân biệt ngày đêm.
Trong lúc hoảng hốt Nhạc Thiên cảm thấy mình sắp tinh tẫn nhân vong (1).
“Bệ hạ, ” Lưu Trác ngậm một miếng thịt được nhai nát đút cho Văn Nhạc Thiên, thân thể Văn Nhạc Thiên suy yếu, vô lực phản kháng, chỉ cố nuốt xuống, để tránh cho Lưu Trác dây dưa quá lâu, trên gương mặt trắng bệch hơi xanh lên, cậu yếu ớt nói: “Lưu Trác, ngươi muốn giết cô?”
Lưu Trác cụp mắt xuống, hàng mi dày cong lên như cánh quạt, không nói một lời.
Thực ra suy nghĩ đó đã xoay quanh trong đầu hắn đã rất lâu.
Nếu Văn Nhạc Thiên… chết đi là tốt rồi…
Hắn và Văn Nhạc Thiên chết chung! Cháy chung! Trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, cả đời, không, đời đời kiếp kiếp cũng không tách ra.
Tự tay giết Văn Nhạc Thiên, Lưu Trác không làm được, hắn không đành lòng động vào một ngón tay của Văn Nhạc Thiên, chỉ vì sự không đành lòng đó mà Lưu Trác vẫn luôn đèn nén suy nghĩ điên cuồng đó.
Thế thì, đành thuận theo tự nhiên thôi.
Thân thể Văn Nhạc Thiên không tốt, bệnh chết, dù sao cũng không phải lỗi của hắn.
“Bệ hạ, ngươi muốn chôn ở đâu?” Lưu Trác nhẹ giọng hỏi, giọng điệu ngọt ngọt ngào, thậm chí có chút vui vẻ an yên.
Nhạc Thiên nghe mà sợ nổi da gà, nghĩ thầm thôi xong, thằng nhóc này thật sự đã hư hết thuốc cứu chữa từ trong ra ngoài mất rồi.
Lưu Trác không nghe thấy Văn Nhạc Thiên trả lời, trong lòng không có một chút buồn bực nào, rất bình tĩnh, bởi vì hắn nghĩ kỹ, muốn cháy chung với bệ hạ chôn chung một chỗ, dẫu cho bệ hạ tức giận như thế nào, thì cũng nhất định phải vậy.
Cơ thể Văn Nhạc Thiên thoạt nhìn không ổn, song vẫn lục tục mạnh mẽ chống chịu được hai năm, lòng dạ Lưu Trác cũng theo đó đau đớn trong hai năm, ngày nào thức dậy cũng phải nhìn sang xem Văn Nhạc Thiên, xem cậu còn sống hay đã chết, Văn Nhạc Thiên vẫn sống, còn mang dáng vẻ mỹ nhân bệnh tật. Trong lòng Lưu Trác nửa vui nửa buồn, mộ địa đã chọn được một vài nơi, Văn Nhạc Thiên vẫn không quan tâm với cậu.
Năm Đại Chu thứ ba, Miễn đế bạo ngược thần bí lặng yên không tiếng động biến mất.
Hậu cung bỗng nhiên vắng chủ, các cung nhân tản đi hết như chim muông, Mạnh Lan Nghi kéo tay Tạ Doanh không quay đầu lại chạy trốn nơi hoàng cung như chốn ăn thịt người này.
Tạ Doanh đang mang thai, trong hành lý đầy châu báu, trong lòng hết sức hoảng loạn, “Lan Nghi, nhỡ đâu Miễn đế quay lại…” Cô run lên, nhớ lại gương mặt và bản tính đáng sợ đó của Lưu Trác lập tức cảm thấy sợ hãi.
Mạnh Lan Nghi lại rất bình tĩnh, hắn cụp mắt xuống, dáng vẻ thư sinh nhã nhắn tuấn tú, “Hắn ta sẽ không quay lại đâu.” Huynh trưởng, ta đã báo thù cho huynh, huynh ở dưới ấy hãy yên nghỉ.
Ngày Văn Nhạc Thiên chết, Lưu Trác mở mắt ra, vẫn dùng chóp mũi kiểm tra hơi thở của Văn Nhạc Thiên, phát hiện cậu không còn thở nữa, ban đầu chợt khựng lại trong giây lát, nở nụ cười. Rồi nụ cười dần biến thành một khuôn mặt khóc hết sức đáng thương, k** r*n lên hai tiếng như con chó mất chủ, đến tiếng thứ ba thì hắn khạc một ngụm nước bọt đậm máu đen —— suýt chút nữa bắn lên khuôn mặt trắng men của Văn Nhạc Thiên, hắn giật mình hoảng hốt, vội vàng đưa tay gạt đi.
Có người hạ độc hắn, Lưu Trác biết, song không muốn quan tâm đến, dù sao thì hắn phải chết theo Văn Nhạc Thiên, uống thuốc độc thì sao chứ?
Lưu Trác thỏa mãn ôm Văn Nhạc Thiên đi phía cung điện hắn đã chuẩn bị sẵn từ trước. Dù Văn Nhạc Thiên chết rồi, sắc mặt xanh trắng trông rất khó coi, nhưng trong mắt Lưu Trác thì vẫn là vẻ hào hoa phong nhã độc nhất vô nhị, ngạo nghễ như ngày nào.
Tất cả đã ổn rồi, Lưu Trác bình tĩnh nghĩ, cuối cùng thì hắn và bệ hạ có thể mãi mãi bên nhau rồi. Hắn cúi mặt nhìn Văn Nhạc Thiên, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ta sẽ luôn luôn hầu hạ ngài…”
__
(1) tinh tẫn nhân vong: 精尽人亡, hao tổn tất cả sức lực dẫn tới suy kiệt mà chết.
Nguồn: hanzii.net
__
Để nhận xét thì tui thấy đây là kết cục của hai con người cực đoan, mà một người trong đó còn tâm lý bất ổn, hơi chống đối xã hội nữa.
Ban đầu Lưu Trác nghĩ là mình có thể chấp nhận đơn phương yêu cả đời nhưng mà sự thật là không thể, không chịu nổi việc mình bỏ ra mà không có hồi đáp, không có kết quả, không lay động được đối phương. Cộng thêm quá khứ thiếu thốn, nên sợ mất đi, mong được Văn Nhạc Thiên giết còn hơn bị vứt bỏ. Một nhân vật quá nặng nề, kiểu người này mà có ngoài đời thì nói thiệt là không dám tiếp xúc.
Còn một điều tui mới nhận ra là hai nhân vật lần này trái ngược nhau hoàn toàn, một người quá đầy đủ nên không thiết tha gì cả gần như là không có lẽ sống, còn một người thiếu thốn nên lúc nào cũng khát khao, khi đã hướng đến điều gì là tuyệt đối chăm chăm vào cái đó.
Ngoài ra thì cũng xin lỗi mọi người vì thời gian qua lặn hơi nhiều, ngoại trừ bị lag tiếng Việt ra thì tui còn bị cái không sắp xếp được thời gian, cứ xà quần cái là hết ngày mà chưa edit được gì hết, đang cố gắng sửa cái tật lề mề huhu.