
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 320
Thế giới 20: Quân vương mất nước 15
Ánh tà dương đỏ quạch như máu, nhuộm đẫm một nửa bãi cát thành trì. Quay mắt nhìn về phía đoàn quân đang vây quanh, Trấn Viễn Hầu dẫn phần người ngựa sót lại, cười to nói: “Được được được, ta chinh chiến một đời, chết trên chiến trường cũng coi như chết có ý nghĩa, đúng với ý ta!” Giơ tay vung thanh đao lớn lên đánh về phía trước. Bỗng nhiên, một mũi tên xé không khí kéo đến, bắn phía hàng đầu đoàn quân, tướng thủ lĩnh ngửa đầu trúng một mũi tên rồi ngã ngửa xuống đất.
Tiếng thiên quan vạn mã vang lên, Trấn Viễn Hầu nhìn lại, trên người Lưu Trác mang áo giáp son vàng, trên vai mang một thanh trường cung mạ vàng, khuôn mặt lạnh lùng kiệt ngạo, cưỡi trên hãn huyết bảo mã vàng ròng trông như Chiến Thần giáng lâm, “Giết ——!”
Tình thế xoay chuyển trong chớp mắt, Trấn Viễn Hầu vốn tưởng rằng lần này ông phải chết rồi, không bao giờ ngờ rằng sẽ được Lưu Trác cứu.
“Kẻ này độc ác” – Trấn Viễn Hầu còn nhớ lời đánh giá của mình với Lưu Trác, thấm thoát nhiều năm qua, hai người lại cùng nhau ngồi trước lửa trại âm bình khí hòa uống rượu.
Trấn Viễn Hầu nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của quốc chủ.”
Lưu Trác lạnh nhạt nói: “Trấn Viễn Hầu không cần khách khí.”
Gió lạnh thổi lửa trại bập bùng, cuối cùng Trấn Vẫn Hầu vẫn nói ra câu hỏi nghĩ trong lòng, “Quốc chủ định thả ta hay bắt ta để uy h**p bệ hạ?”
Lưu Trác giơ túi rượu lên, rượu mạnh tràn xuống cổ họng, cay xót đau nhói, hậu vị ngọt song cũng như lửa đốt, vẻ mặt hắn xa xăm nhìn về phía màn trời tối om om lặng im không nói gì. Thật kỳ lạ, ai ai cũng coi hắn như kẻ ác, Văn Nhạc Thiên nghĩ vậy, Trấn Viễn Hầu cũng thế, có điều rằng, hắn đúng là không phải người lương thiện gì.
Trấn Viễn Hầu uống một hớp rượu, rượu chảy dính dưới chòm râu, chòm râu hơi rung lên, nói: “Nếu là vế sau, ta khuyên quốc chủ nên từ bỏ suy nghĩ đó đi thì hơn, ta thà chết cũng sẽ không để ngươi uy h**p bệ hạ.”
Lưu Trác trầm tĩnh nói: “Hầu gia rất thương bệ hạ.”
“Nó là đứa cháu ngoại do con gái duy nhất của ta sinh ra,” Trên mặt Trấn Viễn Hầu hiện lên nụ cười, “Ta lấy mạng ra thương vẫn còn sợ không đủ.”
Lưu Trác nhớ tới mẹ mình.
Nhưng mà rất lạ là, ấn tượng với mẹ, trong đầu Lưu Trác lại rất mờ nhạt. Hẳn là vì bởi đoạn ký ức đó nghĩ lại thấy đau đớn, nên chọn lãng quên theo bản năng, song hình ảnh hắn và Văn Nhạc Thiên chung đụng lại rõ ràng như hiện ngay trước mắt.
“Bệ hạ cũng rất kính trọng Hầu gia.” Lưu Trác nhẹ giọng nói.
Nhắc đến Văn Nhạc Thiên, trên mặt Trấn Viễn không kiềm được nụ cười từ ái, “Bệ hạ ấy, tính tình vẫn còn trẻ con.”
Lưu Trác “ừm” một tiếng.
Trấn Viễn Hầu kinh ngạc nhìn sang hắn, sườn mặt của thiến niên tuấn tú tĩnh lặng như ngọc trong ánh lửa, quả thực là mênh mông lặng yên không thể nói thành lời. Giọng điệu bình thản nhưng lại khiến Trấn Viễn Hầu chợt thấy chua xót.
“Hầu gia nghỉ ngơi một chút đi, ” Lưu Trác đứng dậy, “Bụi bặm đầy mình quay về, bệ hạ trông thấy cũng khó chịu trong lòng.” Dứt lời, hắn xách túi rượu đi dần xa, bóng người cao gầy dưới ánh trăng lạnh lùng càng lúc càng kéo dài.
Nhạc Thiên đón Trấn Viễu Hầu bình yên về thành, biết được Lưu Trác cứu ông, phút chốc không biết nói gì.
Trấn Viễn Hầu cũng bất ngờ, vuốt vuốt chòm râu của mình, chắp tay trầm giọng nói: “Lưu Trác lòng dạ độc ác tâm tư sâu nặng, hành động này của hắn không biết có ẩn ý gì?”
“Ông ngoại đã mệt rồi, hồi phủ tĩnh dưỡng thôi.” Văn Nhạc Thiên miễn cưỡng cười nhẹ.
Suy nghĩ của Trấn Viễn Hầu không chung với cậu, vẻ mặt nặng nề nói: “Bệ hạ, Miễn quốc có một vị quân chủ như sói như hổ như thế, ngày sau tất sẽ thành họa lớn, không thể không phòng, nhân lúc cánh chim của hắn chưa lớn, tốt nhất nên tiên hạ thủ vi cường.”
Sắc mặt Văn Nhạc Thiên cũng không tốt, “Cô biết.”
Trấn Viễn Hầu đi rồi, Nhạc Thiên một mình đứng trong đình, nhìn phiến lá phong dần sang đỏ, than thở: “Tiểu Tuyết Cầu đúng là bé cưng không chịu thiệt mà.”
Gây xích mích cho bốn nước đấu đá, rồi lại đi cứu Trấn Viễn Hầu cho Văn Nhạc Thiên một món nợ ân tinh. Thật sự đúng là Văn Nhạc Thiên đâm hắn một dao, hắn rút ra trả lại cho Văn Nhạc Thiên, mà còn phải xoay chuôi dao cẩn thận đặt vào trong tay Văn Nhạc Thiên. Vừa yêu giang sơn vừa yêu mỹ nhân, không lỗ cả trong cả ngoài.
Không giống như Văn Nhạc Thiên, hành động hùng hồn như hổ, ăn thiệt cái thành ngốc, mà còn đắc tội ba nước còn lại, cộng thêm nợ tình với Lưu Trác, đâu cũng không yên (1).
Hệ thống: “Cậu không làm lại cậu ta đâu.”
Theo tình tiết phát triển của thế giới này, bây giờ Trấn Viễn Hầu đã chết rồi, Ung quốc chính thức bước vào con đường suy yếu. Song, lần này Lưu Trác ra tay cứu Trấn Viễn Hầu, tình tiết sẽ phát triển như thế nào, hệ thống không thể nói trước được, nhưng nội dung chính là thống nhất thiên hạ chắc sẽ không thay đổi.
Nhạc Thiên: “…giờ tao thấy tao hơi khó tin lời mày nói.”
Hệ thống: “…” Đây cũng thế thôi.
Từ lần trước tạm biệt Lưu Trác, mãi cho đến khi Trấn Viễn Hầu hồi triều, Nhạc Thiên tính thời gian, thấy đã hơn hai mươi ngày không có tin tức của Lưu Trác. Chẳng lẽ nào cục cưng lạnh lòng với mình rồi, chuẩn bị hết lòng hết dạ nhào đầu vào sự nghiệp?
Thời gian nhiều ngày qua đi, Tạ Doanh lại được triệu hạnh, Nhạc Thiên cẩn thận làm bộ như hoàn toàn không biết chân tướng sự thật về đứa bé kia, chuẩn bị sắp xếp cho Tạ Doanh coi như làm “mẹ” đứa trẻ.
Nằm trên giường, cậu vẫn thấy rất tò mò, Lưu Trác tính làm cách nào để có một đứa trẻ đưa cho cậu? Hay giờ tính trở mặt luôn rồi? Nhạc Thiên tâm sự nặng nề, nằm nghiêng người trên giường chẳng thể nào ngủ được, khi tiếng hít thở phả vào bên tai thì cậu mới như sực tỉnh quay đầu qua định la lên, đôi môi đã bị một bàn tay bịt lại. Mắt của Lưu Trác sáng ngời rực rỡ trong bóng tối, Nhạc Thiên nghi rằng mình nhớ Lưu Trác quá nên đang nằm mơ, phút chốc ngờ vực không thôi.
“Bệ hạ, ” Lưu Trác hạ thấp giọng càng có cảm giác như đang trong giắc mơ, “Nhớ ta không?”
Nhạc Thiên choáng váng, hoàn toàn không thể đoán được Lưu Trác lại sẽ xuất hiện trước mình vào giờ này ngay chỗ này, đây là hoàng cung của Ung quốc đó!
Lưu Trác cúi thấp đầu, Nhạc Thiên theo bản năng nhắm mắt lại, chóp mũi thân mật va vào nhau. Lưu Trác chậm rãi buông tay ra, bệ hạ của hắn sốt sắng nhắm mắt lại, hàng mi rung động mãnh liệt, lại là dáng dấp muốn gì cứ lấy, Lưu Trác không nhúc nhích, khi cách đôi môi Văn Nhạc Thiên chỉ một khoảng nhỏ thôi mới nhẹ giọng nói: “Tại sao bệ hạ không la?””
Nhạc Thiên đột ngột mở mắt ra, trong mắt vừa là phẫn nộ vừa là xấu hổ.
“Để ta đoán thử nhé, lòng dạ bệ hạ cứng rắn chắc chắn sẽ không mềm lòng với ta vì ta đã cứu Trấn Viễn Hầu,” Lưu Trác duỗi tay nhẹ nhàng phủ lên nhược điểm của Văn Nhạc Thiên, thấp giọng nói, “Mà là sợ người ngoài biết được, người đang hầu hạ dưới thân tên nô tài người nuôi lớn, đúng không?”
Nhạc Thiên đưa tay túm chặt mái tóc dài của Lưu Trác, vẻ mặt cực kỳ khó cái, nghiến răng bật ra từng chữ một —— “Ngươi… làm càn!”
Lưu Trác khẽ cười, lồng ngực rung rung, dứt khoát trở mình trên long sàng đè trên Văn Nhạc Thiên. Mái tóc đen của Văn Nhạc Thiên rối tung, khuôn mặt trắng như men sứ chìm trong mây tóc, vừa lạnh lùng vừa tươi đẹp, lửa giận bùng cháy trong đôi mắt hoa đào. Thực sự, Lưu Trác… có chết cũng không buông tay được.
Trên long sàng, một màn xâm phạm phát động trong lặng yên không tiếng động. Lần đầu tiên Văn Nhạc Thiên phải chịu trong tình trạng không dùng thuốc, vẫn bị Lưu Trác hành đến mức như nhũn cả người ra, nước tràn ra khắp nơi. Lưu Trác bóp da thịt mềm mại trên lồng ngực cậu, cắn tai cậu thì thầm: “Bệ hạ, quý phi của ngươi còn đang nằm bên dưới đó, đừng để kêu ra tiếng nhé.”
Da đầu Nhạc Thiên phút chốc tê dại, toàn thân căng cứng.
Lưu Trác khẽ cười một tiếng, “Sao ta lại thấy bệ hạ hưng phấn hơn vậy?”
Nhạc Thiên cắn môi không dám lên tiếng, sợ vừa mở miệng ra sẽ là tiếng th* d*c ngọt ngào.
Quá điên cuồng, trong khoảnh khắc mấu chốt này, Lưu Trác lại dám gan to bằng trời lẻn vào hoàng cung Ung quốc, giày vò Văn Nhạc Thiên cả một đêm trên chính long sàng của Văn Nhạc Thiên.
Văn Nhạc Thiên vẫn nhẫn nhịn cả đêm không kêu thành tiếng, chỉ sợ gây ra động tĩnh quá lớn, nên ngoan chưa từng thấy, Lưu Trác nhận ra nỗi lo của cậu, càn rỡ đối diện với Văn Nhạc Thiên đỏ ửng cả mặt.
Khi hơi nóng kéo đến, Nhạc Thiên vô thức hé môi ra, người đã thất thần, thực hiện động tác nuốt theo bản năng, ý thức trôi dạt lên tận trời trong màn sương mờ.
Lúc Lưu Trác l**m mặt cậu định kéo cậu xuống dưới giường thì mới hốt hoảng đá hắn, Lưu Trác giữ chặt người đang yếu ớt vùng vẫy, mạnh tay vén màn giường lên.
Nhạc Thiên không kiềm được kêu tiếng đầu tiên, nước mắt tí ta tí tích chảy xuống, nhanh chóng nhắm chặt hai mắt lại hoàn toàn không dám nhìn xuống tấm thảm dưới chân. Lưu Trác thấy cậu căng thẳng như sắp ngất, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Mở mắt ra, không có ai cả…” Sao hắn cam lòng để cho báu vật trong tim mình cho người khác nghe, người khác thấy chứ.
Nhạc Thiên khi này mới mở đôi mắt trĩu nước ra liếc nhìn thử, dưới giường đúng là không có ai, ngay cả cung nhân cũng không biết biến mất từ lúc nào. Trong giây phút cậu hoảng hốt thì Lưu Trác ngậm môi cậu, dứt khoát ôm cậu, dùng tư thế dây dây dưa dưa đi thẳng đến bên cửa sổ, nhấn mạnh cậu vào cửa sổ, cuối cùng thì Nhạc Thiên cũng kêu thành tiếng, gọi tên của Lưu Trác hết lần này đến lần khác.
Đến khi Nhạc Thiên tỉnh lại, thì cậu đã nằm trên long sàng rồi, dưới người khô ráo, tới chăn đắp cũng khô ran, ngay cả Tạ Doanh vẫn còn nằm nguyên dưới giường. Nếu không phải toàn thân đang đau nhức và đầy vết xanh tím, thì cậu còn tưởng đó chỉ là một giấc mơ.
Đây là hành động ra uy của Lưu Trác dành cho Văn Nhạc Thiên, hắn có thể lặng yên không tiếng động lẻn vào trong hoàng cung Ung quốc, trải qua một đêm xuân, rồi lại âm thầm lặng lẽ rời đi, cứ như chưa từng xuất hiện vậy. Không khó để biết tay chân trong Ung quốc của hắn đã vươn dài bao nhiêu.
Nhạc Thiên kéo chăn lên che mặt lén lút cười thành tiếng, từ hẹn bắn pháo đến đánh vần từ xa ngàn dặm, mấy người được đó, cục cưng đáng yêu quá đi, còn tưởng đâu là trở mặt không yêu mình nữa chứ.
Cậu hài lòng, nhưng Văn Nhạc Thiên thì không được hài lòng, bèn cáo ốm hai ngày không lên triều, ngày thứ ba đứng dậy biểu diễn tài năng truyền thống —— đập cung, đập cung điện tan nát, phát hỏa một trận to, thay hết tất cả cung nhân nội thị, cho đày toàn bộ người cũ.
Buổi chiều, nội thị đưa đồ trang trí mới đến, ban đầu Nhạc Thiên vẫn chưa phát hiện ra cái gì, lúc giơ tay lên uống trà thì mới phát hiện ra hoa văn trên tách trà giống y như ở trong điền trang chỗ cậu và Lưu Trác hẹn hò, là hoa văn mẫu đơn và hoa hồng quấn quýt rất đặc biệt. Trước đó Nhạc Thiên nhìn thấy, trong hiện lên bốn chữ “hoa khai phú quý”, nên có ấn tượng rất sâu sắc với hoa văn này.
Chỗ nào cũng nhúng tay như thế này, Lưu Trác đang muốn quyết tâm ép Văn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên phát biểu d*c v*ng chiếm hữu của cục cưng mạnh vậy, cậu thấy hài lòng lắm, sau đó lạnh mặt đập tách trà.
Nam chính Lưu Trác vừa ra tay, ba nước còn lại lập tức binh bại như núi đổ, Ung quốc vào thế khó xử. Mới bị ba nước còn lại liên hợp tấn công xong, giúp họ không hợp lý, nhưng Miễn quốc một chọi ba còn hùng hổ như thế, chẳng phải kế đó là đến phiên Ung quốc hay sao? Trấn Viễn Hầu gấp đến mức bạc tóc.
Nhạc Thiên không hề sốt ruột chút nào, bởi vì Lưu Trác mà cả thiên hạ nghe tiếng đã sợ mất mật đó đang nằm trên giường cậu hôn chân cậu, “Ngươi sẽ không sợ ta giết ngươi?”
“Bệ hạ giết đi.” Lưu Trác tr*n tr**ng ngồi xuống, mê muội khẽ ngửi mùi hương trên cơ thể Văn Nhạc Thiên, mùi hương nồng nàn đó hòa quyện với mùi vị của hai người, càng khiến người ta đắm chìm, ở bên Văn Nhạc Thiên càng lâu, Lưu Trác càng cảm thấy cả thể xác và tinh thần mình càng say. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn trở thành một con chó đích thực, suốt ngày nằm rạp bên chân Văn Nhạc Thiên, không cần phải đối phó với những thứ tranh đấu kia, song không thể không làm được. Văn Nhạc Thiên thực sự không ngoan gì cả, cậu không cần tên Lưu Trác một lòng si mê này.
Văn Nhạc Thiên không giết được Lưu Trác, thế là từ bỏ phản kháng yếu ớt như tự an ủi mình, lăn lộn với Lưu Trác. Không thể không thừa nhận, Lưu Trác đã lặng lẽ đặt dấu ấn lên người cậu, cậu vừa nhìn thấy Lưu Trác cả người từ trên xuống dưới như nhũn ra nóng bừng lên, cơ thể cấm dục hai mươi mấy năm thực ra đã hoàn toàn mở ra với Lưu Trác từ trong ra ngoài rồi.
Sau một hồi ôm ấp triền miên, Lưu Trác khẽ ôm Văn Nhạc Thiên, không ngừng l**m láp trên gò má mềm mại của cậu, Văn Nhạc Thiên thấy phiền không chịu nổi, “Ngươi là chó thật à?”
“Bệ hạ quên ta là Tiểu Tuyết Cầu?” Lưu Trác mỉm cười, để lại một dấu răng không sâu không nông trên mặt Văn Nhạc Thiên, thành công đổi lại một bạt tai của Văn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên cảm thấy dạo gần đây Lưu Trác điên hơi bị ghê, trên giường diên, xuống giường còn điên hơn nữa. Ở trong cung lâu dài, ít khi tránh người, ngoài chiến trường đang hừng hực, vậy mà hắn ở trong cung Văn Nhạc Thiên làm nô tài đầy hào hứng, quỳ xuống xỏ giày cho Văn Nhạc Thiên, trước khi mang vào hôn một cái, mang xong còn phải hôn thêm cái nữa trên mặt giày Văn Nhạc Thiên.
Khi mùa đông bắt đầu thì cuối cùng chiến trường cũng đình chiến, trời lạnh quá, đánh tiếp nữa cả hai bên đều không chịu nổi, Lưu Trác càng ở bên người Văn Nhạc Thiên lâu dài hơn nữa.
Hai người họ đang đứng trong cảnh hòa bình kỳ dị, bởi vì người này không làm được gì người kia, thế nên cùng lui về một bước, ngoài mặt bình thản không lung lay. Ngoại trừ việc Lưu Trác bò lên giường Văn Nhạc Thiên ra, thì hai người gần như là trở về tình cảnh trước đây.
Sự cân bẳng như miếng băng mỏng rốt cuộc tan vỡ trong ngày xuân, chiến trường một lần nữa khai chiến, Văn Nhạc Thiên cũng muốn khai chiến với Lưu Trác, “Mười tháng hoài thai, đưa con cho cô, chuyện trước kia —— coi như thanh toán xong!” Trên mặt Văn Nhạc Thiên để lộ ra thần sắc căm ghét đồng thời như được giải thoát.
Con tim Lưu Trác rơi tuột xuống đáy vực. Hắn trăm phương ngàn kế lừa gạt Văn Nhạc Thiên vào cái rọ này, mất hơn nửa năm hết lòng hết dạ hầu hạ cậu, làm cậu vui lòng, khoét cả trái tim mình ra đưa cho Văn Nhạc Thiên. Thế nhưng Văn Nhạc Thiên vẫn thế, ngạo nghễ trên cao lạnh lùng vô tình, không có một chút thay đổi.
Lưu Trác tự nói với mình: Đây mới dùng là Văn Nhạc Thiên mình ái mộ, nhất thành bất biến nhất trần bất nhiễm (2).
__
(1) đâu cũng không yên: Nguyên văn 里外不是人 – lý ngoại bất thị nhân – trong ngoài không phải người. Tui tra được vài kiểu giải thích:
Nguồn: reddit.com
Tui nghĩ ngữ cảnh dùng với nghĩa thứ 2.
(2) nhất thành bất biến nhất trần bất nhiễm: 一成不变一尘不染.
Nhất thành bất biến 一成不变 – đã hình thành rồi thì giữ nguyên.
Nhất trần bất nhiễm 一成不变一尘不染 – không dính một hạt bụi.
Nguồn: Từ điển Lạc Việt.