
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 319
Thế giới 20: Quân vương mất nước 14
Lần hẹn bắn pháo này Nhạc Thiên sướng toàn thân, có điều cơ thể Văn Nhạc Thiên có hơi kém. Quay trở lại một lần nữa ăn uống bồi bổ bù lại, sau khi bồi bỏ mấy ngày xong Nhạc Thiên cảm thấy hình như mình đã hồi sức rồi, ở trong cung vui vẻ vẽ vài bức xuân cung đồ với Lưu Trác, chờ cho hệ thống lưu xong rồi đốt ngay.
Để ngăn ngừa Lưu Trác có tai mắt trong cung, chỉ cần xuất hiện trước mặt cung nhân thì lúc nào cũng trưng ra bộ mặt mẹ chết, đối đãi với cung nhân cũng cực kỳ kém. Lúc không có ai thì rất không tình nguyện dựa theo hình tượng của Văn Nhạc Thiên bắt đầu móc nối với ba quốc chủ của ba nước khác, chuẩn bị âm thầm xử Lưu Trác.
Văn Nhạc Thiên kiêu căng tự mãn, đã ăn lỗ to thế rồi, cho dù đứa trẻ còn đang bị Lưu Trác nắm trong tay cũng sẽ không ngồi chờ chết. Cơ mà Nhạc Thiên tin rằng mấy trò mờ ám mà mình làm này, sẽ chẳng khiến Lưu Trác tổn thất được gì, hào quang nam chính trong tay, sợ cái đách, có điều cậu vẫn phải tỏ thái độ.
Lần này Lưu Trác càng ngông nghênh, đã chờ sẵn ngay cổng trang, xe ngựa của Văn Nhạc Thiên vừa chạy đến, lập tức bước đến nghênh đáo.
Cung nhân xốc màn xe lên, chân Nhạc Thiên đã bước ra, ánh mắt hờ hững nhìn Lưu Trác. Hai mắt Lưu Trác đảo quanh một vòng trên khuôn mặt như men sứ trắng của Văn Nhạc Thiên, cúi người về trước một cái rồi đưa tấm lưng rộng của mình xuống dưới đế giày mềm của Văn Nhạc Thiên. Dưới ánh đèn lờ mờ, các cung nhân không dám liếc nhìn dù chỉ một lần.
“Bệ hạ, mời.” Gương mặt tuấn tú của Lưu Trác lờ mờ tỏa sáng, dáng dấp lang quân phong độ ngời ngời thật sự khiến người ta vì đó mà điên đảo.
Nhạc Thiên đạp chân lên lưng Lưu Trác bước xuống xe ngựa, xung quanh lặng ngắt không một tiếng động, Lưu Trác đứng dậy, đưa tay đỡ Văn Nhạc Thiên, “Sao bệ hạ vẫn mặc ít như thế?”
Nhạc Thiên lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, “Không có liên quan gì tới ngươi.”
“Bệ hạ là người trong lòng của ta, sao lại không liên quan gì tới ta?” Lưu Trác dịu giọng nói.
Nhạc Thiên nghĩ thầm bé cưng nói chuyện ngọt quá, sau đó cho hắn một cái tát.
Lưu Trác nhanh chóng bắt được tay cậu bao bọc trong lòng bàn tay mình dẫn cậu đi vào, hôm nay Lưu Trác không gấp gáp như khỉ dưa cậu lên giường ngay lập tức giống lần trước. Hắn sai người truyền thiện, kéo Văn Nhạc Thiên đang lạnh mặt ngồi lên giường.
Trên sạp trải lông cáo mềm mại, Lưu Trác thô lỗ tự cởi giày cho mình, kéo chân Văn Nhạc Thiên sang giúp cậu cởi giày. Hai người nhất thời cùng im lặng, Lưu Trác vén trường bào lên đặt chân của Văn Nhạc Thiên trước ngực mình, ngước mắt lên nói với Văn Nhạc Thiên vẻ mặt lười biếng: “Dạo gần đây bệ hạ có khỏe không?”
Đôi mắt hoa đào dập dờn sóng nước giương lên, trong mắt đầy sự châm chọc căm ghét, “Ngươi chưa chết, thì sao cô khỏe được?”
Nụ cười trên mặt Lưu Trác nhạt đi, tuy hắn thích Văn Nhạc Thiên, đồng thời có thể chịu dựng được những lời lẽ vô tình quở trách đấm đá của Văn Nhạc Thiên. Nhưng việc Văn Nhạc Thiên không hề có cảm xúc với mình, vẫn khiến hắn có phần trống vắng trong tim, “Ta chết rồi, ai hầu hạ bệ hạ?”
Lưu Trác bóp bóp chân Văn Nhạc Thiên cách lớp trường bào, Văn Nhạc Thiên đưa chân đạp thẳng song mắt cá chân bị Lưu Trác kéo lại đúng lúc, rồi đè lòng bàn chân của cậu đặt lên.
Cảm nhận được cảm giác cứng ngắc dưới gan bàn chân, Văn Nhạc Thiên lập tức đỏ mặt, ký ức ba ngày diên cuồng để lại dấu ấn rất sâu trên thân thể vắng vẻ của cậu. Cậu giật mạnh hòng muốn rút chân lại, nhưng bị Lưu Trác nắm chặt không rút lại được, lạnh mặt nói: “Bỉ ổi.”
Lưu Trác thấy ánh mắt cậu dao động, ráng chiều tán loạn trên mặt, đôi môi mỏng hơi mím lại, như dỗi như giận, thật sự động lòng người nói không nên lời, lòng dạ phút chốc mềm nhũn. Hắn cúi đầu thấp giọng nói: “Từ nhỏ không có ai đối xử tốt với ta, bệ hạ là người đầu tiên tốt với ta, Tiểu Tuyết Cầu, cái tên đó lần đầu nghe ta đã thấy thích rồi.”
“Thì ra thực sự có người thích làm chó.” Văn Nhạc Thiên cười lạnh nói.
“Làm chó cho bệ hạ, mua vui cho bệ hạ không có gì là không tốt cả.” Lưu Trác ngửa đầu, một tay sờ lên cổ mình, nuối tiếc nói: “Cái lục lạc trước đây hơi ngắn quá, nếu không thì ta đã có thể mang theo để hầu hạ bệ hạ rồi.”
Cần cổ cậu thanh niên cao thon quyến rũ, yết hầu lồi ra, gân xanh dọc theo cần cổ hơi lồi lõm, một cảm giác xâm lược không nói ra được dày đặc. Cộng thêm việc lòng bàn chân đang bị giữ, ký ức trong căn phòng này dần dần hiện lên trong đầu cậu, mặt Văn Nhạc Thiên càng lúc càng đỏ hơn, thậm chí eo đã không kiềm được run rẩy.
“Bệ hạ,” Bàn tay của Lưu Trác âm thầm đi sâu vào áo bào của cậu, “Ở bên ta, thật sự khó chịu đến thế sao?”
“Ngươi đừng táy máy tay chân.” Văn Nhạc Thiên quát lớn, giọng điệu lại vô lực, vì cậu đến nơi này vốn là để Lưu Trác táy máy tay chân.
Lưu Trác không làm khó cậu quá lâu, chỉ x** n*n trên da thịt mềm nhẵn lành lạnh của cậu, dùng nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay của mình để làm ấm cậu, nhìn tư thế ngồi lười biếng của Văn Nhạc Thiên, trong lòng bỗng sực nhớ lại những ngày làm chó làm nô lệ năm xưa. Hắn cúi thấp đầu quyến luyến không nỡ xa rời áp mặt sát trên chân Văn Nhạc Thiên, lặng im không nói gì, lại thấy rất an lòng.
Các cung nhân dâng thiện, mùi thơm lan tỏa ra khắp nơi thơm ngon vô cùng, Lưu Trác chia thức ăn cho Văn Nhạc Thiên. Văn Nhạc Thiên không phải là kiểu người lúc nào cũng tỏ thái độ đối địch, mặt lạnh ăn cơm, đang dùng bữa dở, thì Lưu Trác kéo cậu.
Đến cũng đến rồi, còn lấy cái mạng ra để phản kháng thì thành ra già mồm quá, nên Văn Nhạc Thiên chỉ lạnh mặt, song động tác không quá cứng nhắc, bị Lưu Trác kéo đến phòng tắm. Lần trước Văn Nhạc Thiên bị hành gần chết, đều là do Lưu Trác ôm mình đi tắm rửa, dù sao thì cũng không còn chút liêm sỉ trước mặt Lưu Trác rồi, không có gì phải để tâm.
Tuy nói như thế, nhưng mặt Văn Nhạc Thiên vẫn im lặng ửng đỏ lên, đồng thời thân thể cũng cảm nhận được cảm giác khô nóng quen thuộc. Cậu bất ngờ hoảng hốt, tức giận nói với Lưu Trác: “Sao ngươi còn sử dụng những thứ thủ đoạn thấp hèn này, ta đã đến đây rồi, chẳng lẽ còn chạy được sao?”
“Bệ hạ đừng hiểu lầm, chẳng qua là một ít dược thiện mà thôi,” Lưu Trác nhẹ giọng nói, “Ta sợ tổn thương thân thể bệ hạ.”
Nhạc Thiên: …cục cưng tâm lý quá, muốn hôn một cái quá hà, rồi lại cho Lưu Trác một cái tát.
Trái phải Lưu Trác ăn mỗi bên một cái tát, chịu quen rồi nên chẳng thấy sao cả, cứ coi tất cả như là sự yêu thích của Văn Nhạc Thiên dành cho hắn, kéo Văn Nhạc Thiên vào lòng, nắm cằm Văn Nhạc Thiên hôn một cái. Mùi hương đầy tính xâm lược quen thuộc truyền đến, cơ thể Văn Nhạc Thiên đã nhũn đi một nửa, eo hông đổ gục xuống khuỷu tay Lưu Trác.
Xiêm y đỏ thắm và đen rơi đầy trên đất, hai người tr*n tr**ng rơi xuống nước, hồ nước bắn lên tung tóe, quấn quýt như rắn trong hồ nước. Văn Nhạc Thiên được thuốc tẩm bổ, nóng rang toàn thân, cộng thêm sự v**t v* dây dưa của Lưu Trác, cũng bất giác đáp lại.
Khói trắng lượn lờ trên hồ nước nóng, tóc đen tung bay trên mặt nước, không thể phân rõ đôi bên. Lưu Trác dán chặt lấy Văn Nhạc Thiên, nhấn người cậu vào mình thật sâu, trầm giọng nói: “Bệ hạ, kết tóc làm phu thê, thế này thì chúng ta có tính là kết tóc không?”
Văn Nhạc Thiên đã mất sức đến mức sắp không đứng vững nổi nữa, suy nghĩ của cậu đã theo hết đợt sóng này đến đợt sóng kh*** c*m khác bay lên tới trời, không biết thế gian như thế nào, làm sao có thể đáp lời Lưu Trác được, chỉ có thể nhẹ giọng “ưm——” một tiếng thật dài, bấy nhiêu đã đủ khiến Lưu Trác trả giá mọi nhiệt tình thiêu cháy tất cả.
Lưu Trác ôm cậu ra khỏi hồ nước, hai người đều ướt đẫm. Nhạc Thiên nghiêng đầu, vẻ mặt Lưu Trác lạnh lùng, mái tóc đen sũng nước, tuấn tú như thiên thần, ánh mắt nhìn cậu như si như dại, “Bệ hạ, có những lúc ta rất muốn…” Hắn nuốt những lời còn lại, cúi đầu yêu thương chạm nhẹ lên môi Văn Nhạc Thiên.
Lần này Nhạc Thiên ngủ một giấc hết sức thoải mái, khi tỉnh dậy vẫn còn cuộn mình trong lồng ngực Lưu Trác, vừa ấm áp vừa rộng rãi. Lúc Lưu Trác nhắm mắt, Nhạc Thiên mới phát hiện ra lông mi ở đuôi mắt của hắn hơi cong vểnh lên, thoạt nhìn có cảm giác ngây thơ của thiếu niên. Lưu Trác vốn mang ngoại hình tuấn tú song vô hại, ngặt nỗi khí chất của hắn quá tà đạo, đến khi ngủ say như bây giờ mới khiến người ta thấy thương. Nhạc Thiên nhìn đến ngây dại, kiềm lòng không đặng vươn tay ra muốn chạm vào hàng mi dài của Lưu Trác, ngón tay mới vừa đến gần đã kịp thời rút lại, nghiêng mặt nhìn ra ngoài ô cửa sổ lờ mờ sáng.
Cậu mới quay mặt qua, Lưu Trác sau lưng lập tức áp sát vào cậu, hôn một cái lên má cậu, “Bệ hạ tỉnh rồi? Ngủ có ngon không?”
Đêm qua hai người chỉ làm loạn trong bể tắm một lần, phần sau đó Nhạc Thiên đã ngất xỉu nên không nhớ rõ, tỉnh lại thấy người mình khô ráo, chắc tối qua đã ngủ một giấc ngon.
Nhạc Thiên im lặng không lên tiếng, Lưu Trác dịu giọng hỏi: “Sáng nay bệ hạ muốn ăn gì? Canh bách hợp được không?”
“Tùy ý.” Văn Nhạc Thiên mất kiên nhẫn nói.
Lưu Trác ôm chặt Văn Nhạc Thiên, đang định nói thêm mấy câu lời ngon tiếng ngọt nữa, thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, “Quốc chủ, có quân báo cấp bách.”
Nhạc Thiên lập tức dựng tai lên, nghĩ bụng: Không lý nào, mấy đại ca ba nước kia gấp thế à? Không thể chờ cho cậu hẹn hò với Lưu Trác xong rồi hẳn xử hắn à?
Lưu Trác bước xuống giường, tiện tay tròng quần vào, khoác áo bào màu đỏ son lên vừa thắt nút vừa đi ra mở cửa. Thị vệ cúi đầu không biết đang nói gì với Lưu Trác, tiếng rất nhỏ, khoảng cách lại xa, Nhạc Thiên không nghe thấy song cũng không có hứng thú gì. Bắt đầu thưởng thức bóng lưng vai rộng chân dài của Lưu Trác, màu son sặc sỡ, người bình thường không kiểm soát được, với diện mạo như vậy của Lưu Trác rất dễ có vẻ nữ tính, nhưng bị khí chất trên người Lưu Trác ghì xuống, khí phách và phong thái đó, không hổ là nam chính của thế giới này, đáp ứng đúng tầm bá chủ.
Chỉ một lát sau, Lưu Trác đóng cửa quay người trở lại. Trên người hắn chỉ khác một cái trường bào màu đỏ thẫm, để lộ cơ ngực rắn chắc, bên trên vẫn còn dấu răng của Văn Nhạc Thiên, vén áo bào ngồi xuống giường. Ngắm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Văn Nhạc Thiên, hắn trầm giọng nói: “Bệ hạ mong ta đi hay mong ta ở lại?”
Nghe thấy câu đó, tim Nhạc Thiên đánh “thịch” một cái, chút mờ ám của cậu chắc chắn đã bị Lưu Trác phát hiện rồi. Lưu Trác ở lại, Văn Nhạc Thiên lại thấy khó chịu, nhưng có lợi cho ba nước khác tiến công đến Miễn quốc, Lưu Trác đi, thì ngược lại.
Tròng mắt Nhạc Thiên nhúc nhích, một tia sáng mờ tối lóe ra trong mắt, lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngươi nói chờ đến khi nến đỏ cháy hết rồi mới đi sao.”
Nghe giọng điệu giữ lại của Văn Nhạc Thiên, trên mặt Lưu Trác chưa hiện nét vui mừng ngay. Hắn cúi đầu áp trán mình vào trán Văn Nhạc Thiên, trong lòng Văn Nhạc Thiên có điều mờ ám, không buồn nhúc nhích lấy một lần, trông rất ngoan hiền. Khóe môi Lưu Trác hơi cong lên, “Được.”
Hai ngày sau đó, Lưu Trác hành Văn Nhạc Thiên muốn chết, làm đến mức Nhạc Thiên bật khóc mấy lần. Văn Nhạc Thiên cũng là một người ngạo mạn, trừ khi bị Lưu Trác hành đến mê mẩn, đến khi tỉnh lại thì vẫn đòi đánh đòi chửi, bóp mặt Lưu Trác tan nát. Bản thân cậu cũng sắp phát điên đến nơi, Lưu Trác có đủ thứ trò gian trá, dùng hết mọi mưu mẹo của mình để làm Văn Nhạc Thiên nhượng bộ.
Văn Nhạc Thiên ngồi trên người Lưu Trác, Lưu Trác vững vàng đỡ eo cậu, Lưu Trác ngẩng mặt lên để lại dấu ấn của mình lên tất cả những vùng da thịt mình có thể chạm đến, “Bệ hạ, sao ngươi không thể ngoan hơn một chút vậy?”
Đầu óc Văn Nhạc Thiên mịt mờ, hai cnah1 tay mềm nhũn khoác lên bả vai Lưu Trác, nói đứt quãng: “Tên —— chó nô tài nhà ngươi —— lúc trước, a… lúc trước ta nên… giết ngươi luôn…”
“Muộn rồi.” Lưu Trác nhấn mạnh Văn Nhạc Thiên xuống, khiến cổ họng đã khàn của cậu bật ra một tiếng rít như sắp chết, “Bệ hạ, bây giờ ngươi vẫn có thể giết ta, chỉ cần ngươi muốn… ta có thể chết trên thân ngươi…”
Văn Nhạc Thiên thực sự không chịu nổi, nức nở một tiếng, tiếng khóc dồn nén khiến Lưu Trác cũng thấy khó chịu trong lòng. Suy cho cùng thì vẫn mềm lòng, để Văn Nhạc Thiên nằm xuống, dịu dàng kết thúc màn cuồng hoan này.
Ngọn nến song long hí châu cháy hết, Lưu Trác đốt một cây nến nhỏ màu đỏ.
Nhạc Thiên nằm nghiêng trên giường, nghĩ thầm trong bụng, tính thêm lần nữa hả? Văn Nhạc Thiên yếu, không so được với Lưu Trác long tinh hổ mãnh (1), dù sao thì Nhạc Thiên thật sự cảm thấy mình đã bị móc rỗng.
Lưu Trác ôm Văn Nhạc Thiên, chỉ nhìn ngọn nến đỏ đó bập bùng cháy, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt trắng hồng của Văn Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Bệ hạ từng dạy ta rằng “cắt nến cửa Tây” (2), ta đã ghi nhớ. Sau khi trở về Miễn quốc, không biết đã cắt bao nhiêu nến đỏ vẫn không trông được bệ hạ, trong lòng ta thật sự khó chịu vô cùng.”
Nhạc Thiên vẫn im lặng không nói gì, hai tay túm mặt gấm, vẻ mặt có phần khó coi.
“Bệ hạ, ta thật lòng yêu ngươi, điều này có lỗi gì sao?” Lưu Trác mổ nhẹ môi vào vành tai Văn Nhạc Thiên, buồn bã nói.
Nhạc Thiên siết chặt mặt gấm, lạnh lùng nói: “Cô đã nuôi ngươi từ lúc ngươi bảy tuổi, bây giờ làm vua rồi, dệt bẫy gài cô, chẳng lẽ còn mong cô có tình cảm với ngươi?”
Lưu Trác hôn vành tai của Văn Nhạc Thiên im lặng không nói một lúc lâu, lát sau mới trầm giọng nói: “Bệ hạ nói phải, vậy thì… cái bẫy của bệ hạ lần này, ta cũng cam tâm tình nguyện nhảy vào, có thể xem như là hòa nhau một lần không?”
Quả nhiên hắn đã biết, tim Nhạc Thiên đập rộn lên thình thịch, phút chốc chấn động không nói nên lời trước đầu óc yêu đương mù quáng “yêu mỹ nhân không yêu giang sơn” này của Lưu Trác, thế mà vẫn có thể làm nam chính được.
Lưu Trác ôm chặt cậu, ngọt ngào quyến luyến nói: “Bệ hạ không nói, vậy ta cứ đơn giản cho là ngầm đồng ý nhé.”
Nhạc Thiên: …tùy mấy người.
Sau khi Nhạc Thiên quay lại Ung quốc, nội thị lập tức chạy đến, tiền tuyến có chuyện lớn xảy ra rồi. Ba nước ban đầu nói là liên hợp với Ung quốc tấn công Miễn quốc, kết quả không hiểu kiểu gì, ba nước kia lâm trận rồi giở quẻ, tất cả dẫn binh đi đánh Ung quốc, Trấn Viễn Hầu đánh không lại, sắp không chống nổi nữa.
Nhạc Thiên: …Tiểu Tuyết Cầu, cưng được đấy…
__
(1) long tinh hổ mãnh: 龙精虎猛, mô tả lên tinh lực dồi dào và ý chí chiến đấu sục sôi.
Nguồn: Journal of Science.
(2) ”cắt nến cửa Tây”: 西窗剪烛 – Tây song tiễn chúc
Ban đầu chỉ nỗi nhớ nhung người vợ ở phương xa, mong gặp lại nhau trò chuyện qua đêm. Sau này để nói về những cuộc tụ họp với bạn bè, người thân.
Nguồn: ezhanzi.com
__
Nhấn F để giải cứu voi con.