Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 318: Thế giới 20: Quân vương mất nước 13

Trước Tiếp

☆, Chương 318

Thế giới 20: Quân vương mất nước 13

Văn Nhạc Thiên là một người gần như không có nhược điểm.

Ngạn ngữ có câu: Vách cao ngàn nhận, không h*m m**n mới vững bền (1), Văn Nhạc Thiên là một người không có d*c v*ng gì cả, d*c v*ng ăn uống, d*c v*ng thể xác, thậm chí đối với quyền thế, hắn cũng chẳng mấy mưu cầu.

Muốn có được một người như vậy thật sự quá khó khăn.

Không có nhược điểm, thế là Lưu Trác kiên quyết chế một nhược điểm ra.

Nhạc Thiên phải chấn động trước ý tưởng không tưởng một mũi tên trúng hai con nhạn này của Lưu Trác. Chính hắn ngủ với người ta, còn chả hiểu thế nào lại đẻ ra con tin, thật sự đỉnh.

Nhạc Thiên nghĩ ngợi thêm một lúc, bèn nói với hệ thống: “Không đúng.”

Hệ thống: “Có gì mà không đúng? Đứa trẻ đó chắc chắn không phải của cậu, cậu có mỗi ba giây, không kịp được.”

Nhạc Thiên tức muốn nổ phổi: “Tao không nói chuyện đó!” Đương nhiên là cậu biết không phải của cậu, với tâm tính độc ác đó của Lư Trác, nếu như em đó thật sự dám đụng vào cậu, không chừng sẽ giống như lời Lưu Trác nói bị hắn lăng trì.

Hệ thống: “Thế thì có gì không đúng?”

Nhạc Thiên trịnh trọng nói: “Tao cho rằng, tính b**n th** của cậu ta không phải do tao nuôi mà ra, là do —— tự học thành tài!”

Hệ thống: …chuyện đó quan trọng lắm à?

Vì mang buff ba giây trên mình nên Văn Nhạc Thiên đã không ôm hy vọng với việc có đời sau rồi, bây giờ chỉ kéo dài được ngày nào hay ngày nấy, ai bảo cậu là con một trong hoàng tộc chứ? Trấn Viễn Hầu cũng đang thúc giục, đã lên tiếng ám chỉ hỏi có phải Tạ quý phi không sinh được không, nhanh nhanh dâng thêm mấy tần phi nữa vào hậu cung.

Nhạc Thiên: Oan cho nữ chính ngủ trên sàn nhà suốt ngày quá.

Bây giờ tự nhiên có một đứa trẻ từ trên trời rơi xuống, đúng là đầu cơ trục lợi, cái hẹn này Văn Nhạc Thiên không thể không đi được. Mà lại không thể đi quang minh chính đại được, dù sao thì đối với Văn Nhạc Thiên mà nói, chuyện này có liên quan đến buff ba giây của hắn, mất mặt lắm.

Điểm hẹn là một nơi nằm giữa hai nước Ung quốc và Miễn quốc, trấn Ngọc Trì, là một vùng đất tốt xấu lẫn lộn có việc không ai lo. Văn Nhạc Thiên dẫn theo kỵ binh đơn giản lên đường, đi gấp hai ngày, đến đêm ngày thứ hai thì đến chỗ hẹn là sơn trang Túy Tinh ở trấn Ngọc Trì. Xung quanh sơn trang yên tĩnh không người, có lính gác ngoài cổng sơn trang, Nhạc Thiên liếc mắt cái lập tức nhận ra là những người từng gặp ở hành cung lần trước.

Lính gác nhìn thấy Văn Nhạc Thiên lộ diện, lập tức khom mình hành lễ, “Quý nhân.”

Nhạc Thiên: Kêu hoàng hậu.

Văn Nhạc Thiên lạnh lùng sắc đá đi xuyên qua đám người, bước vào cửa chính màu son. Lưu Trác đã chờ sẵn trong phòng, Văn Nhạc Thiên đi vào, đứng dậy khẽ mỉm cười chào đón, vừa chạm mặt không hề bất ngờ đã ăn ngay một cái tát của Văn Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên: Đồ quỷ ma, lâu vậy mà không liên lạc với tui, tưởng mấy người chết rồi chứ.

Tiếng bạt tai lanh lảnh vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, thị vệ ngoài cửa nghe thấy tức khắc hoảng sợ, không ai dám nhúc nhích. Lưu Trác nghiêng mặt, mỉm cười nói: “Bệ hạ đã bôn ba vất vả cả chặng đường rồi, trời thu mát lạnh sao không thêm y phục, lòng bàn tay lạnh quá.”

Văn Nhạc Thiên lửa giận ngập trời, lạnh giọng nói: “Lưu Trác, ngươi gài bẫy cô.”

Tức là đã hoàn toàn suy nghĩ thấu đáo, Lưu Trác không phủ nhận, cười khẽ nói: “Việc nối dõi của bệ hạ khó khăn, ta cũng chỉ suy nghĩ vì bệ hạ.”

Văn Nhạc Thiên căm tức lại cho Lưu Trác một cái tát, Lưu Trác không tránh không né ăn hai bạt tai của cậu. Nhịp thở đã trở nặng, không phải do giận, mà là hưng phấn, đôi mắt nai to tròn long lanh nhìn Văn Nhạc Thiên, trong mắt ngập tràn khát khao khó giải tỏa.

“Ngươi muốn thế nào?” Văn Nhạc Thiên lạnh lùng hỏi.

Bẫy đã trúng, còn lại chỉ có nói điều kiện.

Lưu Trác đưa tay, “Bệ hạ, mời vào trong, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Nhạc Thiên vừa bước vào trong phòng là biết ngay hôm nay chắc chắn không thể “giảng hòa” được. Giường son gối mềm chăn uyên ương, trên bàn còn đặt một đôi nến song long hí châu, như là tính động phòng rồi.

Con tim bé nhỏ trong lồng ngực của cậu đã bắt đầu hớn hở đập thình thịch, ngoài mặt lại làm bộ như không hiểu, vung mạnh trường bào lên ngồi xuống, trên mặt đã hiện ra thần sắc nóng vội, “Nói đi?”

Đôi bên đánh cờ, người vội vàng đã rơi xuống kèo dưới, có điều vì Văn Nhạc Thiên đã chịu đến, đã đồng nghĩa với việc là muốn gì mặc sức lấy. Lưu Trác nghĩ có lẽ là Văn Nhạc Thiên cho rằng là việc quốc sự trao đổi gì đó, nên mới mạnh dạn đến đây như thế này, song không biết rằng ý đồ của hắn từ xưa đến nay chưa bao giờ ở đó.

Nến đỏ chập chờn, lòng bàn tay Lưu Trác cũng thấm mồ hôi, hắn im lặng hồi lâu, rồi mới hạ gióng nói: “Thực ra… ta vẫn luôn mang lòng kính mộ bệ hạ.”

Văn Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, như là châm chọc.

Lưu Trác bước về phía trước, ngồi xổm xuống trong ánh mắt cảnh giác của Văn Nhạc Thiên. Hắn đã từng dùng tư thế ngồi này ngước lên nhìn Văn Nhạc Thiên vô số lần, như ngắm nhìn một đóa hoa hiếm thấy mọc trên đỉnh núi, khẽ ngửi mùi hương nồng nàn trên người Văn Nhạc Thiên. Lưu Trác chầm chậm khoác tay lên đầu gối Văn Nhạc Thiên, dường như Văn Nhạc Thiên vẫn chưa nhận ra điều gì, cau mày nói: “Ngươi không cần ra vẻ làm bộ làm tịch thế này, kẻ lòng muông dạ thú như ngươi…”

Mặt Lưu Trác đã áp trên gối Văn Nhạc Thiên, Văn Nhạc Thiên giật thót cả mình, đưa tay túm mái tóc của Lưu Trác, “Lưu Trác!”

Lưu Trác nương thế đó ngẩng mặt lên, giọng khàn khàn nói với Văn Nhạc Thiên: “Xin bệ hạ thưởng cho nô tài một đêm xuân.”

Bàn tay đang nắm mái tóc dài của Lưu Trác của Văn Nhạc Thiên chợt khựng lại, tất cả các ngọn nến trong phòng cũng dừng lại theo, toàn thân Văn Nhạc Thiên giống như bị thi pháp không thể nhúc nhích được, lúc sau mới nghiến răng nói: “Ngươi nói cái gì?”

Bàn tay Lưu Trác đặt trên đầu gối Văn Nhạc Thiên hơi dùng lực, tách đầu gối Văn Nhạc Thiên ra, cúi đầu xuống hít một hơi sâu nữa, khi ngẩng mặt lên thì trên gương mặt tuấn tú đã mang thần sắc mê muội, “Ta muốn cùng bệ hạ cộng phó Vu Sơn (mây mưa).”

“Cút——” Văn Nhạc Thiên dứt khoát giơ chân lên định đạp, nhưng đầu gối lại bị lòng bàn tay Lưu Trác bắt lấy, không thể cựa quậy, cậu nahnh chóng nắm mái tóc dài của Lưu Trác, nổi giận quát: “Lưu Trác, ngươi muốn sỉ nhục cô, cô giết ngươi!”

“Bệ hạ đừng giận,” Tóc Lưu Trác bị Văn Nhạc Thiên kéo đau đớn, phản ứng của th*n d*** lại càng lúc càng không thể kiềm nén được, giọng nói cũng mang chút sắc khí trầm thấp, “Ta thật lòng mến mộ bệ hạ, không hề có ý muốn làm nhục gì cả… vì để có thể chạm được bệ hạ, ta đã vất vả khổ tâm biết bao, bệ hạ… thương cho nô tài đi ạ…”

“Hoang đường.” Sắc mặt Văn Nhạc Thiên không biết là giận hay là xấu hổ, trong lời bày tỏ đầy si mê ướt át của Lưu Trác, khuôn mặt dần đỏ ửng lên, đứng dậy muốn chạy, nhưng bị Lưu Trác bế lên, Văn Nhạc Thiên vừa giận vừa sợ, quát lên: “Buông ra!”

“Bệ hạ, nghĩ đến hoàng tử còn chưa ra đời và tương lai của Ung quốc đi,” Hai tay Lưu Trác như sắt, dễ dàng khống chế Văn Nhạc Thiên không ngừng giãy dụa, thấp giọng nói, “Bệ hạ khó khăn lắm mới có cơ hội này, chẳng lẽ muốn để bí mật của mình lần thứ hai bại lộ trước mặt nữ nhân?”

“Chát” lại là một cái tát lanh lảnh, mặt mày Văn Nhạc Thiên đỏ chót, trong con ngươi ngập lửa giận, sức lực vùng vẫy yếu đi, Lưu Trác nói không sai chỗ nào, đâm trúng ngay điểm uy h**p của cậu.

Lưu Trác nhanh chóng ba chân bốn cẳng đặt Văn Nhạc Thiên lên giường, thừa cơ Văn Nhạc Thiên chớm nhỏm dậy đã cúi người đè xuống. Đè lên vai Văn Nhạc Thiên, chóp mũi thân mật cọ cọ đầu mũi Văn Nhạc Thiên, đôi mắt sâu thăm thẳm quan sát Văn Nhạc Thiên đang run rẩy, ngữ điệu khàn khàn nói: “Bệ hạ, ta thích người đến nhường nào, một lát nữa người sẽ biết thôi.”

Tấm màn màu son vừa kéo nhẹ lập tức buông xuống, vây thành một thế giới đỏ hồng, trong cảnh cắn xé tranh nhau không có một tiếng động đó, Văn Nhạc Thiên đã vứt bỏ mũ giáp rơi xuống thế hạ phong rất nhanh. Cậu quen sống trong nhung lụa nên hoàn toàn không phải là đối thủ của Lưu Trác, xiêm y dễ dàng bị lột ra, để lộ da thịt toàn thân màu men trắng. Khi cậu hoảng loạn nắm mái tóc dài của Lưu Trác thì Lưu Trác đã cúi người xuống.

“Ngươi!” Văn Nhạc Thiên không kịp ngăn cản, buff ba giây đã khởi động trong thoáng chốc, hết sức bẽ mặt nhắm nghiền mắt lại.

Lưu Trác ngước mặt lên, cố tính ghé đến trước mặt Văn Nhạc Thiên đang há miệng th* d*c, lè lưỡi để Văn Nhạc Thiên nhìn cho rõ ràng, rồi mới từ từ nuốt xuống, sau đó hắn còn l**m l**m khóe môi của mình, trên gương mặt khôi ngô đầy ý cười. “Của bệ hạ quý lắm, không phải dễ mà được thấy.”

“Ngươi…” Mặt Văn Nhạc Thiên lúc xanh lúc đỏ, chóp mũi đã tứa ra một ít mồ hôi, tức giận nói, “Ngươi đúng là một tên điên.”

Lưu Trác khẽ mỉm cười, “Bệ hạ, sẽ còn điên nữa.” Dứt lời, lập tức cúi người xuống bịt kín môi của Văn Nhạc Thiên, đút hết mùi vị đắng chát trong miệng mình sang cho Văn Nhạc Thiên. Trong khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, cảm giác ngột ngạt khiến cơ thể vẫn còn dư vị chưa dứt của Văn Nhạc Thiên bắt đầu run rẩy lần thứ hai, Lưu Trác từ từ duỗi tay xuống.

Văn Nhạc Thiên là một nam nhân ba giây đích thực, hai đợt sóng liền kề vừa kết thúc, cả người mềm nhũn, con người làm từ sứ được phủ một lớp phấn men, đôi mắt mê ly long lanh ánh nước.

Lưu Trác thấy thế, thuận thế lột y vật của mình ra, phủ người ghé lên.

Da thịt áp vào nhau, trong hơi mùa thu se se lạnh, Văn Nhạc Thiên lại run bắn lên, hai tay yếu ớt đẩy Lưu Trác ra, trong miệng vẫn nói: “Cút—— ngươi tên cẩu nô tài này.”

Chống cự không có một chút tác dụng nào, giữa kh*** c*m đó thân thể của Văn Nhạc Thiên đã đầu hàng phản bội ý chí của chủ nhân trước tiên. Ý thức trong đầu cũng càng lúc càng xa rời trong nụ hôn mãnh liệt của Lưu Trác, cả khi Lưu Trác đưa lòng bàn tay ướt sũng áp lên da thịt của mình khi nào cũng không phát hiện.

“Bệ hạ, người càng mắng, nô tài lại càng hưng phấn.” Lưu Trác dán chặt vào Văn Nhạc Thiên, phô diễn cho Văn Nhạc Thiên biết mình hưng phấn đến cỡ nào. Văn Nhạc Thiên không nhịn nổi nữa, quay đầu cắn một cái lên bả vai của Lưu Trác, Lưu Trác khẽ cười một tiếng, ngón tay xảo quyệt, khiến sự phản kháng của Văn Nhạc Thiên bất giác mất lực.

Đôi môi Lưu Trác tiến đến bên tai Văn Nhạc Thiên đang mông lung, hạ giọng nói: “Bệ hạ, ta yêu người.”

Người Văn Nhạc Thiên run run, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ phút trống rỗng bất chợt, đã hét lên một tiếng, nhưng rất nhanh sực nhớ bên ngoài có rất nhiều thị vệ, bèn vội cắn môi của mình không để phát ra âm thanh, Lưu Trác cúi người hôn lên bờ môi trắng bệch của cậu.

Trong nụ hôn triền miên tha thiết đó, một màn tranh đấu sát sao tỉnh táo đó đã bắt đầu, Văn Nhạc Thiên thua cuộc thảm hại đào ngũ, hoàn toàn không nói ra được lời lẽ vô tình nào nữa, dần dần chìm đắm trong sự dịu dàng của Lưu Trác.

kh*** c*m xa lạ khiến Văn Nhạc Thiên gần như muốn chết, Lưu Trác đè cậu trên chiếc giường lớn màu son không biết qua bao lâu, thân thể yếu đuối của Văn Nhạc Thiên thực sự không kham nổi, bị Lưu Trác hành đến bật khóc.

Lưu Trác thấy cậu rơi lệ, bèn yêu thương ghé đến hôn lên nước mắt của cậu, sau đó hôn khắp toàn thân cậu. Ngậm gót ngọc đã ửng hồng của cậu vào trong miệng si mê nói: “Bệ hạ, ngươi đẹp quá, vì người, ta chết cũng cam lòng…”

Lưu Trác và Văn Nhạc Thiên lăn lộn với nhau cả đêm, v**t v* an ủi vô số lần. Lưu Trác nói toàn những lời si mê, Văn Nhạc Thiên nghe mà đỏ hết tai, chờ đến khi trời sáng choang mới lưu luyến ôm Văn Nhạc Thiên mềm nhũn người. Văn Nhạc Thiên đã không nhấc nổi một ngón tay nữa, ngọn nến đỏ rực trên bàn đã cháy non nửa, Lưu Trác liếc nhìn sang, nói: “Bệ hạ, chúng ta chờ cho đôi nến này cháy hết rồi hẳn từ biệt, được không?”

Cổ họng Văn Nhạc Thiên khản đặc, không phát ra được âm thanh, chỉ căm hận trừng Lưu Trác, song con ngươi ngập nước, cái nhìn khiến lòng dạ Lưu Trác dập dờn, yêu thương không ngớt hôn mấy lần.

Ba ngày ròng rã, Văn Nhạc Thiên và Lưu Trác chưa từng bước ra khỏi phòng một bước nào. Bể nước nối liền trong phòng, cơm nước đúng giờ được bưng tới trước cửa phòng, thậm chí ngay cả chăn nệm mới cũng có người đưa đến. Cung nhân thị vệ đứng cách xa xa, Văn Nhạc Thiên ăn uống ngủ nghỉ đều do Lưu Trác hầu hạ.

Nửa đêm, Lưu Trác đỡ Văn Nhạc Thiên mặt mày đỏ bừng dậy, ngón tay nhẹ nhàng khuấy đảo, thì thầm bên tai Văn Nhạc Thiên: “Trước đây lúc đi tiểu đêm bệ hạ không cho ta hầu hạ, bệ hạ thấy xấu hổ sao? Thực ra bệ hạ lo xa rồi, trong lòng ta, từ sợi tóc đến ngón chân người đều đẹp hết…” Đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m qua cần cổ, tiếng nước róc rách vang lên, một tay Văn Nhạc Thiên che kín mặt, đã không nói nên lời nữa.

Liêm sĩ gì cũng bị tên chó điên Lưu Trác này nhai nát nuốt sạch hết cả rồi, để mặc cho Lưu Trác lau sạch cho mình, rồi ôm cậu trở về v**t v*.

Ba ngày điên cuồng trôi qua, cuối cùng Văn Nhạc Thiên cũng lần nữa được mặc đồ chỉnh tề, ngồi trước mặt Lưu Trác, chỉ cần mắt Lưu Trác quét qua, bên hông cậu lập tức vô thức phát run, nắm tay nói bằng căm hận: “Ta đã làm tròn lời hứa rồi, ngươi giao người ra đây.”

“Bệ hạ, khi ấy nói là hôm đó xin người thưởng cho ta một đêm xuân, chứ không phải là trao đổi.” Lưu Trác thong thả nói, ánh mắt dính trên người Văn Nhạc Thiên không chịu rời đi.

Lưng eo Văn Nhạc Thiên run rẩy, thấp giọng nói: “Lưu Trác, ngươi đừng khinh người quá đáng, cuối cùng thì ngươi muốn thế nào?”

Lưu Trác đứng lên, vẫn dùng tư thế ngồi xổm úp sấp người quen thuộc, Văn Nhạc Thiên muốn tránh, song chân đã bị Lưu Trác ôm cứng. Lưu Trác cúi đầu hôn một cái lên đầu gối cậu, dẫu cho cách hai lớp vải, Văn Nhạc Thiên vẫn run lên, vành tai đỏ bừng. Lưu Trác chậm rãi nói: “Một tháng ba lần, một lần một đôi nến đỏ, chờ sinh rồi, ta sẽ giao đứa trẻ đó cho bệ hạ.”

“Ngươi——” Nhạc Thiên quay mặt sang, giơ bàn tay vẫn mềm mại vô lực lên cho Lưu Trác một bạt tai, vẻ tức giận trên mặt đã không thể che giấu, trong lòng thì hớn hở muốn bay lên trời, “Cẩu nô tài!”

Lưu Trác kéo bàn tay vừa tát mình, nghiêng đầu hôn khẽ vào lòng bàn tay của cậu, “Bệ hạ, trời thu se lạnh, lần sau mặc dày chút nhé.”

__

(1) Vách cao ngàn nhận, không h*m m**n mới vững bền: Nguyên văn 壁立千仞无欲则刚 – Bích lập thiên nhận vô dục tắc cương. Trích từ Câu đối đề phủ tổng đốc Lưỡng Quảng 題兩廣總督府對聯  của Lâm Tắc Từ 林則徐.

題兩廣總督府對聯

海納百川,有容乃大;

壁立千仞,無欲則剛。

Đề Lưỡng Quảng tổng đốc phủ đối liên

Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại;

Bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương.

Dịch nghĩa

Biển thâu nạp trăm sông, nhờ có bao dung mà trở nên vĩ đại;

Vách núi dựng cao ngàn nhận, do không có d*c v*ng mà được vững bền.

Dịch thơ (bản dịch của Điệp luyến hoa)

Biển nạp trăm sông, có bao dung nên rộng lớn;

Vách cao ngàn nhận, không h*m m**n mới vững bền.

Câu đối này là danh cú của Lâm Tắc Từ, được làm khoảng năm 1838-1839, đề phủ để tự răn mình trong thời gian ông giữ chức tổng đốc Lưỡng Quảng.

Nguồn: thivien.net

Trước Tiếp