
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 317
Thế giới 20: Quân vương mất nước 12
Dường như chìm vào trong một giấc mơ lạ lùng kỳ quái, Nhạc Thiên chỉ thấy cơ thể mình vừa như là rất nhẹ lại vừa như rất nặng, ý thức như tỉnh như không. Ví dụ như ngay lúc này cậu có cảm giác có người đang gặm môi miệng của mình, đầu óc cậu rối loạn, không nghĩ ra là ai cả, chỉ phản kháng theo bản năng, song môi lưỡi của đối phương cực kỳ mạnh mẽ, kiên quyết cạy môi cậu ra.
Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm nhau, người đó khựng lại trong phút chốc, rồi tức khắc điên cuồng ngậm m*t đầu lưỡi của cậu, m*t lưỡi cậu sắp tê rần cả lên.
Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Trác hôn Văn Nhạc Thiên, sau khi Văn Nhạc Thiên ngủ trưa say rồi hắn đã từng hôn cậu không biết bao nhiêu lần, nhưng không dám mạnh bạo. Môi Văn Nhạc Thiên như trái cây chín mọng, chỉ hơi mạnh tay một chút là sẽ trào nước mật ngay. Khao khát dồn nén quá lâu, nên Lưu Trác hơi có hơi mạnh bạo làm càn quá mức, chờ đến khi hắn kết thúc nụ hôn này thì môi Văn Nhạc Thiên đã hoàn toàn sưng đỏ.
Thật đẹp… Lưu Trác không nhịn được lại hôn một cái, ánh mắt rơi xuống thắt lưng màu son của Văn Nhạc Thiên, vì hưng phấn quá mức mà cả bàn tay đang run bần bật. Như là mở một hộp đựng châu báu quý hiếm, Lưu Trác kiên nhẫn xé từng lớp từng lớp triều phục phức tạp ra, thân thể sạch sẽ như băng tuyết bất chợt đập vào mắt. Yết hầu Lưu Trác lên xuống, giơ tay lên lột luôn y vật của mình.
Nóng quá… cứ như là có một ngọn lửa đang áp vào người, Nhạc Thiên trong cơn mơ kiềm lòng không đặng uốn éo, muốn tránh khỏi đám lửa phiền phức kia. Mà ngọn lửa đó dường như có ý chí của riêng mình dính sát lấy cậu, trong sự nóng bức khó có thể chịu dựng, lồng ngực cậu bỗng nhiên đau xót, giữa lúc mơ không kiềm được kêu khẽ một tiếng.
Lưu Trác ngẩng đầu lên, đôi mày nhỏ nhắn của Văn Nhạc Thiên hơi nhếch lên, trên mặt hiện lên thần sắc đau đớn, trong lòng không khỏi kích động hơn nữa. Bệ hạ của hắn đúng là như làm bằng sứ vậy, mới chỉ m*t nhẹ một cái thôi, đã không chịu đau nổi rồi.
Tiếc là, hôm nay bệ hạ không thể tránh khỏi nỗi đau đó được, con ngươi Lưu Trác tối tăm nghĩ ngợi.
Cảm giác đau đớn trên ngực càng lúc càng nhiều, cứ như là bị giật kéo mạnh, Nhạc Thiên trong mơ kêu lên không muốn, lọt vào trong tai Lưu Trác chỉ là tiếng rên khẽ khàng khó nhịn, đối với hắn mà nói thì chẳng khác nào thuốc k*ch t*nh.
Khi đau đớn từ từ qua đi, trên ngực lại truyền đến cảm giác vừa căng tức vừa ngứa ran, trong lúc ý thức hỗn loạn Nhạc Thiên thập chí còn thầm nghĩ có thể mạnh tay hơn tí nữa…
Lưu Trác nhìn vệt đỏ ửng chậm rãi hiện lên trên mặt Văn Nhạc Thiên, cùng với cơ thể chủ động ưỡn lên của Văn Nhạc Thiên, bèn cười cười gian xảo.
Nước suối chứa thuốc trợ ngủ xông mấy ngày nay cộng với nước trà xanh hòa lẫn với nhau, không chỉ khiến cho người ta có cảm giác như trong mơ lại như không phải, đồng thời còn tăng nhanh tốc độ đ*ng t*nh.
Không phải dễ dàng mà bệ hạ lạnh lùng sương giá như băng tuyết của hắn có thể lộ ra thần sắc khiến người nhìn yêu thương như thế này, khuôn mặt như trứng gà bóc nhuộm một lớp hồng phấn yêu kiều, như cánh hoa sen sau cơn mưa làm lòng người say đắm. Lưu Trác gần như là sắp không kịp chờ, hắn cố gắng tự nói với mình, từ từ thôi, không phải gấp, không được làm bệ hạ quý báu của hắn bị đau.
Ngọn lửa trong giấc mơ cháy đến sau lưng Nhạc Thiên, Nhạc Thiên thấy cả tấm lưng của mình như bị chìm vào lửa nóng hừng hực, như là nham thạch nóng bỏng bập bùng cháy lan. Bàn chân cậu tưởng như rơi vào miệng một con dã thú nào đó, bị răng nanh sắc nhọn vừa gặm vừa cắn, hết hôn lại l**m, không khiến cậu bị thương, chỉ như là trêu ghẹo cậu, khiến Nhạc Thiên thấy vừa đau vừa ngứa, muốn vùng vẫy song lại vô lực.
Dường như qua một hồi lâu, cuối cùng thì con dã thú đã cũng tha cho bàn chân cậu, chuyển sang g*m c*n cẳng chân của cậu. Nhạc Thiên trong nỗi khủng hoảng mờ mịt quờ quạng, leo lên nham thạch nóng rực, muốn trèo qua, chạy trốn khỏi cái nơi nóng bức không biết tên này.
“Bệ hạ nhào vào lòng ta?” Lưu Trác cụp mắt xuống, nhìn Văn Nhạc Thiên thần sắc mông lung ôm cổ mình, nội tâm sinh ra một ảo giác, giống như Văn Nhạc Thiên lúc này đang tỉnh táo, cam tâm tình nguyện lao vào lòng hắn.
Tưởng tượng đó khiến Lưu Trác càng thêm kích động, hắn không nhịn nổi nữa, để lát sau hắn sẽ lại hầu hạ bệ hạ của hắn thật cẩn thận, bây giờ điều đầu tiên cần phải làm là giải nỗi khổ tương tư nhiều năm qua!
Nhạc Thiên ngạc nhiên nhận ra hình như nham thạch nóng cháy biết cử động, cậu cố hết sức với lên trên, song nham thạch lại như mọc tay đẩy cậu xuống, n** m*m m** sau lưng bị bàn tay bằng đá nóng rực x** n*n nhiều lần rồi vạch ra.
Nhạc Thiên há to miệng thở gấp, toàn thân run rẩy mất kiểm soát, như biết điều gì sắp đến với mình. Lưu Trác cúi người một lần nữa hôn Văn Nhạc Thiên, dùng nụ hôn vừa dịu dàng vừa kiên định để phân tán sự chú ý của Văn Nhạc Thiên, một tay cầm lọ sứ dưới gối mềm, đổ hết chất lỏng trơn mướt vào lòng bàn tay. Chất lỏng dọc theo lòng bàn tay chảy xuống cẳng tay, dính đầy trên cánh tay Lưu Trác.
“A ——”
Tiếng khóc vang lên gần như trong chớp mắt.
Lưu Trác hoảng loạn hôn chùn chụt vào trái tai bên sườn mặt Văn Nhạc Thiên, “Bệ hạ, ngoạn, chịu đựng một chút thôi, không đau, không đau.”
Có vẻ như nhận được an ủi đến từ môi hôn dịu dàng, cơ thể run rẩy căng cứng của Văn Nhạc Thiên dần dần mềm xuống, bờ môi chầm chậm hé ra, nước bọt lấp lánh lướt xuống theo khóe môi rồi bị nụ hôn mạnh bạo của Lưu Trác cuốn đi.
“Bệ hạ ——” Lưu Trác ngậm nhẹ bờ môi của Văn Nhạc Thiên, khắc chế nhịp tim cuồng loạn của mình, giọng nói khàn khàn, “Nô tài hầu hạ ngài…”
Người làm từ sứ suy cho cùng vẫn là người làm từ sứ, lửa nung đến khi nhão ra, thì vẫn vừa chạm vào lập tức vỡ tan nát. Cho dù đang trong giấc mộng như vũng lầy nặng nề, Văn Nhạc Thiên vẫn lớn tiếng kêu lên, hoàn toàn không chịu nổi, giọng nói dịu dàng và những nụ hôn mềm nhẹ bên tai đã không đủ để dỗ dành cậu nữa.
Giống như đuôi cá bị con dao găm thiêu nóng ghim sâu vào nham thạch, người ra tay không chút nể nang rút cả con dao ra, kéo cơn đau giày vò người ra rồi nhanh chóng ghim dao vào lần thứ hai, dẫu cho cậu có lắc đầu vẫy đuôi như thế nào thì cũng không thể nhúc nhích.
Trong nỗi đau giày vò đó, Nhạc Thiên hòng muốn tránh né, song cả người lại mềm nhũn không tránh thoát được, chỉ ý thức được trong cơn mơ rằng mình bị đâm đến vỡ vụn.
Chẳng biết từ khi nào, đau đớn dằn vặt đó dần biến thành cọ sát ngứa ngáy, Nhạc Thiên ngỡ mình rơi vào đầm lầy triền miên ấm áp, không chỗ né tránh mà càng lún càng sâu. Tiếng rít gào trong miệng dần chậm dần, vừa ngân dài vừa trầm bổng lên xuống.
Lưu Trác nghe thấy cậu r*n r* thoải mái, càng ra sức hơn nữa, vây kín Văn Nhạc Thiên trong ngực mình, làm cậu tan ra thành một vũng nước.
Nhạc Thiên trong mơ bị hơi nóng và kh*** c*m khó có thể dùng lời bao vây toàn thân, ý thức gần như sắp bay lên trời. Giữa vũng lầy nhầy nhụa dường như không có nơi nào thoát được, từ bốn phương tám hướng nhấn chìm cậu, song cậu lại không thấy khó chịu trái lại khẽ rên một tiếng dài lâu. Bờ môi đỏ tức khắc bị bịt kín, đầu lưỡi râm ran tê dại lấy lại sức sống trong đám lửa đốt cháy nóng bỏng, quấn quýt dây dưa với người khác.
Sau khi Lưu Trác chiếm được Văn Nhạc Thiên rồi, tâm trạng bình phục hơn rất nhiều, bắt đầu chậm rãi vần vò Văn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên không biết mình mơ màng trong giấc mơ đã bao lâu, chỉ như loáng thoáng nghe thấy tiếng ai đó người —— “Nhanh quá.”
Tiếng nuốt xuống rất nhỏ, sau đó là tiếng nước xì xì, cậu càng lúc càng lún sâu hơn trong bãi lầy ấm nóng đó, khi vừa hơi có ý thức để suy nghĩ thì đã bị hơi nóng lần nữa ùa đến bủa vây kéo vào.
Đến khi Nhạc Thiên thật sự tỉnh rồi, mi mắt đến cả chớp cũng lao lực, trên hàng mi dài như đọng vô số giọt nước, run rẩy hồi lâu mới mở mắt ra được.
Đập vào mắt là Lưu Trác đang ngồi bên cạnh giường cậu, sắc mặt hết sức khó coi.
“Lưu Trác ——” Nhạc Thiên lên tiếng, mới phát hiện ra cổ họng mình khản đặc.
Lưu Trác quay mặt sang, nét mặt vui vẻ, “Bệ hạ, cuối cùng người cũng tỉnh rồi!”
Toàn thân Nhạc Thiên đau đớn, gần như đã không còn tri giác rõ ràng, chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong đâu đâu cũng nhoi nhói đau, từ đỉnh đầu xuống ngón chân, không một nơi dễ chịu. Cậu khó nhọc lên tiếng: “Nữ nhân đó…”
Lưu Trác vội nói: “Ta đã lăng trì tiện tỳ đó rồi.”
Nhạc Thiên muốn giơ tay lên bóp trán, nhưng mà hoàn toàn không nhấc tay lên nổi, chỉ có thể đau đớn nhíu mày. Lưu Trác nghe lời đoán ý, vội vươn ngón tay ra xoa nhẹ huyệt thái dương căng cứng của Văn Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Bệ hạ, chuyện này là do ta sơ sẩy, ta giao cho cô ta hầu hạ người cho tốt. Không ngờ cô ta to gan như thế, dám dùng thuốc với người, nếu như người tức giận, chờ người khỏe hơn, cứ cho ta vài bạt tai cho hả giận hoặc đánh ta mấy hèo cũng được.”
Nhạc Thiên chầm chậm nhắm mắt lại, như là cả biểu cảm cũng là việc khó khăn.
Lưu Trác cụp mắt tham lam nhìn hàng mi run rẩy bờ môi đỏ tươi của Văn Nhạc Thiên. Tất cả những vết thương trên đó đều do hắn cắn rách, mùi vị tươi ngon đó thật sự khiến hắn ngay lúc này vẫn vô thức phát run. Rất muốn thưởng thức hai cánh môi mỏng đó một lần nữa.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, tao cho mày một cơ hội thành thật khai báo, biết đâu tao với mày còn quay lại như ban đầu.”
Hệ thống: “…bộ hồi xưa tôi với cậu, yên ổn lắm hả?”
Nhạc Thiên: “…oan oan tương báo khi nào mới dứt (1).”
Hệ thống rất xúc động, chả phải vì câu mà Nhạc Thiên nói đó, mà là chợt nhận ra đi thẳng vào che đậy tốt hơn nhìn gạch men rất nhiều. Ít nhất thì thế giới che dậy đó an toàn, sạch sẽ, không giống như bây giờ, vừa mở ra mắt, tức khắc nhìn thấy khuôn mặt nước miếng thiếu điều chảy róc rách của Lưu Trác.
Hệ thống: “Lưu Trác ngủ với cậu rồi.”
Nhạc Thiên: “…quả nhiên.”
Nếu như bây giờ người đang nằm là “Văn Nhạc Thiên”, có lẽ sẽ thật sự không phát hiện ra điều gì. Trai tân già đời cấm dục vạn năm, nói cái là mặt biến sắc (2), cộng thêm đặc tính ba giây và chuyện bị bỏ thuốc, ngủ với một người phụ nữ bạo đến mức đau nhức toàn thân không phải là chuyện bất khả thi, Lưu Trác chắc tính lừa gạt như vậy.
Đau đớn trên người thật sự không có chỗ nào đặc biệt cả, tại đâu cũng thấy đau. Song Nhạc Thiên vẫn nhạy cảm cảm giác được —— có một nơi không chỉ đau, còn lọt con mẹ nó gió vào!
Phải làm bao nhiêu lần, đến mức không khép lại được vậy, đệt.
Nhạc Thiên rất khó hiểu, rốt cuộc là Lưu Trác thích mình từ bao giờ?
Hệ thống khai hết toàn bộ, tuồn từ chuyện Lưu Trác múa may vẽ vòng với cậu trong hành cung, tiện thể còn mua một tặng một kể cho Nhạc Thiên nghe chuyện Lưu Trác từ lúc biết chuyện đã lấy quần cậu đi lau súng.
Nhạc Thiên: “…” Không hổ danh em bé mình nuôi, b**n th** thật, thích quá!
Hơn nữa còn mưu mô có ý đồ, với kiểu tính tình hết sức cao ngạo của Văn Nhạc Thiên, Lưu Trác không thể nào theo đuổi được, chọn ép buộc thì hậu quả chỉ có thể là đôi bên cùng thiệt. Nếu như Miễn quốc và Ung quốc bất ngờ va chạm, thì ba nước còn lại hả hê, nên đành phải sử dụng phương thức thấp hèn này để lừa cậu rơi vào tay.
Nhạc Thiên chậm rãi mở mắt ra nhìn Lưu Trác, vẻ mặt Lưu Trác thản nhiên, nghĩ thầm: Hạ lưu có, vô liêm sỉ có, cục cưng hôn cái nào~
Lưu Trác bị đôi mắt hoa đào ngậm sương của Văn Nhạc Thiên nhìn sắp không chống chịu nổi nữa. Hắn giày vò Văn Nhạc Thiên trên giường đến mấy, vốn tưởng đã đạt được ước muốn rồi, có thể khống chế được mình trước Văn Nhạc Thiên một chút nào đó. Thế mà không nếm thử còn đỡ, thưởng thức được rồi thì quả thực là ăn ngon bén mùi, chỉ tiếc không thể l*t s*ch Văn Nhạc Thiên làm một trận ngay bây giờ.
Không được, không được, bình tĩnh… Lưu Trác rút bàn tay đang xoa bóp cho Văn Nhạc Thiên về, thấp giọng nói: “Bệ hạ, người nghỉ ngơi một lát đi, ta đi chuẩn bị tắm.”
Cổ họng Nhạc Thiên đau, không cần biểu diễn chửi người, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái cho xong chuyện. Nhắm mắt lại bắt đầu nhấm nháp, tuy ý thức của cậu có phần hỗn loạn, song cảm giác sung sướng vẫn đọng lại trong đầu, ôi, con trai cưng ơi, eo này hông này, nếu có thể làm một phát lúc tỉnh là ngon rồi.
Nhạc Thiên tưởng là sau đó Lưu Trác còn có chơi trò gì nữa, hết sức mong chờ, nhưng không ngờ là Lưu Trác không ra tay nữa, tiễn Văn Nhạc Thiên đi một cách nghiêm chỉnh. Cũng phải, hành động quá thường xuyên, tiếp hai liền ba, Văn Nhạc Thiên không phải ngu, nếu để sinh nghi lại thành không hay. Lưu Trác không đến mức hám sắc lu mờ lý trí, vẫn còn giữ lại chút đầu óc.
Nhạc Thiên ngồi trên xe ngựa nhìn Lưu Trác ngoài cửa sổ dáng người như ngọc, trong lòng vừa thấy thỏa mãn vừa thương xót tổn thương, cục cưng à, cưng làm ơn đừng làm tui thất vọng đó.
“Bệ hạ, chúng ta sẽ lại gặp nhau.” Lưu Trác chắp tay mỉm cười nói.
Nhạc Thiên không chút lưu tình thả cửa xe xuống, thầm nghĩ: Mau lên đi.
Trở về đến Ung quốc, Nhạc Thiên ngày thở dài đêm thở ngắn, lúc chưa có sinh hoạt t*nh d*c, cũng là nhịn, đàn ông ba giây đích thực mấy năm trời nay ngay cả hưởng thụ cũng rất ít. Nhưng sau khi được một lần rồi, tức khắc thấy mong nhớ khó chịu, nằm lỳ trên giường hỏi hệ thống: “Mày nói xem cục cưng của tụi mình chừng nào mới đến tìm tụi mình nhỉ?”
Hệ thống: “…Lưu Trác không phải là cục cưng của tôi cảm ơn.”
Nhạc Thiên cười hì hì, “Ghét ghê, tao biết mày yêu tao nhất mà.”
Hệ thống: …mắc mửa.
Lưu Trác không có phụ kỳ vọng của Nhạc Thiên, lúc Nhạc Thiên trở về Ung quốc được ba tháng, cậu chờ tới sắp mất cảm giác thì Lưu Trác gửi quốc thư đến cho cậu.
Nội dung trong quốc thư chấn động cả người cả hệ thống.
Bên trên là một chuỗi chữ, tổng kết lại là: Bệ hạ, mỹ nhân lần trước người ngủ cùng, tâm địa ta thiện lương không nhẫn tâm g**t ch*t. Ồ, người đoán xem, mỹ nữ có thai rồi, bệ hạ có con trai rồi, có bất ngờ không nào? Ngạc nhiên không nào? Chúng ta gặp nhau thương lượng chuyện này xem sao nhé.
Nhạc Thiên: …
Hệ thống: …
Chậm rãi khép quốc thư lại, mặt Nhạc Thiên đầy nghiêm nghị, “…xứng đáng là con tao nuôi.”
Hệ thống: “…thực sự.”
__
(1) oan oan tương báo bao giờ mới dứt: 冤冤相报何时了
Tục ngữ có câu: “Oán oán tương báo hà thời liễu?”, ý nói oan oan tương báo biết khi nào mới thôi? Nếu ác duyên không giải thì vĩnh viễn không cách nào kết thúc được, kết cục vẫn là chất chồng oán hận, tâm ý bất an, hại chính bản thân đau khổ. Phật gia có giảng: ‘Mang oán giận trong tâm thì giống như tự mình uống thuốc độc mà trông chờ người khác chết vậy!’.
Nguồn: Page Văn hóa truyền thống
(2) nói cái là mặt biến sắc: Nguyên văn 谈色变脸, chỗ này tui không hiểu lắm, đoán ý là nói đến chuyện 18+ là biến sắc, không chắc lắm, có gì mọi người sửa giúp tui nha.