
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 316
Thế giới 20: Quân vương mất nước 11
Văn Nhạc Thiên vui giận thất thường, nhất thời muốn trở mặt với Lưu Trác, nhưng chờ Lưu Trác mang tất chân cho cậu xong thì vẻ mặt đã khôi phục như thường, yên lặng để Lưu Trác xỏ giày thay y phục cho mình, ánh mắt xa xưa như đang suy tư gì. Lưu Trác không quấy nhiễu cậu, lúc cột tóc cho cậu thì mới nghe Nhạc Thiên nói: “Lưu Trác, ngươi muốn thống nhất thiên hạ sao?”
“Ta không có hứng thú với những chuyện đó cho lắm.” Ngón tay Lưu Trác luồn qua mái tóc lành lạnh, cột chắc sợi dây cột tóc lỏng lẻo, ngẩng mặt lên nhìn Văn Nhạc Thiên trong gương, “Ta thà để tâm vào việc hầu hạ bệ hạ như thế nào cho tốt hơn.”
Sau khi trải qua nhiều lần bộc bạch, Nhạc Thiên cảm thấy mình cũng có thể cho Lưu Trác một thái độ dễ chịu hơn tí. Dù sao thì đứng ở lập trường của Lưu Trác, hắn không cần phải chơi chiêu làm trò gì với Văn Nhạc Thiên, cố tình khúm núm như thế này.
Lưu Trác thấy vẻ mặt cậu dịu đi, đánh bạo đưa tay đặt lên vai Văn Nhạc Thiên. Văn Nhạc Thiên không hề phản ứng, Lưu Trác nắm vai cậu hơi siết nhẹ, “Bệ hạ, dùng bữa sáng trước đã, người vẫn chưa thưởng ngoạn hoa mẫu đơn trong hành cung này đúng không? Ta tìm được rất nhiều loại bút mực tốt, bệ hạ có hứng cũng có thể vẩy mực vẽ tranh.”
“Ngươi thật sự đã để tâm nhỉ.” Nhạc Thiên liếc hắn một cái, thuận thế đứng dậy, tiện khen một câu, “Đầu bếp ở đây không tệ.”
Lưu Trác khẽ nói: “Bệ hạ thích, vậy ta thưởng cho bọn chúng.”
Nhạc Thiên lạnh lùng: “Cần ngươi thưởng à?”
Lưu Trác nở nụ cười, “Bệ hạ nói phải.”
Bữa sáng tất nhiên cũng được chuẩn bị cực kỳ tỉ mỉ, không khó nhận ra đầu bếp đã bỏ công rất nhiều. Lưu Trác ở bên cạnh chia thức ăn đưa khăn cho Văn Nhạc Thiên, hầu hạ say sưa không biết trời đâu đất đâu, Nhạc Thiên yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của cậu. Nghĩ bụng nhóc con này đúng là thiếu tình thương, Văn Nhạc Thiên vừa đánh vừa chửi với hắn, mà hắn vẫn còn hiếu thảo với cậu cỡ này nữa.
Nhóm đầu bép trong hành cung nhận một mâm vàng ban thưởng song lại không thấy vui nổi. Khi thì sắp rơi đầu khi thì được ban thưởng, đổi lại là ai khác thì cũng không thấy vui được, nhỡ đâu hoàng đế lại không ưng, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đầu của bọn họ, vậy mớ vàng này còn có nghĩa lý gì chứ?
Cảm giác bị cướp đi quyền sinh sát như vậy, Lưu Trác đã lĩnh hội bảy năm trời, nhưng hắn chưa từng có suy nghĩ nơm nớp lo sợ như đám đầu bếp kia. Cái chết đúng là khiến người ta sợ hãi, tuy nhiên cảm giác ngọt thơm dưới nỗi sợ đó, không phải là thứ mà người bình thường có thể cảm thụ được.
Lưu Trác đứng cạnh bên Văn Nhạc Thiên, nhìn bút mực múa may, vẻ mặt điềm tĩnh bình yên, nhìn xuống ngón tay mảnh khảnh của Văn Nhạc Thiên bằng một ánh mắt hết sức chăm chú.
Bỗng nhiên Văn Nhạc Thiên lên tiếng: “Trước đây trong cung có một người tên Mạnh Lan Đình rất giỏi vẽ, ngươi còn nhớ không?”
Lưu Trác bất ngờ nghe thấy cái tên đó, thoạt tiên hoàn toàn không có ấn tượng, nghe Văn Nhạc Thiên nhắc đến giỏi vẽ, mới lờ mờ nhớ đến cái người treo cổ trên xà nhà, cười khẽ nói: “Vậy sao? Ta không nhớ rõ.”
Nhạc Thiên: …uầy, quả nhiên là mình dạy dỗ không sai.
“Đáng tiếc.” Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.
Lưu Trác vừa nghe Văn Nhạc Thiên thấy đáng tiếc thay cho Mạnh Lan Đình, trong lòng chợt thấy không vui, kẻ đó là cái thá gì mà xứng được Văn Nhạc Thiên tiếc cho? Chỉ ước gì có thể quật mộ Mạnh Lan Đình lên cầm roi quất cho hả giận, mỉm cười nói: “Bệ hạ muốn nói về vẽ tranh, chẳng bằng nói với ta này.”
Nhạc Thiên nghiêng mặt sang bên, hiếm khi ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi? Ngươi biết xem tranh?”
Văn thao võ lược, Lưu Trác cái nào cũng giỏi, chỉ ngặt thiếu một tài năng trong chuyện vẽ vời, Lưu Trác nói: “Dù ta không tính là biết xem tranh, nhưng bệ hạ có thể dạy dỗ.”
Văn Nhạc Thiên cười, nụ cười này đến một cách đột ngột không kịp chuẩn bị, khiến cho Lưu Trác ngẩn ngơ, “Dạy ngươi, cô không muốn phí công đấy.” Nụ cười của Văn Nhạc Thiên thoáng qua rồi tan biến, nghiêng mặt sang bắt đầu vẽ tranh.
Bụi mẫu đơn trước mặt bỗng nhiên nhạt màu, trong lòng Lưu Trác chỉ còn mỗi nụ cười vụt qua vừa rồi của Văn Nhạc Thiên. Hẳn là vì Văn Nhạc Thiên nhớ lại hình ảnh chung đụng với Lưu Trác trước đây nên mới nở nụ cười, hoặc có lẽ phần nhiều là châm biếm, song con tim của Lưu Trác lại thấy ngọt ngào vô cùng, hơi ngả về sau ngửa mặt lên, khẽ ngửi mùi đuôi tóc của Văn Nhạc Thiên.
Đại điển đăng cơ được chuẩn bị mấy ngày nay, thế nhưng nhân vật chính là Lưu Trác đây lại chưa một lần lộ diện, ngoại trừ ban đêm mới hồi cung ra, thì vẫn luôn dính trong hành cung của Văn Nhạc Thiên.
Mấy cái khác thì không sao cả, chỉ có một chuyện là Nhạc Thiên cảm thấy rất lạ.
Ngày hè trời nóng, thời tiết ở Miễn quốc còn nóng hơn ở Ung quốc, ngày nào Nhạc Thiên ăn trưa xong người cũng đổ một ít mồ hôi, cậu không chịu được mồ hôi đó nên phải đi tắm ngay. Mà sau khi tắm rửa xong quay lại thì gần như là ngã đầu là ngủ liền, hoàn toàn không chống chịu lại cơn buồn ngủ nổi.
Nhạc Thiên: “Tại sao tao cứ tắm là thấy buồn ngủ thế?”
Hệ thống lạnh lùng đáp: “Tại cậu phế.”
Nhạc Thiên: …không thể nào nói chuyện đàng hoàng được, gần đây hình như hệ thống càng lúc càng nóng tính hơn, có khi nào là dượng hai tới không?
Ngoại trừ buồn ngủ ra, thì lúc nào Nhạc Thiên thức dậy cũng cảm thấy người mình hơi đau đau, hơn nữa là chỗ đau đa số là những chỗ khó có thể nói ra được. hồi đầu là gan bàn chân đau vô cùng, sau đó là chỗ gập cánh tay đau, bên đùi đau, bên eo đau, những chỗ đau chỉ nhoi nhói, không quá là đau nhưng mà cứ thấy ran rát khó chịu.
Cơ thể Văn Nhạc Thiên như làm bằng sứ, da thịt mềm mại vô cùng, hết sức là mịn màng, vì thế hắn còn không thắt cả đai lưng, vì đai lưng sẽ siết làm đau eo hắn, để lại một dấu đỏ rất lớn.
May là Văn Nhạc Thiên là quốc vương, xưa tới giờ không cần phải làm gì, chăm sóc cũng rất tốt, chẳng hiểu sao đến hành cung này rồi, cứ thấy đau ở đây đau ở kia mãi. Nhạc Thiên nghi rằng mình là vua đậu hũ, bèn cho người xốc hết giường đệm lên, thế nhưng lại không có gì khác thường cả.
“Có gì đó quái quái.” Nhạc Thiên sờ cằm nghĩ ngợi suy tư.
Hệ thống sắp phiền chết đến nơi, lần nhìn thấy Nhạc Thiên ngủ say như chết, là lúc ác mộng của nó bắt đậu. Có vẻ như Lưu Trác thấy lần đầu tiên làm mạnh tay với bàn chân khiến Văn Nhạc Thiên bị thương, thế là rút ra được bài học, cọ lung tung đủ mọi kiểu trên người Văn Nhạc Thiên, hệ thống nhìn thấy cục gạch men đi từ bắp chân leo lên bắp đùi, rồi lại xốc trung y của Văn Nhạc Thiên lên, vẽ vòng trên vòng eo thon nhỏ của cậu.
Hệ thống: …đệt, muốn nói thẳng cho Nhạc Thiên biết luôn cho rồi, cái kiểu giày vò sống không bằng chết thế này thì thà thoải mái chui vô che đậy còn hơn.
Mà nghĩ lại, đại điển đăng cơ hôm nay kết thúc, hai người đó lại đường ai nấy đi rồi, hệ thống tự khuyên mình nhịn một lát chờ cho gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng mà. Bèn nói với Nhạc Thiên còn đang suy tư: “Có gì lạ đâu, cậu không quen thời tiết thôi, tranh thủ về sớm là khỏe ngay.”
Nhạc Thiên: …vẫn cứ thấy có gì đó quái quái.
Văn Nhạc Thiên có ngoại hình quá tốt, dung nhan như băng tuyết cộng thêm vóc dáng động lòng người, hơn nữa còn có quyền lực bồi đắp, quả thực là mỹ mạo quét ngang ngàn quân.
Nhạc Thiên đứng soi gương thưởng thức nhan sắc của mình một lúc, thầm tự nhủ: “Tao đẹp thế này, có khi nào Lưu Trác có mưu đồ gì với tao không?”
Hệ thống: “Cậu nói tầm bậy tầm bạ gì vậy, cậu ta đã đi theo cậu từ bảy tuổi đó, hai người là tình thân!”
Nhạc Thiên: “Nhưng mà lúc cậu ta bảy tuổi, tao đã đẹp vậy rồi.”
Hệ thống: …
Thật sự là Nhạc Thiên càng nghĩ càng thấy sai sai, nâng cổ tay lên, tay áo phút chốc lướt xuống, bên trong khuỷu tay mềm mại vẫn còn lưu lại vết đỏ. Nhạc Thiên đưa tay vuốt nhẹ một cái, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra sao chỗ này lại có dấu xuất hiện, trừ khi có ai đó cầm thứ gì cứng cứng cọ xát.
Hệ thống càng lúc càng hoảng, chỉ sợ Nhạc Thiên tỉnh ra bèn thúc giục: “Mau đi ra đi, bị muộn rồi.”
Thế giới này có năm nước, Nhạc Thiên ngoại trừ Lưu Trác ra, thì chưa từng gặp ba vị vua khác bao giờ. Đến khi thật sự chạm mặt với ba vị quốc chủ còn lại rồi, thì mới nhận ra là ba người đó thực ra toàn là linh ta linh tinh hết cả, không già quá thì cũng béo quá, phút chốc mất hứng, vẻ mặt lạnh tanh chẳng buồn chào hỏi với bọn họ.
Ba vị quốc chủ còn lại không thấy kinh ngạc, Văn Nhạc Thiên càn rỡ như vậy, chẳng qua là vị có một Trấn Viễn Hầu trung thành tuyệt đối chống đỡ sau lưng, thực ra mười mấy năm qua vẫn như ngày đầu vẫn không có gì tiến bộ cả. Trong mắt của ba vị quốc chủ này, thì chỉ là thằng nhóc con miệng còn hôi sữa thôi.
Trái lại thì người đang ngồi ở vị trí kia hôm nay mới là kẻ hung tàn thật sự…
Ba vị quốc chủ mang tâm sự riêng, nét mặt ngoài cười nhưng trong không cười nâng ly cạn chén. Lưu Trác ở trước mặt Văn Nhạc Thiên thoạt trông cứ như bị bệnh thần kinh, song trong tình huống này thì lại rất bình thường, có hỏi có đáp với ba vị kia, chỉ có mỗi Văn Nhạc Nhạc Thiên là một mình rót một mình uống, dáng vẻ chả dính dáng gì với bên ngoài.
Dạ tiệc có rượu tất nhiên sẽ có múa, Miễn quốc đầy những mỹ nhân cao gầy, một khúc múa trống mười tám hồi làm các vị quốc nhìn thẳng mắt. Mỹ nhân trôi về phía các quốc chủ như hoa, bước đến chỗ Văn Nhạc Thiên là một nữ tử gầy gò, khuôn mặt dịu dàng nhu mì trắng trẻo, hơi có chút phong thái mỹ nhân Ung quốc.
Nhạc Thiên hoàn toàn không để ý tới nàng.
Mỹ nhân kia cũng không giận, rót rượu, ngậm một bài thơ mời rượu.
Lúc này Nhạc Thiên mới nhìn nàng được một lần, “Bài thơ đó do ngươi viết?”
Cô gái gật đầu cười đáp: “Tỳ thiếp từng học được một ít kinh thi và thư kinh.”
Nhạc Thiên uống một chén, hờ hững nói: “Đó không phải là thơ mà học chút kinh thi và thư kinh có thể viết được.”
Cô gái kia cười khẽ một tiếng, lấy hết mọi khả năng của mình ra làm cậu vui lòng. Nhạc Thiên ứng phó một lúc bỗng nhiên ngộ ra, mỹ nhân này là do Lưu Trác cẩn thận chọn cho Văn Nhạc Thiên!
Dáng dấp nhu mì dịu dàng, trình độ thi họa rất cao, nói năng khéo léo, là do Lưu Trác nhấn mạnh vào sở thích của Văn Nhạc Thiên để tìm.
Nhạc Thiên: …hiếu con mẹ nó thảo thật sự, cậu thoáng liếc mắt nhìn lên trên, phát hiện bên cạnh Lưu Trác cũng có một mỹ nhân đang ngồi, trong lòng bỗng chốc trào lên cục tức. Quốc chủ Kỳ quốc ngồi đối diện đã được mỹ nhân đỡ vào Thiên điện, Nhạc Thiên buông chén, cũng đứng lên, mỹ nhân nhanh chóng đi đến đỡ, Nhạc Thiên không đẩy ra, bình tĩnh nói: “Cô mệt rồi, đỡ cô đi nghỉ một lúc.”
Mỹ nhân thẹn thùng cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Nhạc Thiên nín giận để mỹ nhân đỡ vào trong điện, vừa vào tức khắc dứt khoát hất tay nàng ra, rồi ngồi xuống ghế quý phi cau mày nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Mỹ nhân kia thấy thế, nước mắt lập tức như mưa bật khóc lên, kéo chân Văn Nhạc Thiên cầu xin Văn Nhạc Thiên cho nàng ở thêm một chốc, “Nếu như tỳ thiếp hầu hạ không tốt, quốc chủ sẽ lấy mạng tỳ thiếp.”
Đổi lại là người khác, thì Văn Nhạc Thiên đã thẳng chân đạp từ lâu, nhưng trình độ thi họa của cô gái này bất phàm, Văn Nhạc Thiên lại chấm điểm này, đồng thời cũng không nỡ nhân tài, lạnh nhạt nói: “Đừng khóc nữa, ở yên bên kia đi.”
“Vâng.” Cô gái kia nhanh chóng lau nước mắt đứng qua một bên.
Nhạc Thiên đỡ đầu nhức nhói, trước đó cậu còn có một tí tẹo hoài nghi không biết có phải Lưu Trác đang âm thầm lặng lẽ giở trò quỷ gì không, làm người cậu chỗ đỏ chỗ xanh. Bây giờ thì có thể hoàn toàn không cần nghĩ ngợi gì nữa, đã đưa gái cho cậu luôn rồi mà lại còn cẩn thận chọn lựa như thế, bảo Lưu Trác có hứng thú với cậu thì không đúng, với tâm tính đó của Lưu Trác, theo lời “kẻ này độc ác” của Trấn Viễn Hầu, sao lại chịu được gái cho cậu chứ?”
“Bệ hạ,” Cô gái đó không biết tiến lên từ khi nào, trên tay bưng một chén trà xanh, “Uống chút trà tỉnh rượu ạ.”
Nhạc Thiên thoáng liếc nhìn, giơ tay nhận ra, nhấp một ngụm, thản nhiên hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cô gái nhẹ giọng đáp: “Tỳ thiếp tên Quy Nghi ạ.”
“Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia (1),” Nhạc Thiên lại nhấp một ngụm trà, “Tên rất hay.”
Quy Nghi cụp mắt không đáp, Nhạc Thiên uống hai ngụm trà rồi đặt chung xuống, chợt thấy đầu óc hơi nặng, cậu cảnh giác toang đứng dậy, chợt một cảm giác đầu váng mắt hoa kéo đến, cậu nhìn Quy Nghi không thể tin được, “—— ngươi thật to gan…”
Đôi mắt đẹp của Quy Nghi rưng rưng, hai tay chầm chậm trút ngoại sam xuống, trong ánh mắt hoảng sợ của Nhạc Thiên nói: “Nếu ta không hầu hạ bệ hạ, thì hôm nay cũng là ngày chết…”
Nhạc Thiên chìm vào bóng tối hoàn toàn, suy nghĩ cuối cùng trước khi sa vào đó là —— đậu mớ, chuyện đàn ông ba giây của ông đây sắp bại lộ rồi!
“Đủ rồi.”
Một giọng nam lạnh lùng vang lên, Quy Nghi run bắn người lên, nhanh chóng kéo sát nội y đầu lại quỳ gối, “Bệ bệ hạ…”
“Xuống dưới.” Lưu Trác cau mày nói, nếu không phải giữ nữ nhân này lại còn có tác dụng, thì ngay lúc này hắn đã róc xương lóc thịt nàng.
Quy Nghi vội vàng chạy xuống.
Lưu Trác phất phất tay, tản đi một ít mùi hương do Quy Nghi mang đến, sắc mặt dịu xuống đi về phía trước, không kịp chờ đợi ôm lấy Văn Nhạc Thiên đang rơi vào trạng thái ngủ say.
Hắn đã chờ mấy ngày rồi, chuẩn bị nhiều bước đệm như vậy, cuối cùng hắn cũng chờ được đến ngày này. Ngón tay từ từ lướt qua vầng trán mịn màng của Văn Nhạc Thiên, sống mũi cao cao, rồi đáp xuống bờ môi mỏng của Văn Nhạc Thiên, Lưu Trác đã không kiềm chế được d*c v*ng của mình nữa, cúi người hôn thật mạnh bạo.
Bệ hạ, để ta cẩn thận hầu hạ người…
__
(1) Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia: Nguyên văn 之子于归, 宜其室家, trích từ bài thơ Đào yêu 1 桃夭 1 của Khổng Tử 孔子 nằm Kinh thi 詩經.
桃夭 1
桃之夭夭、
灼灼其華。
之子于歸、
宜其室家。
Đào yêu 1
Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa.
Chi tử vu quy,
Nghi kỳ thất gia.
Dịch nghĩa
Cây đào tơ xinh tươi,
Hoa nhiều rậm.
Nàng ấy đi lấy chồng,
Thì ắt thuận hoà êm ấm cảnh gia đình.
Dịch thơ (Bản dịch của Tạ Trung Hậu)
Mơn mởn đào tơ
Rộn ràng hoa nở
Từ em là vợ
Êm ấm cửa nhà
Nguồn: thivien.net