
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 315
Thế giới 20: Quân vương mất nước 10
Phát quan tử kim cột mái tóc đen óng của thiếu niên, áo bào đỏ sẫm thắt lưng vàng cao quý không ai sánh bằng, dù đang ngồi quỳ, song khí thế trên người chẳng mảy may suy giảm, như thế này thì sao là chó mèo được, rõ ràng là một con sư tử. Nhạc Thiên im lặng, bình tĩnh nói với hệ thống: “Tao nghi là Lưu Trác có tình cảm khác thường với tao.”
Hệ thống: Thôi xong rồi, cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi sao? Đếm ngược mở phong ấn tên ba giây.
Nhạc Thiên: “Có khi nào… cậu ta xem tao là cha không?”
Hệ thống: …dễ hiểu.
Nhạc Thiên càng nghĩ càng thấy có khi là như vậy thật. Lúc nhỏ Lưu Trác sống ở Miễn quốc thì xuất thân thấp kém không được yêu thương, chịu vô số nỗi khổ, mẹ hắn có lòng bảo vệ hắn ngặt nỗi bản thân cũng là một người số khổ. Cuộc đời khổ đau của Lưu Trác cứ như thế kéo dài mãi cho đến khi đến Ung quốc mới có cơ hội thay đổi tốt hơn.
Nhạc Thiên đã cố hết sức giữ hình tượng không xem Lưu Trác ra gì, lớn tiếng nặng lời, hết đánh lại chửi, nhưng nếu phải mang ra so sánh, thì Văn Nhạc Thiên có tệ với hắn hơn nữa thì cũng tốt hơn lúc hắn chịu tội ở Miễn quốc nhiều.
Từ dân chạy nạn lớn lên thành vị quân tử phong độ văn võ song toàn, chẳng phải hoàn toàn là nhờ công lao vun bón của Văn Nhạc Thiên sao?
Không chừng kể từ lúc đó Lưu Trác để dồn hết tình cảm không có nơi ký gửi vào Văn Nhạc Thiên, cho dù Văn Nhạc Thiên xem hắn là một món đồ chơi, thì hắn vẫn thấy không sao cả, thật sự không có người thứ hai như vậy trong cuộc đời hắn.
Trong lòng Nhạc Thiên vừa thấy mừng vừa thấy sầu, em bé thì đúng là không bõ công nuôi, nhưng mà tư tưởng hơi lệch lạc rồi. Nếu như hệ thống nói Lưu Trác lệch lạc từ sớm, thì không chừng Nhạc Thiên đã đuổi hắn về Miễn quốc sớm hơn chút nữa rồi, chắc gì đã có chuyện gì xảy ra đâu.
Thà rằng Lưu Trác hận cậu, có thù còn đỡ hơn có ơn.
Nhạc Thiên khó khăn giơ tay lên, khẽ vuốt phát quan của hắn, “Đứng lên đi.”
Lưu Trác ngẩng đầu lên, đôi mắt nai ướt át, “Bệ hạ tin tưởng ta sao?”
Nhạc Thiên lạnh lùng nói: “Cô sẽ không tin bất cứ ai.”
“Bệ hạ nói dối,” Lưu Trác khẽ mỉm cười, cằm kê trên gối Văn Nhạc Thiên, dáng vẻ như được hời nên khoe mẽ, “Rõ ràng bệ hạ rất tin tưởng Trấn Viễn Hầu.”
Trong lòng Nhạc Thiên căng thẳng, nhớ tới việc thằng nhóc con này xử lý Mạnh Lan Đình, cau mày nói: “Muốn làm gì?”
“Vẻ mặt bệ hạ như thế này…” Lưu Trác vươn tay giữa không khí miêu tả khuôn mặt của Văn Nhạc Thiên, thì thầm, “Vẫn không tin ta.”
Nhạc Thiên không chút do dự thẳng chân đạp hắn ra, mấy người đã xem tui làm cha, vậy thì tui không khách sáo nữa.
Ăn một đạp đó xong, trên mặt Lưu Trác hiện lên chút vẻ tổn thương, tất nhiên là chỉ tương đối ra vẻ mà thôi. May là hắn có vẻ ngoài anh tuấn, nên Nhạc Thiên còn thấy hơi dễ thương, có điều nghĩ đến việc Lưu Trác gửi gắm cho mình loại tình cảm gì, phút chốc thấy suy sụp, bèn lạnh nhạt nói: “Hồi cung đi.”
Lưu Trác bò dậy, “Bệ hạ, để ta ở lại một đêm, một đêm thôi, được không?”
Nhạc Thiên ngước mắt lên, ý vị sâu xa nhìn hắn, bảo bụng nhóc con b**n th** thiếu tình thương nhà mi, biến ngay cho ông.
Tuy rằng rất không cam tâm, nhưng Lưu Trác vẫn bị Văn Nhạc Thiên luôn chân vừa đá vừa đạp đuổi ra ngoài, hắn không bỏ cuộc nằm úp ngoài cửa dịu giọng kêu gọi, “Bệ hạ, ta che chân cho người…”
“Cút —— ”
Lưu Trác hơi nhếch khóe môi, trong lòng lại chợt nảy lên chút ngọt ngào mờ ảo, cúi mặt, tự nhủ: “Lưu Trác, mày thật ti tiện.”
Xe ngựa trong cung vẫn đứng trước hành quán chờ, nội thị nhìn thấy Lưu Trác đi ra, im như thóc quỳ trước xe ngựa, một chân Lưu Trác đạp trên lưng hắn, thoải mái bước vào trong xe ngựa.
Xe ngựa chạy khỏi hành quán được một khoảng, một giọng nói lạnh tanh vọng ra từ trong xe, “Chém hết đám đầu bếp cung ứng đồ ăn cho hành quán hôm nay.”
Hai bên cơ mặt của nội thị căng chặt, cố gắng nhịn cơn run rẩy đáp: “Vâng ạ.”
Trong hành quán, Nhạc Thiên nằm trên giường đau thương đầy mặt, “Tao có con trai.”
Hệ thống: “…chúc mừng.”
Nhạc Thiên: “Con trai tao rất cao, mặt mũi rất tuấn tú, cũng rất hiếu thảo với tao.”
Hệ thống: “Vậy thì cậu tốt số quá.”
Nhạc Thiên: “Nhưng mà tao muốn ngủ với cậu ta.”
Hệ thống: …không biết xấu hổ.
Nhạc Thiên che mặt hức hức hức, “Cơ vai của cậu ta chắc quá đi.”
Hệ thống: “Đừng có ảo tưởng nữa.”
Nhạc Thiên lắc mình thành bánh quai chèo trên giường, lăn qua lăn lại tố cáo: “Bây giờ ngay cả quyền lợi ảo tưởng tao cũng không còn sao?! Mày đúng là càng ngày càng quá đáng rồi đó hu hu hu!”
Hệ thống: …thôi được rồi, nói mấy cái này với một tên ba giây thì có ý nghĩa gì đâu.
Một lát sau, Nhạc Thiên lắc đủ rồi vẻ mặt đầy ủ rũ, “Mẹ, con đói.” Lúc nãy đau lòng quá ăn chẳng được mấy miếng.
Hệ thống: “…tự đi mà gọi đồ ăn đi.”
Nhạc Thiên quyết doắn sử dụng quyền lợi tùy hứng của người làm vua, nói gì thì nói, Lưu Trác xem cậu là cha, bây giờ cậu ở Miễn quốc bỏ bốn lên năm chẳng khác nào Thái thượng hoàng. Nửa đêm nửa hôm hành người ta kêu một bữa khuya trong lòng không hề có một tí áp lực nào.
Trong thiện phòng, các đầu bếp bị trói gô trong miệng bị nhét vải đang không ngừng dập đầu xin tha, trong phòng lặng thinh, chỉ có tiếng khóc nghẹn trong cổ họng và tiếng dập đầu “bộp bộp”. Các thị vệ cũng thấy không đành lòng song quân lệnh khó trái, đành phải nói: “Các vị, xin lỗi, các vị phụ sự giao phú của quốc chủ…”
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vọng vào từ bên ngoài, dao của thị vệ lập tức gác trên cổ các đầu bếp, ra hiệu cho bọn họ im lặng, nhóm đầu bếp nước mắt đầy mặt không dám cựa nựa.
“Tỉnh lại hết đi, bệ hạ muốn dùng bữa khuya, dùng hết năng lực của các ngươi, làm thứ gì đó mềm dễ tiêu đi.”
Bọn thị vệ liếc mắt nhìn nhau, cau mày khó quyết định, người đứng đầu cất cao giọng đáp: “Vâng.” Chờ cho tiếng bước chân của các cung nhân bên ngoài đi xa rồi mới nói: “Làm sao đây?”
“Bệ hạ đã nói tất cả lấy ý quý nhân làm chính,” Thị vệ đầu lĩnh là người nhanh nhay, cất đao nói, “Tạm thời thả bọn họ ra nấu đi, xem sao rồi tính tiếp.”
Mắt thấy tình thế xoay chuyển, các đầu bếp nhanh chóng bắt lấy cơ hội từ trên trời rơi xuống đó, cố gắng hết sức mình, moi hết khả năng của bản thân đi làm bữa ăn khuya bé nhỏ đó.
Nhạc Thiên sững sờ trước mức độ tinh tế của bữa ăn khuya được trình lên, bữa ăn của cậu ở Ung quốc còn không chẳng chú ý đến vậy. d*c v*ng ăn uống của Văn Nhạc Thiên không nặng, phải nói là hắn là một con người thanh tâm quả dục trên mọi mặt, thân là quân vương, nhưng lại không có thích thú gì quá to lớn với sắc đẹp, tiền tài, mỹ thực. Bữa khuya này không những ngon mắt mà còn ngon miệng, Nhạc Thiên lại đang đói, ăn gần hết mới gọi cung nhân dọn đi, vỗ cái bụng tròn trịa rồi đi ngủ.
Mâm trả lại thiện phòng gần như đều trống không, nhóm đầu bếp dùng ánh mắt ước ao nhìn các thị vệ, thị vệ đầu lĩnh cũng không thể quyết định được, cho một con chim bồ câu bay vào cung.
Trong thời gian chờ đợi, các đầu bếp mồ hôi đổ như mưa, cuối cùng khi con bồ câu nhanh nhảu bay về, bọn họ cùng run bắn người lên, mắt lom lom nhìn tờ giấy thị vệ rút ra.
“Thả.” Thị vệ phất phất tay, nhóm đầu bếp tức khắc nhũn ra như bãi bùn ngã gục trên đất.
Thị vệ lạnh nhạt nói: “Để tâm hầu hạ quý nhân, nếu như có chút sai sót nào, đầu của các ngươi không giữ được đâu.”
“Vâng” “Vâng” “Vâng”
Tiếng đáp lại liên tục vang lên, trong lòng thị vệ cũng nảy lên một cảm giác môi hở răng lạnh. Quốc chủ xem trọng quốc chủ Ung quốc đến vậy, bọn họ cũng nên nâng cao một trăm hai mươi ngàn sự cẩn thận để hầu hạ mới được, nếu không chỉ một chút bất cẩn sẽ không giữ được cái đầu của mình.
Lúc sắc trời chưa rõ, Lưu Trác đã ngồi trên xe ngựa lên đường, trên mặt nở nụ cười ấp áp như gió mùa xuân, cả đêm hắn gần như ngủ không ngon, cứ mãi chờ bình minh đến. Văn Nhạc Thiên cách hắn quá gần, hắn hoàn toàn không thể khắc chế được khao khát muốn gặp cậu, khó khăn lắm mới gần hửng sáng, hắn đã không kịp đợi chạy đến hành quán.
Cung nhân ở hành quán nhìn thấy Lưu Trác thì hơi kinh ngạc, Miễn quốc thì còn đỡ, mức độ để tâm của quốc chủ với người ở hành quán thực sự còn cao hơn hoàng cung của mình nữa. Tuy các cô không thấy lạ, song cung nhân Ung quốc theo hầu thì hơi mất tự nhiên, vì đã từng làm việc chung với Lưu Trác. Những năm tháng Lưu Trác làm nô tài ở Ung quốc ngày xưa, các cô là nhân chứng, bây giờ Lưu Trác đã thành vua một nước rồi, nên hơi lo sợ Lưu Trác sẽ diệt khẩu mình.
Trước đây Lưu Trác ở Ung quốc thì tính cách rất ngoan hiền, các cung nhân chung đụng với hắn như bình thường, còn thấy tuổi hắn còn nhỏ, có lúc sẽ thêm phần quan tâm chăm sóc, hoàn toàn quên đi thân phận con tin của hắn. Giờ ngẫm lại, dường như đâu đâu cũng phạm vào điều cấm, dù các cô ở nơi thâm cung thì vẫn loáng thoáng nghe tiếng về Lưu Trác – vị “bạo quân mới lên ngôi” – này, Lưu Trác vừa đến gần, lập tức run run quỳ xuống.
Lưu Trác đi vào bên trong điện, thấy màn giường buông xuống, lập tức biết Văn Nhạc Thiên còn đang ngủ, không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu, thế là lại lui ra. Xoay người đối diện với ánh mắt thăm dò của một cung nhân, cung nhân đó giật bắn mình, nhanh chóng nép sang bên.
Lưu Trác suy tư chốc lát, đi tới trước mặt cung nhân đó, hạ thấp giọng gọi: “Thanh Chi?”
Toàn thân Thanh Chi run lẩy bẩy, suýt nữa đã bật khóc, “Nô tỳ đây ạ.”
“Xem ra cô nhớ không lầm.” Vẻ mặt Lưu Trác hòa nhã nói, “Ra ngoài nói chuyện.”
Thanh Chi sợ chết khiếp, rập khuôn từng bước theo sát phía sau Lưu Trác đi ra khỏi cung điện, nỗi sợ hãi trong lòng khi bước ra ngoài điện thì đạt đến đỉnh điểm, “phịch” một tiếng quỳ xuống, “Bệ hạ tha mạng, chuyện trước kia Thanh Chi đã không còn nhớ gì cả.”
Lưu Trác quay mặt lại, dịu giọng nói: “Đừng hoảng sợ, cô chỉ muốn hỏi chuyện ngươi chút thôi.”
Giọng nói của Lưu Trác có hơi khác, rút đi sự thô sần khàn khàn của thời thiếu niên, bây giờ đã trở nên trầm thấp dịu dàng. Thanh Chi thử thăm dò ngẩng đầu lên, trông thấy ý cười dạt dào trên khuôn mặt tuấn tú của Lưu Trác, ngỡ như vẫn là dáng vẻ cười đùa với các cô ngày xưa, nỗi sợ hãi trong lòng chậm rãi phai nhạt.
Nhạc Thiên ngủ một giấc tỉnh dậy, nghe thấy bên ngoài như có tiếng cười nói, “Ai thế?”
Hệ thống: “Con trai của cậu với cung nữ.”
Nhạc Thiên: …tức chết mất thôi tức chết mất thôi tức chết mất thôi.
Lưu Trác nhẹ giọng hỏi: “Vậy bệ hạ có tức giận không?”
Thanh chi mím môi cười nói: “Tính khí của bệ hạ chúng ta, tất nhiên là tức giận rồi, đuổi theo Định Quốc Hầu đạp mấy cái.”
Lưu Trác khẽ mỉm cười, trong mắt như ngờ ngợ thoáng thấy được hình ảnh Văn Nhạc Thiên mặt lạnh chắp tay đạp người, “Thực ra tính bệ hạ không xấu, tức giận lắm cũng chỉ là đánh mấy hèo là cùng thôi.”
“Bệ hạ khinh thường việc so đo với bọn họ.” Dáng vẻ của Thanh Chi khi nói đến chủ nhân của mình như thể cùng mang niềm tự hào vậy.
Lưu Trác cũng gật đầu cười, vừa quay đầu lại liếc nhìn bên trong điện, bước chân nhẹ nhàng đi vào, Văn Nhạc Thiên đã ngồi dậy, vội vàng tiến lên nói: “Bệ hạ tỉnh rồi?”
Nhạc Thiên lạnh lùng đảo qua đi, “Ngươi ồn ào cái gì?” Coi mấy người cười đùa với tiểu cung nữ kia kìa, mặt mày còn tươi tói, chẳng nghiêm túc gì cả.
Lưu Trác sững sờ, “Ta đánh thức bệ hạ?”
Nhạc Thiên không để ý tới hắn, tự mình lấy tất chân gần đó mang vào. Lưu Trác thấy sắc mặt cậu không đúng, nửa ngồi khụy xuống, thử thăm dò đưa tay ra nắm chân của Văn Nhạc Thiên. Nhạc Thiên thẳng chân đạp văng ra, cau mày nói: “—— cút.”
“Bệ hạ tức giận ạ?” Lưu Trác kiên nhẫn không từ bỏ lần nữa ghé đến nắm mắt cá chân của Văn Nhạc Thiên, Nhạc Thiên bị hắn nắm chân, nổi giận quát: “Ngươi làm cái gì?!”
Nét mặt Lưu Trác run run, khuôn mặt hòa nhã vì một chút hoảng hốt đó mà chợt toát ra chút lạnh lùng, hắn cố gắng dằn nỗi lòng xuống, dịu dàng nói: “Bệ hạ gặp ta, sao lại không vui như thế? Ta có chỗ nào làm bệ hạ không hài lòng sao?”
Nhạc Thiên không thèm nói là vì mình ghen tị khi nhìn thấy hắn cười cười nói nói với tiểu cung nữ đâu, cậu lạnh giọng: “Lưu Trác, ngươi là vua một nước, cô cũng là vua một nước, ngươi nên nhận rõ thân phận mình, nghĩ thử xem hành vi của ngươi lúc này có chỗ nào không ổn.”
“Vua một nước thì thế nào chứ?” Lưu Trác chậm rãi đặt chân của Văn Nhạc Thiên lên đầu gối mình, vuốt tất chân bị cậu cầm nhăn lên, nhẹ giọng nói, “Ta bằng lòng hầu hạ bệ hạ cả đời.”
Nhạc Thiên cười gằn, “Thật sao? Vậy tặng Miễn quốc cho cô đi.”
Lưu Trác cẩn thận buộc chặt tất chân, thấp giọng đáp: “Không được.”
Nhạc Thiên: Hứm, lại còn bảo là hiếu thảo, nhóc lừa đảo.
Lưu Trác cầm chiếc tất chân còn lại mang vào cho Văn Nhạc Thiên, thong thả nói: “Thất phu vô tội hoài bích có tội (1), nếu như tặng Miễn quốc cho bệ hạ, vậy thì bệ hạ sẽ lập tức trở thành cái đinh trong mắt của ba nước khác, nếu bệ hạ thật sự muốn thiên hạ này, ta đi chiếm lấy rồi dâng cho bệ hạ là được.”
Nhạc Thiên thật sự không lọt tai nổi nữa, cậu đưa tay nâng cằm của Lưu Trác lên, đối diện với ánh mắt long lanh của hắn, chăm chú nhìn trong chốc lát, rồi mới nói: “Lưu Trác, cuối cùng thì tại sao ngươi lại như thế?”
“Ta…” Lưu Trác thật sự rất muốn ngửa đầu lên hôn vào hai cánh môi đang mím chặt đó, yết hầu hắn cuộn lên vì khát, khẽ nói, “Tấm lòng ta dành cho bệ hạ, sau này người sẽ rõ.”
Nhạc Thiên: …đừng nói nữa, ba đã hiểu, con trai â.
__
(1) thất phu vô tội hoài bích có tội: 匹夫无罪怀璧有罪
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội – 匹夫无罪,怀璧其罪 – pǐ fū wú zuì,huái bì qí zuì (thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ Xuân thu Tả truyện, có một câu chuyện dài lắm kèm theo)
Nguồn: Fanpage Hoa Ca