
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 314
Thế giới 20: Quân vương mất nước 9
Lúc Nhạc Thiên nhẹ nhàng khoan khoái đi vào trong điện, thì trông thấy Lưu Trác đang trải chăn cho mình. Lưu Trác nghe thấy được tiếng bước chân, quay đầu lại mỉm cười với Văn Nhạc Thiên, hỏi: “Bệ hạ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lúc”
Nhạc Thiên xõa mái tóc ướt, khuôn mặt trắng trẻo bị hơi nước nóng ấm sưởi ưng ửng hồng, trong đôi mắt hoa đào đọng một chút vệt màu nước dìu dịu, trường bào màu đen thắt chặt, cần cổ thon dài dù không cố tình ưỡn lên, song vẫn có vẻ kiêu ngạo vô cùng, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài.”
Lưu Trác đối mặt với những lời vô tình của cậu, nét mặt hòa nhã vẫn không thay đổi, rút một tấm khăn mềm trên giường xuống đi đến. Bước ra phía sau Văn Nhạc Thiên, nâng mái tóc ướt như tơ lụa trên đầu cậu, dịu dàng lau tóc cho cậu, “Bệ hạ, cứ để ta hầu hạ người, người ngoài không được tận tâm như ta đâu.”
“Hửm?” Nhạc Thiên bước về phía trước, Lưu Trác cũng theo bước đi của cậu đi về trước, khống chế lực tay và khoảng cách với Văn Nhạc Thiên, “Ngươi với ta thì tận tâm cái gì chứ?”
Văn Nhạc Thiên ngồi xuống, Lưu Trác nương thế ngồi quỳ trên ghế quý phi, lau khô mái tóc ướt của cậu, “Tấm lòng của ta đối với bệ hạ dù là ai đi chăng nữa cũng không thể sánh bằng.”
Phút chốc Nhạc Thiên nghĩ rằng chẳng lẽ Lưu Trác thật sự nghiện làm người hầu cho mình sao, chốc lại nghi ngờ Lưu Trác đang kiềm nén để ủ mưu. Lòng dạ loạn tùng phèo hết cả, bèn quyết định im lặng không nói, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gió loáng thoáng, kéo theo từng làn hương hoa ngào ngạt. Đầu mũi Lưu Trác ngửi thấy mùi hương nồng nàn lâu rồi không nghe trên Văn Nhạc Thiên, nhẹ nhàng nâng một lọn tóc lên đưa đến chóp mũi, Văn Nhạc Thiên nhắm hai mắt hoàn toàn không hay biết gì. Dù với bất cứ ai trên đời này, Văn Nhạc Thiên cũng đều khinh thường việc phòng bị, cậu ngạo mạn đến hết thuốc chữa như thế đấy.
Mà đó chính là cơ hội cho cho Lưu Trác thừa cơ lợi dụng.
“Bệ hạ, nằm xuống đi.” Lưu Trác hơi ghé đến, nhỏ giọng khuyên.
Tiết trời buổi chiều ấm áp ru người ta mơ màng buồn ngủ, Văn Nhạc Thiên bôn ba mấy ngày nay, cộng thêm mới tắm, đang lúc nhũn hết cả người. Nên cũng không dây dưa lắm lời với Lưu Trác nữa, đá ủng, nằm ngã ra giường nhắm mắt lại dần dần thiếp đi.
Cơn buồn ngủ kéo đến vừa mạnh mẽ vừa tự nhiên, Văn Nhạc Thiên gần như là chìm vào giấc mơ ngọt ngào ngay trong nháy mắt.
Lòng bàn tay Lưu Trác vẫn còn nắm lọn tóc đen của cậu, mượt mà đen nhánh, như tơ lụa, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Lưu Trác khẽ ngửi mấy lần, dọc theo lọn tóc ngửi dần đến bên cần cổ Văn Nhạc Thiên. Cần cổ thon gần mềm mại trắng trẻo, được buộc trong áo bào rộng lớn màu đen, chỉ để lộ một khoản da thịt như bạch ngọc. Lưu Trác say sưa ghé bên cổ Văn Nhạc Thiên hít một hơi thật sâu.
Trong ao tắm nước nóng rót rất nhiều dược liệu trợ ngủ, được chế biến mấy ngày mấy đêm, đặc biệt chờ để ngâm tấm thân ngàn vàng mà Lưu Trác tha thiết mong cầu này.
Đối với Văn Nhạc Thiên, Lưu Trác sáng nhớ chiều mong, nhớ từ sợi tóc đến đầu ngón chân cậu. Sau khi thật sự dụ người đến đây được, hắn lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Cẩn thận từng li từng tí tháo tất chân của Văn Nhạc Thiên ra, Lưu Trác cụp mắt nhìn xuống. Chân Văn Nhạc Thiên thon thả, da trắng mịn màng như men sứ, khớp xương hơi gồ lên, ngón chân thon nhỏ, đầu ngón chân màu hồng phấn nhạt, đôi chân nam gầy gò mảnh khảnh. Năm đó cũng chính là đôi chân này đã giẫm lên lồng ngực hắn, bảo hắn hắn làm nô tài.
Lưu Trác cúi thấp đầu, môi mỏng chầm chậm tiến đến gần, nước bọt trong miệng ứa ra, khẽ khàng hôn lên mu bàn chân của Văn Nhạc Thiên. Xúc cảm man mát, cực kỳ mịn màng, l**m hôn dọc một đường, trên chân Văn Nhạc Thiên lập tức dính một lớp màu mờ mờ sáng.
“Đẹp quá.” Lưu Trác trầm giọng nói.
Văn Nhạc Thiên vẫn còn chìm trong giấc ngủ say, làn tóc đen phủ trên vòng eo thắt vào, lóe lên tia sáng lộng lẫy như đuôi cá. Lưu Trác rất muốn một hơi nuốt trọn chiếc đuôi xinh đẹp bóng loáng không bám tay này, nhưng nếu thật sự làm thế, hắn không ngại đội quân cách đó mấy chục dặm của Trấn Viễn Hầu, chỉ sợ Văn Nhạc Thiên sẽ hận hắn, không chết không ngừng với hắn.
Lưu Trác khẽ thở dài trong lòng, cúi đầu ngậm ngón chân Văn Nhạc Thiên m*t nhẹ, tạm thời giải tỏa nỗi khỗ tương tư, những cái khác phải từ từ tính, không vội.
Lúc Nhạc Thiên tỉnh dậy thấy bầu trời bên ngoài đã tối sầm, hoảng loạn, sao mình ngủ say như chết thế? Vừa định nhỏm dậy mới phát hiện Lưu Trác đang ngủ bên cạnh mình, đầu hướng về chân mình, hai tay đang ôm hai chân cậu, gan bàn chân gan bàn chân gần như sắp chọc vào mặt hắn.
Nhạc Thiên cuống quýt muốn rút chân mình lại, cậu vừa nhúc nhích, Lưu Trác cũng mở mắt, đôi mắt to tròn chậm chạp chớp hai cái, “Bệ hạ tỉnh rồi?”
“Sao ngươi lại ở đây?” Nhạc Thiên rút chân lại, vẻ mặt nặng nề nói, “Cút xuống đi.”
Hồi Lưu Trác vẫn còn là thiếu niên vóc dáng không cao, nằm ở cuối giường không khác con mèo con chó là bao, nhưng bây giờ tướng tá hắn cao to, nằm mé bên giường giống như là chen chúc với Văn Nhạc Thiên. Hai người ngồi đối diện nhau, cơ thể cao lớn và khí chất mạnh mẽ của Lưu Trác phút chốc đổi khách làm chủ, Nhạc Thiên thẳng chân giơ lên đạp, đáp trúng cánh tay của Lưu Trác, mới nhận ra gan bàn chân mình tê rần.
“A!”
“Bệ hạ!”
Nhạc Thiên kêu một tiếng đau đớn, cau mày nắm chân mình, nhìn thấy lòng bàn chân của mình có một vệt đo đỏ như bị cọ xước. Nghĩ bụng không phải chứ, mấy ngày nay đúng là mình gấp rút lên đường thật, nhưng mà chẳng đi được mấy bước chân, sao lại xước thế này được.
Lưu Trác chăm chú nhìn Văn Nhạc Thiên đang tức giận, thấp giọng hỏi: “Bệ hạ bị thương?”
“Xuống dưới.” Văn Nhạc Thiên cứng nhắc quát.
Lưu Trác ngoan ngoãn xuống giường, đứng ở dưới giường nhìn thấy Văn Nhạc Thiên chật vật ôm chân mình. Khóe môi âm thầm lặng lẽ hơi nhếch lên, chân bệ hạ quả thực mềm mại nhẵn nhụi, tuyệt đến không thể tả, chỉ tiếc là da thịt như sứ, chỉ hơi mạnh tay một chút là sẽ trầy xước ngay.
Nhớ đến cảm giác mềm mại của lòng bàn chân mới nếm ban nãy, dưới áo bào của Lưu Trác không hơi đội lên, đưa lưng về phía Văn Nhạc Thiên không nói một lời rời đi.
Nhạc Thiên ôm chân nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Lưu Trác, phút chốc tức muốn tắt thở, “Phí công nuôi!”
Hệ thống giữ yên lặng.
Lúc Nhạc Thiên ngủ, nó không ngủ, đã chứng kiến toàn bộ quá trình ban nãy, một đống gạch men vừa to vừa dài không ngừng mài vào lòng bàn chân. Cay mắt, quá là cay mắt.
Rốt cuộc thì thằng nhóc Lưu Trác này bị làm sao vậy, Văn Nhạc Thiên ngoại trừ được cái đẹp chút ra thì còn có ưu điểm nào nữa?! Ăn bạt tai bị giẫm lên ngực nhiều bị đối xử như chó như thế rồi, tại sao không hận? Xử cậu ta đi, đập cậu ta chết đi! Cuối cùng thì cái hình tượng bá chủ thống nhất thiên hạ có còn xài được không! Hệ thống căm tức nghĩ thầm, sau đó, nhìn thấy Lưu Trác lại cầm thuốc mỡ hùng hục chạy về “cầu xin” Văn Nhạc Thiên cho hắn bôi thuốc giúp.
Hệ thống: …cái sự quyết đoán tàn sát cả thành diệt cả họ cho chó ăn rồi hả?!
“Bệ hạ, hơi đau chút, chịu đựng chút ạ.” Lưu Trác khẽ nhíu mày, trong lòng sinh nỗi hổ thẹn, hắn không ngờ là Văn Nhạc Thiên mỏng manh đến vậy.
Thuốc mỡ lành lạnh quét lên lòng bàn chân, đau nhói lên từng chút, thêm cả một chút ngưa ngứa, Nhạc Thiên không chịu đựng, miệng bật ra tiếng “shhh”, hai tay với về sau chợp lấy cái gối mềm, tức giận nói: “Ngươi nhẹ chút!”
Lưu Trác ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toát lên cảm xúc xót thương, ngón tay dùng lực nhẹ đến không thể nhẹ hơn, chỉ hận không thể khẽ hít hà gan bàn chân Văn Nhạc Thiên, “Bệ hạ chịu khổ rồi.”
Đến tận bây giờ Nhạc Thiên vẫn không rõ Lưu Trác đang thật lòng hay giả dối, vẻ mặt chẳng mảy may biến sắc, nét mặt thờ ơ, mái tóc đen hất ra sau lưng trải dài trên giường óng ánh tỏa sáng, “Lưu Trác, ngươi làm vua có thấy có thấy thoải mái?”
“Không được thoải mái như lúc làm nô tài bên cạnh bệ hạ.” Lưu Trác bình thản đáp.
Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, “Ngươi lại đây.”
Lưu Trác đặt chân Văn Nhạc Thiên xuống, chậm rãi di chuyển đến, đôi mắt sáng ngời chăm chú nhìn Văn Nhạc Thiên, gần như là ngay khoảnh khắc Văn Nhạc Thiên phẩy tay lên đã ghé mặt đến gần.
Tiếng bạt tai lanh lảnh vang lên trong phòng, tuy Nhạc Thiên chủ động ra tay đánh, song cậu vẫn ngẩn ra. Trái lại Lưu Trác rất nhanh đã đưa mặt đến trước mắt Văn Nhạc Thiên gần như chỉ trong gang tấc, hơi thở phả vào mặt Văn Nhạc Thiên, “Bệ hạ, không đau.”
“Lưu Trác, ngươi có thấy mình đáng khinh không?” Nhạc Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.
Biểu cảm trên mặt Lưu Trác thật sự phức tạp đến mức làm Nhạc Thiên nhìn mà không hiểu nổi, hắn từ từ cúi thấp mặt nâng chân Văn Nhạc Thiên lên bôi thuốc cho cậu. Tuy tính tình Văn Nhạc Thiên thô bạo vui giận khác thường, nhưng lại chưa từng lối hành xử thế này, bị Lưu Trác làm hoảng hốt ngược lại, thậm chí quên mất cả cảm giác đau nhói ở lòng bàn chân.
Bôi thuốc xong, Lưu Trác rất muốn hôn một cái lên mu bàn chân của Văn Nhạc Thiên, song hắn không dám, sợ Văn Nhạc Thiên sẽ trở mặt với hắn. Bèn cẩn thận từng li từng tí đặt chân của cậu xuống, “Bệ hạ, dùng bữa tối thôi.”
Nhạc Thiên – hơi rén tí với Lưu Trác – giữ vẻ cao ngạo lạnh lùng, “Truyền.”
Thừa dịp Lưu Trác đi truyền lệnh thì Nhạc Thiên lén lút thảo luận cùng hệ thống, “Có khi nào thằng nhóc này có vấn đề gì đó không?”
Hệ thống: “…có vấn đề từ lâu rồi.”
Nhạc Thiên: “Hả?”
Hệ thống: “Còn nhớ Mạnh Lan Đình không?”
Nhạc Thiên dứt khoát nói: “Không nhớ lắm.”
Hệ thống: !!!
Di chuyền, đây chắc chắn là di truyền rồi. Mạnh Lan Đình treo cổ tự tử, cái tên này còn làm bộ đau lòng “ây da mình ép chết người ta rồi”, cảnh tượng khóc trời đập đất muốn chết muốn sống vẫn còn rõ ràng trước mắt, chớp mắt cái chưa được mấy năm, đã nói với nó không nhớ rồi? Lại còn hỏi tại sao Lưu Trác có vấn đề, có tư cách hả?
Nhạc Thiên khiêm tốn thỉnh giáo: “Là ai vậy? Trí nhớ của tao không tốt lắm.”
Hệ thống: “…một họa sĩ, cái người treo cổ ấy.”
Nhạc Thiên sực nhớ ra, “Á! Là cậu ta! Không phải không liên quan tới tao hả?”
Hệ thống: “Sao liên quan tới cậu chứ? Là chuyện hay ho em bé nhà cậu làm đấy.”
Nhạc Thiên: “…”
Nhạc Thiên khiếp sợ mãi một lúc mới phản ứng được, “Vậy sao lúc đó mày không nói cho tao biết chứ!”
Hệ thống tức giận, “Cậu bảo không muốn nghe tin xấu mà!”
Nhạc Thiên cũng tức giận, “Tao nói không muốn nghe, là mày không nói à? Tao bảo tao không muốn năm giây mày có nghe tao đâu?!”
Hệ thống rống lên, “Thế không phải bây giờ cậu đã khôi phục thành ba giây rồi mà!”
Nhạc Thiên: …xong rồi xong rồi tạo phản rồi, ồn quá đi.
Khi Lưu Trác đi vào, nhìn thấy Văn Nhạc Thiên co gối lại, một tay đặt trên gối, nét mặt khó coi, bèn bước lên nói với Văn Nhạc Thiên: “”Bệ hạ, ta đã truyền thiện, đều là món người thích ăn.”
Nhạc Thiên lom lom mắt nhìn, nghĩ đến việc em bé đã lệch lạc từ tám trăm năm trước, chắc chắn bây giờ đang ủ mưu định làm những chuyện xấu xa. Nhưng Nhạc Thiên không được sợ, con người Văn Nhạc Thiên không biết chữ “sợ” viết nào, nên ngoài mặt thì vẫn bình thản ung dung để Lưu Trác tự tay dìu mình đi đến ghế quý phi bên cạnh cửa sổ chuẩn bị dùng bữa.
Lưu Trác mở cửa sổ, gió mát đêm hè kèm theo mùi hoa kéo tới, một tay Nhạc Thiên v**t v* chung trà trên bàn trà, lạnh nhạt hỏi: “Không hồi cung?”
“Ta hồi cung, ai hầu hạ bệ hạ?” Lưu Trác đứng dậy, rút dây cột tóc bằng châu ngọc đã được chuẩn bị từ lâu trong tay áo ra, bước đến phía say Văn Nhạc Thiên thành thạo cột tóc cho cậu, động tác nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nhận ra được.
Hệ thống: “Cậu ta đã dùng chính đôi tay này ghìm chết Mạnh Lan Đình.”
Nhạc Thiên: …
Đồ ăn đúng là những món mà Văn Nhạc Thiên thích nhất, điều càng khiến Nhạc Thiên âm thầm giật mình đó là ngay cả mùi vị cũng không chênh lệch bao nhiêu. Ung quốc nằm ở phía Tây Nam Miễn quốc, khoảng cách rất xa, phong tục tập quán cũng khác biệt nhiều, muốn tìm được đầu bếp nấu được những món ăn cung đình Ung quốc chính cống ở Miễn quốc không hề dễ dàng.
Trong lòng Nhạc Thiên ngũ vị tạp trần, không biết cuối cùng Lưu Trác có ý đồ gì với mình, tuy đồ ăn ngon thì ngon, nhưng mà cậu vẫn thấy ăn mà không biết vị.
Lưu Trác quan sát cẩn thận, thấy vẻ mặt cậu uể oải, trầm giọng hỏi: “Khẩu vị bệ hạ thay đổi?”
Nhạc Thiên ngước mắt lên, không vui nói: “Ngươi muốn thứ gì từ cô? Rắp tâm lấy lòng đến vậy.”
Lưu Trác gắp một miếng khai vị đặt xuống đĩa của Văn Nhạc Thiên, ánh mắt hờ hững đáp: “Bệ hạ nuôi ta bảy năm, ta đối xử tốt với bệ hạ, là không nên sao?”
Nhạc Thiên buông đũa xuống, gom tay áo lại lạnh nhạt nói: “Ngươi giết cha anh mình.”
Lưu Trác cũng buông đũa xuống, bình tĩnh nói: “Bọn họ không tốt với ta.”
“Cô đối xử với ngươi cũng chưa chắc hơn được bao nhiêu, ngươi ở bên cạnh cô làm một con chó, một nô tài, ngươi chưa từng có lòng oán hận?” Đôi mắt hoa đào của Văn Nhạc Thiên tỏa ra ánh sáng sắc bén hiếm thấy, cảm giác lười nhác được quét đi sạch sẽ, khí thế của kẻ bề trên vừa thoáng qua là thấy ngay.
Đây là Văn Nhạc Thiên mà Lưu Trác quen thuộc nhất, cậu nắm giữ quyền lực kiểm soát sống chết của người khác, muốn ngươi sống thì sống, muốn chết thì chết. Lưu Trác ở bên cạnh cậu, ban đầu là sợ hãi con người Văn Nhạc Thiên, sau đó là sợ Văn Nhạc Thiên không cần mình, đến cuối cùng là say đắm sâu sắc.
Ở bên Văn Nhạc Thiên, hắn có một cảm giác an toàn khác lạ, dường như chỉ cần Văn Nhạc Thiên còn cần hắn, thì hắn sẽ bình an không sao cả. Sau khi bị đuổi về MIễn quốc, tranh đấu với những người huynh đệ kia, trong giây phút một mất một còn, tất cả những gì trong đầu hắn chỉ có gương mặt lạnh lùng của Văn Nhạc Thiên —— bệ hạ không để cho ta chết, ta sẽ không chết.
Lưu Trác đứng dậy, thân hình cao lớn gần như bao phủ toàn thân Văn Nhạc Thiên, sau đó hắn chậm rãi ngồi khụy xuống trong ánh mắt cảnh giác lạnh lùng sắc băng của Văn Nhạc Thiên, áp mắt mình vào đầu gối cậu, thấp giọng nói: “Ta chưa bao giờ oán hận bệ hạ một chút nào cả.”