
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 313
Thế giới 20: Quân vương mất nước 8
Tân đế đăng cơ, mời quốc chủ các nước tham dự đại điển đăng cơ, hai năm gần đây Miễn quốc nhanh chóng vùng dậy, tân đế Lưu Trác lại là một con người hung ác làm các nước khiếp sợ. Ba nước còn lại đều hồi âm sẽ đến tham dự đại điển đăng cơ lần này, riêng chỉ có quốc chủ Ung quốc Văn Nhạc Thiên là chậm chạp không có hồi âm.
Nhạc Thiên cầm thiếp vàng trên tay không dám mở, nhỏ giọng hỏi hệ thống: “Mày nói xem cậu ta có còn nhớ tình cảm bảy năm tao nuôi dạy không?”
Hệ thống: “Tôi xin nhắc nhở cậu, cậu ta vừa mới giết cha đẻ của mình.”
Nhạc Thiên: …
Hai năm qua Lưu Trác tiếng tăm vang dội, sau khi rời khỏi Nhạc Thiên thì càng điên khùng hơn nữa, trượt dài trên con đường bạo quân trùng trùng điệp điệp, rất nhanh đã gánh tiếng xấu thay cho Văn Nhạc Thiên. Bình luận của Nhạc Thiên đó là hối hận, hết sức hối hận, sớm biết trước dù thế nào cũng thành ra vậy, chẳng bằng giữ lại nuôi bên mình cho rồi.
Từ khi thiếp vàng đưa đến vẫn luôn nằm yên trên bàn, dẫu sao thì Nhạc Thiên không có dũng khí mở ra. Nhớ lại năm xưa cậu vô tình đưa Lưu Trác đi, hình ảnh Lưu Trác khóc ròng vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, bây giờ Lưu Trác chuyển mình lên làm hoàng đế lại chẳng hận cậu tới chết?
Nhạc Thiên: Aizz, vì cậu muốn tốt cho em bé thôi mà.
Gom hết dũng khí mở thiếp vàng ra, Nhạc Thiên choáng váng trước đống hoa hồng và mẫu đơn ngời ngời trước mặt, hai màu sắc đỏ sẫm rực rỡ và vàng ngập tràn trong tấm thiếp. Trong lòng Nhạc Thiên âm thầm dâng lên bốn chữ —— hoa khai phú quý.
Bút tích trên đây rõ ràng là bút tích của Lưu Trác, cậu dạy hắn mà sao có thể không biết được chứ?
“Thấy chữ như thấy người, từ biệt hai năm, tương tư rất nặng, tình cũ khó nói, mong được gặp lại bệ hạ —— Tiểu Tuyết Cầu.”
Nhạc Thiên khiếp sợ, “Tao không đọc lộn đó chứ, sao ký tên này?” Với cả nội dung trong đây nữa, sao lại có tí mùi gì đó như thư tình vậy? Hay là Lưu Trác đang kháy?
Hệ thống: …nó cũng nghi ngờ khả năng nhận dạng văn bản của hệ thống của mình có vấn đề.
Đối với Lưu Trác mà nói thì cái danh xưng Tiểu Tuyết Cầu hẳn phải là một loại sỉ nhục chứ?
Nhạc Thiên hoang mang bất an nói: “Không lẽ cậu ta cố tình thả lỏng cảnh giác của tao, để dễ dụ tao tới?”
Hệ thống: “Không cần phải vậy, cho dù cậu ta có viết thế nào thì cậu cũng phải vượt qua được.”
Nhạc Thiên: Vừa muốn đi, vừa có hơi không dám đi.
Năm ấy khi Lưu Trác rời đi đã là một cậu thiếu niên đẹp trai, qua hai năm chắc đã là một anh chàng tương đối khôi ngô tuấn tú rồi. Nhạc Thiên không khỏi âm thầm trào nước miếng, sực nhớ đến sự tích tàn sát cả thành diệt cả họ của Lưu Trác, tự nhiên thấy sờ sợ.
Bất kể cậu nghĩ thế nào, thì cũng nhất định phải đi, quốc chủ bốn nước xuất hành, mỗi người đều dẫn binh trấn thủ cách Miễn quốc không xa. Trấn Viễn Hầu đưa tiễn Nhạc Thiên đến thành đô Miễn quốc, vẫn giọng điệu cũ, “Bệ hạ, kẻ này độc ác, tuyệt đối cẩn thận.”
“Ông ngoại không cần lo lắng,” Nhạc Thiên bình tĩnh nói, “Thiết nghĩ hắn không dám làm gì đâu.”
Trấn Viễn Hầu vuốt vuốt bộ râu dài muối tiêu của mình, tia sáng ngời ngợi b*n r* từ đôi mắt, “Có thần ở đây, không ai được làm gì bệ hạ.”
Nhạc Thiên kiêu ngạo ưỡn lồng ngực bé nhỏ lên, hoàng nhị đại, ngông nghênh vậy đó.
Ngồi lên chiếc xe ngựa mạ vàng được mười sáu con tuấn mã trắng tinh khôi kéo, Nhạc Thiên ngồi bên trong rung chân. Tuy trong lòng vẫn còn hơi rén, mượn chuyện cãi cọ với hệ thống để phân tâm, cơ mà hệ thống cũng hơi rén, thế là bèn mượn chuyện cãi cọ với Nhạc Thiên để phân tâm.
Một người một hệ thống cùng hoảng loạn, khi xe ngựa dừng lại cũng cùng chìm vào khoảng lặng.
Bên ngoài xe ngựa lặng ngắt, một bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng chầm chậm vén màn xe ngựa lên, khuôn mặt vô cùng tuấn tú dò ra từ sau tấm rèm châu ngọc, trên đó mang nụ cười dịu dàng, đôi mắt to tròn trong trẻo lấp lóe, “Bệ hạ, người đến rồi.”
Trái tim bé nhỏ của Nhạc Thiên đập rộn lên thình thịch, nhìn Lưu Trác đang ở ranh giới giữa thiếu niên và thanh niên, vẻ mặt thản nhiên nói: “Chúc mừng.”
Lưu Trác đưa tay ra, “Ta hầu hạ bệ hạ.”
Nhạc Thiên không biết rõ hắn dùng nước cờ thâm sâu gì, song ngoài mặt vẫn bình thản không chút hoang mang, vươn tay mình đặt lên lòng bàn tay của Lưu Trác. Lưu Trác giống như hai năm trước, một tay siết chặt, một tay cẩn thận đỡ cánh tay cậu, vịn Văn Nhạc Thiên xuống xe ngựa.
Người ngoài xe ngựa đã quỳ đầy đất, cuộc hội ngộ của hai bạo quân nổi tiếng rõ ràng đã khiến mọi người hoảng sợ run lẩy bẩy.
Xuống xe ngựa, Nhạc Thiên mới quan sát được Lưu Trác một cách đàng hoàng. Thằng nhóc tóc vàng lưa thưa năm đó bây giờ đã trưởng thành thành cậu thiếu niên xuất trần tuấn tú đẹp đẽ, chỉ nhìn từ vẻ bề ngoài của Lưu Trác, quả nhiên là một lang quân như cắt như gọt, như giũa như mài. Những lời đồn đại đáng sợ liên quan đến hắn hoàn toàn không tương xứng với con người hắn chút nào, sự ngây ngô của cậu thiếu niên và sự cứng cỏi của người thanh niên hòa hợp với nhau vô cùng tốt trên hắn, phong thái vượt bậc.
Nhạc Thiên: Ôi chao, dù sao thì không còn trông giống tiểu nô tài như hồi trước là được.
Lưu Trác biết Văn Nhạc Thiên đang nhìn mình, nên im lặng để cho Văn Nhạc Thiên nhìn, chờ Văn Nhạc Thiên dời tầm mắt đi thì hắn mới nhẹ giọng nói: “Bệ hạ mười năm như một ngày, vẫn tuyệt diễm xuất trần khuynh quốc vô song như ngày xưa.”
Nhạc Thiên suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, quay mặt sang liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Lưu Trác, ngươi đừng tưởng là với thân phận của ngươi bây giờ, thì có thể sỉ nhục cô.”
Trên mặt Lưu Trác hiện lên chút tổn thương, đôi mắt nai con chớp chớp hai cái, “Từ xưa đến giờ từng lời từng chữ của ta với bệ hạ đều từ tận đáy lòng.”
“Lời này cô nghe chán rồi.” Nhạc Thiên chắp tay đi về phía trước.
Lưu Trác mỉm cười nói: “Bệ hạ vẫn còn ta từng nói câu đó.”
Nhạc Thiên cười lạnh một tiếng, “Không phải ngươi tới tới lui lui chỉ có mấy câu đó à.”
Lưu Trác đi theo phía sau cậu. Bây giờ hắn đã cao hơn Văn Nhạc Thiên gần nửa cái đầu, đứng bên cạnh cậu, đầu mũi ngửi được hương thơm nồng đã lâu không nghe trên người Văn Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Bệ hạ không thích nghe?”
Nhạc Thiên hừm một tiếng, nếu là trước đây, Lưu Trác lải nhải cả ngày như thế, Văn Nhạc Thiên lúc này đã thưởng cho Lưu Trác một cái tát rồi.
Lưu Trác nói: “Bệ hạ không vui, có thể thưởng ta một cái tát.”
Bước chân Nhạc Thiên dừng lại, cặp mắt đào hoa lạnh lẽo đầy tức giận, “Lưu Trác, ngươi cho rằng ta không dám?”
Lưu Trác thấy cậu cáu đến mức quên cả tự xưng, đảo mắt liếc nhìn các cung nhân đi theo cùng xung quanh, cúi người thoáng khom lưng, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy nói: “Là Lưu Trác không dám.”
Nhạc Thiên không rõ đường đi nước bước của em bé, bèn phẩy tay áo rộng rãi, bước nhanh đi vào trong. Đầu óc cậu chưa lơ ngơ đến mức cho quốc chủ của đất nước mạnh nhất hiện tại một cái ngay trước mặt tất cả mọi người.
Bên trong tòa hành cung mà Nhạc Thiên ở bày trí rất giống với hoàng cung ở Ung quốc, phong cách cực kỳ tương đồng. Các cung nhân đang bận rộn chuyển hoa cỏ cây cảnh vào, từng bụi từng bụi mẫu đơn um tùm và hoa hồng rực rỡ được đặt chung với nhau, đập vào mắt là muôn vàn sắc màu đẹp đẽ. Nhạc Thiên giật mình trong khoảnh khắc.
“Bệ hạ thích không?” Lưu Trác đứng ở phía sau cậu nghẹ giọng hỏi.
Nhạc Thiên không để ý tới hắn, đi thẳng vào tẩm điện trong hành cung, Lưu Trác theo sau cậu, giơ tay áo lên, tất cả các cung nhân nán lại bên ngoài điện. Nhạc Thiên thì ngoài mặt lạnh lùng nổi giận, song trong lòng lại hoảng loạn vô cùng, vén áo ngồi lên ghế quý phi. Lưu Trác theo sát đằng sau đi qua, dừng trước mặt Văn Nhạc Thiên, dịu giọng hỏi: “Bệ hạ bôn ba mấy ngày liền, chắc là đã mệt mỏi rồi? Ta bóp chân cho bệ hạ nhé?” Dứt lời, lập tức quỳ gối khom lưng giơ tay nâng chân Văn Nhạc Thiên lên.
Nhạc Thiên đá một cái hất tay của hắn ra, lạnh giọng nói: “Lưu Trác, ngươi đang có âm mưu gì?”
Hai tay Lưu Trác khựng lại, cúi mặt nói: “Lưu Trác hầu hạ bệ hạ, có gì không đúng sao?”
Nhạc Thiên cười lạnh một tiếng, đưa tay bóp cằm Lưu Trác, nâng gương mặt đẹp trai của hắn nhìn thẳng vào hắn, “Ngươi là nô tài của cô?”
“Tất nhiên là vậy,” Lưu Trác thong dong nói, “Lưu Trác từng nói, sẽ nô tài của bệ hạ cả đời.”
“Hoang đường.” Nhạc Thiên buông tay ra, tay bất chợt bị Lưu Trác bắt lấy, giật lại song không rút ra được, cả giận quát, “Buông tay!”
“Sao bệ hạ lại buồn bực như thế, do cảm thấy ta đang trêu đùa bệ hạ sao?” Lưu Trác cầm tay cậu khẽ đánh vào mặt mình một cái, “Nếu bệ hạ không vui, thì cứ tát hoặc đá ta một cái đi.”
Nhạc Thiên quyết đoán nhanh chóng duỗi một chân ra, mũi chân mới vừa chạm vào lồng ngực của Lưu Trác, Lưu Trác đã lập tức ngửa về sau, lăn ba vòng. Hoa phục trên người tức khắc đính đầy bụi, cười rạng rỡ với Nhạc Thiên: “Bệ hạ tha cho ta đi.”
Nhạc Thiên: …mẹ nó sao cứ có cảm giác như đang chơi cái game nhập vai lạ lùng nào chứ?
Sắc mặt Nhạc Thiên hơi dịu đi một chút, một tay chống đầu, đầy hứng thú nói: “Ngươi thật sự nghiện làm nô tài rồi à?”
Lưu Trác đứng dậy, đập đập phủi bụi trên người, hắn chắp tay đứng thẳng lại là dáng vẻ khí thế bức người, “Ta là nô tài của bệ hạ, đó là sự thật mà thôi, suy nghĩ của ta không quan trọng.”
Nhạc Thiên híp híp mắt, “Làm vua một nước, truyền đi không sợ người ta cười?”
Lưu Trác khẽ mỉm cười, nhếch môi nói: “Ai dám?”
Nhạc Thiên: …nuôi thành cái gì mà sốt hết cả ruột thế này?
Lưu Trác thấy Văn Nhạc Thiên im lặng bèn lần thứ hai tiến lên phía trước nâng chân Văn Nhạc Thiên lên, đặt chân của cậu trên gối, hai tay nhẹ x** n*n chân cho cậu.
Cho dù máu M của thằng nhóc nô tài này vẫn rất mạnh rất nóng ruột như thế, cơ mà ít nhiều gì thì vẫn tốt hơn muốn g**t ch*t mình, Nhạc Thiên tuân thủ theo nguyên tắc không thể phản kháng thì nằm hưởng thụ chầm chậm khép hai mắt lại. Lưu Trác nhấc chân của cậu lên cùng ngồi xuống ghế quý phi, để cả hai chân của Văn Nhạc Thiên lên đầu gối của mình, bóp một hồi lại đánh hai cái, phục vụ Nhạc Thiên phê phê pha pha.
“Sai khi ta trở về Miễn quốc, trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho bệ hạ, liệu ta đi rồi, bên cạnh bệ hạ sẽ có người nào tận tâm tận lực hầu hạ bệ hạ hay không,” Lưu Trác nhẹ giọng nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt trắng như men sứ của Văn Nhạc Thiên, “Hình như bệ hạ hơi gầy đi.”
Nhạc Thiên hờ hững đáp, “Nô tài thôi, kẻ này đi rồi dù sao cũng còn kẻ khác.”
Lưu Trác nghe thấy câu đó không hề ngạc nhiên chút nào, Văn Nhạc Thiên là con người lạnh lòng bạc bẽo như vạy mà, vạn vật trên đời này không có gì lọt vào mắt cậu. Yết hầu Lưu Trác lăn lăn, bỗng nhiên thấy hơi khát, trầm giọng nói: “Tối nay ta hầu hạ bệ hạ?”
Nhạc Thiên vừa nghe lời này, hiểu lầm ngay tức khắc, kiềm chế khóe môi đang dốc sức muốn vểnh lên của mình, khẽ hé mắt, lười biếng nói: “Đúng là nghiện làm nô tài.”
“Tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng vừa nãy ta nắm tay bệ hạ thấy lạnh, chân bệ hạ thì sao? Có còn đêm nào cũng lạnh như băng không?” Lưu Trác chậm rãi hỏi.
Nhạc Thiên rút chân lại, “Không liên quan gì tới ngươi, mau chạy về cung của ngươi đi.”
Lưu Trác nhìn đầu gối trống vắng, ánh mắt miêu tả dọc theo bóng lưng màu đen của Văn Nhạc Thiên, thấp giọng nói: “Ta thật lòng thật dạ muốn hầu hạ bệ hạ.”
Nhạc Thiên mang tâm trạng vừa đắc ý vừa phức tạp dứt khoát đi thẳng đến bể nước tắm rửa.
Chắc chắn là Lưu Trác có ý với cậu, chỉ cần nhìn cái bể nước được chuẩn bị sẵn này là biết ngay. Cậu vừa bước vào, các cung nhân lập tức dọn đồ dựa theo thói quen của Văn Nhạc Thiên ngoan ngoãn lui ra ngoài, không cần phải lên tiếng.
Trong phòng tắm hình lục giác đã đổ đầy nước suối màu trắng sữa, Nhạc Thiên đang thấy nóng muốn hoảng, lúc ngồi trong xe ngựa đã đổ mồ hôi đầy người, cậu nhanh chóng c** đ* tắm rửa sạch sẽ trước. Mới nãy Lưu Trác cầm chân cậu, cậu cứ sợ mùi mồ hôi xông Lưu Trác.
Trong điện bên cạnh bể nước, lăng kính được chuẩn bị trước phản chiếu khung cảnh trong bể. Lưu Trác chắp tay im lặng quan sát, thân thể gầy gò cởi đi ngoại bào rộng lớn, được trung y màu bạc bao phủ.
Eo của Văn Nhạc Thiên quá mỏng, nên cậu không thích mang đai lưng, điều này cũng được Lưu Trác vô tình phát hiện ra. Hình như Văn Nhạc Thiên đúng là hơi gầy đi.
Ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh mở trung y ra, để lộ tấm thân không tỳ vết như ngọc bích trắng, mịn màng trắng nuột đường nét đẹp đẽ, không phải là đường cong rắn rỏi như nam tử, cũng không phải dáng điệu xinh đẹp như nữ tử, mà là sự mềm mỏng vừa đúng đủ của cả hai. Lưu Trác ở bên cạnh cậu bảy năm, song chưa từng có cơ hội được ngắm nhìn như bây giờ.
Sự sợ hãi với cái chết đè nén d*c v*ng của hắn.
Giờ đây thân phận của hắn đã khác rồi, kéo theo một số suy nghĩ bị dồn nén che giấu âm thầm lặng lẽ len ra từ khe hở.
Bệ hạ, vốn dĩ ta thật sự chỉ muốn làm nô tài cho người cả đời, ánh mắt Lưu Trác sâu thăm thẳm, thầm nghĩ.
Khoảnh khắc quần bị cởi xuống thì tròng mắt Lưu Trác hơi mở to ra một chút, khi Văn Nhạc Thiên đi tiểu đêm chưa bao giờ cho người khác xem. Một lần Lưu Trác thấy cậu không đứng thẳng được, muốn dỡ cậu, nhưng lập tức bị Văn Nhạc Thiên thưởng một bạt tai.
Ngay lúc này Lưu Trác đã biết tại sao Văn Nhạc Thiên lại muốn thưởng hắn một bạt tai đó.
Thứ đó nhỏ bé tinh xảo, hồng hào xinh xắn, đẹp đến mức gần như không phải vật của nam tử, lông cũng rất thưa thớt. Hình như Văn Nhạc Thiên cực kỳ khó chịu với hình dạng của vật đó của mình, Lưu Trác nhìn thấy nét không thích thoáng lướt qua trong ánh mắt của cậu khi nhìn xuống vật đó rất rõ ràng.
Đẹp biết bao, sao lại không thích chứ? Lưu Trác mê mẩn nghĩ.
Nhạc Thiên đưa chân thử nhiệt độ nước, phát hiện nước ấm vừa phải, bèn thoải mái bước xuống bể, hỏi hệ thống: “Mày nói xem, có phải Lưu Trác có vấn đề ở đâu đó không?”
Hệ thống khẳng định: “Chắc chắn là có vấn đề, cậu cẩn thận vào, không chừng cậu ta đang muốn làm cậu lơ là bất cẩn, sau đó xử cậu đó.”
Nhạc Thiên chầm chậm gật đầu, một lúc sau lại nói: “Ủa, chả phải mày nói cậu ta không cần phải làm tao lơ là sao?”
Hệ thống: …lơ là rồi, sao lại nhớ câu đó kỹ thế không biết?